Mật mã Tây Tạng - tập 7
Chương 150: Cái Chết Của Chư Nghiêm

Trác Mộc Cường Ba ngẩng phắt đầu lên, máu, những tia máu bắn tóe phun đầy phía trước gã. Ngực trái Chư Nghiêm đã bị một nhũ đá trên cao đâm xuyên qua, lồng ngực có một cái lỗ to như miệng bát, xương trắng lòi cả ra, trái tim vẫn gắng gượng đập, nhưng chỉ bơm máu ra bên ngoài. Chư Nghiêm há miệng, nhưng không thể nói được thành lời mà chỉ ho sù sụ, máu trào ra nơi miệng, dòng máu đỏ tươi mang theo cả những bọt bong bóng. Nghiêm Dũng và đội trưởng Hồ Dương vừa chạy vừa bò xông đến, "Chư Nghiêm!" "Nghiêm!" Nghiêm Dũng cuống cuồng cởi áo đang mặc trên người, cuộn thành một bó, định bít vào lỗ hổng lớn trên ngực Chư Nghiêm như người ta bít vào thân thuyền bị thủng. Nhưng máu tươi không ngừng trào ra bên ngoài, còn nhanh hơn cả dòng nước xiết dưới sông ngầm kia, làm sao mà bịt lại cho nổi. Đội trưởng Hồ Dương nắm chặt bàn tay Chư Nghiêm, nắm thật chặt, nhưng bàn tay ấy đã chẳng còn chút sức lực nào nữa, anh chỉ thấy như mình đang cầm trong tay một khối băng lạnh buốt!

Chư Nghiêm mở to mắt, đảo một vòng, nhìn Nghiêm Dũng, rồi lại nhìn đội trưởng Hồ Dương, tiếng ho dần yếu đi, khóe miệng đầy bọt máu rướn lên nở một nụ cười. Đột nhiên, một luồng sức mạnh lớn lao không hiểu từ đâu truyền đến cánh tay đội trưởng Hồ Dương, siết chặt lấy anh. Thân thể Chư Nghiêm tựa hồ đang gắng sức cuộn lại, rồi lại duỗi thẳng ra, tất cả sức lực đều tiêu tan hết, máu tươi tràn ra đã loang khắp sàn thuyền.

"Nghiêm!" "Chư Nghiêm!" "Anh Chư!" Tiếng hét trên thuyền vang lên ong ong khắp hang động, rồi sau đó tất cả lại chìm vào im lặng, một sự im lặng chết chóc. Nghiêm Dũng như con bạc bị thua, trợn trừng trừng cặp mắt đỏ lừ đầy vân máu, bổ nhào lên người Chư Nghiêm, ra sức xoa bóp, ra sức đánh đập. "Đồ ngu! Tỉnh lại đi! Cậu không thể dễ dàng ngã xuống như vậy được, tỉnh lại cho tôi!"

Nhạc Dương bước đến kéo anh ta lại: "Anh Dũng, đừng như vậy, để cho anh ấy được yên tĩnh..."

Nghiêm Dũng tức giận quát lên: "Cút xéo! Cậu hiểu được cậu ấy bằng tôi không? Cậu hiểu được cậu ấy bằng tôi không! Thằng cha này giỏi giả chết lắm. Lần đó ở núi tuyết, hắn ta nín thở mười mấy phút đồng hồ, sau đó chẳng phải đã sống lại rồi đấy sao!" Anh ta cuồng loạn dồn hết sức lực ra, bỗng nghe "cạch" một tiếng, lại có hai dải xương sườn bị ấn gãy. Nghiêm Dũng vẫn không màng, tiếp tục xoa bóp ngoài lồng ngực, chỉ là lần này, thi thể băng lạnh của Chư Nghiêm không hề có vẻ gì là muốn tỉnh dậy, mặc cho Nghiêm Dũng đẩy, ấn, kéo, giật, khối da bọc bên ngoài xương cốt, máu thịt ấy chẳng khác nào con rối đã dứt dây, tứ chi uể oải choãi ra sàn thuyền.

"Dũng, đủ rồi!" Đội trưởng Hồ Dương quát lên.

Nghiêm Dũng ngoảnh đầu lại, anh cũng từng dẫn đoàn leo núi, cũng từng làm đội trưởng, phụ trách tính mạng an nguy của mười mấy thậm chí là mấy chục con người, nhưng lúc này, trong đôi mắt ấy lại ngập tràn sự bất lực: "Đội trưởng, chúng ta đã cùng leo không biết bao nhiêu đỉnh núi tuyết, bao nhiêu lần đều sống sót trở về cơ mà, để tôi thử một lần nữa thôi, một lần nữa thôi, được mà, nhất định là sẽ được mà!"

"Kéo anh ta ra!" Lúc này, giọng Lữ Cánh Nam cất lên thật vô tình.

Lại một con đom đóm khác chìm xuống lòng sông tối đen u ám, trôi dần theo con sóng, càng lúc càng đi xa dần, cuối cùng thì không nhìn thấy nữa. Hai tay Nghiêm Dũng bám chặt vào mạn thuyền, cặp mắt trợn trừng lên to tướng, tựa hồ vẫn muốn tìm kiếm thứ gì trong bóng tối xa xăm.

Lý Hồng, Lê Định Minh, Chư Nghiêm trước sau ra đi, Mạnh Hạo Nhiên, Vương Hựu, Trương Kiện lại lần lượt ngã xuống, không khí trên thuyền ngột ngạt đến cực điểm. Từ khi bắt đầu, họ đã để dòng nước dẫn đi, không biết sẽ tới đâu, cũng không biết phía trước rốt cuộc còn bao xa, thần Chết tựa hồ đã đưa bàn tay tới trước mặt mỗi người, chỉ không rõ người tiếp theo sẽ là ai.

Vết máu đã được lau dọn sạch, nhưng mùi máu tanh vẫn phảng phất trên thuyền. Trong hang động chốc chốc lại có tiếng "ù ù ù", đó là tiếng gió. Nghỉ ngơi giây lát, ăn uống một chút, Nghiêm Dũng tựa hồ đã lấy lại bình tĩnh, lên tiếng hỏi Trác Mộc Cường Ba: "Chúng ta có thể lên đường chưa vậy?"

"Ừm? Không nghỉ thêm chút nữa hả?"

"Chúng ta đi thôi, đội trưởng, không thể ở chỗ này lâu thêm chút nào được nữa, tôi sẽ phát điên mất. Lần này, chúng ta có thể ra khỏi đây rồi đúng không, đúng vậy không? Phải vậy không?"

"Đi thôi, Cường Ba thiếu gia. Đây là lần cuối cùng rồi đấy, lần này nhất định chúng ta có thể ra khỏi đây. Chỉ cần ra khỏi dòng sông hắc ám này là sẽ kết thúc, tất cả đều sẽ kết thúc thôi." Nhạc Dương và Trương Lập cũng đồng thanh kiến nghị.

Trác Mộc Cường Ba đưa mắt nhìn ra phía sau, hầu hết mọi người đều đã ngồi lên ngay ngắn, chuẩn bị sẵn sàng để xuất phát. Đường Mẫn và pháp sư Tháp Tây đang ở bên cạnh Trương Kiện. Lát sau Đường Mẫn nói: "Tình hình Trương Kiện rất không ổn, vẫn đang sốt cao, ở chỗ này không thể trị liệu được, pháp sư Tháp Tây nói, đợi khi nào ra ngoài xem thử có tìm được thảo dược hay không. Ngoài ra, tình trạng của Mạnh Hạo Nhiên và Vương Hựu cũng không có chuyển biến tốt, thuốc của chúng ta không còn nhiều nữa."

"Được rồi." Trác Mộc Cường Ba lớn tiếng nói với những người ở phía sau, "Nghỉ ngơi xong chưa? Chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi! Cầm mái chèo của mọi người lên, đây là lần xung kích cuối cùng rồi, có ra được bên ngoài hay không dựa vào mọi người cả đấy. Nhớ cho kỹ, chúng ta không còn đường lui nữa đâu!"

Mỗi tay chèo đều vận hết sức lực, tất cả những dồn nén bức bách trong ba ngày nay cơ hồ bùng lên trong một khoảnh khắc đó. Mỗi ngày đều tiến lên trong bóng tối mịt mùng, mỗi ngày đều bị hất điên hất đảo trong không gian chật hẹp chưa đầy hai chục mét vuông suốt mười mấy tiếng đồng hồ, nghe những tiếng gào rú như quỷ khóc ma cười ấy, căn bản không thể nào ngủ được. Càng làm người ta không thể chịu đựng được nữa là trong không gian chật hẹp, tù túng, băng lạnh ấy, cái chết luôn theo đuổi họ như hình với bóng, cảm giác đau đớn khi bạn bè thân thiết mới đây còn ở bên ta mà thoáng sau đã sinh ly tử biệt ấy, cũng đủ khiến người ta phát điên phát cuồng lên rồi.

Lại gần bảy tiếng lắc lư tròng trành trôi nổi, họ không ngừng luồn qua luồn lại giữa các nhánh sông dưới sự dẫn dắt của Nhạc Dương, hòng tìm ra phương hướng có thể đột phá. Theo cách nói của anh, bất kể là đi lối nào, chỉ cần xuôi theo hướng dòng nước chảy là nhất định có thể đến được vùng đất bí mật trong truyền thuyết ấy. Thế nhưng đến giờ, đã bảy tiếng đồng hồ trôi qua, hai bên bờ vẫn chỉ là vách đá trơn tuồn tuột, thông đạo tối đen như mực vươn dài ra tít mãi xa xăm, không hề có dấu hiệu xuất hiện kỳ tích mà mọi người đều đang mong đợi, phía trước vẫn chỉ là một vùng đen tối mịt mù không có ánh sáng, một điểm sáng cũng không có.

Trương Lập không nén nổi thì thầm hỏi nhỏ: "Liệu cậu có tính toán sai sót gì không?" Anh cũng biết, vào thời điểm này, một câu hỏi như vậy là quá mẫn cảm, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của rất nhiều người. Trác Mộc Cường Ba trừng mắt lên, Trương Lập liền trưng ra bộ mặt vô tội "tôi chỉ hỏi thôi mà" về phía gã.

Nhạc Dương không trả lời, nhưng áp lực tâm lý anh phải chịu đựng thì lớn hơn bất cứ người nào trên con thuyền này. Phải biết rằng, rất có thể tính mạng của mọi người trên thuyền này đều nằm trong tay anh, nếu tính toán sai lầm, bọn họ chẳng những sẽ không thể thoát ra khỏi đường hầm tăm tối này, mà còn có khả năng bị con sóng khổng lồ sắp ập đến đánh lật cuốn trôi. Con thuyền hình rắn vẫn không ngừng tiến lên, tiến lên phía trước, Nhạc Dương gắng hết sức lắng nghe những âm thanh trong gió. Rất hiển nhiên, tiếng gió đã nhỏ đi nhiều, càng tiến về phía trước, tiếng gió càng nhỏ, âm thanh đều từ phía sau vẳng tới, phía trước đã hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng tuyệt đối. Cũng có nghĩa là, không gian phía trước không còn là hang động chật hẹp nhỏ bé nữa, ở đó chắc hẳn phải là một không gian rộng rãi thông thoáng. Thế nhưng, tại sao, tại sao vẫn không thấy ánh sáng đâu cả?"

Trác Mộc Cường Ba đột nhiên hỏi: "Đây là đoạn sông ngầm cuối cùng rồi đúng không?"

Nhạc Dương ngần ngừ đáp: "Ừm, chắc là vậy, chỉ có điều..."

Trác Mộc Cường Ba tiếp lời: "Tại sao không có ánh sáng nhỉ? Giờ là mấy giờ rồi?"

Nhạc Dương giơ đồng hồ đeo tay lên, ngây người ra: "Chết... chết rồi!"

"Sao hả?"

Nhạc Dương lắp bắp: "Đồng, đồng hồ chết rồi!"

Trương Lập cũng nói: "Ồ, đồng hồ của tôi cũng chết rồi, liệu có phải ở dưới lòng đất lâu quá nên hết pin không nhỉ?"

Trác Mộc Cường Ba hồi hộp đưa đồng hồ đeo tay lên trước mặt xem thử, quả nhiên, màn hình hiển thị của chiếc đồng hồ điện tử đã không còn hiện lên bất cứ chữ số nào nữa. Gã lắc đầu nói: "Không thể nào, dù không có ánh mặt trời trực tiếp chiếu vào, loại đồng hồ này ít nhất cũng có thể duy trì được một tháng, cách giải thích duy nhất cho chuyện này là..."

"Từ trường mạnh! Giống hệt những gì chúng ta gặp phải trên núi tuyết." Nhạc Dương và Trác Mộc Cường Ba không hẹn mà cùng lúc nghĩ tới điểm đó. Trác Mộc Cường Ba vội lấy thiết bị đo khoảng cách bằng tia laser ra cầm trên tay, không có tín hiệu, quả nhiên là không có tín hiệu. Gã thở dài nói: "Tất cả các thiết bị điện tử nhạy nhất đều đã mất tác dụng, giờ thứ duy nhất còn dùng được, e là chỉ có mấy ngọn đèn này mà thôi."

Trác Mộc Cường Ba nói: "Thực ra, chúng ta phải nghĩ đến điều này từ trước rồi. Nếu đến cả trên đỉnh núi tuyết còn có loại từ trường đáng sợ như vậy, thì trong lòng núi càng có khả năng xảy ra hiện tượng này hơn mới phải chứ."

Nhạc Dương nói: "Đúng thế, độ cao so với mực nước biển của chúng ta đã từ gần bốn nghìn mét giảm xuống còn chưa đến một trăm mét, có thể nói, chúng ta đã đến được gốc rễ của dãy Himalaya rồi đó."

Trương Lập lại hỏi: "Thế hóa ra chúng ta đang ở dưới lòng đất sâu ba bốn nghìn mét cơ à?"

Nhạc Dương lắc đầu: "Không, không chỉ có vậy. Lối vào hang ngầm này ở độ cao tầm bốn nghìn mét so với mực nước biển, nhưng phương hướng của chúng ta là từ Đông sang Tây, tức là từ vùng rìa của dãy Himalaya đi sâu vào lòng đất, những ngọn núi trên đầu chúng ta đều cao hơn cửa hang ngầm dưới nước đó rất nhiều. Lúc này, e rằng chúng ta đã ở độ sâu sáu đến bảy nghìn mét rồi."

Trương Lập hít vào một hơi không khí lạnh, thốt lên: "Mẹ của tôi ơi!"

Lúc này, Lữ Cánh Nam ở giữa nói: "Có phải các thiết bị điện tử đều mất tác dụng rồi hay không? Hình như chúng ta gặp phải tình huống tương tự như ở trên đỉnh núi tuyết Tư Tất Kiệt Mạc?"

Trác Mộc Cường Ba lớn tiếng đáp lại: "Đúng vậy, hiện giờ tất cả các thiết bị điện tử đều không thể sử dụng, chúng ta chỉ còn cách đi tiếp ra khỏi đây rồi tính sau vậy. Áng chừng chắc còn khoảng hai kilomet nữa, chỉ còn mấy phút cuối cùng nữa thôi." Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng gã hiểu rất rõ, ở trong bóng tối, nếu không có thời gian chuẩn xác thì mỗi giây mỗi phút cũng đều dài đằng đẵng hơn cả năm ròng.

Gần đến rồi, gần đến rồi, dưới ánh sáng của ngọn đèn pha, phía trước xuất hiện một cửa hang hình tròn, tình hình giống như lúc sắp ra khỏi đường hầm vậy, chỉ khi nào không gian bên ngoài rộng lớn hơn đường hầm rất nhiều lần thì mới xuất hiện cửa hang rõ rệt như vậy mà thôi.

Mỗi người dốc hết chút sức lực cuối cùng, con thuyền hình rắn cơ hồ như sắp bay lên, mái chèo vung lên hạ xuống, sóng vỗ mạn thuyền, đến giờ phút này, cả tiếng nước chảy róc rách cũng trở nên đáng yêu lạ thường. Khi cửa hang đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Trương Lập hét lên: "Ra ngoài rồi!" Cả con thuyền hình rắn đã hoàn toàn thoát khỏi hang ngầm ở sâu dưới lòng đất, phía trước bọn họ sẽ là một thế giới hoàn toàn mới mẻ.

Trương Lập hét lên xong, bỗng phát hiện người trên thuyền không ai hưởng ứng mình, rồi lập tức, anh nhanh chóng nhận ra nguyên nhân tại sao mọi người vẫn trầm mặc. Bóng tối, bóng tối vô biên vô tận, tuy bọn họ đã ra khỏi cửa hang, nhưng phía trước mắt vẫn chỉ là bóng tối mịt mùng trải dài mãi mãi. Ánh sáng mạnh của ngọn đèn pha, lúc ở trong hang động vẫn còn cảm thấy sáng chói, nhưng vừa ra khỏi, cột ánh sáng ấy chiếu thẳng về phía trước, càng xa càng nhạt dần, cuối cùng chỉ còn lại một quầng bóng mờ nhạt, rồi biến mất vào bóng đêm. Đây dường như là một thế giới không có ánh sáng, lẽ nào đây chính là vương quốc dưới lòng đất trong thuyền thuyết, Shangri-la đó hay sao?

Những người ở mũi thuyền và đuôi thuyền đều không hẹn mà cùng điều chỉnh lại phương vị của mấy ngọn đèn pha, nhận thức lại vùng không gian mới trước mắt mình. Đèn pha quét phía trước một góc một trăm tám mươi độ, không hề phát hiện ra bất cứ dấu vết của bờ bến nào, xuống dưới, toàn là nước, không có bờ, lên trên, ba bốn chục mét phía trên vẫn là tầng nham thạch, chẳng trách lại không có ánh sáng, bọn họ vẫn ở trong lòng dãy núi cao mấy nghìn mét. Còn những người phía sau, đèn pha quét tới chỗ cửa hang bọn họ vừa ra, rồi dịch dần sang hai bên trái phải, chỉ thấy vách đá trải dài ra, hơi cong cong, cũng sâu xa vô tận, căn bản không thấy đầu bên kia.

Nhạc Dương khó nhọc nói: "Đây... đây có lẽ là một động ngầm lớn, chúng ta chưa ra được bên ngoài, vẫn còn ở trong hệ thống hang ngầm ấy."

"Sao thế được?" Nghiêm Dũng đã bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn được nữa: "Không phải cậu nói, đây đã là đoạn cuối cùng rồi hay sao? Tại sao vẫn ở trong hang ngầm? Tại sao?"

Trương Lập cũng lên tiếng: "Đúng vậy, mau lấy bản đồ ra xem nào, liệu có lầm không vậy? Không phải chúng ta vẫn còn mấy tấm bản đồ in trên chất liệu chống thấm nước hay sao?"

Nhạc Dương lúng túng mở bản đồ ra nói: "Không thể lầm được, đúng là chúng ta đã ra ngoài rồi mà."

Nghiêm Dũng đã không kiềm chế nổi nữa: "Rắm chó, nếu vì một tấm bản đồ sai lệch mà khiến chúng ta... vậy thì... vậy thì...!"

Đội trưởng Hồ Dương quát lên: "Dũng, đủ rồi!"

Trác Mộc Cường Ba nói: "Đừng tranh cãi nữa! Nghe đây, Nhạc Dương, mấy cậu nghiên cứu lại bản đồ xem, thử coi rốt cuộc là có vấn đề gì. Những người khác, chúng ta chèo thuyền men theo vách đá bên phải, xem có phát hiện gì không."

Vì kim chỉ nam, la bàn đều không thể sử dụng, thuyền rắn của họ chỉ có thể men theo vách đá bên phải đi tiếp. Nhạc Dương không ngừng giải thích với Nghiêm Dũng: "Anh xem đây, chúng ta từ chỗ này đến chỗ này, chỗ này có một thác nước năm tầng, anh còn nhớ không, mỗi tầng cao khoảng hai mét, sau đó chúng ta rẽ sang bên phải, là tuyến đường an toàn màu xanh này, sau đó..."

Sóng rất lớn, Trác Mộc Cường Ba ở mũi thuyền quạt nước, không ngừng có sóng vỗ vào vách đá, bọt nước bắn tóe lên cả người. Gã bèn mở rộng cổ áo ra, để mặc cho làn nước băng lạnh chảy trên da mình. Chính cảm giác lạnh thấm vào xương ấy khiến gã giữ được sự tỉnh táo, đồng thời có thể bình tĩnh suy nghĩ xem rốt cuộc vấn đề xuất hiện ở đâu. Nếu bản đồ không sai, vậy thì con đường Nhạc Dương chỉ ra cũng không thể sai được, hơn nữa, nhìn tình hình trước mắt, phía trước dường như cũng không có đường hầm nào nữa, đích thực là họ đã ra khỏi phạm vi của tấm bản đồ. Vậy thì, vậy thì, giờ họ đang ở đâu? Đột nhiên, tình cảnh lúc lần đầu tiên nhìn thấy Hương Ba La Mật Quang bảo giám lại hiện lên trong tâm trí Trác Mộc Cường Ba... Mẫn Mẫn nói: "Phần dưới bức tranh này chẳng có gì cả, cũng lạ thật." "Bên dưới... bên dưới chắc là phải có rất nhiều nước mới đúng..."

Đội trưởng Hồ Dương cũng từng nói: "Phía trên bản đồ này là gì vậy? Sao lại tô màu đen?"

Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu? A! Khoảng tối... khoảng tối giữa bản đồ và Hương Ba La. Lẽ nào... Trác Mộc Cường Ba đang nghiền ngẫm suy tư, bỗng nghe Nhạc Dương thốt lên: "A? Không phải chứ, lẽ nào là..."

Nghiêm Dũng vẫn đang lớn tiếng hỏi: "Gì hả? Cậu nghĩ ra gì rồi hả?"

Nhạc Dương chỉ vào bản đồ này: "Làn sóng này, lối ra trên tấm bản đồ này, nửa phía trên tại sao lại có hình cong thế này, lúc này chúng ta cũng đang đi theo một đường cong..." Nghiêm Dũng bực tức ngắt lời: "Nói nhăng cuội gì đấy? Rõ ràng hơn một chút xem nào!"

Nhạc Dương gọi: "Trời ơi, anh xem đi, Cường Ba thiếu gia, mọi người đều lại đây xem đi, tại sao nửa trên của tấm bản đồ này lại hình cong, đội trưởng Hồ Dương chẳng phải vẫn nghi hoặc tại sao nửa trên của tấm bản đồ sao không để khoảng trống mà lại tô thành màu đen đúng không, còn cả những gợn sóng này nữa, gợn sóng lớn thế này... tôi ngu thật, tại sao lại không nghĩ ra sớm hơn một chút chứ. Không, không, là tôi không hề nghĩ theo hướng đó mới đúng, thật... thật không thể nào tin nổi... ai có thể ngờ được chứ? Ai nghĩ ra được chứ!"

Trương Lập không hiểu hỏi: "Nhạc Dương, rốt cuộc cậu muốn chúng tôi xem gì vậy? Cậu nghĩ ra điều gì rồi? Mau nói ra đi nào?"

Nhạc Dương ngoảnh đầu lại, nhìn xuống mặt nước đen kịt phía trước, lại một con sóng lớn cao mấy mét ập đến, đung đưa lay động bên dưới con thuyền rồi quật vào vách đá. Chỉ nghe anh kinh hoảng trả lời Trương Lập: "Đúng là chúng ta đã ra khỏi hang ngầm dưới lòng đất rồi, nhưng phía trước chúng ta không phải Shangri-la, mà là... mà là... biển..."

Trái tim Trác Mộc Cường Ba chìm hẳn xuống, đây cũng là điều gã vừa sực nghĩ ra.

"Biển..." Phảng phất như để hồi đáp lại tiếng kêu kinh hãi của Nhạc Dương, xa xa lại vẳng đến tiếng gầm gừ như sấm động.

1 Đêm vùng cực là thời gian hoàn toàn không có ánh sáng ban ngày kéo dài hàng tháng mùa đông bên trong các vòng cực của trái đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Mật mã Tây Tạng - tập 7 Chương 150: Cái Chết Của Chư Nghiêm

Có thể bạn thích