Có lẽ giờ mọi thứ đã xong, nhưng Charley đã có một buổi tối tuyệt vời nhất từ trước đến nay. Cuộc nói chuyện đã từng chút làm cô say sưa giống như loại rượu vang đã được rót đầy vào trong ly của cô vậy. Ở giữa những người mà hiểu biết quá nhiều về nghề thủ công của họ, đã lấp tràn đầy với những đam mê bằng tất cả những gì nó mang đến, và những người đối xử với cô bình đẳng như họ, đã làm cho cô cảm thấy thật hòan hảo và dễ chịu trong suốt từng phút của buổi tối vui vẻ đó. Cả buổi tối đó đã trở thành một trải nghiệm vui vẻ và tuyệt vời nhất đối với cô. Antonio và Niccolo đều ở tuổi xấp xỉ 50, và những bà vợ của họ, Charley đoán thì họ đều khoảng tuổi 45 hay 46 gì đó, những bà mẹ của những gia đình đang phát triển. Họ đối xử với Charley thật tử tế, khen ngợi vẻ ngoài xinh đẹp của cô và hỏi han cô về vấn đề gia cảnh, rồi rối rít mời cô tham gia vào những cuộc hội tụ gia đình của họ trong khi cô đang làm việc tại Ý này, đến nỗi cô cảm thấy như không còn cô đơn nữa. Và Niccolo đã đảm bảo với Raphael rằng ông rất hứng thú với dự án của họ, và sẽ sẵn lòng đưa những giáo viên và sinh viên của ông tham gia vào nó. Một kết quả thật phi thường mà Charley đã hy vọng cô cũng đã hoàn thành xuất sắc phần việc của mình trong đó.

Dù vậy thì giờ đây khi họ đã quay trở lại căn hộ, nhưng Raphael vẫn không nói một lời nào với cô cả - sự im lặng của anh trong lúc lái xe về nhà vẫn tiếp tục kéo dài như thế trong suốt cả buổi tối. Bởi vì anh đã quan sát cô chăng? Đang đánh giá cô? Kiểm tra cô để xem cô có xứng đáng với công việc làm quản lí cho dự án của anh chăng?

Với sự tự tin mới được tìm thấy của mình, thì việc đó thay vì làm cho cô hồi hộp lo lắng, cô đã xông lên đối đầu với nó.

“Có gì đó không ổn. Nếu đó là vì khu vườn và công việc của tôi, và anh đã thay đổi ý định của mình...”

Cô đã không cho phép mình nói thêm nữa. Raphael quay người lại và lạnh lùng nói với cô, “Nó không phải vì khu vườn, hay công việc của cô. Nó là bởi vì thứ này.”

Nếu anh chỉ phải chiến đấu với nỗi khao khát cô chỉ trong buổi tối nay thôi thì anh đã có thể kiểm soát được nó rồi. Nhưng anh không phải thế. Anh đã phải chiến đấu với nó hết ngày này sang ngày khác nhức nhối, hết đêm này sang đêm khác trằn trọc mất ngủ, từng phút từng phút, từng giây từng giây, anh đã cố gắng đỡ lấy nó cho đến khi sức nặng của câu hỏi của cô đã trở nên như thể giáng thêm một gánh nặng nữa đã xé toang những bức tường anh đã xây nên để chống lại ảnh hưởng của cô đối với anh. Trong một vài giây ngắn ngủi anh đến bên cạnh cô đã có một thế giới những hình ảnh gợi cảm và đầy khao khát đang lóe lên trong người anh - một sự cám dỗ không thể cưỡng nổi mà anh không có cách nào để có thể ngăn cản được.

Charley không thể tin nổi được nữa. Cô đã ở vào đúng nơi cô luôn khao khát: đó là trong vòng tay của Raphael, trong cái ôm của anh, miệng anh đè cứng lên miệng cô, những cảm giác của cô cháy lên. Trong một giây ngắn ngủi trọn vẹn cô đã nhận thức được rất rõ nét sự mềm mại của bóng tối trong hành lang, cái mùi nước hoa cạo râu tươi mát trên da của Raphael tương phản với sức nóng của chúng, tiếng sột sọat của quần áo họ mặc, những âm thanh êm dịu của sự khoái cảm mà cô gây ra do cái hôn của Raphael mang đến và tiếng chà sát của gót giày của cô xuống sàn nhà, bởi vì cô đã rướn người lên trên các ngón chân để đến gần với anh nhất mà cô có thể. Và sau đó cô không còn nhận thức được gì khác nữa ngoài cảm giác miệng của Raphael ở trên miệng cô, cú thúc của lưỡi anh ở giữa hai môi cô, và một cơn sóng vui thích đã chiếm trọn thân thể cô rồi lan rộng khắp người cô với một thôi thúc dữ dội là đáp trả lại anh, kết hợp với anh theo từng hơi thở cho đến da thịt.

Điều này chắc chắn là hơn hết thảy những thứ cô được biết từ lúc được sinh ra tới giờ - những thứ mà cảm nhận của cô đã từng nghĩ đến, thứ mà sự kiềm chế của cô đã từng khao khát muốn có. Đánh vòng lưỡi mình cuốn lên lưỡi của Raphael trong một cơn khoái cảm của nhục dục, cô ép sát hơn vào người anh, cảm nhận được ngực mình dán chặt lên những thành cơ bắp rắn chắc của lồng ngực anh, biết được đôi chân mình đang run rẩy khi cô tựa vào người anh, biết được rằng bên trong cô thật mềm mại và thật nhức nhối và thật đầy khao khát.

Mục tiêu của thân thể cô giờ là muốn Raphael chiếm hữu lấy nó, và thật buông thả, liều lĩnh, có lẽ thậm chí là nguy hiểm, cô đang chào đón từng ý nghĩ đầy nhục cảm mà mang cô đến gần hơi với mục tiêu đó.

Bị lạc vào trong một nhu cầu bức thiết và nặng nề là phải cho hết tất cả những gì là mình, những gì mà mình có, để đáp lại nhu cấp bách đang điều khiển cô, thì một tiếng khô khốc đột ngột của Raphael vang lên “Không!” giống như một lời từ chối lạnh lùng đã xé toang ra từ cổ họng anh đã làm cô choáng váng cứng người không tin nổi.

Khi Raphael buông cô ra và lùi lại cô đã lảo đảo về phía anh, không thể nào đứng vững nỗi, toàn thân cô run rẩy bởi sự từ chối và sự thô bạo, đau xé của sự phản đối, hoàn toàn không thể hiểu được tại sao, cô đã dâng lên niềm khao khát dành cho anh, mà giờ anh lại đẩy cô vào một cơn đau đớn thê thảm như thế này.

“Không? Anh không thể nói thế. Không phải lúc này - không phải sau khi anh đã cho em biết rằng anh muốn em và... và đã làm cho em phải muốn anh.”

Cô đã quá ngây thơ không chút thủ đoạn, quá trung thực với thứ mà cô nghĩ và cảm nhận. Những lời nói của cô đang róc anh ra từng khúc, xé toang cái rào chắn mà anh đã cố đặt ra giữa họ.

“Muốn cô ư?” Raphael phá lên cười cay đắng.

Cho đến tối hôm nay, cho đến khi anh nhìn thấy cô đứng ngay bậc cầu thang lúc sớm, anh đã nghĩ rằng mình đã chiến thắng, rằng anh đã áp khuất phục được khao khát của mình dành cho cô - nhưng tất cả những gì anh đã làm chỉ là ép nó xuống mà thôi, và suốt bữa ăn tối hôm nay, khi anh ngắm nhìn cô, nó đã lại bùng lên mới mẻ như một ngọn lửa hoang dại, thiêu rụi mọi thứ ngán đường của nó.

“Không, anh không hề muốn em,” anh nói với cô bằng vẻ thô bạo chân thực. “Những gì anh cảm nhận về em không chỉ là muốn. Anh ước ao rằng nó chỉ có thế. Anh khao khát em. Anh nhức nhối vì em và anh thèm muốn em. Nhưng, bởi vì anh có một nguyên tắc là không bao giờ lẫn lộn giữa công việc và đời tư, nên những nhu cầu đó sẽ phải đi đến chỗ bế tắc. Chúng ta sẽ quay lại lâu đài của anh vào sáng mai, và sau đó anh sẽ đi Rome.”

Anh đang bước đi khỏi cô, tiến đến cầu thang. Charley liếm đôi môi khô khốc của mình, và sau đó, trước khi cô có thể đổi ý, cô liền chạy theo anh, vượt qua anh ngay trên bậc thang. Cô đứng chặn trước mặt anh, dang đôi tay ra để ngăn anh lại.

“Đôi lúc những nguyên tắc phải bị phá bỏ,” cô thở hổn hển nói với anh. “Đôi lúc mọi thứ xảy ra mà chúng ta không nên tìm cách kiểm soát - thứ mà chúng ta có ý muốn trải nghiệm, thậm chí dù cho niềm vui đó mang lại không được lâu.” Cô ngước nhìn anh. “Em muốn anh yêu em, Raphael. Em muốn biết nỗi khao khát của anh và nỗi nhức nhối của anh và sự thèm muốn của anh, bởi em cũng đang cảm nhận thấy nó đây.”

Trong ánh đèn chiếu mờ của hành lang bóng tối hắt lên gương mặt anh một sự tàn nhẫn ám ảnh, làm cho anh có cái vẻ của một người đàn ông ở một thời đại khác, bị dằn vặt và đang tìm cách thoát khỏi những giới hạn của chính mình.

“Có thể sẽ không có tương lai giữa anh với em,” anh tàn nhẫn nói với cô.

“Em không hề cầu xin anh một tương lai.”

“Vậy thì em đang cầu xin anh điều gì?”

“Đêm nay,” Charley dịu dàng nói với anh. “Đêm nay và không có gì chen giữa chúng ta - không có gì ngăn ta chia sẻ thành thật nhất những gì ta cảm nhận. Khi anh nói những điều anh làm lúc sáng nay, về quần áo của em và về... sự duyên dáng của em, anh đã khơi dậy một quá trình là làm em được giải phóng khỏi bản thân. Em muốn anh hoàn thành nốt quá trình ấy, Raphael.”

Charley có thể nghe được tiếng thở gấp của anh thậm chí anh không hề di chuyển.

Bám chặt lấy ánh nhìn khó đoán và tăm tối của anh, cô nói tiếp. “Em muốn anh giữ em và ôm lấy em. Em muốn anh hoàn thành những gì mình đã bắt đầu, Raphael.”

Hơi thở của anh đã trở nên khàn khàn vì bị kiềm chế, lồng ngực anh dâng lên và hạ xuống với một áp lực mà anh đang ép lên mình.

Charley để cho giọng nói của mình hạ xuống và hổn hển mềm mại, khiêu gợi thành một tiếng thì thầm.

“Em muốn chúng ta phá vỡ luật của anh, Raphael. Em muốn chúng ta có những gì mình có thể có với nhau đêm nay.” Cô bước tới một bước trước mặt anh và chờ đợi, tim cô đập dồn dập. Cả ngàn lần trong đời mình cô cũng không bao giờ tưởng tượng ra được mình đang cư xử như thế này với một sự táo bạo gợi tình như thế được, nhưng giờ đây cô đã biết Raphael cũng chia sẻ niềm khao khát với mình, bất kì thứ gì cô cũng phải mạo hiểm, toàn thân cô run lên với cái suy nghĩ về thứ mà họ có thể cùng nhau chia sẻ.

Khi anh vươn tới và vặn cổ tay cô, những ngón tay anh dài và thật khỏe như thép khi chúng siết qua da thịt cô, thì trạng thái đề phòng của Charley đã biến thành sự kinh hãi. Anh định từ chối cô - dẹp cô sang một bên tránh đường để vượt qua cô. Gọng kiềm kẹp lấy hai cánh tay cô ép nó xuống theo thân cô và giữ cho chúng bị trói chặt ở đó.

“Một đêm hử?” anh nói nhẹ nhàng. “Em có thật sự nghĩ rằng một đêm sẽ đủ để làm thỏa mãn cơn đói mà em đã gợi lên cho anh không?” Và sau đó anh hôn lấy cô, dữ dội và đòi hỏi, và sự khao khát của cô cũng trào lên trong cô để đáp trả sự thách thức của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích