Trên con đường bằng phẳng trải dài rộng lớn, đoàn người của Bình Nam vương giục ngựa lao nhanh như vũ bão, bụi mù tung bay ngoạn mục phi thường. Lúc này trời đã gần sáng người đi trên đường dần dần đông hơn, những người qua lộ nhìn thấy Tâm Nguyệt – một tuyệt mỹ thiếu niên toàn thân trần trụi ngồi nửa người trong lòng Bình Nam vương đều cảm thấy kinh ngạc, tò mò liếc nhìn. Tâm Nguyệt lại hoàn toàn không thể cảm thấy gì cả, hắn sớm đã bị dục hỏa hành hạ thần trí mơ hồ, ngoại trừ vô vọng giãy dụa song song với bi ai rên rỉ thì hắn cái gì cũng làm không được.

Ba ngày ba đêm cứ thế trôi qua, đến rạng sáng ngày thứ tư Bình Nam vương mang theo Tâm Nguyệt bị tàn phá sắp hấp hối về tới Tương Thành vương phủ. Lúc này Tâm Nguyệt ngồi trong lòng hắn đã bị tra tấn chỉ còn sót lại một hơi tàn suy yếu. Ba ngày này, Tâm Nguyệt như kẻ bên bờ vực tử, sống không bằng chết. Trong cơ thể dục hỏa hừng hực thiêu đốt không có lúc nào là không tra tấn hắn, bất kể ngày đêm bôn ba xuyên suốt cũng làm cho xương cốt hắn gần như rã rời gãy nát. Đến khi Bình Nam vương ném hắn va vào một tảng đá cứng rắn to lớn nằm một góc ở đại viện vương phủ hắn đã hoàn toàn mất đi giác!

Khi Tâm Nguyệt tỉnh lại đã là hai ngày sau đó, dược tính xuân dược đã dần dần giảm xuống. Nhưng cả người vẫn tê lạnh đau buốt. Hắn phát hiện bản thân đang nằm trong một gian phòng nhỏ hẹp và cũ nát, thân thể vẫn vậy trần truồng, nhưng may ra còn có được một chiếc giường xiêu vẹo và một tấm chăn cũ kĩ, dây trói ở hai tay sau lưng cũng đã được cỡi bỏ. Bên cạnh có một tiểu đồng đứng canh giữ ở biên giường hắn, thấy hắn vừa tỉnh liền vội vàng chạy phóng ra ngoài. Tâm Nguyệt thầm nghĩ chắc là nó đi gọi người đến.

Không bao lâu sau, một quản gia bộ dạng xấu xí xuất hiện ở cửa dẫn theo vài hạ nhân đi vào. Người nọ dùng một đôi mắt nhỏ tình âm độc nhìn Tâm Nguyệt vài lần rồi lạnh lùng nói: “Ta là quản gia của vương phủ, nếu ngươi tỉnh rồi thì mau mau đứng dậy đi theo ta đến gặp Vương gia!” Tâm Nguyệt tuy rằng cảm thấy thân mình vừa đau lại vừa thốn, nhưng vẫn cố gượng dậy đứng lên mặc vào bộ y phục tối màu của hạ nhân vương phủ….

Trong đại sảnh trang nghiêm xa hoa của phủ Bình Nam, Tâm Nguyệt sợ hãi quỳ gối trên mặt sàn lót nền cẩm thạch băng lạnh, thân mình đã kiềm không nổi bắt đầu phát run. Bình Nam vương một thân áo trắng ngồi trên chỗ cao nhất trong sảnh, gương mặt anh tuấn lãnh liệt như một khối tượng băng giá buốt. Ngay cả bầu không khí xung quanh hắn dường như cũng bị cô đọng đông lại. Tâm Nguyệt sợ hãi đến ngay cả đầu cũng không dám nâng lên.

Bình Nam vương nhìn trân trân hắn, qua một lúc lâu mới lãnh đạm lên tiếng: “Ngươi rất giỏi dùng bộ dáng đáng thương của mình vờ gợi lòng thương người trong tâm kẻ khác! Khó trách ngay cả đương kim Thánh Thượng cũng bị ngươi mê hoặc thần hồn điên đảo, cứ thế khiến cho đế hậu bất hòa, hậu cung đại loạn. Hừ! Bổn vương từ khi sinh ra hận nhất là loại tiện nô lấy sắc mê người như ngươi!”

Tâm Nguyệt tự ám than oán, rõ ràng là Huyền Vũ đế không để ý đến cương thường luân lý mạnh mẽ giữ lấy hắn, nhưng mọi người lại cố tình nói hắn không biết liêm sỉ câu dẫn đế vương. Đến ngay cả Bình Nam vương ở biên cương xa xôi cũng vẫn vậy mà hiểu lầm hắn. Giờ phút này hắn thật sự khóc không ra nổi nước mắt!

Bên tai lại nghe Bình Nam vương lạnh lùng nói tiếp: “Nghe Tinh Dương nói, ngươi ngay cả thái tử cũng không buông tha, còn câu dẫn thái tử si mê suốt ngày vây quanh lấy ngươi. Trên dưới hoàng cung đều bị ngươi phủ giăng chướng khí mù mịt khắp nơi, bổn vương từ trước tới nay chưa bao giờ từng nghe qua lại có hạng người nào vô sỉ *** đãng như ngươi vậy!”


Tâm Nguyệt càng nghe càng uất ức, nghẹn lời nói không được câu nào thì lệ kia đã tràn ra rơi xuống. Bình Nam vương thấy thế càng cười lạnh nói thêm: “Sao, còn muốn dùng nước mắt lừa gạt người khác đồng tình ư? Đây cũng là một trong những thủ đoạn câu dẫn của bọn tiện nhân như ngươi chứ gì? Đáng tiếc thật, bổn vương lại không thể sụp bẫy mà chiều ý ngươi được rồi!”

Tâm Nguyệt vội vả ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Bình Nam vương cắn răng nói: “Tâm Nguyệt tuy rằng xuất thân ti tiện, nhưng cũng không phải là hạng dân thấp hèn như Vương gia vừa nói!” Bình Nam vương hừ lạnh một tiếng đáp lại: “Thân thế của ngươi bổn vương đã nghe qua quá nhiều rồi, mẫu thân còn như thế, thân làm con sao có thể tốt hơn cả mẹ được chứ! Còn không phải đều là thứ hạ lưu vô sỉ đê tiện giống nhau như vậy sao!?”

Tâm Nguyệt trong lòng đau xót tột cùng, lắc đầu ảm đạm phân bày: “Vương gia nếu nhận định Tâm Nguyệt là loại người này, Tâm Nguyệt cũng không còn gì để nói. Nhưng khắp trên dưới Minh Dương cung lại có ai không biết phụ hoàng ngược đãi ta ra sao! Phụ hoàng hận ta thấu xương, đánh ta mắng ta, còn mạnh mẽ giữ lấy ta, làm cho ta muốn sống không được muốn chết không xong. Nào có ai  thay ta nói lời công đạo đâu! Thái tử thấy ta liên thân chịu khổ, tìm mọi cách ra tay cứu giúp, nếu không phải như thế Tâm Nguyệt sớm đã thành oan hồn dã quỷ vất vưỡng ở Minh Dương cung!” Tâm Nguyệt càng nói càng đau lòng khóc không thành tiếng.

Bình Nam vương nghe qua không chút động tâm, vẫn cười lạnh đáp trả: “Tên tiện nhân nhà ngươi, cứ luôn vờ làm bộ dạng đáng thương lừa gạt người khác! Tinh Dương sớm đã nói cho bổn vương biết, ngươi trời sanh bản tính tột cùng *** đãng, sở trường lớn nhất là dụ dỗ câu dẫn nam nhân! Đừng tưởng rằng ngươi ngày thường tuyệt sắc thiên hương, bổn vương sẽ dễ dàng bị ngươi mê hoặc. Thánh Thượng mặc dù đem ngươi ban cho bổn vương, nhưng bổn vương đối với loại hạ lưu vô sỉ như ngươi đến một chút hứng thú cũng không có, loại đê tiện nhà ngươi chỉ xứng đáng đi hầu hạ bọn cấp thấp hạ đẳng mà thôi!”

Tâm Nguyệt bị mắng đến thống khổ trong lòng chua chát, trời đất quay cuồng đảo lộn, cơ hồ như muốn lập tức chết đi tại chỗ.

Đến tối, Tâm Nguyệt mới hiểu được tình cảnh của bản thân lúc này có bao nhiêu nguy hiểm đang rình rập chờ mình phía trước…..

Trong một gian nhà hẹp tại phòng riêng hạ nhân vương phủ, Tâm Nguyệt hai tay bị trói ngược sau lưng, tạm bợ tựa vào vách tường, hắn bây giờ muốn lui thân cũng không lui được nữa. Hơn mười nam đinh thân thể khoẻ mạnh bao quanh vây lấy hắn nhồi vào chính giữa. Một người trong số họ mê đắm nhìn hắn lên tiếng: “Tiểu tiện nhân này quả thực bộ dạng yêu mị đắc động lòng người!” Có tên lại còn chảy nước bọt hí hửng nói hùa: “Nghe nói cũng đã từng là sủng vật của đương kim Thánh Thượng đó nha! Ta nghĩ chắc tư vị trên giường nhất định là mê người lắm đây!” Lại một người khác cười giả lã tiếp lời: “Vương gia đem thứ đê tiện này ban cho chúng ta hưởng thụ, mấy anh em ta thật đúng là diễm phúc ngất trời mà!” “Đúng vậy! Đúng vậy!” Những người còn lại đồng thanh cùng nói: “Ha ha… Đêm nay có thể tận tình vui vẻ rồi… Ha ha…”


Tâm Nguyệt sợ hãi cơ hồ như muốn gào khóc, như một con cừu non lạc đàn đáng thương đợi ngày làm thịt, ánh mắt hoang mang nhìn vào bầy cầm thú đương đột lốt nam nhân, thân thể run lên từng đợt tựa như lá thu rơi rụng. Một thân nam nhân thô bạo túm lôi hắn lại gần, cười *** đãng nói: “Giả vờ tội nghiệp làm gì! Cũng có phải là lần đầu tiên đâu!” Nói xong dùng sức vạch tìm vạt áo hắn. Tâm Nguyệt thét lớn một tiếng khi gã nam nhân đó ném mạnh hắn vào cạnh giường ở bên biên tường, “soạt” một tiếng lột hẳn quần hắn xuống, cặp mông tuyết trắng mềm mại của Tâm Nguyệt nhất thời lộ ra. Mọi người trong phòng đều cuồng hô một trận. Kế đó, chợt nghe thấy một tiếng nói vang lên khẽ nhắc: “Lão đại, ngươi xuống tay nhẹ nhàng một chút đi, kẻo làm hỏng hết hắn, thì ngày mai các huynh đệ ở Đông Viện Các làm sao thoải mái hưởng thụ được!”

Nam nhân kia nghe xong hắc hắc cười lớn: “Đối với loại đê tiện này, trước cứ chơi đùa cho khỏa đi rồi tính tiếp!” Dứt lời đem ngón tay thô ráp đâm vào hậu huyệt non mềm của Tâm Nguyệt. Tâm Nguyệt thét lớn thảm thiết, đau đến giãy dụa muốn vùng thoát, lập tức có hai gã nam nhân nhào tới gắt gao đè chặt hắn lại, bàn tay thô to dơ bẩn cứ thế ở trên người hắn luân phiên sờ mó.

Rất nhanh y phục trên người Tâm Nguyệt đã bị lột xuống sạch sẽ, thân hình tinh tế trắng noãn nằm ưỡn trên chiếc giường rộng lớn mê người vặn vẹo. Nam nhân đang đùa lộng trước người hắn không thể kiềm chế, rút vội ngón tay vội về hấp tấp cởi bỏ quần xuống, liền đem khối phân thân khổng lồ dọa người mạnh mẽ đâm vào! Tâm Nguyệt đau đến trước mắt tối sầm, còn chưa kịp kêu la thành tiếng, đã bị một người mạnh mẽ nhét một khối phân thân khác sâu trong khoang miệng, ý đồ ngăn chận tiếng thét kinh thiên chói tai đó!

Trong phòng nhất thời tràn ra liên tận giữa tiếng thở dốc đan xen với tiếng cười *** đãng phóng túng. Theo mỗi nhịp thời gian người phía sau Tâm Nguyệt càng gia tăng lực đạo tống đẩy, chỉ phút chốc đã nhịn không được cuồng vọng bắn tinh, ghé vào trên người Tâm Nguyệt vù vù thở dốc, nếu không phải mọi người thúc giục hắn cũng không dễ dàng lưu luyến rời đi. Lập tức tên tiếp theo đi lên không chần chừ liền hung hăng đâm vào động khẩu trước mắt. Mà người đằng trước khi nãy vẫn còn đang thô bạo túm tóc Tâm Nguyệt ra sức giao tranh. Tâm Nguyệt mở hé khoang miệng nhỏ nhắn tê liệt chống đỡ, hơi thở đứt quãng nức nở không thôi, trên mặt lẫn lộn giữa nước mắt mồ hôi nhuộm ướt toàn thân, hai tay bị trói phía sau cũng giãy dụa đến chảy ra tơ máu….

Trong gian phòng hung ác vẫn tiếp tục thay phiên trầm luân kẻ mà bọn họ gọi là ti tiện đê hèn, những nam nhân *** ô mỹ tục càng ngày càng hưng phấn, càng ngày càng điên cuồng. Ánh trăng lặng yên ẩn khuất dưới lớp mây mù vần vũ, tựa hồ cũng không chịu nổi khi nhìn vào thảm trạng huyết tinh tàn nhẫn trước mặt! Bị tàn khốc lăng nhục Tâm Nguyệt tuyệt vọng kêu thảm, tựa hồ lại như nhìn thấy cả quỷ môn quan đương dang rộng cánh cửa để chào đón hắn, bọn ma quỷ đáng sợ giơ lên cánh tay xù xì ngoắc về phía hắn vẫy gọi, dần dần hắn đã hoàn toàn rơi vào vực sâu đêm tối vạn kiếp bất phục……

Sáng sớm trong không khí rét lạnh, Tâm Nguyệt suy yếu cuộn mình trên nền đá lạnh băng, hai gã hạ nhân không ngừng giội lên thân hắn từng gáo nước giếng lạnh thấu tâm can, để rửa trôi dịch thể của nam nhân cùng máu tươi tràn lan nhớp nhúa khắp người hắn. Tâm Nguyệt lạnh cóng co rúm người cuộn tròn mình lại, hơn mười tên nam nhân tối qua, suốt cả một đêm thay phiên nhau lăng nhục, hết thảy mang đến cho hắn cảm giác đâu mới là địa ngục thực sự. Lại liên tưởng đến đêm nay, sẽ còn có nhiều nam nhân hơn nữa chờ hắn hầu hạ, hắn gần như hoàn toàn suy sụp, những ngày cực khổ gian nan này cũng chỉ vừa mới bắt đầu thôi!

Chỉ lát sau, Bình Nam vương nhàn nhã tiêu sái đi tới, hai gã hạ nhân vội túm Tâm Nguyệt lôi dậy, mỗi người ghì chặt một cái cánh tay bức hắn quỳ xuống trên mặt đất. Bình Nam vương nhìn bộ dáng chật vật không ra hình người của Tâm Nguyệt lạnh lùng cười nói: “Thế nào? Tiểu tiện nhân, tối hôm qua có nhiều nam nhân như vậy hẳn là mang lại cho ngươi không ít mỹ mãn rồi chứ!?” Tâm Nguyệt buông đầu xuống, cắn chặt môi dưới, cố không muốn nhìn hắn.

Bình Nam vương hừ lạnh một tiếng nói thêm: “Tinh Dương từng nói, ngươi nếu không có nam nhân thì tất sẽ không sống nổi, trên dưới vương phủ này nhiều nam nhân thay phiên như thế, nhất định đủ cho ngươi sống lây lất hết đời!”

Tâm Nguyệt trong lòng nhói đến tột cùng, mạnh mẽ ngẩng đầu gắt gao trừng mắt nhìn lại hắn, thống khổ nói: “Tâm Nguyệt tự phận chưa bao giờ làm ra điều gì thương thiên hại lí, vì cái gì lại phải chịu tai vạ khủng khiếp như vậy, chẳng lẽ thiên hạ vốn không có công lý hay sao!?” Bình Nam vương nghe xong không khỏi chột dạ cười lạnh, Tâm Nguyệt tức giận không thôi, oán hận nói tiếp: “Ngươi giết ta đi! Sống mà thống khổ nhận hết tra tấn nhục hình như thế còn không bằng thà một nhát đoạn lìa thân xác!”

Bình Nam vương nheo mắt lại chậm rãi gằn từng từ một: “Đây là báo ứng nên có của hạng người hạ lưu như ngươi, chết đối với ngươi mà nói chính là một thứ quá mức xa xỉ!” Tâm Nguyệt cả người chấn động mờ mịt nhìn hắn, toàn thân vùi chôn trong lạnh lẽo, đáy lòng đã hoàn toàn tuyệt vọng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích