Vì tình thế đang chống lại Miranda nên rõ ràng cô phải cầm cự càng lâu càng tốt, và đến giờ đã được ba ngày rồi.

Bà ngoại cô phát động cuộc tấn công, sử dụng sự ngon ngọt và óc xét đoán. “Nào, cháu yêu,” bà nói, “bà hiểu rằng sự quan tâm của ngài Turner có lẽ hơi chậm trễ một chút, nhưng anh ta đã đến để thảo luận, và, ờ, cháu đã...”

“Bà không cần phải nói điều đó,” Miranda đỏ bừng mặt giận dữ.

“À, cháu đã làm thế.”

“Cháu biết.” Có Chúa chứng giám, cô biết. Hầu như cô có nghĩ được điều gì khác nữa đâu.

“Nhưng thật sự, cháu yêu, có vấn đề gì không ổn với ngài Tử tước thế? Anh ta có vẻ là một anh chàng khá tốt, và đã cam đoan với chúng ta rằng anh ta sẽu cấp và chăm sóc cháu một cách thích đáng.”

Miranda nghiến răng. Turner đã ghé qua vào buổi tối hôm trước để tự giới thiệu với ông bà ngoại cô. Cô tin chắc anh đã khiến ông bà cô mê ngay trong vòng chưa đầy một giờ. Người đàn ông đó nên bị cấm bén mảng lại gần phụ nữ ở đủ mọi lứa tuổi.

“Và anh ta khá đẹp trai, bà nghĩ thế,” bà ngoại cô tiếp tục. “Cháu không nghĩ thế sao? Dĩ nhiên cháu cũng nghĩ vậy rồi. Xét cho cùng, khuôn mặt của anh ta không phải kiểu mà người này nghĩ đẹp còn người khác lại không. Gương mặt của anh ta thuộc kiểu mọi người đều thấy đẹp. Cháu không đồng ý sao?”

Miranda đồng ý, nhưng cô không định nói ra.

“Dĩ nhiên, đẹp trai là một nhẽ, biết bao nhiêu người ngoại hình đẹp đẽ lại có trí tuệ nghèo nàn.”

Miranda thậm chí không muốn nghĩ tới điều đó.

“Nhưng hoá ra anh ta lại còn rất thông minh, và cũng khá là lịch sự, ân cần. Tóm lại, Miranda ạ, cháu có thể làm chuyện này tồi tệ hơn nhiều đấy.” Khi cô cháu gái của bà vẫn chẳng đáp lại, bà tiếp tục với giọng mỉa mai hiếm thấy. “Và bà không nghĩ cháu sẽ có thể làm tốt hơn nữa đâu.”

Cô thấy nhoi nhói, nhưng đó là sự thật. Mặc dù vậy, cô tuyên bố, “Có thể cháu vẫn không kết hôn.”

Vì bà cô không thấy đó là một lựa chọn có thể trụ vững được, nên bà chẳng buồn đáp. “Không phải bà đang nói về tước vị của anh ta,” bà lại đột ngột lên tiếng. “Hay tài sản của anh ta. Anh chàng vẫn sẽ là một đám tốt nếu không có một xu dính túi.”

Miranda tìm ra cách trả lời bà, cô chỉ cần húng hắng nước đôi trong cổ họng, hơi lắc đầu, hơi nghiêng đầu và nhún vai. Như thế, cô hy vọng, là được rồi.

Nhưng vẫn chưa xong. Chưa ngã ngũ. Turner tiến hành vòng kế tiếp bằng cách cố quyến rũ bản tính lãng mạn của cô bó hoa lớn cứ khoảng hai giờ lại đến một lần, mỗi bó có một mẩu giấy ghi lời nhắn, “Hãy lấy anh, Miranda.”

Miranda cố hết sức làm ngơ chúng, điều đó không dễ, bởi vì chúng nhanh chóng lấp đầy mọi góc nhà. Tuy nhiên, anh đã đạt được một bước thâm nhập lớn đối với ông bà cô, họ tăng cường gấp đôi nỗ lực với quyết tâm được thấy Miranda sánh duyên cùng vị Tử tước quyến rũ hào phóng này.

Lần kế tiếp, ông ngoại cô cố tiếp cận bằng cách thức hung hăng hơn nhiều. “Vì Chúa, thưa tiểu thư,” ông gầm lên. “Cháu có mất trí không thế?”

Vì chính Miranda cũng không còn chắc chắn là mình biết câu trả lời, nên cô không đáp.

Turner là người kế tiếp, lần này anh đã phạm phải một lỗi chiến thuật. Anh gửi một mẩu giấy viết, “Anh tha thứ cho em vì đã đánh anh.” Ban đầu Miranda nổi điên lên. Lại là cái giọng trịch thượng bề trên đã trở thành nguyên nhân khiến cô đấm anh lần trước. Nhưng sau đó cô nhận ra nó có nghĩa gì - một lời cảnh cáo dịu dàng. Anh sẽ không nhân nhượng tính bướng bỉnh của cô lâu hơn nữa.

Vào ngày thứ hai của cuộc vây hãm, Miranda quyết định cô cần ít không khí mát mẻ trong lành - thật sự, hương thơm của tất cả chỗ hoa này rõ ràng có vị ngọt ngào giả tạo - nên Miranda cầm cái mũ tròn và hướng về khu vườn nằm trên phố Nữ hoàng cách nhà không xa.

Turner bắt đầu bám theo cô ngay lập tức. Anh không hề nói đùa khi bảo cô rằng anh đang đặt nhà cô dưới sự giám sát chặt chẽ. Tuy nhiên, anh lại chẳng buồn bỏ chút công sức để đề cập đến việc mình không hề thuê thám tử chuyên nghiệp theo dõi. Người hầu riêng của anh đã được nhận vinh hạnh đó, và sau tám giờ đồng hồ liền nhìn chăm chăm ra cửa sổ, chàng ta đã nhẹ nhõm bao nhiêu khi quý cô nọ cuối cùng cũng ra khỏi nhà, và chàng ta có thể rời trụ gác của mình.

Turner mỉm cười quan sát Miranda bước vội vã, dứt khoát đến công viên, rồi anh cau mày khi nhận ra cô không dẫn theo hầu gái. Edinburgh không nguy hiểm như London, nhưng chắc chắn một quý cô hiền lành sẽ không mạo hiểm ra ngoài một mình. Kiểu hành vi này cần phải chấm dứt khi họ đã kết hôn.

Và họ sẽ kết hôn. Miễn bàn luận thêm.

Tuy nhiên, anh sẽ phải tiếp cận vấn đề này bằng một phương thức nào đấy khéo léo tế nhị hơn. Nghĩ lại thì lời nhắn bày tỏ sự tha thứ của anh có lẽ là một sai lầm. Khỉ thật, ngay khi viết ra anh đã biết nó sẽ làm cô khó chịu, nhưng dường như anh không thể ngăn mình lại. Không thể nào khi mà cứ mỗi lần nhìn vào gương, anh lại thấy con mắt thâm tím nhìn mình chòng chọc.

Miranda vào công viên và sải bước dọc theo lối đi vài phút cho tới khi thấy một cái ghế băng còn trống. Cô phủi bụi, ngồi xuống và lôi một cuốn sách ra khỏi chiếc túi đeo bên mình.

Từ chỗ đứng quan sát cách đó khoảng năm mươi mét, Turner vẫn đang mỉm cười. Anh thích ngắm cô. Anh ngạc nhiên thấy mình thỏa mãn biết bao khi chỉ đứng đó dưới gốc cây và ngắm nhìn cô đọc sách. Những ngón tay cô mềm mại thanh nhã khi lật giở từng trang sách. Turner đột nhiên tưởng tượng cô đang ngồi sau bàn viết trong phòng khách ăn thông với phòng ngủ của anh ở dinh thự Northumberland. Cô đang viết thư, có lẽ cho Olivia, vừa mỉm cười vừa kể lại chi tiết các sự kiện trong ngày.

Turner bỗng nhận ra cuộc hôn nhân này không chỉ đúng đắn, mà nó còn rất tốt đẹp, và anh sẽ khá hạnh phúc với cô.

Huýt sáo một mình, anh thong thả đi tới chỗ Miranda và ngồi phịch xuống bên cạnh. “Xin chào, mèo con.”

Cô nhìn lên và thở dài, đảo mắt. “Ôi, là anh à.”

“Anh thật không mong có ai khác sẽ biểu lộ lòng yêu mến với mình như em.”

Cô nhăn nhó khi nhìn lên mặt anh. “Em xin lỗi vụ con mắt của anh.”

“Ồ, nếu em còn nhớ thì anh đã tha thứ cho em rồi.”

Cô cứng người. “Em nhớ

“Phải,” anh lầm bầm. “Anh biết là em sẽ nhớ mà.”

Cô đợi một lúc, có lẽ đợi anh bỏ đi. Sau đó cô quay lại chú mục vào cuốn sách và thông báo, “Em sẽ đọc sách.”

“Anh thấy rồi. Thế là rất tốt. Anh thích phụ nữ biết mở mang đầu óc.” Anh giật quyển sách từ tay cô và lật ngược nó để xem tựa đề. “Kiêu hãnh và định kiến. Em thích nó à?”

“Em rất thích.”

Anh phớt lờ giọng ngang ngạnh của cô trong khi lật trang đầu tiên, vẫn dùng ngón trỏ đánh dấu chỗ cô đang đọc. “Có một sự thật mà ai cũng công nhận, đấy là: một người đàn ông độc thân sở hữu một gia sản lớn hẳn sẽ muốn có một cô vợ.”

Miranda cố giật cuốn sách lại, nhưng anh đã giơ nó ra khỏi tầm với của cô.

“Hừmm,” anh mơ màng. “Một ý nghĩ thú vị. Chắc chắn là anh đang muốn một cô vợ.”

“Về London đi,” cô vặc lại. “Anh sẽ tìm thấy vô số phụ nữ ở đó.”

“Và anh đang sở hữu một gia sản lớn.” Anh nhoài người tới trước nhe răng cười với cô. “Phòng trường hợp em không nhận ra.”

“Em thấy nhẹ nhõm như sắp bay lên đến nơi đây vì biết rằng anh không bao giờ chết đói.”

Anh nín cười. “Ôi, Miranda, tại sao em không chịu đầu hàng nhỉ? Em không thể thắng trận này đâu.”

“Em không hình dung nổi có bao nhiêu linh mục sẽ làm lễ kết hôn cho một cặp đôi mà không có sự đồng ý của người phụ nữ.”

“Em sẽ đồng ý,” anh nói bằng giọng điệu

“Ồ?”

“Em yêu anh, nhớ không?”

Miệng Mirana mím chặt. “Chuyện đó từ rất lâu rồi.”

“Gì cơ, hai hay ba tháng nhỉ? Không quá lâu. Nó sẽ quay trở lại với em thôi.”

“Với cách hành xử của anh bây giờ thì không đâu.”

“Thật là miệng lưỡi sắc bén,” anh mỉm cười láu cá. Rồi anh cúi lại gần cô. “Nếu em cần biết thì đó là một trong những điều anh thích nhất ở em đấy.”

Miranda phải gập các ngón tay lại để kìm mình không bóp cổ anh. “Em tin em đã hít đủ không khí trong lành rồi,” cô phát biểu, ôm thật chặt cuốn sách trước ngực và đứng lên. “Em về nhà đây.”

Anh lập tức đứng dậy. “Thế thì anh sẽ đi cùng em, Phu nhân Turner.”

Cô xoay ngoắt lại. “Anh vừa gọi em là gì?”

“Chỉ đang thử cái tên thôi mà,” anh lầm bầm. “Nghe khá hợp, anh nghĩ thế. Em cũng nên tự làm quen với nó càng sớm càng tốt.”

Miranda lắc đầu rồi dợm bước về nhà. Cô cố gắng đi trước anh vài bước, nhưng đôi chân anh quá dài, nên anh chẳng gặp khó khăn gì để đi ngang hàng với cô. “Em biết không, Miranda,” anh lịch sự nói, “nếu em có thể cho anh một lý do tại sao chúng mình không nên lấy nhau, thì anh sẽ để em yên.”

“Em không thích anh.”

“Đó là nói dối nên không tính.”

Cô nghĩ một lúc nữa, vẫn rảo bước nhanh hết mức có thể. “Em không cần tiền của anh.”

“Dĩ nhiên em không cần. Năm ngoái Olivia đã nói với anh là mẹ em để lại cho em một khoản thừa kế. Đủ để sống. Nhưng rõ là hơi thiển cận khi từ chối cưới một ai đó vì em không muốn có nhiều tiền hơn, em không nghĩ thế sao?”

Cô nghiến chặt hai hàm răng và tiếp tục bước đi. Họ đã đến bậc thềm dẫn lên nhà ông bà ngoại cô, và Miranda bước lên thật nhanh. Nhưng trước khi cô kịp vào nhà, một tay Turner đã đặt lên cổ tay cô, ấn đủ nhẹ để đảm bảo với cô rằng anh không khinh suất.

Và rồi anh vẫn tủm tỉm vừa nói vừa cười. “Em thấy chưa? Không có một lý do nào cả.”

Đáng lẽ cô phải thấy chùn bước mới phải.

“Có lẽ không,” thế nhưng cô chỉ lạnh nhạt nói, “nhưng cũng chẳng có lý do nào để làm thế cả.”

“Thanh danh của em không phải là lý do sao?” anh hỏi một cách êm ái.

Cô cảnh giác nhìn thẳng vào mắt anh. “Nhưng thanh danh của em không gặp nguy hiểm.”

“Không ư?”

Cô nghẹn thở. “Anh sẽ không làm thế.”

Anh nhún vai, một cử động nhỏ xíu của vai anh cũng gây ra cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô. “Bình thường thì không ai nghĩ anh tàn nhẫn, nhưng đừng đánh giá thấp anh, Miranda. Anh sẽ cưới em.”

“Tại sao anh lại muốn thế?” cô la lên. Anh không phải làm điều đó. Không ai ép buộc anh cả. Thật ra Miranda còn cho anh một lối thoát bằng phẳng dát bạc nữa cơ mà.

“Anh là một quý ông,” anh đáp trả. “Anh quan tâm tới các hành vi vượt giới hạn của mình.”

“Em là một hành vi vượt giới hạn sao?” cô thì thầm. Bởi vì không khí đã bị hút cạn khỏi hai lá phổi của Miranda nên cố chỉ có thể bật ra một tiếng thì thầm.

Anh đứng đối mặt với cô với vẻ không thoải mái mà cô chưa từng thấy ở anh trước đây. “Anh không nên quyến rũ em. Đáng lẽ anh phải biết rõ điều đó. Và anh đáng lẽ không nên bỏ mặc em nhiều tuần sau đó như vậy. Anh không có lý do gì để biện minh cho việc này, để bào chữa cho những sai lầm của bản thân. Nhưng anh sẽ không cho phép danh dự của mình bị quẳng sang một bên. Và anh sẽ cưới em.”

“Anh muốn em, hay anh muốn danh dự của anh?” Miranda thì thầm.

Anh nhìn cô như thể cô đã bỏ lỡ mất một bài học quan trọng. Rồi anh nói, “Chúng là một.”

28 Tháng tám 1819

Mình đã cưới anh.

Đó là một đám cưới nhỏ thôi. Nhỏ xíu, thật vậy, khách mời duy nhất là ông bà ngoại của Miranda, bà vợ của cha xứ, và - chiều theo sự nài nỉ của Miranda - MacDownes.

Họ lên đường đến nhà anh ở Northumberland ngay sau hôn lễ vì Turner nhất quyết muốn như vậy. Hôn lễ cũng theo ý anh, được tổ chức vào thời điểm sớm khủng khiếp để họ có thể khởi hành thuận lợi trở về Rosedale - ngôi nhà mục sư có từ thời kỳ khôi phục quân chủ của Anh mà cặp đôi mới này sẽ gọi là tổ ấm.

Sau khi Miranda tạm biệt mọi người, anh giúp cô trèo vào xe, hai bàn tay anh nấn ná ở eo cô trước khi nâng cô lên. Một cảm xúc kỳ lạ chưa từng thấy tràn qua anh, và Turner hơi sửng sốt khi nhận ra đó là trạng thái mãn nguyện.

Cuộc hôn nhân với Leticia có nhiều ý nghĩa, nhưng không bao giờ là sự bình yên, thanh thản. Turner đã bước vào khối liên kết tấn công dồn dập đến chóng mặt giữa sự thèm khát và cảm giác kích động nhanh chóng chuyển thành trạng thái vỡ mộng và cảm giác mất mát tan nát. Và khi cơn bão qua đi, tất cả những gì còn lại chỉ là sự giận dữ.

Anh thích ý tưởng kết hôn với Miranda hơn. Cô đáng tin cậy. Cô sẽ không bao giờ phản bội anh bằng thân thể hay lời nói của mình. Và mặc dù không cảm thấy sự si mê đến mức ám ảnh như với Leticia trước kia, anh vẫn khao khát có cô - Miranda - với cảm xúc mãnh liệt mà anh không thể tin nổi. Mỗi lần nhìn thấy cô, ngửi thấy cô, nghe thấy cô... anh đều muốn cô. Anh muốn chạm lên cánh tay cô để cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cô. Anh muốn nhớ lại cô kỹ hơn, muốn hít thở cô khi họ đi ngang qua nhau.

Mỗi khi nhắm mắt, anh lại quay trở về căn lều đi săn ấy, bao phủ cơ thể cô bằng cơ thể anh, bị khuất phục bởi một thứ gì đó sâu thẳm trong anh, một thứ gì đó nguyên sơ và chiếm hữu, cùng đôi chút hoang dại.

Cô đã là của anh. Và giờ cô sẽ lại là của anh.

Anh bước vào xe ngay sau cô và ngồi xuống cùng một bên, mặc dù không phải ngay sát cô. Anh không muốn gì hơn là được ngồi sát cô và kéo cô vào lòng anh, nhưng anh cảm thấy cô cần một chút thời gian.

Hôm nay họ sẽ có nhiều thời gian bên nhau trên chiếc xe này. Anh có thể tận dụng thời gian của mình.

Anh ngắm nhìn cô vài phút khi xe bắt đầu lăn bánh rời khỏi Edinburgh. Cô siết chặt những nếp gấp của chiếc váy cưới màu xanh bạc hà. Các khớp ngón tay của cô đang chuyển thành màu trắng, một lời tuyên bố cho tâm trạng căng thẳng mâu thuẫn của cô. Hai lần Turner với tay ra định chạm vào cô, nhưng rồi lại rụt về, không chắc liệu khúc dạo đầu của anh có được chào đón không. Tuy nhiên, vài phút sau anh khẽ nói, “Nếu em muốn khóc thì anh sẽ không chỉ trích gì emđâu.”

Cô không quay lại. “Em ổn.”

“Em chắc chứ?”

Cô nuốt khan. “Dĩ nhiên. Em vừa mới cưới xong, không phải sao? Chẳng phải đó là điều mà bất kỳ phụ nữ nào cũng muốn sao?”

“Đó có phải điều em muốn không?”

“Bây giờ hơi quá muộn để nghĩ tới chuyện này rồi, anh không nghĩ

Anh mỉm cười vẻ giễu cợt. “Anh không kinh khủng đến thế đâu, Miranda.”

Cô buông một tiếng cười lo lắng. “Dĩ nhiên không. Anh là điều em vẫn luôn mong muốn mà. Đó là điều anh vẫn nói đi nói lại với em mấy ngày vừa rồi, không đúng sao? Em yêu anh mãi mãi.”

Anh thầm ước những lời cô nói không mang cái giọng điệu mỉa mai đến thế. “Đến đây nào,” anh nói, nắm lấy cánh tay cô kéo lại gần anh.

“Em thích ở đây... đợi đã... ôi!” cô bị ép ngồi cạnh anh, cánh tay anh như gọng sắt vòng quanh người cô.

“Thế này tốt hơn nhiều, em không nghĩ thế à?”

“Bây giờ em không thể nhìn ra ngoài cửa sổ được,” cô cáu kỉnh.

“Ngoài đó chả có gì mà em chưa nhìn thấy trước đây cả.” Anh gạt màn che ngó ra ngoài. “Để xem nào, cây cối, bãi cỏ, một hai túp lều. Toàn là những thứ bình thường.” Anh cầm lấy tay cô và uể oải vuốt ve từng ngón tay. “Em có thích cái nhẫn này không?” anh hỏi. “Nó khá đơn giản, anh biết thế, nhưng những chiếc nhẫn vàng giản dị là tục lệ trong gia đình anh.”

Hơi thở của Miranda bắt đầu nhanh hơn khi hai bàn tay cô được sưởi ấm bằng những cái vuốt ve của anh. “Nó rất đáng yêu. Em... em không thích bất cứ thứ gì phô trương.”

“Anh cũng không nghĩ em sẽ thích những thứ phô trương. Em là một sinh vật nhỏ bé tao nhã mà.”

Cô đỏ mặt, bồn chồn xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay mình. “Ồ, nhưng chính Olivia là người chọn lựa toàn bộ quần áo tư trang của em.”

“Dù sao thì anh chắc chắn em sẽ không để con bé lựa chọn bất cứ thứ gì sặc sỡ hoặc lòe loẹt.”

Miranda liếc trộm anh. Anh đang mỉm cười với cô thật dịu dàng, gần như là nhân hậu, nhưng các ng tay anh thì nghịch ngợm một cách tinh quái trên cổ tay cô, truyền cảm giác run rẩy kích thích cùng những tia lửa điện vào tận sâu thẳm trong cô. Rồi anh nâng tay cô lên miệng, đặt một cái hôn êm ái đến tê dại vào cườm tay cô. “Anh có một thứ khác cho em,” anh thì thào.

Cô không dám nhìn anh lần nữa. Không thể làm thế nếu cô muốn giữ dù chỉ chút xíu sự điềm tĩnh.

“Quay người lại đi,” anh dịu dàng yêu cầu. Anh đặt hai ngón tay dưới cằm cô và xoay nghiêng mặt cô về phía anh. Thò tay vào túi, anh lôi ra một cái hộp trang sức bọc nhung. “Trong cả tuần lễ dồn dập vừa rồi, anh quên mất không tặng em một chiếc nhẫn đính hôn đúng cách.”

“Ồ, nhưng điều đó không cần thiết, “ cô nói nhanh, nhưng không thật lòng.

“Im nào, mèo con,” anh nhoẻn miệng cười. “Và nhận lấy món quà duyên dáng của em đi.”

“Vâng, thưa ngài,” cô làu bàu mở chiếc hộp. Bên trong là một viên kim cương sáng lấp lánh, được cắt gọt thành hình oval và đóng khung bởi hai viên sa phia nhỏ. “Nó đẹp quá, Turner,” cô thì thầm. “Nó hợp với màu mắt anh.”

“Đó không phải ý định của anh, anh cam đoan với em đấy,” anh nói, giọng khàn khàn. Anh lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp, luồn vào ngón tay mảnh mai của cô. “Nó có vừa không?”

“Hoàn hảo.”

“Em chắc chứ?”

“Em chắc chắn, Turner. Em... cảm ơn anh. Thật chu đáo.” Trước khi kịp bảo mình dừng lại, cô đã rướn người hôn nhẹ lên má anh.

Anh giữ lấy khuôn mặt cô trong hai tay mình. “Anh không phải là đức ông chồng khủng khiếp đâu, em sẽ thấy.” Mặt anh gần sát cho tới khi môi anh đặt xuống môi cô một nụ hôn dịu dàng. Cô ngả người vào anh, bị thu hút bởi hơi ấm và những lời thì thầm êm ái nơi miệng anh. “Quá mềm mại,” anh thì thầm, kéo những chiếc ghim cài ra khỏi mái tóc cô để anh có thể luồn hai bàn tay vào nó. “Quá mềm mại và quá ngọt ngào. Anh chưa bao giờ mơ...”

Miranda ngửa cổ để cho môi anh thâm nhập nhiều hơn. “Chưa bao giờ mơ cái gì?”

Môi anh di chuyển nhẹ nhàng khắp da cô. “Rằng em giống thế này. Rằng anh muốn em như thế này. Rằng nó có thể như thế này.”

“Em thì luôn biết. Em thì luôn biết điều này.” Từ ngữ vuột khỏi miệng cô trước khi cô kịp cân nhắc sự khôn ngoan của chúng, và rồi cô quyết định không quan tâm nữa. Không cần phải quan tâm gì nữa khi anh đang hôn cô như thế này, khi hơi thở của anh đang ngày càng gấp gáp hòa hợp với hơi thở của cô.

“Em quả thực rất thông minh,” anh thì thào. “Anh đáng lẽ nên nghe lời em từ lâu rồi.” Anh bắt đầu nới lỏng vai áo của cô, rồi ép môi anh lên ngực cô, ngọn lửa của nó chứng minh quá nhiều điều đối với Miranda. Cô ưỡn lưng lên áp sát vào anh, và khi các ngón tay anh lần tới hàng khuy trên váy, cô không hề kháng cự. Mấy giây sau, chiếc váy dài đã trượt xuống, và môi anh tìm đến bầu ngực cô.

Miranda rên rỉ trước cơn choáng váng và khoái cảm. “Ôi, Turner, em...” Cô thở dài. “Nữa...”

“Một mệnh lệnh mà anh chỉ có thể vui mừng tuân theo.”

Anh mải mê như một đứa trẻ, trong khi hai bàn tay anh tiếp tục lang thang. Trên chân cô, quanh eo cô - như thể anh đang cố gắng đánh dấu cô, để đóng dấu cô mãi mãi là của anh.

Cô cảm thấy sự phóng túng, cảm thấy là đàn bà. Và cô cảm thấy một nhu cầu thiêu đốt từ nơi nào đó sâu bên trong cô, nồng nhiệt và kỳ lạ. “Em muốn anh,” cô hổn hển, các ngón tay luồn sâu vào mái tóc anh. “Em muốn...”

Những ngón tay anh lang thang lên cao hơn, tới nơi da thịt mềm mại nhất của cô.

“Em muốn cái đó.”

Anh cười lặng lẽ trên cổ cô. “Sẵn sàng phục vụ, thưa Phu nhân Turner.”

Cô thậm chí không có thời gian để ngạc nhiên trước cái tên mới của mình. Anh đang làm điều đó - Chúa ơi, cô thậm chí không biết gì cả - và tất cả những gì cô có thể làm là cố không la lên.

Và rồi anh kéo người ra - không phải các ngón tay anh, cô sẽ giết anh nếu anh làm thế - nhưng đầu anh kéo ra đủ xa để nhìn xuống cô chăm chú với nụ cười ngọt ngào. “Anh biết một thứ khác em sẽ thích,” anh trêu chọc.

Môi Miranda hé ra vẻ ngạc nhiên nín thở khi anh quỳ xuống sàn xe trên hai đầu gối. “Turner?” cô thì thầm, bởi vì chắc chắn anh chẳng có gì để làm ở dưới đó cả. Chắc chắn anh sẽ không...

Cô thở hổn hển khi đầu anh biến mất dưới váy cô.

Rồi cô lại thở gấp khi cảm thấy anh, nóng bỏng và đòi hỏi, đang hôn dọc theo bắp đùi cô.

Và sau đó cô hiểu ra anh định làm gì. Những ngón tay anh đang làm công việc tuyệt vời là khuấy động cô giờ đã thay đổi vị trí. Anh mở rộng cô hơn, cô điên cuồng nhận ra, việc chia tách cô, chuẩn bị cô cho...

Đôi môi anh.

Sau đó chẳng còn khả năng tư duy bằng lý trí. Bất cứ điều gì cô đã nghĩ, đã cảm thấy lần đầu tiên - và quả thực lần đầu tiên rất tuyệt vời - đều không so sánh được với điều này. Cái miệng anh thật tinh quái, xấu xa, và cô đã bị mê hoặc. Cô vỡ tan ra, tới từng tế bào trong cơ thể, tới từng giọt cuối cùng trong tâm hồn.

Chúa ơi, cô nghĩ, cố gắng một cách tuyệt vọng để tìm lại hơi thở. Làm sao người ta có thể sống sót nổi với chuyện này nhỉ?

Gương mặt tươi cười của Turner đột ngột xuất hiện trước cô. “Món quà cưới đầu tiên của em đấy,” anh nó

“Em... em...”

“Chỉ cần nói ‘cảm ơn anh’ là đủ,” anh nói, vẻ trâng tráo chưa từng thấy.

“Cảm ơn anh,” cô thở dài.

Anh dịu dàng hôn lên môi cô. “Em rất, rất được hoan nghênh.”

Miranda nhìn anh chỉnh lại áo váy cho mình, cẩn thận che kín cho mình và hoàn thành công việc với một cái vỗ nhẹ lên cánh tay. Sự đam mê của anh dường như đã tắt ngóm, ngược lại cô vẫn cảm thấy như thể có một ngọn lửa đang liếm dần từ bên trong cô. “Anh không... à, anh không...”

Một nụ cười tinh quái thoáng qua mặt anh. “Anh không muốn gì hơn thế, nhưng trừ phi em muốn đêm tân hôn ở ngay trên chiếc xe đang di chuyển này, còn không anh sẽ tìm cách nhịn vậy.”

“Đây chưa phải đêm tân hôn sao?” cô ngờ vực hỏi.

Anh lắc đầu. “Chỉ là một buổi chiêu đãi nhỏ dành cho em thôi.”

“Ồ.” Miranda cố gắng nhớ xem tại sao cô lại phản đối cuộc hôn nhân này quá dữ dội thế. Một cuộc đời với những niềm vui nho nhỏ kiểu này nghe khá là thú vị.

Toàn thân cô mệt lử, cô cảm thấy tình trạng suy nhược đang bao trùm khắp người mình. Cô lặng lẽ đến ngồi bên anh. “Chúng mình sẽ làm lại chứ?” cô lầm bầm hỏi, rúc vào hơi ấm của anh.

“Ồ, có chứ,” anh thì thầm, cười một mình trong khi ngắm cô lơ mơ ngủ. “Anh hứa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích