Thiết Huyết Đại Minh
Chương 38: Ái Hương các

Tần Hoài Bát Diễm giỏi ca múa, năng thi thiện phú, nhưng đám huân thích như Từ Hoành Cơ này lại là những kẻ dốt đặc, cũng không biết xướng ca khiêu vũ, đành phải uống rượu nhận phạt, vài vòng tửu lệnh qua đi, Từ Hoành Cơ và Lưu Khổng Chiêu tửu lượng kém nhất đã say mèm, Triệu Chi Long, Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật cũng có chút quá chén, đều nhờ gia đinh nâng lên hồi phủ.

Chỉ có Vương Phác dựa vào oai mới chu toàn đến hiện tại, còn không hề uống một chén rượu nào.

Liễu Như Thị và các hoa khôi Nam Khúc danh viện bị tài oai của Vương Phác đã khơi gợi lên hứng chơi, vừa bởi vì Vương Phác là tướng công của Trần Viên Viên, dĩ nhiên càng không thể dễ dàng buông tha hắn, thừa dịp lúc Vương Phác đi ra ngoài vệ sinh, bảo Lý đại nương thu lại hai cái bàn tròn lớn, đổi thành hai cái bàn bát tiên đến ghép thành bàn dài, dọn xong mâm đựng trái cây trà thơm, tám vị danh viện Nam Khúc thì chia làm hai nhóm ngồi hai bên.

Lúc Vương Phác trở về, thấy trận địa như vậy trong lòng không khỏi hơi sợ.

Liễu Như Thị, Lý Thập Nương, Biện Ngọc Kinh, Lý Hương Quân bên trái, Trần Viên Viên, Cố Mi, Khấu Bạch Môn, Đổng Tiểu Uyển bên phải, tám vị Nam Khúc danh viện mười sáu đôi mắt đẹp đồng loạt rơi trên người Vương Phác,. tình hình như vậy giống như là mười sáu ngọn đèn tựu quang đồng thời chiếu vào trên mặt Vương Phác, khiến hắn thật là có chút quáng mắt.

- Việc này...

Vương Phác vừa thấy trận thế này là biết Tần Hoài Bát Diễm lai giả bất thiện (kẻ đến thì không thiện), trong lòng liền có chút sợ vò đầu hối:

- Ừm... Bây giờ đêm đã khuya, nếu không thì dừng ở đây đi được không?

- Không được.

Ngoại trừ Viên Viên mỉm cười không nói, bảy vị danh viện còn lại đều đồng thanh cự tuyệt

Vương Phác khiếp vía hỏi:

- Các cô muôn làm gì?

Liễu Như Thị nũng nịu hỏi:

- Tướng quân dám dẫn cô quân xâm nhập Liêu Đông, vậy sẽ không sợ tám tiếu nữ tử chúng ta chứ?

- Sợ?

Vương Phác thề thốt phủ nhận nói:

- Muốn sợ cũng là các cô sợ bản tướng quân, tuyệt đối không có chuyện bản tướng quân sợ các cô.

Từ trước tới giờ cũng chỉ có mỹ nữ sợ lưu manh, thật đúng là chưa từng nghe nói lưu manh sẽ sợ mỹ nữ.

Lý Thập Nương bật cười, nghiêm trang nói:

- Nếu Tướng quân không sợ, vậy mời ngồi xuống.

- Ngồi thì ngồi, vừa lúc bản tướng quân đứng hơi mỏi rồi.

Vương Phác thuận thế ngồi xuống ở đầu bàn.

Trong đôi mắt đẹp sáng long lanh của Liễu Như Thị xẹt qua một tia giảo hoạt, nói:

- Chúng ta cùng Viên Viên muội tử tình như tay chân, Viên Viên muội tử lại từ nhỏ không có cha mẹ, chúng ta chẳng khác nào người nhà mẹ đẻ của nàng, Viên Viên muội tử tuy rằng đã cùng tướng quân ký kết lương duyên, nhưng bọn tỷ muội trước đó cũng không biết rõ tình hình, ngày hôm nay tướng quân còn cần qua ải của bọn tỷ muội chúng ta, mói tính là nhân duyên mỹ mãn.

- Ta cứ tưởng là làm đại sự gì khó lường, hóa ra là chuyện này à?

Vương Phác thở phào một cái, cất cao giọng nói:

- Nào, các cô cứ khảo đi.

Liễu Như Thị chớp chớp đôi mắt đẹp, Trần Viên Viên thẹn thùng cúi mặt xuống, trên mặt sáu vị cô nương còn lại cũng lộ ra nụ cười hiểu ý, tràng diện hôm nay này, điệu bộ này, các nàng thật ra sớm có dự mưu rồi.

Liễu Như Thị nói:

- Viên Viên muội tử về sau có thể hạnh phúc hay không, mấu chốt muốn xem tướng quân có thể làm muội ấy cười vui vẻ không, chỉ cần tướng quân có thể chọc cười được tám tỷ muội chúng ta, coi như là qua cửa tiểu nữ tử này.

- Ha ha, tại đây?

Vương Phác nghe xong mừng rỡ, cười nói:

- Vậy các cô đều nghe cho kỹ, ngày xưa có ba vị cô nương kết nghĩa kim lan, giữa họ không có chuyện gì là bí mật cả, có một ngày ba tỷ muội tụ cùng một chỗ trò chuyện với nhau, đại tỷ nói "Ngày hôm qua ta cùng hắn làm cái kia, đau quá đi mất, còn chảy máu, hắn chẳng dịu dàng gì cả, làm vài lần mới xuyên qua được chỗ ấy của ta.

Tần Hoài Bát Diễm đều là phong trần nữ tử, sao có thể nghe không ra ý tứ của Vương Phác chứ?

Liễu Như Thị, Lý Thập Nương vẻ mặt ngạc nhiên, Biện Ngọc Kinh, Khấu Bạch Môn cùng Cố Mi đã thầm cười rộ lên, Lý Hương Quân, Đổng Tiểu Uyển lại đỏ bừng mặt, Trần Viên Viên không kìm lòng nổi nhớ tới lần đầu tiên của mình, Vương Phác cũng không hề dịu dàng, làm nàng vừa đau lại chảy máu, trong lòng cực kỳ xấu hổ, chỉ hận tìm không đuợc một cái lỗ nẻ nào để chui vào.

Vương Phác giả bộ như không biết gì, nói tiếp:

- Đại tỷ vừa mới nói xong, Nhị tỷ liền nói tiếp "Đại tỷ không biết rồi, làm việc này phải nhanh, càng nhanh càng không đau, ta cũng vậy ngày hôm qua đi tìm hắn làm đấy, hắn chỉ chọc một chút đã chọc thủng chỗ ấy của ta, không hề đau. "

Lý Hương Quân, Đổng Tiểu Uyển chưa trải qua việc này đã xấu hổ đến không ngóc đầu lên được rồi, sắc mặt của các nàng Biện Ngọc Kinh cũng trở nên khá lúng túng, Liễu Như Thị cùng Lý Thập Nương thì đã có chút mất hứng, thầm nghĩ Vương Phác này có chuyện gì vậy? Ngay trước mặt nhiều tỷ muội lại không kiêng nể gì nói mấy chuyện này... có ý gì vậy chứ?

Vương Phác vẫn làm như không phát hiện ra gì cả, nói tiếp:

- Lúc này, Tam muội nói chuyện "Oa, vốn ta còn định xế chiều đi tìm hắn, nghe các tỷ nói khủng bố như vậy, ta cũng không dám đi nữa. ’. Đại tỷ và Nhị tỷ liền khuyên Tam muội "Tam muội không cần sợ, cũng đừng khẩn trương, lúc đầu hơi đau một chút, sau sẽ không đau nữa.

Liễu Như Thị đứng dậy định bỏ đi, Lý đại nương ở bên cạnh không kìm hổi liếc đôi mắt quyến rũ sang Vương Phác một cái, cười nói:

- Ôi, tướng quân ngài thật đúng là cái gì cũng dám nói nha?

- Ta nói cái gì à?

Vương Phác vô tội giang tay ra, tói:

- Không phải ba tỷ muội kia đang nói chuyện xỏ lỗ tai sao? xỏ lỗ tai không chảy máu, không đau sao? Vậy ta hỏi các cô, các cô cho là ta đang nói gì thế? Ồ, hay là các cô đã cho là ta đang nói chuyện giữa nam nhân và nữ nhân, nhìn các cô kia, một đám trong óc không biết suy nghĩ cái gì nữa, thật là.

Các vị cô nương vốn định quở trách Vương Phác, kết quả lại trái lại bị Vương Phác quở trách một phen.

- Hả?

Lý đại nương đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó phá lên cười:

- Tướng quân ngài thật là xấu.

Bên kia Lý Hương Quân, Đổng Tiểu Uyển các vị cô nương cũng đều thầm cười rộ lên, cuối cùng ngay Liễu Như Thị cũng nhịn không được, vừa bực mình vừa buồn cười nói với Vương Phác:

- Qua, ải tiểu nữ tử tướng quân ngài thông qua rồi, tuy nhiên tỷ muội khác cũng không giống như tiểu nữ tử dễ dàng đối phó như vậy đâu, tướng quân ngài nên cẩn thận.

- Không thành vấn đề.

Vương Phác tràn đầy tự tin đáp:

- Mấy tỷ muội các cô cứ việc phóng ngựa lại đây, bản tướng quân tiếp hết.

Lý Thập Nương duyên dáng đứng dậy, nói từng câu từng chữ:

- Ải của tiểu nữ tử không khó, nếu tướng quân có tâm, vậy hát một tiểu khúc cho Viên Viên muội tử đi.

Trong hiên hoàn toàn yên tĩnh, mắt đẹp của các tỷ muội đều nhìn chăm chú Vương Phác.

Yêu cầu này của Lý Thập Nương nhìn như bình thường, kỳ thật lại rất không đơn giản.

Ở đời Minh, kỹ nữ có địa vị rất thấp, trên sông Tần Hoài Nam Khúc danh viện tuy rằng đều là quốc sắc thiên hương, điên đảo chúng sinh, nhưng các nàng trên căn bản vẫn là kỹ nữ, cũng không hề có địa vị xã hội gì đáng nói, bởi vì kỹ nữ địa vị xã hội thấp, vào kỹ viện dù chỉ bán tiếng cười, hát rong cũng biến thành nghề đê tiện.

Lý Thập Nương yêu cầu Vương Phác giống như kỹ nữ con hát xướng tiểu khúc ở trước mặt mọi người, lấy quan niệm thời đại này để xem có thể nói là chuyện rất quá mức, nếu đổi thành người khác, chỉ sợ sớm đã phẩy tay áo bỏ đi rồi. Cũng chính vì nguyên nhân như vậy, Lý Thập Nương mới có thể đề xuất yêu cầu quá mức này, muốn xem Vương Phác vì Trần Viên Viên có thể hy sinh bao nhiêu?

Vượt ngoài dự đoán của mọi người, Vương Phác không cần nghĩ ngợi đáp:

- Được, không thành vấn đề.

Lý Thập Nương nghĩ tới đủ loại khả năng, chỉ không nghĩ tới Vương Phác sẽ không chút do dự mà đáp ứng, các tỷ muội khác còn lại và Lý đại nương cũng ngơ ngác nhìn nhau, chỉ có trên mặt Trần Viên Viên hiện lên vẻ vừa vui sướng lại oán trách, vui mừng dĩ nhiên là Vương Phác vì nàng chuyện gì cũng đều nguyện ý làm, oán trách cũng là Thập Nương muội muội không nên làm khó hắn như vậy.

Trên mặt Vương Phác lộ ra một tia mỉm cười đắc ý, việc này thật đúng là không làm khó được hắn!

Trước kia lúc ra đời lăn lộn, Vương Phác không ít lần ra vào quán hát, bản thân hắn bẩm sinh đã có một cổ họng tốt, tuy rằng chưa tham gia cuộc thi ngôi sao gì vinh dự để nói, cũng không ra đĩa nhạc gì, nhưng hát rất mượt, nhất là hát dân ca Thiểm Bắc, đền vượt qua Ca Vương A Bảo Thiểm Bắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Thiết Huyết Đại Minh Chương 38: Ái Hương các

Có thể bạn thích