Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên
Quyển 1 - Chương 12: Thiên Hạ Sạn – Bình yên thoáng chốc đã xa vời (1)

edit: Thủy Thanh

beta: Phong Tuyết

Hàng liễu xanh khẽ lay động trong đêm mùa xuân trên dòng sông.

Sáng sớm ngày xuân, ánh bình minh chiếu rọi từng tia sáng xuống mặt đất, từ xa nhìn lại, bình nguyên trước mắt trải qua mấy đêm mưa liên tiếp giống như là đã được gột rửa sạch sẽ, không gian tinh khiết đến nỗi dường như có thể nhìn thấu hết mọi màu sắc. Cỏ cây xanh biếc gợn thành từng đợt sóng kéo dài đến tận chân trời, xung quanh đều là hương thơm của hoa lá, thực là một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.

Ngẩng đầu là bầu trời cao ngàn dặm khôn cùng hòa với mây trắng bao phủ xung quanh đỉnh núi, ngoảnh đầu là con đường đi quanh co uốn lượn vô tận.

“La la la…”, Song Tịnh tựa đầu vào cửa sổ của xe ngựa, ngước nhìn bầu trời hát ngâm nga.

“Sương mù thong dong che phủ cổng tre, rừng núi mờ mờ ảo ảo, một vị tiên gia nho nhỏ. Lầu cao hiện ra sau mây trắng, trúc xanh trước song cửa, từng hạt chu sa lấp lánh dưới đáy giếng…”.

Tiếng ca uyển chuyển véo von giữa thảo nguyên trời xanh mây trắng truyền ra ngoài, khiến hai nam nhân đang đánh xe không nhịn được đều nở nụ cười, nhất thời tâm tình thoải mái, ánh mắt nhàn nhã nheo lại, tựa vào phía sau hưởng thụ thời tiết trong lành.

Nàng đột nhiên dừng một chút, nhấp ngụm trà rồi tiếp tục:

“Năm mẫu đất chỉ có một loại dưa, trong lều cỏ bên thôn nhỏ có người thưởng trà. Không nhiều, hoa tường vi nở, hoa lê tàn… A!… Hoa lê đã tàn!… Hoa lê tàn rồi, hoa lê tàn rồi…”. Mấy câu cuối cùng kia hẳn là ra sức để kéo dài ra, kéo đến vỡ cả cổ họng, giống như tiếng kêu thảm thiết, Triệt Thủy cùng Huyền Sinh nhất thời tối mặt, thiếu chút nữa ngã xuống khỏi xe.

“Ầm ĩ muốn chết!!!”, Triệt Thủy không chút khách khí quát người ở phía đằng sau, chỉ nghe âm thanh kia bỗng nhỏ xuống, nhưng một lát sau lại dần dần cất tiếng hát vang.

“Aizzz…”, Triệt Thủy xoa huyệt thái dương lắc đầu: “Thật sự là không được một khắc bình an a…”.


Bọn họ ba ngày trước xuất phát từ Ngưng Sương Môn, mặc dù có nghĩ đến sẽ nhanh chóng gặp phải Lục Trà cùng địch nhân và thích khách, nhưng không ngờ vừa rời khỏi Lăng Hà sơn, liền có người lập tức tìm đến. Vì thế, lúc ban đầu vốn là muốn ung dung thoải mái mà đi, nhưng bất đắc dĩ lại trở thành con đường lánh nạn.

Triệt Thủy cùng Huyền Sinh cũng không nghĩ đến chuyện sẽ đại khai sát giới, nhưng một mặt phải bảo toàn được thảo dược trong xe ngựa và nữ tử luôn nằm trên nhuyễn tháp (chiếc giường mềm) lăn qua lăn lại kia, một mặt lại phải đánh nhau kỳ thực có chút khó khăn, vì vậy hai người đành phải đi thật nhanh thẳng tới một con đường đê nhỏ, tránh được phiền toái xung quanh.

Cũng may, tuy Song Tịnh buộc Trữ Đô và An Hành phải quay trở về Thất Thạch Môn, nhưng vẫn phái Hòa Phượng cùng Bạch Đức âm thầm theo sau quan sát, Bạch Vân và Cẩm Quan của Trọng Trọng Lâu cũng truyền lệnh cho thủ hạ bảo vệ ba người này, cho nên bọn họ hiện tại mới có thể vô cùng nhàn nhã đi chơi như vậy, phỏng chừng là bởi vì những thích khách đến từng người một đều đã bị thủ hạ của ba người thu dọn sạch sẽ.

Tiếng ca của Song Tịnh vẫn bay bổng xung quanh: “Đá đấu than, kiếm môn quan, lên trời không bằng đi đường khó khăn. Thế sự tuần hoàn, tàn tạ, người đã già mới nhàn rỗi…”. Nàng dừng lại một chút, sau đó không ngoài dự đoán mà bắt đầu hát loạn:

“Vua ban chiếu phải nhờ lời hát của ông tiều mới được biết đến. Mai đình mười hai lan can, nhà tranh hai ba gian a a a a a!!!”.

“…”, Triệt Thủy đầu đập vào xe ngựa, kêu rên rỉ, mặt Huyền Sinh cũng đã tái xanh, nhưng không nói lời nào, tiếp tục đi.

“A a a, mai đình mười hai lan can, nhà tranh hai ba gian. Nhìn xem, quả là một vùng đất tốt… La la la la … La la la la… Một vùng đất…”, chữ cuối cùng còn chưa ra khỏi miệng, tiếng ca của người ở phía sau đột nhiên dừng lại.

Triệt Thủy và Huyền Sinh cùng liếc mắt nhìn nhau, Triệt Thủy lập tức quay đầu: “Tiểu Tịnh? Muội không sao chứ?”.

“Muội không sao, chỉ là khát nước…”, từ phía sau truyền đến âm thanh va chạm của bình trà. Song Tịnh không chút để ý kêu đau nói: “Aizzz, muội thật đói bụng… muội muốn tắm rửa..”.

“Muội ngủ một chút trước đi đã”, Triệt Thủy cười nói: “Chờ chút nữa khi tới Tế Liễu trấn rồi, chúng ta sẽ tìm một chỗ thật tốt để tạm nghỉ ngơi”.

“Ừm…”, Song Tịnh đáp lại một tiếng, lại nghe thấy Huyền Sinh thấp giọng nói với Triệt Thủy gì đó, hai người tán gẫu linh tinh vài câu, liền bắt đầu nhàn nhã nói chuyện phiếm.

Nàng lúc này mới chậm rãi lui về phía sau một chút, tách khỏi cái lưỡi đao sáng lạnh lập lòe đang uy hiếp ở trên cổ một chút, nhìn người trước mắt hỏi: “Cái kia… Ta có thể ngồi xuống không hả?”.

Nữ tử trước mắt đang kề chặt lưỡi đao trên cổ nàng ngạc nhiên mở to mắt.

Người nọ tựa hồ không thể che dấu được phong thái như diễm hỏa trên người, mặc dù dùng khăn che mặt đen che đi mũi và miệng, nhưng lộ ra bên ngoài là một đôi mắt to sáng lấp lánh như ánh sao sáng ngời, trực tiếp nhìn thẳng vào Song Tịnh. Chỉ thấy mặt nàng như đóa phù dung, làn da như tuyết, tóc như thác nước, hàng lông mày tinh tế như liễu. Đôi mày hơi nhếch lên nhìn Thất Thạch Môn Môn chủ, có một con dao găm hình mặt trăng lưỡi liềm đang kề trên cổ Song Tịnh, chỉ cần một cái trở tay là có thể làm cho máu tươi của nàng phun ra ba thước.

“Ta hỏi ngươi, ngọc bội Bán Nguyệt của ngươi ở đâu?”, Nàng dùng vài phần lực siết tay, hỏi.

“…”. Song Tịnh không nhịn được trợn tròn mắt.

Là như thế nào đây? Hiện tại ngọc bội Bán Nguyệt của nàng là vật phẩm nhất định phải có trên giang hồ sao? Vì sao những bang phái nóng nảy tiến đến ám sát mấy ngày hôm nay đều dùng câu này để mở màn cho lời thoại? Ngày đó Lục Trà ra tay cũng là đúng thời điểm nàng mang ngọc bội giao cho Huyền Sinh.

Haiz, thực là phải điều tra xem nguyên do vì sao ngọc bội này đáng giá như vậy.

“Ngươi có nói hay không!?”, vị tiểu mỹ nhân trước mắt tức giận hỏi.

“Ừ phải, ta nói ta nói…”. Nàng đáp cho có lệ, vừa suy xét vừa quan sát người kia.

Cô gái này mới chừng mười tám, mười chín tuổi nhưng khinh công quả thực rất cao, tuy thân thể đã từ lâu không tập võ nhưng lỗ tai cùng khả năng cảnh giác của nàng vẫn cực cao. Người trước mắt có thể ung dung thản nhiên mà chạy vượt theo được xe ngựa, tiến vào từ thùng xe của nàng, quả đúng là kẻ sinh sau hơn hẳn bậc đàn anh.

“Nói!!!!”, tiểu cô nương thấy mắt nàng nhanh như chớp đảo qua đảo lại mà cái gì cũng không nói, bất giác gấp đến mức giậm chân, hung hãn nhìn nàng nói: “Ngươi có tin ta lập tức cho cổ ngươi nở hoa hay không?”.

Phải là đầu óc nở hoa chứ! Song Tịnh trong lòng mặc dù khinh thường nhưng ngoài mặt lại mang bộ dáng vô cùng sợ hãi, vội vàng xua xua hai tay: “Được, được, được… Ta nói ta nói, cái kia… Chậc…”. Nàng bắt đầu cúi thấp mặt xuống, lắc đầu hết sang phải lại sang trái: “Cái kia… Bán Nguyệt ngọc bội sao?… Ta dường như… Chậc… không có Bán Nguyệt ngọc bội đâu…”.

“Ngươi bớt giở trò đùa bỡn với ta đi!”, Tiểu mỹ nhân giận giữ hét lên một tiếng: “Ngươi có tin ta lập tức cắt đầu ngươi hay không?”.

“Ừ ừ… ta tin ta tin”. Song Tịnh mang bộ dáng bị dọa cho kinh hãi, nhưng trong lòng lại thầm vui mừng.

Ngươi cứ tiếp tục quát to đi, tiếp tục quát to đi, ta không tin hai nam nhân phía trước không nghe thấy thanh âm của ngươi.

Nàng vừa nghĩ đến đến vừa trưng ra bộ dạng như bị dọa cho phát khóc.

Người trước mắt nàng tiếp tục đe dọa: “Vậy ngươi còn không mau nói!”.

Nhưng không đợi Song Tịnh mở miệng, quả nhiên như nàng dự đoán, chỉ nghe thấy thanh âm mành vén lên, Huyền Sinh ghé nửa thân mình vào: “Môn…?”.

Hắn đột nhiên im miệng, nhìn thấy tư thế gần sát lại nhau cực kỳ mờ ám giữa hai nữ tử đang cùng hướng mắt về phía hắn, mà nữ tử trên cổ bị kề một con dao nhỏ còn cười tủm tỉm phất phất tay về phía hắn:

“A… Huyền Sinh, có phải đánh xe mệt mỏi quá không?”.

Huyền Sinh với tốc độ cực nhanh, không để cho đối phương kịp phản ứng, chỉ nghe một tiếng ‘đinh’ vang lên! Một tiếng này, tay của nàng kia bị một cái gì đó thật mạnh đánh tới, nàng bị đau liền buông tay, dao còn chưa chạm tới mặt đất, một trận gió từ phía trước cuộn tới, đánh thẳng vào bả vai nàng!

“A!” Nàng kịp thời lùi lại một bước, một chưởng vung ra để ngăn cản, lại cảm thấy sức lực nhất thời bị đối phương khống chế, cánh tay bị bẻ ngược, lập tức kêu đau không ngớt: “Ô!”. Nàng nhất thời đổ mồ hôi, nhưng vẫn không muốn lùi bước, giương mắt nhìn đối phương, lại thấy Song Tịnh đã được Huyền Sinh bảo vệ ở phía sau lưng, hai nam nhân kia ánh mắt sắc lạnh uy nghiêm nhìn về phía nàng, không chút biểu cảm nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

“… Không hổ danh là Nhị thiếu chủ Bán Nguyệt Thành, tốc độ quả nhiên danh bất hư truyền”. Nàng ta nhếch khóe miệng, lạnh lùng cười nói.

“Không dám nhận”. Huyền Sinh đáp lại rất ngắn gọn rõ ràng, hơn nữa âm điệu bình thản vô cùng, dường như là tức giận.

Song Tịnh ở phía sau lưng hắn, nhịn không được nở nụ cười như con mèo ăn vụng thành công đắc ý, a a a a a a, thích khách đến nhiều một chút đi, nhiều hơn một chút nữa đi, nhìn Huyền Sinh anh hùng cứu mỹ nhân quả thực rất thoái mái mà. Nàng dựa sát trên lưng Huyền Sinh, hai tay nhân cơ hội ôm chặt lấy thắt lưng hắn mà thoải mái cảm thán một tiếng.

“Môn chủ… Xuống dưới!”. Cảm thấy mặt nàng cọ sát trên lưng mình, nam nhân phía trước không thể nhịn được nữa bèn lạnh giọng ra lệnh.


“Rồi… Được thôi…”, Song Tịnh bĩu môi, rất không tình nguyện rời khỏi lưng hắn, lại kiễng chân ngó qua vai hắn, đánh giá vẻ mặt cảnh giác của nữ tử này một lát, liền cười tủm tỉm nói: “Ta nói, A Huyền này, ngươi buông tay ra đi… Nàng sẽ không đối với chúng ta không ra gì đâu”.

“…?”. Hai người trước đồng thời kinh ngạc hướng tầm mắt lên nhìn nàng.

Song Tịnh ngồi xuống bên cạnh nhuyễn tháp, thản nhiên rót một chén trà, nhấp một ngụm, cười hì hì nói: “Ta nói có đúng không? Mai Hoa Đường Đường chủ của Thiên Hạ Sạn, Lâm Mai Hoa?”.

Vẻ mặt của Lâm Mai Hoa hơi trùng xuống một chút, nhưng vẫn là biểu hiện hoài nghi và cảnh giác, nàng nhíu mày, tức giận nhìn về phía Song Tịnh nói: “Ngươi làm sao biết được ta là ai?”.

“Ta vì sao không thể biết?”, vẻ mặt đối phương đầy vô tội nhìn về phía nàng: “Đường chủ sẽ không cho là thiên hạ này còn có thủ hạ của ngươi có tin tức trên giang hồ chứ?”. Thấy Lâm Mai Hoa khẽ nhếch miệng, nàng cười một tiếng nói: “Cho dù ta không biết, nhưng vào đầu hạ mà trên người còn tỏa hương hoa mai, cũng chỉ có ngươi mà thôi”.

“Đáng giận!”. Lâm Hoa Mai không nhịn được dậm chân, hung hăng liếc nhìn Song Tịnh một cái, lùi lại phía sau, Song Tịnh ngồi xuống đối diện xoa cánh tay vừa mới bị Huyền Sinh đả thương, vừa xoa vừa chu miệng thổi, trừng mắt hướng về phía nam nhân kia.

Thấy thế, Huyền Sinh khom người nhặt thanh đao trên mặt đất lên, suy nghĩ một lát vẫn là không trả lại cho Lâm Mai Hoa, chính mình cũng ngồi xuống giữa, lại quay đầu nhìn đi nhìn lại Song Tịnh ở bên cạnh, thấy trên cổ nàng xuất hiện một vết máu cực nhỏ, giống như là vết bị một tờ giấy cứa, lập tức không khỏi nhíu mày, ngồi xổm xuống bắt đầu lục tung mọi thứ tìm thuốc bột.

Song Tịnh không quan tâm đến hắn, chuyển chén trà qua cho Lâm Mai Hoa: “Đường chủ vì sao muốn tìm Bán Nguyệt ngọc bội này?”.

“Sao?”. Mai Hoa ngẩng đầu lên, nghe nói như thế liền cắn môi dưới, kiên quyết quay đầu đi chỗ khác, không chịu lên tiếng.

Lại là một đứa nhỏ kỳ quặc đây, Song Tịnh lắc đầu thở dài: “Này, Đường chủ, Thiên Hạ Sạn sẽ không thể nào không biết, hiện tại ngươi cũng giống như tất cả mọi người, đều muốn có được ngọc bội này cùng với chiếc gương kia của Trọng Trọng Lâu sao?”. Nàng không chút để ý nhìn nhanh ra phong cảnh phía sau cửa sổ, một tay chống cằm: “Muốn ta giao ngọc bội cho ngươi, chẳng phải cần một lí do sao?”.

“…”. Mai Hoa vẫn cắn môi dưới, không nói lời nào. Nàng nhìn sang Huyền Sinh ở bên cạnh, vẫn thấy hắn nhíu mày cúi đầu tìm thuốc mỡ trong rương, đối với mọi chuyện xung quanh đều không có hứng thú.

Quay đầu, thấy Thất Thạch Môn Môn chủ đang ngồi xiêu vẹo trên nhuyễn tháp, dùng một lớp áo da lông thật dày bao lấy chính mình, giống như con mèo sưởi ấm dưới ánh nắng mặt trời đang lười biếng mà nhìn về phía nàng.

Một lúc lâu sau, tuyệt thế nữ tử kia mới chậm rãi mở miệng, âm điệu lạnh như băng: “Tam tỷ của ta tháng trước đã bị ám sát, hung thủ có thể chính là một trong những kẻ đang tìm kiếm ngọc bội Bán Nguyệt”. Nàng nhanh chóng liếc nhìn Song Tịnh một cái, thấy vẻ mặt nàng không chút biểu tình, nhịn không được nắm chặt bàn tay thành nắm đấm:

“Tam tỷ của ta trước khi chết, có năm người cùng nhau đến mua tin tức, nhưng nàng lại cự tuyệt một người, mà tin tức người đó tới mua, chính là chuyện về ngọc bội này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên Quyển 1 - Chương 12: Thiên Hạ Sạn – Bình yên thoáng chốc đã xa vời (1)

Có thể bạn thích