Tà Thiếu Dược Vương
Chương 17: Ngươi có thể làm gì được ta?

Đồng Cường người trên không trung, cách xa mấy chục thước một tay chộp ra, trong nháy mắt linh khí, không khí chung quanh Cao Bằng đều giống như bị rút sạch, bị nén ép vào một chỗ. Mà những linh khí này thì ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ, từ không trung giống như một người lớn bắt gà muốn đem Cao Bằng chộp vào trong tay.

Thần thông –chỉ có đạt tới Thần Thông Cảnh mới có thể nắm giữ.

- Thịch... thịch... Cao Bằng trong nháy mắt này dưới chân biến hóa 7, 8 loại bộ pháp, lực lượng thân thể không ngừng tấn công, trong lúc nhấc tay điểm ra hơn trăm chỉ, không ngừng điểm trên bàn tay thần thông thật lớn đang lăng không ngưng tụ chộp xuống kia.

Tuy rằng không ngừng nổ vang nhưng hiệu quả lại phi thường mỏng manh, chỉ là khiến bàn tay kia hơi hơi trì hoãn một chút, hắn lại hoàn toàn không có biện pháp chạy ra khỏi bàn tay này, càng không có biện pháp chấn vỡ bàn tay do thần thông ngưng tụ này.

Thật mạnh. Đồng Cường này là đội trưởng đội cận vệ của Nhậm Thiên Hành, nhiều năm trước đã đạt tới Thần Thông Cảnh, hiện giờ rất có khả năng đã đạt tới trên Thần Thông Cảnh tầng sáu, so với trưởng lão bình thường của Nhậm gia đều mạnh mẽ hơn nhiều. Nếu như là Thần Thông Cảnh bình thường, mình ngược lại là có thể lao ra, nếu như mạnh mẽ ở nơi này xông phá Đồng Cường này đánh bắt, như vậy thực lực ẩn giấu của mình cũng sẽ bại lộ, hơn nữa...

Cao Bằng không nghĩ tới sẽ như thế, Nhậm Kiệt này và hai người Cao Nhân bên cạnh nói thầm hai câu, đám người Đồng Cường vừa tới hắn không nói hai lời liền cho người bắt giữ chính mình, còn là ở loại địa phương này. Hơn nữa đám người Đồng Cường này nghe được mệnh lệnh,hiển nhiên sẽ không cố kỵ đây là nơi nào, chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt, đám đội cận vệ sau lưng Đồng Cường cũng đã bọc lại, người Cao gia còn chưa tới, mình coi như miễn cưỡng xông ra cũng sẽ bị những người khác vây đánh, còn có thể bại lộ thực lực chân thật của mình.

Cao Bằng trong lòng trầm xuống, lực lượng tnm bộc phát đến Chân Khí Cảnh tầng 8 đỉnh.

- Ầm! Chân Khí Cảnh tầng 8 đỉnh uy lực kinh người, nhưng dưới sự áp bách của Đồng Cường, trong nháy mắt bị tan rã. Nhưng hai luồng lực lượng đụng nhau vẫn khiến cho đá trong phạm vi mười mấy thước phía dưới toàn bộ vỡ vụn, hóa thành bột phấn.

Bùng... Òa... Cao Bằng bị lực lượng của Đồng Cường đè lên, tiếp theo bị Đồng Cường hạ xuống một tay chộp trúng, bởi vì cố chống một búng máu trực tiếp phun ra.

Móa, hung hãn! Vậy mà hạ lệnh động thủ rồi!

Vừa rồi Cao Nhân chính là nghe lời của Cao Bằng khó chịu, lên tiếng muốn giúp Nhậm Kiệt cùng nhau phản kích Cao Bằng. Chỉ là không nghĩ tới chính Nhậm Kiệt liền đem lời nói của Cao Bằng trả lại, hơn nữa còn trực tiếp khiến người bất ngờ ra lệnh động thủ, quá hết giận. Trước kia sao không phát hiện, Nhậm Kiệt còn có khí phách, đảm lượng như vậy. Chẳng lẽ là cùng mình lăn lộn thời gian dài, bị mình ảnh hưởng?

Vừa thấy Nhậm Kiệt nói động thủ, Thiết Tháp đã một bước vọt tiến, trên người phát ra một luồng hơi thở hung hãn. Dưới luồng hơi thở này thúc giục cơ bắp của hắn lại bành trướng mấy phần, từng múi như cứng như đá tảng. Mặc dù chỉ là Luyện Thể Cảnh tầng 9 lại khiến cho Chân Khí Cảnh bình thường nhìn đều kinh hãi.

Làm cái gì?Văn Tử Hào đều tròn mắt nhìn. Giữa quần là áo lượt Ngọc Kinh Thành các loại tranh đấu rất thường thấy, nhưng... nhưng nơi này nhưng là trước hoàng cung! Bọn họ nhưng đều là tới tham gia ngự yến.

- Nhậm gia chủ, nơi này cũng không phải là Nhậm gia các ngươi. Nhị hoàng tử là phụng mệnh ra đón tiếp, giờ phút này nhìn thấy Nhậm Kiệt lại dám ra lệnh cho người động thủ trước hoàng cung, hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của mình, hắn cũng khẽ nhíu mày.


- Nếu là ở Nhậm gia, ta sớm đã đem hắn gõ vỡ răng, đánh gẫy chân. Nơi này không có chuyện của ngươi, biến đi chỗ khác chơi. Vừa rồi hắn âm dương quái khí lên mặt, khiêu khích với bản gia chủ, sao ngươi không đứng ra, hiện tại đi ra giả làm người tốt. Đù móa! Nhậm Kiệt phách lối nhìn nhị hoàng tử một cái,cất bước đi tới trước người Cao Bằng đã bị Đồng Cường khống chế.

Hắn... Hắn nói gì?Nhị hoàng tử cho là mình nghe lầm, lập tức ngây ra ở đó.

Mắt chớp đến mấy cái đều chưa hết ngơ. Hắn ta đây là đang nói chuyện với mình sao?

Thiên hoàng hậu duệ, nhân vật tầng đỉnh Minh Ngọc Hoàng Triều chân chính. Hắn nhưng là hoàng tử, từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai dám đối với hắn như vậy.

Điên rồi, tên này điên thật rồi. Đám người Văn Tử Hào, Phương Viêm ở một bên nghe mà đều tròn mắt. Đột nhiên hạ lệnh bắt Cao Bằng đã đủ điên cuồng, hiện giờ rồi lại nói chuyện với nhị hoàng tử như thế...

- Phương Viêm... Nhị hoàng tử giận không thể át, quay đầu nhìn về phía Phương Viêm chuẩn bị hạ lệnh cho Cấm Vệ Quân nhúng tay việc này.

- Người của Cao gia tới rồi, để chính bọn họ gây đi, bệ hạ cũng hy vọng nhìn thấy như thế. Đúng vào lúc này, trong đầu nhị hoàng tử vang lên thanh âm của Phương Viêm.

Lời phía sau của nhị hoàng tử lập tức dừng lại, nhưng biểu tình trên mặt vẫn là cực kỳ khó coi. Bởi vì loại lời này vẫn là trước mặt nhiều người như vậy, từ nhỏ đến lớn trừ phụ hoàng ra hắn vẫn là lần đầu tiên bị người quát mắng như thế, nếu đổi là người khác, sớm đã...

- Khụ... Cao Bằng trong yết hầu có máu, ho khan một tiếng thật mạnh, đem máu trong miệng phun ra không ít. Tiếp đó ngẩng đầu nhìn về phía Nhậm Kiệt đi tới trước mặt của mình.

- Hiện tại biết cái gì gọi là tư cách rồi chứ. Vừa rồi bản gia chủ đã nói, muốn cho ngươi quỳ khóc. Hiện tại lập tức quỳ xuống, khóc cho bản gia chủ! Nhậm Kiệt đi tới trước người Cao Bằng, nhìn Cao Bằng lúc này tuy rằng trong miệng có máu nhưng trên mặt lại vẫn mang ý cười nhàn nhạt, trong lòng lại càng trở nên chán ghét.

- Ha ha... Cao Bằng từ ý cười nhàn nhạt đột nhiên ngửa đầu cười to, sau đó rất là buồn cười nhìn Nhậm Kiệt: - Nhậm Kiệt, Nhậm đại gia chủ, ngươi hiện tại thật sự đã rất uy phong, thật khiến ta mở rộng tầm mắt. Nhưng ngươi cho dù cho người bắt ta lại có thể thế nào. Ta là con cháu trực hệ Cao gia, 5 gia tộc lớn khai quốc Minh Ngọc Hoàng Triều đã có ước định, nội bộ có thể có tranh đấu nhưng lại không thể thương tổn con cháu trực hệ 5 gia tộc lớn. Ngàn năm nay, bất luận nhà nào cường thịnh cũng tốt, nhất thời thế yếu cũng được, cũng đều chỉ là tạm thời. Huống chi gia gia ta tuy rằng thường xuyên bế quan, nhưng vẫn là đương triều Thái sư, cha ta chính là gia chủ Cao gia hiện giờ, Hộ bộ Thượng thư.

- Dù cho ta vừa rồi ngôn ngữ có điều bất kính nói sai điều gì, ngươi nhiều nhất nhục nhã ta một phen, ngoài ra ngươi lại có thể thế nào?

- Thế nào, thế này!... Bốp - Nhậm Kiệt trực tiếp một quyền, đánh mạnh lên mặt Cao Bằng.

Đầu của Cao Bằng bị đánh ngửa ra sau, máu mũi trực tiếp phun ra, nhưng trên mặt hắn vẫn cười.


- Ngươi cũng chỉ đánh ta một trận, ngươi còn có thể thế nào?Muốn cho ta quỳ khóc, kiếp sau đê. Hận trong lòng hắn đang tích lũy, không ngừng khống chế sát ý. Cử động điên cuồng này của Nhậm Kiệt quả thật ra ngoài ý liệu, nhưng hắn lại cũng không thèm để ý chút chuyện này, sớm muộn hắn sẽ đòi lại gấp 10, gấp trăm lần.

- Lập tức thả con ta. Đúng vào lúc này, một thanh âm tức giận vang lên, từ xa một đội ngũ khác so với đội cận vệ Nhậm gia cũng có vẻ không kém, số lượng nhiều hơn chút chạy tới, chính là gia chủ Cao gia Cao Chiến Uyên dẫn người đuổi tới. Từ rất xa đã biết chuyện xảy ra bên này, bởi vì là ở vòng ngoài hoàng cung, sử dụng thần thức lập tức biết bên này xảy ra cái gì, người chưa tới tiếng đã vang lên.

- Bày trận, phòng ngự. Đồng Cường một tay chộp Cao Bằng, nhìn thấy người của Cao gia muốn xông tới, trực tiếp quát ra lệnh một tiếng. Thủ hạ lập tức đem bọn họ vây quanh đoàn đoàn ở giữa.

Mà lúc này ở một phương hướng khác, theo sau phía sau ba vị trưởng lão Nhậm gia Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc cũng đang vội vàng chạy tới.

- Hắn... hắn đang làm gì. Điên rồi, hắn điên rồi hả.

- Hắn bị cái gì kích thích, rồi lại ở ngoài hoàng cung gây chiến.

- Nhậm Kiệt, lập tức dừng tay...

...

Ba người cũng phát hiện chuyện phía trước, thần thức rất nhanh trao đổi, cả đám gấp muốn chết, muốn cùng Nhậm Kiệt liên hệ thì Nhậm Kiệt lại căn bản không để ý tới bọn họ.

- Được, ngươi thật là có bản lĩnh. Như vậy bản gia chủ liền giết ngươi... Ngươi đâu, lấy đao. Nhậm Kiệt nói xong nhấc tay, lập tức có người của đội cận vệ đưa đao tới. Đám đội cận vệ này kỳ thật bình thường cũng chỉ theo tới ngoài hoàng cung, sau đó bốn đại gia chủ tề tụ, đến giờ cửa chính hoàng cung mở ra, chỉ có bọn họ và người bọn họ mang theo tiến vào. Bởi vì không phải vào hoàng cung, trên người đám thị vệ này cũng đều mang vũ khí.

Nhậm Kiệt đem đao chậm rãi đặt ở trên cổ Cao Bằng, nhưng Cao Bằng vẫn đang cười, đang cười nhạt: - Ngươi nếu giết ta, ngươi cũng tuyệt đối không sống được. Cho dù là Nhậm gia cũng sẽ không bởi vì loại chuyện này mà không tiếc mọi thứ bảo vệ ngươi. Hơn nữa ngươi ở ngoài hoàng cung làm như thế, bệ hạ cũng tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi. Giết ta tương đương giết chính ngươi.

- Người Cao gia nghe đây, nếu như các ngươi dám xông vào, bản gia chủ liền giếthắn trước. Hắn hiện tại chính mình rất trâu bò không tin ta sẽ giết hắn. Cao Chiến Uyên ngươi nếu không tin, ngươi cũng có thể thử trước một chút. Giờ khắc này, nhân mã của Cao gia đã vọt tới, ngay khi người Cao gia muốn động thủ, Nhậm Kiệt đem đao đặt trên cổ Cao Bằng hơi ấn xuống một chút.

Không phải ở chỗ động mạch chủ, chiến đao sắc bén lập tức cắt rách cổ Cao Bằng, một tia máu tươi đã trực tiếp chảy ra.

- Nhậm Kiệt tiểu nhi, ngươi dám! Nếu ngươi dám động Bằng nhi, quốc pháp khó tha, Cao gia ta cũng sẽ dốc hết sức toàn tộc cùng Nhậm gia ngươi không chết không ngừng. Dừng! Tiếng rống giận của Cao Chiến Uyên vang lên, người của hắn đã từ trong linh thú tọa giá đi ra. Tuy rằng tiếng gầm phẫn nộ vang vọng chung quanh, nhưng hắn vẫn thật sự không dám mạo hiểm cho người động thủ.

Nhưng là Cao Chiến Uyên cũng đã phẫn nộ tới cực điểm. Nơi này nhưng là hoàng cung, quốc pháp ở đâu, hắn ta không ngờ ở nơi này đều dám như thế. Huống chi hắn ta động tới còn là người của Cao gia, con cháu dòng chính Cao gia.

Cao Bằng vẫn ở đó cười, ngẩng đầu cười nhìn Nhậm Kiệt. Hôm nay hắn vốn chỉ là muốn thăm dò phản ứng Nhậm Kiệt một chút, hoàn toàn không nghĩ tới Nhậm Kiệt này lại như phát điên, lại điên cuồng như vậy. Nhưng sự tình đã đến loại trình độ này, trong lòng hắn vẫn là vững tin Nhậm Kiệt chỉ là hư trương thanh thế.

Cao gia hắn tuy rằng nắm giữ quân quyền không nhiều bằng Nhậm gia, nhưng dù sao cũng là một trong 5 gia tộc lớn. Nếu Nhậm Kiệt thật sự dám giết mình ở chỗ này, ngay cả Hoàng đế đều sẽ duy trì Cao gia, loại thời điểm này các gia chủ khác cũng sẽ nhân cơ hội này chèn ép Nhậm gia. Trừ phi là Nhậm Thiên Hành mất tích trở về, nếu không tuyệt đối không bảo vệ được Nhậm Kiệt, cho nên Cao Bằng không tin Nhậm Kiệt sẽ giết mình.

Hành động điên cuồng của Nhậm Kiệt khiến cho một lần thăm dò vốn đơn giản trở nên điên cuồng như vậy, nhưng Cao Bằng vẫn tự tin hết thảy nắm chắc trong tay. Hắn ta cũng chính là nhục nhã mình một phen, nhiều nhất đánh hiểm một phen, ngoài ra lại có thể thế nào.

- Nơi này là hoàng cung, người của mấy gia tộc lớn chúng ta ở trong tối là có thể làm một chút chuyện vượt qua pháp luật, cho dù là giết chết đối phương cũng không có gì. Nhưng đó cũng là chuyện trong tối, nếu đặt ở ngoài sáng thì lại không được. Nhất là nơi này là hoàng cung, ngươi dám giết ta ở đây, vì cả quốc gia vận chuyển bình thường, vì bảo vệ mặt mũi hoàng gia bệ hạ đều sẽ không tha cho ngươi. Nhậm gia ngươi mạnh mấy đi nữa chẳng lẽ có thể đồng thời chống lại mấy gia tộc lớn khác!

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Tà Thiếu Dược Vương Chương 17: Ngươi có thể làm gì được ta?

Có thể bạn thích