Thế Hôn
Chương 18: Phong ba 1

Lại nói cặp song sinh sau khi ra khỏi rừng trúc, một
trước một sau chạy vào chỗ xem diễn, Lâm Thất lệ đầy mặt, nức nở gọi một tiếng
“Tổ mẫu”, liền chui đầu vào trong lòng Lâm lão thái thái cũng không ngẩng lên
nữa, Lâm lão thái thái xem diễn đang mê mẩn, chợt thấy nàng như thế, không khỏi
bị hù nhảy dựng, liên thanh nói: “Đây là làm sao vậy?”

Cặp song sinh rất biết cách cáo trạng, Lâm Thất không
nói một lời, chỉ ôm Lâm lão thái thái khóc lóc không ngừng, liền hấp dẫn ánh
mắt toàn trường, khiến mọi người chú ý.

Sau đó Lâm Lục theo đuôi mà vào, trộm dò xét nhìn Đào
thị nhỏ giọng nói: “Lục Ngũ ca cho Thất đệ một con chim quốc, Thất muội chưa
thấy bao giờ nên tò mò, muốn tới gần để nhìn một cái, Thất đệ không cho còn
ngồi bệt xuống đất khóc lóc, ta khuyên hai câu, Tứ tỷ liền mắng Thất muội và ta
vô lễ, muốn chúng ta nhận lỗi trước Thất đệ, nếu không sẽ động thủ đánh Thất
muội. Trước mặt ca ca hai nhà Lục, Ngô, ta sợ sự tình náo loạn, liền nói hai
câu khuyên nhủ ý muốn tức sự ninh nhân, nào biết Lục Ngũ ca liền nhảy ra mắng
chúng ta không quy củ, là nữ nhân chết dẫm, tương lai không có một ai muốn lấy
về……” Nói xong liền cúi đầu, ủy khuất nắm góc áo, hai giọt nước mắt trong vắt
rơi xuống, một bộ dạng vừa khổ sở vừa thẹn thùng đến cực điểm

Nàng vừa nói xong, Lâm Thất liền khóc lớn hơn nữa, tựa
như bị ai đó lấy dao đâm vào người vậy.

Lâm lão thái thái nhíu lông mày, Lâm Ngọc Trân đang
cùng Lâm Nhị phu nhân nói giỡn cũng dừng lại, đau lòng nhìn về phía ái nữ, lại
không có ý tốt nhìn về phía Đào thị.

Đào thị cũng nhướn mày, lập tức định nói rằng nữ nhi
của nàng không phải người không phân rõ phải trái, rõ ràng là cặp song sinh vu
oan giá họa, vừa hé miệng chưa kịp lên tiếng, đã bị Ngô thị đè lên cánh tay,
thấp giọng nói: “Đừng xúc động, trước nhìn xem tình huống thế nào rồi nói sau.”

Xuân Nha theo sát phía sau cũng đi đến, ở bên tai Đào
thị nhẹ giọng nói vài câu. Đào thị nghe chân tướng rõ ràng, lại giận tím mặt,
thầm nghĩ Nhị phòng thật sự khinh người quá đáng, đầu tiên người làm mẫu thân
không tích đức, làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý, không biết thu liễm
khiến Lâm Cẩn Dung bị khiếp sợ, tiếp theo nữ nhi của nàng ta còn dám đối với
Lâm Thận Chi động thủ, giờ phút này trước mặt mọi người cố tình phá hủy danh dự
của Lâm Cẩn Dung, muốn nhẫn cũng không thể nhẫn nhịn nổi, thật sự muốn phát
hỏa. Thấy tình thế không ổn, Lâm Cẩn Âm cùng Ngô thị mỗi người một bên gắt gao
đè lại, thấp giọng khuyên giải an ủi.

Ngô thị nói thầm: “Ngươi đừng phân không rõ nặng nhẹ,
đây là trường hợp nào chứ? Nháo loạn thì bản thân dù có lý cũng biến thành vô
lý.”

Lâm Cẩn Âm thì nói: “Tổ mẫu không phải còn chưa nói gì
sao? Giờ phút này khiến tổ mẫu mất mặt vẫn là cặp song sinh, trước nên nhẫn
nhịn xem thế nào, tứ muội tính tình mềm mại biết lễ nghĩa mọi người ai cũng
biết.”

Đào thị cố gắng nhịn, trên trán gân xanh đều nổi lên,
chung quy tận lực áp chế cỗ lửa giận, thấp giọng cười lạnh: “Ta thật muốn xem
các nàng sẽ nháo thế nào?”

Lục gia Nhị phu nhân Tống thị (mẫu thân của Lục Kinh
và Lục Luân) ngồi ở
một bên nghe xong cười gượng nói: “Lục Ngũ tiểu tử hỗn đản này, sao lại không
biết đúng mực như vậy?” Lập tức vươn tay nâng Lâm Thất dậy, dùng khăn lụa của

mình lau lệ cho nàng: “Đến đây, tiểu thư ngoan của ta, nước mắt của một tiểu
thư khuê các rất quý giá, đừng hơi một tí là khóc lóc, đừng chấp nhặt với tiểu
tử hỗn đản kia. Ta sẽ thay con thu thập tiểu tử hỗn đản kia, bảo hắn nhận lỗi
để con hết giận.”

Lục Luân dù có tiếng bất hảo, nhưng lời này thật sự
khó nghe đến cực điểm, có điều Lâm lão thái thái vẫn rất phong độ cười khách
khí nói: “Đừng trách bọn họ, tiểu hài tử vui đùa, nổi nóng nói vài ba câu thất
lễ, tất nhiên lúc nói ra cũng không nghĩ nhiều, đều là lời vô tâm, sao có thể
cho là thực?”

Lâm Đại phu nhân Chu thị cũng cười: “Đúng vậy, đúng
vậy, tiểu hài tử cãi nhau là chuyện rất bình thường. Nếu chuyện nào cũng phải
phán xét rõ ràng, ta thấy tốt nhất là chúng ta chuyện gì cũng đừng làm!” Có
chút ba phải, ý tứ hy vọng mọi chuyện không được giải quyết.

Đào thị nếu là người thông minh, nên tiến lên cúi đầu
phục tùng, kiểm điểm nói vài câu nhu thuận, nhưng nàng luôn cho rằng bản thân
mình mới đúng, ngồi tại đó phụng phịu không nói được một lời.

Lâm Nhị phu nhân không cam lòng liếc Đào thị một cái,
hờn giận trách cứ cặp song sinh: “Hai người các con cũng không hiểu chuyện. Hôm
nay là ngày mừng thọ của tổ mẫu, có gì ủy khuất không thể để sau hay sao? Không
nên làm ầm ĩ trước mặt các khách nhân! Một chút đúng mực đều không có, bản thân
là một tiểu thư mà giờ thành bộ dạng gì đây, không sợ người khác chê cười hay
sao! Còn không đi xuống rửa mặt chải đầu? Rửa mặt chải đầu xong ở trong phòng
sao chép nữ giới, không chép đủ một trăm lần không cho phép ra ngoài!” Không hề
phân trần đã gọi nha hoàn bên người của cặp song sinh đỡ hai người lui xuống,
sau đó đứng dậy cùng Lâm lão thái thái và mọi người nhận lỗi: “Đều là thiếp
thân giáo dục nữ nhi không chu toàn, khiến lão thái thái ưu phiền, khiến các vị
trưởng bối bằng hữu tỷ muội chê cười.”

“Thôi, các nàng biết sai là được rồi.” Lâm lão thái
thái ha ha cười, gương mặt đầy nếp nhăn quay đầu nói với các tỷ muội: “Thật sự
khiến các vị chê cười, trong nhà tiểu hài tử nhiều, đúng là hay nghịch ngợm gây
sự. Dù là quản giáo nghiêm khắc, nhiều lúc khó có thể ép buộc bọn họ!”

Mọi người cười cười, đều nói Lâm gia gia giáo kỳ thật
rất nghiêm khắc, có điều hài tử nhỏ tuổi, thiên tính hoạt bát, cần phải từ từ
mài giũa. Còn nói hài tử nhà mình cũng rất ngỗ nghịch, so sánh với chuyện này
quả thực chỉ có hơn chớ không kém, ai ngày bé mà không nghịch ngợm như vậy? Mọi
người đều khiêm tốn mấy câu, vì thế sự tình này trôi qua hòa thuận vui vẻ, mọi
người tiếp tục xem diễn uống trà.

Lâm Cẩn Âm thì lo lắng thật sự, tổ mẫu nhà mình trọng
nhất mặt mũi, bình thường lại cưng chiều Nhị phòng cùng cặp song sinh, cặp song
sinh này nháo loạn, Nhị bá mẫu nhìn thì công chính nghiêm minh, kì thực rắp tâm
ác độc, mẫu thân của mình từ trước đến nay chưa bao giờ biết thể hiện nhún
nhường tùy theo hoàn cảnh, chỉ sợ trong lòng Lâm lão thái thái đang rất khó
chịu. Thất đệ thật ra tuổi nhỏ nhất lại là tôn tử sẽ không bị trách cứ, Tứ muội
sợ rằng không thể tránh khỏi bị trách phạt. Vì thế còn có chút đứng ngồi không
yên, chỉ hận không thể chạy nhanh xuống tìm Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Thận Chi, bảo
bọn họ đừng lên lầu nữa, né tránh trận bão tố này, nhưng thấy người Nhị phòng
chặt chẽ nhìn mấy người Tam phòng, muốn đi cũng không dễ.

Đang lúc đứng ngồi không yên, Hoàng di nương thiện tâm
hiểu ý thấp giọng nói: “Tam tiểu thư, để ta đi nhìn thử xem.” Trong lòng nàng
nghĩ đến Lâm Diệc Chi, chỉ sợ Lâm Diệc Chi không cẩn thận cũng liên lụy, dù
trong việc này không có liên quan, vẫn chọc giận phu nhân cùng các đích nữ,

nàng phải nhân cơ hội an bài một phen mới thỏa đáng. Nàng biết, chuyện lúc
trước của Lâm Diệc Chi chưa được hoàn toàn giải quyết, con người vốn sinh tồn
trong kẽ hở, vốn không chuyện nhàn hạ mà không phải dùng đến mánh lới, dù sao
trước tiên cũng phải lo lắng chu toàn.

Lâm Cẩn Âm mặc dù không tin tưởng nàng lắm, nhưng cũng
không còn biện pháp nào khác, liền cười nói: “Làm phiền di nương, thỉnh di
nương bảo hai người tạm thời né tránh trước, đừng đến đây khiến mọi người mất
vui.” Sau đó lại đánh mắt ra hiệu cho nha hoàn Sơn Trà bên người, Sơn Trà liền
tươi cười nâng đỡ Hoàng di nương: “Di nương, bệnh người còn chưa hết hẳn, nô tỳ
đỡ người đi nghỉ.”

Hoàng di nương cười, cũng không tức giận, được Sơn Trà
thân ái nhiệt tình dẫn xuống lầu tìm Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Thận Chi.

Mọi người chăm chú xem diễn, thừa dịp thời điểm thưởng
bạc cho đội tạp kịch, Lâm lão thái thái đứng dậy thay quần áo, quả nhiên sai
người gọi Đào thị đến, cau mày bình tĩnh thản nhiên nói: “Tứ nha đầu không phải
bị bệnh sao? Sao không ở trong phòng dưỡng bệnh, hoặc là ngồi yên ở đây xem
diễn, lại mang theo Thất đệ náo loạn? Nàng là trưởng tỷ, đệ đệ muội muội có lỗi
gì thì phải khuyên nhủ ngăn đón, ngược lại lại đứng đầu chuyện này. Đã sắp đến
tuổi cập kê, còn cùng Lục Ngũ tiểu tử hỗn đản kia ở chung một chỗ, làm ra mấy
chuyện vô liêm sỉ này, nói mấy lời xấu xa khó nghe làm bại hoại khuê danh của
muội muội, tỷ muội bị người khác nhục nhã, chẳng lẽ nàng còn thể diện sao? Nửa
điểm cũng không khuyên nhủ, khiến người khác chê cười Lâm gia! Ngươi gọi nàng
cách xa Lục Ngũ cho ta, rồi tới gặp Lục nha đầu, Thất nha đầu nhận lỗi, tỷ tỷ
muội muội thân ái cùng đi tới đây, ngồi xuống nói chuyện, việc này cũng coi như
được giải quyết.”

Lòng người sao có thể thiên vị như vậy? Không hỏi xanh
đỏ trắng đen liền nhận định là lỗi của hai tỷ đệ nhà mình? Lâm lão thái thái
cũng nói Lục Ngũ bất hảo, chẳng lẽ Lâm Cẩn Dung còn có thể sai sử xúi giục hắn
mắng mỏ cặp song sinh hay sao? Thật sự là chê cười! Dù thế nào Lâm Cẩn Dung
tính tình vốn là nhu nhược, nếu không vì thấy đệ đệ yêu quý bị bắt nạt sao có
gan lớn động thân bước ra? Rõ ràng là vô tội, lại bắt nàng đi nhận lỗi với cặp
song sinh, về sau chỉ sợ Nhị phòng càng dẫm đạp lên nữ nhân của Tam phòng mất
thôi! Trong nhà hạ nhân ai mà không nịnh ngọt người có quyền thế mà khinh
thường người thế yếu? Chủ tử yếu đuối cũng bị khinh bỉ! Nàng kiên quyết không
đáp ứng!

Đào thị chỉ cảm thấy huyệt thái dương giựt giựt hốt
hoảng, nâng mắt nhìn Lâm lão thái thái cứng ngắc nói: “Bà bà minh giám, Tứ nha
đầu từ trước đến nay tính tình yếu đuối nhàn tĩnh, Thận Chi tuổi lại nhỏ, nào
dám sinh sự? Lục Ngũ bất hảo ai ai cũng biết, các tiểu thư bình thường đại môn
không ra nhị môn không mại (ý chỉ luôn ở trong phủ kín cổng cao
tường, ít khi xuất môn), cùng biểu ca biểu muội thân thích
gặp mặt số lần có thể đếm được trên đầu ngón tay, sao có thể cùng hắn gây sự
bắt nạt người? Lại làm sao có thể quản khách nhân nói những gì? Rõ ràng là Lục
tiểu thư cùng Thất tiểu thư khinh người quá đáng, người ngoài không nhẫn nhịn được,
mới tự rước lấy nhục! Dựa vào cái gì bắt Tứ nha đầu nhận lỗi trước các nàng?
Chẳng lẽ bắt tỷ đệ bọn nó bị mắng cũng không biết đáp lại, bị đánh cũng không
biết hoàn trả, có ủy khuất cũng phải nhẫn nhịn vì đại cục, mới có phong phạm
của trưởng tỷ? Nhị tẩu là chất nữ ruột thịt của người, nhưng nữ nhi của ta cũng
là tôn nữ ruột thịt của người! Người sao có thể chỉ nhìn một phía liền nhận
định là lỗi của bọn nó?! Thật không công bằng!”

“Ta không công bằng?! Đào gia nuôi dưỡng nữ nhi thật
ngoan! Ngươi nói ta bất công, không ưu ái mẫu tử các ngươi? Giống như ngươi mục
vô tôn trưởng (trong mắt không có trưởng bối), đối
với mọi chuyện đều tranh cường bao che khuyết điểm, ác ngôn ác ngữ, thì có năng
lực dạy dỗ ra nữ nhi thế nào! Ta là muốn tỷ muội bọn nó hòa thuận, giữ lại thể
diện, bất quá chỉ nhún nhường một chút, chuyện trôi qua Tứ nha đầu vẫn được
lợi, ta chẳng lẽ không phải muốn tốt cho bọn nó?” Lâm lão thái thái bị Đào thị
nói cho nghẹn hơi, trước mặt hạ nhân vẫn phải giữ chút quy củ, ngữ khí cũng
càng trở nên nghiêm khắc.

Đào thị cười lạnh nói: “Muốn tốt sao, chính là bất
công khiến người khác không thuận mắt.”

“Ngươi mục vô tôn trưởng, thật đúng là nghiệp chướng
mà, để ta thay phụ thân, mẫu thân ngươi giáo huấn ngươi!” Lâm lão thái thái nổi
giận đùng đùng giơ quải trượng lên hướng về phía Đào thị.

Tính tình của Đào thị luôn là vậy, rõ ràng là một câu
khẩu thị tâm phi mềm mại có thể khiến chuyện trôi qua êm đẹp, vì sao mỗi lần
đều cố tình ăn nói gay gắt khiến mọi chuyện không thể thu xếp.



Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Thế Hôn Chương 18: Phong ba 1

Có thể bạn thích