Lính Đánh Thuê Sinh Tồn Ở Nguyên Thủy
Chương 7: Định cư một phương (2)

Qua Tang hai ngày không xuất hiện, Tạ Nhất cũng không sốt ruột, cùng Bọn Khách Đồ chặt cây săn thú.

Khách Đồ vẫn nhớ mong vũ khí đồng xanh, thương lượng với Tạ Nhất, “Chúng ta trực tiếp mang tộc nhân đi đoạt lấy đá là được.”

“Ngươi muốn tộc Casa cùng tộc Hồng Thổ đánh nhau, ” Tạ Nhất liếc hắn một cái, nhổ tên trúc từ trên mình cáo xuống, thả về bao đựng tên.

Khách Đồ nhận lấy con cáo xách trong tay, “Không muốn, bất quá Qua Tang cũng sẽ không để hai tộc đánh nhau.”

Tạ Nhất kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, “làm sao ngươi biết, ”

“Qua Tang người này tuy rằng rất đáng ghét, nhưng hắn là một tộc trưởng rất tốt, chúng ta đánh nhau đối hai tộc đều bất lợi.”

“Biết hai tộc đánh nhau không tốt, thì ngoan ngoãn đợi tin tức của Qua Tang đi.” Tạ Nhất phát hiện Khách Đồ trưởng thành rất nhiều, từ khi vừa trở thành tộc trưởng tộc Casa vô thố đến bây giờ có thể lý trí phân tích quan hệ hai tộc, hắn đã có thể một mình vì người của tộc Casa che gió che mưa.

“Tộc trưởng, có nữ nhân ngoại tộc tìm ngươi, nói là tộc Vân Thủy.”

Bọn họ mang theo con mồi trở lại nơi ở, liền có tộc nhân tới thông tri Khách Đồ.

Khách Đồ đem con mồi ném lên đất, đưa tay kéo lên Tạ Nhất, “Chúng ta qua xem xem.”

Hai người còn chưa đi đến nơi, liền nghe thấy âm thanh vui thích của Khả Khả truyền đến, “Nó thật nghe lời, có thể bảo nó dừng ở trên vai của ta không?”

Cô nương này, đứng ở trên địa bàn ngoại tộc, cư nhiên không chút cảnh giác, còn có thể chơi vui vẻ như vậy.

Tạ Nhất thấy Khả Khả quấn lấy Khách Mộc nhất định muốn sờ sờ Hôi Mao cách đó không xa, khóe miệng không khỏi cong lên.

“Ngươi là người tộc Vân Thủy, tìm ta có chuyện gì?” Khách Đồ thấy nữ nhân thản nhiên chơi kia, liền lên tiếng hỏi.

Khả Khả vội xoay người lại, “ tộc trưởng tộc Casa, tộc trưởng chúng ta bảo ta hỏi ngươi một vài chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Lần trước ngươi nói có thể cho người của tộc Vân Thủy ở gần tộc các ngươi, nhưng không cần làm nô lệ của các ngươi, đây là có phải là thật, tộc nhân của ngươi có thể tập kích chúng ta hay không?” Khả Khả khó có được mặt đầy nghiêm túc, cố gắng làm ra bộ dáng lợi hại của tộc trưởng khi nói.

Khách Đồ cùng Tạ Nhất đối mắt cười, “Ta Khách Đồ đã nói đều là thật, tộc nhân của ta sẽ không tập kích các ngươi.”

“Vậy người lần trước nói, ” Khả Khả chỉ vào Tạ Nhất đứng ở bên người Khách Đồ, “Sẽ không để người của tộc Thất Phá giết chết chúng ta, cũng là thật?”

“Lời hắn nói chính là lời của ta, cũng là thật.” Khách Đồ cam đoan với nàng.

“Quá tốt, tộc trưởng chúng ta nói nếu ngươi có thể làm được lời ngươi nói, liền đồng ý cho tộc nhân đến nơi đây ở.” Khả Khả truyền đạt xong, lập tức khôi phục nguyên trạng, nàng vỗ vỗ ngực, “Ta còn lo các ngươi muốn giết ta!”

Tạ Nhất hoàn toàn không có gì để nói, nàng vừa rồi vui vẻ như thế thấy thế nào cũng không giống lo lắng bị người giết chết.

“Vân Thuỷ tộc tính toán lúc nào chuyển qua đây?” Khách Đồ hỏi Khả Khả đã muốn xoay người tiếp tục dụ Hôi Mao.

“Ngày mai, ” Khả Khả thuận miệng đáp, “chỗ chúng ta ở hiện tại buổi tối luôn có dã thú, không thể ngủ ngon, hơn nữa Phong Địch còn bị thương.”

Tạ Nhất quyết định, đợi về sau cô nương này cùng người trong tộc kết thành bạn lữ, nhất định không để nàng tiếp xúc cùng người ngoại tộc.

Khả Khả một chút cũng không biết tương lai của mình đã bởi vì một câu bị quyết định, nàng mong mỏi cầu Khách Mộc, “Ngươi để nó dừng ở ta trên vai đi, trên đầu cũng được a.”

Hôi Mao đem đầu nghiêng đầu, mở hai cánh bay đến trên đầu Đa Lỗ, tránh đi ma trảo của nàng.

Khách Mộc mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn nàng, đổi chỗ tiếp tục nhổ rau dại, Hôi Mao lại vù vù bay trở về trên vai hắn.

Khả Khả miệng “Oa nga” tán thưởng hai tiếng, lại chạy về phía Hôi Mao.

“Khả Khả.” Tạ Nhất thấy Hôi Mao đã tránh không kịp, hỗ trợ gọi nàng lại.

“Làm sao?”

“Mau trở về nói tộc trưởng của ngươi mang tộc nhân chuyển qua đây, như vậy không chỉ có Hôi Mao, còn có thể nhìn thấy sói nhỏ.”

“A, thiếu chút nữa thì quên mất.” Khả Khả vỗ vỗ đầu, nhặt lên trường mâu để ở một bên, vội vàng đi.

Khách Đồ nhìn thân ảnh Khả Khả dần dần biến mất ở trong rừng cây, “Không nghĩ tới các nàng thật sự muốn chuyển qua đây, ta còn cho rằng các nàng muốn vượt Thông Thiên sơn.”

“Các nàng quá ít người, thật vất vả thoát khỏi cảnh đuổi giết làm sao lại bỏ đi chịu chết, ” Tạ Nhất không lo lắng vấn đề này, “Bất quá thế này so với ta nghĩ tốt hơn, ta còn cho rằng các nàng sẽ chết vài người mới đến, không nghĩ tới chỉ bị thương một người, tộc trưởng kia liền đồng ý với chúng ta, ”

“tộc trưởng Vân Thuỷ tộc thực lo lắng cho tộc nhân của nàng.” ấn tượng của Khách Đồ đối với nàng cũng không tệ lắm, như vậy cũng càng yên tâm để các nàng ở ở gần.

“Như vậy là tốt nhất, hai tộc chúng ta cũng có thể càng nhanh biến thành một tộc.” Tạ Nhất cũng rất vừa lòng, người thiện tâm càng dễ dàng thỏa hiệp.

“Ừ, ta đi phân thịt, ” Khách Đồ đối với tiền cảnh này cũng rất chờ mong, “Cũng nói cho tộc nhân, để bọn họ nhanh chóng theo đuổi nữ nhân tộc Vân Thủy, mau kết thành bạn lữ.”

Hái rau dại Khách Mộc ở một bên không bằng lòng, “ nữ nhân kia muốn trở thành nữ nhân chúng ta tộc sao? Ta không thích nàng.”

Khách Đồ đi quá nhanh, không nghe thấy câu oán giận này.

Bất quá Tạ Nhất nghe được rõ ràng, hắn đến dụ Khách Mộc, “Làm sao, nàng vừa chọc tới ngươi?”

“Nàng muốn bắt Hôi Mao, còn sờ đầu Đa Lỗ.” Khách Mộc vừa nghĩ đến chuyện vừa rồi, liền có chút căm giận,

“Ta né tránh, nàng không có đụng đến.” Đa Lỗ ở bên cạnh từng câu từng từ chậm rì rì giải thích.

“Sờ đầu mà thôi, cũng không phải chuyện quá đáng gì, ” Tạ Nhất còn nghĩ Khả Khả vừa gây chuyện lớn gì.

Kỳ thật Khả Khả rất oan uổng, nàng chỉ chưa từng thấy qua chim có thể ngoan ngoãn đứng ở trên đầu người, liền muốn bắt lấy chơi một chút, ai ngờ Hôi Mao phản ứng quá nhanh, lập tức liền bay đi, nàng dùng lực rất mạnh cho nên tay liền tự nhiên rơi xuống trên đầu Đa Lỗ, mà Đa Lỗ luyện tập cùng Khách Mộc, phản ứng nhanh nhẹn, lập tức liền tránh được.

“Tạ Nhất ca ca!” Khách Mộc nóng nảy, “Nàng sờ đầu Đa Lỗ a, ca ca vừa rồi nói để tộc nhân cùng các nàng kết thành bạn lữ, ngươi có phải cũng muốn để Đa Lỗ trở thành bạn lữ của nàng không?”

“Ta sẽ không cùng nàng kết thành bạn lữ.” Đa Lỗ nghe cũng nóng nảy, nói chuyện cư nhiên nhanh hơn bình thường.

Tạ Nhất nghĩ đến lần trước hắn cho rằng Khách Mộc bị thương nói chuyện nghe vào tai cũng rất nhanh, “Đa Lỗ, ngươi vừa rồi nói chuyện như vậy thật là tốt a, bình thường sao lại nói chậm như vậy?”

Khách Mộc thấy Tạ Nhất căn bản không trả lời câu hỏi củahắn, trừng mắt nhìn Đa Lỗ, hờn dỗi quay ra một bên.


Đa Lỗ vừa nhìn Khách Mộc, vừa ngữ điệu chậm rì rì trả lời Tạ Nhất, “Nói như vậy người khác mới có thể nghe hiểu, không nói nhanh được.”

“Ai nói?” Đứa nhỏ này bị gia hỏa nào lừa, chỉnh được hiện tại nói chuyện đều là một âm điệu.

Đa Lỗ lại liếc mắt nhìn Khách Mộc, không nói.

Được rồi, Tạ Nhất đã hiểu. Hắn đi đến bên người Khách Mộc xoa xoa đầu hắn, không nghĩ vừa duỗi tay Hôi Mao liền cả kinh lập tức bay đến trên đầu Đa Lỗ tị nạn.

Tạ Nhất mặc kệ con chim ngốc kia, hắn cúi đầu hỏi Khách Mộc, “Chẳng lẽ sờ đầu liền muốn kết thành bạn lữ? Ta đây chẳng phải là không thể đụng vào đầu của ngươi?”

“Không giống nhau, ngươi là bạn lữ của ca ca ta, ” Khách Mộc ngẩng cái đầu nhỏ, nghiêm túc nhìn Tạ Nhất, “Nhưng là nữ nhân kia là người ngoại tộc, nàng khẳng định là thích Đa Lỗ mới đi sờ đầu của hắn.”

Khả Khả bao nhiêu lớn, Đa Lỗ mới bao nhiêu lớn, đây không phải nói đùa sao, Khả Khả thích rõ ràng là Hôi Mao. Tạ Nhất ở trong lòng yên lặng thổ tào, sau đó thấy Đa Lỗ đội Hôi Mao chạy đến trước mặt Khách Mộc, “Ta không thích nàng, ta chỉ thích ngươi, ta cùng a phụ nói qua, cùng với ngươi kết thành bạn lữ.”

Khách Mộc hừ lạnh một tiếng, bất quá lại không né tránh.

Tạ Nhất dở khóc dở cười nhìn hai tiểu thí hài, lông còn chưa mọc, đã bắt đầu nghĩ chuyện tìm bạn lữ.

Bất quá Tạ Nhất cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, chung quy cả hai đều là trẻ nhỏ, ở cùng một chỗ thời gian dài, chơi đùa nháo nháo đều là rất bình thường.

Vân Thuỷ tộc di dời cũng tiến hành rất nhanh, Khách Đồ trước mặt tộc trưởng tộc Vân Thủy, bảo các nam nhân tộc Casa giúp các nàng chặt cây, tạo ra một mảnh đất trống.

Đợi các nữ nhân tộc Vân Thủy dựng lều xong, thu thập mọi thứ, liền có người tộc Casa đến mời các nàng qua ăn cơm.

Quả Lệ sớm nghe kế hoạch của Khách Đồ, bảo các nữ nhân trong tộc làm cơm đừng tiếc của, rán bánh, xào rau, chưng đồ ăn, nướng thịt, hình thức đầy đủ.

Khả Khả ở trong tộc đi lại nửa ngày, không thấy Hôi Mao, liền đi tìm Tạ Nhất.

“Ngươi không phải nói ta tới nơi này có thể nhìn thấy chim nhỏ còn có sói nhỏ sao, làm sao một con cũng không tìm được?”

Tạ Nhất nghĩ đến lời nói ngày đó của Khách Mộc, phỏng chừng cô nương này còn không biết nàng đã làm cho bọn họ trốn đi.

Hắn nói chuyện mang theo ý cười, “Ngươi là nói Hôi Mao a, đó không phải chim nhỏ, là thương ưng, có thể đi bắt mồi, về phần sói nhỏ, qua hai ngày ngươi liền có thể thấy nó.”

“À, ” Khả Khả có chút thất vọng, bất quá rất nhanh nàng liền bị hương khí xào rau hấp dẫn, “Đây là cái gì, thơm quá a.”

Tộc trưởng Vân Thuỷ tộc ngồi ở bên người Khách Đồ, nhìn tộc nhân ở đây ăn thịt nói chuyện, trên mặt đều mang theo tia cười, cảm thấy quyết định của của mình là chính xác.

Từ khi bị tộc Thất Phá đuổi giết, phụ nữ và hài tử trong tộc đều phải ra ngoài săn thú, thế nhưng bởi vì khí lực không đủ, mỗi ngày căn bản không săn được bao nhiêu con mồi, tộc nhân đã vài ngày không ăn no.

Khách Đồ cầm một phần bánh cuộn thịt đưa cho nàng, “Vân Thuỷ tộc tộc trưởng.”

“Gọi ta Bán Nguyệt đi.” Nàng nhận đồ, biểu đạt thiện ý với Khách Đồ.

“Ta gọi là Khách Đồ, ” Khách Đồ biết nghe lời phải, lại từ trong y phục da thú lấy ra một bình gốm, “Nghe nói Phong Địch trong tộc các ngươi bị thương, đây là thuốc cầm máu của tộc chúng ta, rắc một chút ở trên miệng vết thương sẽ lành rất nhanh.”

Bán Nguyệt chưa từng thấy cỏ thuốc cầm máu có thể đặt ở trong chai, lúc này nhận đến mở ra xem, bên trong là một ít bột phấn màu trắng, không biết có dùng được không.

Khách Đồ nhìn ra nghi hoặc của nàng, bất quá cũng không định giải thích, thứ này chỉ có dùng mới biết được chỗ tốt của nó. Hắn đã đưa đồ xong, định đi tìm Tạ Nhất.

“Ta nói ngửi mùi thơm như vậy, hóa ra các ngươi lại đang làm đồ ngon.”

Khách Đồ mới vừa đi chưa được hai bước, liền nghe phía sau truyền đến âm thanh khiến hắn chán ghét, hắn quay đầu, nhìn người chậm rãi đi tới, “Qua Tang, chuyện Tạ Nhất nói ngươi đã nghĩ xong?”

Qua Tang mang theo Thái Nhất và sói nhỏ, ở trong đám người náo nhiệt nhìn một vòng, cười với Khách Đồ, “Tạ Nhất quả nhiên lợi hại, cư nhiên đem người của tộc Vân Thủy đều thu vào tộc của các ngươi, trách không được lần trước khi cùng tộc Vân Thủy trao đổi đồ hắn không để ta đi cùng.”

“Đó là tự ngươi không muốn đi, hơn nữa tộc Vân Thủy chỉ ở gần chỗ chúng ta, còn chưa phải người của tộc Casa.”

Tạ Nhất để tộc Vân Thủy ở gần, nói hắn không đánh chủ ý gì Qua Tang mới không tin, bất quá hắn cũng không nói gì nữa, chỉ cần tộc Vân Thủy không phải tộc Casa, nếu có một ngày các nàng muốn đi tộc Hồng Thổ, Tạ Nhất cũng ngăn không được.

Tạ Nhất từ xa nhìn thấy Khách Đồ cùng Qua Tang đứng chung một chỗ, miệng ăn thịt nướng liền đi qua.

“Tạ Nhất, chuyện ngươi nói ta đáp ứng.” Qua Tang thấy Tạ Nhất, trên mặt lập tức mang theo ý cười, “Bất quá, ta có một điều kiện…”

“Không có điều kiện, Qua Tang.” Tạ Nhất không chút khách khí ngắt lời hắn, “Lời ta nói lần trước chính là tất cả.”

Qua Tang nhìn hắn nửa ngày, thỏa hiệp, “Vậy được, chúng ta lúc nào bắt đầu làm vũ khí, ”

“Ngươi để người đem đá đào về hai ngày nay tới, còn cần chuẩn bị một ít thứ khác.”

Hồng Thổ tộc hai ngày nay quả thật vẫn luôn đào đá, thế nhưng Qua Tang cùng tộc nhân suy nghĩ các loại phương pháp, đều không thể đem đá biến thành vũ khí đồng xanh, cho nên chỉ có thể đồng ý với đề nghị của Tạ Nhất.

“Được.” Qua Tang cũng hi vọng càng nhanh càng tốt.

Tộc Casa trải qua mấy ngày nay đồng tâm hiệp lực lao động, đã ở phía sau nơi tộc nhân cư ngụ đào một đường mương vừa sâu vừa dài, ở bên trong chôn vật sắc nhọn, mặt trên trải một tầng cành khô và cỏ dại, sau đó trải bùn đất, thoạt nhìn không khác bốn phía.

Cây rừng bên bờ sông cũng chặt không sai biệt lắm, bất quá khó nhất là thanh lý rễ cây, Tạ Nhất cũng không vội, chung quy mùa này, cũng không thích hợp trồng trọt.

Mặc kệ là vì bảo mật hay là vì lò nung, trước khi tinh luyện đồng khoáng, Tạ Nhất quyết định xây cái mấy gian phòng đất bùn trước.

Hắn đối cơ cấu phòng ốc không biết gì cả, bất quá người nông thôn tự mình xây phòng cũng không chú ý điều này, đều là tự mình ở trên đất tự hoạch mấy gian phòng, vẽ đường tuyến rồi trực tiếp đào móng.

Tạ Nhất cũng không dám xây quá lớn, lo lắng vạn nhất bị sụp những người này về sau cũng không dám ở trong phòng. Hắn dùng nhánh cây vẽ trên mặt đất một chỗ hơn mười mét vuông, sau đó để người đào móng ở trên. Chỗ này vạn vạn không qua loa được, Tạ Nhất cố ý để bọn họ chuyển đá cùng bùn đắp lên.

Xây phòng đất bùn có hai cách, một cách là trực tiếp dùng ván gỗ làm khung, ở bên trong đổ đầy bùn đất, cách này đối với Tạ Nhất không dễ dùng lắm.

Một cách khác chính là làm một khuôn đúc lập phương, đem bùn đất đổ vào đúc, tạo ra một gạch đất, đợi hong khô lại dùng bùn dính đem chúng từng khối đắp lên là được.

Trên tay Tạ Nhất cái gì cũng không có, cách dùng ván gỗ đóng đinh làm khuôn đúc là không thể thực hiện được, hắn liền tìm mấy khúc gỗ phẩm chất không sai biệt lắm, dùng đao đào rỗng một hình lập phương bên trong, sau đó đổ bùn đất vào, dùng hòn đá bằng phẳng đè, lại đổ ra.

Làm khuôn đúc không có vấn đề gì, nhưng khi lấy đất ra lại có phiền toái, bọn họ dùng lực quá nhỏ, gạch đất làm sao cũng không ra, dùng lực lớn, gạch đất phần lớn sẽ nát vụn.

Tạ Nhất đầu đau nghiên cứu nửa ngày, rốt cuộc tìm được một phương pháp thích hợp. Hắn đem khuôn đúc đục hai chỗ lõm, tước một tấm gỗ, lại đổ bùn đất vào đợi khô, sau đó đem tấm ván gỗ rút ra, như vậy gạch đất liền dễ dàng đi ra.

Khuôn đúc làm xong chuyện về sau liền dễ dàng hơn, Tạ Nhất để bọn họ đem gạch đất đặt ở chỗ râm mát hong khô.

Mấy ngày nay người của tộc Hồng Thổ cũng không nhàn rỗi, bọn họ đem cửa động đá vôi mở rộng đủ cho người tự do ra vào, đem cửa động khác dựa theo yêu cầu của Tạ Nhất bịt lại trước, sau đó bắt đầu từ trong sơn động đào đá khuân vác ra.

Động tác của bọn họ lớn như vậy tộc Vân Thủy đương nhiên không thể không biết, bất quá từ lần trước ăn cơm ở tộc Casa xong, Bán Nguyệt liền mang theo tộc nhân của nàng an nhiên ở một bên, không ai đặt chân đến địa bàn tộc Casa.

Khách Đồ và Tạ Nhất thương lượng một chút, vẫn phái một người thường xuyên đưa vài con mồi cho các nàng, thuận tiện quan sát hỏi thăm một chút các nàng bình thường làm những gì.

Đợi gạch phơi xong, liền có thể xây phòng.

Tạ Nhất làm những thanh gỗ có chiều dài tương đương, chọn chất liệu gỗ cứng làm thành đinh gỗ đem thanh gỗ đóng thành cửa sổ

Về phần nóc nhà, liền dùng gỗ ráp thành một kết cấu, trước tiên trải một tầng nhánh cây mòng, sau đó dùng cỏ khô mảnh dài và bùn ướt đắp lên.

Căn phòng đầu tiên xây xong, tộc nhân đều cực kì cao hứng, chẳng ngại bên trong cái gì cũng không có, cũng muốn thay phiên đi vào ngồi một hồi.

“Tạ Nhất, này…”

“Phòng.” Tạ Nhất thấy vu tư nghĩ không ra, liền đỡ lời cho hắn.

“Đúng đúng, phòng, ” vu tư cười ha hả sờ gạch đất, “Có phòng rồi, ngươi nói về sau có mưa chúng ta cũng không cần tìm sơn động để trú?”

