Nữ Phụ Phản Công!! Nữ Chính Đừng Khinh Thường Ta!
Chương 43: Quá khứ khó phai (h vụn vặt)

(Đôi phút tếu vì chuyện đổi tên của truyện =))))

Đọc giả 1: Hay là giữ lại tên nữ phụ phản công thôi?

San San: Hưm... Như vậy không hay cho lắm...

Đọc giả 2: 1, Nữ chủ cút đi

2, nữ phụ hoàn hảo

3, nghịch tập khuynh thành

4, San San truyền kì

San San: *phun nước* truyền kì á? Đọc giả này thật có tâm nha

Mỗ tác giả: ....

Đọc giả 3: Quai nữ San San

San San: *nhíu mày* ngươi là đọc giả của ta đấy à?

Đọc giả 4: Kì ba nữ phụ

San San: ta không hiểu ý nghĩa tên lắm?

Đọc giả 5: Nữ Phụ kì tài

San San: ây gu ta thích đọc giả này nga~

Đọc giả 5: Tích San San - Nữ Phụ Thâm Hiểm Toàn Phần =))))))

San San: *trợn mắt* Ngươi cũng là đọc giả của ta đấy hả?

Đọc giả 6: Địch Nhân Nữ Phụ

San San: suy nghĩ đã....

Các nàng thật đáng yêu =)))) ta đọc cmt thật sự ta đã cười đến mức quai hàm rơi lộp bộp xuống đất luôn a~)

---Ta là giải phân cách, vào chuyện chính----

Không để cho mọi người hồi lại sau phút ngẩn ngơ, Minh Dạ Nguyệt cúi đầu xuống định hôn San San, Mai Mai bừng tỉnh định gỡ tay của Minh Dạ Nguyệt ra thì...

-Buông San San ra!

Minh Dạ Nguyệt mỉm cười yêu nghiệt, tất cả quay lại nhìn... Là Dạ Minh... Hôm nay anh đi đón cô sau khi tan học, nhìn thấy cô bị nắm chặt cằm liền bực tức không thôi...

Dạ Minh bước nhanh chân tới gỡ tay của Minh Dạ Nguyệt ra ôm San San vào lòng hất mặt lên, hành động vô cùng trẻ con:

- Cô ấy có tôi rồi, đừng có mà lại gần tán tỉnh, cô ấy yêu tôi đến mức tranh giành tôi với Minh Đang Linh đấy!

San San khóe mắt giật giật, Mai Mai há hốc miệng ra.... Cô đâu có tranh giành... Đơn giản chỉ là cô lấy anh làm bia đỡ đạn thôi... Dạ Minh đại ca a~ Anh hiểu lầm như vậy nữ chủ sẽ ăn tươi nuốt sống tôi đó~

Cô ánh mắt rối rem nhìn Dạ Minh, Còn Dạ Nguyệt (ta xin phép bỏ họ, mỏi tay lắm :v) nhìn thấy cô và Dạ Minh một hồi ánh mắt yêu thương, tay lắm chặt vào nghe thấy cả tiếng rốp rốp.... Anh chắc chắn không đến muộn như thế.... Anh vẫn có thể cướp cô về từ tay gã kia... Chắc chắn là như vậy!

Dạ Nguyệt mỉm cười từ tốn:

-À vậy sao? San San từng ngồi trên người tôi thoát y sạch đấy.

Cô lúc này thật muốn phun một búng máu.... Cái gì gọi là cẩu huyết....? Chính là cái này đây.... Cô thật muốn đập nguyên chủ tơi bời một vố a~....

Dạ Minh ngạc nhiên nhìn San San, Mai Mai từ đầu đến cuối miệng vẫn cứ rơi lộp bộp... Hoàn toàn không thể tỉnh nổi tình huống oái oăm này....

Dạ Minh nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu lay nhẹ vai:

- Thật sao San San? Em yêu hắn đến mức tự nộp bản thân mình cho hắn sao????

Cô bị lay đến quay cuồng mặt mày.... Minh Dạ Nguyệt lúc này nhịn cười đến nội thương... Anh biết cô đã thay đổi nhưng thật khó để không nhắc chuyện xưa... Anh hếch nhẹ môi lên “tiện mồm” bồi thêm một câu:

- Lúc đó San San còn ngồi lên bàn tôi mời gọi là... “Nguyệt...”

Cô mặt chảy đầy hắc tuyến.... Gào lên chỉ tay vào mặt Minh Dạ Nguyệt:

- Câm cái miệng cẩu nhà anh cho tôi! Lúc đó là tôi say!

Minh Dạ Nguyệt ý cười càng sâu làm cho cô chột dạ:

- Thật là em say ư...?

Cô chính là người không biết nói dối a~.... Nguyên chủ lúc đó không hề say, bị anh cự tuyệt đem trả về nhà...

Cô mặt đỏ lên cố hất cằm nói:

- Đúng vậy thì sao?

Ý cười trong mắt của anh lúc này đã bừng lên, sáng một cách yêu nghiệt bước lại gần cô cúi đầu thì thào vào tai cô:

-Vậy thì lần sau lại tiếp tục say để rồi lại đến tìm tôi nữa nhé.... San Nhi...

Anh mỉm cười ngẩng người lên bước đi, cô rùng mình một cái còn Dạ Minh lúc này chỉ biết mặt sa sầm không nói câu nào cả...

Anh không biết cô lại trở lên thiếu thốn tình cảm đến vậy... Anh không hề biết rằng là anh chưa bao giờ cho cô được tình cảm như những người con gái khác....

Anh có phải quá trong sáng khi yêu nhau suốt 3 năm chưa hôn cô đến một lần? (Mỗ tác giả: Vâng anh đi làm hòa thượng cm anh đi!) Nhưng cô đâu có nghĩ như vậy... Nếu lúc này San San nghe thấy câu nói của anh chắc chắn sẽ phun một búng máu và gào lên “Cẩu huyết” cho coi a~ Cơ mà mỗ nữ của chúng ta đâu có thể nghe được....

Dạ Minh cúi đầu... Trước kia anh vì hận thù mù quáng lên luôn kìm chế dục vọng của mình... Vậy bây giờ để cô không thoát khỏi bàn tay của anh... Anh sẽ không cố kìm chế nó quá sức đến mức đó nữa... Sẽ hảo hảo mang cô đem hòa nhập không để người khác chiếm lấy cô....

Doanh Nhi của anh! Lúc này San San không hề biết rằng hai suy nghĩ đen tối đã bắt đầu lóe lên trong đầu hai mỗ nam nào đó...

Hành trình quyến rũ mỗ nữ thần kinh thô của các mỗ nam chắc sắp bắt đầu rồi nhỉ... Tất cả đều sẵn sàng để hành động....

-----Ta là dải phân cách, nhớ lại hôm kích tình----

- Tích San San! Tôi nói với em bao nhiêu lần rồi! Đừng tới làm phiền tôi vào buổi tối nữa!

Minh Dạ Nguyệt day nhẹ trán... Anh đã cố trốn tránh cô rồi tại sao cô vẫn lằng lặc bám theo anh đến như vậy?

Tích San San không can tâm liền cởi bỏ toàn bộ áo trên ra, ánh mắt của anh có chút cứng đờ lại nhìn khuôn ngực trần trắng nõn nà cùng bông hoa nhỏ trên đồi bồng đào đó... Họng anh khô rát lại... Tích San San mím môi đi lại gần ngồi lên người anh, chiếc váy vốn bó sát ngồi xuống thân thể anh liền lộ hoàn toàn bắp đùi và chiếc quần tình thú...

Ánh mắt anh tối sầm lại ho nhẹ một cái nắm lấy hai vai của San San đẩy nhẹ ra:

- Về đi, đừng làm càn nữa!

Tích San San không can tâm, liền lấy tay của anh đặt lên đồi bồng đào xinh đẹp của mình nói:

- Giáo sư ken, chẳng lẽ cơ thể em không hấp dẫn? Không đẹp bằng Minh Đang Linh??????

Anh giật mình khi tay mình đã chạm lên khuôn ngực của cô... Nó thật sự mềm mại... Lúc này ánh mắt của anh đã tối hơn một nửa, giữ lấy eo của cô làm cô bất ngờ không cho cô kịp thích ứng liền ngậm lấy bông hoa nhỏ e thẹn kia.

Tích San San giật mình liền hơi ưỡn người lên khẽ rên:

- Giáo sư... Ken...

Anh lúc này đã ngậm lấy bông hoa nhỏ kia liền kịch liệt cắn mút làm cho cô hưng phấn lạ kì.... Tay kia cũng không rảnh rỗi đặt lên bên cạnh nó mà bóp nắn liên tục...

Cô gái này muốn thử thách sự kiên nhẫn của anh ư? San San tay đã luồn lên tóc của anh mà xoa đi xoa lại rối bù lên khẽ kêu như tiếng mèo cào... Cào nhẹ vào trái tim của anh một lần nữa rung lên....

Hạ thân của anh bắt đầu có dấu hiệu, cô vẫn đang trong hưng phấn kì lạ liền buột miệng kêu lên:

- Thiên Vũ...

Anh lúc này bừng tỉnh liền đẩy cô ra, cô ngạc nhiên nhìn anh, anh cười nhạt:

- Cô về đi, đừng để tôi không khách khí với cô! Trong lòng tôi chỉ có Minh Đang Linh mà thôi, chỉ là muốn thử cô chút nhưng cô lại như vậy...

Anh nắm chặt tay... Anh nói dối cô... Nói dối cả bản thân mình rằng mình đã yêu Minh Đang Linh để quên cô...

San San lúc này nước mắt đã giàn giụa, nhặt chiếc áo mặc vội vào rồi chạy bay ra khỏi nhà của anh... Trái tim anh lại tiếp tục rỉ máu nữa rồi... Thật bi thương cho chính bản thân của mình.... Anh cười khổ...

Theo nguyên tác, tác giả của bộ truyện chỉ đề cập đến lúc nguyên chủ bị đuổi ra khỏi nhà Minh Dạ Nguyệt, không hề nói tâm tư của anh cũng không hề có cảnh này.... Bị cắt mất phân đoạn này lên San San đã không biết chuyện gì xảy ra....

Cuối nguyên tác khi San San chết, anh mới nhận ra anh yêu cô nhiều đến mức nào.... Hận nữ chủ nhưng anh cũng là người sai, là người đầu tiên và duy nhất tách ra khỏi hậu cung của nữ chủ, không hề có một cảnh H vào với nữ chủ từ đầu câu chuyện và bỏ đi nước ngoài.... Tất nhiên San San của chúng ta không hề đọc ngoại truyện của bộ truyện bởi vì ngoại truyện chỉ có trên diễn đàn của tác giả đó... Không hề được phát hành ra truyện....

Về sau, sau khi biết chuyện này cô cảm động nhìn anh nói:

- Tại sao anh không nói?

- Bởi vì anh yêu em một cách hèn nhát... Lên anh chọn trốn tránh một cách hèn nhát....

Cơ mà đây là chuyện về sau... Chúng ta cùng từ từ hưởng thụ hiện tại đã....

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Nữ Phụ Phản Công!! Nữ Chính Đừng Khinh Thường Ta! Chương 43: Quá khứ khó phai (h vụn vặt)

Có thể bạn thích