“Ngươi……” Lạc Duẫn Trần bị nghẹn họng, “Ngươi…… Khi nào nghe được……”

“Ngươi hỏi là thời điểm nào?” Quý Quy Hàn cười nói, “ hay là nghe được ở đâu……”

Lạc Duẫn Trần nghe vậy ngậm chặt miệng, không nói chuyện.

“Ngươi không cảnh giác như vậy, thật sự không tốt.” Quý Quy Hàn nói lại đến
gần rồi một ít, sắp tới đem môi hơi hơi hôn lên Lạc Duẫn Trần lại lướt
qua, như có như không mà dán vành tai hắn, thanh âm nhỏ bé yếu ớt đến
như chỉ đang thở, rồi lại rõ ràng mà truyền vào lỗ tai hắn, “Kỳ thật
ngay từ đầu ta đã nói, ngươi có phải bản tôn hay không…… Với ta mà nói
đều không sao cả, cho nên sao không thẳng thắn cùng ta?”

Lạc Duẫn Trần không nói chuyện như cũ.

“Không cần vô tình như vậy, đều nói một đêm phu thê trăm đêm ân……”

“Cút đi.” Lạc Duẫn Trần rốt cuộc vẫn bị cạy miệng, một cái tát vung đến trên mặt Quý Quy Hàn đem hắn đẩy ra, “Rõ ràng là ngươi dùng thủ đoạn bỉ ổi,
còn không biết xấu hổ mà nói!”

“Có điểm giống vị kia.” Quý Quy Hàn cười nói, “Bất quá ngươi so với hắn đáng yêu hơn, cũng so với hắn tốt hơn.”

Lạc Duẫn Trần không tiếp lời, rốt cuộc vẫn chỉ là mạnh miệng.

Quý Quy Hàn thấy y ngừng như vậy bất giác không thú vị, ngược lại càng có
hứng thú, nói: “Nếu người không nói cho con sự thật, vậy người trả lời
một chút vấn đề con vừa mới hỏi thì sao?”

“vấn đề gì?”

“Người đồng ý để con hôn người?”

“Ta không…… Không!” Lạc Duẫn Trần mặt nháy mắt đỏ mặt, lui ra sau, “Rõ ràng là ngươi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!”

nhìn y ôm chân phòng ngự như cuộn thành vòng tròn, Quý Quy Hàn cười đến đuôi mắt sắp cong luôn, hắn phát hiện đùa giỡn Lạc Duẫn Trần hiện tại vẫn là rất vui.

Lạc Duẫn Trần cũng không biết tâm tư của hắn, rầu rĩ không vui mà nhìn Quý Quy Hàn, hỏi: “Ngươi chừng nào thì đi?”

“Ta nói phải đi khi nào.” Quý Quy Hàn nói còn rất không biết xấu hổ mà cong lưng cởi giày, trực tiếp bò lên trên giường, Lạc Duẫn Trần sợ tới mức
trực tiếp trốn vào góc giường.

trong nháy mắt này, Quý
Quy Hàn bỗng nhiên cảm thấy chính mình quả thực giống cái hái hoa tặc,
có chút hưng phấn, nhìn không ngừng hướng Lạc Duẫn Trần trong góc tươi
cười dần dần dữ tợn lên.

ngay khi hắn chuẩn bị tới gần Lạc Duẫn Trần, cửa bỗng nhiên bị gõ vang lên.

“Khấu khấu khấu ——”

thanh âm gõ cửa làm hai người đều sửng sốt, Lạc Duẫn Trần vốn định bảo người

bên ngoài tiến vào, nhưng nghĩ lại, tưởng tượng xem trong phòng còn có
một tên dã nam nhân không biết phải giải thích như thế nào đâu!

Quý Quy Hàn dựng thẳng lên ngón tay để đến trên môi, dùng khẩu hình nói hai chữ “Sư huynh”, Lạc Duẫn Trần vừa nghe lập tức gật đầu, giơ tay bưng
kín miệng mình.

“Khấu khấu khấu ——”

“Sư tôn.” Vũ Quy Thanh lúc này gõ cửa xong không chờ Lạc Duẫn Trần đáp lại, mà là trực tiếp duỗi tay đẩy ra cửa, “Ta vào đay”

Lạc Duẫn Trần sợ tới mức lông tơ đều dựng thẳng lên tới, khi người vào cửa y cũng bằng tốc độ nhanh nhất kéo chăn qua hướng trên người Quý Quy Hàn, trực tiếp đem người ấn tới rồi trên giường.

“Ta……”

Quý Quy Hàn còn tưởng nói điểm cái gì, nhưng Lạc Duẫn Trần cũng không có
cho hắn cơ hội này, mà là chui vào trong chăn sử dụng lực chụp hắn vài
cái, quát: “Đừng nói chuyện!”

Quý Quy Hàn lúc này mới
ngoan ngoãn nằm, hắn cũng rất tò mò đã trễ thế này, Vũ Quy Thanh chạy
tới tìm Lạc Duẫn Trần rốt cuộc có chuyện gì.

Hai người
tốc độ thực mau, thời điểm Vũ Quy Thanh tiến vào Lạc Duẫn Trần đã ở trên giường ngồi xong, giả bộ ngủ bị đánh thức, hỏi: “Quy Thanh, đã trễ thế này có chuyện gì sao?”

Vũ Quy Thanh thấy bộ dáng Lạc
Duẫn Trần, biểu tình trên mặt cũng không có biến hóa quá lớn, đi đến
mép giường sau đó hướng hắn cung kính làm vái chào: “Đồ nhi lần này tới, là muốn cùng sư tôn nói về Luận Kiếm Đại hội.”

Lạc Duẫn Trần: “……” Liền này?

Nửa đêm chạy tới gõ cửa phòng, chính là vì nói loại râu ria này?

Lạc Duẫn Trần quả thực tức muốn xỉu, mấy tên đồ đệ này không tên nào khiến người ta bớt lo?

Nhưng hắn không thể nói ra, bởi vì hắn là phong chủ Linh Kiếm Phong, là sư
tôn Vũ Quy Thanh kính yêu nhất, đành phải tươi cười nhợt nhạt, nói:
“Những việc này ngày mai lại nói cũng không sao đi.”

“Không.” Vũ Quy Thanh lắc đầu, “Sự tình liên quan đến các sư đệ, có thể nói, ta không muốn cho bọn họ nghe thấy.”

Vũ Quy Thanh nói như vậy Lạc Duẫn Trần liền rất có hứng thú,ngữ khí này nghe quả thực giống tới mách lẻo.

ánh mắt y nhịn không được nhìn một trong mấy cái sư đệ —— Quý Quy Hàn đang
nằm ở một bên một chút, ngay sau đó phát hiện như vậy không quá thích
hợp, lại nhanh chóng kéo lại chủ đề, “Một khi đã như vậy, ngươi nói đi.”

động tác nhỏ này làm Vũ Quy Thanh bắttới rồi, cũng nhịn không được đi theo
nhìn qua đi, nhưng bị thân mình Lạc Duẫn Trầnchắn cái kín mít, hắn cũng
thấy không rõ lắm cái gì, đành phải thu hồi ánh mắt, “Ta cảm thấy lần
này Luận Kiếm Đại hội là một cơ hội, theo lý nên cho mấy cái sư đệ cùng

đi.”

Chuyện này Lạc Duẫn Trần nhưng thật ra có điểm ấn
tượng, bởi vì việc này cũng là biến chuyển lớn, nếu hắn nhớ không lầm
nói, “Hắn” lúc đã cùng Vũ Quy Thanh thảo luận vấn đề này. Nguyên thân kỳ thật cũng muốn cho đồ đệ đi thấy việc đời, nhưng lại không muốn cho Quý Quy Hàn tham gia, mà Vũ Quy Thanh cảm thấy như vậy đối với Quy Hàn
không công bằng, nên đối xử bình đẳng, vì việc này còn đem người chọc
giận, cuối cùng liền biến thành mình Vũ Quy Thanh đi.


lần này chính là ý nan bình (một lời khó nói) Vũ Quy Thanh đi riêng lại
đây,muốn một lần nữa thuyết phục Lạc Duẫn Trần, hơn nữa ở cốt truyện hắn cũng không thành công, cuối cùng Lạc Duẫn Trần chỉ cho ba ngườikhác đi
tham gia, hạt giống khiến Quý Quy Hàn hắc hóa cũng từ sự kiện này nẩy
mầm.

Lúc ấy Lạc Duẫn Trần đọc sách liền nghĩ tới, Vũ Quy
Thanh đối Quý Quy Hàn để bụng như vậy, nhất định là yêu thầm hắn —— tuy
rằng sau này chứng thực không phải, hắn thật sự chỉ là cảm thấy không
công bằng.

“Về chuyện này……”

“Sư tôn.” Vũ
Quy Thanh hiếm mà đánh gãy lời Lạc Duẫn Trần nói, “Ta biết ngài là lo
lắng Quy Hàn, nhưng bảo hộ quá độ có đôi khi cũng không phải chuyện tốt, ta cảm thấy hẳn nên được đi thử, nhất định sẽ có chút thu hoạch.”

Lạc Duẫn Trần: “……” Ngươi thật sự suy nghĩ nhiều, sư tôn ngươi đơn thuần không thích người ta mà thôi.

“Kỳ thật đi……” Lạc Duẫn Trần ho khan một tiếng, nỗ lực đem xấu hổ trong
thanh âm biến thành nghiêm túc, cũng định không dấu vết mà đem chuyện
lúc trước dấu đi, để tránh đương sự nghe thấy, “Ta cũng cẩn thận nghĩ
tới, ngươi nói đúng, Luận Kiếm Đại hội là một cơ hội, các ngươi hẳn là
nên cùng đi.”

Ước chừng là hắn đáp ứng đến quá sảng
khoái, nguyên bản Vũ Quy Thanh nghĩ sẽ bị mắng chuẩn bị rất nhiều, một
đống lớn khuyên bảo chôn ở trong cổ họng cũng chưa kịp nói tới.

“Ngươi cũng cùng mấy cái sư đệ nói một chút đi.” Lạc Duẫn Trần nói, “Bốn người, cùng đi, làm hết sức là được.”

Vũ Quy Thanh nghe vậy sửng sốt một hồi lâu, thẳng đến khi Lạc Duẫn Trần
kêu hắn một tiếng mới hồi phục tinh thần lại, gật đầu một cái: “Ta ngày
mai liền cùng bọn họ nói, kia…… Đồ nhi đi về trước.”

“Đi thôi.” Lạc Duẫn Trần xua xua tay.

Vũ Quy Thanh lúc này mới quay thân đi khỏi phòng, nhẹ nhàng nện bước hoàn toàn bại lộ tâm tình hắn vào giờ phút này.

Lạc Duẫn Trần lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, xốc lên chăn lộ ra Quý Quy Hàn
bị giấu ở bên trong, một cái tát hồ đến trên đầu hắn đi, “Lăn trở về
đi!”

Quý Quy Hàn không nhúc nhích, ngược lại là lười biếng cười rộ lên, hỏi: “Vì cái gì muốn cho ta đi?”

“Cái gì?” Lạc Duẫn Trần nao nao nhanh phản ứng lại xem Quý Quy Hàn đang hỏi
cái gì, “Ngươi không nghe Quy Thanh nói như thế nào sao? Phía trước là…… Lo lắng các ngươi.”

“Nghe thấy được, nhưng là không có
khả năng.” Quý Quy Hàn phủ định hoàn toàn, “Ngươi…… Hắn người thực công
chính, tình huống ngay từ đầu bốn chúng ta đều có thể tham gia lại chỉ
cho sư huynh đi, tám phần là bởi vì không muốn cho ta đi, chỉ là đại sư
huynh cảm thấy không thích hợp đi……”

“Ngươi nhưng thật ra rất hiểu biết.” Lạc Duẫn Trần kinh ngạc nói, “Vậy ngươi chẳng lẽ liền
không cảm thấy, vì việc này sư huynh ngươi đi riêng tới cầu tình ta có
vì khả năng yêu thầm ngươi sao?”

Quý Quy Hàn: “……?” Còn không để yên à.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích