Cảm giác đầu tiên của Tiểu Phương là "không tin", chàng tuyệt không tin Ba Oa sẽ bán đứng chàng.

Không may đây là sự thật, sự thật thì luôn đáng sợ, tàn khốc hơn cả trong ác mộng.

Bây giờ Tiểu Phương cuối cùng đã hiểu rõ.

Ba Oa trong căn lều này đợi chàng, không phải là do Bốc Ưng kêu y thị đến.

Chủ nhân của y thị không phải là Bốc Ưng, mà là Thủy Ngân.

- Bây giờ ngươi nhất định đã hiểu rõ đây là một cái bẫy, những điều mà vị cô nương đây nói với ngươi không có gì là thật cả.

Giọng nói của Thủy Ngân tuy ngọt như mật, nhưng trong tiếng cười có đao, đao giết người không thấy máu!

Ba Oa đứng ở bên cạnh Thủy Ngân, bất kể Thủy Ngân nói gì, Ba Oa đều yên lặng lắng nghe.

Thủy Ngân đột nhiên nắm lấy tóc của Ba Oa, rồi ấn bộ mặt xanh trắng của Ba Oa đến trước mặt Tiểu Phương:

- Ngươi mở to mắt ra nhìn ả đây, ta dám đánh cuôïc, cho đến bây giờ ngươi chắc chắn vẫn không tin ả sẽ là một nữ nhân như vậy!

Tiểu Phương mở căng mắt ra, cái đầu của Ba Oa ngăn che ánh sáng mặt trời cho chàng, mái tóc của Ba Oa rới trên mặt chàng, đôi mắt trống vắng vô hồn, mơ hồ như không nhìn thấy gì cả, không nghĩ điều gì cả.

Con người của Ba Oa như chỉ còn lại thân xác, chẳng còn tư tưởng tình cảm, chẳng còn có linh hồn.

Đúng lúc này, Tiểu Phương chợt tha thứ cho ả, bất kể ả đã gây ra cho chàng boa nhiêu chuyện đáng sợ, chàng cũng tha thứ.

Thủy Ngân nói:

- Người hẹn ngươi đã bỏ đi rồi, vì y đã phát hiện ngươi vốn không xứng đáng để xuất thủ. Vệ Ưng Bằng muốn ngươi kiếm lại vàng cho y, còn ta lại chỉ muốn cái mạng của ngươi.

Y thị chậm rãi nói tiếp:

- Ta dám đánh cuôïc, lần này chắc chắn sẽ không có ai đến cứu ngươi đâu.

Tiểu Phương bỗng bật cười nói:

- Ngươi đánh cuộïc cái gì, đánh cuôïc mạng của ngươi chứ?

- Chỉ cần ngươi..... Y thị chưa nói hết lời, nụ cười chợt ngưng bặt, vì đã phát hiện trên mặt đất hiện lên bóng hình.

Ánh mặt trời từ phía sau lưng Thủy Ngân chiếu tới, bóng hình này ở phía sau Thủy Ngân, là bóng của một con người.

Con người này ở đâu đến? Đến lúc nào? Y thị hoàn toàn không hề phát giác được.

Bóng người này đứng sát ngay sau lưng y thị, không nhúc nhích.

Thủy Ngân cũng không dám động đậy.

Tay chân của y thị lạnh ngắt, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi lớn hơn cả hạt đậu.

- Ai thế?

Cuối cùng Thủy Ngân chịu không được phải hỏi.

Bóng người không trả lời, Tiểu Phương liền nói giùm:

- Tại sao ngươi không tự quay đầu mà nhìn?

Thủy Ngân không dám quay đầu lại.

Y thị chỉ cần quay đầu lại, rất có thể sẽ có một lưỡi đao bén nhọn cắt đứt cổ họng ngay.

Một cơn gió thổi lại, thổi tấm áo choàng của bóng người đó bay lên, Thủy Ngân nhìn thấy một góc áo sắc trắng từ phía sau y thị thổi tới, còn trắng hơn cả tuyết trắng trên cao.

Tiểu Phương lại hỏi:

- Bây giờ ngươi còn muốn đánh cuộc với ta nữa không?

Thủy Ngân muốn mở miệng nhưng môi miệng rung rung không nói nổi một lời nào, đúng lúc mọi người cho rằng Thủy Ngân đã sắp vì sợ hãi mà ngã quỵ, thì y thị đã phóng qua người của Ba Oa, đạp lên đầu Ba Oa lướt ra ngoài ba trượng, rồi nhắm thẳng hướng phóng đi.

Thủy Ngân trước sau không dám quay đầu lại nhìn cái bóng người phía sau lưng, vì y thị đã đoán ra con người này là ai.

Trên đỉnh Thánh Phong đầy tuyết nơi viễn phương có một con chim ưng cô độc, còn trên cái mảnh đất vô tình này, có một con người cô độc, nghe nói con người này là hóa thân hồn tinh của con chim ưng, mãi mãi không bị hủy diệt.

Những người sinh sống trên sa mạc đều nghe qua truyền thuyết này, Thủy Ngân cũng nghe qua.

Bốc Ưng không đuổi theo, vẫn đứng yên bất động ở đó, đôi mắt như chim ưng của y nhìn chằm Tiểu Phương:

- Ngươi thua rồi.

Bốc Ưng đột nhiên nói:

- Nếu y thị thật sự đánh cược với ngươi, thì ngươi thua rồi.

- Tại sao?

- Vì lời y thị nói không sai, lần này đích xác không có ai đến cứu ngươi.

- Còn ngươi?

- Ta cũng không phải đến cứu ngươi, ta chẳng qua chỉ vừa khéo tới nơi đây, vừa khéo đứng sau lưng y thị mà thôi.

Tiểu Phương thở dài:

- Ngươi có phải mãi mãi vẫn không muốn người khác cảm ơn ngươi?

Chàng biết Bốc Ưng tuyệt sẽ không trả lời câu hỏi này, vì vậy ngay lập tức tiếp:

- Nếu ngươi cần năm sợi dây da bò, thì ta vừa khéo có năm sợi, nhưng tặng cho ngươi, ta cũng không muốn ngươi cảm kích ta.

Bốc Ưng như cười, nói:

- Sợi dây da như vậy, ta đang vừa khéo cần đây.

Tiểu Phương mỉm cười:

- Thế thì rất tốt.

Những sợi dây da ở trên cổ và tứ chi của Tiểu Phương đều được cởi ra, Bốc Ưng mang năm sợi dây da kết thành một sợi, chợt nói:

- Ngươi biết ta chuẩn bị dùng nó làm gì không?

- Không biết!

- Ta chuẩn bị mang nó tặng cho một người.

- Tặng cho ai?

- Tặng cho một người mọi lúc đều có thể sẽ treo cổ, dùng sợi dây da bò này để treo cổ chắc chắn tốt hơn là dùng dây thường.

Bốc Ưng điềm đạm nói tiếp:

- Ta không giết người, nhưng nếu bản thân một con người muốn treo cổ, thì ta cũng không phản đối.

Tiểu Phương không hỏi thêm con người này là ai, chàng vốn không quá chú ý lời Bốc Ưng nói.

Nãy giờ chàng đang nhìn Ba Oa.

Ba Oa đã bị đạp nằm ở trên đất, mái tóc mềm bồng bềnh từng sợi trong gió, mặt đang vùi ở trong cát.

Nãy giờ ả vẫn đang nằm như vậy, không động đậy, cũng không ngẩng đầu lên.

Có phải là vì ả không dám ngẩng đầu lên diện đối diện với Tiểu Phương hay không?

Tiểu Phương rất muốn bỏ đi, không để ý đến ả nữa, nhưng chàng cảm thấy con tim đau nhói.

Bốc Ưng lại hỏi:

- Còn kiếm của ngươi đâu?

- Không biết?

Kiếm đã không còn ở bên chàng nữa.

- Ngươi không muốn tìm lại kiếm của ngươi sao?

- Ta muốn!

Bốc Ưng bỗng cười nhạt nói:

- Ngươi không muốn, ngoại trừ nữ nhân này ra, ngươi chẳng muốn điều gì cả.

Tiểu Phương không phủ nhận, lại đưa tay ra, vuốt nhẹ mái tóc bị gió thổi rối của Ba Oa.

Trước mắt Bốc Ưng, chàng vốn không muốn làm như vậy.

Nhưng chàng đã làm, không phải xuất phát từ sự đồng cảm thương hại, cũng không phải vì xung động nhất thời, mà vì một loại tình cảm không cách gì miêu tả, không cách gì giải thích.

Chàng biết loại tình cảm này không phải là điều mà Bốc Ưng có thể hiểu được, chàng nghe thấy tiếng cười nhạt của Bốc Ưng đột nhiên xa dần.

Giữa trời đất mơ hồ chỉ còn lại hai người bọn họ, nhưng Tiểu Phương đã không còn cô độc nữa.

Tiểu Phương đỡ Ba Oa dậy, dùng hai tay nâng khuôn mặt nàng lên, đôi mắt Ba Oa vẫn như vô hồn, không có xúc cảm, nhưng có nước mắt.

Giọt nước mắt loang đầy trên khuôn mặt đã bị cát chà sát, Tiểu Phương chợt hạ quyết tâm, nhất định phải để cho Ba Oa hiểu rõ tâm ý của chàng.

- Đây không phải là lỗi của ngươi, ta không hận ngươi, bất kể trước đây ngươi đã gây ra chuyện gì, ta cũng không để ý, chỉ cần ngươi có thể sống sót được một ngày thì ta sẽ chăm sóc ngươi một ngày, tuyệt sẽ không để cho ngươi bị người khác sắp đặt, làm nhục nữa.

Ba Oa lặng lẽ nghe, lặng lẽ chảy nước mắt, không giải thích sai lầm của mình, cũng không từ chối nhu tình của chàng. Bất kể chàng muốn làm gì, Ba Oa đều bằng lòng chấp nhận y thuận.

Ngay lập tức Tiểu Phương bồng lấy Ba Oa, bước nhanh tới trước. Có thể đi bao nhiêu? Có thể sống sót bao lâu? Tiểu Phương đã không biết, cũng không cần để ý.

Tiểu Phương vẫn còn chưa đi quá xa, thì nghe thấy tiếng chuông lạc đà còn vui tai hơn cả nhạc tiên, còn phấn chấn hơn cả trống trận.

Sau đó, chàng nhìn thấy một đoạn thương buôn lạc đà mà chàng chưa bao giờ nhìn thấy lớn như vậy.

Vô số lạc đà, vô số hàng hóa, vô số người. Người đầu tiên mà Tiểu Phương nhìn thấy là một người gù chân thọt, cụt ngón, đầu trọc, mù một mắt, nhưng xem ra vẫn cao to hung hãn hơn đại đa số người khác.

Nói chuyện với loại người này chàng không vòng vo quanh co.

- Ta họ Phương.

Chàng nói thẳng ra luôn:

- Ta không có nước, không có thức ăn, không có tiền bạc, ta đã lạc đường, vì vậy ta hy vọng các vị thu nhận ta, dẫn ta ra khỏi sa mạc!

Người gù dùng con mắt sáng long lanh còn lại nhìn trừng Tiểu Phương, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi đã chẳng có cái gì cả, bọn ta sao lại thu nhận ngươi được chứ?

- Vì ta là con người, các vị cũng là con người.

Chính vì câu nói này mà bọn họ thu nhận chàng.

Các thương lữ trong đoàn lạc đà đến từ các nơi, có người Tạng ăn mặc kỳ dị hoa lệ, có người Mông cường tráng rắn chắc, có người Hán gió bụi phong trần viễn ly cố hương.

Những hàng hóa mà họ buôn bán là lông cừu, da thuộc, băng sa, trà bánh, muối hồ, dược và xạ hương.

Nơi đến của họ là nước Thổ Phồn thuộc nhà Đường, rồi đến thánh địa La Tát của người Tạng.

Sự hợp thành của bọn họ tuy phức tạp, nhưng đều là thương gia cả vì vậy sự phân công hợp tác, sống với nhau rất hòa hợp. Có người chăm sóc ngựa và lạc đà, có người sắp xếp ẩm thực, có người rành về y lý trị bệnh, còn có một nhóm người cường tráng hung hăng phụ trách phòng vệ canh gác, chống chọi trộm cướp.

Người gù thu nhận Tiểu Phương chính là một trong số nhóm người này.

Tiểu Phương đã nghe nói đến thủ lãnh của bọn họ là một người Tạng có ngoại hiệu là Ban Sát Ba Ná, nhưng chàng chưa nhìn thấy y, tại vì y thường đi tuần tra khắp nơi.

Lúc Ban Sát Ba Ná không có mặt, nhóm người này do người gù và một người Thục tên Đường Lân phụ trách trông nom cai quản.

Muốn quản lý cái nhóm người này không phải dễ.

Người gù tuy là tàn phế, nhưng động tác nhanh nhẹn mạnh mẽ, hơn nữa thần lực kinh người, những kiện hàng hóa mấy trăm cân lượng, y chỉ cần dùng một tay là có thể nhẹ nhàng nhấc lên.

Tiểu Phương nhìn thấy ra y rõ ràng là một tuyệt kỹ võ lâm cao thủ.

Còn Đường Lân thâm trầm ổn trọng, ngón tay dài đầy uy lực rất có thể là tử đệ Đường môn vùng đất Thục chuyên dùng độc dược ám khí danh chấn thiên hạ.

Nhưng bọn họ lúc nhắc đến Ban Sát Ba Ná, thái độ lại thập phần tôn kính.

Tiểu Phương tuy vẫn còn chưa nhìn thấy Ban Sát Ba Ná, nhưng đã có thể tưởng tượng thấy y tuyệt không phải là người dễ đối phó.

Đội ngũ đi không nhanh. Lạc đà vốn không thích chạy nhanh còn người cũng không muốn đi vội vàng.

Vầng thái dương vừa lặn xuống, bọn họ đã mang lạc đà vây thành một vòng tròn trên vùng đất trống ở giữa dựng lên những căn lều nhẹ gọn tiện lợi. Tiểu Phương và Ba Oa cũng chia nhau ra.

Buổi tối ngày hôm sau, Tiểu Phương ngủ rất say.

Ở trong một đội ngũ được một nhóm người như vậy bảo vệ, chàng đã có thể an tâm ngủ kỹ.

Chàng cũng mong Ba Oa có thể ngủ ngon giấc, nhưng đến lúc chàng tỉnh dậy ngày hôm sau, thì Ba Oa vòn ngồi đờ ra đó, mắt tuy đã không còn lệ, nhưng đã có hồn.

Tình cảm biểu hiện trong đôi mắt của nàng khiến người khác phải đau lòng.

Tuy Ba Oa vẫn suốt ngày không nói một lời hối hận tự trách nào, nhưng ánh mắt của nàng đã nói nhiều hơn bất cứ một lời nói nào có thể biểu đạt.

Tiểu Phương tuy đã tha thứ cho Ba Oa, nhưng nàng vẫn không thể tha thứ cho chính mình.

Chàng chỉ hy vọng thời gian có thể làm vết thương lòng của nàng bình phục.

Lúc Tiểu Phương tỉnh dậy thì trời vẫn còn chưa hoàn toàn sáng, đoàn lạc đà đã bắt đầu di chuyển.

Lúc ra khỏi căn lều thì người gù đã đang đợi chàng.

- Hôm qua ta đã nói tình hình ở đây với ngươi, ngươi đã phải hiểu rõ, ở đây mỗi người đều phải làm việc.

- Ta hiểu rõ.

- Ngươi có thể làm gì?

- Muốn ta làm gì thì ta sẽ làm việc đó.

Người gù lặng lẽ nhìn Tiểu Phương, tinh quang trong con mắt độc nhất của y lóe sáng lên, đột nhiên y xuất thủ như điện chớp. Bàn tay trái của y chỉ còn lại hai ngón tay, lúc y xuất thủ, hai ngón này đột ngột như biến thành một thanh kiếm, một mũi dùi, một con độc xà ngay lập tức muốn cắn chặt vào họng Tiểu Phương.

Tiểu Phương không nhúc nhích, ngay mắt cũng không chớp, cho đến lúc hai ngón tay này cách cổ họng chàng không đến năm phân, thân hình của chàng mới bắt đầu di chuyển thoáng một cái đã ở bên cánh trái của người gù.

Hữu chưởng của người gù lúc này đã tung ra, chưởng này mới là chủ lực của y, tiếng gió kèm theo lúc y vung chưởng đã chấn động cả căn lều.

Đáng tiếc mục tiêu mà y công kích đã không nằm trong phương hướng mà y tính toàn.

Tiểu Phương đã nhìn thấy ra chỉ kiếm của người gù chỉ là hư chiêu, Tiểu Phương di chuyển tuy sau, nhưng cực nhanh, phương hướng mà chàng di chuyển, chính là nơi mà chưởng lực không đạt tới, cũng chính là chỗ mà người gù phòng thủ trống trải sơ hở nhất, chỉ cần xuất thủ, là có thể đánh ngã y.

Nhưng Tiểu Phương không xuất thủ.

Chàng đã để cho đối phương biết là chàng không dễ bị khuất phục, chàng đã biểu nhiện tinh nghĩa của sáu chữ "lấy tịnh chế động, lấy chậm đánh nhanh, đi sau đến trước, đánh sau chế nhân".

Người gù cũng không xuất thủ nữa.

Hai người đứng đối mặt nhau, nhìn nhau chăm chăm rất lâu, rồi người gù mới chậm rãi nói:

- Bây giờ thì ta biết ngươi có thể làm được gì rồi.

Y quay người:

- Ngươi hãy đi theo ta.

Lúc này đương nhiên Tiểu Phương cũng biết người gù muốn chàng làm gì.

Để sinh tồn để sống sót đi ra khỏi sa mạc này, thì phải làm.

Chàng nhất định phải tận lực vì bản thân mình và Ba Oa mà tranh giành lấy quyền được sinh tồn. Lúc không thể không chết, Tiểu Phương nhất định toàn tâm toàn ý mà chết, lúc có thể sống sót, chàng cũng nhất định toàn tâm toàn ý tranh giành lấy sự sống.

Đường Lân là một con người nhỏ ốm, nhưng toàn thân toát ra một kình lực đáng sợ, mỗi cơ thịt, mỗi đốt xương, mỗi sợi dây thần kinh lúc nào cũng đều giữ một tình trạng kiện toàn, mọi lúc mọi nơi đều có thể phát ra một cuộc tấn công chí mạng.

Thuộc hạ của y tuy cao to hơn y nhiều, nhưng đứng trước mặt y, tuyệt không dám có một chút khinh thị với y.

Nhóm người này trong đó không những có võ lâm hào kiệt đến từ vùng quan nội, mà còn có những người ở vùng Quan Ngoại những người dị tộc.

Nhưng lúc này bọn họ là đồng nghiệp của nhau.

- Y họ Phương?

Người gù dẫn Tiểu Phương đến chỗ tập hợp sáng sớm mỗi ngày của bọn họ:

- Ta muốn dùng y.

- Y hữu dụng chứ?

Đường Lân hỏi, chỉ một câu này.

- Hữu dụng.

Đường Lân không nói gì nữa, y tin vào người gù, y xưa nay không nói nhiều.

Đáng tiếc người khác thì không như vậy.

Nhóm người này ngạo nghễ ngông cuồng, dã tính chưa thuần, không ai xem người khác ra gì cả.

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, người đầu tiên tỏ rõ thái độ là Mã Sa.

Mã Sa cao lớn to khỏe, tràn đầy sức lực, là một dũng sĩ nổi danh vùng Mông Tạng, là một hảo thủ đô vật có một không hai, kẻ muốn gây chuyện, rõ ràng chính là gã.

- Ta sẽ thử xem bản lĩnh hắn thế nào!

Mã Sa thét lên một tiếng, đôi bàn tay to lớn có thể đánh ngã cả trâu hoang của gã đã nhấc vai của Tiểu Phương lên.

Thân hình của Tiểu Phương ngay lập tức bị hất bay ra xa.

Mã Sa cười lớn, vừa mới bật cười, chợt nín ngay. Kẻ rõ ràng vừa mới bị gã đánh văng, lại đã đột nhiên quay về ngay trước mặt gã, vẫn còn đứng nguyên ở chỗ cũ, vẫn bộ dạng ban đầu, dường như vẫn chưa hề động đậy gì.

- Hảo tiểu tử, quả thật có nghề đấy.

Mã Sa quát lớn một tiếng, sử dụng một chiêu lợi hại nhất trong đô vật, nghe nói gã đã dùng chiêu này để vật chết một con trâu.

Nhưng lần này Tiểu Phương cũng không hề nhúc nhích hai chân như trồng ở trên đất.

Mã Sa thở hồng hộc, gầm gừ như dã thú, thi xuất toàn bộ khí lực toàn thân.

Lúc này Tiểu Phương động đậy.

Vai chàng nhẹ nhàng hất lên, thân hình như trâu của Mã Sa chợt tung lên không lộn một vòng, ngã người ngửa mặt lên trời, cơ hồ hõm thành một cái hố trong cát.

Đúng vào lúc này, một lưỡi đao lóe sáng, đâm thẳng vào hông của Tiểu Phương.

- Ngươi hãy thử đao này!

Người này xuất thủ trước rồi mới xuất tiếng, các chiến sĩ người Qua Nhĩ Lạc khi sát nhân đều là như vậy.

Gia Đáp chính là một trong những chiến sĩ hung hãn nhất trong số bọn họ.

Đối với bọn họ mà nói, sát nhân là sát nhân, chỉ cần có thể giết chết được người, bất kể dùng phương pháp gì cũng đều vinh quang.

Tiếng thét vang lên, mũi đao của Gia Đáp cơ hồ đã đâm vào hông của Tiểu Phương, nhưng cổ tay của Gia Đáp đã bị Tiểu Phương khấu vào, ngay sau đó đao của hắn đã lọt vào bàn tay của Tiểu Phương.

Tiểu Phương trầm trầm nói:

- Ngươi muốn giết ta, thì ta phải giết ngươi, ngươi giết không chết ta, thì phải chết ở trong tay ta.

Rồi chàng hỏi lại Gia Đáp:

- Như vậy công bằng chứ?

Gia Đáp đau đớn toát mồ hôi đẫm đầu, cổ tay cơ hồ đã bị bóp gãy, nhưng vẫn cắn răng nói:

- Công bằng!

Tiểu Phương cười, chợt buông lỏng tay Gia Đáp, rồi cắm trở ngược lại cây đao vào bao da của hắn.

- Ta không thể giết ngươi, vì ngươi là một dũng sĩ, một dũng sĩ không sợ chết.

Gia Đáp nhìn trừng Tiểu Phương, đột nhiên le lưỡi ra, le lưỡi thật dài thật dài.

Hắn ra ràng không phải đang làm trò khỉ, vẻ mặt hắn đầy vẻ nghiêm túc tôn kính.

Sau đó hắn lấy từ trong ngực ra một khăn lụa trắng, dùng hai tay dâng lên, rồi đặt ở dưới chân Tiểu Phương.

May mà Tiểu Phương đã đi rất nhiều nơi ở vùng này, nếu không hiểu lầm ý của hắn.

Le lưỡi ra với người khác, là lễ tiết tối cao của người Tạng, biểu thị sự tôn kính của họ.

Còn chiếc khăn lụa trắng, chính là lễ vật trọng thị nhất của người Tạng, nếu một người đưa ra lễ vật như vậy, là biểu thị họ xem đối phương là bằng hữu tôn quý nhất của họ.

Vì vậy ở đây Tiểu Phương ít ra cũng đã có một bằng hữu.

Không còn ai xuất thủ nữa, mọi người lúc này nhìn Tiểu Phương, ánh mắt đã khác lúc đầu.

Tiểu Phương biết bọn họ đã tiếp nhận chàng.

Người gù nãy giờ vẫn đứng nhìn ở bên cạnh lúc này mới mở miệng:

- Biệt hiệu của nhóm này của bọn ta là "tiễn", bây giờ ngươi đã là người của Tiễn tổ thì cũng giống như những người khác, mỗi ngày luân phiên trực ban một lần, hàng hóa mà bọn ta mang về lần này rất quý, chỉ cần có kẻ khả nghi muốn đụng đến hàng hóa, thì ngươi có thể giết chết kẻ ấy.

Rồi y lạnh lùng nói tiếp:

- Ngươi thậm chí có thể dụng phương pháp mà vừa rồi Gia Đáp muốn giết ngươi để giết kẻ ấy.

Đường Lân nói:

- Hôm nay ngươi trực ban lúc hoàng hôn, ta cử Gia Đáp cùng trực với ngươi, tới lúc đó hắn sẽ liên lạc với ngươi.

Người gù nói:

- Bây giờ ngươi có thể quay về chăm sóc nữ nhân của ngươi.

Y chợt cười cười nói tiếp:

- Nữ nhân đó xem ra là một nữ nhân tốt, nữ nhân ở đây rất ít, nam nhân lại nhiều, ngươi phải đặc biệt cẩn thận.

Tiểu Phương im lặng nghe, im lặng bỏ đi, đi không xa, thì nghe Đường Lân đang hỏi người gù:

- Võ công của kẻ họ Phương này không tầm thường. Huynh có biết lai lịch võ công của y chứ?

- Không biết.

- Huynh có hỏi qua y chưa?

- Chưa.

- Sao không hỏi?

- Vì...

Tiểu Phương không nghe thấy lời nói tiếp, tại vì người gù đột nhiên hạ giọng rất thấp, mà Tiểu Phương cũng đã đi khá xa rồi.

Đội ngũ nối đuôi nhau mà đi tới, đi rất chậm.

Có người để biểu thị sự thành kính, hướng vọng nơi Thánh địa, ba bước lại một vái, năm bước lại giập đầu.

Ba Oa được phân đến một con lạc đà, nàng đờ đẫn ngồi trên lạc đà, đôi mắt vẫn mơ màng trống vắng như không nghĩ ngợi điều gì cả, lại như nghĩ ngợi rất nhiều.

Trong lòng Tiểu Phương nãy giờ vẫn đang suy nghĩ về lời mà vừa rồi người gù đã nói.

- Hàng hóa mà bọn ta mang về lần này rất quí, chỉ cần có kẻ khả nghi tiếp cận thì phải giết chết ngay kẻ ấy.

Tiểu Phương không thể không hoài nghi.

Lẽ nào mà hàng hóa mà bọn họ mang về này, chính là ba mưoi vạn lạng vàng đó?

Lẽ nào những người này chính là "Miêu đạo"?

Dùng phương pháp này để che dấu thân thế của bọn họ tuy không thể xem là quá hay, nhưng muốn mang ba mươi vạn lạng vàng ra khỏi sa mạc, ngoài trừ cách thức này ra, cũng chẳng còn cách thức nào hay hơn.

Các đấu sĩ đến từ các nơi trong Tiễn Tổ, nếu đội cái mặt nạ tai mèo vào, há không ngay lập tức có thể trở thành Miêu đạo hay sao?

Hành tung của bọn họ tuy khả nghi, nhưng bên trong cũng có vấn đề. Cái đội ngũ khổng lồ này đi trong sa mạc, Vệ Ưng Bằng tuyệt sẽ không thể không chú ý tới.

Vệ Ưng Bằng tại sao lại chưa hành động?

Nếu bọn họ thật sự là Miêu đạo tại sao lại tiếp nhận Tiểu Phương, một người xa lạ lai lịch không rõ ràng?

Tiểu Phương quyết định không suy nghĩ thêm nữa.

Bất kể như thế nào, những người này đối xử với chàng không tồi, nếu không có bọn họ thu nhận, bây giờ có lẽ chàng đã ở trong bụng chim ưng rồi.

Thức ăn nước uống bị quản chế nghiêm ngặt.

Người phụ trách chuyện này họ Nghiêm, tên Nghiêm Chính Cương, con người này cũng giống như tên, chính cương công trực, không chút tơ hào.

Trong cuộc hành trình khó có ai tránh được bệnh tật.

Người phụ trách chăm sóc bệnh tật là vị tú tài thi hỏng một người từ vùng Quan Trung lưu lạc đến, gầy ốm bệnh hoạn, tuy bệnh của bản thân y trị không hết được, nhưng mọi người đều thập phần tôn kính y, gọi y là Tống lão phu tử.

Tiểu Phương rất mau chóng nhận biết bọn họ, nhưng mãi vẫn không nhìn thấy Ban Sát Ba Ná hành tung phiêu hốt đó, và cũng chưa gặp lại Vệ Ưng Bằng., Vệ Ưng Bằng như hoàn toàn không chú ý đến đội ngũ khổng lồ như thế này ở trong sa mạc.

Hoàng hôn.

Lạc đà lại được vây thành một vòng tròn, căn lều lại dựng lên.

Ba Oa có vẻ tiều tụy, yếu ớt hơn, có lúc tuy nhìn lén Tiểu Phương một cái, nhưng trước sau vẫn không mở miệng nói gì.

May mà nàng vẫn ngoan ngoãn phục tùng, Tiểu Phương muốn Ba Oa ăn uống, nàng liền ăn uống, muốn ngủ, nàng liền ngủ ngay.

Thái độ như vậy lại càng khiến người khác chua xót.

Tiểu Phương vốn muốn ở gần cùng nàng nhiều hơn, nhưng Gia Đáp đã đến kêu chàng đi trực.

Hàng hóa đã dỡ từ trên lưng lạc đà xuống, tập trung ở một nơi, chồng chất như một gò cát.

Từ hoàng hôn đến giữa đêm, có mười hai người chia thành sáu tổ đi tuần tra. Tiểu Phương và Gia Đáp là một trong số đó, vô luận ai muốn mở một bao hàng hóa ra xem, nếu không bị phát hiện, sẽ là một chuyện lạ.

Tiểu Phương vốn đã không muốn suy nghĩ tới chuyện này nữa.

- Vàng của Phú Qúy thần tiên đã quá nhiều rồi, vốn cũng nên chia ra một chút cho người khác.

Sắc trời đã dần tối, bọn họ đang tuần tra gần nơi hàng hóa, Gia Đáp trước sau có ý đi sau một bước, biểu thị sự tôn kính của mình đối với Tiểu Phương, Tiểu Phương không nói gì, Gia Đáp cũng tuyệt không mở miệng.

Người mở miệng đầu tiên đương nhiên là Tiểu Phương:

- Ta thấy Mã Sa là một dũng sĩ, gã có phải là bằng hữu của ngươi không?

- Phải!

Sắc diện Gia Đáp rất là nặng nề, nói tiếp:

- Nhưng, e rằng sau này mãi mãi sẽ không còn gặp Mã Sa nữa.

- Tại sao?

Tiểu Phương rất kinh ngạc.

- Lúc vầng thái dương đang ở chính giữa trời, Mã Sa muốn ta cùng đi đại tiện, nhưng ta không có nhu cầu đi, nên gã đi một mình.

Đôi mắt Gia Đáp lộ ra vẻ bi thương, nói tiếp:

- Gã đi rồi thì không còn quay trở lại nữa.

Tiểu Phương hiểu sự bi thương của Gia Đáp.

Trong sa mạc, nguyên nhân tạo tử vong quá nhiều, mọi người mọi lúc đều có thể đột nhiên ngã chết trong cát đá như chó hoang vậy, ngoại trừ bằng hữu chân chính của mình ra, thì không ai quan tâm đến mình cả, càng không bao giờ thương xót cho mình.

Sắc trời càng tối, đột nhiên từ xa vang lên tiếng còi, hai ngựa phóng đến.

- Đây là người mà Đường Lân cử đi tìm Mã Sa quay về.

Tinh thần Gia Đáp đột nhiên phấn chấn, Mã Sa nhất định cũng đã quay về.

Ngựa phóng tới, Gia Đáp liền nghênh đón, Mã Sa quả nhiên đã quay lại, nhưng không phải là Mã Sa còn sống!

Dũng sĩ thần lực kinh người này, hảo thủ đô vật có một không hai này đầu đã bị bẻ gãy, rõ là bị người khác dùng thủ pháp đô vật bóp chết.

Ai giết gã? Tại sao muốn giết gã? Không ai biết cả.

Bóng đen chết chóc thần bí đáng sợ bao trùm lấy đội ngũ này.

Mã Sa chỉ chẳng qua là người chết dữ đầu tiên, lúc bọn họ quay về nơi tuần tra, thì phát hiện người thứ hai.

Hảo thủ của Tiễn Tổ rất nhiều, có người thiện dụng đao, có người thiện dụng kiếm, có người tinh về đô vật đấu sức, còn dùng roi thì chỉ có một người.

Roi mà Tôn Lượng dùng là xà tiên dài một trượng ba tấc. Kẻ chết dữ thứ hai chính là y, bị chính cây xà tiên của y thắt cổ chết.

Mã Hạo đi tuần chung với Tôn Lượng cũng mất tích, cho đến sáng sớm ngày thứ hai, mới tìm thấy thi thể của họ Mã.

Mã Hạo là đệ tử của Kim Đao môn vì một mệnh án nên phải đào vong xuất quan.

Vũ khí họ Mã dùng là một cây khảm sơn đao.

Đao của Mã Hạo vẫn còn đó, nhưng đầu thì không còn nữa, đầu của Mã Hạo đã bị chính cây đao của y chặt đứt.

Chỉ trong một đêm đã có ba người chết dữ li kỳ, nhưng những cái chết thần bí chẳng qua chỉ mới bắt đầu.

Giữa đêm.

Lúc Tiểu Phương quay về căn lều của chàng, rất là mệt mỏi uể oải.

Ba người chết dữ đó, tuy hoàn toàn không có quan hệ gì đến chàng, nhưng, cùng là đồng loại, trong lòng Tiểu Phương không khỏi cảm thấy khó chịu.

Những ngày qua, mỗi chuyện mà Tiểu Phương gặp phải đều khiến chàng thất vọng.

Vụ cướp thần bí, tai nạn bất hạnh, cái chết thảm khốc, phảng phất như đang bám theo chàng.

Trong u tối mơ hồ có một sức mạnh tà ác, liên kết chàng với những chuyện bất tường này lại.

Trong căn lều vắng lặng tăm tối, tuy rất muốn Ba Oa an ủi, nhưng Tiểu Phương cũng hiểu rõ tâm tình của Ba Oa, bất kể nàng đã ngủ hay chưa, chàng cũng không dám quấy rầy nàng.

Mò mẫm tìm được chiếc chăn nỉ, Tiểu Phương lặng lẽ nằm xuống chỉ mong mau chóng ngủ được.

Nhưng chàng không sao chợp mắt.

Thân thể nhẵn bóng mềm mại của Ba Oa đã ép sát người chàng, Tiểu Phương không những cảm thấy hơi ấm của nàng, mà còn cảm thấy thân thể nàng không ngừng run rẩy, không biết là vì căng thẳng hay là bi thương.

Nàng đã thấy ra là chàng cần sự an ủi, vì vậy nàng đã cho chàng. Bất kể tâm tình của bản thân nàng như thế nào, chỉ cần nàng có thể cho Tiểu Phương được, thì không cần Tiểu Phương yêu cầu, nàng cũng sẵn sàng cho chàng ngay.

Trên thế gian này chưa hề có một nữ nhân nào đối xử với chàng như thế cả.

Tiểu Phương đột nhiên cũng phát hiện bản thân mìh cũng bắt đầu đang run lên.

Lúc bọn họ tiếp nhận lẫn hau, thì không chỉ là sự phát tiết của dục tình, dục tình đã thăng hoa, Tiểu Phương chưa bao giờ ngờ chuyện này lại trở nên tuyệt mỹ như vậy.

HỒI MỘT KIẾM XUYÊN TÂM au khi mọi chuyện đã qua đi, trong lòng Tiểu Phương vẫn còn tràn đầy sự ngọt ngào và dịu dàng.

Tuy đã biết qua nữ nhân, nhưng chàng chưa bao giờ đạt được cảnh giới tuyệt mỹ như thế này.

Lại không biết đã trôi qua bao lâu, Ba Oa đột nhiên nhẹ nhàng nói:

- Y thị là tỉ tỉ của muội.

Ba Oa đã mở miệng nói, nhưng câu nói này lại rất làkỳ quái.

- Ai là tỷ tỷ của nàng?

Tiểu Phương nhịn không được hỏi:

- Lẽ nào nữ nhân ác độc đó chính là tỷ tỷ của nàng?

Ba Oa nhẹ nhàng gật đầu:

- Muội từ nhỏ đã đi theo tỷ tỷ, tỷ tỷ muốn muội làm gì, thì muội làm cái đó.

- Nàng xưa nay không phản kháng à?

- Muội chưa bao giờ nghĩ tới điều đó.

Nàng không những không dám phản kháng, thậm chí ngay nghĩ tới cũng không dám, vì vậy mà nàng mới làm cái chuyện đó với Tiểu Phương, nàng cuối cùng cũng nói ra nỗi khổ tâm của nàng với Tiểu Phương.

Chuyện gì cũng không cần phải giải thích nữa, lời gì cũng không cần phải nói nữa.

Tiểu Phương đột nhiên cảm thấy sự uể oải và sầu muộn trong lòng đã như làn khói tan đi mất, trên thế gian không còn có chuyện gì đáng để cho chàng phiền não nữa.

Chàng ôm chặt lấy tay nàng.

- Từ nay về sau, chỉ cần ta còn sống, thì tuyệt sẽ không để cho nàng bị người ta làm nhục nữa.

- Chàng bây giờ tuy nói vậy, nhưng tương lai thì sao?

Khổ nạn quá lâu dài đã khiến cho Ba Oa mất đi niềm tin đối với người khác.

- Ai biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì chứ, có thể chàng cũng sẽ thay đổi.

- Bất kể tương lai có xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không thay đổi, nàng nhất định phải tin tưởng.

- Muội không tin.

Mặt nàng áp sát vào mặt của Tiểu Phương, nhưng rồi trên mặt lăn dài những giọt nước mắt mát lạnh:

- Muội tin rồi.

Đêm dài vẫn còn chưa trôi qua.

Lửa đèn trong một căn lều lớn nhất sáng trưng, Đường Lân đã triệu tập tất cả những người trong tổ của y đến nơi đây, Tiểu Phương cũng không ngoại lệ.

Lúc này đã bốn giờ sau cái chết dữ của Mã Hạo. Tiểu Phương đã ngủ được một giấc, người khác lại như không có cái vận may như chàng, ai cũng xem ra rất mệt mỏi uể oải.

Trong mắt Đường Lân đầy những tia máu, nhưng tinh thần lại rất là bình tĩnh.

- Bọn ra đã cử người đi sục sạo rồi, nội trong ba mươi dặm quanh đây, tuyệt không có vết người.

Đường Lân nói rất là tự tin, mỗi người mà Đường Lân cử đi, về mặt này đều là chuyên gia, nếu bọn họ nói trong ba mươi dặm quanh đây không có dấu vết người, thì không ai sẽ tìm ra được một người nào cả.

- Vì vậy hung thủ giết chết Mã hạo bọn họ, nhất định là người ở trong đội ngũ của chúng ta, bây giờ nhất định vẫn còn lưu lại trong đội ngũ.

Giọng nói của Đường Lân lạnh như băng.

- Người có thể giết chết năm người bọn họ trong đội ngũ này không nhiều.

- Năm người ư?

Tiểu Phương buột miệng hỏi:

- Năm người!

Đường Lân lạnh lùng nói:

- Lúc ngươi ngủ, lại đã chết thêm hai người, ngươi chắc chắn là ngủ rất kỹ, vì vậy ngay tiếng kêu thảm thiết trước khi chết của bọn họ cũng không nghe thấy.

Tiểu Phương không nói gì thêm, cũng không có lời gì để nói.

Đường Lân nói:

- Lai lịch của năm người bọn họ khác nhau, môn phái võ công cũng khác nhau, càng không đồng thời kết thù với người khác, vì vậy cái chết của bọn họ, tuyệt đối không phải là thù sát.

Nhưng sát nhân nhất định phải có nguyên nhân, có động cơ.

Động cơ sát nhâ, thông thường chỉ có hai loại tài và sắc.

Đường Lân nói:

- Bọn họ bị giết, nhất định là vì có người muốn đụng vào hàng hóa của bọn ta, Người gù lúc này mới mở miệng:

- Hàng hóa đã bị người khác đụng qua, hơn nữa, đã có mười mấy bao hàng bị cắt ra, chắc hẳn là vì người đó trước tiên muốn xem hàng hóa này có đáng để cho họ động thủ không.

- Nếu là ngươi, ngươi cho rằng có đáng hay không?

- Tuyệt đối đáng.

- Hàng hóa này một người tuy mang không đi được, nhưng nếu người nào có thể ám sát toàn bộ từng người bọn ta, thì hàng hóa sẽ là của người đó.

Ánh mắt Đường Lân trước sau vẫn không nhìn thẳng Tiểu Phương:

- Bây giờ bọn ta tuy vẫn không biết người này là ai, nhưng bọn ta có thể tra xét ra, tại vì lai lịch của mỗi người trong đội ngũ này bọn ta đã điều tra rất rõ.

Kỳ thực không phải là mọi người, vẫn còn có người ngoại lệ.

Tiểu Phương chính là ngoại lệ duy nhất.

Đường Lân nói:

- Trước khi hung thủ vẫn còn chưa tra ra, bọn ta tạm thời lưu lại ở đây, không ai được rời khỏi đội ngũ.

Đường Lân đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt đầy những tia máu nhìn trừng Tiểu Phương:

- Nhất là ngươi, ngươi tạm thời không được rời khỏi căn lều của ngươi một bước.

Tiểu Phương vẫn không biết phải nói gì.

Những chuyện này đều xảy ra sau khi chàng gia nhập đoàn người này, vô luận ai cũng không tránh khỏi hoài nghi chàng.

Đường Lân cũng không giấu giếm điểm này:

- Ngươi tốt nhất bây giờ hãy quay về căn lều của ngươi đi.

Tiểu Phương vừa mới bước đi, không ngờ lại có người nói thay cho chàng.

Gia Đáp nãy giờ muốn nói, nhưng không dám nói, lúc này mới làm gan:

- Không phải hắn, không phải hắn.

- Không phải cái gì?

- Không phải cái người mà các vị nói đó, ta không phải người mù, nếu hắn giết người, ta thấy ngay.

- Ngươi thấy sao?

- Ta cùng đi với hắn, hắn cùng với ta, giống như hình với bóng, luôn ở cùng nhau.

Đường Lân cười nhạt:

- Lúc ngươi ôm lấy thi thể của Mã Sa khóc lóc, ngươi cũng nhìn thấy hắn ở đâu à?

Gia Đáp không nói gì.

Y chỉ biết nói thẳng nói thật, nhìn thấy là nhìn thấy, không nhìn thấy là không nhìn thấy.

Đường Lân dùng một bàn tay nổi đầy gân xanh dụi dụi lên đôi mắt đỏ ửng.

- Ta đã nói hết lời rồi, ý của ta chắc là các ngươi đã hiểu rõ hết.

Đường Lân xua xua tay:

- Các ngươi đi đi!

Mọi người đi cả.

Tiểu Phương đi nhanh nhất, vì chàng biết có người đang đợi chàng, có thể an ủi chàng.

Khi Tiểu Phương vừa mới đi vào căn lều của chàng, vừa nhìn thấy Ba Oa nằm co trong tấm chăn, thì nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết.

Lần này Tiểu Phương không ngủ, lần này chàng nghe rất rõ, tiếng kêu thảm thiết vang lên từ căn lều mà chàng vừa mới đi ra. Hơn nữa, chính là âm thanh của Đường Lân.

Đường Lân đã chết rồi, đến lúc bọn họ quay về căn lều đó thì Đường Lân đã chết thật rồi.

Một lưỡi kiếm sáng trắng, đâm từ ngực trước của Đường Lân xuyên ra sau lưng.

Một kiếm xuyên tim.

Trong căn lều lửa đèn vẫn sáng trưng như cũ.

Một đòn chí mạng, lưỡi kiếm đâm xuyên tim đó, vẫn nằm ở trên thi thể của Đường Lân.

Kiếm sáng trắng, sáng như đôi mắt.

Mắt mơ của thiếu nữ mới yêu, mắt mèo đợi bắt chuột trong bóng đêm, mắt hổ đợi vồ người lúc đói, mắt chim ưng lúc sắp quắp gà, mắt quỷ trong ác mông.

Nếu có thể tưởng tượng được sự hòa trộn của những ánh mắt này chung với nhau thành ánh mắt như thế nào, thì có thể tưởng tượng thấy ánh sáng của lưỡi kiếm này.

Trên mặt đất cũng lóe lên ánh sáng.

Nhưng không phải thứ ánh sáng của lưỡi kiếm chết người đó, mà là thứ ánh sáng lạnh ám muội, u ám, không ngừng lấp lánh.

Cái phát ra ánh sáng này, là mười hai cây thiết khí phát ra ánh sáng tối mờ.

Những người vừa rồi được triệu tập lúc này hơn nửa đã quay trở lại, trong đó có rất nhiều người có đôi mắt rất sắc bén.

Nhưng tuy bọn họ có thể nhìn thấy ra cái gì phát sáng ra, nhưng không nhìn ra hình dạng của nó.

Trong đó không tránh khỏi có người nhặt một cây lên xem rõ hơn chút.

Người gù đột nhiên quát lớn:

- Đừng đụng vào, không đụng vào được đâu!

Chỉ tiếc là lời người gù nói đã quá chậm, đã có người nhặt một cây lên.

Người đó vừa mới nhặt lên, chỉ nhìn một cái đồng tử của người đó đã đột nhiên tan ra, khuôn mặt y bắt đầu biến sắc, trở thành một màu xám ngoét chết chóc ám muội u tối, khóe miệng đồng thười nở ra một nụ cười bí hiểm kỳ dị.

Mọi người đều kinh ngạc nhìn sự biến đổi của người cầm thiết khí, nhưng bản thân người này dường như lại không cảm thấy gì.

Y vẫn hỏi:

- Các vị nhìn ta làm gì vậy?

Câu nói nmày chỉ có bảy chữ, nói ra bảy chữ này xong, khuôn mặt y đã hoàn toàn co rúm biến hình, thân hình giống như một trái banh da đã rút hết không khí ra, đột nhiên khô héo đi, ngã gục xuống.

Lúc y ngã xuống khuôn mặt đã trở nên đen sạm, một màu đen chết chóc, nhưng cái nụ cười bí hiểm đó vẫn còn nằm ở trên khuôn mặt của y.

Lúc y ngã xuống khuôn mặt đã trở nên đem sạm, một màu đen chết chóc, nhưng cái nụ cười bí hiểm đó vẫn còn nằm ở trên khuôn mặt y.

Y đã chết rồi, nhưng bản thân dường như vẫn không biết mình đã chết.

Y dường như vẫn cảm thấy rất sung sướng.

Những người khác đã toàn thân lạnh run. Lạnh toát từ đầu mũi cho đến tim, từ tim lạnh toát cho đến gót chân.

Những người có kiến văn rộng đã nhìn thấy ra người ấy trúng độc, nhưng vẫn không ngờ y chẳng qua chỉ dùng tay nhặt lấy một vật, như vậy mà đã trúng độc, độc tính lại phát tác nhanh như vậy.

Chỉ có mấy người biết cái vật mà y nhặt, chính là ám khí độc được Đường môn vùng đất Thục danh chấn thiên hạ khiến cho các anh hùng hào kiệt nghe thấy phải hoảng sợ.

Tiểu Phương biết nhiều hơn bất cứ ai.

Chàng không những biết cái đáng sợ của ám khí này, mà cũng biết lai lịch của thanh kiếm này.

- Đây là Quỷ Nhãn.

Người gù rút thanh kiếm trên thi thể ra, trên lưỡi kiếm không lưu lại một giọt máu nào, lưỡi kiếm sáng trong như mặt nước hồ thu, chỉ có một tì vết nhỏ, trông giống như là một con mắt vậy. Người gù thốt lên:

- Quỷ Nhãn!

Có người nhịn không được hỏi:

- Quỷ Nhãn là gì?

- Tên của thanh kiếm này gọi là Quỷ Nhãn, là một trong bảy thanh kiếm sắc bén nhất trong thiên hạ ngày nay.

Danh kiếm như bảo ngọc, vốn không nên có tì vết.

Nhưng thanh kiếm này là một ngoại lệ, điểm tì vết này lại làm tăng thêm cái đáng sợ và thần bí của nó.

Người gù xoa nhẹ lưỡi kiếm, trong mắt cũng lóe lên những tia sáng.

- Đường Lân tuy là tử đệ chi họ khác của Đường môn đất Thục, nhưng là một trong số ít cao thủ có thể đếm được của Đường gia, Đường Lân xuất thủ không những nhanh chóng chuẩn xác, mà còn luyện được Tiên thiên kiếm của Nga My!

Đường Lân rút kiếm cũng nhanh như khi phóng ám khí.

Tay của Đường Lân luôn thả ở bên hông, chỉ cần nhích nhẹ tay một cái, kiếm ở bên hông sẽ như độc xà đâm phóng ra.

Nhưng lần này Đường Lân còn chưa rút kiếm ra thì kiếm của đối phương đã xuyên qua tim rồi.

Kiếm này quả thật quá hiểm, quá nhanh.

Bọn họ hiểu rõ lẫn nhau, đều biết những người trong đội ngũ này không ai có thể kiếm pháp với tốc độ nhanh kinh người như vậy.

Bọn họ trước đây cũng chưa bao giờ nhìn thấy qua một thanh kiếm như vậy.

Hung thủ là ai? Kiếm của ai?

Người gù đột nhiên quay đầu lại, nhìn trừng Tiểu Phương.

- Ta nghĩ, ngươi chắc đã nghe nói qua về lai lịch của thanh kiếm này.

- Ta đã nghe thấy qua.

Tiểu Phương thừa nhận.

- Thanh kiếm này có phải là lọt vào tay một kiếm khách trẻ tuổi họ Phương phải không?

- Phải.

- Kẻ họ Phương này có phải là Phương Vĩ?

- Phải.

Tia mắt của con mắt duy nhất của người gù co lại, trở nên như những cây kim, gã từng chữ từng chữ như lẩm bẩm hỏi:

- Ngươi chính là Phương Vĩ!

- Chính là ta.

Câu nói này vừa dứt, con ngươi của mọi người đều co lại, tim đập nhanh hơn, bàn tay lạnh toát đẫm mồ hôi.

Trong căn lều lập tức ngập tràn sát khí.

Tiểu Phương vẫn giữ bình tĩnh:

- Thanh kiếm này là của ta, ta xuất thủ xưa nay không chậm, muốn giết Đường Lân cũng không khó.

Mọi người tim đập càng nhanh hơn, có mấy bàn tay đẫm mồ hôi đã nhè nhẹ siết lấy binh khí.

Tiểu Phương làm như không nhìn thấy, bình thản nói tiếp:

- Chẳng qua nếu lần này thật sự là ta giết Đường Lân, thì tại sao lại để thanh kiếm này lại? Lẽ nào ta là một thằng điên? Lẽ nào ta sợ người khác không biết là ta giết họ Đường?

Tiểu Phương thở dài nói tiếp:

- Thanh kiếm này ta có được không dễ, ta tuyệt sẽ không để nó lại cho người khác, bất kể là người đó sống hay chết đều như nhau.

Người gù bỗng kêu to lên:

- Hữu ký.

Ánh mắt của gã đã từ mặt Tiểu Phương di chuyển chầm chậm quét qua khuôn mặt của đám thuộc hạ.

- Nếu các ngươi có được một thanh kiếm như vậy, sau khi các ngươi giết người thì có để nó lại hay không?

Sẽ không ai làm cái chuyện này, cho dù là hung thủ lần đầu tiên giết người, cũng sẽ không vụng về sơ xuất ngu xuẩn như vậy.

Những bàn tay đã siết chặt binh khí lại nới lỏng ra.

Người gù lại nói:

- Nhưng hung thủ cũng tuyệt không phải là những kẻ ở trong đội ngũ này của bọn ta, ở đây không có ai có thể một kiếm giết chết Đường Lân được, cũng không có ai có thể đoạt được kiếm từ trong tay ngươi cả.

Tiểu Phương gượng cười nói:

- Ta đã hai ba ngày chưa nhìn thấy qua thanh kiếm này, các hạ cần phải nhớ là các hạ lần đầu tiên nhìn thấy ta thì thanh kiếm này không nằm trong tay ta.

Người gù lập tức hỏi:

- Sao lại không ở trong tay ngươi? Chớ ở trong tay ai?

Tiểu Phương không trả lời.

Chàng nghĩ đến Vệ Ưng Bằng, nghĩ đến Thủy Ngân, nghĩ đến kiếm khách vô danh đáng sợ đó.

Chàng thậm chí cũng nghĩ đến Bốc Ưng.

Bọn họ mỗi người đều có thể là những hung thủ giết chết Đường Lân, nhưng cũng rất không có thể.

Trong sa mạc hoang vắng gần như hoàn toàn không có vật che chắn nào, vô luận ai muốn lén lút xâm nhập căn lều này, sát nhân xong lại lén lút chuồn đi, là không thể được.

Tiểu Phương cũng tin tưởng năng lực của nhóm người này, nếu quanh đây có người di chuyển, bọn họ chắc chắn sẽ phát hiện ra.

Trừ phi hung thủ đã trà trộn vào trong đội ngũ này, thì hoàn toàn sẽ không gây ra sự chú ý của người khác.

Nhưng trong đội ngũ này mọi người đều rất quen thuộc nhau, người ngoài muốn lẩn vào, dường như cũng không thể được.

Những chuyện này Tiểu Phương đều không thể giải thích vì vậy chàng đành im miệng.

Người gù lại cũng không truy vấn, chỉ nói với Tiểu Phương:

- Trước khi hung thủ được tra ra, ngươi tốt hơn không được rời đi, thanh kiếm này của ngươi cũng không thể mang đi.

Tiểu Phương thở dài nói:

- Trước khi hung thủ được tra ra, thì dù có người đuổi ta đi, ta cũng sẽ không đi.

Những lời chàng nói là lời nói chân tâm.

Ngay bản thân chàng cũng cảm thấy, cái chết của những người này với chàng ít nhiều cũng có quan hệ.

Tiểu Phương cũng muốn tìm ra hung thủ là ai.

Người gù lại dặn dò:

- Ngày mai bọn ta không đi không ai được rời đội ngũ. Tất cả nam nhân dưới ba mươi lăm tuổi, bất kể có luyện qua võ công hay chưa, đều phải gia nhập đội cảnh vệ.

Gã đột nhiên thở khẽ nói:

- May mà Ban Sát Ba Ná ngày mai nhất định sẽ quay lại.

Đêm dài sắp tàn, ánh bình minh đã chiếu rọi vào căn lều.

Ba Oa vẫn còn nằm co ở đó, tấm chăn phủ đầu.

Lần này nàng thật sự đã ngủ, ngủ rất say.

Một nam nhân vô luận sau khi đã trải qua chuyện đáng sợ như thế nào lúc quay về có thể nhìn thấy một nữ nhân như vậy chờ đợi mình, thì trong lòng sẽ tràn ngập một tình cảm êm ái.

Tiểu Phương ngồi xuống, muốn vén tấm chăn ra để nhìn nàng, nhưng lại sợ làm kinh tỉnh nàng, nhưng vẫn cứ nhịn không được đưa tay ra.

Đúng vào lúc này, Gia Đáp đột ngột giống như một con chuột lủi vào căn lều, trong tay xách một đôi ủng da nhỏ hình dạng lạ lùng, thủ công tinh xảo.

Thần sắc của Gia Đáp trông căng thẳng, thận trọng, Gia Đáp bỗng quỳ xuống, dùng hai tay dâng đôi ủng lên cho Tiểu Phương.

- Đây là Ca ba sa.

Gia Đáp nói:

- Tại hạ chỉ có một đôi Ca ba sa này, giống như các hạ chỉ có một thanh Quỷ Nhãn vậy.

Tiểu Phương tuy nghe không hiểu ba chữ Ca ba sa là gì, nhưng đoán ra được ý mà Gia Đáp nói chính là đôi ủng này.

Chàng tuy không hiểu rõ lắm phong tục dân gian của người Tạng nhưng biết người Tạng xem trọng nhất đôi ủng của bản thân mình.

Nếu muốn nhìn ra sự giàu nghèo của người Tạng từ trên trang phục của họ, cách dễ nhất chính là nhìn đôi ủng mang trên chân họ, sự chênh lệch quý tiện của họ, tuyệt không phải là điều mà người ngoài có thể nghĩ được.

Tiểu Phương tuy không biết Ca sa ba là loại ủng quý báu nhất trong những loại ủng mà người Tạng mang, thậm chí ngay tại Ba tư cũng cho là quý, nhưng chỉ cần nhìn thấy sự trọng thị của Gia Đáp đối với nó, thì đã có thể đem đôi ủng này và danh kiếm uy hiếp giang hồ đó so ngang nhau.

Gia Đáp lại nói tiếp:

- Tại hạ vẫn còn chưa mang đôi Ca ba sa này, chân tại hạ có mồ hôi chân, tại hạ không đáng để mang, nhưng tại hạ vốn tuyệt đối không để lại cho người khác, bây giờ tại hạ xin dâng cho các hạ.

- Tại sao?

Tiểu Phương đương nhiên phải hói:

- Ta sẽ không tặng Quỷ Nhãn cho ngươi, vậy thì tại sao ngươi lại đem đôi Ca Ba Sa này tặng cho ta?

- Tại vì các hạ phải đi, phải đi rất xa rất xa, phải đi rất nhanh rất nhanh, các hạ vần phải có một đôi ủng tốt để bảo vệ đôi chân của các hạ.

- Tại sao ta phải đi?

- Tại vì Ban Sát Ba Ná sắp quay trở lại.

Gia Đáp nói:

- Người ta hoài nghi các hạ nhưng người ta không dám động đến các hạ, người ta sợ các hạ, sợ các hạ vô cùng.

Gia Đáp dùng ống tay áo lau mồ hôi tiếp:

- Nhưng Ban Sát Ba Ná không sợ, Ban Sát Ba Ná không sợ ai cả. Ban Sát Ba Ná quay lại, các hạ sẽ chết giống như Mã Sa.

Giọng nói của Gia Đáp vì sợ hãi mà run lên, với một chiến sĩ như Gia Đáp, tại sao lại sợ như vậy đối với một con người?

Tiểu Phương nhịn không được hỏi:

- Ban Sát Ba Ná y....

Chàng chưa nói hết câu này, Ba Oa đột nhiên tỉnh dậy, đột nhiên chui ra khỏi tấm chăn, ngạc nhiên nhìn Tiểu Phương nói:

- Ban Sát Ba Ná!

Tiểu Phương nói:

- Ta đang muốn hỏi bằng hữu của ta, Ban Sát Ba Ná là người như thế nào?

Thân hình Ba Oa cũng đột nhiên bắt đầu run lên, xem ra thậm chí còn có vẻ sợ hãi hơn cả Gia Đáp.

Nàng đột nhiên ôm chặt Tiểu Phương:

- Ban Sát Ba Ná sắp đến rồi, chàng nhất định phải đi mau, đi mau đi.

- Tại sao?

- Chàng có biết dũng sĩ đầu tiên ở đỉnh Thánh mẫu là ai không? Chàng có nghe nói qua Ngũ hoa Tiễn thần là ai không?

Giọng của Ba Oa như khàn đi:

- Ban Sát Ba Ná chính là Ngũ hoa Tiễn thần.

x X x Trong sa mạc nóng bỏng như lò lửa, trong căn phòng nóng đến mực không khí không lọt vào nổi, thì vẫn có thể nhìn thấy tuyết trắng xóa trên núi cao nơi xa xa.

Lúc sắp chết vì nóng, đỉnh tuyết nơi xa vẫn có thể nhìn thấy.

Chỉ ở đây, mới có thể nhìn thấy kỳ cảnh như vậy, nếu không phải là người Tạng, thì ũng phải hiểu rõ, tư tưởng của người Tạng tại sao lại lãng mạn như vậy? Thần bí như vậy? Trống vắng như vậy?

Tư tưởng như vậy tuyệt không phải một sớm một chiều có thể hình thành được, sau khi trải qua cuộc sống ngàn vạn đời lãng mạn, thần bí mà mỹ lệ, trong đó đương nhiên sẽ sản sinh ra rất nhiều thần thoại.

Trong đó, một trong những thần thoại lãng mạn, thần bí mà mỹ lệ nhất, chính là Ngũ hoa Tiễn thần.

Ngũ hoa Tiễn thần, dùng tiếng Tạng mà nói, chính là Ban Sát Ba Ná.

Trong các văn tự kinh điển cổ xưa nguyên thủy nhất ghi lại, mũi tên của Ban Sát Ba Ná là.. - Bách phát bách trúng, sắc nhọn vô cương, trên lông tên có trái tim thống khổ, trên cán tên có trái tim tương tư, bắn thẳng vào tim người.

Ban Sát Ba Ná nắm giữ hai sức mạnh không thể kháng cự nhất của thế gian:

tình và dục.

Thanh kiếm của y tô điểm đầy hoa tươi, dây cung của y là dây tơ của mật ngọt.

Ban Sát Ba Ná mãi mãi trẻ trung.

Y là một thiếu niên đẹp nhất trong các chư thần trên khắp trời đất.

Y có năm mũi tên bén nhọn, một cây cứng rắn như kim khí, một cây mềm mại như lá xuân, một cây xinh đẹp như hoa tươi, một cây nóng rát như ngọn lửa, một cây nhọn sắc như mũi khoan.

Sức mạnh của y không ai có thể kháng cự.

Nhưng Ban Sát Ba Ná mà Ba Oa và Gia Đáp nói không phải là thần, mà là người, là chiến sĩ đệ nhất, dũng sị đệ nhất trong tim óc họ. Sức mạnh của người này giống như thần không ai có thể kháng cự.

Chỉ tiếc rằng lúc Tiểu Phương nghe lời khuyến cáo của bọn họ có muốn ra đi thì cũng đã quá chậm rồi.

Ngoài căn lều đã vang lên tiếng hoan hô tưng bừng:

- Ban Sát Ba Ná quay về rồi, Ban Sát Ba Ná quay về rồi.

Ban Sát Ba Ná dắt con ngựa bạch mã cao lớn như thần mã lặng lẽ đứng ở đó, tiếp nhận sự hoan hô của những tộc nhân của y.

Ban Sát Ba Ná đã rời bọn họ ba ngày, trên sa mạc vô tình này, trải qua ba ngày tuyệt đối cô tịch gian khổ, nhưng mặt trời, gió cát, mệt mỏi không hề làm cho y thay đổi chút nào.

Y phục của Ban Sát Ba Ná vẫn tươi sáng hoa lệ, xem ra vẫn anh tuấn uy vũ như thiên thần.

- Không có bất cứ ai, bất cứ người nào có thể đánh ngã được Ban Sát Ba Ná, cũng không có bất cứ nguy hiểm khó khăn nào mà Ban Sát Ba Ná không thể khắc phục.

Mãi mãi không.

Trong căn lều tăm tối, yên lặng, tiếng hoan hô bên ngoài đã dừng lại, thậm chí ngay ngựa lạc đà cũng dừng kêu hí.

Vì Ban Sát Ba Ná cần nghỉ ngơi, cần yên tĩnh.

Tuy thường xuyên tiếp nhận sự hoan hô của người khác, nhưng Ban Sát Ba Ná vẫn thích một mình yên tĩnh nằm trong bóng tối.

Y bẩm sinh là một con người cô độc, y thích sự cô độc, giống như người khác thích sự giàu sang và danh tiếng.

Y lặng lẽ nằm trong bóng tối, lúc này không có ai có thể nhìn thấy y.

Khuôn mặt sáng láng anh tuấn của Ban Sát Ba Ná đột nhiên trở nên trắng tái mệt mỏi.

Nhưng chỉ cần có một người lạ, màu sắc khuôn mặt y ngay lập tức sẽ bùng lên như ngọn lửa.

Ban Sát Ba Ná tuyệt không thể để cho những tộc nhân của mình thất vọng.

Y là người Tạng.

Tuy Ban Sát Ba Ná đã vào quan ải vô số lần, ở Trung nguyên, ở Hoài Âm đã sinh sống rất lâu, thậm chí ngay ở Đại giang Nam bắc cũng đã từng có dấu chân của y.

Nhưng y vẫn là người Tạng, mặc trang phục truyền thống của người Tạng, ăn món ăn truyền thống của người Tạng, uống rượu thánh khoa và trà bơ màu sắc đen như mực.

Sinh ra làm người Tạng, Ban Sát Ba Ná hãnh diện vì điều này.

Tộc nhân của y cũng hãnh diện vì y.

Lúc này Ban Sát Ba Ná đang đợi Tiểu Phương.

Chuyện xảy ra mấy người qua ở đây Ban Sát Ba Ná đã biết rồi, người gù đã báo cáo tất cả với y.

Sự phán đoán của Ban Sát Ba Ná cũng giống như những người khác, người khả nghi duy nhất là Tiểu Phương.

Quỷ nhãn ở trong tay Ban Sát Ba Ná, y rút ra, xoa nhẹ lưỡi kiếm, chợt hỏi:

- Đây là kiếm của ngươi, ngươi chính là Tiểu Phương lợi hại phải không?

Ban Sát Ba Ná vẫn chưa nhìn thấy Tiểu Phương, nhưng y biết đã có người ở bên ngoài căn lều y, kẻ đến chắc chắn là Tiểu Phương.

Người đã từng trải qua hiểm nguy, tuy thông thường, đều có phản ứng kỳ dị như loài dã thú, nhưng phản ứng của Ban Sát Ba Ná rõ ràng linh mẫn hơn người khác nhiều.

Ban Sát Ba Ná đang nằm yên, đột nhiên như ngọn giáo đứng thẳng ngay trước mặt Tiểu Phương, đôi mắt lạnh lùng ửng sáng trong bóng tối.

- Ta đã nghe nói qua ngươi, lúc người khác đang chảy nước mũi, thì ngươi đã chảy máu.

- Máu chảy thường không phải là máu của tại hạ.

- Người có thể khiến người khác chảy máu, bản thân phải chảy máu trước.

Giọng nói của Ban Sát Ba Ná nghe ra vẫn êm dịu dị thường:

- Bây giờ máu của Đường Lân đã lạnh rồi, còn ngươi?

- Máu của tại hạ vẫn còn, lúc nào cũng sẵn sàng chảy ra.

- Rất tốt.

Giọng nói của Ban Sát Ba Ná càng êm dịu hơn:

- Kẻ giết người phải chết, nợ máu phải trả máu.

Giọng nói của Ban Sát Ba Ná êm dịu như mặt nước hồ thu, giọng nói của Tiểu Phương cũng rất bình tĩnh:

- Chỉ tiếc là người không sát nhân có lúc cũng phải bị giết.

Tiểu Phương nói:

- Ta nếu chết đi, kẻ giết người thật sự sẽ mãi mai tiêu dao ngoài vòng pháp luật.

- Kẻ sát nhân không phải là ngươi sao?

- Không phải!

Tiểu Phương nói:

- Lần này không phải.

Ban Sát Ba Ná lặng lẽ nhìn Tiểu Phương rất lâu:

- Ngươi vẫn còn chưa đào tẩu, cũng không muốn đào tẩu, thái độ của ngươi rất bình tĩnh, hơi thở cũng rất khoan thai, đích xác không giống kẻ phạm tội.

Ban Sát Ba Ná mơ hồ than thở nói tiếp:

- Chỉ tiếc dựa vào điểm này, vẫn không thể chứng minh là ngươi vô tội.

Tiểu Phương lập tức hỏi:

- Phải như thế nào mới có thể chứng minh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích