Buổi tối hôm đó chính là lễ đính hôn, theo cách nói của đại lục này, lễ kết hôn đặc biệt trang trọng còn lễ đính hôn kì thực lại rất đơn giản, cũng không có nhiều quy củ, chỉ là triệu tập mấy người tuyên bố hai người kia đính hôn, để cho mọi người đều biết mà thôi, ngoài ra chủ nhà cũng có thể thông báo ngày tổ chức kết hôn ở buổi đính hôn này cũng được.

Đoạn Ngọc Giác cùng Mông Kình Nhận đứng ở cửa đón khách. Buổi sáng đi học buổi chiều tổ chức, giữa trưa bị Ty Tu lôi kéo ăn diện một chút, bây giờ cậu quả thực mệt mỏi, bạn đồng học từng người từng người một đều tỏ vẻ tán thưởng với trang phục hôm nay Đoạn Ngọc Giác mặc, cậu được sắm sửa cẩn thận đến nỗi cả người từ trên xuống dưới đều toát ra một loại ánh sáng. Biểu tình của Mông Kình Nhận nhu hòa rất nhiều, hiếm khi không thấy khó chịu khi nhìn thấy Đoạn Ngọc Giác bị một đám người vây lại.

Hiện giờ tiểu giống cái là của mình, người khác coi như có yêu thích đến nhường nào cũng chỉ có thể nhìn!

Khi Diệp Vụ Hoa cùng Dịch Khanh Văn bước vào, trong nháy mắt, toàn bộ phòng khách đều trở nên yên tĩnh, ngay sau đó lại trở nên náo nhiệt, có rất nhiều người còn liên tục nhìn sang bên này, tâm lý bát quái cháy hừng hực.

Ở trong lễ đính hôn mời vị hôn phu trước của tiểu giống cái, dục vọng chiếm hữu của Võ thánh quả nhiên cường!

Sắc mặt của Diệp Vụ Hoa cũng không quá tốt, vẫn là nặn ra một nụ cười, nói với Mông Kình Nhận: “Chúc mừng chúc mừng, chúc các anh vĩnh viễn kết đồng tâm bạc đầu giai lão, đây là lễ vật mà tôi cùng Tiểu Văn đưa đến.”

Ở đâu lại có người trực tiếp đem lễ vật đưa cho đôi phu phu mà không đưa cho người chủ trì hôn lễ? Diệp Vụ Hoa quả nhiên là đầu óc choáng váng đi? Ngay cả lễ nghi cơ bản đều ném.

Mấy vị giống cái lớn tuổi nhìn chăm chú nơi đó bĩu môi khinh thường, nguyên bản vẫn tính là một hài tử biết rõ lí lẽ, hiện tại đều đem lễ nghi ném tới xó xỉnh, cũng thực sự là khôi hài! Nhìn lại á giống cái bên người một chút, sợ hãi rụt rè giống như là người khác đang bắt nạt hắn vậy, nhìn liền sốt ruột!

Cũng đừng nói giống cái bọn họ xem thường á giống cái, tiểu giống cái nhà họ Đoạn mời đến không ít á giống cái nhưng chỉ có một người như vậy khiến người ta nhìn mà sốt ruột! Người ta đính hôn là đại hỉ sự, ngươi lại cúi thấp đầu, mang theo gương mặt như bị ai bắt nạt, muốn làm gì a?

“Mấy ngày trước Diệp quân phu còn mời ta làm người làm chứng, bây giờ nhìn xem bộ dáng của đôi phu phu này, ta thật vui mừng khi đó ta không đáp ứng chỉ nói là suy nghĩ một chút, “Phụ phu Tinh gia bĩu môi, nhỏ giọng nói với quân phu Điền gia bên cạnh.

“Xem biểu hiện của á giống cái kia, có người nào sẽ nguyện ý làm người làm chứng cho hôn lễ của hắn a? Một bộ dáng nhu nhược này, còn chưa động đến hắn đã chuẩn bị khóc rồi, không biết còn tưởng rằng ai bắt nạt hắn, thực sự là buồn cười!” Quân phu Điền gia nói tiếp, tính cách của hắn thẳng thắn hào phóng, căm ghét nhất là loại người yểu điệu nhu nhược này, ngay cả giống cái như vậy hắn còn không thích chứ đừng nói là á giống cái!

“Còn không phải vậy sao? Đem so sánh đứa bé Đoạn gia cùng với vị hôn phu Diệp gia kia, ai cao ai thấp liếc mắt một cái liền biết, thật không biết ánh mắt của mấy người Diệp gia bị làm sao vậy! Bỏ một khối ngọc đi tìm một tảng đá!” Một vị quân phu khác nói mỉa, mấy vị quân phu ngươi một lời ta một lời nói thêm.


Diệp Vụ Hoa đem lễ vật đưa cho Đoạn Ngọc Giác sau đó liền nhìn chằm chằm vào người Đoạn Ngọc Giác, hắn chưa từng gặp Đoạn Ngọc Giác ăn mặc như vậy, giống cái ăn mặc trang phục rực rỡ chói lọi, đẹp đến mức hoàn toàn hạ thấp Dịch Khanh Văn bên người hắn, ánh mắt của Diệp Vụ Hoa bị Đoạn Ngọc Giác thu hút không thể dứt ra được.

Dịch Khanh Văn điềm đạm đáng yêu mà nhìn Diệp Vụ Hoa, phát hiện Diệp Vụ Hoa bị Đoạn Ngọc Giác hấp dẫn, ghen tỵ và phẫn nộ lập tức liền xông lên trong lòng hắn, ở trước công chúng chồng chưa cưới lại bị một giống cái khác hấp dẫn, điều này chẳng khác gì đánh một cái tát vang dội vào mặt của hắn!

Dịch Khanh Văn chỉ cảm thấy hai má mơ hồ bị đánh đau rát, trong lòng như bị trăm vạn con kiến gặm nhấm, phẫn nộ cùng nôn nóng làm cả người hắn không còn ý trí như bình thường, hiện giờ ở bên cạnh hắn chỉ còn Diệp Vụ Hoa, nhưng là Diệp Vụ Hoa lại bị Đoạn Ngọc Giác hấp dẫn!

Dịch Khanh Văn gấp vội vàng kéo ống tay áo Diệp Vụ Hoa một cái, ủy khuất liếc mắt nhìn hắn, hai con mắt rưng rưng nói: “Tiểu Giác không thích lễ vật đó sao? Đó là tớ tự mình làm, tuy rằng thiên phú luyện đan của tớ không sánh được với cậu, nhưng cũng là tự tay luyện ra, bỏ ra hẳn một ngày liền, Tiểu Giác thật sự không mở ra nhìn sao?”

“A, ” Đoạn Ngọc Giác còn chưa nói, Mông Kình Nhận mở mồm, bên trong con mắt màu bạc giống như hàn băng vạn năm khiến lòng người sợ hãi, làm cho Dịch Khanh Văn phát lạnh từ đáy lòng, hắn cũng không trực tiếp đối đầu Dịch Khanh Văn, ngược lại lại làm khó dễ Diệp Vụ Hoa, “Lễ nghi của Diệp gia bị ném lên chín tầng mây rồi sao? Trước mặt mọi người trực tiếp đem lễ vật cho chủ nhân, còn muốn cầu chủ nhân đem lễ vật mở ra, ” Mông Kình Nhận kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười lạnh, “Ta thật là may mắn được nhìn thấy.”

Diệp Vụ Hoa ngạc nhiên một chút, sắc mặt có chút đen, nỗ lực hít sâu đè xuống lửa giận của mình, đặc biệt là nhìn Mông Kình Nhận giống như thị uy mà nắm tay của Đoạn Ngọc Giác, lửa giận trong lòng cơ hồ đến đỉnh cao! Ai cũng không cao hứng khi nhìn thấy một cây “cỏ dại” bị mình bỏ qua bỗng dưng biến thành một khối ngọc quý, cái tên giống cái bị mình vứt bỏ này dĩ nhiên tìm được Võ thánh trẻ tuổi nhất đại lục đến làm bạn lữ! Đây quả thực là đang đánh mặt của hắn! Hai người bọn họ nắm lấy tay nhau dường như lại nói cho người khác biết hắn Diệp Vụ Hoa cỡ nào không ánh mắt!

