Tiêu Tuy đích thân băng bó cho Đông Tảo, sau khi hôn tới hôn lui an ủi xong, Đông Tảo mới móc con chim cỏ từ trong ngực ra đưa cho hắn, nói “Cái này cho ngươi nè.”

Tiêu Tuy nhận lấy, mỉm cười “Cái này là bện Mập Mập à?”

“Ừm.” Đông Tảo gật đầu, nghĩ nghĩ, chờ mong hỏi “Đáng, đáng yêu không?”

“Rất đáng yêu.” Tiêu Tuy không ngại khen ngợi Đông Tảo, nhất là sau khi hắn phát hiện ra việc này giúp Đông Tảo tự tin hơn thì hắn lại càng nguyện ý làm. “Là con chim đáng yêu nhất mà ta từng thấy.”

Đông Tảo cực kỳ hài lòng, bị Tiêu Tuy dỗ đi ngủ trước.

Tiêu Tuy đặt con chim cỏ vào chỗ dễ thấy trong thư phòng. Trong lúc làm việc, thi thoảng ngẩng lên là có thể nhìn thấy hình dáng của Đông Tảo, khiến hắn rất yêu quý món quà này.

Ban đầu, Đông Tảo thấy thế, nghĩ thực vừa lòng. Có điều, sau hai ngày liên tiếp, Tiêu Tuy đều ở thư phòng bận rộn không qua chỗ nó được, nhưng lại vẫn có thể quan tâm đến con chim cỏ kia như trước, thì nó lại có chút không thuận mắt nữa.

Ví như lúc này.

“Hừm…” Đông Tảo ngậm một miếng mứt quả, đứng trước bàn làm việc của Tiêu Tuy, nhìn chằm chằm con chim cỏ đang ủ trong tay hắn.

Tiêu Tuy viết xong một đoạn sẽ sờ sờ con chim cỏ một chút. Nhưng lại chưa từng nói gì với người đã đứng cạnh hắn được một lúc là Đông Tảo. Đông Tảo trợn mắt, nhanh như chớp quay ngoắt đi.

Nó đem tâm trạng tủi thân ra chỗ mèo đen phơi nắng. Cái bụng của con mèo lúc này đã to lắm rồi.

“Mai ta sinh rồi.” Mèo đen thấy Đông Tảo, vội vã nhờ giúp “Ngươi có thể chuẩn bị cho ta một cái ổ không?”


Đây là chuyện gấp, Đông Tảo gật như gà mổ thóc, đáp “Được, được.”

Vì thế, nó tìm tỳ nữ gầy và tỳ nữ béo đi làm ổ. Tiêu Tuy bận rộn xong xuôi, đứng dậy ra ngoài tìm Đông Tảo. Thấy nó bận tối tăm mặt mũi, hắn đứng ở một bên chống tay theo dõi, lộ ra ý cười.

Mèo đen đứng lên, lặng lẽ đi dọc theo chân tường. Nó muốn tìm một món đồ gì đó để làm quà báo đáp cho Đông Tảo.

Nó đi hết trúc viện một vòng, cuối cùng, thông qua kẽ hở của cánh cửa luôn đóng chặt chỗ thư phòng, nó tìm được một con chim béo ngu ngốc đang ngồi trên bàn làm việc. Ánh mắt mèo đen lập lòe sáng, nhân lúc thị vệ không chú ý, lách người vọt vào, chộp lấy con chim kia.

Cơ thể mang thai cũng không làm khó được mèo đen. Nó bí mật kéo con chim kia rời đi.

“Vừa nãy hình như có cái gì vụt qua thì phải?” Một thị vệ nhỏ giọng nói.

“Làm gì có cái gì!” Một người khác không cho là đúng, phủ nhận đáp.

Mèo đen rón ra rón rén tha con chim béo vào phòng ngủ chính, ngẫm nghĩ rồi đặt nó lên cạnh gối đầu, muốn làm Đông Tảo bất ngờ.

Buổi chiều thật sự rất bận. Thẩm Đại mang tin tình báo cùng công việc đến cho Tiêu Tuy, còn Đông Tảo thì sốt sắng làm một cái ổ tránh gió tránh mưa cho mèo đen. Cả hai đều quay tròn đến tận tối đêm.

Đông Tảo vừa rửa mặt xong thì Tiêu Tuy về.

Thấy Tiêu Tuy hôm nay kết thúc công việc sớm, nó hơi ngạc nhiên “Hôm nay ngươi muốn ngủ với ta sao?”

Tiêu Tuy nhìn Đông Tảo ngồi cạnh giường vung vẩy chân, cười nói “Ta sợ để Mập Mập một mình, đêm sẽ sợ.”

“Ha ha.” Đông Tảo nghĩ đây nhất định là quan tâm mình, cực kì vui vẻ lăn một vòng trên giường. Thế nhưng, nó còn chưa kịp vui hết niềm vui, tay đã sờ thấy một con chim béo ở cạnh gối đầu. Đông Tảo im bặt, ngơ ngác nhìn chính mình.

Sau đó, nó trừng mắt nhìn cả con chim béo, hoài nghi không biết lời vừa nãy của Tiêu Tuy là nói đến nó hay nói đến con chim này.

Có cái loại không yên tâm đến mang cả về như này sao?

Mặc dù đây là quà Đông Tảo tặng Tiêu Tuy. Hình dáng cũng là hình dáng của mình, thế nhưng trong lòng Đông Tảo vẫn sóng cuộn biển gầm.


Nó tức giận cầm con chim nhảy xuống đất, chạy đến trước mặt Tiêu Tuy. Sau khi đưa con chim cho hắn, nó vụt một cái, biến thành hình dáng chim nhỏ trắng muốt, ngây ngô chỉ trích “Mập Mập của ngươi ở đây, ta mới là Mập Mập, sau này, ngươi không được thích cái con Mập Mập này nữa!”

Tiêu Tuy ngẩn ra. Hắn nhìn con chim cỏ, lại nhìn Đông Tảo, vẫn chưa hiểu vì sao Đông Tảo lại giận.

“Hừ! Ngươi còn nhìn nó!” Đông Tảo nhảy dựng lên, hai chân đạp bay con chim kia khỏi lòng bàn tay Tiêu Tuy. Sau đó, chính mình thế chỗ nó. Hai con mắt đen láy nhìn chằm chằm Tiêu Tuy “Nhìn ta! Nhìn ta đây này!”

Tiêu Tuy ôm Đông Tảo đến cạnh giường, dỗ dành “Được, được, nhìn ngươi, nhìn ngươi.”

“Còn phải hôn ta, yêu ta, thích ta nhất nữa!” Đông Tảo nói.

“Hôn ngươi, yêu ngươi, thích ngươi nhất.” Tiêu Tuy nhẹ nhàng xoa đầu Đông Tảo, nhỏ giọng cười “Có thể biến lại thành người chưa?”

Đông Tảo chậm chạp ờm một tiếp, biến thành hình người, khuôn mặt thiếu niên đỏ ửng.

Tiêu Tuy nắm cằm nó, hôn sâu. Hai người tự nhiên ôm lấy nhau, lăn vào trong giường.

Mành trướng dịu dàng.

Hôm sau, mèo đen quả nhiên sinh ra bốn con mèo con. Đông Tảo vừa dậy đã hào hứng chạy đến xem. Mèo con còn bé tí, lông cũng thưa thớt.

Đông Tảo cảm thán “Ngươi giỏi thật đấy.”

Mèo đen không nói xạo, một thai bốn đứa đúng là một thai bốn đứa.

Mèo đen chuyên chú vệ sinh cho các con, nhìn có vẻ mệt mỏi, uể oải.

Đông Tảo sợ làm phiền nó, liền đứng dậy quay về phòng bên tìm tỳ nữ béo và tỳ nữ gầy.

Trong cung đưa đến loại quả hồng hồng giống như năm ngoái. Tỳ nữ béo cẩn thận rửa sạch rồi bê đến chỗ Đông Tảo.


“Cái này đợt trước ta ăn rồi nè, ngon lắm.” Đông Tảo nhặt một quả đút vào miệng, có điều một quả so với Đông Tảo ở hình người thực không đủ để nhét kẽ răng. Sau khi ăn mấy miếng, nó nhìn năm sáu quả còn lại trong đĩa, khó hiểu hỏi tỳ nữ béo và tỳ nữ gầy “Các ngươi không ăn à?”

Tỳ nữ béo vội xua tay “Cái này dành cho công tử ăn hết đấy ạ.”

Đồ ban tặng tổng cộng không được mấy quả. Trong thời tiết này, trái cây tươi còn ít, chứ đừng nói chi là trái cây quý giá được ngự ban. Cho dù hai người có gan to tày trời, thì cũng chẳng dám ăn.

Kể cả là các nàng biết Đông Tảo thật sự muốn mời mình cũng chẳng dám.

Đông Tảo ăn thêm hai quả, cảm thấy chưa đã lắm. Nó ngẫm nghĩ, một tia sáng chợt lóe lên. Đông Tảo đứng dậy nói “Ừm, cái đó, ta muốn đi tìm Mập Mập đến ăn hai quả cuối cùng, các ngươi chờ chút nhé.”

Tỳ nữ béo đã lâu không được gặp Mập Mập vui như mở cờ trong bụng, luôn miệng đáp “Vâng, vâng, vâng.”

Đông Tảo về phòng cởi quần áo, biến thành chim rồi bay đến phòng bên.

Tỳ nữ béo đã đứng sẵn ở cửa đợi nó “Mập Mập, ta nhớ ngươi quá đi mất!”

Nàng đỡ lấy Đông Tảo, kĩ càng ngắm nghía nó, sau đó mới quay lại nói nhỏ với tỳ nữ gầy “Tiểu yêu tinh không có đối xử tệ với Mập Mập.”

Lúc ở hình người mỗi miếng một quả, nhưng chuyển sang hình chim rồi, hai quả lại quá đủ để Đông Tảo tận hứng. Nó thỏa thuê hưởng thụ sự phục vụ của tỳ nữ béo.

Chỉ là, hai má của Đông Tảo lại bị nhuộm hồng, chuyện này cũng không bất ngờ lắm.

Đông Tảo ảo não, vội vàng quay về chính phòng biến thành hình người. Nó soi gương, quả nhiên thấy hai má hồng hồng, gương mặt thiếu niên đang tức giận phản chiếu ra cũng vì thế mà lại càng có vị trẻ con hơn.

Mà tỳ nữ béo đang ở phòng bên thêu thùa, lại nghi ngờ hỏi tỳ nữ gầy “Cái loại trái cây kia, không phải Hoàng Thượng mới ban có hai lần thôi sao?”

“Ừm, sao vậy?” Tỳ nữ gầy đáp “Không chỉ ban hai lần, mà còn ban cho vài vị trọng thần thôi. Dân thường đến thấy cũng chưa thấy.”

“Vậy tiểu yêu tinh nói trước đây ăn rồi là sao?” Tỳ nữ béo nhíu mày.

Đông Tảo từng nói với các nàng, y là người từ trong núi ra, cộng thêm vẻ quê mùa khiến cho tỳ nữ béo hoàn toàn không nghi ngờ gì. Thế nhưng, bây giờ nghĩ lại, nàng lại thấy nghi ngờ chồng chất nghi ngờ.


“Có hai cái quả trái cây thôi mà.” Tỳ nữ gầy cười “Ngươi nghĩ nhiều thế làm gì?”

Tỳ nữ béo cũng nghĩ mình nghĩ nhiều rồi, nhưng mà nàng vẫn không thể ngừng nghi ngờ được!

Cho đến tận chiều, khi thấy tiểu yêu tinh nhăn nhó bước ra khỏi phòng, trên mặt y cũng có vết hồng hồng ở vị trí y hệt như Mập Mập khiến nàng càng tin vào giả thiết của mình hơn.

Tiểu yêu tinh sẽ không phải là tiểu yêu tinh thật chứ?

Tỹ nữ béo nhìn Đông Tảo ngốc nghếch chơi đùa cùng mèo đen, tim thình thịch thình thịch đập loạn.

Mèo đen vừa cho đám nhóc con bú, vừa dạy cho Đông Tảo mấy chuyện nó lén lút học được từ các nhà quyền quý.

“Người nha, đầu tiên là phải biết tranh sủng. Tranh sủng là gì, ngươi biết không?” Mèo đen hỏi.

Đông Tảo thành thực lắc đầu “Không biết.”

Mèo đen cũng không ngại Đông Tảo ngốc nghếch “Ngươi không biết cũng là chuyện bình thường. Vậy ngươi biết chuyên sủng là gì không?”

Đông Tảo tiếp tục lắc đầu, lúc này có thêm chút xấu hổ “Vẫn không biết.”

“Vậy ngươi biết làm nũng là gì không?” Mèo đen không ngừng cố gắng.

Đông Tảo rốt cuộc thở dài, vẻ mặt suy sụp nói “Ta, ta không biết gì hết, ta thật ngốc!”

Mèo đen thấy bộ dạng cúi đầu mím môi đầy đáng thương của Đông Tảo, mặc dù biết nó ngốc nhưng vẫn an ủi “Không sao, bình thường không biết tranh sủng cũng không có gì không tốt.”

Nó vừa nói xong, tiếng Tiêu Tuy đã vọng tới “Đông Tảo.”

Đông Tảo nhanh chóng quay đầu, giòn giã đáp “Ừm.”


Sau khi nhìn rõ là Tiêu Tuy, nó lập tức tiến lên ôm cổ hắn như con chim vừa được sổ lồng “Ngươi làm xong việc rồi à?”

Tiêu Tuy vừa gật đầu, Đông Tảo đã ngọt ngào nói thêm “Vừa đúng lúc ta hơi hơi nhớ ngươi.”

Vậy mà còn nói mình không biết tranh sủng? Ngươi biết đó có biết không!

Mèo đen tức đến không thèm cho đám nhóc con bú nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích