Chương 7

Dung Tuyền cách thành phố B 2 giờ bay, đây là một nơi có phong cảnh non xanh nước biếc.

Tập đoàn Chu thị muốn xây dựng một khách sạn cao cấp theo phong cách lâm viên Trung Quốc, vì đây là một trong những hạng mục trọng điểm của tập đoàn cho nên Chu Lâm Duyên đã tự mình phụ trách.

Sau khi lên máy bay, vì cảm thấy quá nhàm chán Tô Tiêu Tiêu lật cuốn sách du lịch vừa xem vừa nói chuyện với Chu Lâm Duyên. "Chu tổng, nghe nói Dung Tuyền là nơi rất thích hợp vui chơi, có rất nhiều cảnh đẹp, anh đã từng tới đây chưa ?"

Chu Lâm Duyên vừa mới lái xe, bây giờ đã có chút mệt mỏi, anh dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy mới nhàn nhạt ừ một tiếng. "Lúc nghiên cứu thị trường đã tới."

Đôi mắt Tô Tiêu Tiêu sáng lên, nghiêng đầu tiếp tục hỏi. "Anh thấy chỗ nào chơi vui nhất ? ở đây tôi thấy có một cái hồ với những hàng liễu rất đẹp nha, đã vậy mọi người còn có thể chơi thuyền nữa."

Tô Tiêu Tiêu vừa nói vừa đem cuốn sách cho anh xem.

Chu Lâm Duyên mở mắt ra, không nhìn cuốn sách mà nhìn về phía Tô Tiêu Tiêu, không có chút khách khí nào mà nói. "Tô Tiêu Tiêu... cô nên nhớ chúng ta tới đây là để công tác chứ không phải đi du lịch."

Tô Tiêu Tiêu nhìn anh có chút ngượng ngùng thu hồi cuốn sách. "Tôi biết, chẳng phải là vì tôi chưa từng tới đây hay sao, lại nói không phải anh muốn tôi sửa lại bản vẽ ư, vì vậy nhân dịp tới đây công tác tôi cũng muốn tìm nguồn cảm hứng mới."

Tô Tiêu Tiêu nói với vẻ vô cùng hợp tình hợp lý, nửa điểm chột dạ cũng không có, nói xong lại cúi đầu tiếp tục xem cuốn sách.

Chu Lâm Duyên không có biện pháp phản bác lời cô chỉ đành tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Phải ngồi 2 tiếng trên máy bay Tô Tiêu Tiêu cảm thấy khá nhàm chán, cô đem cuốn sách để lại vị trí cũ, chuẩn bị nhắm mắt lại ngủ một lát.

Nhưng mà có lẽ lúc nãy trên đường ra sân bay Tô Tiêu Tiêu đã ngủ đủ giấc cho nên bây giờ cũng không quá buồn ngủ. Cô mở to mắt, muốn nhìn một bầu trời bên ngoài một lát lại phát hiện tấm che cửa sổ đã bị Chu Lâm Duyên kéo xuống.

Nhìn không thấy bên ngoài Tô Tiêu Tiêu liền có chút thất vọng, lúc thu hồi tầm mắt ánh mắt không tự giác dừng ở trên mặt Chu Lâm Duyên.

Anh ngủ thật sự an tĩnh, đôi mắt nhắm lại, đầu hơi cúi xuống. Có lẽ là trời sinh có giáo dưỡng, đến cả tư thế ngủ đều lộ ra hai chữ tu dưỡng, an an tĩnh tĩnh, đoan đoan chính chính.

Tô Tiêu Tiêu bất giác mà nhìn anh nhiều hơn. Tuy rằng thường xuyên phun tào anh, nhưng không thể không thừa nhận anh lớn lên đích xác rất đẹp, sườn mặt góc cạnh, sống mũi thẳng tắp, môi cũng đẹp, ngay cả lông mi đều thật dài, đôi mắt khép lại lông mi bao trùm xuống dưới.

Tô Tiêu Tiêu bỗng nhiên nhớ tới những lời đồng nghiệp từng nói ở văn phòng, nói nhiều nhất chính là. "Trên người Chu tổng có loại khí chất cấm dục, đặc biệt câu dẫn người."

Tô Tiêu Tiêu đang nhìn anh thì thấy tiếp viên hàng không từ bên cạnh đi qua, cô ngẩng đầu gọi đối phương lại, nhỏ giọng nói: "Xin chào...làm phiền cô lấy giúp tôi một ly nước ấm nhé."

2 giờ sau máy bay hạ cánh xuống sân bay. Tài xế sớm đã chờ bên ngoài sân bay, nhìn thấy Chu Lâm Duyên đi ra thì vội vàng từ ghế lái đi xuống giúp anh mở cửa xe.

Chu Lâm Duyên vừa gọi điện thoại vừa khom lưng ngồi vào xe.

Tô Tiêu Tiêu xách theo hành lý muốn cho vào cốp xe thì tài xế đã vội nhận lấy hành lý từ tay cô, mỉm cười nói. "Cô cứ để tôi."

Tô Tiêu Tiêu cong mắt cười. "Cảm ơn anh."

Chu Lâm Duyên đang nói chuyện điện thoại, lúc cửa đóng lại anh mới ngước mắt lên thì thấy Tô Tiêu Tiêu đã ngồi ở ghế phụ.

Tô Tiêu Tiêu thắt dây an toàn xong thì tài xế cũng vừa vặn lên xe rồi lái xe rời sân bay.

Chờ Chu Lâm Duyên cúp điện thoại cô mới quay đầu lại hỏi anh. "Chu tổng... Lý trợ lý như thế nào không tới ?"

Lần này Chu Lâm Duyên đi công tác cô còn cho rằng Lý Cao sẽ đi theo, ai ngờ một đường anh ta cũng chưa xuất hiện.

Chu Lâm Duyên nói. "Cậu ta còn phải xử lý việc khác."

Tô Tiêu Tiêu nghe vậy "ồ" một tiếng, lại hỏi tiếp. "Chúng ta hiện tại đi nơi nào ?"

Chu Lâm Duyên cúi đầu mở bưu kiện cũng không nhìn cô. "Công ty."

Tô Tiêu Tiêu: "..."

Tô Tiêu Tiêu còn cho rằng tới nơi hẳn là về khách sạn nghỉ ngơi trước cho nên hôm nay cô mới đi đôi giày cao gót vừa mua trước đó không lâu. Cô đi không quá vài lần, bây giờ có điểm ma sát vào chân, còn nghĩ về khách sạn sẽ đổi một đôi thoải mái hơn.

Nhưng mà nghĩ cũng đúng, Chu Lâm Duyên là người cuồng công việc, nghỉ ngơi gì đó căn bản không tồn tại.

Tô Tiêu Tiêu không có biện pháp khác đành phải đi theo anh.

Lúc hai người tới nơi thì giám đốc phụ trách dự án đã chờ dưới lầu, vừa nhìn thấy xe Chu Lâm Duyên thì vội vàng mang gương mặt tươi cười chào đón, rất cung kính giúp anh mở cửa xe. "Chu tổng, ngài đã tới."

Chu Lâm Duyên xuống xe thì lập tức đi vào đại sảnh, ánh mắt nhìn phía trước, bóng dáng đĩnh bạt, khí thế bức người, trầm giọng nói. "Thông báo với mọi người ba phút sau mở họp."

Biết tổng tài sẽ tới cho nên mọi người ở đây đã lập tức nâng cao tinh thần, nghe thấy thông báo mở cuộc họp, một đám người lập tức lấy notebook vội vàng chạy tới phòng họp.

Hội nghị giằng co suốt hai giờ, từ 2 giờ 30 đến 4 giờ 30.

Sau khi tan họp, các đồng nghiệp lục tục rời khỏi văn phòng trở lại vị trí làm việc của chính mình.

Chu Lâm Duyên ngồi tại chỗ, ngửa đầu xoa xoa cái cổ.

Tô Tiêu Tiêu ngồi ở bên trái anh, thấy mọi người đã đi hết mới vươn người lên trên bàn, nhích tới gần anh hỏi. "Chu tổng, tôi hiện tại phải làm cái gì ?"

Mặc dù bây giờ cô đã tham gia vào dự án nhưng Chu Lâm Duyên cũng chưa giao công việc cụ thể cho mình, cho nên hiện tại cô cũng không biết chính mình theo tới đây để làm cái gì.

Chu Lâm Duyên xoa cổ một lúc, rồi mới cầm điện thoại đứng dậy vừa đi vừa nói. "Cùng tôi đi xem công trình ."

Trước đó không lâu Chu Lâm Duyên đã vô tình đã thấy được bản thiết kế của Tô Tiêu Tiêu, thấy cô có thiên phú cùng linh khí khó gặp anh mới bắt đầu điều tra bối cảnh của cô, lúc này mới phát hiện hóa ra cô là người tài cao, năm đó đã tốt nghiệp đại học với thành tích xuất sắc.

Điều tra càng sâu, mới phát hiện thế nhưng cô còn là cháu gái của Tô lão tiên sinh người rất có danh tiếng trong giới thiết kế kiến trúc.

Anh gọi điện thoại hỏi Đường Dịch, anh ta cũng kinh ngạc không thôi. "Thật hay giả. Em cũng chưa từng nghe cô ấy nói qua chuyện này."

Chu Lâm Duyên đoán chừng Tô Tiêu Tiêu không muốn nói ra chuyện mình là cháu gái Tô lão tiên sinh mà chỉ muốn tự bản thân nỗ lực.

Nếu như cô đã không muốn nói thì anh cũng không cần thiết phải hỏi cô làm gì.

Lúc trước nhìn thấy bản vẽ thiết kế Dung Tuyền anh căn bản chỉ muốn kiểm tra năng lực cô một chút, nhưng cô quả nhiên không làm anh thất vọng. Đã lâu rồi mới có một bản thiết kế làm cho ánh mắt anh sáng ngời như vậy.

Tuy rằng người phụ nữ này tính cách thoát tuyến, suốt ngày chỉ muốn nghỉ phép nhưng lúc làm việc so với ai khác càng nghiêm túc hơn.

Chu Lâm Duyên mang Tô Tiêu Tiêu đi xem địa điểm xây dựng khách sạn, đơn giản là muốn cô có thể tìm thấy nguồn cảm hứng như vậy sẽ thuận lợi cho việc sửa lại bản thiết kế.

Nơi xây dựng khách sạn nằm dưới một chân núi, tại đây có ưu thế về địa lý và thiên nhiên, chắc chắn sẽ là nơi tuyệt vời để xây dựng khách sạn.

Dự án mới chính thức khởi động trước đó không lâu, phương án thiết kế còn chưa định ra, đội thi công cũng chưa bắt tay vào xây dựng.

Tới nơi, Tô Tiêu Tiêu liền nhìn đến giữa trung gian đào ra một cái thật lớn hố.

Cô nhìn Chu Lâm Duyên rồi nói. "Chu tổng, anh mang tôi tới chỉ để xem cái hố này thôi sao ?"

Chu Lâm Duyên không nhìn cô, vẫn tiếp tục đi lên phía trên núi. "Đi quan sát thực tế có thể giúp cô tìm được nguồn cảm hứng lúc làm việc."

Tô Tiêu Tiêu: "..."

Tô Tiêu Tiêu cúi đầu nhìn đôi chân của mình, cắn cắn môi nhận lệnh mà đi theo anh.

Khách sạn Dung Tuyền chiếm diện tích rất lớn, đông tây nam bắc, kéo rộng ra tứ phía, Tô Tiêu Tiêu linh cảm thì không tìm được nhưng trong đầu lại có một chữ. "Đau."

Hai chân đều bị ma sát đến chảy máu, mười đầu ngón chân cũng không tốt, vừa nóng rát vừa đau đớn.

Lúc mới bắt đầu còn có thể chịu đựng, nhưng lúc xuống núi thật sự là đau đến không chịu được, thừa dịp Chu Lâm Duyên nghe điện thoại, cô vội ngồi xuống ở bậc thang.

Tô Tiêu Tiêu cởi giày ra thấy chân chảy máu có chút dọa người.

Cô đau đến mức muốn khóc, chân trần đạp lên trên mặt đất, đầu vùi vào khuỷu tay.

Lúc Chu Lâm Duyên trở lại thì thấy Tô Tiêu Tiêu ngồi ở bậc thang, đầu chôn ở khuỷu tay.

Từ xa nhìn thấy cảnh này Chu Lâm Duyên có chút sửng sốt, anh đi qua vừa muốn mở miệng nói chuyện thì ánh mắt dừng ở ngón chân đang chảy máu của Tô Tiêu Tiêu.

Ngón chân trắng nõn đều đỏ bừng, còn bị trầy da, liếc mắt một cái liền thấy đang rỉ máu.

Chu Lâm Duyên ánh mắt đột nhiên co rụt lại. Anh chau mày theo bản năng chạm vào bả vai cô. "Tô Tiêu Tiêu --"

Tiếng nói anh trầm thấp, lộ ra chút bực bội cùng lo lắng.

Tô Tiêu Tiêu lúc này chỉ cảm thấy ủy khuất, cô vùi đầu ở khuỷu tay không thèm ngẩng đầu lên, càng không nghĩ sẽ cho anh phản ứng.

Cô cảm thấy bản thân từ gặp được Chu Lâm Duyên liền bắt đầu xui xẻo, lúc này chân cô đau đến chịu không nổi, nhớ tới những chuyện phát sinh lúc trước lại cảm thấy đặc biệt ủy khuất.

Lúc trước buộc cô nửa tháng giao phương án làm cho cô mệt đến độ không có được một giấc ngủ ngon, mỗi ngày đem chính mình nhốt ở thư phòng.

Thật vất vả cô mới hoàn thành công việc, nghĩ có thể nghỉ phép về nhà nghỉ ngơi nào ngờ Chu Lâm Duyên cũng chỉ cho nghỉ bốn ngày, đã như vậy cô cũng đành chấp nhận, ai ngờ mới qua một ngày anh ta nói kết thúc liền kết thúc. Bắt cô đi công tác thì cũng thôi đi, giờ còn hại cô bị đau chân.

Tô Tiêu Tiêu càng nghĩ càng cảm thấy chán ghét anh.

Nghĩ nghĩ, nước mắt liền rơi xuống.

Tô Tiêu Tiêu hôm nay mặc chiếc váy hai dây, nước mắt rơi xuống rất nhanh liền đem cánh tay thấm ướt.

Chu Lâm Duyên đứng trước mặt nhìn vào cánh tay đều là nước mắt của Tô Tiêu Tiêu, càng nhìn càng cảm thấy có chút chướng mắt.

Chu Lâm Duyên nhíu nhíu mày, qua một lát anh mới ngồi xổm xuống rồi duỗi tay cầm lấy mắt cá chân Tô Tiêu Tiêu muốn xem viết thương trên chân một chút.

Tô Tiêu Tiêu cảm nhận được Chu Lâm Duyên cầm lấy mắt cá chân của mình, phản xạ có điều kiện mà đá anh một cái. "Đừng chạm vào tôi !"

Chu Lâm Duyên suýt nữa bị đá, anh chau mày, đôi tay càng nắm chặt hơn.

Tô Tiêu Tiêu ngẩng đầu đôi mắt hồng hồng, tính tình đại tiểu thư nổi lên, một hai phải đem Chu Lâm Duyên đá văng ra. "Buông tôi ra."

Chu Lâm Duyên cúi đầu, đang muốn kiểm tra chân giúp cô kết quả cô gái này một chút cũng không chịu phối hợp, vẫn luôn đá loạn, anh nhíu mày căng thẳng, đem mắt cá chân cầm thật chặt, rồi ngẩng đầu dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng cô mà quát. "Tô Tiêu Tiêu!"

Tô Tiêu Tiêu bị Chu Lâm Duyên quát một tiếng liền hoảng sợ.

Nhưng cô rất nhanh liền phục hồi tinh thần, một tay đem chân thu hồi.

"Không cần anh quản."

Lúc này Tô Tiêu Tiêu rất đau, cho nên ủy khuất cũng nhiều gấp bội, cái gì cũng quản không được liền muốn phát tiết một hồi.

Chu Lâm Duyên lạnh mặt, nhất thời cũng không nói gì.

Hai người ai cũng không nói chuyện, Tô Tiêu Tiêu xoay đầu không thèm để ý tới anh.

Giằng co trong chốc lát rốt cuộc vẫn là Chu Lâm Duyên chịu thua ."Chân thành như vậy, như thế nào không nói cho tôi biết."

Tô Tiêu Tiêu không hé răng, vẫn như cũ quay đầu không nhìn anh.

Chu Lâm Duyên nhấp môi nhìn cô thật lâu.

Lần đầu tiên anh phát hiện Tô Tiêu Tiêu không hề ngoan ngoãn như vẻ bề ngoài. Cô là con thỏ nhỏ nhưng lúc bị chọc cho nóng nảy cũng sẽ cắn người.

Chu Lâm Duyên cũng không có kinh nghiệm dỗ dành phụ nữ, đổi lại là những người khác chỉ cần một ánh mắt của anh đối phương phỏng chừng sớm bị dọa đến thu hồi nước mắt, đâu giống người phụ nữ trước mắt này luôn làm khó anh như vậy.

Đương nhiên, cũng không có người phụ nữ nào dám cùng anh nổi giận.

Tô Tiêu Tiêu khóc trong chốc lát, cô giơ tay xoa xoa đôi mắt, cũng không để ý đến Chu Lâm Duyên, xách đôi giày cao gót, chân trần đứng lên muốn đi xuống chân núi.

Chu Lâm Duyên thấy cô tính toán chân trần xuống núi, mày nhíu chặt giơ tay túm chặt cánh Tô Tiêu Tiêu, ngữ khí có điểm hung giữ. "Cô có còn muốn chân hay không "

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Tiêu: A, còn dám hung dữ với tôi .

NGHE NÓI TỔNG TÀI THẦM YÊU TÔI

Nghê Đa Hỉ

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích