Edit: Thanh Thạch

Vương Đại Hổ thấy vậy, khí thế lập tức xìu xuống. Hắn vươn tay nhẹ nhàng kéo chăn, nhe răng cười: “Được rồi, anh cũng chỉ oán giận vài câu thôi mà! Em không biết, không tìm thấy em, anh lo lắng như thế nào đâu!”

Lý Thanh Nhiên cắn môi hé ra hai mắt, một lúc lâu sau mới rầm rì nói: “Em biết anh sẽ về cứu em!”

“Đương nhiên!” Vương Đại Hổ vuốt nhẹ trán cậu: “Nhiên Nhiên là tâm can của anh, cho dù em ở đâu, anh cũng tìm được em!”

Lý Thanh Nhiên từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nghe người khác gọi mình cái gì mà tâm can, cái gì mà bảo bối. Cho dù là mẹ cậu cũng chỉ gọi cậu là Nhiên Nhiên. Chỉ có Vương Đại Hổ vẫn phủng cậu trong lòng bàn tay, chuyện gì cũng nhường cậu, thuận theo cậu, cho cậu cảm giác luôn luôn được che chở. Điều này khiến cậu cảm thấy vô cùng ấm áp, tiếp thêm sức mạnh cho cậu. Mà cũng dựa vào chính sức mạnh ấy mới khiến cậu có thể ở dưới đáy hố kia ba ngày mà vẫn nhặt về được cái mạng nhỏ.

.

Thương tích của Lý Thanh Nhiên ngoại trừ vì đói khát mà bị mất nước cùng với các vết trầy da do bị ngã, nghiêm trọng nhất chính là chân bị gãy.

Vương Đại Hổ đã hỏi bác sĩ, chân của cậu nếu chữa trị chậm, khẳng định sẽ lưu lại di chứng.

Như vậy làm sao được!

Vương Đại Hổ nóng nảy, vội vàng gặng hỏi có phương pháp trị liệu không.

Bác sĩ kia nói bệnh viện huyện không đủ khả năng, muốn chữa thì phải vào thành phố, hẳn phải làm phẫu thuật nối xương đùi mới được.

“Phẫu thuật càng nhanh càng tốt!” Bác sĩ nói.

Vương Đại Hổ hỏi: “Làm cái đó hết bao nhiêu tiền ạ?”

“Độ khoảng năm sáu vạn!” Bác sĩ trả lời: “Cháu là anh thằng bé kia hả? Gọi người lớn đến đây! Mau mau quyết định đi!”

“Không cần!” Vương Đại Hổ bình tĩnh nói: “Cháu có thể làm chủ. Bác sĩ, Nhiên Nhiên ở đây đến cuối tuần, thứ hai chúng cháu liền chuyển viện!”

“…….”

Vương Đại Hổ ra khỏi văn phòng bác sĩ, điều chỉnh tốt tâm tình rồi đi tới phòng bệnh, đẩy cửa ra liền thấy Lý Thanh Nhiên đang nói chuyện với mẹ.

Cô làm canh gà mang tới cho hai người.

“Mẹ…..” Vương Đại Hổ cười hì hì: “Mẹ buổi chiều có bận không? Không có việc gì thì mẹ ở đây với Nhiên Nhiên nha, con phải về thôn một chuyến.”

“Ừ!” Trương Phương cười đáp một tiếng.

Lý Thanh Nhiên đỏ mặt liên tục nói không cần, Vương Đại Hổ lại làm như gió thoảng bên tai.

Vương Quang Tông lái xe đưa hắn về. Vương Đại Hổ trước tiên về nhà một chuyến, lấy cho mình và Lý Thanh Nhiên vài bộ quần áo. Nhân lúc không có ai, thật cẩn thận lấy ra khối “đá hình rồng”. Nhìn bảo vật vẫn nằm yên trong chiếc hộp gỗ, Vương Đại Hổ yên tâm thở ra một hơi. Căn bản không muốn bán nhanh như vậy, nhưng là chân Lý Thanh Nhiên không thể để lâu, chỉ đành bán tháo. Hơn nữa, đối với việc muốn bán cho ai, Vương Đại Hổ đã có tính toán, không sợ sẽ bị kẻ khác “giết người cướp của”. Bên phía trường học, cả hai đã sớm xin nghỉ, Vương Đại Hổ cũng không phí thời gian mà đi. Về phần con mụ Dương Lệ kia bị mình đánh bầm dập, nghe nói còn đang nằm liệt ở trạm xá! Vương Đại Hổ oán hận siết chặt nắm tay, việc này tuyệt đối không chỉ có thế mà xong đâu, chờ Nhiên Nhiên khỏi bệnh, con mụ kia cứ liệu đấy!

.

Năm ngày sau, một chiếc xe Santana chở Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên vào bệnh viện tốt nhất thành phố H.

Sắp xếp cho Lý Thanh Nhiên xong, Vương Đại Hổ một mình đi gặp một người.

“Chú Long!!” Vừa thấy người, Vương Đại Hổ lập tức bày ra bộ dáng nịnh nọt: “Lần này thật đúng là cảm ơn chú!”

Long Nhất Minh ngồi trên chiếc sofa da thủ công cao cấp, đầy hứng thú nhìn Vương Đại Hổ.

Bị cái loại ánh mắt “nghiên cứu” này nhìn chằm chằm, Vương Đại Hổ không khỏi rợn tóc gáy, lộ ra biểu tình run rẩy.

“Nhóc thật sự chỉ có bảy tuổi sao?” Long Nhất Minh nhíu mày kiếm, rất tò mò hỏi.

Tôi đương nhiên không phải chỉ có bảy tuổi, Vương Đại Hổ trong lòng âm thầm phỉ nhổ nói: “Cháu đây thân thể là trẻ con nhưng tâm hồn là người lớn.”

“Quên đi!” Long Nhất Minh hít vào một hơi, lấy ra hai thẻ ngân hàng: “Thứ cháu mang đến là hàng thật, chỉ là cháu muốn bán gấp nên người mua liền ép giá. Tổng cộng là tám trăm bốn mươi vạn, dựa theo thoả thuận từ trước, chú lấy 20%, còn lại đều ở trong hai thẻ ngân hàng này.”

Vương Đại Hổ gật đầu, không nói hai lời liền nhét chúng vào túi mình.

“Tín nhiệm chú như vậy sao?” Long Nhất Minh hai mắt cong lên, khuôn mặt vốn anh tuấn bỗng lộ ra chút tà khí cùng nguy hiểm: “Bạn nhỏ trong túi mang theo nhiều tiền như vậy, cẩn thận tính mạng nha!”

“Chú Long.” Vương Đại Hổ mới không sợ y, mắt hổ trợn trừng trông rõ ngốc: “Cháu là cháu cưng của chú Vương Diệu Tổ nha, cháu mà xảy ra chuyện gì, chú cháu sẽ khóc chết luôn!”

Sắc mặt Long Nhất Minh cứng đờ.

Vương Tiểu Bạch kia yêu thương cháu trai mình thế nào, Long Nhất Minh biết rõ, nhỡ mà động tới thằng bé này, Tiểu Bạch kia nhất định sẽ liều mạng với mình.

Vương Đại Hổ nhìn Long Nhất Minh đột nhiên không nói nữa, trong lòng thở dài: “Hỏi thế gian tình là gì? Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”

Sói đuôi xù này cho dù có ý xấu nhưng vẫn phải suy nghĩ cho Chihuahua.

Lại nói, Vương Đại Hổ dù sao cũng là sống lại, hắn biết rõ Long Nhất Minh tuyệt đối không phải loại người thấy tiền liền nổi máu tham. Hơn nữa, y có biện pháp, miệng lại kín, tìm y để nhờ bán “đá hình rồng” là lựa chọn tốt nhất.

“Thằng ranh con!” Long Nhất Minh mắng một câu.

Hiển nhiên là yêu ai yêu cả đường đi, y đối với Vương Đại Hổ vẫn là quý mến, vừa rồi nói mấy câu kia cũng chỉ muốn đùa thằng bé mà thôi!

“Bên phía bệnh viện chú đã kêu người liên hệ tốt rồi, mời bác sĩ giỏi nhất khoa chỉnh hình, tiểu tình nhân của nhóc sẽ không có việc gì!” Long Nhất Minh như cười như không nói.

Vương Đại Hổ nghe hắn trêu chọc mà đỏ mặt, ngắc ngứ nói hai tiếng cảm ơn.

Trên đường trở về bệnh viện, Vương Đại Hổ tìm một cây ATM, rút ra sáu vạn.

.

Lần này cùng lên thành phố còn có Vương Thủ Dân, ông kỳ thật rất lo lắng, phí phẫu thuật cũng không nhỏ, uỷ ban thôn chắc chắn không đủ khả năng trả cho Lý Thanh Nhiên, vậy lấy tiền ở đâu ra bây giờ?

“Ông nội, đây là năm vạn, tý nữa ông đi nộp viện phí cho Nhiên Nhiên thì nhớ nhắc bác sĩ nhanh nhanh làm phẫu thuật cho em ấy nha.”

“Hổ Tử!” Ông lão nhíu chặt mày, trầm giọng hỏi: “Tiền này từ đâu ra?”

Vương Đại Hổ đã nghĩ tốt phải nói như thế nào, lúc này cũng không hoảng.

“Là đổ cổ gia truyền nhà Nhiên Nhiên, đem bán lấy tiền ạ.”

Gia cảnh nhà Lý Thanh Nhiên thế nào Vương Thủ Dân biết rõ, đối với lời giải thích Vương Đại Hổ đưa ra cũng không mấy tin tưởng.

Nhưng mà, Vương Đại Hổ còn nhắc tới Long Nhất Minh.

Vương Thủ Dân đành trước hết áp chế nghi hoặc trong lòng, đợi lúc nào yên tĩnh mới “thẩm vấn” kĩ thằng cháu.

.

“Anh Đại Hổ!” Thấy Vương Đại Hổ đi tới, bất an trên mặt Lý Thanh Nhiên mới giảm xuống một chút, cậu nhẹ kêu.

Lần này Lý Thanh Nhiên nằm ở phòng đôi, giường cậu nằm bên trái dựa sát vào cửa sổ. Giường đối diện cũng là trẻ con, một cô bé thoạt nhìn nhỏ hơn Lý Thanh Nhiên một chút.

“Thấy thế nào rồi? Chân còn đau không?” Vương Đại Hổ ngồi bên cạnh cậu, đau lòng vuốt ve khuôn mặt nhỏ.

Lý Thanh Nhiên hơi thẹn thùng, lắc lắc đầu.

“Hai anh em thật thân thiết!” Mẹ cô bé giường đối diện nhìn vậy cười nói.

Vương Đại Hổ liền quay sang cười toe với cô.

Cô à, cô nói sai rồi, bọn cháu không phải anh em mà là vợ chồng! Vợ chồng nha!

“Nhiên Nhiên, bác sĩ nói sẽ nhanh chóng làm phẫu thuật cho em, đợi làm xong, chân em liền khỏi.” Vương Đại Hổ cười nói.

Lý Thanh Nhiên nghe thế lại không có vẻ cao hứng, ngược lại thực lo lắng giật giật tay áo Vương Đại Hổ.

“Anh Đại Hổ, chân của em một chút cũng không đau, vết thương trên người dưỡng vài ngày cũng tốt rồi! Chúng ta trở về đi!”

Những lời như vậy mấy ngày này Vương Đại Hổ đã nghe không biết bao nhiêu lần, hắn biết Lý Thanh Nhiên băn khoăn cái gì, nhưng cậu càng như vậy Vương Đại Hổ lại càng đau lòng.

Chân sao lại có thể không đau!

Bao nhiêu đêm, hắn đều thấy Lý Thanh Nhiên đau đến cả người run rẩy, lại cố cắn răng kiên trì.

Bao nhiêu đêm, hắn đều thấy cậu ngồi xuất thần nhìn chân trái của mình, một lần lại một lần sờ lên lớp thạch cao thật dày.

Cậu chưa bao giờ nói nhưng Vương Đại Hổ đều biết hết.

Nhiên Nhiên rõ ràng nhỏ như vậy, sao lại hiểu chuyện đến thế!

“Em yên tâm!” Vương Đại Hổ cúi người ghé vào lỗ tai cậu nói thầm: “Em quên bảo vật mà bọn mình giấu rồi sao, anh đem nó bán được không ít tiền, đủ để em chữa bệnh!”

“Nhưng đó là —-”

“Được rồi!” Vương Đại Hổ thơm một cái lên khuôn mặt mềm mềm của Lý Thanh Nhiên, chụt một tiếng rõ to.

“Thơm kìa, thơm kìa….” Cô bé giường đối diện thấy vậy, lập tức vỗ tay kêu: “Mẹ ơi, mẹ….”

Lý Thanh Nhiên nghe thế đỏ bừng mặt, vội vàng đẩy Vương Đại Hổ ra.

“Con bé này lại nói linh tinh!” Mẹ cô bé cốc đầu con gái rồi cũng cười to.

.

Buổi tối, Vương Đại Hổ ở lại bệnh viện.

Hắn trẻ nhỏ miệng ngọt, không bao lâu liền lừa được cả nhóm hộ lý. Thành ra ai cũng biết ở phòng bệnh số bốn khoa chỉnh hình có một cậu bé nhìn trông yếu ớt rất đáng thương, còn có một thằng nhóc mập mạp miệng ngọt chết người. Tầm quan trọng của việc có quan hệ tốt với nhóm hộ lý đến tối là có thể nhìn ra, khỏi cần phải nói, giường chính là giường xếp văn phòng[1], còn có gối có chăn đầy đủ, đều là “các chị thiên thần” mang cho, miễn phí, không tốn một đồng.

Đã nộp viện phí nên ngày phẫu thuật cho Lý Thanh Nhiên rất nhanh liền định ra.

Ngày mười tám tháng mười, cũng chính là hai ngày sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích