Đến lúc bọn hắn đi ra đằng sau, mới phát hiện bên ngoài khẩn trương. Ở ngã tư người đi đường hai bên không còn tư thái bọn hắn quen thuộc nữa, chúng nó phát ra tiếng gầm nhẹ, lúc nhúc nhích một mảnh thịt bám cùng nước mủ rụng xuống kêu bẹp bẹp, còn có những bọc mủ trên thân thể đột nhiên vỡ tung tóe như hạt đậu. Ngô Chí cùng Diệp Thanh Linh trên người giống như mang theo mùi hoa, chúng nó giống như ong mật thong thả mà kiên trì đi lên vây lấy. Chẳng qua là bởi vì tốc độ của chúng thật sự là quá mức chậm chạp, trước khi bị lũ hủ thi vây lấy Ngô Chí cùng Diệp Thanh Linh liền bỏ chạy.

Lũ hủ thi kiên trì đuổi theo, Ngô Chí ẩn ẩn có chút lo lắng, nếu chung quanh đều là hủ thi thì khi nghe tiếng chúng sẽ lập tức hành động, bọn họ có thể sẽ bị hủ thi bao vây bốn phía.

Nhất định phải chạy ra được trước khi bị bao vây.

“Diệp Thanh Linh.” Ngô Chí thở phì phò quay đầu lại: “Chúng ta phải nhanh hơn nữa...... Cậu không sao chứ!?”

Mặt Diệp Thanh Linh không vì vận động mà đỏ ửng, mà là một mảnh trắng bệch. Hắn há mồm thở hổn hển, giống như hô hấp thế nào cũng không đủ dưỡng khí. Cho dù khổ sở như vậy, Diệp Thanh Linh như trước tự ngược mà đuổi theo cước bộ của Ngô Chí, không nói một lời.

“Đáng chết!” Ngô Chí dừng lại cước bộ, ảo não: “Tôi quên mất cậu mắc bệnh tim!”

Một khi dừng lại, khẩu khí chống đỡ của Diệp Thanh Linh dường như không còn, khom thân mình liều mạng thở gấp. Diệp Thanh Linh đột nhiên buông tay Ngô Chí ra, vô lực kéo cổ áo Ngô Chỉ xuống, run rẩy, gắng sức nói vài câu.

“...... Cậu...... Đi!”

—— lại tới nữa sao?

Tại nơi bọn họ tạm dừng, có một nhóm hủ thi dần dần đến gần đây.


—— vì cái gì vì cái gì luôn bắt hắn phải lựa chọn ——

Bẹp, bẹp, bẹp.

Môi Ngô Chí run lên, bất thình lình tóm Diệp Thanh Linh cõng lên, không nói một lời mà liều mạng chạy trối chết. Diệp Thanh Linh lấy tay cầm cặp kính đen sắp rơi xuống, gắt gao nắm.

Phía trước là khu công trường, trong đó có các loại thùng hàng thật lớn được xếp ngay ngắn, Ngô Chí không ngừng vó chạy hướng tới một cái thùng đựng hàng, bên cạnh đó có một cái thang. Ngô Chí thả Diệp Thanh Linh xuống, Diệp Thanh Linh không có chút chần chừ, leo lên cái thang, Ngô Chí theo sát ngay sau.

Đến khi bọn họ đều vào trong thùng hàng, bên dưới đã muốn vây đầy hủ thi. Ngô Chí dùng sức đạp đổ cái thang, sau đó than ở một bên thở dốc. Lũ hủ thi muốn lên không cũng được, giờ khắc này, bọn họ xem như được an toàn.

“Cậu không sao chứ?”

Diệp Thanh Linh lắc lắc đầu, chính là thở phì phò, không nói lời nào.

Im lặng một hồi, như là để phá vỡ sự im lặng này, Ngô Chí đột nhiên tự giễu nói: “Cậu nói, bây giờ giống như là đang chụp hình ở Resident Evil(*)?”

Diệp Thanh Linh khẽ thở, mở kính mắt ra đeo.

“Đây không phải đóng phim.”


“Thì mẹ nó bởi vì đây là sự thật, tôi mới dốc hết tâm can đây. ” Ngô Chí hít sâu một hơi, sau đó bị mùi tanh hôi từ phía dưới truyền lên làm sặc nói: “Đáng chết! Vì cái gì mà xảy ra loại chuyện này.”

Vì cái gì?

Diệp Thanh Linh không thể trả lời, lũ hủ thi dưới kia càng không trả lời được, nghiêm túc mà nói, tất cả lũ quái vật dưới kia cũng đều là nạn nhân của trận đại dịch này.

“Chúng ta phải từ trên thùng đựng hàng này nhảy qua, nương theo đó có thể trực tiếp đến được con đường mong muốn, cục cảnh sát cách đó không xa.” Ngô Chí chỉ chỉ chỗ thùng đựng hàng được xếp ngay ngắn đằng kia, giữa hai cái thùng có một đoạn không tính là xa, nếu chỉ là một mình Ngô Chí thì không thành vấn đề, nhưng là còn Diệp Thanh Linh. Nếu lấy đà mà nói, Ngô Chí hi vọng rằng, hắn hẳn có thể cõng thêm Diệp Thanh Linh mà nhảy qua. Cái loại đi trên dây thép này thật căng thẳng, nếu sơ sẩy một chút, lũ hủ thi phía dưới hẳn rất cam tâm tình nguyện mà đỡ lấy hai người đi.

“Uy, cậu sau có tính toán gì không? Tìm được cục cảnh sát rồi, về nhà sao?”

Diệp Thanh Linh trầm mặc không nói, chỉ lắc đầu.

Không biết, hay không muốn nói?

Ngô Chí có thể xác định, trong nhà Diệp Thanh Linh chỉ sợ là có vấn đề gì, hình như cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua cha mẹ Diệp Thanh Linh. Ngô Chí có chút thất bại phát hiện, cùng học nhiều năm như vậy, hắn hoàn toàn chả biết gì về gia đình Diệp Thanh Linh cả.

Ngô Chí gãi, cấu, cào trảo cái lỗ tai, có chút cẩn thận mà đề nghị: “Nếu không như vậy đi, cậu một người hành động quá mức nguy hiểm, vẫn là trước đi cùng tôi. Tôi về trước coi nhà một chuyến, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi đến cục cảnh sát? Nhiều người vẫn dễ đối phó hơn......”


“Ngô Chí.” Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng mà kêu tên của hắn, ánh mắt giấu sau cặp kính tựa hồ cười cười: “Cám ơn cậu.”

Này xem như đáp ứng rồi sao? Ngô Chí buồn bực phát hiện, hắn có điểm vô pháp lý giải được lối tư duy hình thức của tên bốn mắt kia.

Nghỉ ngơi một chút, Ngô Chí cảm thấy thể lực khôi phục được không sai biệt lắm, hắn nhảy dựng lên, khởi động tứ chi một chút, đối Diệp Thanh Linh vươn tay.”Hắc, chúng ta xuất phát đi!”

Diệp Thanh Linh đứng lên, hắn đứng ở cạnh thùng đựng hàng, tựa hồ nhìn ra khoảng cách của thùng đựng hàng lúc đó. Ngô Chí cho là hắn lo lắng nhảy bất quá, cười nói: “Đừng lo lắng, để tôi cõng cậu thử xem. Cậu không biết đi, tôi thế nhưng từng thi nhảy xa cấp tỉnh......”

“Á quân.” Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng mà tiếp nhận câu chuyện: “Tôi biết.”

“Ách, cậu cư nhiên biết a, vậy......”

“Ngô Chí.”

“Ân?”

“Tôi thật cao hứng.” Diệp Thanh Linh hơi hơi quay đầu lại, nhẹ nhàng che khuất biểu tình trên khuôn mặt hắn. Da Diệp Thanh Linh thực trắng, phát ra ánh sắng nhỏ nhặt đặc biệt là màu đen, Ngô Chí chỉ có thể nhìn đến hắn yếu ớt bờ môi không có chút huyết sắc tựa hồ hơi hơi gợi lên.

“Thật có lỗi.”

Đồng tử Ngô Chí co rút mạnh, hắn đột nhiên ý thức được Diệp Thanh Linh muốn làm cái gì. Mau a, mau a mau a ——! Hắn liều mạng cổ động cơ thể, mở chân, vươn tay, muốn sau một khắc đuổi tới bên người Diệp Thanh Linh, bắt lấy vạt áo màu trắng kia. Nhưng, không kịp, không kịp không kịp không kịp a......! Bàn tay vươn ra ngay cả một góc áo của người nọ cũng không có túm được, Ngô Chí cứ như vậy trơ mắt nhìn Diệp Thanh Linh theo thùng đựng hàng rơi xuống, rơi xuống mặt biển chết chóc kia. Lũ hủ thi như là ngửi được mùi phía sau tiếp trước(**) đem Diệp Thanh Linh bao phủ, trong chớp mắt không còn thấy thân ảnh người nọ đâu.


“A không ——!!!”

Ngô Chí ngơ ngác ngồi trên thùng đựng hàng, cả người bắt đầu run rẩy.

“...... Lại một người nữa......”

Hắn gục đầu, gắt gao nắm quyền, kia cái gì cũng không bắt lấy được, trong tay chỉ là trống rỗng.

“Đáng giận đáng giận đáng giận đáng giận a a a...... Vì cái gì...... Vì cái gì a......”

Dương quang chạng vạng bắt đầu chiếu lên thân ảnh đứng ngây ngốc một chỗ kia, Ngô Chí giật giật đầu ngón út, chậm chạp mà máy móc đứng dậy. Hắn nhìn về phía con đường về nhà, đờ đẫn liếc mắt một cái tới nơi mà người nọ rơi xuống, sau đó không quay đầu lại mà rời đi.

============================================

(*) Resident Evil: (tựa Việt: Vùng đất dữ) là một bộ phim khoa học viễn tưởng kinh dị năm 2002,

Đây là phần đầu tiên trong Loạt phim Resident Evil, dựa trên game sống còn kinh dị của Capcom và loạt video game Resident Evil.

Dựa trên yếu tố từ trò chơi video Resident Evil và Resident Evil 2, bộ phim kể về nhân vật nữ chính bị mất trí nhớ tên là Alice và một đội quân của Tổng công ty Umbrella cố gắng để tìm hiểu sự bùng nổ của T-virus tại một cơ sở bí mật dưới lòng đất. (theo wikipedia)

(**) Phía sau tiếp trước: Chen lấn, vượt lên trước, sợ rớt lại sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích