Amy dịch ra xa chiếc vách ngăn để tìm chiếc nệm rơm của cô rồi cuộn người lại như một quả bóng buồn thảm. Tai cô đau rát vì tì vào vách gỗ nhám, nhưng khu vực trái tim cô còn nhức nhối nhiều hơn kìa.

Bởi Warren không muốn nói chuyện với cô. Anh sẽ không bao giờ muốn nói chuyện với cô nữa, đành rằng không nên cảm thấy bị tổn thương khi nghe anh tuyên bố thế. Nhưng quả là như vậy đấy.

Cô thực sự cảm thấy muốn khóc. Cô sẽ không như làm như vậy đâu, đương nhiên là thế rồi. Cô đã biết ngay từ ban đầu rằng sẽ không đơn giản để thắng được Warren, rằng cô đã nhận quá nhiều cay đắng cũng như mất lòng tin để cô có thể vượt qua. Và anh là người đàn ông luôn sống trong khuôn mẫu của anh, những cái khuôn đã giữ những người phụ nữ ở cái khoảng cách không bao giờ chạm được vào anh. Anh không muốn được hạnh phúc. Anh thích sống khốn khổ. Qúa nhiều rào cản để vượt qua...

Buổi sáng hôm sau đã mang niềm tin của Amy quay trở lại, ít nhất đây cũng là nơi có Warren gần bên. Cô vẫn tin tưởng, bằng cả trái tim, rằng làm tình với anh sẽ là câu trả lời, là phép màu thay đổi mối quan hệ của họ, hoặc hơn thế nữa, trở thành một sự khởi đầu.

Như đêm qua cùng những nghi ngờ của bản thân cô, đúng là tình cảnh khiến tinh thần cô giảm sút, kèm theo cả sự không chắc chắn nữa. Không có giây phút nào mà cô không tin là Warren sẽ không ở lại đây nếu anh có sự lựa chọn. Chú James của cô chắc chắn đã tính toán để chuyện này xảy ra và bắt ép Warren đến giải thoát cho cô. Tuy vậy đây hiển nhiên không hề giống sự giải thoát, nhưng cô đủ lạc quan để cho rằng Warren biết anh ấy đang làm cái gì.

Hơn nữa, một vài đảm bảo vẫn chưa bị chạm đến, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi. Chỉ mỗi mình Warren là không vui lòng tiếp chuyện cô đủ lâu, kể cả qua bức tường, để động viên lẫn nhau. Cái gã chết tiệt ấy ít nhất cũng nên loại bỏ sự bất hợp tác vào lần này chứ, nhưng không, cầu trời đừng để anh ấy bộc lộ sự thương hại hay lo lắng dù là nhỏ nhất. Tại sao thế, cô cho rằng anh thực sự quan tâm đến cô khi anh làm chuyện này, và anh sẽ không muốn như vậy một chút nào đâu.

Rung động của con tàu cho cô biết họ đã ra khơi. Ánh sáng hắt qua khe cửa cho cô biết quả thực đã bước sang ngày tiếp theo. Sự tĩnh lặng từ buồng bên cạnh chẳng cho cô biết điều gì. Và cô đang cố làm cho bản thân cô nguôi lại cơn giận dữ nếu không có thể cô sẽ nện vào tấm vách ngăn với buồng của Warren thêm một lần nữa nếu cô không cẩn trọng. Cô không muốn làm thế. Nếu anh ấy muốn sự im lặng, anh ấy sẽ có được sự im lặng anh ấy muốn, và cô hy vọng điều đó không khiến anh phát điên.

Nhưng Taishi đã hứng chịu toàn bộ cơn giận dữ của cô khi anh ta xuất hiện mang thêm một chút cơm và rau cho bữa sáng của cô. Cô đưa mắt nhìn xuống thức ăn rồi nói, "Lại thế à? Tôi tin rằng đây là lúc chặt đứt cánh tay đầu bếp của mấy người rồi đấy. Hắn ta phải là gã không có óc sáng tạo nhất còn tồn tại trên đời này."

"Đầy sáng tạo, đây này," Taishi quả quyết với cô. "Hãy lóc thịt từ xương ra, hảo hạng đấy"

"Đúng là thứ tôi luôn muốn," cô lạnh nhạt xoay người đi. "Và dừng lại ở đây được rồi," cô thêm vào khi anh ta bắt đầu đi ra sau cánh cửa. "Trước khi anh lại biến mất, hãy nói cho tôi biết làm sao vương gia Zhang lại bắt được anh ấy."

"Ai cơ?"

"Đừng có giả ngu với tôi. Người đàn ông nào ở cánh cửa bên cạnh? Người mà anh cũng mang thức ăn cho ấy? Người đã yêu cầu anh không nói với tôi rằng anh ấy ở đây ấy? Đó là người nào?"

Taishi nhe răng cười với cô. "Cô nói quá nhiều, hãy nói ít đi. Đó không phải nét điển hình của người Anh, tiểu thư ạ, hoặc đặc điểm chung với thuyền trưởng người Mỹ, phải không?"

"Thế việc trả lời cho câu hỏi đầu tiên của tôi thì sao?"

Anh ta nhún vai. "Không ai nói với Taishi về thuyền trưởng. Họ chỉ bảo mang thức ăn và canh gác thôi. Cô phải hỏi anh ta, thưa cô."

"Đã vậy thì mang anh ấy đến đây."

Anh ta cười khúc khích, lắc đầu nguầy nguậy với cô. "Cô đúng là một tiểu thư hài hước. Cô đã nghe thấy anh ta không muốn nói chuyện với cô. Sự sắp xếp đó khiến anh ta hạnh phúc, và thấy rằng cô không được vui, Taishi nghĩ thế."

"Vậy hạnh phúc của anh ta được đặt lên trên hạnh phúc của tôi hả?" sự tức giận của cô dứt khoát đang tăng cao. "Tôi đoán bởi vì anh ta là người duy nhất biết chiếc bình đang ở đâu. Anh đã từng nghe về chiếc bình chưa?"

"Mọi người đều biết về chiếc bình, thưa cô. Nó thuộc về Hoàng đế, không phải vương gia Yat-sen. Vương gia Yat-sen đang gặp rắc rối lớn nếu ngài không mang được nó về."

Amy sẽ kinh ngạc nếu Warren biết chuyện đó, nhưng cô không thể hỏi anh được gì khi anh từ chối nói chuyện với cô thế này. "Tôi không cho rằng chuyện này lại xảy ra với bất cứ ai mà Warren lại là một người đàn ông cực kì cứng đầu, và giờ anh ấy đang hợp tác trong chuyện này vì tôi. Bởi vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không ở đây? Anh thử nghĩ xem sau đó làm sao anh ấy có thể tiếp tục hợp tác được nữa?"

"Thế cô đi đâu, tiểu thư?"

"Tôi sẽ nghĩ đến vài thứ," cô sốt ruột nói, sau đó, nhận ra anh ta chẳng có chút nào ấn tượng với những lời nói của cô, cô thêm vào, "Đừng bận tâm đến nó bây giờ. Khi nhìn thấy tôi, anh nên biết thuyền trưởng trở nên hết sức ngoan cố. Chúng tôi có một cuộc cãi vã của những người yêu nhau, thế thôi." cô nói dối trắng trợn, bởi chẳng còn lời nào hiệu quả.

"Tôi dám chắc anh hiểu chuyện đó là như nào. Anh ấy không nghĩ rằng tôi sẽ tha thứ cho anh ấy, đó là lý do tại sao anh ấy không muốn nói chuyện hay gặp tôi lúc này, nhưng tôi đã tha thứ cho anh ấy rồi. Tôi chỉ cần một cơ hội để thuyết phục anh ấy nữa thôi, nhưng làm sao tôi có thể nếu các người không để tôi gặp anh ấy hả?"

Anh ta lắc đầu với cô lần nữa, nói rằng anh ta không tin cô. Hừm, nó cần một sự nỗ lực cao độ đây, và có lẽ nếu cô cứ bám chặt lấy câu chuyện này, cô cuối cùng cũng thuyết phục được anh ta thôi. Trong lúc ấy, cô quá nản chí bởi chẳng kiếm được chỗ nào để tiếp tục trở nên dễ thương với người đàn ông bé nhỏ này nữa.

"Bởi anh cực kỳ tốt bụng, Taishi," cô nói với giọng chễ giễu lai láng, "Tôi cần thay trang phục, và một chiếc lược không bị hỏng. Và vì Chúa, một chút nước để tắm. Nếu anh cho rằng mình có thể trông nom được chúng tôi, anh sẽ phải bắt đầu hoàn thành tốt công việc của mình. Tôi là con tin, không phải tù nhân, và bởi vì thế, thi thoảng tôi yêu cầu một chút không khí trong lành. Anh sẽ xem xét chuyện đó chứ?"

"Chuyện đó sẽ được chấp nhận, thưa cô, cô có thể nhận được những thứ cô muốn."

Cô nghe thấy một chút lòng tự trọng bị tổn thương ở đây. Bởi vậy giờ là lúc cô có tội lỗi thêm vào những cảm xúc đáng ghét cô phải đương đầu. Nhưng cô không xin lỗi đâu. Cô có cả một bữa tiệc bị tổn thương ở đây này, có người đã bắt giữ cô, mang cô khỏi nhà tới nơi chỉ có Chúa mới biết là ở đâu. Đại khái là nơi chiếc bình được giấu, phải không? Mỹ à? Hừm, cô đã nói cô sẽ tới đó nếu nó trở nên cần thiết trong chiến dịch để chiến thắng Warren, nhưng cô thực sự không hề lên kế hoạch về chuyện đó.

Ngày vẫn tiếp diễn với tâm trạng thất bại mỗi lúc một càng tăng cao đã khiến sự chán nản quay trở lại vào chiều tối. Amy chợt nhận ra mình lại đang ép tai vào vách ngăn một lần nữa, nhưng cô chẳng thể nghe được bất cứ điều gì, có thể bởi Warren cũng ép tai cùng lúc đó và hơi thở của họ đúng là không xuyên qua được vách ngăn này. Cô cuối cùng cũng chịu từ bỏ bằng việc thốt lên đầy dịu dàng "Warren."

Anh nghe thấy. Trán anh vã mồ hôi ngay sau bức vách. Anh cắn chặt răng lại. Anh không thể trả lời. Nếu bắt đầu một câu gì đó anh không thể dừng lại được. Cô sẽ ngóng chờ được nói chuyện với anh hàng ngày. Rồi chẳng bao lâu, cô sẽ lại buông những lời nói đầy cám dỗ hoặc tệ hơn, với một bức tường chắn giữa họ che đi sự thẹn thùng của cô, và nó sẽ khiến anh mất tự chủ với bản thân.

Nhưng dấu hiệu buồn bã trong giọng nói của cô đang dần giết chết anh. "Amy," anh cuối cùng cũng trả lời. Cô đã đi khỏi bức vách, bởi vậy cô chẳng thể nghe thấy anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích