Đêm khuya, Tiêu Tuy còn chưa ngủ bao lâu đã cảm thấy nửa người nặng nề, cơn buồn ngủ tích cóp từng chút từng chút bị xua tan hết sạch. Tiêu Tuy mở mắt, dưới ánh sáng mù mờ, hắn nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn đang ghé sát bên cạnh cổ mình, hơi thở phì phò, hoàn toàn không biết mình đã vô thức biến hình.

Thân thể trắng trẻo của Đông Tảo lộ hết ra ngoài chăn. Ban đêm lạnh lẽo, nên được một lúc, nó đã nhíu nhíu mày. Hiển nhiên là đang ngủ cũng có thể cảm nhận được cái lạnh.

Cánh tay Tiêu Tuy bị Đông Tảo đè lên giật giật, muốn đắp chăn vào cho nó. Nhưng hắn còn chưa động, Đông Tảo đã lật người, lăn ra mép giường.

Trọng lượng trên người bất ngờ biến mất, nhưng trong lòng lại không thoải mái. Tiêu Tuy chống nửa người ngồi dậy, định đánh thức Đông Tảo, bảo nó biến về hình chim hoặc đắp chăn vào thì thấy Đông Tảo cọ tới cọ lui giống y như một con sâu thịt. Hai mắt nó vẫn nhắm nghiền, nhưng hai chân và hai tay không tự chủ vuốt ve những nơi ấm áp, đầu thì dụi vào trong chăn.

Ngón tay mềm mại của Đông Tảo lướt qua vạt áo của Tiêu Tuy, khí lạnh lập tức luồn vào ngực hắn. Có lẽ cảm thấy đây đã là nơi ấm nhất, nên Đông Tảo lục đục chui đầu vào trong chăn, vành tai áp lên tim Tiêu Tuy.

Nghe được tiếng tim đập thình thịch của hắn, rốt cuộc Đông Tảo cũng chịu yên phận, ôm hắn ngủ.

Cả người Đông Tảo mềm nhũn giống như không có xương, dán lên người Tiêu Tuy không chừa một khe hở, khiến cho Tiêu Tuy cảm nhận được toàn bộ sự đụng chạm. Cách một lớp áo ngủ mỏng manh, hơi lạnh truyền tới cũng chẳng xua tan được hơi nóng tỏa ra từ người hắn.

Như thế này chắc là cũng ngủ được thôi đúng không…?

Hai tay Tiêu Tuy cứng nhắc, ép sát hai bên sườn, không dám động. Vì chỉ cần hơi động thôi, một tay sẽ chạm phải chân nhỏ của Đông Tảo, còn một tay sẽ chạm phải eo nhỏ của Đông Tảo. Da thịt hai người đều lộ ra bên ngoài, không bị che chắn bởi bất kì thứ gì, cảm giác mềm mại nhẵn nhụi, đầu ngón tay không cẩn thận chạm phải liền tê dại.

Hắn đè nén thở ra một hơi, âm thầm cầu khẩn bản thân có thể thuận lợi tiến vào giấc ngủ. Nhưng rõ ràng đây là chuyện quá khó! Bởi vì, cái chân của Đông Tảo vẫn không hề chịu yên phận!


Tiêu Tuy hơi hé mắt, ánh trăng ngoài cửa sổ mờ ảo, hơi thẩm thấu qua khung cửa sổ. Cái chân mũm mĩm của Đông Tảo cọ từ bắp chân hắn lên đến bụng, khiến Tiêu Tuy có chút ngứa, cũng có chút say mê.

Hắn cố gắng nhẫn nhịn, cứ nghĩ qua được một lúc này là ổn thôi, ngờ đâu, bàn chân Đông Tảo vẫn chưa đủ ấm. Nó quay người tìm kiếm một chỗ càng ấm hơn. Cuối cùng, Đông Tảo co lại nằm hẳn lên người Tiêu Tuy, hai chân nhét vào giữa hai chân hắn.

Tiêu Tuy:…

Nếu nói, như vậy là đã đủ quá trớn, thì hành động phía sau của Đông Tảo lại càng quá trớn hơn. Nó cọ tới cọ lui hai chân vì cảm thấy vẫn chưa ấm!!!

Con sâu lớn kia không phụ sự kì vọng, ngang ngược đứng thẳng. Lúc này, tên mật thám nhỏ đang ngủ say mới có chút thỏa mãn, ôm chặt lấy Tiêu Tuy.

Tiêu Tuy ôm Đông Tảo, không cách nào tức giận với nó được. Hắn bất đắc dĩ kéo chăn xuống khỏi đầu Đông Tảo, để nó lộ mũi ra hít thở, tránh bị ngạt.

Sau đó, hắn thở dài một hơi, ép mình quên đi xúc động đang trào dâng toàn thân, ngủ đi một giấc.

Cũng không biết là Đông Tảo có cố ý hay không, nhưng sáng hôm sau, Tiêu Tuy vừa tỉnh lại thì phát hiện, nó lại biến trở về hình chim! Nếu không phải có cái chỗ cả đêm vẫn không ỉu xuống kia nhắc nhở hành vi tự tung tự tác của con chim béo, chắc Tiêu Tuy lại cho rằng mình mộng xuân mất!

Đông Tảo đột ngột tỉnh lại, có chút choáng, bất động đứng cạnh giường nhìn chằm chằm cái bàn cách đó không xa. Tiêu Tuy mặc quần áo xong đi đến chọc chọc nó.

Sắc mặt Tiêu Tuy chứng tỏ tối qua hắn ngủ không ngon. Ngốc nghếch như Đông Tảo cũng có thể nhìn ra được “Ngươi ngủ không ngon sao? Nhìn người mệt mỏi lắm.”

Đông Tảo nói xong, giương cánh bay lên đầu vai Tiêu Tuy.

Kẻ đầu sỏ còn đến quan tâm? Tiêu Tuy lạnh nhạt ờ một tiếng. Dằn vặt, dày vò người ta cả đêm xong không nhớ một tí tẹo nào, ngươi thử nói xem, có ai không giận không?

“Haiz” Đông Tảo lắc lư đầu, có chút phiền não nói “Thật ra ta ngủ cũng không ngon.”


“Ngươi ngủ không ngon?” Tiêu Tuy hơi cao giọng, vô cùng hoài nghi những lời này của Đông Tảo. Người đêm qua úp sấp trên người mình, cọ tới cọ lui, ngáy ngủ đến tận tảng sáng mà cũng nói ra những lời như này được á?

Hắn thật sự muốn nhéo mặt Đông Tảo một cái xem xem nó có đỏ lên được hay không.

Đông Tảo không chú ý đến sự nghi ngờ trong câu hỏi của Tiêu Tuy mà hoàn toàn coi thành lời hỏi thăm săn sóc.

“Đúng thế.” Đông Tảo gật gật đầu, kể cho Tiêu Tuy nghe giấc mơ đêm qua của mình “Đêm qua, ta mơ thấy ta quay về núi, tìm được một con sâu thịt nhỏ ở trong tổ của ta. Chính là cái loại mà ta thích ăn nhất ấy, mổ một cái là đã thấy thơm ngon vô cùng rồi!”

Mặc dù, Đông Tảo chỉ mới kể có một nửa giấc mơ, nhưng chẳng hiểu sao Tiêu Tuy đã dấy lên dự cảm không lành.

Tuy vậy, hắn cũng không cắt lời Đông Tảo, để kệ nó kể tiếp.

“Ta vội dùng chân giẫm lên nó. Mà ai ngờ đâu, con sâu kia rất giảo hoạt, chạy trốn cực kì giỏi. Ta giẫm nó mãi cũng chỉ giẫm trúng được có mấy lần rồi lại để nó tuột ra mất…”

Sắc mặt Tiêu Tuy đã biến đen.

“À, ngươi biết không?” Đông Tảo lại hỏi, ngữ khí sinh động giống y như người chuyên kể chuyện xưa “Ly kì nhất chính là…”

Nó chỉ mải hồ hởi chia sẻ cảm xúc trong mơ với Tiêu Tuy, mà hoàn toàn không thèm chú ý đến cảm xúc của hắn.

Tiêu Tuy thuận theo hỏi “Là gì?”

Con sâu trong miệng Đông Tảo là cái gì, hắn mà còn không biết, thì đúng là nên đi chặt đầu luôn đi!


“Ha ha” Đông Tảo nhảy nhót trên vai Tiêu Tuy “Con sâu càng bị ta giẫm càng biến lớn, cuối cùng còn lớn hơn cả ta. Đúng là hoành tráng luôn!”

Nó nói xong, tự cảm thấy thú vị, hi hi ha ha cười ngặt nghẽo trên vai Tiêu Tuy.

Mặc dù Tiêu Tuy không đáp lại nhưng sau khi ngừng cười, Đông Tảo vẫn tiếp tục cảm thán “Cái cảnh trong mơ mà thật thì tốt biết mấy.”

“Tại sao?” Tiêu Tuy không thể giải thích cho Đông Tảo hiểu, lại càng không thể không tiếp chuyện với nó.

“Ta thật sự rất thích ăn con sâu đó.” Đông Tảo nói “Nếu như có con sâu lớn như vậy thật, thì ta ăn từng chút từng chút một cũng có thể ăn rất lâu mới hết. A Tuy, ngươi nói có đúng không?”

“Ta không biết.” Tiêu Tuy hiểu rõ nội tình nghe lời này xong, không có cách nào tiếp nhận nổi.

“Ta mong là có, nếu có, ta sẽ giấu trong nhà, ngày nào cũng lôi ra ăn.” Đông Tảo chờ mong.

Hạ thân Tiêu Tuy có chút đau.

Mai đã là Tết rồi, trên dưới Vương Phủ đều vội vàng tấp nập. Đông Tảo trái lại lại càng được tự do.

Trong phòng ngủ của Tiêu Tuy không có gương, bản thân hắn cũng chưa bao giờ đề cập đến dù chỉ là một mảnh nhỏ, nên hạ nhân hầu như đã quen với việc này. Thế nhưng, hai hôm nay, đám nô bộc chẳng hiểu sao lại nhận được lệnh, tìm hết gương lớn gương nhỏ khiêng đến trong phòng Tiêu Tuy.

Người muốn soi gương là chuyện hết sức bình thường, huống hồ, Vương Gia còn là người đẹp trai tuấn tú đến như vậy.

Dùng lời của tỳ nữ gầy để nói thì chính là “Nếu ta có ngoại hình đẹp, ngày nào ta cũng phải cất một cái gương nhỏ trong ngực, cứ cách một lúc lại lôi ra soi một cái.”

“Bậy bạ!” Tỳ nữ béo cười mắng “Vương Gia cương nghị như vậy, đâu có phải loại người thích làm đỏm?”


Nàng nói xong đứng dậy, chuẩn bị đồ ăn mang đi “Ta đi đưa cơm cho Mập Mập đây.”

Tỳ nữ béo đi dọc theo hành lang, từ xa đã thấy mấy người thị vệ đang đứng canh trước cửa phòng một đoạn. Bọn họ nhìn thấy tỳ nữ béo, không thèm liếc mắt, để mặc nàng tự do đến gần phòng ngủ của Tiêu Tuy.

“Ta có đẹp không?” Tỳ nữ béo loáng thoáng nghe thấy có tiếng người từ trong phòng truyền ra.

Nàng tiến lên một chút, lại nghe thấy một câu khác “Rất đẹp.”

Lại lên thêm một chút “Mặc y phục vào.”

“Sao chứ? Không mặc thì xấu à?” Âm thanh lúc này đã rõ hơn.

Tỳ nữ béo nghe mà lòng đầy nghi ngờ. Sau đó, nàng lại nghe thấy tiếng Tiêu Tuy nói “Đẹp, mặc hay không mặc đều đẹp…”

Trong phòng còn người khác ư? Tỳ nữ béo thầm nghĩ. Chuyện lạ nha, nhiều năm rồi còn chưa từng nghe ai nói là trong phòng Vương Gia có người đâu. Cũng không biết là ai may mắn thế.

Nhưng tiếng bước chân của nàng càng gần, tiếng nói trong phòng lại càng biến mất.

Tỳ nữ béo lại bước thêm hai bước, gõ cửa.

“Vào đi.” Tiêu Tuy nói.

Tỳ nữ béo cúi đầu đi vào, ánh mắt hơi liếc để xem là ai may mắn như thế. Phòng Tiêu Tuy bài trí rất đơn giản, nàng vừa liếc mắt đã nhìn thấy, trong phòng ngoại trừ Tiêu Tuy đang đứng trước gương đồng, cũng chỉ còn lại một mình Mập Mập đang giương đôi mắt vô tội lên nhìn nàng.

Ai ya.


Tỳ nữ béo đặt đồ ăn lên bàn, lúc ôm khay rời đi lại nghe thấy tiếng nói chuyện khi trước. Hai giọng nói tuy không rõ, nhưng chắc chắn đều là nam tử. Nàng đột nhiên hiểu ra.

Tĩnh Vương uy danh lẫy lừng trong sự tưởng tượng của nàng, sáng sớm đứng trước gương tự hỏi tự trả lời rằng mình rất đẹp, mặc hay không mặc y phục cũng đều đẹp!

Tỳ nữ béo nghĩ mà lạ, trong lòng kinh hoàng. Nàng đứng trong sân viện, ngẩng đầu nhìn lên mặt trời, cảm thấy trong phủ có lẽ vẫn còn yêu quái chưa bị đuổi đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích