Nghiện Ngọt (Ngọt Ẩn)
Chương 37: Socola thác nước (2)

Nhan Tiêu mở cửa, nhìn thấy Hoắc Trạch Tích trước, nháy nháy mắt nhìn anh cười.

Rồi sau đó nhìn thấy ba mẹ, nhất thời da đầu căng thẳng, đặc biệt là khi nhìn vào mắt của ba Nhan, tự giác cúi đầu.

"Đứa nhỏ Nhan Tiêu này, không nói gì hết, con nói xem bây giờ yêu đương mà giấu giếm thì có gì tốt?"

Ngồi trên ghế salon, mẹ Nhan đi thẳng vào vấn đề.

Nhan Tiêu đang muốn nói không phải con cố ý giấu giếm thì anh đã lên tiếng trước: "Em ấy cũng đã nói con rồi, muốn quan hệ chắc chắn chút nữa sẽ nói cho hai bác biết ạ."

Nhan Tiêu: Khá khen cho tốc độ phản ứng linh hoạt của bác sĩ Hoắc!

Mặc dù chuyện xảy ra hơi vội nhưng vẫn là một lần gặp mặt gia trưởng, Nhan Tiêu có thể thấy đối với chuyện này anh có vẻ rất thành thạo, nói chuyện luôn được khen ngợi, khiến Nhan Tiêu hoài nghi có phải do đã từng gặp mặt phụ huynh nhiều rồi hay không...

Nhan Tiêu ngược lại ở bên cạnh pha trà rót nước như một nàng dâu nhỏ.

Từ chuyện "đồ ăn ngoài chợ lại tăng giá" cho đến "Kinh tế nước Mỹ trở nên ác liệt, Trung Quốc thoát khỏi nguy cơ khủng hoảng", cô từ từ cảm thấy mình lại biết thêm một chút về anh.

Làm bác sĩ làm kênh radio không được còn có thể đi lột cua phải không? Lột cua không được còn có thể dựa vào khí chất của bản thân đi giảng dạy phải không? Diễn giải không được còn có thể dựa vào đầu óc đi lừa gạt người khác được phải không?

Tóm lại, Nhan Tiêu tin chắc bác sĩ Hoắc rất đáng giá.

Nói được một nửa Nhan Tiêu bị mẹ đuổi vào phòng tự chơi một mình.

Chờ cô đọc xong nửa cuốn manga thì hai người mới nói xong, cửa phòng bị đẩy ra.

Là Hoắc Trạch Tích.

Nhan Tiêu không lên tiếng, chỉ cười đầy thâm ý nhìn anh, trong mắt không giấu được sự hưng phấn.

Sau khi vào cửa liền bắt đầu quan sát phòng cô.

Tất cả đều là màu hồng, trên tường dán đầy các loại áp phích.

Nhan Tiêu không nói lời nào nhào qua ôm anh, người kia trở tay đóng cửa phòng, tiến lên đón cái ôm như chuột túi của cô.

Cô treo lên người anh, có hơi tuột xuống, Hoắc Trạch Tích lại nâng bắp đùi của Nhan Tiêu rồi cúi đầu đến gần.

Như dự liệu một nụ hôn đáp xuống.

Không phải chạm nhẹ như lần trước, lần này là chạm thật.

Môi dưới đến môi trên, đến đầu lưỡi, im lặng trăn trở hành hạ.

Nhan Tiêu không có chút kinh nghiệm nào, rất nhanh hô hấp đã rối loạn, đầu óc trống rỗng, đột nhiên Hoắc Trạch Tích dừng lại.

Hô hấp chưa thông thì anh lại mổ nhẹ vào môi Nhan Tiêu, đặt cô xuống.

Lúc chân chạm đất Nhan Tiêu mới phát giác người như nhũn ra, thiếu chút nữa không đứng vững, Hoắc Trạch Tích đỡ cô, Nhan Tiêu chột dạ ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười không nghiêm chỉnh chút nào trong mắt anh.

Nhan Tiêu đỏ mặt, cũng không quan tâm vừa rồi là mình chủ động nhào tới, nói: "Ba mẹ em ở bên ngoài mà anh còn dám làm vậy?"

Hoắc Trạch Tích đột nhiên kéo Nhan Tiêu qua, nói thủ thỉ bên tai: "Tại vì có ba mẹ em nên anh chỉ làm vậy thôi đấy."

...

Anh còn muốn như thế nào nữa?

Nhiệt độ trên mặt tăng cao, rõ ràng là muốn trừng anh nhưng miệng lại toe toét, dời đề tài khác: "Chờ chút em ra ngoài phụ mẹ nấu cơm, mẹ nhất định sẽ gọi anh ở lại ăn trưa."

"Không cần." Hoắc Trạch Tích kéo Nhan Tiêu đang muốn ra khỏi phòng, "Anh đã nói ba mẹ rồi, chút nữa ra ngoài ăn cơm..."

Nhan Tiêu còn muốn nói ra ngoài ăn cơm tốn kém thì Hoắc Trạch Tích lại tiếp tục: "Còn có ba mẹ anh."

...

Đời này cô chưa bao giờ ăn một bữa cơm nào khẩn trương như hôm nay, bởi vì đề tài câu chuyện luôn ở trên người cô và anh, Hoắc gia nhất trí khen Nhan Tiêu, ba mẹ cô nhất trí khen bác sĩ Hoắc.

Tình cảnh hết sức trật tự hài hòa.

Nhan Tiêu đột nhiên thấy tò mò, ba mẹ cô rất có hảo cảm với anh, mẹ thì không cần nói rồi, ngay cả ba cũng nhìn anh bằng ánh mắt tán thưởng.

Cô không nhịn được hỏi Hoắc Trạch Tích ngồi bên cạnh: "Lúc em không có ở đó thì anh và ba mẹ em nói chuyện gì vậy?"

"Nếu kêu em đi khỏi thì nhất định là chuyện không muốn cho em biết rồi."

Bác sĩ Hoắc không nghĩ là sẽ nói cho cô biết.

Không muốn nói cho mình nghe?

Nhan Tiêu đoán bậy bạ: "Em không phải là con ruột?"

"Có thể." Hoắc Trạch Tích cười mập mờ.

Xem ra là không chịu nói rồi...

Nhan Tiêu buông tha, cúi đầu ăn cơm: "Không nói thì thôi!"

Hai nhà trước kia có quen biết nên bầu không khí lúc ăn cơm rất tốt, ăn xong mẹ Nhan còn hẹn mẹ Hoắc đi Spa, còn hẹn lần sau lại ăn cơm chung nữa.

Mặc dù nói chuyện yêu đương là riêng của hai người, nhưng được người nhà ủng hộ mới khiến mối quan hệ được đảm bảo dài lâu. Hoắc Trạch Tích không nói, cô cũng mơ hồ đoán được, chắc là tối hôm qua do mình nói lộn xộn, bác sĩ Hoắc muốn để mình yên tâm nên mới vội vàng hẹn gặp gia đình hai bên như vậy.

Không có lời cam kết chắc chắn nhưng lại khiến cô hoàn toàn tin tưởng, anh rất nghiêm túc, nghiêm túc muốn cùng cô ở chung một chỗ.

Sau khi về nhà, Nhan Tiêu không kìm nén nữa, hỏi ba rốt cuộc thấy Hoắc Trạch Tích thế nào, kết quả ba nói một cậu: Đứa nhỏ Hoắc này, hiểu đời mà không lõi đời.

Nhan Tiêu rất ít khi nghe ba mình khen người nào, có khen thì chỉ là khen những danh nhân, cho nên chỉ một câu thôi cô cũng hiểu: Ba mình đã bị bác sĩ Hoắc thuyết phục rồi.

Buổi tối nhắn cho Hoắc Trạch Tích một tin:

Bác sĩ Hoắc, em muốn quỳ lạy anh! Anh hiến kế gì mà khiến ba em tán dương anh vậy?

Hoắc Trạch Tích không nhịn được, cười: Sợ chưa?

Nhan Tiêu trả lời: Sợ! Nhà em đã mở rộng cửa chào đón anh.

(* ̄3 ̄*)

Bác sĩ Hoắc trả lời: Chỉ là thường thôi

Nhan Tiêu:...

Bác sĩ Hoắc anh đang vênh váo sao?

***

Tuần này Nhan Tiêu về trường, tâm tình cực kỳ tốt.

Đầu tiên là mang theo một đống lớn quà vặt chia cho bạn cùng phòng, sau đó xuống lầu mua sữa chua cũng nhớ phần mọi người, nữa là lúc mọi người bận thì tự tay đút nước hoa quả.

Thấy lạ nên các cô quyết định tra hỏi.

"Nhan Tiêu, có phải cậu làm chuyện gì có lỗi với bọn tớ đúng không?"

Nhan Tiêu đang xem tiết mục văn nghệ thì ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm trang của bạn mình, khó hiểu: "Các cậu nói vậy là sao?"

Tiểu Giai: "Ví dụ như cậu đem hình khỏa thân của tụi này bán cho trang web các loại."

Nhan Tiêu: "... Các cậu trần trụi tớ còn không dám nhìn, đâu ra chuyện bán cho web?"

Tráng Tráng trực tiếp nói: "Mấy ngày ngay cậu hành động rất khả nghi!"

"Oan uổng quá!" Nhan Tiêu bỏ mực cay xuống, "Tại tâm tình tớ vui nên rộng rãi với các cậu thôi mà, sao lại là hành động khả nghi?"

Tiểu Giai chằm chằm quan sát cô: "Tại sao tâm tình cậu lại tốt?"

Đương nhiên là bởi vì bác sĩ Hoắc rồi...

Nhan Tiêu không nói chuyện gặp phụ huynh, tùy ý qua loa lấy lệ: "Bởi vì bạn trai tớ đẹp a."

...

"Cô lập Nhan Tiêu, chắc chắn là thế lực tà ác nào đó đã khống chế cậu ấy" Tráng Tráng vừa nói xong liền đưa tay vận công vẽ cái vòng.

Nhan Tiêu: "..."

Tiểu Giai lui về sau hai bước, một tay giang ngang, một tay bịt mũi: "Yêu chua mùi thúi đã lan tràn, chớ dính vào bọn ta!"

Hai người họ múa một tràng về phía Nhan Tiêu, kỹ năng diễn xuất level max.

Nhan Tiêu chịu không nổi: "Hai bà thật là! Không đi đóng phim thật đáng tiếc!"

Buổi tối Nhan Tiêu lên WeChat thì nhận được tin nhắn của Hoắc Bình Quả:

Đã gặp gia trưởng rồi?

Mấy ngày trước Hoắc Bình Quả đi Hàn Quốc, hai ngày nữa mới về, cho nên không biết tình hình hôm qua, về nhà nghe mẹ mình kể liền lên mạng hỏi Nhan Tiêu.

Cô liền kể lại đại khái tình huống hôm ấy. Nói xong, Hoắc Bình Quả lại gửi mấy tấm hình đồ dùng cho Nhan Tiêu, là hôm nay Hoắc Bình Quả đi dạo, hỏi cô có cần gì hay không.

Nhan Tiêu nghĩ trước giờ đều mua của người khác, hay là chọn một ít đồ trang điểm và son môi, cũng coi như ủng hộ Hoắc Bình Quả làm ăn.

Không nghĩ tới nhắc về giá thì Hoắc Bình Quả kiên quyết không chịu nhận tiền của cô, nói là mình tặng, nếu như còn đòi trả tiền chính là không nể mặt mũi của cô ấy.

Nhan Tiêu không thích nợ người khác cái gì, cho dù là Nhiếp Sơ Sơ thì cũng tính sổ rõ ràng, nhưng giờ Hoắc Bình Quả nói vậy, cô cũng không thể cự tuyệt nữa.

Tóm lại cô ấy là em gái bác sĩ Hoắc, sau này vẫn còn cơ hội gặp nhau nhiều, tương lai còn dài.

Nghĩ như vậy nên đồng ý.

Kết quả nghe Nhan Tiêu nói có người ở bên Hàn Quốc mua hàng, mấy người trong phòng hỏi có tin cậy được không rồi bắt đầu chen lấn nói muốn gửi mua đồ.

Nói với Hoắc Bình Quả rằng có mấy người muốn mua, Nhan Tiêu đang nhớ lại danh sách thì Hoắc Bình Quả đã gửi tin nhắn:

Tiểu Tiểu, đột nhiên có chuyện cần nhờ chị!

Nhan Tiêu trả lời: Em nói đi.

Hoắc Bình Quả: Em biết chị trên Internet có mấy chục ngàn fan hâm mộ, không bằng chị giúp em tuyên truyền một chút thôi nhé!

Kêu cô tuyên truyền? Không phải fan của anh nhiều hơn sao?

Suy nghĩ thì thấy không có khả năng Hoắc Trạch Tích sẽ giúp em mình quảng cáo.

Nhan Tiêu có lúc sẽ nhận tuyên truyền quảng cáo, đối phương sẽ trả tiền, nhưng mà quan hệ của cô và Hoắc Bình Quả không tệ, còn là em của Hoắc Trạch Tích, Nhan Tiêu sẽ hỗ trợ nhiệt tình, vậy nên cô đồng ý:

Em xem mấy sản phẩm đi, thuận tiện tìm mấy tấm hình cửa hàng ở Hàn Quốc tạo niềm tin, làm xong gửi qua cho chị là được.

Đầu kia lại nhắn tới: Phí tuyên truyền bình thường chị lấy bao nhiêu vậy?

Nhan Tiêu đột nhiên thấy buồn cười, cô nghĩ mình là người trước sau rõ ràng, Hoắc Bình Quả cũng vậy, cô biết Hoắc Bình Quả không phải nịnh bợ, chuyện tiền nong này nói ra thì mất lòng, nhưng nói rõ thì mới tốt, cho nên cô ấy mới hỏi như vậy.

Nhan Tiêu trả lời: Em mua mấy hộp bánh Brownie cho chị là được rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Nghiện Ngọt (Ngọt Ẩn) Chương 37: Socola thác nước (2)

Có thể bạn thích