"À, đây là Hạ Ngân Hách. Đây là bạn gái học lớp dưới, Lý Châu Ân."

"Ủa, trông quen quá." Ngân Hách nheo mắt

"Xin chào anh. Vì em học lớp sát bên nên thường gặp nhau."

"A, thế à?"

"Cậu học lớp 4 phải không? Tó thường đến lớp 4 chơi. Sau này, khi tớ đến lớp 4, cậu sẽ nói chuyện với tớ chứ?"

Tôi đứng thẫn thờ trong bầu không khí tuyệt diệu này, rốt cuộc để làm gì? Ngân Hách giả vờ như không để ý đến. Nhưng, hắn lại vặn vẹo thân mình không ra hình dạng gì cả. Châu Ân à, tôi thật không múôn nhìn thấy "em họ" tôi biến thành bánh thừng đâu.

Châu Ân vỗ vỗ vai tôi.

Ừ, biết rồi. Ý bảo tôi đừng làm kì đà nữa? Tôi có thể làm gì chứ? Nó sắp thành chủ nhân mới của Kijou rồi. Tôi bất đác dĩ phaỉ rời khỏi chỗ này. Tôi... rõ ràng đang bước đi mà, nhưng tại sao lại giậm chân tại chỗ chứ?

"Muốn đi đâu?" Ngân Hách nắm vai tôi.

"Hả? Về lớp..."

"Xuống căng tin đi."

"Đi với cậu ấy đi." Tôi nói với Ngân Hách và hất cằm về phía Châu Ân. Ngân Hách lạnh lùng:

"Tại sao tôi lại phải đi với người mới gặp mặt lần đầu?"

"Này, Châu Ân sẽ khó xử đấy!"

"Cậu ấy là Châu Ân à?"

"Chẳng phải lúc nãy đã nói rồi sao. Tai cậu có gì đặc biệt? Cũng có thể là vì như vậy, cậu mới nghe những lời tôi nói một cách có chọn lựa. Sau đó, cậu mất lịch sự như thế cũng là vì nguyên nhân này! Có muốn lắp đặt cái đó cho tôi không?"

"Thích hả?"

Tôi nhìn Ngân Hách, uể oải gật đầu. Tai cậu hình như thỉnh thoảng sàng lọc ra những lời khó nghe, chỉ nghe những gì muốn nghe. Cũng có thể, não cậu từ chối tiếp nhận. Tóm lại, là một tên kỳ lạ cổ quaí.

"Tóm lại, cậu hãy hoà thuận với Châu Ân đi. Nếu không, Châu Ân sẽ khó xử đấy!"

"Đúng thế, cho nên đi xuống căng tin đi."

RỐt cuộc, chuyện đó và chuyện này có quan hệ gì? Cứ đi theo hắn trước đã rồi hãy tính. Chúng tôi mua rất nhiều thứ, sau khi ăn xong, lên lầu. Tôi cứ tưởng như vậy là kết thúc rồi, Ngân Hách cũng tỏ vẻ không quan tâm gì. Châu Ân trong chừng mực nào đó cũng hiểu mình bị đối xử lạnh nhạt, cho nên, tôi tưởng hai người họ chào hoỉ nhau thì xong rồi. Nhưng, thật ra không phải như thế, chuyện chỉ mới bắt đầu.

"Đi vệ sinh đi." Lời lớp phó.

"Tụ mình đi đi."

"Sao có thể một mình đi xuống nhà vệ sinh chứ!"

Lóp phó! Có đến 33 bạn nữ, sao lại chọn trúng tôi? Đánh thức tôi dậy, lại muốn kéo tôi đi đến nhà vệ sinh? Hơn nữa, nhà vệ sinh chỉ có một người đi, vậy mà còn muốn đi cùng? Tôi bực mình:

"Nếu tôi không cso ở đó, thì không trút bầu tâm sự đựơc à?"

"Ừ... hình nhu là vậy. Cùng đi đi?"

"Nếu tôi đi với người khác, họ sẽ kéo tay tôi nhẹ nhàng."

"Khỉ quá, đi cùng đi!"

"Không đi!"

Tuy nói thế, nhưng tôi vẫn bị cậu ấy kéo đi. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trước mặt, bên dưới, là toàn cảnh sân vận động. Tuy mùi ở nhà vệ sinh rất khó ngửi, nhưng tôi cảm thấy có thể hít thở không khí thông qua cửa sổ đã là hạnh phúc lắm rồi. Hả? Bỗng tôi nhìn thấy hai người trông rất quen.

Một là Châu Ân, người kia là... Ngân Hách?!

Châu Ân không biết có chuyện gì mà vui thế, cứ cười híp cả mắt. Còn giả vờ không quan tâm gì chứ, mới đó mà đã sáp lại rồi? Nhìn thấy hai người họ đi vào dãy lầu học, tôi vò đầu.

Cộc! Cộc "Lớp phó, chuông sắp reo rồi, mau ra đi!"

"Nổi giận gì thế?"

"Chuông sắp reo rồi!"

"Còn 3 phút 38 giây.. không, 37 giây nữa mà!"

"Ý cậu là còn phải ngồi rỗi 3 phút nữa?"

"Cậu bỗng nổi giận gì thế?"

"Nếu là cậu, lẽ nào không giận? Vào thời gian nghỉ ngơi thần tiên này, tớ vì cậu mà đoạ đày trong nhà vệ sinh."

"đáng ghét, sau này không đi nhà vệ sinh với cậu nữa!"

"Tớ cầu còn không được."

Tôi cũng không biết tại sao lại giận.

Sau đó, một ngày nọ, tôi nhiều lần nhìn thấy hai người họ ở cạnh nhau. Mỗi lúc nghỉ giữa tiết, tôi đều đứng bên cửa sổ nhìn bọn họ nói với nhau "anh anh em em".

"Cậu bị đá rồi à?" LỚp phó cuống cuồng chạy đến, hoỉ.

Tôi sớm biết sẽ có kết cục này. Sư tử tóc vàng ấy mắt tinh lắm, làm sao không nhìn thấy.

"Nhớ lúc đầu, hai người chẳng phải dính chặt nhau như keo sao? Bây giờ, cuối cùng cậu cũng bị đá rồi sao? Ái chà! Bạn của tôi, hoá ra là vì lớn tuổi quá nên mới bị đá chứ gì! Chà chà! Nhưng mà, Ngân hách cũng quá đáng thiệt. Vì con bé đó cao hơn một chút, vóc dáng xinh hơn một chút, nữ tính hơn chút xíu, hắn đã bỏ người bạn lớn tuổi hơn, tình tình tệ hơn chút xíu của tôi rồi. Chà..."

Tôi thật muốn đưa lớp phó vào bệnh viện tâm thần: "Muốn chết hả? Cho dù tớ bị đá hay bị bỏ rơi, cậu mau đi đi!"

"Tại sao? Cậu rốt cuộc không cần tôi nữa ư?"

"Nếu không, tớ sẽ quẳng cậu từ trên cửa sổ xuống."

"Không... không được!"

Lớp phó tái mặt, biến mất dạng.

Tôi lại quay nhìn ra cửa sổ. Châu Ân thân mật đưa nước uống cho Ngân Hách, tôi không nhìn thấy mặt Ngân Hách. Có lẽ, không nhìn thấy mới là chuyện tốt! Nếu thấy Ngân Hách đang cười, tôi chắc càng đau lòng hơn.

"Vẻ mặt cậu sao lại thế này?" Ngân Hách hỏi.

"Sao?"

"Có chuyện gì à? Có phải là vì mấy ngày nay học giờ tự học hơi mệt?"

"Cậu không cần quản những việc không đâu." Tôi trở về phòng mình.

Tôi cũng biết không nên trút giận lên Ngân Hách. Chỉ là, chỉ là... Tôi nhìn thấy mặt Ngân Hách thì nhớ đến Châu Ân. Cuối cùng, bọn họ đều trở thành người tôi ghét, tôi không thể như thế, họ đều là người tốt. Nếu cứ thế này, chỉ nói rõ thêm là tôi quá hẹp hòi.

Cạch!

"Thật là không có gì chứ?" Lại là Ngân Hách.

"Tôi đã nói là không có rồi mà."

Ngân Hách tuỳ tiện mở cửa, tuỳ tiện vào phòng tôi, tuỳ tiện nói những gì mình muốn nói. Nhưng hắn là vì quan tâm tôi, tôi không thể nổi trận lôi đình với hắn.

"À, có biết số điện thoại di động của Châu Ân không?"

Là Ngân Hách hỏi.

Tôi rất ghét trong trường hợp thế này: "Không biết!"

"Ngay cả số điện thoại của đàn em học lớp dưới cũng không biết à?"

"Không biết! Được chưa? Chỉ là muốn hỏi số điện thoại thôi sao? Nếu thế, vào trường hỏi thẳng số điện thoại Châu Ân chẳng phải rất được rồi sao? Lúc nãy còn ở cạnh nhau, lẽ nào ngay cả số điện thoại cũng không hỏi? Nếu có thể, mời cậu ra ngoài được không? Tôi phải thay quần áo!"

Nghe tôi nói một tràng như thế, Ngân Hách sa sầm nét mặt. Không, là trở nên rất đáng sợ, hắn nổi giận? Sao có thể không giận chứ, theo như tính cách của hắn, hắn có lẽ sẽ đá mạnh vào của mà đi ra. Không, hắn sẽ lớn tiếng mắng tôi chứ? Hành động tiếp theo của Ngân Hách sẽ là thế nào?

Trước khi đi ra và đóng cửa phòng tôi một cách nhẹ nhàng. Ngân Hách nói một câu thế này:

"Châu Ân có thể biết lý do cậu nổi giận. Cho nên, tôi mới hỏi số điện thoại cậu ấy. Lẽ nào, như thế cũng sai sao?""À, đây là Hạ Ngân Hách. Đây là bạn gái học lớp dưới, Lý Châu Ân."

"Ủa, trông quen quá." Ngân Hách nheo mắt

"Xin chào anh. Vì em học lớp sát bên nên thường gặp nhau."

"A, thế à?"

"Cậu học lớp 4 phải không? Tó thường đến lớp 4 chơi. Sau này, khi tớ đến lớp 4, cậu sẽ nói chuyện với tớ chứ?"

Tôi đứng thẫn thờ trong bầu không khí tuyệt diệu này, rốt cuộc để làm gì? Ngân Hách giả vờ như không để ý đến. Nhưng, hắn lại vặn vẹo thân mình không ra hình dạng gì cả. Châu Ân à, tôi thật không múôn nhìn thấy "em họ" tôi biến thành bánh thừng đâu.

Châu Ân vỗ vỗ vai tôi.

Ừ, biết rồi. Ý bảo tôi đừng làm kì đà nữa? Tôi có thể làm gì chứ? Nó sắp thành chủ nhân mới của Kijou rồi. Tôi bất đác dĩ phaỉ rời khỏi chỗ này. Tôi... rõ ràng đang bước đi mà, nhưng tại sao lại giậm chân tại chỗ chứ?

"Muốn đi đâu?" Ngân Hách nắm vai tôi.

"Hả? Về lớp..."

"Xuống căng tin đi."

"Đi với cậu ấy đi." Tôi nói với Ngân Hách và hất cằm về phía Châu Ân. Ngân Hách lạnh lùng:

"Tại sao tôi lại phải đi với người mới gặp mặt lần đầu?"

"Này, Châu Ân sẽ khó xử đấy!"

"Cậu ấy là Châu Ân à?"

"Chẳng phải lúc nãy đã nói rồi sao. Tai cậu có gì đặc biệt? Cũng có thể là vì như vậy, cậu mới nghe những lời tôi nói một cách có chọn lựa. Sau đó, cậu mất lịch sự như thế cũng là vì nguyên nhân này! Có muốn lắp đặt cái đó cho tôi không?"

"Thích hả?"

Tôi nhìn Ngân Hách, uể oải gật đầu. Tai cậu hình như thỉnh thoảng sàng lọc ra những lời khó nghe, chỉ nghe những gì muốn nghe. Cũng có thể, não cậu từ chối tiếp nhận. Tóm lại, là một tên kỳ lạ cổ quaí.

"Tóm lại, cậu hãy hoà thuận với Châu Ân đi. Nếu không, Châu Ân sẽ khó xử đấy!"

"Đúng thế, cho nên đi xuống căng tin đi."

RỐt cuộc, chuyện đó và chuyện này có quan hệ gì? Cứ đi theo hắn trước đã rồi hãy tính. Chúng tôi mua rất nhiều thứ, sau khi ăn xong, lên lầu. Tôi cứ tưởng như vậy là kết thúc rồi, Ngân Hách cũng tỏ vẻ không quan tâm gì. Châu Ân trong chừng mực nào đó cũng hiểu mình bị đối xử lạnh nhạt, cho nên, tôi tưởng hai người họ chào hoỉ nhau thì xong rồi. Nhưng, thật ra không phải như thế, chuyện chỉ mới bắt đầu.

"Đi vệ sinh đi." Lời lớp phó.

"Tụ mình đi đi."

"Sao có thể một mình đi xuống nhà vệ sinh chứ!"

Lóp phó! Có đến 33 bạn nữ, sao lại chọn trúng tôi? Đánh thức tôi dậy, lại muốn kéo tôi đi đến nhà vệ sinh? Hơn nữa, nhà vệ sinh chỉ có một người đi, vậy mà còn muốn đi cùng? Tôi bực mình:

"Nếu tôi không cso ở đó, thì không trút bầu tâm sự đựơc à?"

"Ừ... hình nhu là vậy. Cùng đi đi?"

"Nếu tôi đi với người khác, họ sẽ kéo tay tôi nhẹ nhàng."

"Khỉ quá, đi cùng đi!"

"Không đi!"

Tuy nói thế, nhưng tôi vẫn bị cậu ấy kéo đi. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trước mặt, bên dưới, là toàn cảnh sân vận động. Tuy mùi ở nhà vệ sinh rất khó ngửi, nhưng tôi cảm thấy có thể hít thở không khí thông qua cửa sổ đã là hạnh phúc lắm rồi. Hả? Bỗng tôi nhìn thấy hai người trông rất quen.

Một là Châu Ân, người kia là... Ngân Hách?!

Châu Ân không biết có chuyện gì mà vui thế, cứ cười híp cả mắt. Còn giả vờ không quan tâm gì chứ, mới đó mà đã sáp lại rồi? Nhìn thấy hai người họ đi vào dãy lầu học, tôi vò đầu.

Cộc! Cộc "Lớp phó, chuông sắp reo rồi, mau ra đi!"

"Nổi giận gì thế?"

"Chuông sắp reo rồi!"

"Còn 3 phút 38 giây.. không, 37 giây nữa mà!"

"Ý cậu là còn phải ngồi rỗi 3 phút nữa?"

"Cậu bỗng nổi giận gì thế?"

"Nếu là cậu, lẽ nào không giận? Vào thời gian nghỉ ngơi thần tiên này, tớ vì cậu mà đoạ đày trong nhà vệ sinh."

"đáng ghét, sau này không đi nhà vệ sinh với cậu nữa!"

"Tớ cầu còn không được."

Tôi cũng không biết tại sao lại giận.

Sau đó, một ngày nọ, tôi nhiều lần nhìn thấy hai người họ ở cạnh nhau. Mỗi lúc nghỉ giữa tiết, tôi đều đứng bên cửa sổ nhìn bọn họ nói với nhau "anh anh em em".

"Cậu bị đá rồi à?" LỚp phó cuống cuồng chạy đến, hoỉ.

Tôi sớm biết sẽ có kết cục này. Sư tử tóc vàng ấy mắt tinh lắm, làm sao không nhìn thấy.

"Nhớ lúc đầu, hai người chẳng phải dính chặt nhau như keo sao? Bây giờ, cuối cùng cậu cũng bị đá rồi sao? Ái chà! Bạn của tôi, hoá ra là vì lớn tuổi quá nên mới bị đá chứ gì! Chà chà! Nhưng mà, Ngân hách cũng quá đáng thiệt. Vì con bé đó cao hơn một chút, vóc dáng xinh hơn một chút, nữ tính hơn chút xíu, hắn đã bỏ người bạn lớn tuổi hơn, tình tình tệ hơn chút xíu của tôi rồi. Chà..."

Tôi thật muốn đưa lớp phó vào bệnh viện tâm thần: "Muốn chết hả? Cho dù tớ bị đá hay bị bỏ rơi, cậu mau đi đi!"

"Tại sao? Cậu rốt cuộc không cần tôi nữa ư?"

"Nếu không, tớ sẽ quẳng cậu từ trên cửa sổ xuống."

"Không... không được!"

Lớp phó tái mặt, biến mất dạng.

Tôi lại quay nhìn ra cửa sổ. Châu Ân thân mật đưa nước uống cho Ngân Hách, tôi không nhìn thấy mặt Ngân Hách. Có lẽ, không nhìn thấy mới là chuyện tốt! Nếu thấy Ngân Hách đang cười, tôi chắc càng đau lòng hơn.

"Vẻ mặt cậu sao lại thế này?" Ngân Hách hỏi.

"Sao?"

"Có chuyện gì à? Có phải là vì mấy ngày nay học giờ tự học hơi mệt?"

"Cậu không cần quản những việc không đâu." Tôi trở về phòng mình.

Tôi cũng biết không nên trút giận lên Ngân Hách. Chỉ là, chỉ là... Tôi nhìn thấy mặt Ngân Hách thì nhớ đến Châu Ân. Cuối cùng, bọn họ đều trở thành người tôi ghét, tôi không thể như thế, họ đều là người tốt. Nếu cứ thế này, chỉ nói rõ thêm là tôi quá hẹp hòi.

Cạch!

"Thật là không có gì chứ?" Lại là Ngân Hách.

"Tôi đã nói là không có rồi mà."

Ngân Hách tuỳ tiện mở cửa, tuỳ tiện vào phòng tôi, tuỳ tiện nói những gì mình muốn nói. Nhưng hắn là vì quan tâm tôi, tôi không thể nổi trận lôi đình với hắn.

"À, có biết số điện thoại di động của Châu Ân không?"

Là Ngân Hách hỏi.

Tôi rất ghét trong trường hợp thế này: "Không biết!"

"Ngay cả số điện thoại của đàn em học lớp dưới cũng không biết à?"

"Không biết! Được chưa? Chỉ là muốn hỏi số điện thoại thôi sao? Nếu thế, vào trường hỏi thẳng số điện thoại Châu Ân chẳng phải rất được rồi sao? Lúc nãy còn ở cạnh nhau, lẽ nào ngay cả số điện thoại cũng không hỏi? Nếu có thể, mời cậu ra ngoài được không? Tôi phải thay quần áo!"

Nghe tôi nói một tràng như thế, Ngân Hách sa sầm nét mặt. Không, là trở nên rất đáng sợ, hắn nổi giận? Sao có thể không giận chứ, theo như tính cách của hắn, hắn có lẽ sẽ đá mạnh vào của mà đi ra. Không, hắn sẽ lớn tiếng mắng tôi chứ? Hành động tiếp theo của Ngân Hách sẽ là thế nào?

Trước khi đi ra và đóng cửa phòng tôi một cách nhẹ nhàng. Ngân Hách nói một câu thế này:

"Châu Ân có thể biết lý do cậu nổi giận. Cho nên, tôi mới hỏi số điện thoại cậu ấy. Lẽ nào, như thế cũng sai sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích