Trong nháy mắt nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt, Lý Dật cũng giống như những nam nhân khác, không hề nhìn chân của nàng, cũng không nhìn mặt nàng, toàn bộ ánh mắt rơi vào trên đôi môi yêu diễm của nàng.

Mặc dù kiếp trước Lý Dật đã nhìn quen đủ loại mỹ nữ trang điểm đủ loại kiểu dáng, thế nhưng hắn phải thừa nhận, môi của Gia Cát Minh Nguyệt là đôi môi mê người nhất mà hắn gặp qua trong cuộc đời này.

Nhưng ánh mắt Lý Dật cũng chỉ dừng lại ở đôi môi kia chừng một giây đồng hồ, sau đó liền dời đi ánh mắt.

Chỉ chi tiết nho nhỏ này, làm trong đôi mắt của Gia Cát Minh Nguyệt toát ra tia tán thưởng nhàn nhạt.

“Muốn đi vào trong vừa xem vừa trò chuyện, hay đi tới chỗ tôi?” Trịnh Thiết Quân nhìn Gia Cát Minh Nguyệt hỏi.

Gia Cát Minh Nguyệt thu hồi ánh mắt quan sát Lý Dật, đôi môi đỏ tươi hơi nhếch lên, nói: “Nếu tới, tự nhiên là muốn nhìn so đấu, thu nhập của ông và Vĩnh Hòa hội sở mỗi tháng đều hơn cả sáu tư nhân hội sở của tôi, tôi phải hướng ông học tập kinh nghiệm.”

“Chỗ này nếu giao cho cô để ý, thu nhập lớn hơn gấp hai cũng không thành vấn đề, đáng tiếc tôi đối với tiền không có hứng thú.” Trịnh Thiết Quân cười nói.

Gia Cát Minh Nguyệt có chút bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Trịnh Thiết Quân, sau đó nhìn Lý Dật nói: “Chờ cuộc so đấu quyền kết thúc, tôi có lời nói với cậu.”

Nghe được Gia Cát Minh Nguyệt nói, vẻ mặt Trịnh Thiết Quân như có biểu tình đăm chiêu, mà Lý Dật lại hơi nhíu mày, lại có nghi hoặc nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, vẫn chưa mở miệng trả lời.

“Đây là ý tứ của Tiêu lão đại.” Gia Cát Minh Nguyệt thoáng do dự một chút, vẫn giải thích cho Lý Dật một câu.

“Đã biết.” Lý Dật trả lời thuyết phục, trong lòng cũng còn rất nghi hoặc.

Sau đó, dưới sự dẫn đường của Trịnh Thiết Quân, Lý Dật và Gia Cát Minh Nguyệt cùng nhau đi vào trong sân đấu hắc quyền.

Lúc này, khán giả bên trong sân đấu quyền vẫn còn đang đặt cược, hình dạng khí thế ngất trời, phảng phất náo nhiệt như chợ bán thức ăn sáng sớm, duy nhất khác nhau chính là, bên trong sân đấu đang kêu to chính là tinh anh xã hội, ở thời gian nhàn hạ muốn dùng nhân dân tệ đổi lấy lạc thú, mà trong chợ bán thức ăn là một đám nhân sĩ tầng dưới chót của xã hội đang vì sinh hoạt, nên muốn buôn bán để sinh tồn.

Khi thấy Gia Cát Minh Nguyệt đi vào sân đấu, sự nháo loạn lập tức ngừng lại.

Toàn bộ nam nhân đều đưa ánh mắt nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt, chính xác là nhìn vào đôi môi đỏ tươi của nàng. Có mấy nam nhân lực khống chế không mạnh mẽ càng toát ra dục vọng hết sức trần trụi!

“Mẹ nó, nghe nói tại Thượng Hải, đôi môi của Gia Cát Minh Nguyệt giá trị một triệu, quả nhiên danh bất hư truyền, nếu đúng thật có thể dùng một triệu để mua, lão tử thật đúng là muốn mua xuống tới!”

Khi Trịnh Thiết Quân mang theo Lý Dật và Gia Cát Minh Nguyệt đi lên ghế lô VIP trên lầu hai, thình lình nghe được một thanh âm, thanh âm kia tuy rằng rất nhỏ, thế nhưng rõ ràng truyền vào trong tai ba người.

Gia Cát Minh Nguyệt dừng chân lại, quay đầu nhìn thoáng qua người vừa nói.

Người nọ có mái tóc húi cua, ngũ quan không đối xứng, cặp mắt nhỏ hẹp mị lại một chỗ làm cho người ta có một loại cảm giác thập phần hèn mọn, mà ăn mặc của hắn cùng chiếc nhẫn thật to trên tay, không ai không nhìn ra hắn là một tên nhà giàu mới nổi.

“Người nọ có bối cảnh gì?” Khác hẳn với dáng vẻ lúc bên ngoài sân đấu quyền, lúc này biểu tình của Gia Cát Minh Nguyệt có chút lạnh lùng, trong giọng nói bình thản càng lưu lại một vẻ hàn ý làm kẻ khác kinh hãi.

Trịnh Thiết Quân quay đầu lại nhìn tên nhà giàu mới nổi kia liếc mắt nói: “ Sơn Tây Môi lão bản, ở tại Sơn Tây coi như có chút bối cảnh, ở trên Thượng Hải cả cái đánh rắm cũng không đáng!”

“Tôi muốn đầu lưỡi của hắn!” Thanh âm của Gia Cát Minh Nguyệt không lớn, trong giọng nói mang theo hàn ý khiến kẻ khác kinh hãi: “Nhưng chờ cuộc đấu quyền kết thúc, bằng không sẽ ảnh hưởng đến sinh ý nơi đây.”

Gia Cát Minh Nguyệt nói làm Lý Dật có chút âm thầm kinh ngạc, mà Trịnh Thiết Quân tựa hồ đã sớm thành thói quen, chỉ là gật đầu.

Lên lầu hai, Trịnh Thiết Quân đang chuẩn bị đưa Lý Dật đi đến phòng giữa trung ương, lại nghe thấy cánh cửa thủy tinh gần đó bị người đẩy ra, đi ra là một gã da đen mặc tây trang màu đen. Người da đen cao một thước tám, toàn thân vạm vỡ, sắc mặt lạnh băng giống như một khối băng trên núi Hi Mã Lạp Sơn.

Thấy người da đen này, chân mày Lý Dật và Trịnh Thiết Quân chợt nhướng lên, chỉ có biểu tình Gia Cát Minh Nguyệt coi như bình thường.

“Lý tiên sinh, lão bản của tôi mời ông đi vào.” Người da đen không để ý tới ánh mắt của ba người, trực tiếp đi tới trước mặt ba người, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Dật, giọng nói phảng phất không phải đang mời, mà là uy hiếp.

“Lão bản của anh là ai?” Trịnh Thiết Quân nheo mắt lại, cười lạnh trừng mắt nhìn người da đen.

Người da đen tùy ý liếc mắt nhìn Trịnh Thiết Quân, dùng tiếng Trung thành thạo nói: “Lão bản tôi muốn tôi nói cho Lý tiên sinh, bà là mẫu thân của Lưu Vi.”

Lưu Vi?

Nghe hai chữ này, Lý Dật có chút kinh ngạc, sau đó nhìn Trịnh Thiết Quân nói: “Trịnh thúc, tôi đi một chuyến.”

Trịnh Thiết Quân gật đầu, nhẹ nhàng “uh” một tiếng, đồng thời lạnh lùng quét mắt nhìn người da đen, tựa hồ là đang cảnh cáo người da đen gì đó.

“Nếu như tôi không đoán sai, tiểu tử này đi vào trong sẽ bị cảnh cáo!” Gia Cát Minh Nguyệt như đang cười, xoay người đi vào phòng.

Mà Lý Dật theo người da đen đi vào phòng bên cạnh.

Bên trong phòng có một bộ sô pha sản xuất từ Italia, trước sô pha là một bàn gỗ lim, trên bàn bày một chai rượu quý không biết niên đại cùng một ly rượu.

Trên sô pha có một nữ nhân đang ngồi, làn da nữ nhân rất trắng, ngũ quan thập phần tinh xảo, chỉ nhìn từ tướng mạo, nữ nhân tối đa chỉ có ba mươi tuổi, mà theo khí thế toát ra từ trên người nữ nhân đến xem, tuổi tác thực tế tuyệt đối vượt lên khỏi ba mươi.

Tướng mạo của nữ nhân và Lưu Vi có chút tương tự, thế nhưng trên người không có nửa điểm khí chất đơn thuần của Lưu Vi, biểu tình của nàng bình tĩnh, thế nhưng trong mắt toát ra sự cường thế đủ làm cho tuyệt đại bộ phận nam nhân quên hết đường về.

Nàng không giống như những phu nhân bình thường thoạt nhìn giống như một con mèo Ba Tư cao quý, cao cao tại thượng, mà là giống như một con sư tử cái cường thế, kiêu ngạo, mạnh mẽ.

Dã tâm và trí tuệ của loại nữ nhân này không thấp, các nàng chỉ có thể được ngắm nhìn từ xa.

Người da đen dẫn Lý Dật tiến nhập vào phòng, nữ nhân đang bưng ly rượu, nhẹ nhàng lắc lư rượu trong ly, nhìn sóng rượu trong ly mà đờ ra.

Sau khi vào cửa, người da đen trực tiếp đi tới sau lưng nữ nhân, cũng không hề lên tiếng cắt đứt sự trầm tư của nữ nhân.

Mà Lý Dật lại đi vài bước tới một sô pha cách nữ nhân không xa, ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi nữ nhân mở miệng.

Chẳng qua bao lâu, nữ nhân ngẩng đầu, dừng lại việc đùa giỡn ly rượu trong tay, cầm lấy uống qua một ngụm, sau đó bình tĩnh nhìn Lý Dật nói: “Lý Dật.”

Lý Dật gật đầu.

“Tôi là mẹ của Lưu Vi, tôi là Lưu Tư Cầm.” Nữ nhân buông ly rượu, thân thể ngửa ra dựa vào ghế, bắt chéo chân, chậm rãi nói: “Hôm nay tôi tới tìm anh có hai mục đích.”

Lý Dật vẫn như cũ không có mở miệng, chỉ như ý bảo Lưu Tư Cầm tiếp tục nói xong.

Biểu tình bình tĩnh của Lý Dật nhiều ít làm Lưu Tư Cầm có chút kinh ngạc, nhưng nàng ta cũng không lộ tia kinh ngạc ra trên mặt, biểu tình của nàng vẫn bình tĩnh như cũ, thế nhưng làm cho người ta có một loại cảm giác nắm toàn cục trong tay.

“Thứ nhất, cảm tạ anh đã giúp Vi Vi trải qua một buổi sinh nhật vui sướng.” Mắt thấy Lý Dật không có ý muốn nói chuyện, nữ nhân tiếp tục nói, nói được phân nửa, lại đột nhiên chuyển đổi, trên người toát ra một cỗ khí thế không thể kháng cự, trong giọng nói mang theo ý tứ hàm xúc cảnh cáo: “Thứ hai, sau này cách xa con gái của tôi ra một chút!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích