Một đường đi nhanh rốt cục đến trưa thì hai người họ đã đến được Tiểu Trương trang.

Tiểu Trương trang dân cư không nhiều lắm, vừa tiến vào trong trang, Quân Ly cùng Vu Tang liền cảm giác được ánh mắt của người đi đường bốn phía đều tập trung về họ. Quân Ly bị nhìn chăm chăm khiến cho không được tự nhiên, thấp giọng hỏi Vu Tang: “Bọn họ đang xem gì ở chúng ta?”

Vu Tang sau lưng đeo ngân thương, thẳng lưng ưỡn ngực bước đi đến uy vũ sinh gió, bộ dáng không bận tâm trả lời: “Ở thôn trang nhỏ này quanh năm không có ngoại nhân ghé đến, bây giờ nhìn thấy hai gương mặt lạ lẫm đương nhiên sẽ thập phần chú ý, huynh đừng bận tâm.”

Quân Ly chỉ giữ im lặng đi phía sau hắn, hai người một đường vừa đi vừa hỏi thăm sau đó thì nhìn thấy một túp lều nhỏ phía trước. Căn nhà tranh này nhỏ hẹp lại có chút phong thái cổ xưa, trong tiểu viện thả nuôi vài con gà nhỏ, trên chiếc ghế nhỏ cạnh bên giếng nước có một tiểu hài đồng mười hai mười ba tuổi đang ngồi gà gật.

“Đây là nơi ở của gang sư?” Vu Tang đánh giá chung quanh một vòng rồi hỏi Quân Ly.

“Có lẽ là vậy.”

Vu Tang đi đến hàng rào trước cửa, nhìn vào nội viện nhìn vào tiểu đồng, đột nhiên lớn giọng hỏi: “Nha đầu, đây có phải là nhà của Trương thợ rèn?”

Tiểu đồng đang cuộn mình thành hình gà con mổ thóc mà ngủ, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói oang oang, không khỏi một giật mình run rẩy sau đó cả người cùng ghế đều ngã ra đất. Vu Tang đứng bên ngoài ôm lấy bụng cười nghiêng ngã, còn Quân Ly lại không nói gì chỉ liếc y một cái.

Tiểu đồng luống cuống tay chân từ trên mặt đất bò lên, xoa xoa nước miếng trợn mắt nhìn họ, sau đó một giọng nói trong trẻo của trẻ thơ vang lên: “Nhao nhao cái gì, làm ta sợ nhảy dựng, không thấy ta đang ngủ sao!”

Vu Tang mỉm cười đánh giá nó nói: “Xin lỗi a, ta hỏi ngươi vì sao không vào phòng ngủ, ở bên ngoài không sợ cảm lạnh sao?”

Tiểu đồng dùng tay xoắn xoắn hai bím tóc, đôi mắt to tròn ngập nước, dùng thanh âm tức giận trả lời: “Sư phụ bảo ta ở đây trông coi... Không phải, ai cần ngươi quản, là ta cam tâm tình nguyện ngủ bên ngoài.”

Nói đoạn, cô nhóc đề phòng quét mắt nhìn hai người Vu Tang cùng Quân Ly, nghi ngờ hỏi: “Các ngươi không phải người địa phương a, có chuyện gì sao?”


Vu Tang đáp lại: “Cô nương hảo nhãn lực, chúng ta xác thực là đến từ nơi khác.”

Tiểu đồng tiến vài bước về phía họ, nhướn lên đôi mày mờ nhạt, chỉ vào cái mũi của mình mà rằng: “Ngươi nhìn cho rõ ràng, ai là cô nương? Bổn thiếu gia là đàn ông.”

“A?” Vu Tang cùng Quân Ly liếc nhìn nhau, không khỏi cảm thấy buồn cười,“Nguyên lai là một tiểu công tử, thứ cho tại hạ có mắt như mù, thất kính, thất kính.” Y vừa nói vừa chắp tay thi lễ, bất quá nhìn thế nào cũng không giống như đang thể hiện thành ý.

Tiểu đồng hừ một tiếng, ánh mắt khinh thường lười cùng y so đo, nhíu mày trợn mắt chỉ vào hai người hỏi: “Các ngươi tìm sư phụ có chuyện gì a?”

Lúc này Quân Ly lên tiếng giành quyền trả lời trước Vu Tang: “Tại hạ Nhạc Quân Ly, còn y là Vu Tang, Trương tiền bối là bạn cũ của sư thúc tại hạ, lần này chúng tôi là cố ý đến bái phỏng lão nhân gia.”

Tiểu đồng cao thấp đánh giá Quân Ly, nhìn hắn ăn vận quần áo sạch sẽ tướng mạo nhã nhặn, so với người cao to có đôi mắt hẹp dài, còn có vẻ mặt tươi cười xấu xa bên cạnh quả thật nhìn khá hơn một ít, thái độ liền chuyển biến tốt đẹp: “Sư thúc ngươi tên là gì?”

“Hàn Thông.”

“A.” Tiểu đồng gãi gãi đầu, cũng không biết nó rốt cuộc có biết người này hay không. Lưỡng lự trong chốc lát, nó nói: “Sư phụ hiện tại không thể tiếp đãi khách nhân a.”

Quân Ly vội vã đáp lời: “Không sao, chúng ta có thể chờ.”

Tiểu đồng đứng ở bên trong hàng rào ngửa đầu bỉu môi vẻ mặt khó xử: “Nhưng mà sư phụ đã ra ngoài rồi, không biết bao lâu mới trở về.”

Quân Ly cùng Vu Tang nhìn nhau một thoáng: “Tiền bối bình thường mất bao lâu mới có thể về đến?”

“Cái này không xác định a, có khi mấy canh giờ, có khi hơn mười ngày. Các ngươi nếu có kiên nhẫn, vậy cứ thong thả chờ.”

“Đa tạ.”

Tiểu đồng mở cửa sân, đưa hai người họ vào nhà trong. Bên trong túp lều có phần rộng rãi hơn, nhưng bố trí lại rất đơn giản, tiểu đồng cầm lấy ấm hứng đầy nước bắt lên bếp.

Đợi cho nước sôi, tiểu đồng lại bỏ lá trà vào ấm rồi rót cho hai người họ mỗi người một chén. Quân Ly nói tạ ơn với nó, nó lại cười hì hì rồi lại hăng hái bước ra ghế nhỏ ngoài sân ngồi trông cửa.


Hắn bình sinh đầu óc lanh lợi, nhất cử nhất động lại không hề cẩu thả dư thừa, hơn nữa xem tốc độ bước chân tựa hồ còn có một thân công phu.

Quân Ly nhìn sang Vu Tang, thấy y cũng đang dò xét tiểu đồng, liền thấp giọng nói: “Ngươi nói xem hôm nay chúng ta có thể gặp được Trương tiền bối không?”

Vu Tang thu hồi mục quang lắc đầu: “Không biết.”

Quân Ly khe khẽ thở dài.

Vu Tang đưa tay vỗ vỗ cánh tay hắn nói: “Đừng nóng vội, người không đến chúng ta lại tiếp tục chờ.”

Y cầm lên Đồ Long văn ấn bên hông, đặt trong tay xem xét. Thứ này y đã mang theo từ nhỏ, mặc dù không rõ huyền cơ bên trong, nhưng chưa bao giờ bận tâm đến, hôm nay nhìn lại bỗng nhiên cảm thấy một loại cảm giác mới mẻ rất kỳ diệu.

“Huynh nói, thứ này thật có thể mở ra?”

Quân Ly tiếp nhận cái hộp: “Chắc là có thể.” Hắn đem vật đặt trong tai lay động hai cái, thế nhưng không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì.

Quân Ly nghiên cứu cái hộp còn Vu Tang lại tựa vào thành ghế nghiên cứu hắn. Ánh mắt của y trực diện đến trắng trợn, thế nên Quân Ly rất nhanh liền có thể phát giác được. Quay đầu vừa vặn đón được ánh mắt của Vu Tang.

Không biết vì sao, Quân Ly đột nhiên có một loại cảm giác hoảng hốt khó hiểu. Đôi mắt của Vu Tang rất đẹp, hình dáng khắc sâu ánh mắt sáng ngời, khi cười nơi khóe mắt còn lộ ra đuôi mắt cong cong. Trước kia khi y còn là kẻ điên thần trí không rõ ràng, Quân Ly đã cảm thấy y tướng mạo bất phàm, hôm nay linh hồn hoàn vị lại càng tăng thêm khí chất bất phàm ấy.

Thấy Quân Ly sững sờ nhìn mình, Vu Tang mở miệng hỏi: “Nhạc huynh, mấy ngày nay đi vội vàng như vậy, huynh còn chịu đựng nổi không?”

“Hả, vẫn tốt.” Quân Ly thu hồi mục quang, nâng chung trà lên uống một ngụm.

Vu Tang trườn người tới gần hắn, bày ra bộ dáng trấn an nói những lời thấm thía: “Sự tình cũng không cần phải  gấp gáp như vậy, ta xem huynh trên đường đi tinh thần bất an, chỉ mới qua vài ngày, huynh so với lúc mới gặp lại gầy đi một vòng, rốt cuộc là vì chuyện gì.”

Quân Ly thấy y đột nhiên kéo gần khoảng cách giữa hai người, ngữ khí thành khẩn khuôn mặt nghiêm túc, nhất thời lại thêm chút hoảng hốt.

Kẻ điên tuyệt đối sẽ không bao giờ nói những lời như vậy. Quân Ly nội tâm thầm nghĩ, kẻ điên chỉ biết cười khúc khích với hắn, hoặc là chỉ thích im lặng ôm chân hắn. Người trước mắt này hào sảng rộng rãi, là huynh đệ tốt rất đáng kết giao, nhưng lại không phải là kẻ điên, hắn biết kẻ điên của hắn đã biến mất thật rồi.


Quân Ly vẫn luôn cảm thấy tâm trí của chính mình gần đây rất tỉnh táo, tỉnh táo đến gần như không phải là chính mình. Thế nhưng khi quay đầu nhìn lại mới phát hiện thì ra ý nghĩ của mình vẫn chưa từng dừng lại trên người Vu Tang, thật sự không dám nghĩ, một khi nghĩ đến sẽ lại gặp mộng. Kẻ điên đã từng một tấc cũng không rời luôn theo bên cạnh hắn, hắn cũng đem việc đó trở thành đương nhiên, cho nên khi không thấy mới giật mình, giống như món đồ của mình bị người khác đoạt mất, mà đầu sỏ gây nên lại là chính mình. Nhưng sao có thể thấy chết không cứu? Việc đó dù có nghĩ đến thôi cũng không được, chỉ là lúc ấy chẳng ai ngờ đến cục diện hôm nay.

Hay là phương thuốc có vấn đề. Quân Ly lại đang tự vấn mình, chờ tìm được bí điển nhất định phải cẩn thận nghiên cứu cách giải khác.

Nghĩ vậy, Quân Ly liền gật đầu với chính mình, sau đó nặn ra bộ mặt tươi cười gượng gạo với Vu Tang: “Không cần lo lắng, ta không sao. Trước mắt cần nhất là phải tìm được bí điển trước bọn Thanh Y giáo, càng nhanh càng tốt.”

Vu Tang ngưng mắt nhìn hắn một lát, cũng cười: “Ai, hai chúng ta thế nào lại trông huynh giống đầu lĩnh hơn vậy, huynh nói xem có đúng không?”

Quân Ly đem lời này ngẫm đi ngẫm lại trong lòng, cảm thấy y hình như còn có ý tứ khác.

Lúc này ở cửa ra vào lộ ra một cái đầu nhỏ, tiểu đồng hiếu kỳ nhìn về phía bọn họ hỏi: “Hai người các ngươi nói gì thế?”

Vu Tang vẫy tay với nó: “Sư phụ ngươi đã trở lại?”

Tiểu đồng lay động đầu nhỏ, vượt qua cánh cửa tiến vào: “Vẫn chưa.”

Vu Tang cười ha hả lại hỏi: “Tiểu ca ngươi họ gì?”

Tiểu đồng ngẩng cao cổ: “Ta gọi là Thanh Nguyệt.”

“A, Thanh Nguyệt công tử, ta hỏi ngươi vì sao lại có hai bím tóc?”

Thanh Nguyệt quơ quơ đầu, dùng tay xoắn xoắn hai bím tóc, nó nói: “Là Lý đại nương cách vách thắt cho ta, ta vốn không thích, thế nhưng bọn họ đều nói trông rất đẹp.”

Vu Tang nghiêng thân về phía trước, dùng vẻ mặt nghiêm túc trêu chọc hắn:“Ngươi lại đây, đại ca ca cũng sẽ chải đầu vấn cho ngươi một búi tóc đào tâm được không?”

Thanh Nguyệt vểnh một bên miệng lên: “Không thích, chỉ có nữ nhân mới vấn như vậy!”

Vu Tang vỗ đùi: “Ôi chao, sao lại không thích, như vậy mới hợp với gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của ngươi chứ.”


Thanh Nguyệt đại khái là một hài tử rất thích trang điểm, vừa nghe xong lời này liền do dự đứng dậy.

Quân Ly ở một bên vừa cười vừa nói: “Ngươi đừng trêu chọc nó nữa.”

Vu Tang quay đầu lại nói với hắn: “Đùa giỡn tiểu hài tử thật là thú vị vô cùng.”

Đang lúc bọn họ hết sức vui vẻ, ngoài cửa đột nhiên vang lên những thanh âm liên tiếp, sau đó có tiếng bước chân truyền đến. Tiểu đồng vừa nghe thấy lập tức “Ai nha” một tiếng, xoay người chạy ra ngoài.

“Sư phụ người đã về  a!”

Quân Ly và Vu Tang nghe xong không hẹn mà đồng loạt đứng lên. Trong tiểu viện có một lão nhân tầm vóc vừa phải đang đứng, chòm râu quai nón hoa râm rất dài, mái tóc thưa thớt dùng vải quấn ra sau đầu. Hắn đang cởi đòn gánh từ trên vai để xuống đất, trong đòn gánh có chứa chùy thiết bằng đồng các loại.

“Bảo ngươi ngồi trong nội viện giữ nhà, ngươi lại chạy đi đâu?” Lão nhân tức giận lên tiếng mắng Thanh Nguyệt.

Thanh Nguyệt cắn cắn đầu lưỡi, sau đó chỉ một ngón tay vào phòng: “Vừa rồi có hai vị tiên sinh đến đây muốn tìm người, đệ tử đã mời bọn họ vào nhà chờ.”

Lão nhân ngẩng đầu híp mắt nhìn thấy Quân Ly cùng Vu Tang vừa vặn từ trong nhà đi ra, Quân Ly vội vàng khom người thi lễ nói: “Vãn bối Nhạc Quân Ly, kiến qua tiền bối.”

Vu Tang cũng ôm quyền, “Vãn bối Vu Tang.”

“A, các người là...” Lão nhân híp mắt suy nghĩ, tựa hồ đang muốn từ trong trí nhớ tìm thấy hai vị khách nhân này.

Quân Ly vội vàng nói tiếp: “Tiền bối chưa từng gặp qua chúng ta, nhưng nếu nhắc tới sư thúc Hàn Thông của tại hạ, có lẽ tiền bối sẽ có ấn tượng.”

Lão nhân vỗ tay một cái, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Thì ra là thế.” Lão cao thấp đánh giá Quân Ly, trên mặt mang nét cười nói: “Gọi Hàn lão đệ là sư thúc, vậy ngươi chắc hẳn là đồ đệ của Tiên Thủ y sư.”

“Đúng là vãn bối.”

“Các ngươi đã đợi bao lâu rồi? Mau, chúng ta vào trong nói tiếp.” Lão nhân cười ha hả vừa nói vừa đem hai người trở vào bên trong.


Thanh Nguyệt vội vàng bưng trà rót nước, thái độ so với vừa rồi nhiệt tình hơn rất nhiều.

Lão nhân vốn gọi là Trương Xa Giang, nhiều năm trước trên giang hồ cũng là một cao nhân, về sau bỏ võ theo nghệ, một lòng nghiên cứu gang thuật, đi tới tiểu địa phương vắng vẻ thanh tịnh này sống qua ngày. Hàn Thông cùng lão lúc tuổi còn trẻ chính là hảo hữu, hai người chí thú hợp nhau giao tình rất sâu.

Chỉ là về sau khi Hàn Thông gặp nạn, lão lại không thể gặp y lần cuối, cùng Quân Ly nhắc tới việc này thì không tránh khỏi thương cảm than thở.

“Kỳ thật lần này chúng ta tới đây cũng là có việc liên quan đến Hàn sư thúc.” Nói đến đây, Quân Ly đem cái hộp tròn lấy ra: “Không biết vật này có phải do tiền bối làm ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích