Phượng Ly Thiên
Chương 45: Rời kinh

“Nơi này là?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày, ngó nghiêng căn phòng tràn ngập mùi son phấn này.

“Khinh Mộng Lâu.” Phượng Ly Thiên đặt Hiên Viên Cẩm Mặc lên giường, thờ ơ nói.

“Chúng ta không suốt đêm rời khỏi thành, còn đến Khinh Mộng Lâu làm gì?” Không phải Hiên Viên Cẩm Mặc lo nhiều, nhưng chưa nói đến việc Tứ hoàng tử biến mất khiến mọi người hoài nghi, chỉ nói đến việc trọng phạm trong thiên lao bị đánh tráo thôi cũng đã rất dễ bị người phát hiện, hiện giờ biện pháp an toàn nhất chính là thừa dịp trước khi bị phát hiện suốt đêm rời thành.

Phượng Ly Thiên cười tà mị, dùng ngón tay nâng cằm Hiên Viên Cẩm Mặc lên, chậm rãi kề sát vào, rồi dừng lại trước khi hai cánh môi chạm vào nhau, “Ta vất vả lắm mới trộm được mỹ nhân từ Hoàng cung, đương nhiên phải tới Khinh Mộng Lâu bán giá cao.”

Bị cánh môi gợi cảm kia lướt qua nhồn nhột, Hiên Viên Cẩm Mặc nhịn không được mím môi cười khẽ, tâm tình lo lắng trở thành hư không: “Không biết cung chủ muốn bán bao nhiêu tiền.”

“Giá mỹ nhân được quyết định bởi cảm giác trên giường, đợi bổn cung hưởng dụng xong sẽ định ra sau.” Nói xong liền ấn ngã người đang ngồi bên giường xuống giữa lớp gấm đỏ mềm mại.

“Cốc cốc,” Tiếng đập cửa vang lên, “Khách quan, ngài có cần rượu, thức ăn và nước ấm không?”

Phượng Ly Thiên nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc dưới thân hai mắt mông lung, bờ ngực trần màu lúa mạch không ngừng phập phồng, tóc đen tán loạn trên đệm gấm đỏ tươi, mị hoặc nói không nên lời. Oán hận cũng chỉ tốn hơi thừa lời, hắn biết hiện giờ không phải lúc làm chuyện này, nhưng mà, chẳng lẽ muốn hắn phải cảm ơn cái tên không có mắt kia đã tới đúng lúc sao?


Người đưa cơm rõ ràng cảm nhận được độ ấm trong phòng đang từ từ giảm xuống, nhịn không được nuốt nước miếng, tú bà đã dặn đi dặn lại phải hầu hạ hai vị trong phòng này cho tốt, hắn không biết vì sao lại chọc vị đại gia này không vui nữa.

“Gia, đồ ăn đã bưng lên, nước ấm cũng đổ xong rồi.” Tiểu nhị cúi đầu đứng cạnh cửa.

“Đi ra ngoài đi.” Âm thanh trầm thấp đầy từ tính vang lên, trong cao quý mang theo vài phần lười biếng.

Tiểu nhị nhịn không được lén nhìn vào trong phòng mấy lần, muốn thấy rõ bộ dạng của chủ nhân âm thanh, nhưng khổ ở chỗ lụa mỏng đã được đặc chế thành lớp lớp bình phong chắn tầm mắt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai bóng dáng hoàn mỹ.

“Được rồi, người đi rồi.” Hiên Viên Cẩm Mặc đẩy Phượng Ly Thiên vẫn chống trên người mình ra, kéo kéo quần áo ngồi dậy.

“Ai ” Phượng Ly Thiên ảo não cọ cọ trên chăn giường, cực kỳ giống một con chó lớn không được gặm xương.

Hiên Viên Cẩm Mặc buồn cười kéo cái tên đang cọ lung tung trên giường dậy: “Mau dậy ăn cơm, chúng ta không có nhiều thời gian nghỉ ngơi đâu.” Nói xong đứng dậy đi đến bàn ăn, chỉ là vết thương trên chân vẫn chưa hồi phục, cho nên bước đi có chút khó khăn. Đột nhiên y thấy mình bị bế lên, đi đến bồn tắm sau bình phong.

“Tắm rửa trước.” Phượng Ly Thiên nhẹ giọng nói, thanh âm vốn trong trẻo lạnh lùng giờ lại mang theo tiếng khàn khàn gợi cảm, “Giờ Tý chúng ta mới rời thành.”

Giờ Tý rời thành, nói cách khác bọn họ còn có một cái canh giờ để nghỉ ngơi, biết Phượng Ly Thiên tự có suy tính của mình nên y cũng không nói thêm gì nữa, trút đi vài món y phục đơn giản, nhấc chân bước vào.


Dòng nước ấm áp ngập qua thân thể, xua tan hết thảy hàn khí bị nhiễm trong thiên lao, Hiên Viên Cẩm Mặc thoải mái phát ra một tiếng than nhẹ. Ánh mắt Phượng Ly Thiên tối đi, cũng cởi y phục chen vào bồn tắm.

“Ngươi làm gì đó?” Hiên Viên Cẩm Mặc mở mắt ra trừng hắn.

“Kỳ lưng cho ngươi.” Phượng Ly Thiên thuận tay cầm lấy một cái khăn, tùy ý cọ xát lên thân thể rán chắc mê người kia.

“Không cần…… ưm……” Đầu ngón tay thon dài không biết cố ý hay vô tình mà chạm vào chu lạp vừa bị liếm qua lúc nãy.

Cái khăn trong tay theo tiếng rên khẽ này rơi vào trong nước, Phượng Ly Thiên nghiêng người qua, hôn lên cánh môi luôn luôn dụ dỗ hắn, một tay xoa nắn chu lạp khiến người ta yêu thích không nỡ buông, một tay nắm lấy bàn tay đang cố gắng đấy tay mình ra của Hiên Viên Cẩm Mặc, để y xoa nắn dục vọng đã ngẩng đầu của mình.

Bị nhiệt độ trong lòng bàn tay kích thích, Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn đôi mắt phượng mê người phủ kín sương mù của Phượng Ly Thiên, đôi mắt như hắc diệu thạch đọng lại ý cười, chậm rãi nắm lấy cự vật trong tay, ngẫm nghĩ kích thước thế này mà lại có thể đi vào thân thể của mình, hầu kết xinh đẹp không khỏi giật giật. Phượng Ly Thiên cùng lúc cầm lấy dục vọng cũng đã kiêu ngạo đứng thẳng của người dưới thân. Cảnh tượng giữa làn hơi nước mông lung, chỉ để lại những tiếng thở dốc kiều diễm khiến người mơ màng.

Sau khi tắm rửa xong, ngồi trước một bàn thức ăn tinh xảo, Hiên Viên Cẩm Mặc có một loại lỗi giác rằng mình không phải đang đào vong mà là đang đi du ngoạn. Đột nhiên, một trận ồn ào dưới lầu phá vỡ không khí ấm áp vốn có.

“Ủa, quan gia, đây là làm sao vậy?” Thấy một nhóm binh lính xông vào, tú bà cuống quít nghênh đón.

“Tránh ra tránh ra, bản quan phụng mệnh điều tra khâm phạm của triều đình, nếu có ý cản trở sẽ quy các ngươi vào tội giấu diếm khâm phạm!” Đầu lĩnh quan quân rút ra bội đao bên hông quơ quơ, người cả sảnh hoảng sợ nhao nhao cả lên.

“Ai nha, xem ngài nói kìa, chỗ mua vui giấu được khâm phạm ở đâu đây?” Không đợi quan quân tức giận, mấy tấm ngân phiếu đã từ tay áo rộng thùng thình của tú bà lọt qua tay hắn.


Quan quân nhướn mày, ước lượng độ dày trong tay một chút, ngữ khí cũng theo đó nhu hòa hơn, “Chúng ta đây cũng là làm việc công thôi, Mộng Nương đừng lo lắng, các huynh đệ của ta xuống tay tự biết chừng mực.”

Tiếng bước chân quan quân dần dần tới gần, “Rầm!” một tiếng, cửa nhã gian bị đá văng ra, bình phong được làm từ lụa mỏng ngã xuống, hai tiểu binh lập tức ngây ngốc. Dưới mành lụa đỏ, hai cỗ thân thể hoàn mỹ đang dây dưa với nhau, cơ thể người phía trên cân xứng hữu lực, đang vong tình luật động, khiến mỹ nhân dưới thân khó nhịn phát ra tiếng rên rỉ vụn vặt, âm thanh trong trẻo du dương khiến lòng người nhộn nhạo. Tóc dài đen nhánh tán loạn, che lấp cảnh đẹp bên dưới, chỉ có thể theo khe hở giữa sợi tóc mơ hồ nhìn thấy gương mặt mê hoặc lòng người của người dưới thân kia.

“Cút ra ngoài!” Người phía trên rõ ràng mất kiên nhẫn, thanh âm trầm thấp mang theo uy áp của người trên cao khiến hai tiểu binh sợ tới mức run rẩy, nhanh chóng đóng cửa lui ra ngoài. Quan to hiển quý trong kinh cực kỳ nhiều, người có khí thế như vậy tất nhiên không phải dân chúng tầm thường, đó là người mà tiểu binh như bọn hắn chọc vào được sao?

Ánh mắt người phái trên tối lại: “Quan binh trong thành thật sự nên quản lí lại cho tốt.”

Người dưới thân bất mãn, đỉnh đỉnh dục vọng lại có tinh thần về phía trước, trong mắt phượng tràn ngập uất ức.

Hiên Viên Cẩm Mặc không thèm để ý tới, lưu loát xốc chăn xuống giường: “Tự mình giải quyết đi.”

Phượng Ly Thiên mếu máo, dưới thân vẫn còn mặc quần mang hài chỉnh tề, sao tự giải quyết được chứ? Bất đắc dĩ, đành phải vận công áp chế.

“Hiện tại toàn thành giới nghiêm, chúng ta ra ngoài bằng cách nào?” Thay Phượng Ly Thiên chuẩn bị xong y phục dạ hành, Hiên Viên Cẩm Mặc từ cửa sổ nhìn về phía đường lớn đầy ắp đèn lông.

Phượng Ly Thiên cười khe khẽ, ôm Hiên Viên Cẩm Mặc cũng mặc y phục màu đen vào trong lòng: “Giao cho ta đi, dùng khinh công bay qua là được rồi!” Trong nháy mắt hắn mở cửa sổ, thân thể cũng phóng ra ngoài, lướt trên tầng tầng mái ngói, cả người nhảy lên, đi vào hậu viện Khinh Mộng Lâu.

“Ngươi đây là cùng đường nên muốn ta nhảy giếng sao?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhướn mày nhìn giếng cạn trước mặt, lớp lớp cỏ dại khô vàng gần như che lấp cả miệng giếng, bên mép giếng nước gồ ghế đá sắp sụp đổ, dưới ánh trăng u ám lại càng có vẻ dữ tợn.


Phượng Ly Thiên từ phía sau ôm lấy thắt lưng Hiên Viên Cẩm Mặc: “Đúng đó, nếu không thể cùng nhau sống, thì chúng ta cứ cùng nhau chết đi.”

“Muốn chết mình ngươi chết đi.” Y cười khẽ một tiếng, cố ý muốn xua đi bi thương ẩn ẩn lộ ra trong giọng nói của Phượng Ly Thiên, rõ ràng chỉ là lời nói vui đùa, lại khiến lòng y đau nhói.

Hắn ôm lấy Hiên Viên Cẩm Mặc thả người nhảy vào trong giếng, nhẹ nhàng rơi xuống đất, từ trong ngực lấy ra một viên dạ minh châu nhỏ như quả anh đào, ánh sáng yếu ớt không đủ để Hiên Viên Cẩm Mặc thấy rõ tình hình dưới giếng, chỉ mơ hồ nhìn ra đây là một đường hầm.

“Đi thôi.” Phượng Ly Thiên nắm tay Hiên Viên Cẩm Mặc, muốn để mình cõng y, đường hầm rất chật, không thể bế y được.

“Tự ta có thể đi.” Chân y quả thật chưa khỏi hẳn, nhưng cũng không đến mức giống một phế nhân ngay cả đi đường cũng không nổi, cứ bị Phượng Ly Thiên cõng đến ôm đi thật sự là……

“Đừng cậy mạnh, ngươi không thấy rõ đường đi.” Hắn không thèm nói nữa mà trực tiếp cõng cái tên không được tự nhiên kia lên, ánh sáng của dạ minh châu quả thật quá mỏng manh, nhưng đối với đôi mắt có thể nhìn thấy mọi vật về đêm mà nói thì tất cả đều rõ ràng như ban ngày.

“Ly Thiên, có phải ngươi có thể nhìn rõ mọi thứ vào buổi tối không?” Hiên Viên Cẩm Mặc như có chút đăm chiêu hỏi.

Bước chân Phượng Ly Thiên hơi khựng lại, xốc người trên lưng lên một chút rồi tiếp tục đi về phía trước: “Đây là do ta ta luyện công tạo thành…… Mặc, có phải ta, rất kỳ quái không?”

“Lưu Hỏa Thần công thật đúng là thứ tốt,” Không biết có phải ảo giác hay không, y luôn cảm thấy Phượng Ly Thiên có chút khẩn trương, không khỏi hơi đau lòng, con ngươi có lưu quang ám kim, ánh mắt có thể thấy rõ mọi vật về đêm, hình xăm Phượng hoàng yêu diễm, những điều này khiến Phượng Ly Thiên khác hắn với thường nhân, nhưng đối với Hiên Viên Cẩm Mặc mà nói, tất cả này đều khiến cho hắn đẹp đến mức khiến người ta sa đọa, “Luyện cái này có gì không tốt không?”

“Không biết, sư phụ cũng chưa từng nói qua.”


……

Đường hầm thật dài ngăn cách hai người với bên ngoài, tựa như khoảnh khắc này trong trời đất chỉ còn hai người bọn họ, vĩnh viễn bên nhau sánh cùng thiên địa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Phượng Ly Thiên Chương 45: Rời kinh

Có thể bạn thích