“Thật không ngờ em cũng đến buổi ra mắt của JK.” Duật Thần vừa lái xe vừa nói, anh vừa lái xe ngang qua bến xe buýt thì gặp cô. Thế là hai người thành bạn đường của nhau.

“Thật ra JK mời anh trai em, nhưng anh ấy nói là đang bận chiêu mộ một cô diễn viên vừa từ nước ngoài về, nên em đành bỏ cả buổi sáng để thay anh ấy.” Thiên Vy thành thật nói, mắt liếc nhìn Duật Thần, hôm nay anh mặc chiếc áo len xám dài tay, cùng chiếc quần jean đen rách gối mái tóc vuốt keo chải ngược về sau, vô cùng năng động. 

“Vốn anh định dành cả ngày hôm nay ngủ bù cho tuần qua nhưng lại bị vỡ kế hoạch.” Duật Thần thở dài nói, từ sau cái hôm gặp cô dưới sân viên, cả hai đã thân nhau hơn một chút. Thiên Vy khẽ cười, nhìn cánh tay bị thương do trận đấu bóng lần trước, hỏi:

“Tay anh khoẻ?”

“Thật ra vết thương không nặng lắm, chỉ do bác sĩ dặn dò cẩn thận, nên anh đành quấn băng mấy ngày.” Duật Thần mắt chăm chú nhìn đường, đánh tay lái chạy sang ngã rẽ. Thiên Vy im lặng không đáp, cô cảm giác lòng hơn bồn chồn như sắp có chuyện gì đó xảy ra. Duật Thần cũng không lên tiếng, tiếp tục lái xe.

“Cho xem vé mời.” Cả hai đến khách sạn, đến hội trường đưa tấm thiệp vàng kim cho nhân viên soát vé.

“Mời hai vị.” Người nhân viên trả lại vé làm động tác mời. Duật Thần lịch sự cười đáp, cùng Thiên Vy tiến vào. Bên trong đã khá đông ngày, hai bên sân khấu nhiều người, phóng viên ồn ào, Thiên Vy trong lòng bật cười, xem ra Hoắc Chính rất hận Cố Hạo Nhiên, nếu không sao lại chịu chi thế này. Thật là uổng phí!

Cả hai lựa chỗ không quá gần sân diễn ngồi xuống, lẳng lặng quan sát. Không lâu sau, buổi biểu diễn bắt đầu, Thiên Vy đưa mắt nhìn quanh, không thấy anh em họ Cố đâu, nhưng ánh mắt cô vô tình quét thấy một mỹ nữ trong góc phía ghế bên kia. Cô ta mặc chiếc váy trắng, chân váy được kết từ những bông hồng trắng, tóc tết xương cá lệch sau một bên tai. Đôi mắt sắt sảo với hàng mi cong dài, đôi môi trái tim với màu son đỏ rượu. Cô ta nở nụ cười đẹp tuyệt vời nhìn cô, nhưng ánh mắt lạnh lùng mang vài phần địch ý. Thiên Vy cau mày, cô nhớ thời gian qua mình chưa chọc ghẹo vị mỹ nữ nào nha! Cô ta nhìn cô một vài giây rồi lại nhìn sang Duật Thần với kinh nghiệm sống bao năm đời trước Thiên Vy, cô phát hiện ánh mắt cô ta nhìn sư huynh mình có chút dịu dàng. Cảm giác thấp thỏm khi nãy lại trỗi dậy, Thiên Vy bất an nhìn người bên cạnh, anh đang trò chuyện với người đàn ông ngồi cạnh, không để ý đến nàng mỹ nữ kia. Thiên Vy nhìn lướt qua cô ta lần nữa, tỏ vẻ điềm nhiên, nhưng trong lòng biết bao khó chịu, cái cách cô ta nhìn Duật Thần nói cho cô biết họ quen biết nhau, hơn nữa cô ta còn thích anh.

“Chuyện gì thế? Này không phải...” Chú ý của Thiên Vy đã được kéo về nhờ không khí ồn ào, tiếng lách cách phát ra từ máy ánh, Thiên Vy nhìn quanh phòng, mọi người rỉ tai nhau nói chuyện, cô biết chuyện gì xảy ra, chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi mà! Tuy đã biết tất cả, nhưng Thiên Vy vẫn không phiền diễn cùng mọi người, với lại ăn chút đậu hũ của ai đó! Cô nghiêng người sát Duật Thần hỏi nhỏ, còn không quên túm tay anh. “Hình như là vấn đề bản quyền, anh nghe một số khách dự buổi ra mắt BST mới của Florita Bridal những bộ quần áo của JK và bên kia giống hệt nhau.” Duật Thần không biết mình đang bị thua thiệt, nhỏ giọng đáp, mắt nhìn những cô người mẫu liên tục ra vào. Đột nhiên cảm nhận thấy ai đó nhìn mình, anh nhìn về hướng đó, nhưng tiếc là ánh đèn lúc này không sáng như lúc đầu, khiến anh chẳng nhìn thấy cô gái trong góc khuất.

***

Một nhân viên hối hả chạy đến nói nhỏ vào tai chàng trai mặt bộ vest xám muôn phần lịch lãm, màu tóc nâu đồng mềm mại được chao chuốc kỹ, mũi cao, môi mỏng. Khuôn mặt anh ta theo lời của nhân viên mà thay đổi, từ sửng sốt tột độ đến âm trầm rồi tức giận. Hai tay nắm chặt thành quyền cuối cùng anh ta sải bước ra ngoài nhưng lại bị một người đàn ông trung niên, khuôn mặt vài phần hao giống anh ta, chặn bước, giọng nói đầy tức giận:

“Hoắc Chính, con trộm mẫu thiết kế của Florita Bridal?”

Hoắc Chính mắt đầy lửa giận, cúi đầu nhìn mặt đất không lên tiếng. Cha Hoắc nhìn phản ứng của con trai giận rung cả người, ông đã cảnh cáo đứa con này bao nhiêu lần rồi, nó làm sao mà đấu được Cố Hạo Nhiên, bảo nó ngoan ngoãn đến công ty học lại không lo học, bây giờ thì tốt rồi. Ngón tay ba Hoắc run rẩy chỉ vào Hoắc Chính quát:

“Ba cho con cơ hội để chứng tỏ thực lực của mình chứ không phải để con học làm kẻ trộm. Con nghĩ Cố Hạo Nhiên một mình dựng Florita Bridal như bây giờ là nhờ may mắn sao? JK bị con phá nát danh tiếng rồi!”

Cha Hoắc nói xong ôm ngực suýt nữa ngã xuống sàn, cũng may trợ lý bên cạnh ông nhanh tay đỡ ông. Hoắc Chính lần này mới biết từ đầu đã bị Cố Hạo Nhiên lừa, phải rồi còn có cả Lý Minh Ngọc! Anh ta tiến lên đỡ ba mình, xin lỗi. Cha Hoắc chỉ có một đứa con con này, từ nhỏ đã yêu thương Hoắc Chính hết mực, ông vỗ vai con trai, bình tĩnh lại phần nào nói:

“Đi, chúng ta ra ngoài giải thích một chút với mọi người, rồi về công ty bàn bạc đối sách!”

“Vâng.” Hoắc Chính tuy hay làm trái lời ba mình, nhưng anh ta cũng không lựa ngay lúc này để chọc ba mình tức chết. Đáp một tiếng, cùng trợ lý dìu ba Hoắc ra ngoài sân khấu. 

***

Bên ngoài đã sớm loạn, khi ba Hoắc và Hoắc Chính ra ngoài, các phóng viên nháo nhào chụp ảnh hỏi đủ mọi chuyện. Ai mà chẳng biết Hoắc thiếu gia không thích Cố Hạo Nhiên, nay lại cho ra một BST hệt với Florita Bridal chắc chắn có ẩn tình hấp dẫn. Ba Hoắc cho mở đèn, cầm mic nói:

“Thành thật xin lỗi mọi người, có chút trục trặc xảy ra...”

“Hoắc tổng, trục trặc gì thế? Sao những thiết kế của JK lại hệt như Florita Bridal của chúng tôi?” Cố Hạo Nhiên từ bên ngoài bước vào, cạnh anh còn có Cố Khang Kiện và Lý Minh Ngọc. Khang Kiện nhìn quanh, rất nhanh nhìn thấy Thiên Vy và chàng trai ngoại quốc cậu gặp ở trận đấu bóng. Thở dài cậu nhanh chóng dời mắt đi. Lý Minh Ngọc không dám nhìn Hoắc Chính, cô ta vừa bị Cố Hạo Nhiên kéo đến đây, cô ta biết Cố Hạo Nhiên đây là đang khiến Hoắc Chính hận cô. Thiên Vy nhìn Lý Minh Ngọc cạnh Cố Hạo Nhiên bằng ánh mắt thương cảm, tên Cố Hạo Nhiên này cũng quá biến thái rồi! Duật Thần nhìn chàng trai vừa nhìn Thiên Vy và anh khi nãy khẽ cười, sư muội anh đào hoa quá rồi! “Cố tổng, chỉ là chút sự cố, tôi sẽ tra rõ, cậu yên tâm.” Ba Hoắc cười ôn hòa, ông biết Cố Hạo Nhiên đang muốn mình mất mặt, nhưng đây là do con trai ông gây họ, ông sẽ không nổi giận. Hoắc Chính thế nhưng đã sớm không bình tĩnh nổi, anh ta trừng mắt nhìn Cố Hạo Nhiên và Lý Minh Ngọc như muốn ăn tươi nuốt đôi nam nữ đó. Người trợ lý nhận thấy Hoắc Chính không kiềm được định đánh người, vội rời Hoắc tổng sang "đỡ" thiếu gia.

“Hoắc tổng cần chi phải rườm rà như thế? Không phải Hoắc thiếu gia nói bản thiết kế này của cậu ta sao? Hơn nữa cậu ta cũng là người phụ trách, vậy để cậu ta giải thích được rồi.” Cố Hạo Nhiên vuốt cằm đắc ý nói, anh vừa nghe báo bắt đầu tiệc liền bỏ dọn JK buổi lễ của Florita Bridal chạy đến đây nhanh hết mức có thể. Cũng may Hoắc Chính kiêu ngạo gửi thiệp mời cho anh, nếu không ba người bọn họ phải ở bên ngoài rồi.

“Cố tổng cậu gấp thế, chúng tôi muốn tra rõ tránh việc bị kẻ khác hãm hại.” Ba Hoắc vẫn cười nhưng trong mắt sớm không có ý cười, tên Cố Hạo Nhiên này quá háo thắng rồi. Thiên Vy ở bên hào hứng xem bọn họ đấu đá nhau, quả thực xem trực tiếp thế này tuyệt vời hơn đọc bằng mắt. Duật Thần không có hứng thú trong chuyện tranh đấu này, sớm muốn ra về, nhưng nhìn thấy cô nàng bên cạnh cao hứng như vậy đành ở lại xem cùng cô.

“Hãm hại? Vậy phải tra rõ nếu không Hoắc thiếu gia sẽ mang tiếng trộm rồi. Còn có JK sẽ bị người ta bàn tán đạo nhái đấy!” Cố Hạo Nhiên vuốt tóc Lý Minh Ngọc ở bên, mắt nhìn Hoắc Chính trên sân khấu không kiêng dè nói, mắt ngập tràn ý cười. Khang Kiện nhìn anh trai cười khổ, anh cậu là người thù dai, có thù liền báo như ai đó, mắt vô thức nhìn về phía Thiên Vy. Duật Thần lại vô tình bắt gặp ánh mắt chàng trai kia nhìn Thiên Vy, trong lòng có chút không vui, anh nhìn đi nơi khác.

“Cố Hạo Nhiên còn không phải mày...” Hoắc Chính bị bộ mặt của Cố Hạo Nhiên chọc điên, anh ta vùng khỏi tay trợ lý lao xuống sân khấu hét ầm. Cũng nhờ ba Hoắc kéo anh ta về, gằn giọng nhắc nhở:

“Hoắc Chính im miệng!”

“Hoắc thiếu gia, cậu giận gì chứ? Đừng nói vì tôi không mời cậu đến dự buổi ra mắt sáng nay?” Cố Hạo Nhiên không sợ thêm loạn nói. Lý Minh Ngọc ở bên nhìn Hoắc Chính nổi điên mặc cho phóng viên chụp ảnh quay phim hét ầm mắng chửi, trong lòng có chút lo sợ, anh ta chắc chắn sẽ tìm cô tính sổ! Thiên Vy nhìn Hoắc Chính, nói nhỏ vào tai Duật Thần:

“Em có cảm giác anh ta như một con king kong!”

“Một king kong đang nổi giận!” Duật Thần bật cười vì câu nói hài hước của cô, anh cũng nhỏ giọng ghé vào tai cô nói, sau đó có chút bối rối vì hành động của mình, khi đó anh không nghĩ gì, đơn giản là nói xấu người ta, hơn nữa quanh đây nhiều người ồn ào sao có thể nói lớn. Trong góc tối, cô gái siết cgặt váy trắng nhìn hai người kia đang vui vẻ cười đùa.

“Cố Hạo Nhiên mày hại tao!” Hoắc Chính quần áo sộc sệch xông xuống, ba Hoắc gọi bảo vệ đến ngăn không cho phóng viên chụp ảnh, còn mình lại liều mạng già can ngăn con trai. 

“Hoắc thiếu gia cậu đùa à? Tôi mắc gì phải hại cậu, ngược lại là cậu hại tôi mới đúng, phải không em yêu?” Cố Hạo Nhiên ôm Lý Minh Ngọc, bắt cô ta phải nhìn Hoắc Chính. Lý Minh Ngọc siết chặt ta, cả người cứng ngắc trong cái ôm của Cố Hạo Nhiên.

“Lý Minh Ngọc tôi sẽ không tha cho cô!” Hoắc Chính không để Lý Minh Ngọc nói một lời, quát cô ta. Lý Minh Ngọc không tự giác rung rẩy, cô ta chẳng dám nhìn Hoắc Chính, môi mím chặt. Cố Hạo Nhiên khẽ cười vỗ nhẹ má bạn gái an ủi, nói với Hoắc Chính:

“Hoắc thiếu gia cậu đang làm bạn gái tôi sợ đấy!”

“Mày có giỏi thì đến đây!” Hoắc Chính đẩy trợ lý ra, ba Hoắc lúc này chẳng còn mặt mũi gọi bảo vệ đến lôi Hoắc Chính vào trong. Lạnh lùng nhìn kẻ đang hả hê bên dưới:

“Cố tổng thật ngại quá, con trai tôi tính tình nóng nảy.”

“Thật sự là Hoắc thiếu gia nóng tính quá, Hoắc tổng hãy khuyên nhủ cậu ta nhiều hơn, nếu không JK sẽ sớm phá sản vì cậu ta.” Một câu thành công khiến mọi người yên lặng, Khang Kiện co rút khoé miệng, Lý Minh Ngọc nhìn Cố Hạo Nhiên không chớp mắt. Thiên Vy cũng không khá hơn, tên họ Cố này có cần phải bắt nạt người già như thế không, nhìn ba Hoắc giận xanh mặt thật đau lòng!

“Vốn định nhờ pháp luật giải quyết, nhưng thấy Hoắc thiếu gia như thế, tôi nghĩ cậu ta bị người khác hãm hại. Thôi thì phiền Hoắc tổng điều tra rồi cho tôi biết kết quả là được.”Cố Khang Kiện kéo tay anh trai nhắc nhở. Cố Hạo Nhiên cũng đã đùa đủ tốt bụng bỏ qua. Ba Hoắc mặc dù thở phào nhưng trong lòng vẫn còn lửa giận. 

***

Tất cả khách mời bắt đầu ra về, trừ vài tên phóng viên cố chấp ở lại lấy tin. Thiên Vy và Duật Thần đang trên đường xuống bãi xe chợt bị một cô gái cản bước. Đó là nàng mỹ nữ váy trắng! Duật Thần khuôn mặt lạnh tanh nhìn cô gái trước mặt, bình thản nói:

“Lâu rồi không gặp!”

“Phải. Anh vẫn như trước!” Cô ta mỉm cười dịu dàng nhìn anh, rồi chuyển hướng sang Thiên Vy.

“Chào An tiểu thư!”

“Đây là...?” Thiên Vy không thèm để ý cô ta, cô nhìn Duật Thần chờ anh giới thiệu.

“Đây là Trang Vân Tịch, bạn học của anh.” Duật Thần ngắn gọn đáp.

“Trang tiểu thư.” Thiên Vy lúc này rất lười, hơn nữa đây còn là tình địch của mình nên cô không nhiệt tình nổi.

“An tiểu thư đừng khách khí, cứ như anh Duật Thần gọi Amy đi.” Amy khẽ cười, lòng đầy lửa giận, cũng may cô ta là diễn viên, nếu không đã bị người khác nhìn ra. Thiên Vy gân xanh muốn nổi, cô nhớ ra rồi thì ra đây là cô bạn gái cũ của sư huynh, không ngờ cô ta xinh như thể. Thiên Vy trong lòng thầm khóc, đối thủ quá mạnh, khiến cô bắt đầu tự ti rồi! Duật Thần nhíu mày không vui, không kiêng nhẫn anh nói:

“Bọn anh về trước!”

“Duật Thần, em có chuyện muốn nói.” Amy kéo tay anh, thâm tình nói. Thiên Vy đang chìm trong tự ti của mình, lại nhìn mỹ nữ nắm tay sư huynh, không còn lý trí để phân tích vẻ mặt không vui của sư huynh. Thiên Vy lúc này cần chút không gian để suy nghĩ, tránh trước mặt anh cãi nhau với mỹ nữ. Cố cười Thiên Vy nói:

“Sư huynh em phải đến gặp chị dâu, anh và Trang tiểu thư nói chuyện đi.”

Duật Thần nhìn Thiên Vy nhanh như gió lao đi, không cho mình trả lời, cau mày, hình như cô tức giận.

***

“Lên xe, tôi đưa cô đi giải sầu!” Khang Kiện dừng xe cạch ven đường, hạ kính gọi cô gái ủ dột lê bước trên vỉa hè. Một màn ba người khi nãy cậu đã xem, thấy vẻ mặt của cô, cậu cũng hiểu được chút gì. Thấy cô rời đi, cậu nhanh chóng lấy xe sau, bỏ mặt anh trai và Lý Minh Ngọc.

Thiên Vy không đáp, mở cửa ngồi vào xe, với Cố Khang Kiện cô cũng không mấy ác cảm, hơn nữa lúc này cô cũng cần người giải sầu. Thế là cả hai quyết định đi bar.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích