Trên người anh vẫn là chiếc áo sơ mi và chiếc quần dài màu đen như cũ, Tĩnh Tri suy nghĩ trong lòng, anh thật thích hợp mặc áo sơ mi màu trắng, nhưng mà trong tủ quần áo của anh có vẻ như một chiếc áo màu trắng cũng không hề có.

Anh coi cô như không khí, cũng chưa từng liếc mắt nhìn cô một lần.

Mạnh Thiệu Đình vừa ăn bữa sáng vừa xem báo. Tĩnh Tri uống được nửa cốc sữa, nhìn thấy trước mặt anh là ly cà phê, hàng mi dài không khỏi nhíu lại, đôi mắt to đen láy vẫn dịu dàng như cũ, cô đưa tay qua định thay đổi thành một ly sữa: “Uống sữa tươi sẽ tốt hơn cho dạ dày.”

Tờ báo bị đập “bộp” một tiếng xuống bàn, Tĩnh Tri ngẩng lên nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt anh đang dần dần tràn ngập sự giận dữ, cặp môi mỏng nhếch lên vẻ khinh thường: “Phó Tĩnh Tri, ở nơi này cô bớt vẻ làm bộ làm tịch đi một chút!”

Anh đưa tay cầm ly sữa kia lên, sau đó vứt vào thùng rác ở bên cạnh. Tĩnh Tri thoáng sửng sốt tức thì. Một lát sau, cô ép mình hít sâu, cố nén lại cơn tức giận đang quay cuồng, những giọt lệ trong đôi mắt đen dường như sắp sửa bị trào ra, nhưng cũng bị cô cố nén lại... cô thoáng hạ nụ cười hối lỗi: “Thực xin lỗi!”


Nhìn thấy cô nhẫn nhịn như vậy, sự tức giận của anh cũng không thể phát tác ra được, Mạnh Thiệu Đình đứng lên, cầm áo khoác lập tức ra khỏi nhà. Tĩnh Tri nhìn anh đi ra ngoài, bóng lưng cao lớn hòa vào trong ánh nắng, rồi dần dần không nhìn thấy nữa, cô đứng lên bắt đầu thu dọn bát đĩa.

“Thiếu phu nhân, cô cứ nghỉ ngơi đi, để đấy cho tôi dọn!” Thím Tần cuống quít ngăn lại, nhưng Tĩnh Tri chỉ cười ngọt ngào: “Dù sao tôi nhàn rỗi quá cũng chán, không bằng để tôi giúp thím.”

Dọn dẹp xong phòng bếp thấy còn sớm, Tĩnh Tri thay đổi lung tung mấy kênh trên TV, thấy chẳng có chương trình gì hay, chán ngán liền tắt đi, ra khỏi phòng khách, đi đến vườn hoa đằng sau.

Đang là tiết xuân ấm áp, các loại hoa cỏ thi nhau khoe sắc, Tĩnh Tri mải miết ngắm nhìn, không để ý, mãi đến lúc phát hiện ra mình đã xâm nhập vào “vùng đất cấm” của người khác mới cuống quít lui lại, liên tục xin lỗi.


Một thanh niên trẻ tuổi với mái tóc đen mềm mại, làn da trắng giống như gốm sứ, hình dáng mang vẻ anh tuấn kiệt xuất, nói không nên lời. Trước mặt anh ta là một chiếc giá vẽ, chiếc bút chì trong tay tạm dừng việc phác họa trên giấy, ánh mắt bình thản nhìn về phía trước.

“Anh đang vẽ cái gì vậy? Tôi có thể xem được không?” Tĩnh Tri thấy anh ta giống như vẫn đang nhìn mình, không khỏi xấu hổ, liền nói vài câu phá đi bầu không khí tĩnh lặng. Cô đi tới gần định nhìn anh ta vẽ, bỗng nhiên cánh tay người nọ quơ lung tung như muốn che giấu bức vẽ của mình. Tĩnh Tri thấy tay chân anh ta luống cuống, đụng đổ giá vẽ, làm đổ nghiêng ống đựng bút, hơn nữa tay còn đang mò mẫm, cô không khỏi ngẩn ra, nhìn lại đôi mắt của anh ta, đôi mắt tối đen như bóng đêm không hề có tiêu cự... anh ta là một người mù!

Tĩnh Tri đứng đờ ra, một lát sau, thấy anh ta mò mẫm đứng lên định tìm cây gậy dò đường ở bên cạnh, cô cuống quít đi qua cầm lấy chiếc gậy dò đường cầm đưa tới tay anh ta. Anh ta vừa mới chống gậy dò dẫm đi được một bước liền bị lảo đảo bởi vướng vào chiếc giá vẽ, suýt nữa ngã sấp xuống. Tĩnh Tri cuống quít chạy tới đỡ, cũng không ngờ anh ta lại loạng choạng ngã nhào vào trong lòng Tĩnh Tri, cánh tay chới với quờ quạng lung tung, giữa lúc hốt hoảng lại đè vào trên ngực Tĩnh Tri. Tĩnh Tri kinh hãi lặng đi chốc lát mới thoáng hiện lên thần sắc xấu hổ, cúi đầu ho một tiếng.

Mạnh Thiệu Hiên nghe thấy bên tai truyền đến một giọng nói rất dịu dàng, dường như sợ làm anh hoảng hốt: “Anh cẩn thận một chút, chú ý dưới chân, tôi dẫn anh đi, không phải sợ...”

Mạnh Thiệu Hiên vốn đang căng thẳng, lòng đang rối loạn bỗng nhiên trở nên yên ổn trở lại, nhưng bàn tay của anh lúc nãy chạm phải ngực của cô lại nóng bỏng lên... Anh đụng vào một đôi tay mềm mại và ấm áp, rồi đôi tay ấy liền nắm chặt tay anh đi về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích