Long Du Thiển Khê
Chương 9

Tân niên qua đi Nguyệt Khê liền nhận được điện thoại của chủ nhiệm điện tới, chuyện lưu giáo đã bị bác bỏ, bị người của La gia phá rối như thế, muốn làm cũng không phải là chuyện dễ dàng, quên đi, (thở dài) sau này tìm một nghề khác làm thôi. Lão nhân lưu lại tiền đủ cho hắn dùng vài năm, nhưng không đủ cho cả đời. Dù sao học Đại học văn bốn năm, việc viết bản thảo vẫn phải có, hơn nữa viết bản thảo không có quy định thời gian hành chính cụ thể, coi như là một chức nghiệp thích hợp với hắn.

Hắn đã dọn đến ở chung với Long Thiên Thích, nhưng bọn hắn ở cùng nhau một ngày nhiều nhất tám giờ, hắn còn có mười sáu giờ tự do chi phối, thời gian cũng coi như cho phép.

Trong khoảng thời gian này, Thương Phong Dật đã gọi cho hắn rất nhiều lần, nhưng hắn thật đúng là không có can đảm trái lệnh Long Thiên Thích. Nhớ tới chuyện này, Nguyệt Khê lại là một trận buồn bực, cẩn thận tính tính, thời gian hắn cùng Long Thiên Thích kết giao thật sự không ngắn, vì cái gì người này hứng thú vẫn không thấy giảm?

Hơn nữa ngoại trừ cái tính bá đạo làm cho người ta không thể chịu đựng được ra, Long Thiên Thích đối hắn càng ngày càng để bụng, quần áo hắn mặc, Long Thiên Thích cho người làm cả một cửa hàng, hắn thích ăn món nào, trên bàn ăn đều có thể nhìn đến; trên đường phố, đối với một loại đồ vật nào đó, hắn chỉ cần liếc mắt nhìn lâu một chút, sẽ bị đóng gói đưa về nhà, lúc ở trên giường hay là khi ở bên ngoài, không để cho hắn có cơ hội cự tuyệt, cơ bản đều phải theo ý của y.

Có đôi khi Nguyệt Khê cảm thấy nếu bình chọn top mười tình nhân tốt nhất, Long Thiên Thích chắc chắn có thể nằm trong số đó. Nói thật được người như vậy thích cảm giác thật sự không tồi, nhưng y quá đỗi bá đạo.

Chẳng lẽ thật nên nghe theo lời đề nghị của KEN sao?

Nguyệt Khê đang ngồi trên giường nhìn nội dung yêu cầu của bản thảo, di động đột nhiên đổ chuông, là biên tập gọi tới.

“Uy, ta là Nguyệt Khê.” Nguyệt Khê vừa vào làm chưa được bao lâu, vô luận đối ai đều rất khách khí.

“Ngại quá, giờ này còn gọi điện thoại cho ngươi.” Tiếng của biên tập bên kia đầu dây nghe có vẻ thập phần cao hứng.

“Có phải bản thảo ta vừa mới gởi hôm qua cần sửa lại không?” Nguyệt Khê chính mình nói.

“Đúng vậy!”

“Ngươi......” Biên tập bên kia vừa muốn nói cái gì đó, Nguyệt Khê chú ý thấy cửa phòng chính mình đã bị đẩy ra, ngẩn người, Long Thiên Thích đã trở lại sao? Hắn nhanh chóng đối biên tập nói: “Ta hiện tại có chút việc gấp, một hồi ta lên mạng, chúng ta từ từ tán gẫu.”

Nguyệt Khê bên này vừa muốn cắt đứt, Long Thiên Thích nhanh hơn, đã giằng lấy điện thoại trong tay hắn.

“Nguyệt Khê......” Biên tập bên kia kêu.

“Tìm hắn có chuyện gì không?” Long Thiên Thích hỏi.

Nguyệt Khê có điểm bất đắc dĩ nhìn hắn.

“Ngươi là?” Biên tập bên kia sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời không có phản ứng.

“Y là tình nhân của ta, chúng ta đang sống chung.” Trả lời chính là Nguyệt Khê, tuy rằng điện thoại không ở trong tay hắn, nhưng thanh âm hắn nói đủ lớn, bên kia cũng có thể nghe được.

Long Thiên Thích không phải muốn hắn nói như vậy sao?

Quả nhiên Long Thiên Thích đối với lời này tựa hồ có chút vừa lòng, lúc này mới đem điện thoại đưa cho Nguyệt Khê, Nguyệt Khê tiếp nhận, nói: “Được rồi, đã tắt máy.”

“Mất hứng khi ta lấy điện thoại của ngươi sao?” Long Thiên Thích cười hỏi.

Nguyệt Khê nhịn xuống cơn tức trong lòng, nói: “Lấy hay là đoạt, không có gì đáng để tức giận cả.”

Long Thiên Thích cười hôn nhẹ hai má hắn, xem hắn đang mặc một thân áo ngủ tạo hình con chuột, nói: “Quần áo thật đáng yêu.”

“Phải không?” Nguyệt Khê có chút kinh ngạc nhìn nhìn chính mình. Cái này chỉ là ngoài ý muốn khi mua, căn bản là hắn không có ý định ngay từ đầu, nhưng hắn nhìn thấy tiện nghi liền mua một thân, trên cơ bản có thể xem như  áo dài để mặc, rộng thùng thình cơ hồ có thể đem hắn che mất.

Chuyển nhà ngày đó Long Thiên Thích là đi cùng hắn, chỉ nhìn lướt qua, lập tức mang theo hắn chạy lấy người. Long Thiên Thích bảo hắn cái gì cũng không cần dọn đi, toàn bộ mua mới, sau đó nửa ngày không đến, sở nhu vật phẩm Long Thiên Thích đã cho người chuẩn bị đầy đủ hết, ngoài trừ vật dụng cơ bản hàng ngày ra, quần áo linh tinh y cũng toàn bộ mua mới, nhìn thấy mà Nguyệt Khê buồn bực không thôi.


Hắn không phải là sủng vật cho người khác dưỡng, lại càng không là nữ nhân, hắn không cần dựa vào nam nhân.

“Bất quá, vì cái gì ta đưa tiền cho ngươi, ngươi chưa bao giờ dùng qua?” Long Thiên Thích đột nhiên hỏi.

Cho dù y đối với quần áo thật sự không hiểu lắm, nhưng cũng có thể nhìn ra trên người Nguyệt Khê đều là những món siêu cấp giá rẻ.

“Đây chỉ là thói quen của kẻ nghèo hàn, hơn nữa tục ngữ nói 『 từ kiệm nhập xa dịch, từ xa nhân kiệm nan 』(ai hảo tâm giúp ta giải thik rõ ràng giùm nha, ta đuối).” Nguyệt Khê thản nhiên trả lời.

“Nguyên lai ngươi là sợ ta về sau không có tiền dưỡng ngươi a.” Long Thiên Thích không khỏi bật cười, một phen đem Nguyệt Khê kéo qua, hai người song song ngồi ở trên giường. Long Thiên Thích đem hắn ôm chặt nói: “Ngày đó vĩnh viễn cũng sẽ không tới, thật không nghĩ tới có người lo lắng ta về sau bị phá sản. Ngươi cứ yên tâm, vô luận là khi nào, cho dù có phát sinh sự tình gì, ta tuyệt đối vẫn dưỡng được ngươi.”

Nguyệt Khê thấp đầu, không nói được một lời. Cùng Long Thiên Thích cãi cọ là chuyện cực kỳ nhàm chán hơn nữa tuyệt đối không có kết quả tốt, hắn không nghĩ lãng phí võ mồm.

“Làm sao vậy?” Long Thiên Thích tựa hồ chú ý tới phản ứng dị thường của hắn.

“Không có gì.” Nguyệt Khê thản nhiên nói, nghĩ muốn tránh khai, Long Thiên Thích ôm càng chặt hơn. Nguyệt Khê nói: “Ta muốn đi nấu cơm.”

“Chờ một lát hẳn đi.” Long Thiên Thích nói xong, gần như cưỡng chế xoay mặt Nguyệt Khê đối diện với chính mình, nói: “Nói cho ta biết vì cái gì không vui?”

Bị người quản thúc như vậy hắn có thể thoải mái nổi sao? Mấy tháng qua, có dùng tiền y hay không, đi nơi nào, cùng người nào nói điện thoại, mặc quần áo gì...... Không có chuyện nào mà y không biết.

Hiện tại ngay cả một chút cảm xúc dao động của hắn cũng phải giải thích nguyên nhân, thật muốn trực tiếp điên lên cho rồi để quên đi.

“Rốt cuộc làm sao vậy?” Long Thiên Thích lại mở miệng, đối với việc không có lập tức nghe được đáp án làm cho y có điểm không hài lòng.

Nguyệt Khê hít sâu một hơi, lại đột nhiên vươn hai tay ôm lấy đầu Long Thiên Thích, đem đầu chính mình đặt ở bờ vai của y, như vậy hắn sẽ không phải đối mặt với y, lúc này mới nói: “Vừa rồi biên tập gọi tới, nói bản thảo phải sửa.”

“Chỉ là việc nhỏ.” Long Thiên Thích cười, nói: “Viết mấy thứ kia thật sự có chút hao tổn tinh thần, về sau ta dưỡng ngươi, ngươi không cần phải đi làm công cho người khác.”

Nguyệt Khê cúi đầu cười khổ, y thật cho là đang dưỡng sủng vật a. Một loại cảm giác vô lực trỗi lên trong lòng Nguyệt Khê, không thể không thừa nhận cùng Long Thiên Thích nói chuyện, hoàn toàn không chút hợp ý.

Nguyệt Khê trong lòng thầm thở dài không thôi, nhưng chung quy chưa nói gì, chỉ buông ra Long Thiên Thích, nói: “Được rồi, ta đi nấu cơm trước.”

“Không cần, ta đã kêu cơm rồi, một lát sẽ đưa tới.” Long Thiên Thích sủng nịch cười, lại nói: “Ta đã vài ngày không gặp ngươi, hiện tại rất muốn ăn ngươi.”

Rất nhanh Nguyệt Khê bị áp lên giường, tay Long Thiên Thích đã muốn tham nhập vào trong quần áo hắn, Nguyệt Khê có chút vô lực nhắm mắt lại, tùy ý y cắn, nhưng thật đột nhiên Long Thiên Thích buông hắn ra, Nguyệt Khê không khỏi mở mắt, đôi con ngươi màu đen của Long Thiên Thích có chút không hài lòng nhìn về phía hắn.

Nguyệt Khê đứng dậy, nhìn Long Thiên Thích, choàng tay ôm lấy y nói: “Ta thật sự đói bụng, bằng không sau khi chúng ta ăn xong, ta giúp ngươi tắm rửa.”

“Hảo.”

***************

“KEN, lầu sáu phòng 125, có người bao đêm.”

“Đã biết, ta lên ngay.” KEN có chút hữu khí vô lực nói, ngày hôm qua tiếp nhận một khách nhân thật sự biến thái đến lợi hại, đến trưa ngày hôm sau hắn mới có thể miễn cưỡng xuống giường.

Thật dài hít một hơi, sửa sang lại quần áo một chút, vô luận là chức nghiệp gì, dáng vẻ bên ngoài đều rất trọng yếu, đây vẫn là quan niệm xưa nay của hắn.

“Ta là KEN, có thể vào không?” Cố gắng làm cho thanh âm chính mình có vẻ ngọt ngào, mấy tháng qua, đối với việc này hắn đã rút ra một chút kinh nghiệm, chỉ cần không phải là khách biến thái, hắn sẽ không để chính mình bị thương.

Bên trong không ai đáp lời.

KEN trực tiếp đẩy cửa đi vào, sau khi nhìn thấy người ngồi trên sô pha làm cho hắn không khỏi sửng sốt một chút, nhưng vẫn thực quy củ mỉm cười tiếp đón: “Long tiên sinh.”

Long Thiên Thích nhìn hắn, nói như ra lệnh: “Ngồi đi.”

“Cám ơn Long tiên sinh.” KEN một bộ thong dong đến ngồi bên cạnh sô pha, lại không nói nữa, hắn đang chờ đợi Long Thiên Thích mở miệng.

“Tại sao lại đến loại địa phương này?” Long Thiên Thích lãnh đạm hỏi, nhưng trong đó đã có vài phần chỉ trích.

“Bởi vì phải trả nợ.” KEN vẻ mặt bình tĩnh trả lời: “Nói vậy ngài đã biết, nhà cửa đã muốn xong rồi, nhưng sau đó đem tất cả gia sản bán đi vẫn còn thiếu rất nhiều.”

“Ta muốn nghe chính là sự thật.” Long Thiên Thích có chút tức giận.

“Đây là sự thật.” KEN lạnh nhạt trả lời.


“Mười ba tuổi đã là thạc sĩ thiên tài tốt nghiệp học viện Cáp Phật Thương, có cần phải bán sống bán chết như vậy để trả nợ sao?” Thanh âm Long Thiên Thích trầm thấp.

“Là chủ nợ yêu cầu, ta cũng không có biện pháp.” KEN vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh, chính là cặp mắt lục sắc kia nháy mắt tĩnh đại, thoáng hiện một tia hận ý không thể che giấu.

“Cái gì?” Long Thiên Thích có điểm kinh ngạc.

KEN chậm rãi mở miệng, đôi mắt màu xanh mang theo một tia ngạo mạn: “Ta Nguyên Tú Nhân, con của Nguyên gia, từ nhỏ chịu chính là tinh anh giáo dục, học chính là lễ nghĩa liêm sỉ, nếu không phải bị buộc đến cực hạn, làm sao có thể đến loại địa phương này làm loại chuyện này.”

Long Thiên Thích chau mày, có điểm tin tưởng lời KEN nói là thật tình thật ý.

KEN ngẩng đầu nhìn y, hít sâu một hơi, tựa hồ cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh trở lại, lại nói: “Là Long Tuấn Khanh đưa ta đến loại địa phương này, hắn tự mình đưa tới.”

Long Thiên Thích nhất thời nói không ra lời.

KEN bật cười thành tiếng, chậm rãi nói: “Xem ra ngay cả ngài cũng chưa nghĩ đến, lời này chắc sẽ làm cho ngài mất hứng, hắn so với ngài tàn nhẫn hơn nhiều lắm. Tin tưởng ngài cũng đã thu được tin tức. Lần này phàm là người cùng Long gia đối nghịch, tất cả đều chết sạch. Một người sống cũng không lưu. Nhất là đối với Nguyên gia, ta tận mắt nhìn thấy Long Tuấn Khanh hạ lệnh nổ súng. Kỳ thật, ta cũng tính như  may mắn, ít nhất ta vẫn còn sống.”

“Nguyên gia cũng không có cho ngươi cái gì, ngươi là ở Long gia lớn lên.” Long Thiên Thích chậm rãi mở miệng.

“Đây là đương nhiên, dưỡng dục chi ân của Long tiên sinh, ta sẽ nhớ kỹ.” KEN thản nhiên nói: “Kỳ thật lúc ở Long gia, có một đoạn thời gian rất dài ta đều thập phần oán hận chính mình tại sao lại mang họ Nguyên. Bất quá, hiện tại lại cảm thấy họ Nguyên kỳ thật cũng không tồi.”

Long Thiên Thích có chút vô lực nhắm mắt lại, một hồi lâu mới nói: “Nếu Tuấn Khanh đã đem sự tình xử lý xong, ta cũng nên trở về, ngươi liền đi cùng với ta. Vô luận trước kia đã xảy ra chuyện gì, các ngươi cùng nhau lớn lên nên chắc luôn có tình cảm gắn bó, cho dù Tuấn Khanh thật sự đem ngươi đưa đến nơi này, ta nghĩ hiện tại hắn cũng đã bắt đầu hối hận.”

“Hắn sẽ không hối hận.” KEN lắc đầu, thập phần đạm mạc cười cười, nhìn về phía Long Thiên Thích, đột nhiên nói: “Ngài hẳn là đang rất thích Nguyệt Khê?”

Ngày đó hắn đã nhìn ra. Hắn từ nhỏ ở bên cạnh Long Thiên Thích lớn lên, Long Thiên Thích là loại người mà cho dù thái sơn băng vu mặt cũng không đổi sắc, một chút thật nhỏ tình tự dao động, đều không tồn tại ở trên người y. Nhưng ngày đó hắn lại nghiêm trọng thất thố, hơn nữa hắn cẩn thận hỏi qua Mai Thuấn Thần về chuyện y cùng Nguyệt Khê quen nhau, liền càng thêm xác định.

Nhưng mà thích tới trình độ nào thật đúng là khó mà nói cho rõ, nhưng chắc chắn mấy lời ngôn tình tiểu thuyết hay lãng mạn tình ý là tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở trên người Long Thiên Thích. Tuy nhiên chỉ cần không ảnh hưởng đến ích lợi của Long gia, Long Thiên Thích sẽ hảo hảo đợi Nguyệt Khê.

Long Thiên Thích liếc hắn một cái, lại hỏi: “Tại sao lại hỏi đến vấn đề này?”

“Nếu ngày nào đó Nguyệt Khê phản bội ngài, ngài sẽ làm như thế nào?” KEN lại hỏi.

“......”

Nhìn thấy Long Thiên Thích không có trả lời, KEN nở nụ cười, lại càng giống như  sắp khóc: “Ta đây hỏi ngài, ngài có thể làm cho bốn nam nhân cường bạo hắn hay không, rồi lại chính mình ngồi đó mà thưởng thức toàn bộ những gì đang diễn ra, còn quay lại làm lưu niệm?”

“Ngươi nói cái gì!?” Long Thiên Thích thanh âm không tự chủ mà lớn lên.

KEN vẫn là một bộ thản nhiên, lẳng lặng nói: “Hắn chính là đối với ta như vậy, sau đó liền đem ta đưa đến loại địa phương này. Ngài nếu không tin, có thể trở về tra hỏi, người bình thường có lẽ không biết, nhưng hắn và mấy tâm phúc cùng nhau ngồi xem chính là một trong những nhân chứng.”

Long Thiên Thích giật mình, Tuấn Khanh điên rồi sao?

“Cho nên, không phải ta không muốn cùng ngài trở về, mà là ta căn bản không có biện pháp trở về.” KEN lạnh nhạt nói.

Long Thiên Thích khẽ thở dài, trầm mặc đứng lên. Một hồi lâu, đột nhiên lấy điện thoại ra, chỉ bằng một động tác, rất nhanh một hắc y nam tử ngoài ba mươi tuổi đẩy cửa tiến vào.

Sắc mặt KEN nhanh chóng thay đổi, đứng dậy có vài phần cầu xin nói: “Bằng thế lực của Long gia, cho dù ta có cố gắng như thế nào, cũng không thể mơ tưởng đến một ngày làm cho Long gia suy sụp, điểm ấy Long tiên sinh có thể yên tâm, ta sẽ không đối Long gia tạo thành uy hiếp gì đâu.”

Ở bên cạnh Long Thiên Thích vài năm, KEN rất rõ thủ đoạn của y, đối với người có thể trở thành địch nhân, y sẽ lập tức tiêu diệt từ  trong trứng nước.

Long Thiên Thích lại không nhìn hắn, đối với Hắc y nhân hạ mệnh lệnh: “Mang Tú Nhân trở về nhà, nói đây là ý của ta, không cho phép Tuấn Khanh phản đối. Còn có, trước khi lên phi cơ chuẩn bị cho hắn một phòng...... 1847.”

Sắc mặt KEN nháy mắt trắng bệch, nếu nói vừa rồi chỉ là sợ hãi, hiện tại chính là tuyệt đối sợ hãi, thân thể không tự giác run rẩy, gào thét: “Long tiên sinh, ngươi không thể làm như vậy.”

“Ta phải làm như vậy.” Long Thiên Thích chậm rãi mở miệng: “Có lẽ ngươi hiện tại cảm thấy ta thật có lỗi với ngươi, nhưng về sau ngươi sẽ hiểu được. Đây là phương pháp duy nhất cho các ngươi nhanh chóng giải thoát. Loại thuốc kia cũng không đem ngươi biến thành bộ dạng như  thế nào, chỉ là làm cho trí lực của ngươi bị thoái hóa mà thôi, hơn nữa đã muốn nghiên cứu ra giải dược.”

“Không, Long tiên sinh, cầu ngài......” KEN kích động kêu lên.

Long Thiên Thích chỉ lẳng lặng nhìn hắn, cái loại tình cảm mãnh liệt của tuổi thiếu niên sẽ có thể huỷ diệt rất nhiều thứ, đồng thời cũng có thể huỷ luôn chính mình.

Long Tuấn Khanh, đứa con duy nhất của y, không nghĩ tới đường tình lại dị thường gian nan như vậy.

Y nhìn thấy hai người kia lớn lên, nhìn thấy bọn họ tương thân tương ái, nhìn thấy Tuấn Khanh như thế nào bảo bối Tú Nhân...... Nhưng y không có nhìn thấy Tuấn Khanh điên cuồng.

“Ngươi tự  mình đưa hắn trở về, trên đường tuyệt không thể xảy ra một điểm sai lầm nào.” Long Thiên Thích lại hạ mệnh lệnh.

“Vâng.”


Khi Long Thiên Thích về đến nhà thì trời đã khuya, sự tình tuy rằng đã muốn xử lý xong, nhưng có một chút gì đó cảm thấy vô lực đột nhiên trỗi lên trong y. Lúc y mười lăm, mười sáu tuổi đã biết là bản thân yêu thích nam nhân, cho nên mười tám tuổi năm ấy không chút do dự  chấp nhận sự  an bài đối tượng kết hôn trong gia tộc, hơn nữa còn không có đính hôn mà trực tiếp kết hôn luôn. Y rõ ràng biết, y làm người thừa kế của Long gia, yêu ai cũng sẽ không có người phản đối, nhưng y vẫn phải vì Long gia mà lưu lại người thừa kế mới được.

Mà Tuấn Khanh, y vẫn nghĩ đến đứa con cao ngạo kia......

Những năm qua y có lẽ đã quá nghiêm khắc, nhưng tuyệt đối sẽ không là một người cha tốt, hơn nữa người trên danh nghĩa là thê tử của y cũng đã sớm mất, chẳng lẽ lúc này lại muốn làm cho đứa con kia ngay cả như thế nào là tình yêu chân chính cũng không biết sao? Thế nhưng lại làm ra loại chuyện này. Vì Nguyên Tú Nhân, lần này y lại phải ra mặt thôi.

“Ai a?” Thanh âm miễn cưỡng vang lên, đèn ngủ nơi đầu giường rất nhanh liền được bật sáng.

Nguyệt Khê đánh cái ngáp ngẩng đầu, hắn ngủ luôn luôn đều là không sâu, hơn nữa khi bị quấy rầy lúc sau sẽ rất khó đi vào giấc ngủ. Cứ tưởng rằng Long Thiên Thích không trở lại, hắn cũng liền đi ngủ sớm, không nghĩ tới vị lão đại này lại nửa đêm vào cửa.

“Kinh động đến ngươi sao?” Long Thiên Thích nhẹ giọng nói, rồi ở bên giường ngồi xuống.

“Ngươi mới về?” Nguyệt Khê cười đến vài phần bất đắc dĩ, có điểm ghét nhìn đến y, lại nói: “Đi tắm rửa.”

“Hảo.” Long Thiên Thích hôn nhẹ hai má hắn, lập tức đứng dậy đi vào phòng tắm.

Chờ Long Thiên Thích tắm xong đi ra, chỉ thấy Nguyệt Khê giống như  chú chó nhỏ ghé vào đầu giường, hai mắt lim dim, nhưng tựa hồ không thể lại đi vào giấc ngủ, có vẻ thập phần hờn giận.

“Về sau, ngươi nếu lại nửa đêm trở về, ngươi có thể trực tiếp đến một phòng khác mà ngủ hay không?” Nguyệt Khê nhịn không được oán giận.

Bốn phòng, cam đoan sẽ có nơi cho y ngủ.

“Quấy rầy ngươi?” Long Thiên Thích cười, kéo chăn tiến vào nằm chung.

Nguyệt Khê chậc lưỡi, có điểm giận dỗi nói: “Có một chút.”

Không biết còn có thể ngủ lại hay không, tuy rằng ngày mai không ai buộc hắn thức dậy sớm, nhưng nếu ban ngày ngủ nhiều, hắn sẽ đau đầu.

Trở mình, nằm thẳng, Nguyệt Khê lại đột nhiên cảm thấy có điều không đúng. Loại tình huống này tựa hồ là lần đầu tiên xuất hiện, hai người là cùng sống chung thì không nói, nhưng ngủ chung...... Tựa hồ chưa có lần nào.

Số lần làm tình rất nhiều, tuy rằng nói chung sau mỗi lần làm xong hắn sẽ ngủ say ( gần như là hôn mê thì đúng hơn), nhưng bên cạnh có người hay không hắn vẫn có thể cảm giác được. Cho tới bây giờ Long Thiên Thích đều là sau khi rửa sạch, sẽ lẳng lặng ở bên cạnh hắn một lúc, nhưng cuối cùng vẫn là đi tới một căn phòng khác.

Mà có đôi khi y tựa hồ cả đêm không về, nhưng trong các phòng khác đều có dấu hiệu có người động qua. Nguyệt Khê ngay từ đầu còn cảm thấy là do chính mình đa tâm, nhưng hiện tại ngẫm lại, rất có thể là Long Thiên Thích đi đến phòng khác, hắn ngủ nên không biết, mà lúc Long Thiên Thích đi lại quá sớm, hắn còn không có rời giường, cho nên nghĩ lầm y không trở về. Hiện tại xem ra chỉ  sợ y là mỗi ngày đều về nhà.

“Đang nghĩ cái gì?” Long Thiên Thích nhìn thấy trên mặt Nguyệt Khê biểu tình biến hoá, không khỏi hỏi.

“Suy nghĩ tại sao hôm nay ngươi lại đến phòng ta ngủ.” Nguyệt Khê có vài phần cổ quái nói, hắn không nhận thấy hơi thở tình dục ở trên người Long Thiên Thích, hơn nữa nếu là có ý này, Long Thiên Thích nhất định sẽ ôm hắn đi tắm rửa, vô luận là hắn đã tắm qua rồi. Trước khi làm phải tắm rửa, đây là thiết luật của Long Thiên Thích.

“Tại sao lại là phòng của ngươi, phải nói là phòng của chúng ta mới đúng.” Long Thiên Thích sửa đúng hắn.

Nguyệt Khê kỳ quái liếc y một cái, không nghĩ sửa lại lời y, kỳ thật nơi này phải nói là phòng làm tình của chúng ta mới đúng, Long đại gia không có ở trong này qua đêm bao giờ.

“Làm sao vậy, sắc mặt vẫn là lạ?” Long Thiên Thích hỏi.

“Người kỳ quái hẳn là ngươi mới phải.” Nguyệt Khê nhịn không được nói, “Ngươi không phải không cùng người khác ngủ chung sao?”

Long Thiên Thích hơi sửng sốt một chút, cho tới nay y không có thói quen cùng người khác ngủ chung, bởi vì khi ý thức không tỉnh táo, phản ứng của con người sẽ chậm rất nhiều, mà khi đó nếu người bên cạnh động thủ, tuyệt đối hơn sáu mươi phần trăm là mất mạng. Cho nên vô luận là dạng tình nhân gì, cho dù làm tình lửa nóng như thế nào, y tuyệt đối cũng sẽ không cùng người đó ngủ chung, đây là cơ bản trong cơ bản.

Mà hôm nay, y tựa hồ vô ý thức tiêu sái đến đây......

Nguyệt Khê thấy sắc mặt Long Thiên Thích thay đổi, không hề kiên trì nói: “Quên đi, dù sao giường cũng lớn, ngươi không cần lại quấy rầy ta là được rồi.”

Chính là Nguyệt Khê mới vừa nhích sang bên một chút, Long Thiên Thích lại đột nhiên từ phía sau ôm hắn.

“Ta thật sự  rất muốn ngủ.” Nguyệt Khê cảm thấy chính mình sắp khóc tới nơi rồi.

Đầu của hắn đã đau đến muốn vỡ ra, nhưng một chút buồn ngủ đều không có, nếu lại bị y gây sức ép nữa...... Rõ ràng là muốn làm cho hắn chết sớm mà.

“Ta ôm ngươi ngủ.” Long Thiên Thích cắn lỗ tai Nguyệt Khê nhỏ giọng nói, thanh âm trầm thấp có vài phần cảm tính.

“Ta không phải gối ôm.”

“Ngoan, cứ  như vậy để cho ta ôm.” Long Thiên Thích hống hắn.

“Ta......” Nguyệt Khê thở dài, hắn cũng không phải con chó nhỏ, cho dù là chó nhỏ bị người ôm như vậy có thể ngủ được sao?


“Nhanh lên ngủ đi.” Long Thiên Thích tiếp tục hống hắn.

Cái loại thanh âm này có cảm giác giống như  Long Thiên Thích đang xướng khúc hát ru cho hắn nghe, nhưng chỉ tưởng tượng đến thôi Nguyệt Khê đều nhịn không được đánh cái lạnh run.

“Hôm nay phát sinh chuyện gì sao?” Nguyệt Khê nhịn xuống thở dài, bắt đầu đặt câu hỏi.

Có lẽ biết phát sinh chuyện gì, có thể biết rõ nguyên nhân y đột nhiên nổi điên.

“......”

Nguyệt Khê đợi gần mười phút đều không có nghe được trả lời. Cũng đúng, loại nam nhân cường thế như Long Thiên Thích, vô luận phát sinh chuyện gì cũng sẽ đem hết thảy mà giấu ở trong lòng, đem việc nói ra, với y chẳng khác nào là hành vi của kẻ yếu.

Bất quá Nguyệt Khê cũng có chút muốn biết, hắn có phải trời sinh tò mò như thế đâu, hay là cố ý bồi dưỡng? Nếu cố ý bồi dưỡng, nên bồi dưỡng tính cảnh giới không phải hay hơn sao?

“Ta có một đứa con!” Ngay lúc Nguyệt Khê tính toán đi vào giấc ngủ, Long Thiên Thích đột nhiên mở miệng.

Chính là những lời này làm cho Nguyệt Khê sợ tới mức không dám thở mạnh.

“Đứa con!” Nguyệt Khê có chút kinh ngạc thét chói tai.

“Năm nay mười bảy tuổi.” Long Thiên Thích bổ sung.

“Oa! Ngươi kết hôn thật sớm.” Nguyệt Khê lần này là trực tiếp kêu lên, đồng thời cũng đã xoay người lại, Long Thiên Thích lập tức dang tay ôm hắn ôm vào lòng. Đầu Nguyệt Khê ghé vào trước ngực Long Thiên Thích, giấu không được tò mò nhìn về phía Long Thiên Thích.

“Bởi vì sau khi kết hôn sẽ có người thừa kế, nếu ta đồng ý cùng người nào đó lên giường thì sẽ không có người ở bên tai ta lải nhải nữa.” Long Thiên Thích thản nhiên nói, đôi con ngươi màu đen cũng không có dĩ vãng khí phách, ngược lại như  là đang nhớ lại  cái gì đó.

“Ngươi nói chính là ba của ngươi.” Nguyệt Khê đột nhiên cảm thấy đầu không đau nữa, có lẽ là do chuyện của Long Thiên Thích đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của hắn.

Long Thiên Thích thản nhiên “Ân”  một tiếng, rồi im lặng.

Nguyệt Khê cũng không có hỏi, chỉ lẳng lặng nhìn, vẻ mặt Long Thiên Thích dường như  đang đi vào cõi thần tiên hư vô, hẳn là đang hồi tưởng lại chuyện cũ. Long Thiên Thích hôm nay có thể nói với hắn chuyện có con trai đã muốn là kỳ tích, hắn đương nhiên sẽ không ngốc lại hỏi thêm gì nữa.

“Cha ta là người thập phần nghiêm khắc.” Một hồi lâu, Long Thiên Thích lại nói tiếp.

“Dường như  rất giống với ngươi, đúng không?” Nguyệt Khê lại hỏi, sau đó thật khẳng định nói: “Ta dám cam đoan con của ngươi cũng từng rất thê thảm.”

“......”

Nhắc tới hai chữ  đứa con, Long Thiên Thích lại trầm mặc, trong đôi mắt hiện lên một tia mỏi mệt.

Nguyệt Khê lại đột nhiên có điểm hiểu được, nói: “Không phải là đứa con của ngươi xảy ra chuyện gì đó chứ?”

Long Thiên Thích nghe xong đột nhiên trừng mắt nhìn hắn, Nguyệt Khê nháy mắt mấy cái, nghĩ thầm, chẳng lẽ chính mình nói bậy rồi sao.

“Ngươi có phản bội ta không?” Đột nhiên Long Thiên Thích mở miệng hỏi.

Nguyệt Khê vẻ mặt bất khả tư  nghị nhìn về phía y, hắn vẫn nghĩ đến nam nhân này luôn tự tin cho rằng tuyệt đối không có người dám phản bội y, không nghĩ tới lại hỏi loại vấn đề này. Thật sự  tác phong cường thế cùng y không quá tương tự  đâu.

“Trả lời ta!” Long Thiên Thích đối với sự trầm mặc của Nguyệt Khê tựa hồ thập phần bất mãn, tay đang ôm Nguyệt Khê đột nhiên siết mạnh.

“Sao có thể phản bội ngươi được, ngươi hỏi loại vấn đề này thật sự  rất kỳ quái.” Nguyệt Khê vẻ mặt cổ quái nhìn y nói.

“Ta muốn nghe câu trả lời của ngươi là khẳng định hoặc là phủ định.” Long Thiên Thích vẫn đang nhíu chặt đôi mày.

Nguyệt Khê nở nụ cười, vươn tay sờ vào đôi mày Long Thiên Thích, tựa hồ muốn đem chúng kéo giãn ra: “Ta sẽ không phản bội, tuyệt đối sẽ không.”

Đôi con ngươi màu đen của Long Thiên Thích tựa hồ hiện lên một tia lo lắng, bắt lấy tay Nguyệt Khê, hôn nhẹ.

“Ta đây nếu thật sự phản bội ngươi, ngươi sẽ thế nào?” Nguyệt Khê không biết sống chết đột nhiên hỏi câu này.

Long Thiên Thích nháy mắt trầm mặt, Nguyệt Khê lập tức bồi khuôn mặt tươi cười nói: “Ta chỉ là nói giỡn mà thôi.”

“Về sau không được vui đùa như  thế này.” Long Thiên Thích thanh âm trầm trầm.

“Đã biết, ta cam đoan về sau sẽ không.” Nguyệt Khê cười, cố gắng hống y.


Long Thiên Thích tựa hồ có vài phần yên tâm, lại đột nhiên nói: “Nhĩ hảo giống như  không còn mệt nhọc a.”

Nguyệt Khê nháy mắt mấy cái, có điểm không quá hiểu những lời y nói là có ý gì.

Cho đến khi miệng Long Thiên Thích hướng về phía cổ hắn cắn nhẹ, hắn mới đột nhiên phản ứng.

“Từ bỏ......” Thanh âm có chút cầu xin.

“Ai bảo ngươi không ngoan.” Long Thiên Thích lại cắn lỗ tai Nguyệt Khê nói.

“......”

Nguyệt Khê thập phần kháng cự  đẩy ra, nhưng làm sao cự tuyệt được Long Thiên Thích, áo ngủ trên thân hai người rất nhanh bị cởi hết ra. Long Thiên Thích khiêu khích vuốt ve bộ vị mẫn cảm trên thân thể Nguyệt Khê, nhìn thấy người kia vì thế mà vặn vẹo rên rĩ, rất đỗi động lòng người, trong lòng cũng không tự  giác run lên một chút.

Da thịt như vậy, một người như vậy, bảo bối yêu thương như vậy, người khác lơ đãng lỡ huých trúng một chút, nhiều xem liếc mắt một cái, y liền cảm thấy thập phần không thoải mái. Mà Tuấn Khanh rốt cuộc là đem chính mình bức tới trình độ gì rồi, mới có thể đối Nguyên Tú Nhân làm ra cái loại sự  tình này? Cho dù trái tim có bị xé rách, cũng không nên làm như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích