Lưu Luyến Ngàn Năm
Chương 3: Linh hồn hỗn loạn

Đứa nhỏ dùng ánh mắt hoang mang nhìn mọi thứ chung quanh, đến khi thấy bốn người thì rõ ràng hơi co người lại.

“Nhóc à, con có khỏe không?” Helga hiền lành hỏi.

Đứa nhỏ nháy mắt mấy cái nhìn cô, nhóc há miệng thở dốc dường như muốn nói gì, nhưng suy nghĩ nửa ngày cũng không phát ra được từ nào cả.

Lòng Helga thấy bất an, cô tiến lên muốn kiểm tra cho đứa nhỏ nhưng lại bị cậu nhóc hoảng sợ né tránh.

Sau đó, đứa nhỏ phát hiện Salazar đứng bên cạnh, nhóc nhanh chóng xuống giường, chân trần chạy tới bên Salazar. Salazar tiếp được đứa nhỏ còn chưa đứng vững này.

“Sao vậy, đứa nhỏ?” Anh cố gắng để giọng nói của mình có vẻ hiền hòa một ít.

Đứa nhỏ ngẩng đầu, bất lực rồi lại ỷ lại nhìn anh. Chuyện gì vậy?

Trong khoảng thời gian ngắn đúng thật là Salazar không hiểu rõ.

[Xem ra, dường như đứa bé này coi cậu chủ thành cha nhóc ấy rồi.] Herpo lại đây, triền đến cổ tay cậu chủ của mình.

[Cha?] Salazar hơi khó hiểu hỏi.

[Chắc là hậu quả do vừa dung hợp máu, máu của ngài tiến vào cơ thể nhóc ấy thay thế vị trí của mảnh linh hồn kia, điều này làm cho nhóc có một loại cảm giác với ngài. Khi e ngại mọi thứ xung quanh, nhóc sẽ theo bản năng tìm cậu chủ giúp đỡ.] Herpo nói ra suy đoán của mình.

Lúc này, đứa nhỏ ngẩng đầu, nhút nhát gọi, [Ba ba.]


Không chỉ mình Salazar, ngay cả những người khác đều khựng lại.

Đứa bé này nói xà ngữ ư?

“Vì dung hợp máu Salazar nên cũng dung hợp năng lực này sao?” Rowena hết sức ngạc nhiên nhìn Harry, “Salazar, nhóc ấy nói gì?”

Salazar và đứa bé mắt to trừng mắt nhỏ, không nói gì.

“Này, Salazar, làm sao thế?” Godric đẩy Salazar.

[Ba ba…] Vì ánh mắt lạnh lùng của Salazar, đứa nhỏ bắt đầu hơi giận dỗi, đôi mắt xanh biếc ươn ướt.

“Salazar?” Godric quái lạ nhìn nhìn hai người kia.

Salazar hít một hơi, tay đặt trên đầu đứa nhỏ, khẽ an ủi, [Ngoan, không sao cả.] Anh nói, [Nói cho ba biết, con nhớ rõ mình đã đến Rừng Cấm thế nào sao?]

[Harry không nhớ rõ.] Harry lắc lắc đầu, vẻ mặt khó xử, [Ba ba, việc đó rất quan trọng sao?]

[Không nhớ rõ cũng không sao, con nằm xuống trước để dì Rowena kiểm tra thân thể một chút, đợi tí nữa ba ba mang con đi ăn một ít gì nhé.] Salazar cố gắng để giọng nói mình nhẹ nhàng nhất, bình thường cho dù đối mặt với bọn nhỏ anh yêu thích cũng chưa từng vậy, nhưng rất rõ ràng đứa bé này hiện tại không thể bị hoảng sợ được.

Harry nghe lời trở lại trên giường mình, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn Salazar, cái loại ánh mắt hiền hòa này làm ba người khác đều cảm thấy vô cùng khó hiểu.

“Rowena, kiểm tra trước đi.” Salazar không nói gì, anh chỉ ý bảo Rowena kiểm tra tình huống của Harry trước.

Rowena lên tiếng trả lời, cầm lấy đũa phép ếm thần chú kiểm tra đo lường lên trên người thằng bé.

“Pháp lực thằng bé rất hỗn loạn, chắc là nguyên nhân sau khi dung hợp máu Salazar rồi pháp lực tuần hoàn tự động điều chỉnh cùng nhịp điệu. Mình vừa mới thí nghiệm một chút phản ứng linh hồn, phát hiện linh hồn hiện tại của nhóc rất yếu, chắc là sau khi ép Trường Sinh Linh Giá ra ngoài lại muốn thích ứng máu Salazar dẫn đến linh hồn trở nên vô cùng suy yếu. Dù sao thì mảnh Trường Sinh Linh Giá kia đã ‘ở’ trong cơ thể nhóc ấy nhiều năm như vậy, lập tức ép ra ngoài khẳng định sẽ có tình huống không ổn nhất định, thế nào, nhóc ấy…” Rowena hơi do dự nhìn Salazar.

Salazar bất đắc dĩ gật gật đầu, “Chắc là linh hồn hỗn loạn ảnh hưởng tới não, nhóc hoàn toàn quên mình đến Rừng Cấm bằng cách nào. Hơn nữa từ cuộc nói chuyện vừa rồi với nhóc mình đoán tích cách của nhóc cũng bị đè nén, có thể nói nhóc hiện tại chính là một đứa trẻ,” Anh nhìn thoáng qua thiếu niên nằm cứng đơ không động đậy trên giường, “Herpo cho rằng vì dung hợp máu mình nên nhóc có một loại cảm giác thân thiết với mình. Trong hoàn cảnh lạ lẫm thằng bé sẽ theo bản năng coi mình trở thành bề trên che chở, hiện tại nhóc đã coi mình là cha rồi.”


“Cha?” Mặt Godric vặn vẹo một trận, “Thật sự là… Salazar, con của cậu sẽ ghen tị mất.”

“Cho dù thế nào thì sắp xếp tốt cho nhóc này trước rồi nói sau, cái người cùng đến với nhóc ấy đã tỉnh chưa?” Salazar không muốn nhiều lời với chuyện này, hỏi.

“Chắc là giúp đứa bé này thừa nhận phần lớn va chạm hay tấn công cho nên anh ta tỉnh lại muộn một chút. Trên thực tế, nếu không phải chúng ta tách Trường Sinh Linh Giá trong cơ thể đứa bé này làm nhóc đau tỉnh thì chỉ sợ thằng bé cũng không tỉnh lại sớm thế này.”

“Vì sao đứa bé này chỉ biết nói xà ngữ chứ không nói tiếng Anh?” Helga rất khó hiểu với chuyện này.

“Ai biết được, cho dù thế nào thì trước cứ để cho thằng nhỏ ăn chút gì đã.” Rowena nâng Harry dậy, đứa bé này gầy đến mức làm cô đau lòng.

Harry nhìn phía Salazar, sau khi được Salazar gật đầu mới theo động tác của Rowena đứng lên, sau đó đi tới bên cạnh Salazar.

[Chúng ta đi ăn một cái gì trước đã, được không nào?] Salazar cúi người xuống, khẽ hỏi.

Harry gật gật đầu, trên thực tế tình huống hiện tại là… chỉ cần Salazar nói thì cậu cũng không phản đối gì.

Vì thế, bốn người dắt theo một đứa nhỏ tới lễ đường, còn người trong một căn phòng khác thì để gia tinh chăm sóc.

Khi Snape mở to mắt, nhìn căn phòng xa lạ trước mắt hơi hoang mang, sau đó anh ngồi bật dậy, “Chết tiệt, Potter!”

Tên nhóc kia…

Sau đó, Snape nghe một tiếng ‘Ba’, anh phản xạ muốn rút đũa phép của mình ra, lại ngạc nhiên phát hiện đũa phép mình đặt trong túi ẩn không thấy đâu nữa.

“Thưa ngài, ngài có chỗ nào không thoải mái không ạ?” Gia tinh ngàn năm trước, nói tóm lại không có sự điên cuồng như ngàn năm sau, nó rất lễ phép cúi đầu chào Snape một cái, hỏi tình huống Snape.

Snape cảnh giác nhìn nó, anh hơi hơi nheo mắt lại che dấu sự ngạc nhiên trong lòng. Tiếng Anh cổ? Gia tinh này lại nói tiếng Anh cổ? Chuyện gì vậy?

“Thưa ngài?” Gia tinh không thấy anh trả lời, hỏi lại một câu.


Snape chậm chậm nói, “Đây… Là nơi nào?”

Tiếng Anh cổ đơn giản anh cũng có thể nói được, vì trước kia khi học cổ ngữ Rune cũng có tiếp xúc qua tiếng Anh cổ, giao tiếp đơn giản thì không có vấn đề gì. Đương nhiên, anh cũng không nói được lưu loát, nên anh nói hơi chậm rãi, nhằn từng tiếng, cố gắng biểu đạt rõ ý tứ của bản thân.

“Nơi đây là phòng dành cho khách của cậu chủ.” Gia tinh trả lời.

Vì nó dùng tốc độ bình thường, không chậm rãi như tốc độ của Snape, nên Snape cũng chỉ nghe rõ được từ ‘cậu chủ’ và ‘phòng dành cho khách’.

Vậy, bọn họ bị tóm, hay là được cứu đây?

“Một người khác nữa đâu?” Vì có rất nhiều từ nhất thời không nhớ ra được, nên Snape lựa chọn từ ngữ đơn giản nhất cố gắng biểu đạt cụ thể tỉ mỉ ý tứ của mình.

“Cậu chủ mang khách đi dùng cơm.” Gia tinh trả lời.

Đại khái cũng hiểu ý của gia tinh, Snape thả lỏng một nửa lòng mình. Nếu chủ nhân nơi này mang theo Potter đi dùng cơm, vậy Potter hẳn là tạm thời không có nguy hiểm gì.

“Thưa ngài, ngài có cần gì không ạ?” Gia tinh hỏi thăm.

“Nếu có thể, xin cho ta gặp cậu chủ của ngươi.” Snape cân nhắc mở miệng.

Severus ở trong phòng một mình, ở đầu giường anh tìm được đũa phép của mình, sau đó đánh giá mọi thứ chung quanh. Không biết vì sao, anh lại luôn luôn có một cảm giác quen thuộc với căn phòng này. Nhưng trong nhất thời anh lại không biết là gì. Vì không quen thuộc hoàn cảnh chung quanh nên Snape không đi ra khỏi phòng, anh kiên nhẫn chờ đợi.

Ước chừng mười phút, cửa được mở ra, vài người đi vào. Đầu tiên Snape vừa thấy ánh mắt họ lập tức vì áp suất pháp thuật khổng lồ trên người họ mà cảnh giác. Ngoại trừ Dumbledore và Chúa tể Hắc ám thì anh chưa từng thấy áp suất khổng lồ thế này trên người ai cả.

Snape lắc lắc đầu, rồi anh chậm rãi nói, “Cảm ơn các vị đã cứu tôi, xin hỏi nơi này là ở đâu?”

“Hogwarts.” Rowena nói, “Sao hai người lại xuất hiện trong Rừng Cấm?” Vì thấy tốc độ nói của Snape chậm hơn người bình thường cho nên cô cũng giảm tốc độ nói của mình.

“Hogwarts?” Snape ngạc nhiên lặp lại, “Tôi chưa gặp qua các vị.” Anh nhíu mày.


Anh đã làm giáo sư nhiều năm ở Hogwarts rồi, căn bản chưa thấy vài người trước mắt này, nhưng nhìn bộ dáng bọn họ, dường như ở trong này không bị ngăn cản, nhưng nếu anh không để ý tới mình hiểu lầm thì từ trong miệng người phụ nữ này đúng là Hogwarts.

Rowena nhíu mày, “Chúng tôi cũng chưa từng thấy qua anh, vì sao trong lời của anh lại lộ ra ý tứ anh đã ở trong này rất lâu rồi?”

Trong lời của Rowena có rất nhiều từ Snape cũng chưa nghe hiểu, trong lúc nhất thời anh im lặng, không biết nên trả lời thế nào. Sau đó, anh thấy được một cái đầu rối bù ló ra đằng sau người đàn ông mặc áo chùng màu xanh lục.

Nhìn thấy đầu sỏ khiến mình gặp phải tình huống bây giờ, nhất thời Snape đen mặt, anh gầm nhẹ, “Potter!”

Đầu nhỏ kia rụt lại.

“Chết tiệt, trò đang làm gì!” Severus hơi khó thở, anh bước đi qua bắt được đứa nhỏ kia.

Chỉ thấy đứa nhỏ như bị hoảng sợ quơ tay chân, lớn tiếng nói, [Không, không, con không làm gì hết, đừng đánh con.]

Tiếng tê tê lạnh băng truyền ra từ miệng đứa nhỏ, Snape chợt luống cuống.

Harry trốn phía sau Salazar, thoạt nhìn còn đang phát run.

[Không sao cả, anh ta sẽ không đánh con, ngoan nào.] Trước đó vất vả lắm mới trấn an được cảm xúc của đứa nhỏ này, hiện tại lại bị người đàn ông này phá hỏng, Salazar không khỏi cho Snape một ánh mắt lạnh nhạt cảnh cáo.

Tiếng tê tê giống hệt làm Snape cảm thấy đầu óc mình có khả năng bị đóng băng.

Sau Chúa tể Hắc ám và Kẻ Được Chọn, lại thêm một Xà Khẩu nữa?

“Các vị là ai?” Snape cảnh giác hỏi.

“Vậy thì anh là ai?” Godric ở bên cạnh hỏi.

“Severus Snape, giáo sư Hogwarts.”


Bốn người nhìn nhau, sau đó, Rowena khẽ nói, “Hogwarts xây dựng được mười năm, tôi xác định chúng tôi cũng không mời anh trở thành giáo sư trường học.”

Hogwarts xây dựng được mười năm?

Xây dựng được mười năm!

Snape ngạc nhiên nhìn bọn họ, bỗng nhiên anh có một loại xúc động ân cần thăm hỏi Merlin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Lưu Luyến Ngàn Năm Chương 3: Linh hồn hỗn loạn

Có thể bạn thích