Hè năm 14 tuổi

Đưa Taylor đi cùng là một sai lầm. Tôi đã biết trước điều đó nhưng vẫn cứ làm. Taylor Jewel, cô bạn thân nhất của tôi. Bọn con trai cùng lứa luôn ưu ái gọi cậu ấy bằng cái tên Jewel (đá quý). Ngoài mặt cậu ấy cứ tỏ ra không thích nhưng tôi biết thừa trong lòng thích bỏ xừ đi được.

Taylor thường xuyên than thở rằng lần nào tôi đi nghỉ Hè ở Cousins về là y như rằng cậu ấy phải làm quen với tôi lại từ đầu. Giúp tôi hòa nhập trở lại với thế giới hiện tại, với trường học và đám bạn ở trường. Cậu ấy thậm chí còn tìm cách ghép đôi cho tôi với bạn của cậu bạn thân. Tôi đã chiều theo ý đi xem phim sau đó đi ăn ở Waffle House nhưng tâm trí thì vẫn đang vương vấn tít tận Cousins cơ. Đem tất cả tụi con trai ở trường tôi gộp lại cũng không thể so sánh được với Jeremiah hay anh Conrad, vậy thì việc gì phải cố gắng cho phí thời gian?

Trong hai đứa, Taylor luôn là cô bạn xinh đẹp, được lòng tất cả các bạn con trai. Còn tôi luôn là cô bạn vui tính, chuyên gia chọc cười cho mọi người. Tôi đã nghĩ rằng bằng việc đưa Taylor đi cùng sẽ chứng tỏ được với mọi người mình cũng là người xinh đẹp, kiểu “Thấy không? Thấy không? Mình giống cậu ấy thôi; hai bọn mình không có gì khác biệt”. Nhưng trên thực tế bọn tôi chẳng có gì giống nhau hết, và ai cũng biết điều đó. Tôi đã nghĩ rằng bằng việc đưa Taylor đi cùng, tôi sẽ chắc chân một suốt ngủ đêm ngoài bãi biển, trong những chiếc túi ngủ cùng hội con trai. Và rằng cuối cùng thì tôi cũng sẽ được họ công nhận là một phần của nhóm.

Ít nhất thì tôi đã đoán đúng được một nửa.

Taylor nài nỉ tôi cho đi cùng từ lâu lắm rồi cơ nhưng lần nào tôi cũng tìm cớ này cớ nọ để từ chối. Đó là lỗi của tôi, khi khoe khoang quá nhiều về anh em nhà Fisher và bãi biển Cousins với cậu ấy. Sâu thẳm bên trong, tôi cũng muốn Taylor có mặt ở đó. Dù gì cậu ấy cũng là bạn thân nhất của tôi. Cậu ấy muốn chúng tôi có thể chia sẻ với nhau về mọi thứ - mọi khoảnh khắc, mọi trải nghiệm. Khi Taylor tham gia vào CLB tiếng Tây Ban Nha, cậu ấy đã nhất quyết bắt tôi đăng ký cùng cho bằng được, mặc dù tôi đến một chữ bẻ đôi cũng không biết. “Cùng học để còn cùng đi Cabo sau lễ tốt nghiệp nữa,” Tayolor nói. Nếu được lựa chọn, tôi sẽ muốn đi thăm quần đảo Galápagos cơ. Đó là ước mơ từ thuở bé của tôi, ước mơ được tận mắt thấy những chú chim biển bàn chân màu xanh da trời. Bố đã hứa sẽ đưa tôi đến đó, sau khi tốt nghiệp. Nhưng tôi vẫn chưa kể cho Taylor nghe. Đảm bảo cậu ấy sẽ không vui cho mà xem.

Mẹ và tôi chờ sẵn Taylor ở sân bay. Cô nàng bước xuống máy bay trong chiếc quần soóc ngắn không thể ngắn hơn và một chiếc áo cổ lệch tôi chưa hề thấy bao giờ. “Cậu mua nó bao giờ thế?” Tôi ôm chầm lấy Taylor và hỏi, cố gắng không để lộ sự ghen tỵ qua giọng nói của mình.

“Ngay trước khi tới đây mẹ đã dẫn mình dạo một vòng để sắm đồ đi biển,” cô nàng rất vô tư quẳng cho tôi cầm hộ cái túi, “Trông dễ thương đúng không?”

“Ờ, yêu điên lên được,” túi cậu ta có cái gì mà nặng thế không biết. Không lẽ cậu ta đã quên sẽ ở đây chỉ một tuần thôi sao?

“Mẹ mình thấy có lỗi vì chuyện bố mẹ sắp ly dị. Do đó mình muốn mua gì mẹ cũng đồng ý tuốt.” Taylor tiếp tục lí la lí lắc hồn nhiên kể chuyện. “Hai mẹ con mình còn đi làm móng với nhau nữa cơ. Cậu nhìn này!” Vừa nói cô nàng vừa giơ tay lên khoe mấy cái móng tay dài vừa được dũa cẩn thận và sơn màu đỏ tươi.

“Móng thật đấy à?”

“Tất nhiên rồi. Mình có bao giờ đeo móng giả đâu hả Belly?”

“Nhưng mình tưởng cậu phải cắt ngắn để còn chơi vi-ô-lông?”

“À, vụ đó… Cuối cùng mẹ cũng đồng ý cho mình bỏ vi-ô-lông. Vì thấy có lỗi với mình khi quyết định ly hôn với bố thôi,” cô nàng nói như đúng rồi. “Cậu cũng từng trải qua rồi mà.”

Không nằm ngoài dự đoán, anh em nhà Fisher lập tức chú ý ngay tới Taylor và cái vòng 1 đầy đặn của cậu ta. Nếu không nhờ áo lót thần kỳ đó thì cậu ấy cũng chỉ thuộc dạng “màn hình phẳng” giống như tôi thôi. Chưa hết, để mái tóc được suôn và mềm mại như thế kia, chắc chắn cậu ấy phải tốn tới cả nửa lọ dầu xả là ít. Bình thường có thấy tóc cậu ấy óng ả đến vậy đâu. Nhưng nói ra những điều đó với bọn con trai thì có ích gì. Họ chỉ chú trọng tới kết quả chứ đâu thèm quan tâm tới nguồn gốc.

Không giống như Jeremiah và anh Conrad, anh Steven thậm chí còn không buồn ngoái đầu lại chào Taylor, mắt anh ấy vẫn cứ dán chặt vào màn hình vô tuyến. Trước giờ anh ấy vẫn luôn khó chịu với Taylor mà. Không hiểu anh ấy có kể xấu gì về Taylor với anh Conrad và Jeremiah không nữa.

“Em chào anh, anh Ste-ven,” Taylor rất vô tư, không hề hay biết gì về thái độ của anh Steven với mình.

“Ừ,” anh lầm bầm chào lại.

Thấy vậy, Taylor quay sang thì thào với tôi, “Anh ý bị làm sao thế?”

Tôi chỉ biết cười ruồi sau đó quay sang giới thiệu, “Taylor, đây là anh Conrad và Jeremiah. Còn kia là anh Steven, cậu biết rồi đấy.” Tôi rất muốn biết trong số ba người này Taylor sẽ chọn ai là người dễ thương hơn, hài hước hơn và tuyệt vời hơn.

“Chào các anh.” Taylor chìa tay ra chào mọi người. Gần như ngay lập tức, tôi đã biết được câu trả lời của cậu ấy. Là anh Conrad. Và tôi cảm thấy vui mừng khôn xiết, Bởi vì tôi biết anh Conrad sẽ không bao giờ thích kiểu người như Taylor.

“Chào em,” cả ba đồng thanh nói.

Sau đó anh Conrad quay lưng xem TV tiếp, đúng như dự đoán của tôi. Jeremiah lịch sự hơn, mỉm cười hỏi Taylor. “Vậy ra cậu là bạn của Belly à? Bọn mình còn tưởng cậu ấy không có người bạn nào cơ đấy.”

Tôi cứ chờ xem khi nào cậu ấy quay sang nhe răng cười với mình, chứng tỏ những lời vừa rồi chỉ là câu nói đùa… nhưng Jeremiah tuyệt nhiên không hề nhìn về phía tôi lấy một phút.

“Cậu im đi, Jeremiah,” tôi giậm chân thình thịch phản đối.

“Belly có cả tá bạn ấy chứ.” Taylor phẩy tay nói. “Mình mới là chẳng có ai chơi ý.”

“Ờ,” anh Steven nghển cổ lên nói chen vào. “Đúng rồi.”

Taylor lườm anh ấy một cái cháy mặt rồi quay sang nói với tôi. “Đưa mình đi xem phòng đi!”

“Đúng rồi, đi phục vụ tiểu thư Tay-Tay đi, Belly,” anh Steven trề môi ra nhại theo.

Cách tốt nhất để đối phó với những người như anh Steven là nên giả điếc. “Đi nào, Taylor.”

Ngay khi vừa vào trong phòng, Taylor đã nhảy lên giường nằm sóng soài ra, mắt lim dim. “Ôi Chúa ơi, anh ấy thật dễ thương.”

“Ai cơ?” Tôi hỏi, mặc dù trong lòng đã biết câu trả lời.

“Tất nhiên là người có làm da sẫm màu rồi. Mình luôn thích đàn ông có làn da rám nắng kiểu như vậy.”

Ôi mẹ ơi, đàn ông á? Tính tới nay Taylor mới chỉ hẹn hò với hai chàng trai, và chưa ai có thể được coi là đàn ông được.

“Mình e là hơi khó.” Tôi nói. “Anh Conrad không để ý tới bọn con gái cho lắm.” Tất nhiên là không phải, anh ấy có để ý tới con gái. Nếu không anh ấy đã không ngượng nghịu, lúng túng như thế trước mặt chị Angie hồi mùa Hè năm ngoái.

Đôi mắt nâu của Taylor sang bừng lên. “Mình thích sự thử thách. Năm ngoái mình đã thắng cử và được bầu làm lớp trưởng. Trước đó một năm thì được bầu làm thư ký lớp, cậu quên rồi à?”

“Tất nhiên là mình nhớ rồi. Chính mình phụ trách nhiệm vụ đi vận động tranh cử chứ ai. Nhưng anh Conrad thì khác. Anh ấy...” tôi cố vắt óc nghĩ xem nên dung từ gì để Taylor tắt ngay hy vọng đó đi, “hơi không bình thường.”

“Hả?” Taylor rú lên.

Tôi hoảng hồn xua tay đính chính lại. “Không, không, mình chọn sai từ. Ý mình muốn nói là anh ấy rất khó gần. Thật đấy. Jeremiah hợp với cậu hơn. Cậu ấy đúng là mẫu con trai cậu thích đấy.”

“Cậu nói thế là có ý gì hả Belly?” Taylor ngồi bật dậy nhìn tôi. “Ý cậu bảo mình rỗng tuếch nông cạn chứ gì?”

“Thì…” thành thực mà nói độ sâu sắc của Taylor có lẽ chỉ sâu cỡ cái bể bơi cao su của tụi trẻ con là cùng.

“Cậu đừng có trả lời.” Taylor với lấy cái túi xách, loay hoay dỡ đồ ra. “Jeremiah công nhận dễ thương thật nhưng anh Conrad mới là người mình thích. Mình sẽ khiến cho anh ta phải đổ gục dưới chân mình.”

“Đừng trách là mìn không cảnh báo cho cậu trước,” tôi thủng thẳng nói.

Taylor giơ cho tôi xem bộ bikini màu vàng chấm đen. “Đủ bé để quyến rũ anh Conrad chưa?”

“Bộ bikini đó thậm chí còn chẳng vừa với Bridget ý chứ,” mắt tôi trợn ngược lên trước ý định điên rồ của cô bạn. Bridget là em gái của Taylor, mới 7 tuổi và thân hình còn nhỏ hơn so với tuổi.

“Chính xác.”

Tôi ôm đầu chịu thua. “Sau này đừng có trách là mình không nói gì trước với cậu. Mà này, cậu đang ngồi trên giường của mình đấy.”

Sau đó hai đứa bọn tôi thay đồ bơi ra biển – Taylor với bộ bikini vàng bé tí tẹo còn tôi chọn một bộ tankini đen khá kin đáo. “Uầy, Belly, vòng 1 của cậu to lên đúng không.” Taylor khen.

Tôi tròng cái áo phông ra bên ngoài, lắc đầu nói, “Làm gì có.”

Nhưng sự thực là cũng có thật. Chỉ sau một mùa Hè, vòng 1 của tôi đã đầy đặn hơn hẳn. Và tôi ghét điều đó. Chúng khiến tôi chậm hẳn lại: Tôi không thể chạy nhanh như hồi trước nữa – bởi vì quá xấu hổ. Đó cũng là lí do tại sao tôi thích mặc áo phông rộng thùng thình và đồ bơi một mảnh. Tôi không muốn trở thành đề tài cho bọn con trai bình luận. Chắc chắn họ sẽ trêu tôi chết thôi và anh Steven sẽ cười ha hả vào mặt tôi và nói, “Đi mặc thêm đồ vào đi, Belly,” mà như vậy tôi thà chết còn hơn.

“Cỡ áo ngực của cậu giờ bao nhiêu rồi.” Taylor giọng có vẻ hậm hực.

“B,” tôi nói dối, chứ cái bra mới mua của tôi vừa phải tăng lên cỡ C rồi.

Taylor thở phào nhẹ nhõm. “Ồ, vậy là chúng ta vẫn giống nhau. Mình cũng cỡ B mà. Sao cậu không thử một trong mấy bộ bikini của mình đi? Bộ đồ một mảnh đó làm cậu trông cứ như đang chuẩn bị tham gia CLB bơi lội ý,” vừa nói Taylor vừa giơ ra bộ bikini sọc xanh trắng đưa cho tôi.

“Thì mình đúng là thành viên của CLB bơi lội mà,” tôi nhắc cho cô bạn nhớ. Tôi tham gia CLB bơi lội của xóm nhưng chỉ vào mùa Đông thôi, bởi vì mùa Hè tôi toàn ở Cousins. Đây cũng là một cách khiến tôi cảm thấy đỡ nhớ nùa Hè ở Cousins hơn, một cách giết thời gian trước khi lại có thể qua trở lại căn nhà bãi biển đó tận hưởng những ngày tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời mình.

“Bộ này rất hợp với cậu.” Taylor tiếp tục đung đưa bộ bikini trước mặt tôi. “Đảm bảo sẽ làm nổi bật vòng một và mái tóc nâu kia của cậu.”

Tôi làm mặt nhăn nhó, kiên quyết đẩy bộ bikini ra xa.

Một phần trong tôi rất muốn khoe ra với họ những đường cong cơ thể mới của mình, cho họ thấy tôi đã lớn và là một thiếu nữa thực sự nhưng phần lý trí còn lại đã nhắc nhở tôi rằng: Làm như vậy tức là tôi đã tự đào hố chôn mình. Anh Steven sẽ ném thẳng cái khăn tắm về phía tôi khiến tôi có cảm giác như lại quay lại cái thời 10 tuổi. Trong khi giờ tôi đã 13 tuổi hơn rồi.

“Nhưng… tại sao?” Taylor thắc mắc.

“Mình muốn xuống bơi vài vòng dưới bể bơi đã,” tôi giải thích. Mà đúng là tôi có dự định thế thật.

“OK, tùy cậu,” cô nàng nhùn vai nói, “Nhưng đừng có trách mình khi hội con trai không thèm bắt chuyện với cậu nhé.”

Tôi cũng nhún vai đáp trả lại, “Mình chẳng quan tâm chuyện họ có nói chuyện với mình hay không. Mình không có kiểu tình cảm đó.”

“Chơi với cậu bao nhiêu lâu nay chẳng nhẽ không biết cậu mê mẩn anh Conrad đến thế nào. Cả năm ngoái cậu thậm chí còn không thèm nói chuyện với một đứa con trai nào ở trường.”

“Taylor, chuyện đó xưa rồi. Đối với mình họ giống như anh em ruột thịt trong nhà,” tôi mặc thêm cái quần soóc ở bên ngoài. “Cậu cứ thoải mái trò chuyện với họ tùy thích.”

Sự thật là tôi thích cả hai anh em bon họ theo những cách khác nhau và tôi không muốn Taylor biết điều đó bởi vì dù cậu ấy có chọn ai đi chăng nữa thì người còn lại cũng như một món đồ thừa vậy. Mà người như Taylor cũng sẽ không vì thế mà thay đổi mục tiêu của mình. Cậu ấy sẽ vẫn chỉ nhắm tới anh Conrad mà thôi. Tôi rất muốn nói với cậu ấy rằng, “Ai cũng được, trừ anh Conrad” nhưng nói như vậy cũng không hoàn toàn đúng. Tôi cũng sẽ ghen tỵ nếu Taylor chọn Jeremiah, bởi vì Jeremiah là bạn của tôi, chứ không phải bạn của cậu ấy.

Taylor mất cả tiếng đồng hồ để chọn cặp kính râm phù hợp với bộ bikini (cậu ấy mang theo tận 4 đôi) cùng 2 quyển tạp chí và lọ kem chống nắng. Lúc bọn tôi ra tới bể bơi đã thấy tụi con trai đang lặn ngụp dưới hồ rồi.

Ngay lập tức tôi cởi quần áo ra, sẵn sàng nhảy xuống bể trong khi Taylor có vẻ hơi ngần ngừ. Cái khăn tắm hiệu Polo của cậu ấy vẫn quấn chặt trên vai. Xem ra cô nàng đột nhiên lo lắng bởi bộ bikini bé-không-thể-bé-hơn của mình và tôi thấy hả dạ vô cùng. Đôi khi Taylor bị cái thích khoe khoang hơi quá đà.

Tụi con trai thậm chí không thèm quay ra nhìn bọn tôi lấy một lần. Tôi còn đang lo là sự hiện diện của Taylor ở đây sẽ khiến mấy người đó không thoải mái và gượng gạo. Ai dè bọn họ vẫn thản nhiên cười đùa rôm rả như bình thường.

“Xuống bể bơi đi,” tôi cởi dép ra, khoát tay rủ Taylor.

“Thôi, chắc mình nằm phơi nắng một chút trước đã,” Taylor từ chối. Sau đó quay ra cởi khăn tắm và trải lên ghế. “Cậu có muốn nằm cùng không?”

“Không. Nóng lắm. Mình muốn bơi cơ. Với cả mình cũng đủ đen rồi.” Sự thực là thế mà. Giờ da tôi không khác gì màu sô-cô-la. Cứ sau một mùa Hè là trông tôi lại như một người mới – và đó có lẽ cũng là điều tôi thích nhất ở Cousins.

Taylor thì ngược lại, da cậu ấy lúc nào cũng trắng ởn như bột nhào bánh quy ý. Ở đây độ một tháng cậu ấy sẽ đuổi kịp tôi sớm thôi. Taylor luôn rất giỏi ở khoản đó.

Tôi tháo kính ra đặt lên trên chồng quần áo. Sau đó bước tới chỗ bể sâu nhất và nhảy ùm xuống. Nước trong bể mát rượu, sảng khoái vô cùng. “Chúng ta chơi trò Marco Polo đi,” tôi rủ hội con trai.

Anh Steven, đang mải dúi đầu anh Conrad xuống nước, nghe thấy thế liền gạt đi ngay, “Trò Marco Polo chán lắm.”

“Hay chơi trò đá gà đi,” Jeremiah gợi ý.

“Đó là trò gì?” Tôi ngẩn người ra hỏi.

“Chúng ta chia làm hai đội, một người ngồi lên vai người còn lại của đội mình sau đó phải làm sao để đẩy ngã được người của đội kia xuống nước,” anh Steven giải thích.

“Trò này vui cực, mình thề đấy.” Jeremiah hồ hởi nói. Sau đó quay ra gọi Taylor – “Taylor, cậu muốn chơi trò đá gà với tụi mình không? Hay là cậu sợ thua?”

Taylor hạ cuốn tạp chí xuống. Tôi không thể nhìn vào mắt cậu ấy bởi vì cặp kính đen to sụ trên mặt nhưng tôi có thể thấy rõ là cậu ấy đang rất khó chịu, “Là Tay-lor, không phải Tyler. Và không, mình không thích chơi, Jeremiah ạ.”

Anh Steven và anh Conrad quay sang nhìn nhau. Tôi biết họ đang nghĩ gì.

“Thôi mà, Taylor, sẽ vui lắm đấy,” tôi gọi với lên. “Đừng hèn thế chứ.”

Taylor thở dài cái thượt, bỏ cuốn tạp chí xuống, uể oải đứng dậy đưa tay chỉnh lại bộ bikini. “Mình có phải bỏ kính ra không?”

Jeremiah cười toe toét: “Không, nếu cậu cùng đội với mình. Cậu sẽ không bị ngã đâu.”

Nhưng Taylor đã bỏ toẹt kính ra vứt xuống ghế. Tôi chợt nhận ra là lẻ ra một người, ai đó sẽ phải ngồi xem. “Mình sẽ xem mọi người chơi,” tôi tình nguyện hy sinh, mặc dù trong lòng rất muốn chơi.

“Không sao đâu, anh không chơi,” anh Conrad nói.

“Bọn mình sẽ chơi hai hiệp,” anh Steven nói.

Anh Conrad nhún vai, “Sao cũng được,” và sải tay bơi về phía thành bể.

“Mình chọn Tay-lor.” Jeremiah kêu tướng lên.

“Ê, không công bằng, cô ấy nhẹ hơn mà,” anh Steven phản đối. Nhưng khi quay sang nhìn thấy khuôn mặt ỉu xìu của tôi anh lập tức chữa lại. “Tại em cao hơn bạn ý mà.”

Anh ấy làm tôi cụt cả hứng chơi. “Thôi để em ngồi ngoài xem. Em không muốn làm gãy lưng anh đâu, Steven ạ.”

Thấy vậy Jeremiah vội đứng ra giảng hòa. “Thôi để mình cõng cậu, Belly. Chúng ta sẽ hạ đo ván hai người bọn họ. Mình nghĩ cậu khỏe hơn Tay-lor đấy.”

Taylor từ từ bước xuống bể bơi, một cách chậm rãi để tránh sự thay đổi đột ngột về nhiệt độ. “Cậu nhầm to rồi, Jeremy ạ.”

Tiếp đó, Jeremiah ngụp thật sâu xuống nước để tôi lồm cồm leo lên vai cậu ấy. Leo lên đã khó nhưng làm sao giữ cân bằng lai càng khó hơn. Đợi tôi yên vị xong, Jeremiah từ từ đứng thẳng dậy.

“Mình nặng quá đúng không?” Tôi thẽ thọt hỏi Jeremiah, hai tay bám lấy đầu cậu ấy để giữ thăng bằng. Trông người cậu ấy lỏng lẻo thế kia, tôi chỉ sợ làm gãy xương cậu ây thôi.

“Cậu nhẹ hều ý, mình chẳng cảm thấy gì.” Jeremiah giả vờ chối. Chỉ nhìn cái cách hai tay cậu ấy túm chặt lấy chân tôi, miệng thở hổn hà hổn hển thế kia là biết tôi nặng đến thế nào.

Bất giác tôi chỉ muốn cúi đầu hôn lên cái đỉnh đầu ướt nhẹp kia một cái thật kêu.

Phía bên kia, Taylor vẫn đang tròng trành trên vai anh Steven, hai tay nắm chặt lấy tóc anh ấy. Mặt anh Steven cau có như kiểu sẵn sàng túm lấy ném viu cậu ấy xuống nước bất cứ lúc nào.

“Sẵn sàng chưa?” Jeremiah hô vang hỏi. Sau đó hạ giọng thì thào với tôi. “Mấu chốt vấn đề là phải làm sao để giữ thăng bằng.”

Anh Steven gật đầu và hai đội bắt đầu tiến về phía giữa bể.

Anh Conrad lúc này đóng vai trò làm trọng tài, giơ tay lên ra hiệu, “Sẵn sàng… Bắt đầu.”

Taylor và tôi vươn tay ra túm lấy nhau, vừa kéo vừa đẩy. Cậu ấy không ngừng cười khúc khích trên vai anh Steven. Lợi dụng lúc cô nàng đang mải cười tôi đẩy một cái thật mạnh và cả hai người bọn họ bổ nhào ra đằng sau.

Jeremiah và tôi phá lên cười như nắc nẻ, đập tay vào nhau ăn mừng chiến thắng. Vài giây sau, lúc hai người đó trồi lên khỏi mặt nước, anh Steven hầm hầm nhìn Taylor trách cứ. “Anh đã bảo em bám chặt vào cơ mà.”

Không chút ngại ngần, Taylor giơ tay té nước vào giữa mặt anh Steven, hùng hổ nói, “Thì em đã bám chặt rồi còn gì!” Màu kẻ mắt và mascara của cậu ấy chảy ròng ròng trên mặt, nhưng trông vẫn xinh.

Jeremiah gọi, “Belly?”

“Ơi?” Tôi đã bắt đầu quen với vị trí trên này, thật là cao và thoải mái

“Cẩn thận,” nói rồi cậu ấy lao người về phía trước làm cả người tôi bay bổng lên trời trước khi rơi cái ùm xuống nước. Tôi cười như chưa bao giờ được cười và bị uống khá nhiều nước nhưng không sao, vui mà.

Vừa trồi lên khỏi mặt nước tôi lao thật nhanh tới chỗ Jeremiah đang đứng và bất ngờ dìm đầu cậu ấy xuống nước để trả thù.

“Chơi lại lần nữa đi.” Taylor đề nghị. “Lần này mình chọn Jeremiah. Anh Steven, anh chơi với Belly nhé.”

Anh Steven mặt vẫn chưa hết cau có, làu bàu nói, “Conrad, cậu chơi thay mình đi.”

“Được rồi,” anh Conrad nói đầy vẻ miễn cưỡng.

“Em không nặng tới vậy đâu mà anh lo,” tôi phẫn nỗ kêu lên khi thấy thái độ đó của anh.

“Thì anh có nói em nặng đâu,” anh Conrad cúi xuống cho tôi trèo lên vai. Vai anh ấy to và rộng hơn Jeremiah nhiều. “Em ngồi ổn rồi chứ?”

“Vâng.”

Phía bên kia, Taylor đang gặp vấn đề với cái vai của Jeremiah. Cậu ấy không ngừng trượt lên trượt xuống, và mỗi lần như thế họ lại rú lên cười như nắc nẻ với nhau. Họ có vẻ đang rất vui. Nếu không muốn nói là quá quá vui. Tôi theo dõi mà lòng đầy ghen tỵ, tới mức gần như quên bẵng đi rằng mình đang ngồi trên vai anh Conrad và anh ấy đang nắm lấy chân mình.

“Nhanh lên để còn chơi nào,” tôi sốt ruột giục Taylor, giọng đầy ghen tỵ. Tôi thật không thích điều đó chút nào.

Anh Conrad không gặp khó khăn gì khi tiến ra giữa bể, mặc dù trên vai đang phải “khuân” cả một khối đồ sộ như thế này.

“Sẵn sàng chưa?” Anh Conrad hỏi Jeremiah và Taylor.

“Rồi ạ!” Taylor hồ hởi hô to.

“Rồi ạ!” Phía bên này tôi cũng hét to không kém. Trong đầu tôi chỉ nung nấu một điều: Bằng mọi cách phải hạ bằng được Taylor Jewel!

Tôi nhoài người ra đằng trước, dùng cả hai tay đẩy thật mạnh. Taylor tròng trành mất một lúc trước khi lấy lại được cân bằng trên vai Jeremiah. Cô nàng trợn trò mắt lên quát, “Ê.”

“Xin chào,” tôi mỉm cười chào lại, tay vẫn tiếp tục đẩy.

Taylor nheo nheo hai mắt, dùng hết sức bình sinh đẩy tôi về phía sau. Cũng khá mạnh đấy, nhưng chưa đủ mạnh.

Cứ thế, hai đứa chúng tôi đẩy qua đẩy lại, tìm mọi cách hất đổ đối phương. Lần chơi này tôi thấy dễ dàng hơn rất nhiều bởi tôi cảm thấy vô cùng vững chãi. Tôi đưa tay đẩy mạnh một cái thật dứt khoát và Taylor ngã nhào ra phia trước, trong khi Jeremiah vẫn đứng yên tại chỗ. Tôi vỗ tay khoái chí trước chiến thắng ngoạn mục vừa rồi. Công nhận trò chơi này vui thật!

Điều bất ngờ nhất là anh Conrad sau đó đã giơ tay lên đập vào tay tôi ăn mừng – Bình thường anh ấy đâu phải là dạng người thích ăn mừng kiểu đó.

Lần này, sau khi trồi lên khỏi mặt nước, Taylor không còn cười đùa vui vẻ như lần trước nữa. Mái tóc vàng của cậu ấy ướt nhẹp, dính chặt lấy da đầu. Taylor cáu kỉnh nói, “Trò này như dở hơi ý. Mình không chơi nữa đâu.”

“Cậu thua rồi còn gì!” Tôi bật cười trước thói nhõng nhẽo trẻ con của cô bạn thân.

Anh Conrad từ từ hạ tôi xuống nước. “Chơi hay lắm!” và anh nở một nụ cười hiếm hoi với tôi. Thề là khi đó tôi cứ nghĩ như mình vừa trúng số độc đắc với nụ cười đó vậy.

“Em chơi là để thắng mà,” tôi kiêu hãnh nói. Tôi biết anh Conrad cũng vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích