Tiêu Tuy mở mắt, đường nhìn chậm rãi rơi lên người Đông Tảo.

Đông Tảo vẫn là Đông Tảo của ngày xưa, là một tên mật thám nhỏ béo tròn. Người thiếu niên trong mộng đã chẳng còn thấy bóng dáng, cứ như chưa từng xuất hiện.

Tiêu Tuy nghĩ đến đây, cảm thấy bản thân có chút buồn cười.

Sao có thể coi một giấc mơ thành hiện thực cơ chứ.

Đông Tảo nhảy sang một bên cho Tiêu Tuy tiện mặc quần áo, nói “A Tuy, hôm nay ngươi có phải ra ngoài không?”

Tiêu Tuy ngồi dậy “Hôm nay không có việc, ở nhà thôi.” Hắn vừa nói, vừa định vén chăn xuống giường. Thế nhưng, hắn lại đột nhiên thấy dưới thân mát lạnh.

Người bình tĩnh như Tiêu Tuy, lúc này cũng không nhịn được mà trừng to hai mắt, khó tin cúi đầu nhìn.

Một mảng quần lót giữa hai chân bị ẩm ướt, đã nói rõ cho Tiêu Tuy biết rốt cuộc là vì sao.

“Ta hôm nay cũng không có chuyện gì.” Đông Tảo học theo ngữ khí của Tiêu Tuy, bay đến đậu trên vai hắn. Nó không hiểu vì sao Tiêu Tuy không động đậy, nên nhìn theo đường nhìn của hắn đi xuống, rơi vào chỗ kia. “A?”

Đông Tảo nghiêng đầu “Ngươi buồn đi tiểu sao?”

Cái tên mật thám ngu ngốc này!


Tiêu Tuy túm Đông Tảo từ trên vai xuống, mở cửa sổ ném ra ngoài, đồng thời cao giọng nói “A Xuân, chuẩn bị đồ ăn sáng cho Đông Tảo.”

Đông Tảo còn chưa kịp chuẩn bị đã ném ra ngoài, phành phạch đập cánh bay. Tỳ nữ béo ở ngoài nghe tiếng, vội vã chạy tới đỡ lấy Đông Tảo.

“Sao sáng ngày ra đã bị ném ra thế?” Tỳ nữ béo nhỏ giọng hỏi.

Đông Tảo huơ huơ cánh, ngơ ngác: ta cũng không biết mà.

Trong phòng, Tiêu Tuy thay y phục xong, ngồi trên ghế. Hắn sống ba mươi năm, đây là lần đầu tiên xuất hiện tình trạng xuất tinh do mộng xuân. Tất cả những kinh nghiệm lúc chưa trải qua quá trình mộng xuân khi trước, sau tối hôm qua, hầu như đều biến dạng hết.

Dáng vẻ của người thiếu niên đáng lẽ đã phai nhạt từ lúc tỉnh lại, một lần nữa hiện lên rõ ràng trong đầu Tiêu Tuy. Phảng phất như hắn chỉ cần nhắm mắt lại là có thể phác thảo ra mi mày, giọng nói, dáng điệu của người kia. Thậm chí là cả cảm giác trơn mịn trên làn da y.

Tiêu Tuy nghĩ đến bộ dạng ngốc nghếch khờ khạo của Đông Tảo, cảm thấy phán đoán của bản thân thật là ghê tởm hạ lưu.

Chỉ là dù thế, hắn vẫn không nhịn được mà trầm tư. Ví như mấy hôm trước thấy Đông Tảo trốn dưới tấm rèm trong thư phòng, vì sao lại tạo ra một khối lớn như thế? Nhìn qua như có một thiếu niên đang trốn vậy!

Tiêu Tuy không muốn nghĩ, thế nhưng nếu một khắc kia thật sự là Đông Tảo dưới hình dáng thiếu niên thì sao? Dù sao thì mật thám nhỏ có thể mở miệng nói chuyện cũng là kì lạ lắm rồi, thêm thêm một chuyện chắc cũng vậy thôi đúng không?

Hơn nữa, những thứ viết trong “Yêu vật chí”, Tiêu Tuy thật kì vọng là có thật.

Yêu ma quỷ quái với hắn vẫn là chuyện vô căn cứ, nhưng đặt lên người Đông Tảo rồi, hắn lại mong có một ngoại lệ.

Ánh sáng bên ngoài trong trẻo. Khí trời dù còn lạnh nhưng đã khá hơn ít nhiều.

Đông Tảo đứng trên giá nhỏ của mình, chậm chạp mổ ăn thức ăn.


Tỳ nữ béo và tỳ nữ gầy ngồi dưới sôi nổi nói chuyện.

“Hai hôm nay trên phố có hội chùa, không biết náo nhiệt như thế nào nữa. Nếu được, ta thật muốn đi xem một chút. Thế nhưng còn chưa tới lượt chúng ta được nghỉ…” Tỳ nữ béo tiếc nuối nói “Ta tiết kiệm được ít tiền, muốn ra ngoài mua ít đồ. Khăn tay thêu hoa với chim của tiệm tơ lụa bên phố Tây đẹp lắm, ta đã muốn mua một cái từ lâu rồi.”

“Ta thì không có gì muốn mua hết.” Tỳ nữ gầy nói “Chỉ là hơi nhạt miệng, đồ ở hội chùa ăn ngon lắm… Lúc còn bé chưa bị bán đi, cái lúc mà đệ đệ ta còn chưa có sinh ra ấy, cha ta đã dẫn ta đến hội chùa ở Kinh Thành một lần, ắn bát mì Dương Xuân ở trước cổng thành. Mì trắng cho thêm ít hành thái, chính là món ngon nhất mà ta được ăn. Sau này ở Vương Phủ lâu, tính ra thì cũng đã ăn không ít đồ ngon. Nhưng hết lần này đến lần khác, vẫn cảm thấy kém hơn so với món kia… Bởi vì đó là sự tốt đẹp của cha ta dành cho ta. Sau này ông có bán ta rồi, ta cũng không thể nói là ông không tốt được.”

“Chúng ta bị bán vào Vương Phủ, đều coi như có phúc. Ít nhất, cuộc sống cũng thoải mái hơn. Mà nhà ngươi còn tốt đấy, chứ có một người ở viện khác, ta nghe nói không chỉ bán con, mà còn đến đòi lương hàng tháng cơ. Đúng là quỷ hút máu người mà.”

Tỳ nữ gầy mỉm cười “Ừm, lại nói, năm ngoái cha ta đến thăm ta một lần, không biết năm nay ông có đến nữa không. Đệ đệ ta cũng đến tuổi đọc sách rồi, nếu ông đến, ta sẽ đưa cho ông ít tiền ta có, còn không đến thì thôi vậy.”

“Đưa cái gì chứ?” Tỳ nữ béo liếc nàng “Ngươi khờ quá, để đó làm của hồi môn cho mình không phải tốt hơn sao?”

Đông Tảo nghe cái hiểu cái không, nhưng nó nhớ rõ khăn tay thêu chim và hoa của cửa tiệm tơ lụa phố Tây, cũng nhớ rõ bát mì thả hành thái trước cổng thành.

Tiêu Tuy thay quần áo và phục sức hàng ngày xong, chuyện đầu tiên nghĩ tới là đến tìm Đông Tảo.

Đông Tảo ăn xong bữa sáng, ngẩng đầu thấy Tiêu Tuy liền lập tức bay qua, thân thiết cọ cọ mặt hắn.

Lông chim của nó mềm mại, không khỏi gợi cho Tiêu Tuy nhớ lại dáng vẻ kiều diễm trong mơ đêm qua.

Cả người hắn cứng đờ. Dù chỉ trong một cái chớp mắt, nhưng Đông Tảo vẫn nhanh nhạy nhận ra.

“Ngươi sao vậy?” Đông Tảo đậu trên vai Tiêu Tuy, nghiêng đầu nhìn lỗ tai hắn, có chút ngạc nhiên “Ơ, cái tai này sao lại hồng thế này?”

Nó nói xong còn dùng mỏ mổ nhẹ lên vành tai Tiêu Tuy. Cái tai đã hồng lại càng đỏ.

Tiêu Tuy mang Đông Tảo vào thư phòng, gần như muốn lầy tay bịt luôn miệng nó lại, miễn cho nó lại chít chít nói mấy câu khiến mình ngại ngùng.


Đông Tảo hồn nhiên không biết. Mấy ngày này nó chưa từng biến hình, cũng chưa từng cảm thấy buồn ngủ, cho nên nó cho rẳng đây chỉ là một khoảng thời gian nhất định, đợi khi nào cả người nó lại nóng bừng thì mới xuất hiện tiếp.

Đông Tảo buông đề phòng trong lòng xuống, cả người liền tràn ngập tinh thần.

Tỳ nữ gầy và tỳ nữ béo thầm nghĩ, đây vẫn là do Tiêu Tuy đã trở về đi.

“A Tuy, hội chùa là cái gì?” (*) Đông Tảo đứng trước mặt Tiêu Tuy, ngửa đầu hỏi hắn.

“Cứ mười năm một lần, lái buôn sẽ tụ tập ở những ngã tư đường đã định sẵn, bày đồ cho bách tính đến chọn mua.” Tiêu Tuy đáp “Trước Tết mấy ngày là đến.”

“Vậy hôm nay bên ngoài có không?”

“Có.” Tiêu Tuy lật một trang sách, nhìn thì có vẻ chăm chú, thế nhưng một trang mười dòng không lọt vào đầu nổi một chữ!

“Ta muốn đi.” Đông Tảo thấy Tiêu Tuy không nhìn mình, cuốn lấy cổ tay đang cầm sách của hắn “Ngươi có thể dẫn ta đi không?”

Tiêu Tuy không đáp.

“Dẫn ta đi đi, dẫn ta đi đi mà!” Đông Tảo năn nỉ.

Một Tiêu Tuy đứng trước thiên quân vạn mã vẫn có thể quả quyết lại bị một con chim làm cho bất đắc dĩ. Hắn xoa đầu Đông Tảo, nói ra điều kiện trao đổi “Ngươi không được chạy loạn mà chỉ được ở trên vai ta thôi.”

“Được!” Đông Tảo vui vẻ đồng ý, miệng liên thanh nịnh nọt “A Tuy thật là tốt, tốt nhất, tốt nhất luôn!”

“Tốt thì sao?” Tiêu Tuy bật cười “Ngươi đúng là càng ngày càng dẻo mỏ!”

“Thích một người thì đương nhiên là phải nói ra rồi. Lời nói xuất ra từ tâm, sao lại coi là dẻo mỏ được chứ?” Đông Tảo mặt không đổi sắc, vô cùng bình tĩnh nói ra câu nói nó đã học thuộc trong đoạn tên háo sắc đùa giỡn Tiểu Kiều nương.


Tiêu Tuy khẽ giật mình, đối mặt với một mật thám nhỏ như vậy, hắn hoàn toàn không biết phải chống đỡ làm sao.

Truyện thật là tốt! Đông Tảo nghĩ. Nó thật hối hận vì lúc đầu không cẩn thận nghe tỳ nữ gầy đọc. Sớm biết thì nó đã học thuộc thêm một chút rồi.

Tiêu Tuy đồng ý dẫn Đông Tảo ra ngoài, nên thu dọn một chút xong liền đi.

Thị vệ mặc thường phục theo sau. Đoạn đường lúc đầu còn ngồi xe ngựa, nhưng vừa đến đầu phố, mọi người đã xuống đi bộ. Mặc dù Tiêu Tuy ăn mặc rất đỗi bình thường, không có bất kì thứ đồ đặc trưng gì, nhưng khí chất của hắn vẫn khó mà che giấu được. Lại thêm dung mạo của hắn, thêm con chim đậu trên vai hắn, đúng là muốn người ta không nhìn cũng khó!

Đông Tảo nhìn cái gì cũng lạ, cái đầu quay ngang quay dọc như sắp ngã. Tiếc là không thể nói chuyện chứ không thì cả đường đi không biết còn ồn ào đến đâu.

Người qua lại trên đường rất đông, có người đi một mình, cũng có người đi cùng cả nhà, có người đi thành đôi. Nếu thấy là một đôi phu thê trẻ tuổi cùng đi, Đông Tảo sẽ ghé sát lại bên tai Tiêu Tuy thì thầm “Này, kia là một đôi phu thê đấy.”

Còn không nữa thì “Là phu thê thì phải thân mật như vậy nha.”

Ngữ khí của nó đậm mùi ám chỉ, vừa giống như đang dạy học, vừa giống như một giây sau sẽ hóa thành hình người nhảy xuống khỏi vai Tiêu Tuy.

Cũng may Đông Tảo chỉ nói một hồi rồi thôi. Nó đứng trên vai Tiêu Tuy nhìn khắp nơi, lát sau mới lại nhỏ giọng sao cho chỉ có hai người nghe thấy nói “Có thể dẫn ta đến phố Tây không? Ta muốn mua một chiếc khăn thêu hình chim và hoa.”

Tiêu Tuy hiếu kì, sao lại muốn khăn tay?

Đông Tảo nói xong, lại sợ quên nói tiếp “Còn nữa, đi cả ra cổng thành mua bát mì Dương Xuân thả hành thái nữa.”

“Mua những thứ này làm gì?” Tiêu Tuy hỏi.

Đông Tảo đáp “A Xuân và A Phương muốn, ta nhớ giúp các nàng thôi.”

Thỉnh cầu này không tính là quá đáng, nhưng đã cưỡi Vương Gia đi chơi, lại còn muốn sai Vương Gia đi mua khăn tay với mua mì thì đúng là câm nín!


Thế nhưng, cố tình, Tiêu Tuy lại rất chiều chuộng Đông Tảo. Còn Đông Tảo thì hoàn toàn không biết tôn ty trật tự do không có ai nói cho nó biết.

Một người một chim nghênh ngang đi đến tiệm tơ lụa trên phố Tây chọn một chiếc khăn tay thêu chim và hoa, sau này còn lưu truyền thành Tĩnh Vương có lòng với nữ tử, đích thân chọn khăn thêu cho nàng. Trong một thời gian ngắn, vô số cô nàng đều nhảy ra nhận khăn tay là của mình.

Lại đến cửa thành mua mì Dương Xuân, ông chủ không biết khẽ nói thầm: Ăn mặc cũng được mà lại chỉ mua có một bát mì thả hành? Đúng là keo kiệt không chịu nổi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích