Vì ngày hôm sau là chủ nhật, nên Tiêu Y Đình liền chơi điện tử thâu đêm, đến rạng sáng mới tắt máy đi ngủ, không ngủ thẳng đến buổi chiều chắc sẽ không dậy nổi.

Tiêu Thành Hưng từ sáng sớm đã đi ra ngoài, Diệp Thanh Hòa có hẹn với Giang Chi Vĩnh, liền nói với Khương Ngư Vân một tiếng, cũng ra cửa.

Lúc đến Giang Chi Vĩnh đã ở trước cửa siêu thị Ngọc Thạch đợi cô rồi, vừa nhìn thấy cô ánh mắt liền sáng lên, tiến đến nghênh đón.

“Chờ lâu lắm sao?” Cô đi tàu điện ngầm tới đây, đối với cái thành phố này giao thông lại chưa quen thuộc, nên cũng mất khá nhiều thời gian.

“Không đâu! Cũng không phải đứng chờ lâu, tôi đã đi xem mộtvòng trước rồi”. Giang Chi Vĩnh vừa nói vừa đưa cho cô một chai nước.


“Sao rồi? Đã chọn được gì chưa? Cô lại nghĩ tới, nếu cứ bâng quơ đi dạo cũng không biết Giang Chi Vĩnh định mua quà giá trị bao nhiêu, như vậy nhất định sẽ lãng phí rất nhiều thời gian. Lại nói cô thật không thích đi kiểu mua đồ mù quáng, cũng không phải là thanh cao gì, mà bởi vì cô luôn đặt sẵn mục tiêu cho mình, phải nhanh chóng trưởng thành, dùng tất cả thời gian mình có để có thể lớn lên nhanh nhất.

Giang Chi Vĩnh liền gật đầu một cái rồi lại lắc đầu: “Tôi không chọn lựa nhiều, nhưng tôi muốn mua đồ gì đó tốt tốt một chút, mua miếng Kê huyết thach (Ngọc máu gà) hoặc là Hoàng điền thạch cho ông nội tôi khắc một con dấu.”

Diệp Thanh Hòa ngơ ngẩn hỏi: “Chắc chắn chứ?”

“Thế nào?” Giang Chi Vĩnh cam thấy phản ứng của cô hơi khác thường liền hỏi lại.

Cô lầm vào suy tư, bản thân Giang Chi Vĩnh mang phong thái của một người trí thức cùng với sự trầm ổn mà những nam sinh cùng tuổi khác không có, có lẽ là gia thế không tệ, cho nên những loại ngọc như vậy cậu ấy có đủ khả năng để mua.

“Không có, tôi chỉ là cảm thấy…” Cô mới nói được phân nửa, liền cảm giác tốt hơn là mình không nên xen vào việc của người khác, cậu ấy đã cảm thấy hai loại kia thích hợp, thì cô cần gì phải làm điều thừa chứ?

“Diệp Thanh Hòa, cậu cảm thấy cái gì, đừng để ý cứ nói, chúng ta đều là bạn học, đừng có e dè, bởi vì không hiểu, nên tôi mới mời cậu tới, nếu như cậu không nói thật, ngược lại tôi sẽ cảm thấy không được tự nhiên đâu.”

Lời của Giang Chi Vĩnh rất thẳng thắn, cô nghĩ cũng cảm thấy cậu ấy nói cũng có lý, liền nói thẳng ra: “Giang Chi Vĩnh, Kê huyết thạch và Hoàng điền thạch đương nhiên là cực phẩm, nhưng theo tôi nghĩ chúng ta vẫn là học sinh, tặng quà quan trọng nhất chính là tâm ý, hai loại ngọc này… hơi quá mức.”


“Thật sao?” Giang Chi Vĩnh cười đáp: “Tôi chỉ nghe người ta nói hai loại đá này dùng để khắc dấu tốt hơn, cũng chưa nghiên cứu qua, cái cậu nói cũng có đạo lý, tiền tôi bỏ ra không phải là tiền của ba mẹ sao, vậy chờ sau này tự mình kiếm được tiền sẽ mua cho trưởng bối đồ gì đó đắt một chút!”

Diệp Thanh Hòa liền gật đầu hưởng ứng: “Nếu như cậu muốn làm con dấu, thì có thể mua ngọc thạch khác, không biết sinh nhật của ông nội cậu là lúc nào, nếu như cậu có thể tự mình học được điêu khắc thì càng tốt hơn.”

“Cái này… Tôi không được rồi…” Giang Chi Vĩnh thẹn thùng, gãi gãi đầu nói: “Tôi cũng không phải là người học rộng tài cao, cậu có biết không?”

Cô lập tức trầm mặc, rồi sau đó lắc đầu một cái.

Cha cô đã nói qua, đợi đến khi tốt nghiệp trung học sẽ dạy cho cô điêu khắc, nhưng cha vĩnh viễn cũng không nhìn thấy đượcngày cô tốt nghiệp rồi.


“Cũng không sao, hiện tại thợ điêu khắc có rất nhiều, cậu nhờ bọn họ khắc, rất nhanh sẽ khắc xong thôi”. Cô liền điều chỉnh cảm xúc rất nhanh.

Hai người đi vòng quanh siêu thị vài vòng, rốt cuộc cũng mua đươc một khối ngọc, với giá tiên hợp lý, lại còn thích hợp để làm vật liệu khắc con dấu.

Chỉ là, lúc Diệp Thanh Hòa chọn đồ, vừa tỉ mỉ lại chuyên nghiệp khiến cho Giang Chi Vĩnh rất thán phục, cô trông thế mà hiểu rất rõ rất nhiều chủng loại ngọc, vừa lựa chọn phẩm chất, lại còn nghiêm cẩn giổng như cá vị chuyên gia, chỉ một miếng ngọc nhỏ thôi mà cô và cậu ta phải loanh quanh trong siêu thị đến hơn hai giờ…

Quả thật cậu cảm thấy đúng là không uổng công đi chuyến này, ngay cả bản thân cũng học được không ít kiến thức. Diệp Thanh Hòa này, bình thường thì ít nói, nhưng chỉ cần động đến ngọc thì đạo lý lại rất rõ ràng.

Cậu ta càng thêm thắc mắc, từ đây có thể thấy được Diệp Thanh Hòa không phải là một cô gái bình thường, nhưng tại sao lại phải rơi vào tình cảnh ăn nhờ ở đậu như vậy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích