Con thuyền có kích thước trung bình với động cơ diesel, có thể chứa được mười người, nhưng trên thuyền chỉ có năm du khách. Sau khi lên thuyền, bọn họ nhận ra người râu quai nón chính là người lái thuyền, với khuôn mặt rám nắng, ông ấy dũng cảm tuyên bố: "Các vị hãy gọi tôi là thuyền trưởng là được! Tôi cần một thuyền phó, anh! Chính là anh, anh ngồi xuống bên cạnh tôi. Nếu động cơ bị hỏng, anh hãy đi xuống đẩy thuyền!"

Mạch Vĩ Triết bị chỉ tên mỉm cười tiếp nhận, hắn kéo Lê Vĩnh Huyên đi qua đi ngồi ở phía sau thuyền trưởng. Lê Vĩnh Huyên lo lắng sốt ruột nhỏ giọng hỏi: "Động cơ thật sự sẽ bị hỏng hay sao? Chúng ta có cần đổi một con thuyền khác hay không?"

"Vị này...... là tiểu thư hay là bà xã? Là tiểu thư?" Người đàn ông râu xồm nghe được, giọng nói giống như chuông đồng lớn tiếng trả lời: "Cô không tin khả năng của quý ông này hay sao? Nhìn cơ bắp của anh ấy! Dáng người anh ấy! Ngay cả khi thuyền ngồi đầy người, anh ấy cũng có thể đẩy được! Các vị nói có đúng hay không?!"

Những vị khách phía sau cũng cười ha hả theo, Mạch Vĩ Triết cười vỗ vỗ cánh tay của cô, "Không cần lo lắng, thuyền trưởng chỉ đang trêu đùa mà thôi, động cơ sẽ không hỏng."

Quả nhiên, máy khởi động rất trơn tru, bắt đầu chạy, chở bọn họ đi về phía biển xanh trời xanh. Dọc theo đường đi thuyền trưởng đều thét lớn giới thiệu những cảnh đẹp xung quanh -- khó trách giọng ông ấy biến thành như vậy, vừa phải át đi tiếng động cơ vừa hướng dẫn, thật sự không hề dễ dàng.

Sau khi thuyền đi quanh bờ biển một lúc, bọn họ đi về phía giữa biển. Sau khi tới địa điểm được xác định, thuyền trưởng ngắt động cơ thuyền, xoay người nói với du khách: "Quanh đây, mọi người có thể nhìn xem, nước biển trong xanh và đẹp nhất, có thể nhìn thấy rất nhiều loài cá cảnh nhiệt đới rất đẹp......"

Lê Vĩnh Huyên theo lời, nắm lấy mép thuyền, thò người ra ngoài nhìn xem. Nước biển quả nhiên rất thanh khiết không hề bị ô nhiễm, ánh hoàng hôn rơi xuống, đẹp đến nỗi khiến người nín thở.

"Nhìn này, nhìn này! Thật sự có rất nhiều cá!" Cô phát hiện ra một đàn cá rất nhiều màu sắc bơi qua, vì thế hào hứng muốn vươn tay ra kéo hắn, "Anh nhanh đến đây xem đi! Cá đẹp quá!"

Cô cố gắng chụp tay hắn vài lần, nhưng đều thất bại. Vừa rồi Mạch Vĩ Triết vẫn luôn ngồi ở bên cạnh cô, bây giờ thật sự không thấy hắn đâu.

Lê Vĩnh Huyên hoang mang quay đầu lại, nhưng cô phát hiện ra, Mạch Vĩ Triết đúng thật không hề ngồi ở trên chỗ ngồi.

Thay vào đó, hắn đối mặt với cô, quỳ một gối ở trên boong tàu, cả người hắn được bao quanh bởi một tầng ánh sáng vàng của hoàng hôn, đôi mắt hắn cũng lấp lánh nụ cười vàng.

Cô đột nhiên phát hiện ra bản thân mình không có cách nào không thể nín thở, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.

"Ông nội của anh nói, không được phép bắt nạt phụ nữ. Nhưng anh thực sự rất muốn có em. Biện pháp duy nhất có thể giải quyết chính là em hãy kết hôn với anh, trở thành lão bà của anh, như vậy anh mới có thể tận tình bắt nạt em." Mạch Vĩ Triết biểu hiện ra có chút nghịch ngợm, có chút thẹn thùng, cùng với một nụ cười sáng lạn khiến trái tim cô tan chảy, "Em sẽ cưới anh chứ?"

Không hiểu sao, đôi mắt cô đẫm lệ. Những tia nắng vàng cuối cùng của hoàng hôn vỡ tan và chảy xuống đáy mắt cô.

"Tiểu thư, nếu hắn kết hôn với cô chỉ để muốn bắt nạt cô, cô nghĩ như vậy có ổn hay không?" Thuyền trưởng râu xồm đột nhiên xen mồm vào, "Hôn nhân không phải là trò đùa, cô hãy suy nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời."

Cô nghiêng đầu suy nghĩ.

Hắn kiêu ngạo, hắn nói nhiều, hắn đúng lúc ít lời, hắn bao dung, không kiềm chế được sự nhiệt tình......

Khi cô nghĩ về bản thân mình, chỉ có hắn mới nôn nóng, lo lắng, hưng phấn, vui sướng; cô khao khát được hắn ôm mình, cũng khao khát muốn ôm chặt lấy hắn. Cô sẽ ghen, sẽ tức giận, sẽ bất lực, sẽ lo được lo mất......

Ngay lúc ấy, đầu óc cô bỗng trở nên cực kỳ minh mẫn.

Chính là người này. Chính là hắn.

"Tất nhiên là em đồng ý." Cô run rẩy lên tiếng trả lời, gần như rơi nước mắt.

"Tuyệt quá!"

"Làm tốt lắm!"

Người đàn ông râu xồm nói to chúc mừng bọn họ. Trong ba phút cuối những du khách khác cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Mọi người cũng lập tức bắt đầu vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Đôi mắt Mạch Vĩ Triết sáng ngời, thực sự rất thỏa mãn, hắn dùng tay trái kéo sợi dây trên cổ ra, sau khi cởi nút thắt, nhẹ nhàng rút ra, một chiếc nhẫn đã nằm ở trong lòng bàn tay của hắn.

Đó giống như là chiếc nhẫn mà gì cô đã để lại, nhưng lại có vẻ không giống.

Chiếc nhẫn đơn giản đã bị oxy hoá, hiện giờ được bọc trong một vòng bạch kim, mang lại cho nó một cái nhìn mới tinh, độc đáo và sang trọng. Những chạm khắc màu vàng màu trắng trên đó rất tinh tế, cùng với chiếc nhẫn bạc vốn có ban đầu, có vẻ giống như hai chiếc nhẫn đã hoà làm một.

Cô không biết nói gì. Chỉ có hắn mới hiểu được, chiếc nhẫn này có ý nghĩa và quan trọng như thế nào với cô, không ngờ hắn đã dành nhiều tâm tư và tiền bạc cho một chiếc nhẫn không đáng giá như vậy.

Cô bật khóc, nghẹn ngào xúc động gật đầu, để hắn đeo chiếc nhẫn lên ngón tay áp út của cô. Chiếc nhẫn vừa vặn hoàn hảo, giống như nó được làm ra để dành cho riêng cô.

"Tiểu thư Lê Vĩnh Huyên, cô có đồng ý làm vợ của quý ông Mạch Vĩ Triết hay không? Cô có hứa sẽ yêu thương, tôn trọng và trân trọng anh ấy, yêu anh ấy, tin tưởng anh ấy, cả thể xác lẫn tinh thần đều thuộc về anh ấy cho đến cuối đời hay không?"

"Tôi đồng ý." Cô trả lời nhanh như tia chớp, quay người lại lo lắng nhìn người đàn ông râu xồm.

"À, không phải lúc trước tôi đã nói rồi sao? Tôi vốn là một mục sư, chèo thuyền là một sở thích của tôi. Lễ cưới này có phải đã được lên kế hoạch trước hay không?" Người đàn ông râu xồm cười ha hả, giơ cuốn Kinh Thánh nhỏ trong tay lên, tiếp tục nói: "Bây giờ tới lượt cậu. Tới đây, lừa người lên trên thuyền, quý ngài Mạch Vĩ Triết --"

Mạch Vĩ Triết ngắt lời người đàn ông râu xồm, tự mình tiếp tục nói, "Tôi đồng ý cưới Lê Vĩnh Huyên làm vợ, cả đời cùng nắm tay cô ấy, quý trọng cô ấy, kính trọng cô ấy, yêu cô ấy, tin tưởng cô ấy, cả thể xác lẫn tinh thần đều chân thành thuộc về cô ấy, chung thủy với cô ấy cho đến cuối đời. Tôi đương nhiên đồng ý, điều này còn phải hỏi nữa sao?!"

"Anh dường như rất quen thuộc với điều này, lúc trước tự mình lén luyện tập rất nhiều lần rồi sao?" Thuyền trưởng râu xồm ha hả cười giễu cợt hắn, "Được rồi. Hiện tại tôi tuyên bố hai người đã trở thành vợ chồng...... Nào, hai người có thể nhảy vào trong biển đi thôi!"

Mạch Vĩ Triết há hốc mồm. "Không phải tôi nên hôn cô dâu hay sao?"

"Như vậy thì khuôn sáo quá." Thuyền trưởng lắc lắc ngón trỏ, vui vẻ nói như thật: "Mỗi lần tôi làm lễ kết hôn trên biển, tôi đều nói giống nhau: Hôn nhân giống như biển rộng, rộng lớn mênh mông; trước khi cậu nhảy xuống, hoàn toàn không biết chuyện gì sẽ phát sinh. Nhưng ngay sau khi kết hôn, nhất định phải có can đảm cùng nắm tay nhau nhảy xuống. Vì vậy không cần chần chờ nữa, nhanh chóng đi thử nghiệm một chút đi!"

Nói xong, ông ấy đẩy hai người vừa mới trở thành vợ chồng, cứ như vậy nắm chặt tay nhau, nhảy xuống --

Cho dù tương lai còn có bất cứ khảo nghiệm nào, bọn họ, sẽ vẫn luôn cùng nắm tay nhau và đối mặt với nó.

~~~ Hết chương 8 ~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích