Phong Lưu
Chương 46: Môn không đăng hộ không đối



Đường Điểm và Thư Tiệp đứng ở một bên che miệng cười nhẹ.

- Ngươi giúp ta tìm một người.

Tần Thiên Bảo vỗ ngực bình bịch, nói:

- Mị tỷ tỷ yên tâm, cho dù là người chết, Thiên Bảo cũng sẽ quật mồ hắn lên vác xác về!

- Hì hì…

Đường Điềm và Thư Tiệp nhịn không được, thất thanh cười thành tiếng.

Lôi Mị nói:

- Trong Lôi Châu Thành này có một tay trộm nhi phi thường nhanh…

Lời của nàng còn chưa nói xong, sắc mặt vừa mới khôi phục một chút của Tần Thiên Bảo lập tức trở nên tái nhợt vô cùng. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Trong lòng Đường Tiểu Đông khẽ động, chẳng lẽ hắn nhận thức tên tiểu thâu kia?

Lôi Mị cũng đã nhìn ra, mềm mại đáng yêu cười:

- Nguyên lai là các ngươi nhận thức, vậy thì tốt rồi.

- Không… Khô

ng nhận ra…

Tần Thiên Bảo không còn bộ dáng khí khái anh hùng phó thang đạo hỏa vừa rồi, hiện tại án mắt lóe ra, không dám nghênh đón con mắt của Lôi Mị, bộ dáng thấp thỏm không yên.

Nụ cười mềm mại đáng yêu của Lôi Mị càng thêm đậm:

- Ngươi không muốn?

Tần Thiên Bảo ưỡn ngực nói:

- Chuyện bán đứng bằng hữu, Thiên Bảo thà chết cũng không làm, tỷ giết ta đi.

- Chậc chậc chậc, vừa sợ tới thiếu chút nữa tiểu cả ra quần, hiện tại lại có bộ dáng khí khái anh hùng thề sống thề chết như vậy?

Đường Điềm phe phẩy đầu, nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt càng ngọt tới mức mê người:

- Muốn chết sao? Rất dễ, chỉ là trước tiên cho ngươi thưởng thức tư vị của hủ tâm thực cốt tán Đường Môn ta!

Trong tay không biết từ khi nào nhiều hơn một cây châm dài chừng bảy tấc, hiển nhiên đầu nhọn phía trước từng ngâm qua độc, lóe lên quang mang màu lam, nhẹ nhàng đâm một cái trên mu bàn tay phải của Tần Thiên Bảo, lập tức phun ra một dòng máu, rất nhanh kết dính thành hạt châu màu đen.

Máu đỏ tươi biến thành màu đen, nói rõ đã trúng động, lời đe dọa của Đường Điềm cũng không phải hư ngôn.

Sắc mặt tái nhợt tới dọa người của Tần Thiên Bảo lộ nụ cười sầu thảm:

- Tuy rằng Tần Thiên Bảo ta là một kẻ nhát gan rất sợ chết, thế nhưng dù chết cũng sẽ không bán đứng bằng hữu!

Đường Tiểu Đông không khỏi nhíu mày, tuy rằng sắc mặt của Tần Thiên Bảo trắng bệnh sợ hãi, thế nhưng lại lộ ra thần tình thấy chết không sờn.

Người này dĩ nhiên bị bằng hữu, ngay cả mạng cũng không ng

Không nghĩ tới hắn nhỏ tuổi như vậy, nhưng xương cốt không hề mềm!

Đường Tiểu Đông rất bội phục, tâm niệm xoay chuyển thật nhanh, xem ra tiểu tử này là loại ăn mềm không ăn cứng, hắn lui ra ngoài cửa, hỏi La Mạn về chuyện tình giữa hắn và thiếu nữ kia.

Châu Nhi từ nhỏ đã bị bọn buôn người lừa bán vào Di Tình Viện. La Mạn thấy nàng lớn lên mập mạp đáng yêu, liền tận lực tài bồi, chuẩn bị thay thế các cô nương lỡ thì sắp hoa tàn ít bướm. Châu Nhi trổ mã trở thành thiếu nữ xinh đẹp, tuy rằng nhận được sự thương yêu của La Mạn, thế nhưng cuối cùng vẫn phải tiếp nhận số phận tiếp khách kiếm tiền.

Châu Nhi tại thời điểm lên Phổ Đà Tự dâng hương xin xâm nhận thức Tần Thiên Bảo, tuổi tác của hai người không chênh lệnh nhiều, nói chuyện rất hợp duyên, nhanh chóng rơi vào bể tình.

Tại ngày lựa chọn hoa khôi của Châu Nhi, Tần Thiên Bảo đột nhiên hiện thân thi triển quỷ kế, có thể thành công bao Châu Nhi, đối với La Mạn mà nói, Tần Thiên Bảo có thể bao trọn gói Châu Di trong thời gian dài chính là khách hàng lớn, là cây rụng tiền, cớ sao không thỏa mãn.

Trong lòng Đường Tiểu Đông suy nghĩ, Tần Thiên Bảo và Châu Nhi yêu nhau, hắn không có lý do gì không chuộc thân vì Châu Nhi, giải thích duy nhất chính là giá cả La Mạn báo ra quá cao, Tần Thiên Bảo nhất thời không kiếm đủ tiền, mà hắn lại không muốn Châu Nhi tiếp khác, không thể làm gì khác hơn là dùng số tiền lớn bao trọn gói Châu Nhi trong thời gian dài, đây chính là một trong những thủ đoạn kiếm tiền thường dùng của thanh lâu kỹ viện.

Nếu như Châu Nhi hư tình giả ý đối với Tần Thiên Bảo, làm trò hát đôi đối cùng La Mạn, Tần Thiên Bảo thực sự oan muốn chết!

Chỉ là biểu tình hồi hộp lo lắng bất an của Châu Nhi, tựa hồ đối với Tần Thiên Bảo là thực lòng, hắn hiện tại muốn xác định trước xem Châu Nhi có đúng là thực tình đối với Tần Thiên Bảo hay không, như vậy mới định chủ ý thuyết phục Tần Thiên Bảo.

Hắn gần như thô bạo kéo Châu Nhi sang một bên, trên mặt để lộ biểu tình hung thần ác sát:

- Ngươi và họ Tần kia có quan hệ gì?

Châu Nhi sợ tới mức hoa dung thất sắc, toàn thân run rẩy như đóa kiều hoa trong mưa rền gió dữ, tùy thời có thể héo rũ, nhìn thấy mà thương.

- Hắn… Là tướng công của ta!

Hai gò má của Châu Nhi tái nhợt không chút máu, nhưng vẫn ưỡn cao bộ ngực phát triển rất tốt, đôi tròng mắt xinh đẹp nhìn thẳng, tuy rằng sợ hãi, bất an, nhưng càng nhiều để Đường Tiểu Đôngđược một cỗ tình cảm kiên định của nàng đối với Tần Thiên Bảo.

Đường Tiểu Đông thở dài một hơi nhẹ nhõm, Châu Nhi vừa vừa rồi đã nhìn thấy Lôi Mị xuất thủ đối phó Tần Thiên Bảo, trong mắt của nàng, mấy người bọn hắn đều là ác nhân, bị uy hiếp nhưng vẫn thản nhiên thừa nhận quan hệ giữa nàng và Tần Thiên Bảo, nói rõ nàng đối với Tần Thiên Bảo là thực lòng.

- Ngươi biết thân phận của Tần Thiên Bảo là gì sao? Bảo Định Tần gia chính là danh môn thế gia!

Thanh âm của hắn rất ôn nhu, nụ cười trên mặt hắn cũng rất ôn nhu, giống như gió xuân thổi qua, cảm giác vô cùng ấm áp.

Chuyển biến đột nhiên khiến Châu Nhi đầu tiên là ngẩn ra, hai gò má xoạt một cái trở nên tái nhợt không chút máu, lời nói của Đường Tiểu Đông giống như mũi tên nhọn bắn trúng yếu hại của nàng.

Bảo Định Tần gia là một danh môn thế gia, các đệ tử trong gia tộc này đời đời làm quan, các cửa hiệu buôn bán thương nghiệp hầu như trải khắp nước, những điều này, Tần Thiên Bảo đã từng nói qua với nàng, thế nhưng không hề làm nàng vui vẻ, ngược lại khiến nàng càng thêm lo lắng trong lòng.

Đầu năm nay cười nghèo không cười giàu, văn nhân mặc khách lấy trà trộn thanh lâu làm hành vi phong lưu phóng đãng, nhưng chơi thì chơi, muốn kết hôn làm thê tử hầu như không ai dám, cho dù dám lấy thì cũng chỉ có thể làm thiếp mà thôi, trong thiên hạ có bao nhiêu nữ nhân làm thiếp mà vẫn có cuộc sống yên bình thanh thản hết đời?

Người nhà giàu có tiền bạc, đặc biệt là những danh môn thế gia, chú ý chính là môn đăng hộ đối, bản thân xuất thân từ thanh lâu, môn không đăng hộ không đối, muốn gả vào Tần gia, sợ rằng so với lên trời còn khó hơn.

Một phát súng bắn trúng yếu hại của Châu Nhi, trong lòng Đường Tiểu Đông cười thầm, nói:

- Chỉ cần nàng nghe theo lời ta an bài, ta đảm bảo nàng phong phong cảnh cảnh gả vào Tần gia, hơn nữa các trưởng bối Tần gia còn ước gì không nhanh chóng xúc tiến hôn nhân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Phong Lưu Chương 46: Môn không đăng hộ không đối

Có thể bạn thích