Ngự Phật
Chương 43: Đột phá

Đột phá

“Hình như ngươi có khách quý khác.” Hoa Liên ngồi trên băng đá, lẳng lặng mỉm cười.

Ân Mạc cười híp mắt ngồi đối diện Hoa Liên, giống như không có ý định nói về Thương Tình với Hoa Liên, lại chuyển đề tài, “Hình như ngươi không thích sống ở đây.”

“Đương nhiên rồi.” Toàn là hòa thượng, nàng thích được mới lạ. Hơn nữa, bên trong nhà còn có một kẻ địch có ý đồ mưu sát nàng mà chưa thỏa, còn Thương Tình kia, nàng thậm chí còn hoài nghi, Ngọc Ẩn Tình bỗng dưng lại ra tay với nàng, chưa biết chừng có liên quan đến vị sư phụ này. Nhưng Hoa Liên không hiểu nổi, mình rốt cuộc đã đắc tội các nàng ở điểm nào.

“Ngươi biết không…” Ân Mạc ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười rực rỡ với Hoa Liên, “Ta lại rất thích ép buộc người khác.”

Câu này khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Liên lập tức đen sì, nàng biết mà, tên hòa thượng vô sỉ này căn bản chẳng thể trông chờ gì được.

Không đợi Ân Mạc nói thêm được mấy câu, Thương Tình vẫn ở trong phòng khách đã bước ra ngoài, sau khi nhìn thấy Ân Mạc, trên mặt tràn ra một nụ cười, đi về phía hắn, “Niết Thiên sư huynh, đã lâu không gặp.”

Cả Tu Chân giới, có thể khiến cho Thương Tình tươi cười tiếp đón, e là cũng chỉ có mình Ân Mạc. Ngọc Ẩn Tình đứng bên cạnh Thương Tình tò mò nhìn Ân Mạc mấy lần, mặc dù không hiểu hắn lấy được trái tim sư tôn bằng cách nào nhưng cũng cảm thấy người này đủ xứng với sư tôn.

“Sư muội Thương Tình.” Ân Mạc đứng dậy nghênh đón, nụ cười mang theo vài phần trêu tức khi nãy đã sớm biến mất không thấy bóng dáng, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng, nhìn vô cùng nhã nhặn vô hại. Hoa Liên liếc Ân Mạc một cái, vụng trộm bĩu môi, đúng là đồ hai mặt.

“Sư huynh dạo này bận rộn lắm sao, sao không thấy đến Linh Lung cung ngồi chơi một chút?”

“Không bận, chẳng qua là vội đến Luyện Ma quật một chuyến mà thôi.” Ân Mạc vẫn tươi cười như trước, có thể nhắc đến nơi ba đời Ma tu tụ cư với vẻ gió nhẹ mây bay như vậy, Ân Mạc e cũng là số ít.

“A, ta còn đang tò mò Thất Ngu Ma Đế đột nhiên sao lại vội vội vàng vàng rút người về, hóa ra là sư huynh phóng hỏa ở hậu viện nhà người ta.” Thương Tình cười khẽ.

“Nói hay lắm nói hay lắm, Thương Tình sư muội lần này tới đây là vì Băng Hồn hoa?”


“Quả nhiên là không gì gạt nổi sư huynh, vậy, sư huynh đã lấy được chưa?” Thương Tình mắt sáng lên nhìn chằm chằm Ân Mạc, nàng tu tập công pháp theo hệ băng, Băng Hồn hoa này vừa hay lại vô cùng hữu dụng với nàng, nàng từng nhắc qua với Ân Mạc, Ân Mạc nói sẽ nghĩ cách giúp nàng hái được.

Dĩ nhiên, với thực lực của nàng, Băng Hồn hoa dù có hiếm nhưng cũng có thể dễ dàng lấy được, có điều nàng lại đang cần Băng Hồn hoa vừa mới nở kia.

Thực ra thì, chỉ lấy Băng Hồn hoa thì căn bản không cần đến người đứng đầu một phái như nàng tự mình đến, có điều là từ lần trước sau khi Ân Mạc đi khỏi xong, vẫn chưa hề bước vào Linh Lung cung nửa bước thêm lần nào, nàng cũng đành phải tới Kim Luân tự bái phỏng.

Cũng may, mấy lão hòa thượng trong Kim Luân tự kia cũng chẳng phê phán gì.

Ân Mạc nhấc tay phải lên, một đóa hoa như được khắc từ băng lẳng lặng lơ lửng giữa lòng bàn tay hắn, trên cánh hoa còn có linh khí ngưng tụ, hóa thành sương mù vờn quanh.

“Đa tạ sư huynh.” Nhìn thấy Băng Hồn hoa, Thương Tình mặt đầy vui mừng.

“Sư muội khách khí rồi.” Mỉm cười đặt Băng Hồn hoa vào trong tay Thương Tình, Ân Mạc đột nhiên nhìn lướt qua Hoa Liên, vừa đúng lúc nhìn thấy động tác bĩu môi của nàng.

“Nếu sư muội không có việc gì gấp, không ngại thì ở chỗ sư huynh thêm mấy ngày đi.”

Thương Tình lẳng lặng liếc qua Hoa Liên, cười cười lắc đầu, “Dịp này thì không được rồi, tiểu muội phải quay về luyện chế đóa Băng Hồn hoa này, chờ đến khi tiến vào Yêu Long huyệt kia cũng có thêm vài phần tự vệ.”

“Thật đáng tiếc, vậy cũng được, xem ra chỉ có thể gặp lại sư muội ở Yêu Long huyệt rồi.” Trong lời nói của Ân Mạc dường như có chút luyến tiếc.

“Được rồi, sư huynh, tiểu muội xin cáo từ trước.”

Kết quả, người cứ thế mà đi. Từ đầu tới cuối, Thương Tình chẳng hề liếc mắt nhìn Hoa Liên đến một cái. Có điều trong lòng đã nhớ kỹ nàng. Có thể khiến cho Ân Mạc tự mình đưa về Kim Luân tự, quan hệ của tiểu yêu này với hắn sợ rằng thực sự không đơn giản.


Sau khi tiễn Thương Tình đi rồi, lúc Ân Mạc quay trở lại lại phát hiện ra Hoa Liên dám trực tiếp tu luyện trong viện của hắn. Cảm giác được Hỏa nguyên lực trên cả ngọn núi đang vọt về phía Hoa Liên, hắn không khỏi lộ ra một nụ cười khổ, lá gan của nàng đúng là to thật, dám vượt ải như vậy.

Có điều, như thế này nàng sẽ không bị nguy hiểm vì tâm ma nhập thể.

Nghĩ đến đây, Ân Mạc tiện tay dựng cấm chế quanh núi, cự tuyệt mọi người bái phỏng, bản thân thì đảo quanh phòng khách hai vòng, sau quay lại phòng của mình nghỉ ngơi.

Đối với chuyện Ân Mạc vừa về chùa đã phong sơn, vẫn khiến cho không ít người bất mãn. Theo lý thuyết, năm ngọn Ngũ Hành này tuy thuộc về năm vị trưởng lão ngang hàng với trụ trì, nhưng Ngũ hành thì phải duy trì cân bằng, Ân Mạc vừa mới phong sơn như vậy, Hỏa nguyên lực trên núi cũng bị che lại, bây giờ Ngũ hành không cân bằng, khiến cho thời tiết ở Kim Luân tự biến hóa vô cùng dị thường, tạm thời chưa gây ra ảnh hưởng gì lớn, nhưng ai biết bao giờ hắn mới ra ngoài chứ.

Cứ thế này không cẩn thận phong sơn đến mấy trăm năm, chắc những linh mộc tiên thảo xung quanh Kim Luân tự này sẽ biến mất hết.

Lúc này, Hoa Liên đang chìm đắm trong tu luyện đương nhiên sẽ chẳng lo lắng đến những chuyện đó, đã lâu lắm rồi nàng không cảm nhận được luồng nguyên lực dồi dào như vậy. Mấy ngày đầu còn chưa cảm thấy, càng về sau, Hỏa nguyên lực ở đây lại ngưng tụ càng nhiều.

Tuy nói Hỏa nguyên lực kia không thể chiết ra Nghiệt hỏa được, nhưng đối với Nghiệt hỏa mà nói, cũng là sự bổ sung rất lớn.

Lúc trước khi đột phá vào Yêu Tướng kỳ, Hoa Liên chưa hề có chút lĩnh ngộ gì đối với sự tu luyện của bản thân, nhưng giờ nàng đột nhiên phát hiện ra, chỉ cần Nghiệt hỏa trong cơ thể nàng tăng lên, những đường hoa văn trên cánh hoa trong nội đan của nàng cũng sẽ nhiều hơn.

Giống như là, tu vi của nàng, có liên quan đến Nghiệt hỏa trong cơ thể vậy.

Trước mắt, cánh hoa thứ tư đã hoàn toàn mở ra, thay vì giống với ba cánh hoa kia, trên cánh hoa này lại có thêm một đường hoa văn màu vàng, Hoa Liên dùng thần thức để thăm dò, trên đường hoa văn màu hoàng kim đó, dường như mang theo Phật quang.

Chẳng lẽ là do mình chọn đột phá ở trên đất Phật nên mới sinh ra biến hóa này? Trong lòng Hoa Liên có chút khó hiểu.

Mặc dù, nàng đã đột phá đến Yêu tướng trung kỳ nhưng nàng vẫn chưa dừng lại, không phải là do nàng không muốn, mà là Nghiệt hỏa trong cơ thể nàng lúc này căn bản không thể nào chia tách được với luồng Hỏa nguyên lực kia.

Ngày đó khi còn ở phủ Quốc sư, Phong Biệt Tình từng dùng rất nhiều linh dược để chưng nàng, dược lực kia vẫn tồn đọng trong cơ thể nàng chưa tiêu hao hoàn toàn. Nghiệt hỏa cũng là nhờ có những linh lực này hỗ trợ nên mới điên cuồng hấp thụ lấy Hỏa nguyên lực để làm cho bản thân lớn mạnh hơn.

Không thể nào ngăn cản, nàng cũng chỉ đành tiếp tục, cũng may nàng không cảm thấy có bất kỳ sự khó chịu nào. Hơn nữa, trên nội đan, cánh hoa thứ năm, thứ sáu cũng đã bắt đầu vươn ra, ngọn lửa trên cánh hoa cũng theo thứ tự mà bừng lên, Hoa Liên cũng cảm thấy, mình vậy mà lại sắp đột phá.

“Thật đúng là nhanh, chưa đến hai ngày đã vọt tới Yêu Soái kỳ rồi.” Hiện giờ, Ân Mạc đang thích chí ngồi trong tiểu viện, nhởn nhơ uống trà. Ánh mắt lại dừng trên người Hoa Liên, lúc này đã bị Hỏa nguyên lực bao trọn.

“Sư bá…” Ân Mạc vừa dứt lời, phía sau hắn lại hiện lên hư ảnh của một lão hòa thượng.

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Ngự Phật Chương 43: Đột phá

Có thể bạn thích