Nghĩ đến đây, Đoạn Ngọc Giác trước mắt đột nhiên trở nên thật xấu xí, ngay cả Văn Địch thú độc ác nhất trên đại lục cũng đẹp hơn hắn trăm ngàn lần!

Diệp Vụ Hoa chán ghét quay đầu, cảm thấy hai người bọn họ nắm tay nhau thật làm cho hắn chói mắt, ánh mắt cười nhạo trắng trợn truyền đến từ xung quanh làm hắn nén giận lại, chẳng bao lâu nữa các ngươi liền biết rốt cuộc là ai không ánh mắt, Diệp Vụ Hoa hận hận nghĩ.

Đoạn Ngọc Giác lớn lên xinh đẹp thì thế nào? Giá trị thai nghén của hắn cũng chỉ có năm, nhưng giá trị của Tiểu Văn nhà ta là bảy đâu! Một đời chúng ta có ít nhất bốn hài tử, khi đó các ngươi sẽ phải van cầu ta! Nghĩ như vậy tâm tình Diệp Vụ Hoa đột nhiên tốt hơn rất nhiều, Mông Kình Nhận không hề chói mắt như vậy nữa, hắn ngược lại lại nói giúp cho Dịch Khanh Văn, “Đó là tấm lòng thành của Tiểu Văn! Em ấy vì phần lễ vật này buổi trưa đều không có ăn cơm, Đoạn Ngọc Giác ngươi lẽ nào không nên nói một tiếng cảm tạ sao?”

Một đoạn nhạc dạo ngắn này đã hấp dẫn sự chú ý của những người đứng cách của tương đối gần, khi Mông Kình Nhận nói ra câu kia, người chung quanh đều lộ ra thần sắc bỗng nhiên tỉnh ngộ, lúc này lại nhìn tới ‘Cây ngay không sợ chết đứng’ Diệp Vụ Hoa cùng hắn phản bác, chân thực là chỉ cảm thấy một trận buồn cười.

Diệp Vụ Hoa này thực sự là một chút mặt mũi đều không có a! Công trình vương thất mà Đoàn gia cùng Diệp gia hợp tác kia đã xong từ mấy ngày trước, mấy ngày nay Đoàn gia đã bắt đầu chèn ép Diệp gia, Diệp gia tiểu tử này dĩ nhiên còn nói ra những lời nói khoác không biết ngượng như thế, quả nhiên là đem thông minh đều ăn!

Dịch Khanh Văn vốn mẫn cảm, lúc này cảm nhận được ánh mắt cười nhạo của rất nhiều người, cổ đều đỏ, trên mặt càng là đau rát, nhưng kia có quan hệ gì đây? Dịch Khanh Văn cắn răng nghĩ, chỉ cần Đoạn Ngọc Giác mở ra cái lễ vật kia, cái khác đều không cần quan tâm!

Hắn chuẩn bị cả một ngày, chính là vì đem phần lễ vật này đưa cho Đoạn Ngọc Giác, qua ngày hôm nay, Đoạn Ngọc Giác còn tính là gì?!

Hắn muốn cho cậu thân bại danh liệt!

Mông Kình Nhận cười lạnh, “Nói thật giống như lễ vật của người khác không phải là được chọn lựa cẩn thận từ vô số vật báu vậy, chỉ có của các ngươi đặc biệt nhất, chỉ có của các ngươi tốt nhất, chỉ có của các ngươi mới có thể làm cho chúng ta mở ra nhìn ngay tại chỗ, ha ha.”

Diệp Vụ Hoa coi như là có ngốc cũng biết Mông Kình Nhận đây là đang kéo thêm cừu hận cho hắn, ánh mắt của người xung quanh nhìn hắn thực sự không được tốt, không sai a, lễ vật của người khác trực tiếp cho người điều hành buổi lễ, Mông Kình Nhận cùng Đoạn Ngọc Giác thấy đều không thấy những lễ vật kia, mà hiện tại không nói đến việc Diệp Vụ Hoa cứ như vậy hiên ngạng lẫm liệt đem lễ vật cho Đoạn Ngọc Giác, còn muốn cầu Đoạn Ngọc Giác mở ra ngay tại chỗ, liền bởi vì đây là á giống cái kia tự mình làm? Dựa vào cái gì? Lễ vật của bọn họ cũng là được chọn lựa kĩ lưỡng từ một ngàn lễ vật có được hay không!


Người có gia thế tốt không sợ Diệp gia không hề che giấu địch ý của bọn họ một chút nào, trong này chủ yếu là quân nhân, dù sao Đoàn gia cùng Mông gia đều là thế gia quân sự, hiện tại liền là cường cường thông gia, này không chỉ đơn giản như là một cộng một bằng hai mà thôi!

Cũng may là, vương thất của đế quốc không hay quản lý nhưng nhân vật nhàn tản, mới không có phản đối Đoàn gia cùng Mông gia thông gia.

Diệp Vụ Hoa có chút cuống lên, “Mông Kình Nhận ngươi ngậm máu phun người! Ngươi nếu không muốn chào đón chúng ta như vậy tại sao còn đưa cho ta thiệp mời?! Buổi lễ đính hôn này chúng ta không tham gia!”

Câu này vừa nói ra, Diệp Vụ Hoa liền hối hận, toàn trường đều nghe được âm thanh lớn như vậy của Diệp Vụ Hoa, hiện trường trong nháy mắt liền an tĩnh lại.

Mông Kình Nhận: “A… Diệp tiên sinh vẫn chưa trưởng thành sao?” Muốn ngươi đến, đương nhiên là tú ân ái khiến ngươi tức chết a, bằng không ta làm gì cho ngươi đi ra chướng mắt a?

Dịch Khanh Văn nước mắt lưng tròng lôi cánh tay Diệp Vụ Hoa, “Xin lỗi xin lỗi a Tiểu Giác, Vụ Hoa gần đây rất mệt, anh ý không phải cố ý làm như vậy, xin cậu không tính toán a, chúng tớ làm sao sẽ không tham gia? Vụ Hoa nghe nói cậu muốn đính hôn rất cao hứng, thực sự rất cao hứng…”

Đoạn Ngọc Giác như hiểu mà không hiểu gật gật đầu, nói: “Nguyên lai đây chính là rất cao hứng a, ngày các các ngươi kết hôn ta nhất định cũng rất cao hứng, ta sẽ đưa các ngươi một món lễ lớn, ” Đoạn Ngọc Giác quay đầu nhìn Mông Kình Nhận, nói, “Sau đó chúng ta đem lễ vật đưa đến cửa lớn, nói Buổi lễ kết hôn này chúng ta không tham gia’, bởi vậy biểu đạt tâm lý rất cao hứng của chúng ta, anh cảm thấy thế nào?”

Con ngươi Mông Kình Nhận nhu hòa, hoàn toàn khác ánh mắt nhìn Dịch Khanh Văn lúc nãy, trong lòng Dịch Khanh Văn có chút đố kị, dựa vào cái gì Đoạn Ngọc Giác có được ái nhân ưu tú như vậy?!

Mông Kình Nhận cưng chiều mà sờ sờ đầu Đoạn Ngọc Giác, nói: “Được, nghe lời em.”

Biểu tình cùng động tác cưng chiều như thế làm cho Diệp Vụ Hoa cùng Dịch Khanh Văn méo mặt, con ngươi Dịch Khanh Văn đều mở to, nếu để cho Đoạn Ngọc Giác nháo trò như thế, lễ kết hôn của hắn sẽ bị phá hủy!

“Tiểu Giác, cậu tại sao có thể như vậy?!” Dịch Khanh Văn tức giận nói.

Đoạn Ngọc Giác mờ mịt nói: “Ngươi không phải nói đây là cách làm biểu hiện rất cao hứng sao?”

Câu nói này trực tiếp nghẹn chết Dịch Khanh Văn, một hơi kẹt ở cuống họng không lên cũng không xuống được, tức giận đến sắc mặt hắn cũng thay đổi!

Người chung quanh nghe thấy đối thoại trên mặt đều không tự chủ được lộ ra ý cười, Đoàn gia tiểu tử này, quả thực tức chết người không đền mạng a!

Có mấy cái sĩ quan tự nhiên xem thường cấp Diệp gia mặt mũi, bọn họ vốn là chán ghét quan chức mạnh vì gạo, bạo vì tiền, Diệp gia là chính khách thế gia, tự nhiên không chiếm được hảo cảm của bọn họ, cho nên bọn họ một điểm tình cảm cũng không lưu lại bật cười, âm thanh cười nhạo làm cho Diệp Vụ Hoa toàn bộ đỏ mặt, nhưng là hắn lại không thể thực sự phẩy tay áo bỏ đi, chỉ có thể tức giận cắn răng.

Dịch Khanh Văn quả thực hận không thể tìm một cái khe nứt chui vào, từng tiêng chế nhạo tươi cười kia như đánh vào trên mặt của hắn, cả người hắn đều xấu hổ lúng túng không lời nào để nói, sắc mặt đỏ đến lợi hại, hai con mắt càng là một mảnh hơi nước, thế nhưng lúc này dĩ nhiên không có một người giúp hắn.


Tất cả mọi người tự tiếu phi tiếu thậm chí chán ghét nhìn hắn, có mấy người thậm chí còn cười mỉa hắn, đây là lần thứ nhất nước mắt của hắn không có cứu hắn ngược lại lại đẩy hắn vào vị trí tứ cố vô thân! Dịch Khanh Văn không biết nên tiếp tục khóc hay không, chỉ có thể chỉ ngây ngốc đứng, mà Mông Kình Nhận lại là triệt để phiền chết bọn họ.

Này rõ ràng là lễ đính hôn của hắn và tiểu giống cái, lại bị hai người này chơi đùa đến loạn hết cả lên! Mắt Mông Kình Nhận càng thêm lạnh lùng, lộ ra mấy phần sát khí, sợ đến Dịch Khanh Văn ngay cả khóc cũng không dám!

Tất cả thú nhân đối với giống cái cùng á giống cái đều là chiếu cố che chở, làm sao lại lấy cái loại ánh mắt đó nhìn mình? Nước mắt trên mặt Dịch Khanh Văn còn chưa kịp khô, sắc mặt sợ hãi, miệng mở ra chưa kịp đóng kín, thoạt nhìn ngốc vô cùng, Đoạn Ngọc Giác lúc này cũng cảm thấy phiền, cậu cầm lấy cái hộp kia lạnh lùng hỏi: “Ngươi nhất định phải để ta xem một chút? Vậy để cho chúng ta xem một chút đi.”

Dịch Khanh Văn há mồm phản xạ có điều kiện phản bác: “Tớ không phải muốn cậu xem một chút…”

Đoạn Ngọc Giác: “Ngươi thực sự là quá lắm rồi, đến cùng có nhìn hay không? Muốn ta xem là ngươi không muốn ta xem cũng là ngươi, ngươi tại sao lại có nhiều tật xấu như vậy a?!”

Mông Kình Nhận không nhịn được cười ra, tiểu giống cái thật là quá đáng yêu! Dịch Khanh Văn chặt chẽ cắn môi dưới, chỉ cảm thấy tất cả ánh mắt đang nhìn mình đều tràn đầy giễu cợt, hắn cảm thấy không chốn dung thân! Diệp Vụ Hoa nhìn thấy cái dáng vẻ này của Dịch Khanh Văn, há mồm muốn nói chuyện, kết quả nhìn thấy con mắt màu đỏ của Mông Kình Nhận, hắn chỉ cảm thấy áp lực toàn thân tăng gấp bội, giống như bị tăng gấp bốn lần trọng lực ở sân huấn luyện vậy, hận không thể trực tiếp quỳ gối dưới đất!

Diệp Vụ Hoa sợ hãi nhìn Mông Kình Nhận, nội tâm lăn lộn, làm sao có khả năng? Làm sao có khả năng! Hắn không phải vừa mới vừa đạt đến cấp một của Võ thánh sao? Tại sao đã có thể đem uy áp của mình thu phóng tự nhiên như thế?! Hơn nữa còn có thể để cho uy áp chỉ đặt ở trên người của mình, những người khác không có bất luận ảnh hưởng gì!

Chẳng lẽ, Mông Kình Nhận đột phá?! Diệp Vụ Hoa nghi ngờ, đột nhiên cảm giác áp lực trên người mình nặng hơn, hắn không nhịn được kêu lên tiếng, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều nát! Dịch Khanh Văn nghe thấy, vội vàng kéo lại hắn, quan tâm nhìn hắn.

Đoạn Ngọc Giác đem hộp vừa thu lại, lạnh lùng nói: “Ngươi nói không nhìn, ta thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, vào đi thôi.”

Chuyện này quả thật cao lãnh không đành lòng nhìn thẳng! ohmygod! Mông Kình Nhận trong lòng đều manh ra máu, không ngừng mà cào tường, không chú ý làm cho uy áp trên người Diệp Vụ Hoa nặng hơn, trực tiếp làm cho Diệp Vụ Hoa lảo đảo một cái suýt chút nữa quỳ xuống đất, Dịch Khanh Văn cả kinh, muốn đi túm hắn, nhưng là sức mạnh của á giống cái làm sao có thể so sánh với sức mạnh của kiếm sĩ thú nhân? Hắn không chỉ không có kéo lại được Diệp Vụ Hoa, trái lại còn khiến chính mình lảo đảo vài bước suýt chút nữa va ở trên cửa!

Dịch Khanh Văn nâng lên cục đá đập chân của mình, trong lòng hối hận cơ hồ muốn hộc máu, nhưng là một câu phản bác đều không nói ra được, chỉ có thể cúi đầu vội vã tiến vào phòng khách, phía sau hắn còn có tiếng cười của vài người, lúng túng làm cho hắn chỉ muốn tìm một góc nào đó giấu mình!

Đối tượng giao tiếp của thú nhân cùng giống cái không giống nhau, thêm nữa đa số thú nhân có lòng ghen tị rất mạnh, vì để tránh cho giống cái á giống cái cùng thú nhân khác quá mức tiếp cận, mà làm cho thú nhân nổi điên lên, thú nhân cùng giống cái á giống cái phân biệt ở hai bên của đại sảnh, Diệp Vụ Hoa đi tới phía bên kia, Dịch Khanh Văn triệt để không còn đối tượng để nói chuyện, thêm nữa vừa nãy còn xảy ra gièm pha, hắn hiện tại chỉ cảm thấy tất cả ánh mắt mọi người nhìn mình đều là cười nhạo, càng không muốn đi chào hỏi người khác.

Nhưng là, hắn mình cũng không thể một người đợi ở chỗ này a, hắn quan sát xung quanh tìm đối tượng để nói chuyện phiếm, mãi đến tận khi hắn nhìn thấy bọn Dịch Thanh, Dịch Khanh Văn trong lòng vui vẻ, trên mặt cũng mang ra mấy phần ý cười, bước nhanh đi tới gia nhập cái vòng nhỏ kia.

Dịch Khanh Văn vốn cho là bọn họ sẽ hoan nghênh hắn, dù sao hắn từng rất thân thiết với Dịch Thanh, Dịch Thanh lại từng ba lần bốn lượt vì hắn mà đối địch với Đoạn Ngọc Giác, trong lòng Dịch Khanh Văn vẫn là hoàn toàn tín nhiệm bọn họ, vì vậy hắn ý cười dịu dàng mà tiến lên chào hỏi với bọn hắn, nhưng là hắn lại không thu được bất kì sự đáp lại nào!

Những người kia không những không hoan nghênh hắn, còn mơ hồ hiển lộ ra mấy phần chán ghét, bọn Dịch Thanh vốn đang bàn luận chuyện gì, thế nhưng Dịch Khanh Văn vừa đến đề tài của bọn họ liền đình chỉ, nụ cười trên mặt Dịch Thanh cũng không có, trong nháy mắt cái vòng nhỏ này an tĩnh quỷ dị.

Trong lòng Dịch Khanh Văn có chút bối rối, trên mặt mang theo ý cười nói: “Tiểu Niệm, Tiểu Ninh, ”


Hai giống cái bị hắn gọi tên trên mặt không có một điểm biểu tình, trên mặt Tiểu Niệm có điểm thiếu kiên nhẫn, á giống cái gọi là Tiểu Ninh nghiêng đầu qua, không nói gì, Dịch Khanh Văn trong lòng càng là hoảng loạn, chỉ có thể cố nén tất cả hoảng loạn tiếp tục nói: “Tiểu Thanh, ”

Dịch Thanh tựa hồ là phiền, trực tiếp há mồm không nhịn được đánh gãy hắn, “Được rồi, cậu không nhìn thấy tất cả mọi người không hoan nghênh cậu sao?”

Dịch Khanh Văn kinh ngạc mở miệng, tim giống như bị ném xuống từ trên trời, làm cho hắn cả người đều bị vây trong trạng thái hoang mang, hắn miễn cưỡng cười cười, trong lòng không ngừng tự an ủi mình, “Tiểu Thanh, cậu đang nói cái gì a…”

Dịch Thanh chán ghét cau mày, “Đừng có làm ra cái biểu tình đáng thương kia, thật giống như chúng tôi bắt nạt ngươi vậy! Cậu cũng chỉ biết dùng loại biểu tình giả bộ đáng thương này lừa dối người khác! Không biết có bao nhiêu người bị cậu lừa dối, không biết có bao nhiêu người bị ngươi bắt nạt lại một câu cũng không nói được!”

“Dịch Khanh Văn, cậu thật làm cho tôi chán ghét!”

Dịch Thanh chán ghét nói, hắn mới vừa câm miệng, á giống cái cao gầy xinh đẹp kia nói: “Sự tình cậu vừa làm trước cửa chúng ta đều thấy! Cậu hay dùng bộ dáng tội nghiệp như thế bắt nạt Tiểu Giác, người ta đính hôn là một việc vui lớn, cậu lại mang một vẻ mặt khóc tang đến gây sự như thế, cậu không ngại ngùng sao?!”

“Tiểu Giác còn coi cậu là bằng hữu đưa thiệp mời, cậu liền đến phá hoại lễ đính hôn! Cậu còn biết xấu hổ hay không a Dịch Khanh Văn?!”

“Tớ không có… Tớ không có…” Dịch Khanh Văn nước mắt rào rào chảy xuống, hắn hy vọng nhữung người này chỉ là đang đùa hắn đến nhường nào, nhìn thấy hắn khóc vẫn trước tiên đến an ủi hắn để cho hắn hả giận, nhưng là không có, không có một người tiến lên.

Dịch Khanh Văn cảm thấy rất khủng hoảng, thật sự rất khủng hoảng, giống như hết thảy tất cả đều bị người cướp đoạt, giống như trái tim hắn đang bị nắm trong lòng bàn tay, không để ý cũng sẽ bị bóp nát!

“Lại như vậy, ” á giống cái Tiểu Á Ninh nhỏ nhắn nói một cách lạnh lùng, “Vừa nãy ở trước cửa cậu chính là mang bộ đạng này, rõ ràng luôn luôn làm khó Tiểu Giác, kết quả chính mình còn một bộ dáng bị ủy khuất!Tất cả lễ vật của mọi người Tiểu Giác đều không có tiếp nhận cũng không có mở ra, chỉ cần mở ra cái của cậu, cậu là muốn Tiểu Giác bị tất cả mọi người ghét bỏ sao?!”

“Thực sự là dụng tâm hiểm ác!” Á Ninh tức giận nói, “Tiểu Giác điểm nào không tốt? Cũng bởi vì cậu ý thắng cậu? Nói tới thi đấu, cậu khi đó không phải đi đến nơi của Tiểu Giác gào khóc không thể tiếp thu Tiểu Giác uy hiếp gian lận sao? Ha ha, tự đánh mặt của mình dễ chịu sao? Tiểu Giác căn bản cũng không có đi tìm cậu!Dựa vào năng lực của Tiểu Giác thì cần gì tìm cậu? Từ đầu tới đuôi cậu chính là tự biên tự đạo một tuồng kịch, đem mọi người đùa bỡn giống như những kẻ ngu si!”

“Nếu như không phải Tiểu Giác thiện lương, cậu có nghĩ tới hay không Tiểu Thanh phải nói lời xin lỗi trên giả lập trước mặt tất cả mọi người? Mặt mũi lót bên trong áo hay khăn đều bị vứt sạch! Tiểu Giác chưa từng làm khó cậu, cậu còn thỉnh thoảng tìm Tiểu Giác phiền phức, cậu có lương tâm hay không a?!” Một á giống cái khác cũng bất bình nói rằng.

Dịch Thanh đột nhiên bật cười một tiếng, “Nói tới chỗ này, vị thiên tài Dịch Khanh Văn này, ánh sáng của á giống cái, người duy nhất trong số những á giống cái được vào học lớp một của giống cái, nhưng là từ rất lâu liền bắt đầu đóng kịch! Tâm cơ thực sự là thâm trầm, tôi bị cậu lợi dụng bao nhiêu lần a Dịch Khanh Văn, cậu có dám nói cho tôi biết hay không?!”

“Sử dụng một cái từ ngữ đang lưu hành, người như cậu chính là tâm cơ biểu, thực sự là ngã một lần khôn ra, lại một lần nữa kết bạn tôi khẳng định cảnh giác cao độ!”

Dịch Khanh Văn ‘Oa’ một tiếng khóc rống lên, xoay người chạy, khi đó hắn cảm giác hắn bị toàn bộ thế giới từ bỏ, không có ai quan tâm hắn, không có ai yêu thích hắn, tất cả mọi người chán ghét hắn, đối lập với hắn, thậm chí không người nào nguyện ý nói chuyện với hắn!

Dịch Khanh Văn cảm giác mình sắp điên rồi! Trái tim của hắn co lại đau đớn, không phải như vậy a! Bọn Dịch Thanh rõ ràng là những người ủng hộ mình, rõ ràng mình là ánh sáng của á giống cái, tại sao tại sao hiện tại ngay cả á giống cái đều bài xích mình?!


“Oa!! Tuyệt quá!!” Đột nhiên, toàn bộ phòng khách đều sôi trào, Dịch Khanh Văn theo tiếng hoan hô nhìn sang, chỉ nhìn thấy Đoạn Ngọc Giác bị một nam nhân cao lớn anh tuấn ôm lấy, cành cây hoa Lily đem bọn họ đỡ xuống từ trên trời cao, cánh hoa từ trên cao rơi xuống bay xung quanh hai người bọn họ, toàn bộ hình ảnh tựa như ảo mộng, đẹp đến không chân thực!

Chuyện này quả thật so với lễ kết hôn còn muốn huyễn khốc!

Khi bọn họ rơi xuống, giống cái á giống cái ‘Vèo’ chạy đến trước mặt Đoạn Ngọc Giác, mỗi người bọn họ đều tràn đầy vui sướng, mỗi người đều nói lời chúc phúc cũng cùng Đoạn Ngọc Giác ôm ấp, nét cười của bọn họ chân thật mỹ lệ như vậy, khác hoàn toàn với vẻ mặt băng lãnh khi nói chuyện với mình lúc nãy!

Toàn bộ trái tim của Dịch Khanh Văn giống như đang thiêu đốt, nhìn Đoạn Ngọc Giác bị mọi người vây ôm, nhìn lại bản thân trốn ở trong một góc không để người nhìn thấy, Dịch Khanh Văn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích