Mèo này nhìn qua một bộ chánh nhân quân tử, sao lại có loại đức hạnh này

~~

Uổng phí Ngũ gia ta….

Ta với hắn…

!?

!?!?!?

Không đúng, ta không phải vẫn luôn khổ não vì chuyện này sao, nếu không phải hài tử của ta thì mọi sự đại cát còn gì!? Ta hết chuyện rồi phải vui chứ!?

Không lẽ mình đang giận Triển Chiêu lừa mình!?

Không, mặc dù Triển Chiêu mọi mặt đều làm mình khó chịu, nhưng tính tình mình còn hiểu rõ, không tới mức lấy chuyện mất mặt đó tới lừa mình!

Không lẽ mình đang tức giận chuyện đứa bé kia là của người khác!?

Không thể nào, Trương Lão Thực tám thành là nói bậy!

… Trên đời này trừ mình ra còn ai có đủ bản lãnh chế trụ mèo kia chứ!? – –

… ||||||||||||- –

Hay là…

Một ý niệm thoáng qua, nơi mềm mại trong lòng chợt bị cái gì đụng trúng!

Hay là mình đối với y ~~ đã sớm có… tình cảm khác!?

Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường giống như bị cắn ~~

….

Đây là cái thế giới quỷ quái gì!

Bất quá… nếu Triển Chiêu có thể mang thai ~~ thì còn gì không thể xảy ra chứ!?

Bỏ đi, qua trước mắt lại nói!

Cúi đầu nhìn Khốn Long Tác một chút ~ = =||

Lúc nên cắt không cắt được, lúc không nên cắt vừa đụng đã đứt ~~ mẹ à, Khốn Long Tác của người rốt cuộc là sao!?

A, đúng rồi ~~ không lẽ mới nãy mình với Triển Chiêu tâm ý tương thông nên mới cắt đứt!?

Triển Chiêu cảm giác mình đang mơ một giấc mơ kỳ quái ~~ trong mơ có một người luôn đá bụng của y ~~

Bốp! Bốp! Bốp!


Nhăn nhó ~ tay nặng nề ~ nhấc không lên ~ thân thể cũng nặng nề, ngay cả xoay người cũng khó khăn ~~

Làm sao bây giờ?

Nó vẫn cứ đá ~~ giống như con thỏ nhỏ đang tung cước, thậm chí còn lộn nhào rồi ~~

Rên một tiếng, Triển Chiêu mơ màng tỉnh lại ~~

Tay xoa bụng ~ xúc cảm rõ ràng từ bụng truyền tới tay ~~

Cái chân nhỏ còn đang đá đây!



Thì ra, không phải đang mơ.

Là thật.

Trong bụng thật sự có một sinh mạng đang khỏe mạnh nhảy loạn!

Cảm giác lại một lần nữa bị chứng thực bên trong ý thức hỗn loạn không còn buồn bã ~~ mà là một tâm trạng kỳ lạ ~~ có chút hoảng hốt, còn có chút bất an, nhiều hơn là vui sướng…

Vui sướng!?

Một nam nhân đỉnh thiên lập địa như Triển mỗ ~ vì có hài tử của Bạch Ngọc Đường ~~ sao có thể cảm thấy vui sướng!?

Không lẽ bị Bạch Ngọc Đường chọc giận ngu rồi!?

Thở dài trong lòng, nhắm mắt lại ~ cảm nhận sinh mệnh nhỏ hoạt bát ~~ nhất thời tình cảm tràn lan ~~

Một cái tay lặng lẽ đưa qua ~

Ai!?

Triển Chiêu bị đánh thức, lập tức mở mắt!

Tay Trương Lão Thực đang tính sờ lên người y, bị Triển Chiêu đột ngột mở mắt làm sợ hết hồn, xoa xoa tay nhìn y cười hề hề ~~

Triển Chiêu lúc này mới chợt nhớ ra cuộc gặp gỡ trước đó ~ thầm chửi mình ~ bị người như thế đến gần mà còn không biết!?

Vội vàng ngồi dậy ~~ cảnh giác liếc mắt nhìn Trương Lão Thực, “Ngươi làm gì!?”

“Ta… ta, hì, ta thấy y phục của ngươi cũng hỏng, trước tay của ta đi.”

Trương Lão Thực cầm trong tay mấy món áo vải trắng bệch thô tháo, thoạt nhìn cũng sạch.

“Đây là đâu?”

“Là nhà tiểu nhân mới xây ~~ chỗ không to, nhưng tiểu nhân siêng năng, dọn dẹp, rất sạch sẽ.”

Trương Lão Thực vừa nói vừa lén lút liếc nhìn về phía mặt Triển Chiêu ~ khuôn mặt bánh bự đã rửa sách có chút hồng, bị Triển Chiêu trừng liền bị lắp bắp, không ngừng dùng tay áo xoa mặt, giống như có nước miếng nhiễu xuống vậy~~

Triển Chiêu thấy gã không có ác ý, thở phào nhẹ nhõm ~ tình trạng thân thể lúc này mình cũng rõ, chỉ sợ 1 chút nội lực cũng không vận được ~ lại thêm nhiều lần hôn mê cũng chịu đủ rồi ~ nếu còn tức giận nữa, không biết còn xảy ra chuyện gì…

Nếu là trước kia, tuyệt sẽ không quan tâm ~~

Nhưng thứ trong bụng đó không thể không quan tâm.

Nghĩ đến hài tử, vội hỏi, “Bạch Ngọc Đường đâu!?

“Ai? A.. tiểu nhân chỉ ôm nổi một ~ trước đem ngươi về.”

Triển Chiêu nghe vậy nhìn gã ~ Trương Lão Thực này thật ra là người rất trung thực, nếu như không có loại tâm tư này với mình … (Chỉ trách em đẹp, em mị thôi…-_-)

Nhìn bộ dáng cao to của gã, việc làm lại một chút cũng không ra dáng đàn ông ~~ nếu đường đường chính chính lớn tiếng nói với mình cũng đỡ, hết lần này tới lần khác dạ dạ vâng vâng ~~ nhưng ánh mắt một chút cũng không thành thật, mới rồi vẫn lén nhìn mình ~~biểu tình rõ ràng là trắng trợn ~ còn sợ người ta không thấy! – -||||


Không được tự nhiên gật đầu, “Vậy di.”

“À… ừm.”

Trương Lão Thực còn đang ngẩn người, thấy Triển Chiêu đưa tay ra ~ mới giống như tỉnh mộng đưa lên y phục. “Xiêm y tiểu nhân hơi lớn, ngươi mặc tạm đi, cởi quần áo dơ của ngươi ra ~ ta giặt sạch rồi sẽ vá lại ~ mai là mặc được rồi…

“Không cần!” Triển Chiêu cắt ngang niềm vui của gã ~ cầm lấy ngoại y lớn nhất choàng lên, xoay người xuống giường, “Triển mỗ còn án muốn tra, không thể chờ lâu.”

Chân vừa chạm đất, đầu đã váng ~ sao cả người như nhũn ra, không giữ nổi thăng bằng, còn bụng này đặc biệt nặng ~~

“Đừng, đừng nóng a.”

Vừa lấy lại bình tĩnh, Trương Lão Thực đã vội vã nhào tới ôm y ~~

Chát một tiếng đập văng hai cái tay kia ~~ Triển Chiêu đỡ mép giường lắc đầu ~~ muốn vất bỏ cảm giác hôn mê ~

“Triển đại nhân, thân thể người tệ như thế ~ lại trúng thuốc của người ta, không thể chạy loạn khắp nơi! Không dưỡng ba năm ngày mà xuống giường sẽ gặp nguy hiểm!”

Trương Lão Thực vội vã cãi lời, Triển Chiêu không để ý tới gã ~ đứng một hồi liền bước ra ngoài cửa ~

Trương Lão Thực cũng lót tót di theo y, muốn đưa tay lại không dám, mặt chợt đỏ bừng, “Triển đại nhân! Muốn tra án cũng phải dưỡng thân thể tốt a ~~”

Triển Chiêu mới lắc lư ra tới cửa, Trương Lão Thực ngăn ở trước, “Ta thấy ngươi vội vã đi tìm tên tiểu bạch kiểm kia thì có! Triển đại nhân, ngươi nghe ta…”

“Ngươi nói cái gì!?” Đầu Triển Chiêu lùng bùng như bị nổ ~~ cái miệng rộng trước mặt cứ khép vào mở ra nói không ngừng ~~

“Ta… ta nói” Trương Lão Thực nuốt nước miếng, nói luôn, “Triển đại nhân, ta sẽ chăm sóc ngươi cùng hài tử ~ ngươi không cần đi dụ dỗ những tên tiểu bạch kiểm kia nữa ~~ Bọn chúng không có thành thật như ta ~ không, không yêu thương ngươi như ta~~ “ (Cười chết tôi rồi má ơi =))))))))))

Trương Lão Thực vừa kích động lại bắt đầu cà lăm ~ Triển Chiêu thật đau đầu ~~ bị lời hồ ngôn loạn ngữ của gã làm cho thất khiếu bốc khói ~ hận không thể dùng một chưởng đập chết tên gây họa ~ Tay mới nâng lên, trước mắt liền hóa thành màn đen, vội vàng chống cửa, còn kém một bước nữa là bước ra ~~

Trương Lão Thực đột ngột lao tới, một thanh bế lấy y ~

Triển Chiêu vừa giận vừa sợ, “Trương Lão Thực!”

Trương Lão Thực phì phò thở hổn hển, bẹp bẹp mấy bước thả y lại lên giường ~~

Triển Chiêu giận không chịu được ~~ mông vừa đặt lên giường, liền dùng một chưởng đẩy Trương Lão Thực ra thật xa ~~

Thật ra bị một người đàn ông bế cũng không có gì ~ trước kia lúc y bị thương không phải không bị người khác đỡ qua, bế qua ~ nhưng y vốn có ác cảm với Trương Lão Thực này ~ lại biết tâm tư của gã, dĩ nhiên đặc biệt giận ~

Nhất là còn dám động tay động chân trước khi được mình cho phép. (Nghe sặc mùi nữ vương thụ vại trời =)))))) em xin lỗi)

~ Trương Lão Thực lần này cũng phải xem sắc mặt để nói rồi, sờ đầu xoa một chút lỗ mũi ~ ngượng ngùng đứng tại chỗ ~ thanh âm lại bắt đầu lấp lửng, “Ta, ta không có ý tứ gì khác, ngươi xem, trên quần ngươi… lại chảy máu, vẫn là nghe lời ta ở lại đây tương đối khá. Nếu không, hài tử, hài tử liền chịu oan uổng rồi ~~”

Gã vừa nhắc tới hài tử, tim Triển Chiêu lại đập một cái!

Y lúc này mới để ý tới vết máu còn đang chảy ở ống quần ~ tâm chợt vội ~

Vạn nhất thật sự… vì mình không để ý mà làm tổn thương hài tử ~~ vậy cũng tốt đi?

Nhìn Trương Lão Thực một chút, sắc mặt coi như thành khẩn ~ thuốc là gã hạ cho mình, khẳng định biết rõ đi ~

Nếu trong lòng mình đã không bài xích đứa bé này ~ thì tại sao lại muốn tổn thương nó?

Vừa nghĩ tới “hài tử của mình” ~ tự nhiên, lòng dâng lên một dòng nước ấm ~

Thời gian cũng lâu như vậy, nó còn ngoan cố sinh trưởng trên người ta ~~

Mình đã sớm không để ý quá ~ phải hảo hào bảo vệ nó tốt hơn mới được.

“Ngươi có thể đi lấy chút nước không? Ta muốn tắm.”

“A? A… Được!”

Trương Lão Thực vừa mừng vừa sợ, vui vẻ ha ha đi ra ngoài.

Triển Chiêu thử bước xuống giường, tới cửa lấm lét nhìn một cái ~~ Là một tiểu viện không mới không cũ, trong viện tử để loạn các loại đồ đạc ~~ đông một cái tây một cái ~ môi trường cũng xem như u tĩnh ~


Ở đây, cũng được.

Vốn dĩ bộ dáng này của mình ~ đi trên đường còn phải lo che giấu ~ về phủ lại không thể giúp đỡ Bao đại nhân được cái gì ~~

Nếu là cừu gia hơi hơi lợi hại tới, chỉ sợ mình không còn chút năng lực phòng vệ nào ~~ thay vì gây phiền phức cho mọi người, liên lụy làm bị thương hài tử ~ không bằng tạm thời dẹp yên ở lại đây tĩnh dưỡng tốt lại nói ~

Chẳng qua còn một chuyện ~~ không biết Bạch Ngọc Đường thế nào, cùng hắn ra ngoài là vì bắt người, bây giờ lại…

Ai… lông mày bắt đâu cau ~

“Tới tới ~ nước nóng …”

Giọng ồm ồm của Trương Lão Thực vang lên, xách theo một mộc bồn to bự lắc lư ~~ đạp cửa đi vào, phì phò để xuống đất ~~ bao nhiêu giọt nước bắn lên mặt của gã ~ vội nâng tay áo lên lau lau ~

Suy nghĩ của Triển Chiêu bị cắt đứt ~ nhìn hành động của gã có chút buồn cười ~ mới câu môi ~ vừa thấy đôi môi dầy hướng về phía mình nuốt nước miếng ~~ lại cảm thấy buồn nôn. ~~

Mới vừa rồi lại quên đưa tên này vào cân nhắc ~ lại nói gã bản chất không xấu ~ chính là tư tưởng lẫn việc làm đều có điểm khác người thường ~

Mà gã cũng không biết võ công ~ mình dù không dùng nội lực, gã cũng không thể uy hiếp được gì ~

“Để khăn lông với xà phòng lại ~ ngươi ra ngoài nhớ đóng kỹ cửa.”

Trương Lão Thực tâm tình khoái trá ~ mới rồi lại thấy Triển Chiêu dường như đang cười ~ trong lòng có bao nhiêu mỹ hảo ~ miệng há thật lâu không thể khép ~ nghe Triển Chiêu nói chuyện mới phản ứng được.

Vội vàng lắp bắp khép miệng ra ngoài, khép cửa nghiêm nghiêm thật thật ~

Đi tới băng ghế gỗ trong sân, nhặt lên mấy gia cụ kiếm sống xoa chỗ này một chút, kia một chút ~ tai một mực vểnh lên ~ nghe trong nhà có tiếng nước chảy rào rào ~~ cười hề hề một trận ~

Y ở bên kia tắm, mình ở ngoài kiếm sống ~

Bây giờ mới giống một gia định ~

Lúc này đừng bảo một chuyện ~ chỉ hận Triển Chiêu không có liền mười việc sai gã đi làm ~~

Tháo xiêm áo ngồi vào mộc bồn, Triển Chiêu múc nước ấm lau rửa ~~

Ngày nào cũng chạy đông chạy tây ~ lại còn dính chung một chỗ với Bạch Ngọc Đường, thật lâu không tắm ~ trên người cũng bẩn không ra hình dáng rồi ~~

Ánh mắt của y rơi vào chỗ hơi vênh lên trên bụng ~

Nhìn hồi lâu, từ từ đứng dậy.

Đây là lần đầu tiên sau khi tự đánh “cái kia” cẩn thận quan sát thân thể của mình ~

Đường eo vẫn như cũ thon gầy ~ hai chân thon dài thẳng tắp ~ chỉ có ở giữa là nhô lên một khối này ~ phần bụng nhỏ hình bầu dục ~ cũng không quá tròn quá to ~ nhưng đặt trước người mình lại quái dị như vậy, còn nổi bật!

Đây là thân thể của mình sao!?

Mệt mỏi dựa vào trên bồn ~ ~ nhắm mắt lại ~

Cho đến khi trong bụng động một cái ~ y mới chợt mở mắt ra ~

Nhìn xuống chút nữa ~ khỏi khỏi nở ra nụ cười ~

Thật nhiều cảm giác kỳ quái nha!

Vuốt ve bụng trên, mới hơi lớn như vậy ~~ làm sao lại động?

… Nước lạnh dần, y mới ra ngoài mặc xiêm y tử tế ~~ xiêm y của Trương Lão Thực lớn tới mấy vòng, mình mặc vào còn lỏng lẻo đai lưng ~~ nhìn không thấy cái gì.

Đẩy cửa ra ngoài ~ Trương Lão Thực đang ở trong sân hoảng hốt đứng dậy vỗ vỗ đất trên y phục ~

“Tắm, tắm xong rồi?”

Triển Chiêu gật đầu, không nhận ra mình đang cười.


Trương Lão Thực mặt đỏ bừng ~ vội vã vào nhà mang bồn đi ~ lại cầm y phục Triển Chiêu thay ra ôm đi ~ múc nước giặt quần áo ~ tới tới lui lui bận bịu không ngừng ~

“Ai…”

Triển Chiêu muốn cầm lại y phục tự mình giặt, Trương Lão Thực vội khoát tay ~~

“Có chút chuyện thế nào, sao làm ta mệt được!? Ngươi mau trở về phòng ngủ ~ chờ lát nữa ta nấu thuốc cho ngươi, đến lúc ăn cơm lại gọi.”

Triển Chiêu bất đắc dĩ quay vào nhà, tên tâm nằm lên giường ~~

Lúc mới làm quyết định lưu lại hài tử ~ tâm tình liền thông suốt ~ y nghĩ, mình vì sao cứ một mực để ý người khác nghĩ thế nào chứ, lưu lại đứa bé này vì mình có gì không được?

Mặc dù nghĩ như vậy, vẫn cảm thấy trong phòng có chút hơi lạnh ~

Khi ngủ ~ y sờ sờ cổ tay ~ dường như còn có thân ảnh màu trắng kéo sợi dây của mình lúc ẩn lúc hiện trong ý thức ~

Cùng Trương Lão Thực ở lại tiểu viện này, ngược lại cũng tương an vô sự ~

Nhìn ra được Trương Lão Thực là một người siêng năng, nấu cơm rất ngon ~ mặc dù vẫn để tâm vết xe đổ trước đó ~ bất quá người này nhìn qua cũng trung hậu, không có lòng dạ đùa bỡn cái gì!

Mỗi ngày đều có nước nóng tắm ~ còn có cơm ngon ăn ~ lại có thuốc uống ~

Chớp mắt trôi qua mấy ngày ~ trong lòng Triển Chiêu có chút thương xót ~

Dần dần cũng nói với gã mấy câu chuyện nhà ~

Đáng tiếc Trương Lão Thực lại thường hưng phấn, có lúc nói không lành mạch ~~ dần dần thoại trôi chảy, nhưng lại nói sai, nói tới nói lui đều không hợp khẩu vị Triển Chiêu ~~

Nằm trên giường đã lâu, Triển Chiêu cảm thấy thân thể đã hồi phục khí lực, đều không có máu hay nước gì chảy xuống ~~ mới không nhịn được đi vòng vòng trong sân một chút, đánh hai ba quyền ~

Mới đầu Trương Lão Thực làm to chuyện không cho, Triển Chiêu mặc gã, gã cũng không nói nữa.

Chưa tới mấy ngày, Triển Chiêu liền muốn ra khỏi cửa đi một chút.

Thì ra ngoài kia cũng không quá yên tĩnh, còn có rất nhiều người, ~ bởi vì viện của gã nằm ở trong hẻm quẹo trái quẹo phải, hiếm khi thấy người tới nên mới yên tĩnh.

Vừa bước hai bước, y đã cảm thấy có người theo y.

Kỹ năng theo dõi quá lộ liễu ~ Triển Chiêu biết là Trương Lão Thực, trong lòng có hơi phiền phức lại không thể nổi giận, liền mặc gã đi theo.

Đi hai con đường, thấy phía trước hò hét loạn xạ, là trước cửa tiệm thịt ~ một tên đồ tể đuổi theo lão đâu đấm đá ~ trong miệng mắng chửi thô tục ~ đuổi theo thật xa.

“Trương Đồ cũng quá phách lối ~ lão đầu người ta mới đẩy trúng mặt than của hắn mà hắn làm như muốn ăn thịt người ~~” Người vây xem lắc đầu, nghị luận ầm ỹ.

Triển Chiêu trong lòng giận, vừa muốn qua, lại bị người kéo ~~

Trương Lão Thực vội kéo y lui về phía sau ~ “Đừng để ý ~ thân thể của ngươi quan trọng hơn!”

Triển Chiêu hất gã ra, muốn đuổi, chợt ngẩn người.

Trương Đồ đột nhiên té lăn ra đất, chửi mắng một hồi mới bò lên, chân khụy một cái lại té sấp. Té lăn lộn mấy lần cứ tưởng gặp ta ~ kêu cha gọi mẹ ôm eo không bò dậy nổi ~~

Người khác nhìn chỉ cười theo chứ không nhìn ra, Triển Chiêu lại nhìn thấy được hòn đá nhỏ đánh lên đùi Trương Đồ ~

Dừng bước ~ y theo bản năng nhìn xung quanh, người đến người đi, có bóng trắng thoáng qua góc đường.

Y vội vàng đẩy ra người đi đường trước mặt, lúc nhìn lại đã chẳng thấy cái gì. Ngẩn ra, trong lòng có chút mất mát ~~ Trương Lão Thực lôi kéo tay y về nhà y lại không để ý.

Ngồi tại ghế gỗ trong sân, nhìn một chút ánh mắt đối diện đang dáo dác, lại nghĩ tình hình gã lôi kéo mình trên đường vào trong nhà ẩn náu, trong lòng chợt nổi giận.

Muốn nói chút gì đó, lại thở dài ~~ đường mỗi người đi không giống nhau, cách tiếp nhận cũng khác, nói với gã cái gì hành hiệp trượng nghĩa, giang sơn quốc gia các loại, không phải là đàn gảy tai trâu sao?

Lại nói mình ăn không ở không nhà người ta, cũng xem như thiếu Trương Lão Thực gã ~~ Y nhìn trời xuất thần ~~

Mây đỏ hoàng hôn chiếu xuống người y, Trương Lão Thực đơn giản là nhìn đến ngây ngẩn ~ đáng thương gã không biết nhiều từ miêu tả văn nhã, chỉ có thể dùng “tiên nhân” “đẹp mắt” “xinh đẹp” mà lọc qua lọc lại trong đầu ~~




Trương Lão Thực cảm thấy cơm hôm nay đặc biệt khó nấu ~ lúc ăn cơm tối mắt một mực du tẩu trên mặt, trên người Triển Chiêu ~

Triển Chiêu trong lòng có chuyện cũng không chú ý ~ vừa đặt xuống chén đũa ~ Trương Lão Thực đã chuyển đến sau lưng y, “Trễ rồi ~ nên nghỉ ngơi.”

“Ừ.”

Triển Chiêu đáp ứng, cảm thấy có chút lạ, bình thường gã đã sớm đi rửa chén, hôm nay cũng trễ rồi, gã thế nào cứ mãi lẽo đẽo theo mình ~

Nghi ngờ nhìn gã một cái, xoay người thắp đèn ~ đèn vừa sáng lên, định đuổi Trương Lão Thực ra cửa, quay đầu lại đã sợ hết hồn.

Dưới ánh đèn, ánh mắt Trương Lão Thực đỏ lên, gắt gao nhìn y ~ cảm giác không ổn, chưa kịp động ~ đối phương đã nhào tới ôm lấy y ~ đột ngột chưa kịp né, đã té lên giường ~~

“Trương Lão Thực!”

Triển Chiêu không có đề phòng, trong đầu ù ù một tiếng ~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích