Thẩm Thiếp mở vòi nước, lúc nước chảy ra cô chợt nhận thấy có tiếng khóc yếu ớt lẫn trong tiếng nước chảy.

Cô rùng mình rồi tắt vòi nước, sợ sệt lắng nghe âm thanh lạ kia.

Lúc này cô đã nghe thấy tiếng khóc rõ ràng, với sự nhạy cảm của phụ nữ sắp làm mẹ, cô nhận ra đó là tiếng khóc của trẻ sơ sinh.

Tiếng khóc đó ở dưới bồn rửa mặt.

Thẩm Thiếp đã biết được tiếng khóc xuất phát từ đâu, đầu óc cô trở nên mụ mẫm. Cô có cảm giác đầu mình căng ra. Cô cảm tưởng trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, khiến cô rung động. Sự rung động đúng vào thời điểm nguy hiểm, một phương pháp tự cứu mình theo bản năng: Mau chóng thoát khỏi nơi đây.

Vội vàng quay người đi, cô thậm chí còn không ngó xuống phía dưới bồn rửa mặt nữa. Cô lao vội ra ngoài cửa. Lúc này cô cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, đầy cô nặng trịch còn chân thì nhũn ra. Cô không biết mình sẽ phải làm gì để thoát khỏi cái nhà vệ sinh này nữa.

Mãi tới khi có người tới dìu cô dậy, cô mới chợt nhận ra người đó là anh trai Thẩm Lực của mình. Cô gắng gượng đưa mắt nhìn anh trai, toàn thân cô mềm nhũn. Cô có cảm giác thân thể cô không thuộc về cô nữa, dường như cuộc đời này cũng không thuộc về cô nữa.

Đúng lúc cô bủn rủn muốn ngã thì sinh mệnh nhỏ trong bụng cô quẫy mạnh. Chính cái quẫy này đã khiến con người gần như đã mất hết tri giác bỗng dưng nhận thấy bị chấn động mạnh mẽ, cô cảm nhận được sự tồn tại của một phần trách nhiệm của mình.

Ý nghĩ này đã khiến cô chống đỡ được sự sụp đổ bất ngờ về thể xác. Cô gắng sức để đứng vững trở lại. Cô thấp thỏm quay lại nhìn vào cửa nhà vệ sinh.

Lúc này cô đã không còn nghe thấy tiếng khóc yếu ớt nữa. Tiếng nước vẫn chảy tí tách - cô đã quên không đóng vòi nước.

Cô cố tĩnh tâm để nghe ngóng tiếng khóc đó, nhưng cuối cùng vẫn không nghe thấy gì. Nhưng dựa vào trực giác của người sắp làm mẹ, cô dám chắc tiếng khóc đó là thật, không phải là hoang tưởng.

Cô cất giọng yếu ớt nói với anh trai:

- Anh à, trong nhà vệ sinh có trẻ sơ sinh đang khóc.

Thẩm Lực hồ nghi nhìn em gái, nhưng anh vẫn bỏ tay đang dìu em gái ra rồi quay người bước vào nhà vệ sinh.

Anh giơ tay vặn vòi nước mà Thẩm Thiếp quên chưa tắt. Nhà vệ sinh yên tĩnh hẳn, lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi ngoài cửa sổ.

Thế nhưng sự yên tĩnh chỉ kéo dài trong giây lát mà thôi, bỗng anh nghe thấy tiếng khóc nhỏ nhưng rất rõ ràng. Anh giật mình, cố lắng tai nghe nhưng lại không thấy gì nữa. Nhưng anh nghe thấy rõ ràng đó là tiếng khóc yếu ớt của trẻ sơ sinh.

Anh vội vàng tìm xem tiếng khóc đó vọng ra từ đâu, cuối cùng cũng phát hiện ra một bọc tã dày ở góc rất gần bồn rửa mặt.

Anh tiến tới gần bọc tã rồi nhặt nó lên.

Nhưng bọc tã này không bình thường chút nào, bởi chiếc khăn bông mỏng bị buộc chặt tới mức không hở ra chút nào để co đứa trẻ thở.

Thẩm Lực đau xót mở bọc tã ra, do hồi hộp tay chân anh cứ lóng ngóng lạ. Sau đó anh cố cởi nút buộc, bọc tã đã được mở ra, đôi chân của đứa trẻ đã lộ ra.

Anh chẳng còn thời gian nghĩ ngợi gì nữa, vội vội vàng vàng xông ra khỏi nhà vệ sinh, thậm chí anh còn chẳng kịp nói câu gì với Thẩm Thiếp nữa. Anh chạy vội tới phòng trực của bác sĩ. Tuy không biết đứa trẻ này có thể được cứu nữa hay không nhưng vừa rồi anh vẫn còn nghe thấy tiếng khóc của nó, điều đó đồng nghĩa với vẫn còn hy vọng.

Bác sĩ và y tá trực sững sờ nhìn người đàn ông xông thẳng vào phòng trực với bọc tã trên tay. Người có phản ứng nhanh nhất vẫn là vị nữ bác sĩ trung tuổi, bà đỡ bọc tã trên tay anh rồi đặt lên chiếc giường có trải ga trắng muốt. Sau đó bà gỡ bọc tã ra.

Mọi người kinh ngạc khi nhìn thấy trong bọc tã là một đứa trẻ sơ sinh toàn thân đã tím tái. Đôi mắt nó đã nhắm nghiền, bên khoé miệng vẫn còn dớt nước dãi.

Vị nữ bác sĩ kia mắng một câu gì đó, sau đó vội vàng ra lệnh cho những người xung quanh:

- Phải đưa ngay đứa trẻ này vào phòng cấp cứu! Y tá trưởng Từ mau chóng đi tìm người nhà của đứa trẻ.

Mọi người khẩn trương thực hiện mệnh lệnh, chỉ còn lại mỗi Thẩm Lực đang thẫn thờ đứng yên tại chỗ.

Vị bác sĩ kia thậm chí còn chẳng hỏi Thẩm Lực đã tìm ra đứa trẻ ở đâu; lẽ nào chuyện này đã trở lên quá bình thường ở đây chăng?

Đứa trẻ đó mới chào đời, có lẽ chưa tới hai mươi tư tiếng. Đó là một bé gái, da của nó vẫn còn nhăn. Lẽ ra lúc này da nó phải hồng hào mới đúng, nhưng do ngạt thở lên da nó tím tái. Không hiểu người nào đã vứt bỏ nó? Người đàn bà nào vừa mới được làm mẹ lại nỡ nhẫn tâm vứt bỏ đứa con mình đã mang nặng chín tháng mười ngày?

Thẩm Lực đau nhói trong lòng, anh cứ đứng yên một lúc lâu. Đột nhiên anh nhớ tới cô em gái đang hoảng sợ của mình, liền vội vàng rời khỏi phòng trực. Lúc ra anh đi ngang qua cô y tá. Cô ta nhìn anh nói:

- Đứa bé đó chết rồi. Anh đã chậm một bước.

Thẩm Lực cảm thấy tim mình đau nhói như bị đập mạnh, sự đau đớn khiến anh sợ hãi há mồm mà không nói được câu gì. Anh có cảm giác trái tim đau đớn đang dần rơi xuống, rơi mãi tới hẻm núi xa xôi. Anh cũng không tự trách mình bởi anh đã cố hết sức rồi. Anh chỉ cảm thấy buồn tê tái.

Cô y tá lại nói tiếp:

- Thực ra sứt môi không phải là khiếm khuyết nghiêm trọng lắm, có thể mổ để sửa lại: hơn nữa cũng không mất nhiều tiền lắm.

Thẩm Lực sững sờ. Sứt môi ư? Anh đã hiểu ra. Anh nhớ lại môi trên của đứa bé không bình thường, hình như có một khe hở. Thì ra đứa bé đó bị sứt môi hở hàm ếch.

Chả trách... nỗi tức giận trong người anh nhẹ hẳn đi, cùng thời điểm đó cảm giác nặng nề lại ập tới.

Cô y tá nói tiếp, dường như cô đang nhằm vào Thẩm Lực. Cô cứ lải nhải một mình:

- Vứt bỏ đứa bé đi là được rồi, sao lại còn cố tình đặt nó ở đó để nó chết chứ? Người làm bố làm mẹ như vậy quả thật là độc ác.

Thẩm Lực sốt sắng hỏi:

- Bố mẹ của đứa bé đâu? Cô đã tìm thấy họ chưa?

Cô y tá lườm anh một cái rồi thở dài:

- Con đã chết rồi, lẽ nào lại có thể tìm được bố mẹ nữa? Họ đã chuồn đi từ lâu rồi.

Thẩm Lực cảm thấy tâm trạng nặng nề vô cùng, anh buồn bã trở về phòng đợi sinh. Thẩm Thiếp đang nằm trong đó, vừa nhìn thấy anh, cô ngồi nhỏm dậy. Cô muốn hỏi anh trai điều gì đó nhưng lại thôi.

Thẩm Lực cố gắng dồn nén tình cảm, hời hợt thuật lại cho Thẩm Thiếp nghe:

- Ồ, chỉ là chuyện một cặp vợ chồng vứt bỏ đứa con của họ thôi mà. Đứa bé đó đã chết rồi.

Sắc mặt Thẩm Thiếp nhợt nhạt bất thường trong ánh đèn, thậm chí môi cô cũng trắng bệch. Một lọn tóc dài của cô rối bù dính trên má, đôi mắt đẹp mở to thất thần. Môi cô run run nhưng cuối cùng cũng cất tiếng hỏi:

- Tại sao bọn họ lại không muốn đứa con của chính mình chứ?

Thẩm Lực vỗ vai em gái an ủi:

- Tiểu Thiếp à, việc này không liên quan tới em, em đừng để ý tới chuyện này nữa. Đôi vợ chồng đó là người nông thôn ấy mà, chắc họ chỉ muốn có con trai do vậy khi biết đứa trẻ là con gái họ không cần nữa thôi mà.

Thẩm Thiếp nhìn vào ánh mắt né tránh của anh trai, cô tiếp tục chất vấn:

- Đứa bé đó là con gái hả anh? Nó có xinh không anh?

Câu hỏi này giống như con rắn độc cắn vào não của Thẩm Lực. Trái tim anh thắt lại, nhưng anh vẫn cố làm ra vẻ bình thường đáp lại:

- Đứa bé đó rất xinh, tiếc là thế giới này lại không còn thuộc về nó nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích