Tiểu dương ta bị đặt trên giường lớn mềm mại, tiểu hài tử ở phía trên cúi nhìn ta, tóc của y hết thảy rơi xuống, mang theo một hương vị nhẹ nhàng và dễ chịu.

Tiểu hài tử vẫn duy trì nét tươi cười rất kỳ quái kia, tựa như đang nỗ lực nhớ lại cái gì đó. Nở nụ cười thật lâu, cười đến nỗi méo cả mặt, làm ta hoài nghi có phải y đang bị rút gân hay không. Trên trán tiểu hài tử lấm tấm mồ hôi, cuối cùng y cũng miễn cưỡng thu lại cái thể loại tươi cười vặn vẹo kia, thay vào đó là một biểu tình ảo não.

Tiểu hài tử ảo não nói với ta: “Cha, chờ chốc lát, hài nhi phải… Nghiên cứu ghi chép một chút trước đã.”

Tiểu hài tử dùng một thân pháp cực nhanh cơ hồ không nhìn thấy được mà nhảy xuống giường, sau đó lôi ra một chiếc rương to có mật mã từ dưới giường, trong rương còn có một cái rương khác, đợi đến cuối cùng, rốt cục lấy ra một xấp tài liệu có bìa cứng bên trong một chiếc rương nhỏ khoảng ba tấc vuông, lật ra một quyển “Long dương mười tám thức”. Chỉ thấy tiểu hài tử nhanh chóng đọc qua, vừa đọc vừa lẩm bẩm: “Nguyên lai là như vậy… Đầu tiên như vậy, sau đó lại… như vậy như vậy, tiếp đó có thể như vậy… Rồi sẽ… Ân… Như vậy… Ác! Bỗng nhiên rộng rãi a!”

Tiểu hài tử buông sách quay sang nhìn ta cười thêm một hồi nữa, dáng cười tiếp tục đông cứng trên mặt, tiểu hài tử lau mồ hôi hỏi: “Làm sao bây giờ? Sao lão tử lại căng thẳng như thế này nhỉ? Thế nào lại quên mất rồi.” Y thở dài một hơi, sau đó không thể làm gì khác hơn là một tay cầm bản học thuật bút ký, tay kia bắt đầu cởi tầng y phục gần như trong suốt của ta.

Tiểu hài tử vừa cởi y phục vừa xem sách, nói: “Ác, thì ra phải phanh ở đây trước.”




“Sau đó liếm ở đây.”



“Lướt qua ở đây…”



“Véo nhẹ ở đây …”




“Cầm ở chỗ này…”

… …!!!

Tin chắc rằng các vị nhất định có thể hiểu được tiểu dương ta bi thống đến cỡ nào, ân hận đến cỡ nào… Trời ạ, đây là lang sao?! Cẩu động dục còn quyết đoán hơn y nữa là… Tin chắc rằng mỗi một nam tử hán đại trượng phu có tâm huyết đều có thể làm chuyện này! —— Đúng vậy! Chính là đánh bay quyển sách của y đi. Giống như vậy đấy! ——

Tiểu hài tử vẻ mặt trầm trọng: “Cha, ngươi hủy sách của ta đi rồi… ta biết làm thế nào đây?”

Ta nghiêm túc nói với y: “Hài tử, đừng sợ, có cha nè, để cha dạy ngươi!”

Tiểu hài tử nói: “Không được đâu cha! Tuy nói hài nhi ngu dốt, nhưng làm sao có thể để cha tự thân vận động lúc này được, hài nhi bất hiếu a! Cha không cần lo cho hài nhi, cứ để hài nhi dục hỏa đốt người tự sinh tự diệt cho rồi!”


Ta đã vươn cánh tay đã biến thành tay người mà xoa đầu tiểu hài tử, than thở: “Đứa nhỏ à, cái gì có hiếu với bất hiếu chứ… Để cha dạy ngươi, cam đoan ngươi sẽ học được, cha phải chịu trách nhiệm cho ngươi chứ. Bằng không thì sau này ngươi cưới vợ thế nào? Đây chính là nhân sinh đại sự của hạnh phúc về sau a.”

Tiểu hài tử thấy ta kiên trì như thế, cũng cảm động. Vì vậy, y lấy ra từ trong tay áo một viên đan lấp lánh ánh vàng, rồi đau khổ lên tiếng: “Cha, để đạt được hiệu quả học tập cao, ngươi ăn cái này đi.”

Ta nghĩ, cái này cũng có lý, học dở còn hơn không học. Thế là vừa chu cái miệng nhỏ chuẩn bị ăn, kết quả bị tiểu hài tử lắc đầu kiên định: “Không, không phải há miệng.” Nói xong liền đặt đại hoàn đan trên thí thí của ta. Viên đan gặp nhiệt liền nóng lên, rất nhanh liền khiến cho nơi ấy trơn tuột bóng nhẫy. Sau đó tiểu hài tử bình tĩnh nhét nguyên viên đan vào —— Bình tĩnh, bình tĩnh! Nhưng… Nhưng kỹ thuật của tên sói con kia không thành thạo gì hết a!

Tiểu hài tử tiếp tục vẻ mặt bình tĩnh quan sát lão tử, hai mắt sói một mực phát sáng, y hỏi: “Cha, có cảm giác gì không?”

Ta nhất thời chỉ cảm thấy khó chịu cả người, nơi hậu đình nóng như thiêu đốt, rồi toàn bộ thân thể đều nóng lên. Nhiệt độ hơi giảm xuống, chỉ cảm thấy nơi riêng tư như bị hàng tỉ con kiến bò qua, thật ngứa ngáy khó chịu, hốc mắt đỏ lên, rồi hai giọt nước mắt rơi xuống.

Ta khóc, kéo tay tiểu hài tử, nói với y: “Tiểu hài tử, ta… ta…”

Tiểu hài tử thuyết: “Cha, ngươi không sao chứ…?”

Ta khóc: “Ta… Ta khó chịu…”


Ta vừa nói vừa vặn vẹo thắt lưng, nơi kia ngứa ngáy đến lợi hại. Lúc ta uốn người thì nơi ấy an tĩnh lại đôi chút, về sau lại trỗi dậy, cảm giác tê ngứa bao phủ ta càng thêm mãnh liệt. Ta khó chịu nói không nên lời, chỉ theo bản năng cọ trên người tiểu hài tử.

Không biết vì sao, ta uốn lưng lại uốn lưng, mắt khóc đỏ rồi lại đỏ, tiểu hài tử nhìn ta uốn qua uốn lại trên giường như thế, uốn đến một thân đầy mồ hôi, thì mắt y cũng từ xanh biến đỏ, cũng một thân đổ đầy mồ hôi.

Tiểu hài tử tựa hồ cũng rất phẫn nộ với phát hiện này. Y phẫn nộ vỗ vào mông ta “bốp bốp”. Bình thường đây là hành động khiến ta phi thường đau nhức, đến lúc này cũng trở nên rất thoải mái. Ta ngưỡng cổ hừ vài tiếng, rồi nhịn không được mà ngẩng mặt lên một chút. Động tác này dường như đã kích thích tiểu hài tử. Sau đó, tiểu hài tử gắng gượng làm nốt động tác cuối cùng của y là tháo bỏ y phục của mình, sau đó lại phẫn nộ nói cho xong câu nói cuối cùng của mình: “Mẹ nó, ngồi lên cho lão tử.”

Lúc đó trong mắt ta đã là một mảnh vựng hồ hồ, y bảo ta làm cái gì thì làm cái đó. Thân thể tiểu hài tử xích lõa, sờ lên lành lạnh, như làm dịu đi nhiệt lượng trên người ta, thế nhưng một lúc lâu sau, lại nóng hơn gấp bội. Tiểu hài tử đặt ta lên đùi y, nhìn ta luống cuống chân tay, y lại mắng một tiếng, rồi ôm thắt lưng ta, ta chậm rãi cố sức ngồi xuống.

Cho đến khi hoàn toàn ngồi xuống, trước mắt ta chợt xuất hiện những đoá hoa đủ mọi màu sắc, đôi mắt đỏ bừng một mảnh chứa rất nhiều những tia sáng xoay tròn. Trong cơ thể có một loại cảm giác phong phú khó tả. Một mặt, nó để ta hưởng thụ việc duy trì tư thế kỳ quái này, mặt khác lại khiến ta muốn đòi hỏi thêm nữa. Tiểu hài tử ghé vào bên tai ta phun ra nhiệt khí, y nheo mắt, dùng chất giọng khàn khàn mà nói: “Cha, ngươi ở đây… thật tốt… So với tưởng tượng của ta… thật hoàn hảo…”

Ta bi ai rên một tiếng. Tiểu hài tử đã bắt đầu luật động. Hậu đình có chút đau nhức, bên cạnh đó là khoái cảm nói không nên lời, khiến cho nơi ấy không tự chủ mà hấp thụ tiểu hài tử, trói buộc y, nghênh đón y. Mồ hôi từ hai thân thể nhỏ xuống, hoà vào nhau, tạo thành một vị đạo mờ ám. Tiểu hài tử hôn ta thật sâu trong lúc chuyển động. Nước bọt không kịp nuốt xuống trong miệng ta chảy ra, đến nỗi thấm ướt chiếc cổ thon dài.

Rất nhiều năm sau đó ta hồi tưởng lại chuyện này, đã hiểu ra hai chuyện. Chuyện thứ nhất là, nguyên lai trên đời thật có lang, sẽ phẫn trư ăn thịt hổ; còn chuyện thứ hai là, nguyên lai trên đời thật có dương, sẽ phẫn hổ để bị trư ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích