Nhân viên công tác chạy tới nhìn được chuyện gì đã xảy ra, thấy cảnh này trong lòng đều nảy sinh cảm giác hãi hùng, khối đá nặng như vậy, nhỡ mà thật sự đập vào người vợ của Thường đạo diễn, vậy thì hậu quả thật sự là không dám tưởng tượng. Thật may, hiện tại chuyện gì cũng không có xảy ra. Tất cả đều là tránh được.

Người công nhân lái cần cẩu cũng từ phía xa chạy tới, không ngừng xin lỗi.

Lúc này, nhân viên tổ kịch nhìn thấy anh ta đến, cũng bắt đầu phát hỏa.

"Các anh rốt cuộc là làm việc kiểu gì vậy, một khối đá nặng như thế kia cũng có thể rơi xuống. Đến cùng là vấn đề kỹ thuật của anh hay là vấn đề chất lượng cái cần cẩu của các anh? Không thấy là tổ kịch bên này đông như thế, số người di chuyển cũng rất nhiều sao? Hôm nay là chị Tôn của chúng tôi vận khí tốt mới không bị đập phải, nhỡ mà gặp phải người vận khí không tốt... các anh đền nổi không?"

Người lái cần cẩu cái gì cũng không giải thích, chỉ là không ngừng nói xin lỗi. Quá trình phát sinh sự việc anh ta là người rõ nhất, nhưng lúc anh ta nhìn thấy cần cẩu bị lỗi, chịu tải không nổi trọng lượng của khối đá, liền muốn nhanh chóng khống chế lại phương hướng, đừng để rơi trúng người. Thế nhưng anh ta càng căng thẳng thì càng làm sai. Điều chỉnh mấy lần đểu không thành công. Khoảnh khắc khối đá rơi xuống đất, anh ta bị dọa tới mức cả người ngơ ngác ở đó.

Chờ sau khi sự tình đã xảy ra, anh ta qua hồi lâu mới run run rẩy rẩy mà chạy tới.

Thẩm Sở Sở nhìn một màn này, trong lòng rất là khó chịu. Cô nghĩ, nếu như không phải cô biết trước được vận mệnh của Tôn Bích Vân, ngày hôm nay Tôn Bích Vân có khả năng là đã chết rồi. Nghĩ tới loại khả năng này, lại nhìn sang Thường đạo diễn trên mặt lộ ra biểu cảm sống sót sau tai nạn, Thẩm Sở Sở cảm thấy trong lòng bị nghẹn tới khó chịu.

Trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, cô đi vào nhà vệ sinh một chuyến. Rất nhanh, phó đạo diễn liền thông báo cho mọi người cảnh hôm nay không quay nữa, chờ ngày mai lại quay.

Nhìn thấy Tôn Bích Vân đang được mọi người vây lại ân cần hỏi han, Thẩm Sở Sở không đi qua nữa, dẫn theo Vương Thiến về khách sạn. Cô tin rằng, sau việc lần này, Thường đạo diễn sẽ không quan tâm tới gì khác để bầu bạn bên cạnh vợ mình, hôm nay cũng không thể có chuyện vật rơi từ trên cao xuống xảy ra lần thứ hai nữa.

Thẩm Sở Sở ăn xong bữa trưa liền đi xem hai bộ phim kinh dị để giải tỏa áp lực, xem xong ăn thêm vài thứ, còn chưa tới sáu giờ đã đi ngủ rồi. Cô đã dặn dò Vương Thiến rồi ai đến cũng không cần quan tâm. Cô mấy ngày nay thật sự là quá căng thẳng rồi, cần phải nghỉ ngơi cho tốt.

Sáng hôm sau, Thẩm Sở Sở liền phục hồi mãn huyết.

Lúc đến phim trường, trước khi Thường đạo diễn mở lời, chủ động nói: "Thường đạo diễn, tôi muốn quay lại từ đầu cảnh hôm qua có được không? Tôi đối với biểu hiện hôm qua không hài lòng lắm, tin là ông cũng không thực sự hài lòng."

Trải qua sự việc hôm qua, Thường đạo diễn đối với Thẩm Sở Sở càng thêm hòa nhã vui vẻ, cười nói: "Có thể."

Tôn Bích Vân nắm lấy tay Thẩm Sở Sở, trong mắt hàm lệ, nói: "Sở Sở, hôm qua thật sự là rất cảm ơn cô, là cô cứu mạng tôi. Tôi và lão Thường hôm qua muốn qua tìm cô, kết quả nghe được trợ lý của cô nói cô đã đi ngủ rồi, liền không dám đến làm phiền."

Thẩm Sở Sở cười nói: "Tôn tỷ, chị cần gì phải khách khí như thế, em tin là không cần biết là ai gặp phải chuyện như vậy đều sẽ ra tay cứu giúp thôi."

Thường đạo diễn nhìn qua vợ mình, sau đó nhìn sang Thẩm Sở Sở, trịnh trọng nói: "Không cần biết thế nào, vẫn phải cám ơn cô. Cô chính là ân nhân cứu mạng của vợ chồng tôi, sau này nếu như có nhu cầu gì cô cứ nói cho tôi."

Lời này của Thường đạo diễn có phân lượng rất lớn trong giới giải trí, có sự đề bạt và giúp đỡ của ông, bất kỳ tân nhân nào đều có khả năng một bước lên mây.

Thẩm Sở Sở tự nhiên cũng hiểu được điểm này, nhưng cô lại nói: "Thường đạo diễn, tôi lúc cứu người lại không nghĩ nhiều như vậy, ông cũng không cần làm như thế. Chuyện này chúng ta trước không nói nữa, cảnh của tôi đều đã chậm trễ của mọi người mất hai ngày rồi, chờ quay xong phim rồi nói."


Bản thân Tôn Bích Vân cũng nói không rõ được vì sao, cô luôn cảm thấy chuyện hôm qua xảy ra không giống như là ngẫu nhiên. Nói một cách khoa trương, cô thậm chi còn cảm thấy như Thẩm Sở Sở sớm đã biết được vậy. Trải qua tiếp xúc, cô không hề thấy Thẩm Sở Sở là nữ diễn viên thích bám theo người khác, không từ thủ đoạn để leo cao. Nhưng cô ấy lại đột nhiên đối với cô vô cùng nhiệt tình, làm cho người ta có chút sờ không ra.

Chẳng qua, cô cũng sẽ không hỏi gì nhiều. Trong giới này, có một số người đột nhiên nổi tiếng, cũng có một số người biến mất không giải thích được, mọi người ít nhiều đều tin một số chuyện thần phật vận mệnh. Thẩm Sở Sở thật sự có bản sự như vậy, hơn nữa mang thiện ý với cô, đây đối với cô mà nói là chuyện tốt.

Vì vậy, cô đối với Thẩm Sở Sở thậm chí là càng nhìn càng thích, cầm tay cô nói: "Sở Sở, tôi và lão Thường hôm qua đã thương lượng rồi, hay là cô làm con nuôi của chúng tôi đi, chỉ là không rõ ý cô thế nào?"

Nói thật lòng, Thẩm Sở Sở trước khi cứu người chưa hề nghĩ tới việc Thường đạo diễn và Tôn Bích Vân sẽ báo đáp cô. Chuyện duy nhất mà cô nghĩ đến chính là, dựa trên tiền đề không đầy đủ mà hệ thống đưa ra, cô có thể cứu được Tôn Bích Vân không. Như cô nhìn xem, Tôn Bích Vân được cứu rồi, nhiệm vụ của cô cũng liền hoàn thành.

Buổi sáng thức giấc nhìn vào điểm cơ hội của mình biến thành 3, loai cảm xúc kích động đó của cô vào lúc cô nghĩ về việc Tôn Bích Vân được cứu cũng ảm đạm không ít. Vạn sự vạn vật, trước sinh mệnh đều trở nên vô cùng nhỏ bé.

Nghe được Tôn Bích Vân muốn nhận cô là con gái nuôi, Thẩm Sở Sở nhìn qua Thường đạo diễn. Chỉ thấy Thường đạo diễn cũng mang theo một ánh nhìn hài lòng và nghiêm túc đang nhìn lại cô.

Thực lòng, nhận vợ chồng Thường đạo diễn làm cha nuôi mẹ nuôi mà nói, đối với sự phát triển của cô ở trong giới giải trí thực sự là rất có lợi. Cô cũng có thể nhìn ra, Thường đạo diễn bọn họ là thật lòng muốn nhận cô. Cô tuy là ở trong giới này chưa được bao lâu, nhưng cũng từng trải qua không ít chuyện. Tất nhiên cũng hiểu rõ những đạo lý này. Nếu như muốn an an tĩnh tĩnh, thanh thanh bạch bạch mà tồn tại trong giới, có một núi dựa thật sự sẽ đơn giản hơn nhiều.

Cô cũng không muốn chiếm tiện nghi của Thường đạo diễn, nhưng nếu như có thể dựa vào đó giải quyết được vài chuyện, thì vẫn là rất đáng giá.

Chỉ là, loại chuyện nhận thân này, cô có lẽ nên nói với cha mẹ cô một chút sẽ tốt hơn.

Nghĩ tới đây, Thẩm Sở Sở cười nói: "Tôi có tài có đức gì lại có thể làm con gái của Tôn tỷ và Thường đạo diễn, các người thật là quá đề cao tôi rồi. Chỉ là chuyện như vậy tôi vẫn cần nói một tiếng cho cha mẹ tôi đã."

Thường đạo diễn gật đầu, nói: "Ừ, là chúng ta đường đột, chuyện này đúng là nên nói một chút."

Nói xong chuyện này, Thẩm Sở Sở liền đi hóa trang. Hôm nay cảnh của cô quay rất suôn sẻ. Một là bởi vì cô không còn gánh nặng tâm lý, hai là vì thái độ của mọi người với cô thay đổi không ít.

Quay xong, Thẩm Sở Sở nhận được điện thoại của Trần Tây Lệ.

"Nghe nói cô cứu được Tôn tỷ?"

Thẩm Sở Sở đáp: "Vâng."

Chuyện xảy ra hôm qua đã sớm đăng trên các loại báo cáo tin tức giải trí, Trần Tây Lệ biết được cũng không phải lạ.

"Ừm, chuyện lần này cô làm rất tốt. Chẳng qua, người cô có bị thương không? Video được đăng tải không rõ ràng lắm."


Thẩm Sở Sở cảm thấy ấm áp trong lòng, nói: "Đa tạ Trần tổng giám quan tâm, tôi không sao."

"Ừ, thế thì tốt. Sau này ở phim trường chú ý an toàn."

Sau khi cúp máy, một cuộc gọi khác liền gọi tới.

"Sở Sở, rốt cuộc là có chuyện gì a? Mẹ vừa nhìn thấy tin tức, con có bị thương không?" Giọng nói của Sở Quế Chi từ trong loa truyền tới.

Thẩm Sở Sở lần đầu tiên nghe thấy mẹ dùng ngữ khí mang theo sợ hãi nói chuyện với cô. Hốc mắt đỏ bừng, hơi hơi hướng đầu lên cao, chớp mắt vài cái rồi nói: "Mẹ, con không sao, con không phải đang rất tốt sao, vừa rồi còn quay phim cả một buổi sáng nè."

Sở Quế Chi thở ra một hơi thật dài, sau đó lại kích động mà nói: "Con nói con xem, ở giới giải trí lâu như vậy rồi, lần đầu tiên lên báo lại là chuyện như thế này, con bảo mẹ làm sao mà yên tâm được chứ. Cái giới này cũng quá là nguy hiểm đi, vẫn là về nhà an toàn."

Thẩm Sở Sở vừa rồi còn đang thương cảm, chưa qua được một phút đã bị kiểu nói quen thuộc mẹ cô cuốn đi không còn, dường như giọng nói vừa rồi chỉ là ảo giác.

"Mẹ, ngành nghề nào đểu sẽ có nguy hiểm. Hơn nữa, lần này là ngoài ý muốn. Mẹ từ nhỏ không phải là dạy con phải lấy giúp người làm niềm vui sao mẹ, nhìn thấy người ta có nguy hiểm đến tính mạng con sao có thể thờ ơ được."

"Mẹ lúc nào... không đúng, lấy cứu người làm niềm vui cũng phải phân rõ hoàn cảnh, cũng phải đặt an toàn tính mạng của con lên trên hết..."

Thẩm Sở Sở đem điện thoại hơi để xa ra bên cạnh, kịp thời nói: "Mẹ, mẹ xem tin tức cũng biết mà, con cứu là vợ của Thường đạo diễn. Thường đạo diễn mẹ hẳn là biết chứ, con nhớ là thần tượng của mẹ đó. Vợ của Thường đạo diễn vừa mới nói muốn nhận con làm con gái nuôi, mẹ và cha có ý kiến gì?"

"Cái gì? Thường đạo diễn? Mẹ làm chủ đồng ý luôn."

Thẩm Sở Sở biết ngay sẽ là kết quả như thế này mà, hỏi thêm: "Mẹ không hỏi ý kiến của ba ba sao?"

Thẩm Minh Phúc từ vừa rồi liền ngồi ở bên cạnh nghe, lúc này mới nói: "Ba cảm thấy vẫn là nên suy nghĩ một chút. Nên thận trọng một chút..."

"Thận trọng cái gì? Người ta đó là một đại minh tinh, đại đạo diễn." Sở Quế Chi ngắt lời của Thẩm Minh Phúc.

Thẩm Minh Phúc có chút không đồng ý mà nói: "Cho dù là đại minh tinh đại đạo diễn cũng phải suy nghĩ cho kỹ, ai biết người đó là dạng gì? Ta thấy bà chính là vẫn thích cái tên mặt trắng đó, lúc trẻ ngày nào cũng ở nhà dán ảnh tạp chí của hắn ta."

"Thẩm Minh Phúc, ông đây là nói cái gì vậy!" Sở Quế Chi đứng dậy chỉ vào đầu Thẩm Minh Phúc nói, "ông cũng không nghĩ xem, con gái nhà chúng ta cứu vợ ông ta, đây là chuyện lớn thế nào! Sở Sở nhà chúng ta chính là ân nhân cứu mạng của nhà họ, ông ta hại ai cũng sẽ không hại Sở Sở nhà chúng ta đâu. Huống hồ, người ta còn là đại đạo diễn, tôi thấy nhận rất tốt. Sau này cũng không cần lo có người bắt nạt Sở Sở nhà chúng ta rồi."

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà gì cả." Sở Quế Chi nói như đinh đóng cột, tiếp đó, bà lại nói với Thẩm Sở Sở ở bên kia, "Mẹ đồng ý rồi. Nhưng con cũng phải chú ý an toàn, sau này chuyện tương tự cũng không thể lại làm nữa."

Thẩm Sở Sở biết, đại quyền trong nhà nằm trong tay mẹ, mẹ cô nếu đã đồng ý, vậy mọi chuyện coi như đã định.

Một tháng sau, cảnh của Thẩm Sở Sở ở bên này toàn bộ quay xong. Sau khi quay xong, rồi tạm biệt mọi người, Thẩm Sở Sở quay về Đế đô.

Vừa mới xuống máy bay, nhìn thấy cái tên quen thuộc trên điện thoại, Thẩm Sở Sở chọn nghe.

"Vừa mới xuống máy bay... Ừm, không cần đâu, vậy thì tối nay đi."

Sau khi cúp máy, Thẩm Sở Sở nói với Vương Thiến: "Tôi có việc, trước tiên không về nhà nữa, em đem đồ của tôi qua đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích