Tiểu Lão Bản
Chương 47: Thất vọng

Khi Đường Học Cẩn và Lục Quân Thần tới "Giai Viên", vừa vặn là buổi trưa lúc lượng khách nhiều nhất, hai người vừa tới, quản lý La Toa bị Đường Học Cẩn thuê mắt sắc nhìn thấy, treo nụ cười đi thẳng tới chỗ bọn họ.

"Cậu đã tới rồi." La Toa tới trước mặt Đường Học Cẩn và Lục Quân Thần, chào một tiếng, rồi nói: ""Giai Viên" gần đây làm ăn rất tốt, phản ứng của khách hàng đại đa số là thoả mãn và thích, lát nữa tôi sẽ đem sổ sách tháng này tới cho cậu xem."

La Toa rất cảm kích Đường Học Cẩn, không chỉ là tri ngộ, cũng là vì khi ấy, thiếu niên nhìn như lạnh nhạt này đã ra tay cứu cô một mạng.

"Ừ." Đường Học Cẩn gật đầu với La Toa, còn nói thêm: "Gọi giúp bọn tôi vài món, tôi và Quân Thần vẫn chưa ăn cơm." Trải qua Lục Quân Thần nhiều lần nhấn mạnh và đủ mọi "thủ đoạn", Đường Học Cẩn cuối cùng đã đổi xưng hô từ "anh Lục" thành Quân Thần.

La Toa gật đầu, mời bọn họ lên lầu, lại tự mình xuống bếp gọi món, rồi mới về đại sảnh, tiếp tục công việc chào khách của mình, đồng thời hưởng thụ trong đó.

Ngồi trong phòng ở lầu hai, Lục Quân Thần cười ha hả nhìn cậu bé nhà anh, rót một ly trà để trước mặt Đường Học Cẩn, nói: "Tiểu Cẩn thật là càng ngày càng có nhiều người thích rồi đấy."

"Nói bậy gì đó." Trừng Lục Quân Thần một cái, Đường Học Cẩn uống một ngụm trà, nhớ tới cú điện thoại hôm qua nghe được, bèn hỏi: "Hôm qua em nghe anh nhắc tới hai chữ lắc tay, là mấy bản thiết kế em vẽ có thể phát huy tác dụng rồi à?"

"Phải, ba năm qua bọn anh cuối cùng đã tạo ra một thương hiệu bản thổ, cũng tìm được rất nhiều hộ khách trung thành, hiện tại là lúc có thể đẩy ra sản phẩm mới." Lục Quân Thần cười cười, nói: "Anh phỏng chừng, không được mấy năm, thương hiệu nước ngoài sẽ bắt lấy thị trường khổng lồ của chúng ta, đại thế tiến quân. Chúng ta phải thừa dịp bọn họ chưa chú ý tới, khai hỏa thương hiệu của mình, vậy khi đó cạnh tranh sẽ không rơi vào hoàn cảnh xấu."

Đường Học Cẩn nghe xong, không thể không bội phục ánh mắt lâu dài và đầu óc buôn bán của Lục Quân Thần, cậu gật đầu, "Xác thực là vậy, mấy năm gần đây, nước chúng ta đã ngày càng có nhiều xí nghiệp nước ngoài xâm nhập, mà còn bọn họ vẫy cờ sản phẩm ngoại, dùng sức lao động nội, giá cả đồ làm ra lại tăng gấp mấy lần, rõ ràng là "made in China", nhưng chỉ vì thương hiệu của đối phương nổi tiếng ở nước ngoài, nên bị mọi người tranh nhau mua, phảng phất như trên người treo đồ nước ngoài nhất định sẽ cao quý hơn vậy."

Nói đến đây, cậu nhớ tới khi ở trường, bọn con gái khoe khoang quần áo của mình là nhãn hiệu nước nào, cái vẻ huênh hoang hơn người ấy, Đường Học Cẩn lắc đầu, thở dài: "Thật không hiểu những người tiêu tiền mua đồ "made in China" ấy nghĩ thế nào nữa."

Lục Quân Thần nghe mấy lời có chút phẫn thanh của Đường Học Cẩn, không khỏi ha ha bật cười, anh duỗi tay sờ đầu cậu bé, cười nói: "Tiểu Cẩn của anh thật là bảo bối, lời như vậy cũng chỉ có em mới nói ra."

Theo sau lại nói: "Chính vì đại đa số người đều có suy nghĩ đồ nước ngoài nhất định xài tốt hơn đồ trong nước, cộng thêm thương hiệu đối phương đánh ra, so sánh với sản phẩm của xí nghiệp trong nước, đương nhiên sẽ hấp dẫn nhiều khách hàng hơn."

Đường Học Cẩn suy nghĩ một hồi, xác thực là vậy, nếu không có đám người luôn mù quáng cảm thấy sản phẩm nước ngoài tốt hơn trong nước, vậy đời sau mấy thương hiệu lớn kia sao có thể mở ra nhiều chi nhánh như vậy, chia cắt thị trường khổng lồ của Hoa Quốc?

Thấy chủ đề bị kéo xa, Lục Quân Thần cười cười, nghiêng đầu hôn vào má cậu bé ngồi bên cạnh mình một cái, "Tiểu Cẩn, lắc tay bọn anh đã làm ra, bất quá là dùng một chất liệu khác, bằng da."

Đường Học Cẩn kinh ngạc nhìn Lục Quân Thần, "Di?"


Lục Quân Thần nói: "Lắc tay, không chỉ cần sự độc đáo mới mẻ và thiết kế tinh xảo, cũng cần một điểm nhấn riêng của nó, nếu dùng dây bình thường để làm, vậy chẳng khác gì sản phẩm bày bán ở lòng lề đường, hấp dẫn không được bao nhiêu người tiêu dùng."

"Trải qua thảo luận, bọn anh quyết định lắc tay lần này sẽ tiêu thụ ở thị trường cao cấp, dùng chất liệu tốt nhất, chủ đề hấp dẫn nhất, bắt chặt tâm lý người tiêu dùng." Thấy Đường Học Cẩn cái hiểu cái không, Lục Quân Thần nhéo mặt cậu, hỏi: "Hiểu chưa?"

Nghe tới đây, Đường Học Cẩn đã rõ, vì thế cậu chớp mắt gật đầu.

"Dù sao bất kể thế nào, bản thiết kế của em cũng đã phát huy tác dụng." Nói xong, Đường Học Cẩn híp mắt, rất thỏa mãn, "Hắc hắc, kỳ thực em trước còn lo lắng, cho rằng anh mua nó, chỉ là vì đổi cách giúp đỡ em."

Vì đã xác định quan hệ, Đường Học Cẩn nói chuyện cũng không lo lắng nữa, nếu giữa hai người yêu nhau còn phải lo lắng cái này sốt sắng cái kia, vậy sao có thể làm bạn đời được?

Lục Quân Thần kéo cậu bé vào lòng, cúi đầu hôn đỉnh đầu cậu, "Đương nhiên không phải, Tiểu Cẩn của anh giỏi lắm, nhiều kiểu thiết kế khác biệt như vậy cho dù là nhà thiết kế cao cấp nhất công ty bọn anh, đều phải khen ngợi em đấy."

Đường Học Cẩn nghe được lời này, ngẩng đầu trợn tròn mắt nhìn Lục Quân Thần, "Thật à?"

Nhìn cậu bé trong lòng lộ ra tính trẻ con, anh cười ha hả nói: "Đương nhiên là thật rồi, em cảm thấy anh sẽ gạt em sao?" Nói xong, còn thuận tay nhéo chóp mũi Đường Học Cẩn, tiếp tục nói: "Cho nên, những bản thiết kế về sau, vẫn phải giao cho nhà thiết kế trẻ Đường Tiểu Cẩn của chúng ta đấy."

"Được." Đường Học Cẩn sảng khoái đáp ứng, "Bất quá, anh phải mua."

"Ha ha, đương nhiên rồi, đây là ý tưởng của Tiểu Cẩn nhà anh mà."

Hai người bên này nùng tình mật ý, bong bóng hồng phấn lấp đầy phòng. Lúc này, La Toa bưng thức ăn lên, cô gõ cửa, chờ được cho phép rồi mở cửa vào, bày thức ăn ra, thuận tiện đưa sổ sách cho Đường Học Cẩn, lễ phép cười với Lục Quân Thần xong ra ghế lô thuận tay đóng cửa lại.

Đứng ngoài cửa, La Toa nhíu mày, vừa rồi cô hẳn không nhìn lầm, ánh mắt anh Lục nhìn ông chủ nhỏ căn bản không giống ánh mắt nhìn bạn bè, rõ ràng là ánh mắt nhìn người yêu!

Cô không biết mình có nên nhắc nhở ông chủ nhỏ cách xa anh Lục ra không, nhưng ngẫm lại, đã thấy có chút không thích hợp, La Toa thở dài, cô biết chuyện này kỳ thực không liên quan gì tới mình, cho nên lắc đầu, cô khôi phục lại nụ cười, xuống lầu.

Mà hai người trong phòng không hề biết chuyện La Toa vừa rồi quấn quýt, bọn họ dậy từ sáng, bụng sớm đói kêu vang, lúc này ngửi được mùi cơm, bụng càng là ồn ào không thành kế nhắc nhở chủ nhân, nên ăn cơm.

Để sổ sách sang bên, Đường Học Cẩn cầm đũa, gắp phần rau ở trước mặt, dùng chung với cơm, bất quá nhai một hồi, lông mày cậu nhíu lại.


Lục Quân Thần nghi hoặc nhìn Đường Học Cẩn buông đũa xuống, lông mày nhíu chặt, bèn quan tâm hỏi: "Tiểu Cẩn, sao vậy?"

"Rau..." Đường Học Cẩn gắp một cọng rau, lắc đầu, nói: "Chưa rửa sạch." Sau đó, cậu lại gắp vài đũa tôm hấp, vẻ mặt hiện lên sự thất vọng.

Sắc mặt của Đường Học Cẩn kéo xệ, lúc trước khi huấn luyện, cậu nghìn dặn vạn dò nói với đầu bếp và nhân viên hậu cần, rau phải rửa sạch, thịt phải chú ý độ tươi, hải sản phải còn sống... Đây đều là cơ bản nhất.

Nhưng, bất quá hơn nửa tháng không tới, cơ bản như vậy đã xuất hiện vấn đề, điều này khiến cậu rất giận, vệ sinh an toàn thực phẩm là điều cậu quan tâm nhất, đặc biệt là khi mở nhà hàng, cậu cảm thấy nếu muốn bán, vậy phải bán có lương tâm, để khách hàng khi tới ăn, sẽ như ở nhà, an toàn, đồng thời yên tâm.

Lúc này xảy ra chuyện như vậy, Đường Học Cẩn không có tâm tình ăn tiếp, cậu đen mặt cầm lấy sổ sách để bên cạnh, mở ra xem, càng xem lông mày nhíu càng chặt, cuối cùng sắc mặt cậu đã không thể dùng từ đen để hình dung.

Mang theo cơn giận rõ mồn một, Đường Học Cẩn cầm sổ sách trực tiếp đứng lên, Lục Quân Thần thấy cậu bé như vậy, không rõ nguyên nhân, cũng đứng theo, "Tiểu Cẩn, sổ sách này có vấn đề gì à?"

Đường Học Cẩn gật đầu, "Vấn đề lớn, La Toa, em nhìn lầm cô ấy."

Nghe được lời này, Lục Quân Thần cầm mấy quyển sổ trong tay Đường Học Cẩn, cũng mở ra xem, bằng vào năng lực của anh, sao không nhìn ra các khoản bên trong có báo hư cùng chi tiêu giả?

Để sổ sách xuống, Lục Quân Thần vỗ vai cậu bé, an ủi nói: "Vậy cũng tốt, những vấn đề này sớm bại lộ ra với chúng ta mà nói không phải tốt hơn sao?"

"Tuy là nói vậy, nhưng, vẫn thấy rất thất vọng." Phồng má, Đường Học Cẩn nhớ tới Tiêu Đồng và những người làm công ở tiệm cơm ngày trước, âm thầm tính toán, có nên mời bọn họ tới đây làm không.

"Được rồi, Tiểu Cẩn đừng buồn nữa, bọn họ làm ra những chuyện này, cần phạt thì cứ phạt, đi nào, anh theo em xuống dưới." Ôm gò má Đường Học Cẩn, Lục Quân Thần bẹp một cái hôn lên trán đối phương, lại hôn vào môi cậu, rồi kéo tay cậu bé, ra khỏi ghế lô.

Xuống lầu, Đường Học Cẩn trực tiếp quẹo vào bếp, lạnh lùng kiểm tra đồ dùng trong bếp, từ dầu ăn đến gia vị, không bỏ qua bất cứ chỗ nào.

Hành động này của Đường Học Cẩn, khiến đầu bếp đang xào rau khá bực bội, nhưng lại ngại đối phương là ông chủ, không thể nói gì, chỉ đành tùy ý Đường Học Cẩn vừa đi vừa nhìn, có vài đầu bếp đang làm việc cũng bị ép ngừng lại.

Đường Học Cẩn dạo qua một vòng, lại trực tiếp tới phòng đông lạnh, Lục Quân Thần vẫn theo sau lưng, nhìn cậu bé nhà anh nghiêm túc cẩn thận, trong mắt đầy tràn cưng chiều và tán dương, thậm chí còn kèm theo tự hào.

—— quả nhiên không hổ là cậu bé anh thích.

Mãi đến khi kiểm tra xong hết, khách khứa dùng cơm trong nhà hàng cũng chỉ còn lai rai.

Hai giờ chiều, Đường Học Cẩn nhờ người treo bảng tạm nghỉ lên cửa, trực tiếp gọi mọi người tới, nhìn các nhân viên mặc đồng phục chỉnh tề đứng trước mặt mình, Đường Học Cẩn ngồi trên ghế, không nói gì, ngón tay gõ mặt bàn, nét mặt không có bất cứ cảm xúc nào.

La Toa nhìn Đường Học Cẩn, trong lòng lộp bộp, nhưng rất nhanh lại an ủi mình ông chủ nhỏ mới học lớp 10, sao có thể nhìn ra vấn đề trong các khoản.

Mà còn cô đã dặn riêng với bếp, mấy món này là nấu cho ông chủ nhỏ, bọn họ hẳn biết phải làm sao mới đúng.

Nghĩ đến đây, La Toa yên tâm, vì thế cô cười, mở miệng đánh vỡ phần an tĩnh này, hỏi: "Ông chủ nhỏ, cậu gọi mọi người tới đây, là có chuyện gì, à?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Tiểu Lão Bản Chương 47: Thất vọng

Có thể bạn thích