“Tạ Nhất nói, không chỉ khi đổ mưa không cần tìm sơn động trú, mùa đông cũng không cần vào sơn động, có thể trực tiếp ở trong phòng.” Khách Đồ so với vu tư bình tĩnh hơn nhiều.

“Ừ, bất quá đến trước mùa đông tốt nhất nên có lò sưởi, như vậy trong phòng sẽ rất ấm áp.” Tạ Nhất cũng nghĩ đến đâu nói đến đó, xây phòng chính là hắn tự mình cân nhắc, lò sưởi hắn cũng chưa thấy qua, càng đương nhiên sẽ không làm.

Thế nhưng lời đã nói như bát nước hắt ra ngoài, huống chi đối với một đám người tràn đầy lòng hiếu kỳ, Khách Đồ lập tức bắt được trọng điểm, “Lò sười, cái đó làm thế nào?”

“Ặc, ta cũng không biết, ” Mọi con đường đều dẫn tới thành Rome, không phải là qua mùa đông sao, đây cũng không phải vấn đề gì lớn, “Không thì, chúng ta làm thêm than củi, mùa đông đốt nó cũng giống nhau.”

“Ừ, ta nói với Bạch Diêm, để bọn họ làm nhiều thêm.” Khách Đồ tán thành vô điều kiện.

Thành công xây căn phòng đầu tiên, còn lại dễ làm hơn, phụ nữ và trẻ nhỏ trong tộc không có việc gì liền tới làm gạch đất tìm cỏ khô, bắt đầu chuẩn bị vật liệu xây phòng để ở.

Mà Bạch Diêm lúc này cũng mang theo vài người ở sau núi tìm chỗ đốt than củi, may mà việc này lần trước hắn cũng làm qua, lúc này ngựa quen đường cũ đào động, thiêu củi bịt cửa động, rồi chờ đến lúc mở động lấy than.

Qua Tang sau khi xây phòng xong cũng cố ý tới nhìn một chốc, tuy rằng trong phòng không sáng sủa như bên ngoài, thế nhưng quả thật ấm áp hơn so với đứng ở bên ngoài, hắn quyết định đợi làm ra vũ khí đồng xanh rồi cũng cho tộc nhân xây loại phòng này.


Tạ Nhất thấy hắn đến cũng thật cao hứng, có vài chuyện còn cần người biết làm gốm như hắn đến làm.

“Ta muốn làm một lò nung, ở bên dưới nhóm lửa, ở trên đổ khoáng đồng, đến khi đồng trong đá nóng chảy, phải có một cái rãnh để cho đồng nóng chảy đi ra, ” Tạ Nhất liên tục vừa vẽ vừa nói yêu cầu của mình, sau đó hỏi Qua Tang, “Ngươi có thể làm được không?”

“Nghe có chút giống như khi chúng ta đào động làm gốm, ” Qua Tang nghe cũng không nắm chắc, “Ta để tộc nhân làm một lần thử xem.”

Đợi làm xong lò nung thô sơ, bọn họ liền bắt đầu nung lô khoáng đồng đầu tiên.

Tộc Casa và tộc Hồng Thổ tụ cùng một chỗ, mang theo khẩn trương và hưng phấn nhìn khoáng đồng được đập nát bỏ vào trong bếp lò, vu tư lấy cây đuốc trên tay dẫn đốt lò.

Tạ Nhất muốn trực tiếp để than củi vào bên trong lò, như vậy đồng chảy ra có thể dùng trực tiếp, bất quá hắn còn chưa xác định lô đá đầu tiên này có thể thành công nung ra đồng không

Phía sau Qua Tang lúc này bày vài cái khuôn đúc, là Tạ Nhất cố ý bảo hắn chiếu theo hình dáng mâu đá, đoản kiếm, vũ khí gì đó làm thành khuôn đất, cũng ở phía trên lưu lại một cái lỗ.

Muốn đem đá nung chảy không phải một chuyện dễ dàng, bất quá sự kiên nhẫn của đám người hưng trí dạt dào này vẫn không tệ, dù sao thời gian trước chặt cây trữ rất nhiều củi gỗ, cần chẳng qua là thời gian đổi người thêm củi mà thôi.

Hiện tại thời tiết đã bắt đầu chậm rãi nóng lên, mà trong phòng lại đốt lửa, mọi người chậm rãi cảm thấy nóng lên, thế nhưng lại không muốn ra ngoài, liền đem quần áo cởi ra chỉ chừa một quần da thú treo ở thắt lưng.

Tạ Nhất vừa tới áo sống đã phân tán khắp nơi, lúc này cũng cởi quần áo, ngực trần mặc một chiếc quần ở thế giới cũ đứng đó.

Tạ Nhất tuy rằng thoạt nhìn rất gầy, thế nhưng cởi quần áo rồi cơ bắp căng chặt, dáng người cũng không tệ, hơn nữa chiếc quần không giống bình thường kia, nhất thời ánh mắt trong phòng đều bị hấp dẫn tới.

Qua Tang vừa vặn đứng ở phía sau hắn, lúc này càng nhìn không rời mắt.

Hắn theo đuổi Tạ Nhất làm bạn lữ, mới đầu chỉ bởi vì ý tưởng và mấy thứ kỳ kỳ quái quái của Tạ Nhất, khi hai tộc hợp tác vượt qua Thông Thiên sơn, hắn mới đầu ngẫu nhiên sẽ vào ban đêm khi ngủ nghĩ đến Tạ Nhất, nhưng sau này, cũng không biết tại sao, mỗi ngày đều muốn chạy tới tộc Casa gặp hắn.

Khách Đồ lập tức phát giác, lạnh mặt kéo Tạ Nhất ra khỏi phòng, trở về lều.

“Ê, ngươi kéo ta về làm gì?” Tạ Nhất đương nhiên cũng cảm thấy ánh mắt những người khác đều dừng ở trên người hắn, bất quá ở nguyên thủy đều mặc như vậy, hắn chỉ mặc quần áo của mình làm mọi người hiếu kỳ mà thôi.

“Ta không thích người khác nhìn ngươi.” Khách Đồ lấy ra một bộ y phục da thú mỏng cho Tạ Nhất mặc vào, “tên Qua Tang kia cũng ở đó.”

Tạ Nhất duỗi tay chỉa chỉa lồng ngực Khách Đồ, “Ngươi không phải cũng không mặc quần áo ư, ta cũng chưa nói gì, đợi mùa hè trời nóng ngươi tính sao, để ta mặc y phục da thú nóng chết sao?”

Khách Đồ không nghĩ xa như vậy, hắn nhìn quần áo trên người Tạ Nhất không nói gì.

“Được rồi, chúng ta trở về xem thử có làm ra đồng được không đi.” Tạ Nhất cũng không nguyện ý để trần đi loạn khắp nơi, liền mặc bộ quần áo kia cùng Khách Đồ mãi không lên tiếng cùng nhau trở về. Cùng lắm thì, đợi đồng làm ra rồi đi vào, dù sao bên trong người kèn người, cứ ở đó cũng không thoải mái.

Qua Tang nhìn Khách Đồ Tạ Nhất đi ra, cư nhiên cảm thấy trong lòng có chút cảm giác không biết là gì, hắn ấn ấn ngực, kỳ quái, chẳng lẽ là sinh bệnh.

Khi giọt giọt đồng đầu tiên nhỏ vào trong bình gốm, đám người trong phòng lập tức sôi trào hừng hực.

“Đi ra, đi ra, ”

Qua Tang lập tức nghĩ đến chính là đem chuyện này nói cho Tạ Nhất.

Hắn từ trong đám người hưng phấn đi ra, vừa nhấc đầu liền thấy Tạ Nhất đang dựa vào trên người Khách Đồ, khép hờ mắt nghỉ ngơi.

Qua Tang sửng sốt một chút, sau đó cười đi qua, “Tạ Nhất, đồng lỏng nung ra rồi.”

Tạ Nhất chậm chạp mở mắt, còn chưa nói chuyện khóe miệng đã mang theo ý cười, hắn đã nghe được tiếng hoan hô trong phòng, “Khách Đồ, chúng ta vào xem.”

Hai người đi về phía trước vài bước, phát hiện Qua Tang còn đứng bất động tại chỗ. Tạ Nhất nghi hoặc hoặc quay đầu, “Sao thế? Ngươi không cùng đi nhìn một chút, đây cũng coi như đại sự của hai tộc chúng ta.”

Qua Tang lại lấy tay đè lên vị trí trái tim, nhíu nhíu mày, sau đó cùng bọn họ chen vào đám người.

Tạ Nhất nhìn đồng lỏng trong bình gốm dần rắn lại, trong màu đen đậm sệt có một chút đỏ sậm, giống như đồng oxit I pha trộn đồng oxit II.

Từ giọt đồng đầu tiên đến một giọt cuối cùng, hưng phấn của đám người trong phòng vẫn không giảm, có người thậm chí muốn đưa tay sờ một chút thứ màu đen trong bình, Tạ Nhất vội lên tiếng quát bảo ngừng lại.

Tạ Nhất để người múc tới một bình nước trực tiếp tưới lên bình gốm, chỉ thấy hơi nước trắng xóa bay lên trời, như thế vài lần, rốt cuộc không tỏa khói trắng nữa, hắn mới đem bình gốm trực tiếp ném vỡ, lộ ra một khối lạnh lẽo cứng rắn bên trong.

Khách Đồ nhìn thứ đen thui trên mặt đất, “vũ khí của bọn họ là màu xanh, thứ này nhìn qua không giống lắm.”

“Thứ này còn cần đặt ở trong lò cùng than củi lại nung thêm một lần, đến lúc đó chính là đồng đỏ.” Tạ Nhất nói nói đột nhiên tiêu âm, hắn phát hiện quá mức hưng phấn mình xem nhẹ một việc, đồ đồng nguyên chất mềm nhẹ dễ uốn, bên trong phải cho thêm gì đó mới làm ra đồ đồng rắn chắc.

Nhôm, quặng nhôm, thứ này ở gần khẳng định có, không thì tộc Thất Phá cũng không thể làm ra vũ khí đồng xanh, không biết là ở đâu?

Khách Đồ thấy Tạ Nhất đột nhiên có chút đăm chiêu, cho rằng mình vừa nói nhầm cái gì, “Tạ Nhất, sao thế?”

“Không có gì, ta đột nhiên nghĩ đến, muốn làm vũ khí đồng xanh chúng ta còn thiếu một thứ.”

“Thứ gì, ta đi tìm là được.” Qua Tang còn muốn lại hôm nay nhìn thấy tự mình làm ra đệ nhất kiện vũ khí đồng xanh.

“Nhôm, một thứ nhìn qua có màu sáng trắng, ” kỳ thật là màu trắng bạc, bất quá ở đây không có bạc, nói màu trắng bạc cũng không ai hiểu.

Khách Đồ và Qua Tang nghĩ nghĩ, đều lắc đầu.

Nhôm nguyên chất ở trong hoàn cảnh thiên nhiên cơ hồ không thể nhìn thấy, vẫn nên tìm quặng nhôm thì hơn.

“Hoặc là đá nâu nhạt hoặc màu đen, nhìn qua đẹp đẽ, có hơi sáng bóng.”

Mọi người vẫn trầm mặc.

Khách Đồ đối với thứ Tạ Nhất nói không có bất cứ ấn tượng nào, bất quá hắn nhớ tới một chuyện khác, “Ngươi lần trước ở tộc Vân Thủy nói các nàng có thể cũng biết cách làm vũ khí đồng xanh, không biết các nàng đã thấy qua thứ ngươi nói chưa.”

Tạ Nhất suy nghĩ, cũng hiểu khả năng tộc Vân Thủy biết là rất lớn, “Chúng ta tìm Khả Khả hỏi một chút vậy.”

Bất quá, không đợi bọn họ đi tìm Khả Khả, tộc trưởng tộc Vân Thủy Bán Nguyệt đã mời bọn họ đến lều của mình.

“Thuốc ngươi cho lần trước dùng rất tốt, thương thế của Phong Địch đã lành.” Bán Nguyệt để người đem đứa bé đã ngủ ôm đến lều khác, sau đó mới xoay người nói với Khách Đồ.

“Ngươi thấy dùng tốt thì ta lần sau lại mang mấy bình tới.” Khách Đồ nhớ Tạ Nhất từng nói, đem đến đủ loại hỗ trợ cho tộc Vân Thủy, khiến các nàng cuối cùng không thể rời khỏi tộc Casa.

“ tộc nhân của ta mấy ngày này rốt cuộc có thể ngủ ngon, các nàng đều cảm thấy ngươi và tộc nhân của ngươi là người tốt.” Bán Nguyệt nhìn hai người đang cùng ngồi, “Nếu có chuyện gì chúng ta có thể giúp các ngươi, ta tin tộc nhân của ta đều sẽ rất cao hứng.”

Tạ Nhất nhìn nàng một cái, không nói gì.

“Chúng ta muốn tìm một thứ, không biết ngươi có thấy qua chưa.” Khách Đồ do dự một chút, hắn cũng hi vọng có thể có được một ít tin tức từ Bán Nguyệt, “Là một loại đá nâu đen, nhìn qua hơi sáng, rất dễ nhìn.”

Bán Nguyệt cúi đầu trầm mặc một hồi, mới nói, “Thứ ngươi nói ta biết ở đâu có thể tìm được, ta cũng biết các ngươi tìm mấy thứ này là muốn làm vũ khí.”

“Thật sao, ở đâu có thể tìm được thứ này?” Khách Đồ trên mặt tuy rằng vẫn không có biểu tình gì, nhưng nghe tiếng liền biết tâm tình hắn không tệ.

“Ta có thể nói cho ngươi, thế nhưng ngươi phải cùng ta kết thành bạn lữ mới được.”

“Ngươi nói cái gì?” Khách Đồ theo bản năng hỏi lại.

Mặt sắc Tạ Nhất ám trầm liếc mắt nhìn Bán Nguyệt, hắn không nghĩ tới người phụ nữ này cư nhiên đánh chủ ý lên người Khách Đồ, hắn lại muốn nhìn Khách Đồ sẽ làm thế nào.

“Ngươi làm bạn lữ của ta, ta không những nói cho ngươi thứ ngươi muốn tìm ở đâu, còn có thể khiến tộc nhân của ta đều gia nhập tộc Casa, trở thành tộc nhân của ngươi.” Lần trước từ tộc Casa trở về, Bán Nguyệt vẫn suy nghĩ chuyện này.

“Không thể, ta sẽ không làm bạn lữ của ngươi. ” Khách Đồ lần này đã nghe rõ, lập tức cự tuyệt.

“Vì sao không được, ngươi đối với tộc nhân của ta tốt như vậy, để các nàng cùng tộc nhân của ngươi kết thành bạn lữ, cũng là muốn các nàng gia nhập tộc Casa đi, chúng ta kết thành bạn lữ, tộc nhân của ta chính là tộc nhân của ngươi.” Bán Nguyệt không nghĩ tới Khách Đồ sẽ cự tuyệt, nàng là nữ nhân dễ nhìn nhất trong tộc, còn là tộc trưởng.

“Ta đã có bạn lữ, ” Khách Đồ nhìn Tạ Nhất ngồi ở bên người thần sắc lãnh đạm, cũng có chút không kiên nhẫn, “Tạ Nhất là bạn lữ của ta, ngươi có thể đưa ra yêu cầu khác, ta có thể làm thì sẽ đáp ứng ngươi.”

Bán Nguyệt từ đầu đã biết hai người này quan hệ thân mật, lúc này nghe thấy thế cũng không kinh ngạc, nàng cũng không nguyện ý buông Khách Đồ, “Ngươi là tộc trưởng, có hai bạn lữ cũng là bình thường, huống chi hắn là nam, không có cách nào sinh con cho ngươi.”

Tạ Nhất thoáng nhướn mi, chẳng lẽ bất kể ở đâu, con cái mới là chuyện đàn ông quan tâm, từ khi hắn và Khách Đồ ở cùng một chỗ, lại luôn có nữ nhân đến đề cập chuyện con cái, tốt xấu gì cũng nên đổi lý do mới mẻ hơn a.

Tạ Nhất còn chưa phản ứng gì, Khách Đồ đã lập tức đứng lên, hắn ngay cả một câu cũng không nói, kéo Tạ Nhất ra ngoài.

Lần trước Thanh Thủy nói chuyện con cái, trong lòng Khách Đồ vẫn có chút lo lắng về suy nghĩ của Tạ Nhất, vạn nhất ngày nào đó Tạ Nhất đột nhiên muốn tìm nữ nhân sinh con thì sao, lúc này Bán Nguyệt đề cập chuyện con cái, không phải là đang nhắc nhở Tạ Nhất sao.

Tạ Nhất đối với ngôn hành cử chỉ của Khách Đồ coi như vừa lòng, hắn đi theo bước chân của Khách Đồ, khi sắp đến cửa lều lại đột nhiên quay đầu cong khóe miệng cười một chút với Bán Nguyệt.

Bán Nguyệt chưa từng bị người ghét bỏ đến mức này, nàng trố mắt nhìn Khách Đồ và Tạ Nhất đi ra, đến khi Tạ Nhất quay đầu cười mới phản ứng lại.


Lúc này, ngoài lều lại truyền đến tiếng nói vui vẻ của Khả Khả, “Tạ Nhất, nghe các nàng nói ngươi đang tìm ta?”

“Đúng vậy, ta có chuyện muốn hỏi ngươi một chút, ngươi có từng…”

“Khả Khả, ngươi tiến vào.”

Lời Tạ Nhất còn chưa nói hết, liền nghe thấy trong lều truyền ra âm thanh lãnh lệ, không phải Bán Nguyệt thì ai.

“Tộc trưởng, ta và Tạ Nhất nói xong liền đi.” Khả Khả thấy Tạ Nhất và Khách Đồ nhất thời cao hứng, không nghe ra tộc trưởng đang giận, nàng nói vào trong lều xong liền quay đầu hỏi Tạ Nhất, “Ngươi muốn hỏi ta cái gì?”

“Khả Khả, tiến vào, ta có việc nói vơi ngươi.”

Lần này Khả Khả rốt cuộc nghe ra được, nàng nhìn lều, lại nhìn Tạ Nhất, đè thấp âm thanh, “Ta đi tìm tộc trưởng, có chuyện gì đợi lát nữa hỏi đi.”

Tạ Nhất cười nhìn Khả Khả vào lều, liền cùng Khách Đồ trở về tộc. Đợi Khả Khả đi ra? Coi như hết, chỉ cần hắn không đi, Khả Khả cũng đừng hòng đi ra.

Con đường Vân Thuỷ tộc không thể thực hiện được, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

“Nếu tộc Thất Phá biết làm vũ khí đồng xanh, vậy bọn họ khẳng định sẽ đi quặng đồng khuân đá, chúng ta chỉ cần đi theo bọn họ, liền có thể tìm được nhôm.” Kỳ thật khi Tạ Nhất nhắc tới đến nhôm, nghĩ đến đầu tiên chính là tộc Thất Phá.

“Biện pháp này quả thật không tệ, nhưng ai sẽ đi theo bọn họ, ” Qua Tang đưa ra vấn đề lớn nhất, “Người của tộc Thất Phá rất nhiều, nếu như bị bọn họ phát hiện, rất có khả năng sẽ tìm được nơi này của chúng ta, vũ khí của chúng ta hiện tại còn chưa bằng bọn họ.”

“Để ta đi, tuyệt đối sẽ không bị bọn họ phát hiện.” Tạ Nhất có tự tin này, cũng có thực lực này.

“Ta và ngươi cùng đi.” Khách Đồ biết chuyện này rất nguy hiểm, nhưng cho dù hắn không để Tạ Nhất đi, Tạ Nhất cũng sẽ không chịu, chi bằng hai người cùng đi, như vậy trong lòng hắn cũng sẽ yên tâm.

Tạ Nhất thấy kiên trì trong mắt Khách Đồ, gật gật đầu.

Đối với Tạ Nhất, theo dõi người nguyên thủy không có tính cảnh giác mà không bị phát hiện là một chuyện dễ dàng, cho nên khi hắn bắt đầu hành động, lập tức hối hận đã đáp ứng để Khách Đồ cùng đi.

Khách Đồ tuy rằng hiện tại đánh nhau có thể cao thấp cùng Tạ Nhất, thế nhưng làm sao đè xuống hơi thở, thả nhẹ cước bộ, ẩn nấp hành tung căn bản không biết gì cả, hắn chỉ biết phải trốn ở sau cành lá rậm rạp che giấu bóng người, nhưng khi đi đường không nhìn chân cứ đạp lên nhánh cây thì phải làm sao.

Tạ Nhất hoàn toàn không sợ, dù sao người của tộc Thất Phá giải nô lệ đi đường cũng không nhanh, hắn giữ Khách Đồ lại đợi một hồi, để hắn đi theo phía sau mình.

Tộc Thất Phá áp giải đám nô lệ vượt qua hai ngọn núi, sau đó đến một chỗ trũng trống trải, trên mặt đất chỉ có một ít cỏ dại và đá vụn, hơi phản xạ dưới ánh mặt trời, mà đám nô lệ dưới sự giám thị của tộc Thất Phá lấy tay nhặt đá vụn trên đất cất vào trong túi da thú.

Tạ Nhất và Khách Đồ không tới gần, Tạ Nhất trèo lên một cái cây cành lá xum xuê nhìn một hồi, sau đó xuống dưới gật gật đầu với Khách Đồ, “Chính là nơi này.”

“Chúng ta trở về nói cho Qua Tang, thương lượng một chút làm sao tránh người của tộc Thất Phá đến lấy quặng nhôm.” Khách Đồ tuy rằng nhìn không rõ thứ trên mặt đất, thế nhưng vẫn có thể cảm thấy đề phòng sâm nghiêm của tộc Thất Phá.

Loại tình huống này kỳ thật cũng không thương lượng ra cách gì tốt, chỉ có thể áp dụng phương châm tác chiến địch đến ta đi, địch đi ta đến, chung quy số người của tộc Casa và tộc Hồng Thổ cộng lại còn chưa bì được một phần tộc Thất Phá, huống chi vũ khí của bọn họ cũng kém hơn.

Bởi vì không rõ thời gian hoạt động ban ngày của tộc Thất Phá, ba người Tạ Nhất quyết định sau khi trời tối sẽ đi lấy quặng nhôm, mặc dù buổi tối đi đường trong rừng núi sẽ có một chút nguy hiểm, nhưng so với sự bức thiết làm ra vũ khí đồng xanh, chút chuyện nhỏ ấy căn bản không ngăn cản được nhiệt tình của hai tộc nhân.

Trong rừng ánh trăng nhu hòa chiếu rọi, một đội người đi trong rừng cây yên tĩnh, mỗi người trên người đều mang theo một túi da thú lớn, bọn họ đi một chuyến này dự định tận khả năng mang thật nhiều quặng nhôm về.

Khách Đồ nắm tay Tạ Nhất đi ở phía trước, bọn họ quen thuộc đoạn đường này nhất, phụ trách dẫn đường cho mọi người.

Qua Tang ôm sói nhỏ đi ở phía sau, hắn nhìn hai người cứ như hợp lại làm một, trong lòng không biết vì sao có chút đè nén, dứt khoát thả chậm cước bộ xen lẫn trong đám người.

May mà một đường bình an tới chỗ trũng, tại thưa thớt tùng sinh cỏ dại ở gần, một mảng đá vụn nâu đen lớn hiện ra trước mặt mọi người, có vài hòn đá vụn ở dưới ánh trăng hơi phát sáng, cực kỳ giống ngôi sao trên trời.

Khách Đồ để hai người A Thanh và Lang Dã đi về phía tộc Thất Phá canh gác, nếu có người hoặc dã thú tới, liền nhanh chóng nói cho mọi người.

Qua Tang đeo túi da thú nhìn bốn phía, phát hiện Thanh Thủy cách đó không xa đang lấy xẻng đá xúc quặng nhôm đựng vào trong túi, bất quá bởi vì không có người ở bên cạnh giúp nàng đỡ túi, một xẻng quặng nhôm có một nửa lại rớt xuống đất.

Hắn hai bước đi qua, xuc một xẻng đá, ý bảo Thanh Thủy đỡ túi, “Khiến ta súc.”

“Ngươi muốn làm gì?” Thanh Thủy đè thấp âm thanh, nhưng ngữ khí vẫn có thể nghe ra nàng đang giận.

Qua Tang để nàng nhìn chung quanh, không chút khách khí mở miệng nói, “Ngươi một mình làm quá chậm, ta đến súc quặng nhôm, ngươi chống đỡ hảo gói to.”

Thanh Thủy nhìn chung quanh, mọi người đều là hai người cùng làm, một đỡ túi, một xúc đá, đều đã đựng đầy nửa túi, tộc trưởng và Tạ Nhất thậm chí đã chứa đầy một túi, mà trong túi da thú của mình chỉ có một chút, nàng không nói gì, cúi đầu đỡ túi da thú.

Bất quá Qua Tang dùng xẻng đá cũng không tốt, mỗi một lần xúc chỉ có thể xúc lên rất ít quặng nhôm.

Thanh Thủy thật sự nhìn không nổi, hắn làm như vậy còn không bằng một mình mình, liền đứng lên muốn lấy xẻng đá tự mình làm.

“Không cần, để ta.” Qua Tang ngăn tay Thanh Thủy thò tới, nhìn Khách Đồ giơ xẻng đá tà tà cắm trên mặt đất, sau đó dùng chân ở phía trên giẫm xuống, dùng sức bật lên, quặng nhôm đầy một xẻng.

Hắn học theo, dùng lực một chân giẫm xuống, sau đó xúc lên một xẻng đá vụn đắc ý cười với Thanh Thủy, đổ vào túi da thú.

Bất cứ chuyện gì cũng đều quen tay hay việc, không quá một hồi, Qua Tang đã đem hai túi da thú chất đầy.

Tạ Nhất thấy túi da thú mang tới đều đã đầy, liền ngẩng đầu đột nhiên phát ra một tiếng giống như sói tru.

Chỉ chốc lát, A Thanh và Lang Dã liền vội vàng chạy trở về, Tạ Nhất đưa cho bọn hắn mỗi người một túi da thú lớn, mọi người liền bắt đầu trở về.

Không biết có phải chịu kích thích vì tiếng kêu của Tạ Nhất hay không, sói nhỏ ở trên đường trở về có chút hưng phấn dị thường, nó tung tăng tứ chi một hồi chạy đến phía sau cùng đám người, một hồi lại chạy vội tới phía trước Qua Tang cắn ống quần hắn.

Qua Tang đeo một túi da thú đầy đá, mới đầu còn không có phản ứng với sói nhỏ, bất quá nó qua lại mấy chuyến, cư nhiên cắn quần hắn không chịu buông ra, kéo đến mức hắn ngay cả đi đường cũng đi không được.

Qua Tang hai ngày nay tâm tình vốn không tốt, lúc này một cước đá vào trên người sói nhỏ, bắt nó buông ra.

Sói nhỏ gần đây đã trưởng thành hơn nhiều, một cước kia cũng không đau, chỉ là nó cảm thấy có chút ủy khuất, ngẩng đầu phát ra một tiếng kêu “Ngao ô…” non nớt với Qua Tang

Một tiếng này dường như là tín hiệu, cách phía sau đám người không xa liền truyền lại một tiếng sói tru, sau đó là tiếng thứ hai…

May mà tất cả mọi người mỗi ngày săn thú trong núi rừng, ban đầu bối rối một trận, sau đó nhanh chóng tụ lại, buông túi da thú trong tay, cầm vũ khí làm ra thế phòng ngự.

Qua Tang thấy sói nhỏ lẻ loi đứng tại chỗ, vội gọi nó tới, “Sói nhỏ, mau tới đây.”

Sói nhỏ nghiêng đầu nhìn Qua Tang, sau đó xoay người đưa lưng về hắn, lại là một tiếng “Ngao ô”.

Tạ Nhất giương cung tên, nửa ngày lại chỉ nghe thấy tiếng sói hú, ngay cả một bóng sói cũng không nhìn thấy, hắn dùng khuỷu tay thọc eo Khách Đồ, “Sẽ không phải là đám gia hỏa trên núi Thông Thiên kia đi, ta thấy bộ dáng sói nhỏ có vẻ giống.”

Khách Đồ cẩn thận nghe ngóng, “Đúng là rất giống, bọn nó từ lúc nào chạy từ Thông Thiên sơn xuống đây.”

Tạ Nhất nhìn chung quanh, để Thạch Đầu gọi Bạch Diêm tới,

“Tạ Nhất, làm sao?”

“Ngươi sau đó không phải lại đi cho đám sói kia ăn chứ, chúng nó hiện tại có phải không ở Thông Thiên sơn không?”

“Từ khi chúng ta ổn định ở nơi này, ta liền không gặp chúng nó, ” Bạch Diêm rất nhanh liền hiểu ý Tạ Nhất, “Ngươi đang nói đàn sói này có thể chính là vài con sói ta cho ăn kia?”

“Có khả năng, nhưng không xác định.”

“Ta đây đi xem liền biết, nếu thật là đám sói kia, chúng nó sẽ không cắn ta.” Bạch Diêm cũng đã lâu không có nhìn thấy đám gia hỏa kia, không cần nói, thật có chút muốn gặp.

Tạ Nhất vội giữ chặt hắn, “Đừng đi, vạn nhất không phải.”

Qua Tang đứng bên cạnh, nghe được bọn họ nói rõ ràng. Hắn cảm thấy bầy sói thời gian dài như vậy cũng không tấn công, rất giống tình huống lần trước, mấu chốt là mọi người cũng không thể cứ hao tổn thời gian ở đây, đứng ở trong rừng núi thời gian càng dài, càng có thể gặp nguy hiểm. Qua Tang suy nghĩ, liền lấy mâu đá đi đến bên người sói nhỏ.

Sói nhỏ thấy Qua Tang tới, cao hứng hú một tiếng, lại muốn chạy về phía bầy sói tru lên.

Qua Tang do dự một hồi, đi theo.

Tạ Nhất thấy thế, để bọn A Thanh đợi tại chỗ, cùng Khách Đồ và Bạch Diêm đi theo.

Vừa rồi Tạ Nhất trong lòng đã rõ, bầy sói khẳng định vẫn là sói nhỏ đưa tới, nếu chúng nó muốn đi săn, mấy người lúc này đi ở trên đường toàn thân sơ hở chính là con mồi tốt nhất, nhưng bầy sói vẫn không có động tĩnh, thuyết minh chúng không có địch ý.

Đám Qua Tang và sói nhỏ vòng qua mấy cây đại thụ, liếc mắt nhìn liền thấy đàn sói ngồi hoặc nằm ở trên tảng đá, sói đầu lĩnh nhấc mí mắt nhìn bọn họ, sau đó cúi đầu liếm liếm sói nhỏ chạy đến bên mình.

Khách Đồ thấy bầy sói, lập tức kéo Tạ Nhất đứng tại chỗ, tuy rằng đàn sói này không hiện ra ác ý, thế nhưng vạn nhất chúng nó thú tính đại phát, đột nhiên tập kích liền không tốt.

Bạch Diêm lại không sợ, hắn thấy sói đầu lĩnh mắt sáng lên, đi nhanh vài bước, cứ thế đứng ở giữa bầy sói, còn đưa tay vuốt ve thân sói.

Qua Tang lui về phía sau vài bước đứng ở bên người Tạ Nhất, “Bạch Diêm từ lúc nào cùng bầy sói quen thuộc như vậy?”


“Khi hắn lấy thịt của mình cho bầy sói ăn.” Tạ Nhất thấy cũng có chút hâm mộ, bất quá hắn cũng rõ mình dù thế nào cũng không làm được đến mức độ này, hắn là loại người cảnh giác quá nặng giống như loài sói, vĩnh viễn không thể cùng sói thành bằng hữu được.

Đợi một người mấy sói một hồi, Tạ Nhất nói, “Được rồi, chúng ta mau về thôi, tộc nhân còn đang chờ.”

Bạch Diêm sờ sờ mấy con sói, sau đó đem tay có chút do dự đặt ở trên người sói đầu lĩnh, sói đầu lĩnh quay đầu nhìn hắn một cái, lại đem đầu quay đi.

Hắn lúc này mới yên tâm sờ vài cái, sau đó lưu luyến không thôi rời đi.

Sói nhỏ lại cùng sói đầu lính dính nị một hồi, nhìn đám Qua Tang đã đi xa, sau đó mới cúi đầu ô một tiếng, đuổi theo Qua Tang.

Mọi người đợi tại chỗ đến nóng lòng, lúc này thấy bọn họ mấy người hoàn hảo không tổn hao gì đi ra, mới yên lòng, một lần nữa xốc túi da thú đi về.

Trong khi đám người Tạ Nhất vẫn đề phòng bầy sói, có mấy người đang trốn trên cây cách quặng nhôm không xa, trường mâu trong tay ở trong ánh trăng tỏa ra ánh sáng nhu hòa.

Nửa ngày, có một tiếng thô ráp vang lên, “Thế nào, đám sói kia có đi chưa?”

“Không biết, bất quá không nghe thấy sói kêu, có thể là đi rồi, đã lâu như vậy.” Một âm thanh khá trầm ổn nói, “Các ngươi chờ, ta đi xuống thử xem.”

Một trận sột soạt qua đi, một thân ảnh cao lớn từ phía sau đám cây chui ra, hắn nhìn chung quanh, sau đó vẫy tay với người trên cây, “Xuống dưới đi, bầy sói đã đi.”

Lại có sáu người lục tục từ trên cây nhảy xuống, âm thanh thô ráp kia lại hỏi, “Thụ Nhị, chúng ta còn đến chỗ hắc thủy thạch kia không, ngươi nói xem buổi tối thế này, nào có người sẽ đi chỗ kia, trừ người của tộc Thất Phá ta, ai cũng không biết kia mấy hòn đá nhỏ kia còn có thể làm vũ khí a, tộc trưởng còn phải để người mỗi ngày đều canh gác mới yên tâm, bằng không ta cũng không thấy bầy sói a.”

Thụ Nhị ngẫm lại vẫn thấy không ổn, “Dù sao bầy sói đã đi rồi, chúng ta vẫn nên qua xem thử, tộc trưởng không phải nói người của tộc Vân Thủy còn có vài người con sống ư.”

“Cũng chỉ có mấy người, bọn họ cũng không dám lấy đồ của tộc Thất Phá chúng ta.” Âm thanh thô ráp nghe vào tai có chút khinh thường, nơi này không có bộ tộc nào dám trêu vào tộc Thất Phá.

Tuy nói vậy, bảy người vẫn đi về hướng nơi đám người Tạ Nhất vừa rời đi.

Tộc Casa và tộc Hồng Thổ đương nhiên không biết bọn họ thiếu chút nữa đã bị phát hiện. Trời vừa sang, mọi người liền tụ tại bên lò, bắt đầu nung lần thứ hai.

Tạ Nhất dẫn đồng nóng chảy nung ra lần này vào lỗ của khuôn đúc vũ khí, đợi hoàn toàn rắn lại lấy ra, từng kiện vũ khí đồng màu xám liền hiện ra trước mặt mọi người.

Vu tư cười tủm tỉm sờ qua từng món, sau đó cầm lấy một đoản kiếm đồng, khoa tay múa chân với con thỏ bị trói bốn chân ném trên đất, miệng lẩm bẩm, sau đó một phát cắm vào cổ con thỏ, đem máu tươi vẩy lên lô vũ khí mới ra lò.

“Nga, nga…”

Người của tộc Casa thấy vu tư làm xong một loạt động tác này, cao giọng hoan hô ùa lên, phía sau nhận của phía trước cầm lấy vũ khí trên đất thử độ sắc bén của chúng nó.

Hồng Thổ tộc nhân chậm một bước, chỉ có thể đợi vũ khí kia truyền lại tới tay.

Tạ Nhất đối với nghi thức kỳ kỳ quái quái của thế giới nguyên thủy này tỏ vẻ lý giải, hắn và Khách Đồ, Qua Tang đứng ở bên ngoài đám người, nhìn vu tư cầm kiếm đồng xanh đi ra, sau đó vung vẩy trước mặt bọn họ, mặt đầy đắc ý, “Thứ này, không tệ.”

Tỉ lệ khoáng đồng và quặng nhôm không giống nhau nung ra vũ khí có độ cứng cũng không giống nhau, Tạ Nhất thử một vài lần rồi chọn ra tỉ lệ hỗn hợp tốt nhất, trước mỗi lần nhập lô đều cẩn thận tính toán.

Chuyện đúc vũ khí Tạ Nhất là giao cho Thạch Đầu và Thái Nhất, may mà lần này cầm lại quặng nhôm vẫn là tương đối nhiều, hẳn là có thể trên đỉnh một trận.

Hiện tại thời tiết đã bắt đầu nóng lên, trong tộc đã có người bắt đầu trần thân trên chỉ mặc quần da thú, Tạ Nhất lấy vải đổi lần trước ra, hắn muốn để Quả Lệ dẫn dắt đám nữ nhân làm chút đồ mặc mùa hè, bất quá bởi vì vải quá ít, chỉ có thể lựa chọn kiểu dáng kiệm vải nhất.

Quả Lệ ôm vải ra lều, chỉ chốc lát lại mang theo Thanh Thủy tiến vào, “Tạ Nhất, loại quần áo ngươi vừa nói nói lại cho Thanh Thủy một chút đi, ta cũng không rõ.”

Ở trong tộc Casa, nếu nói thông minh khéo tay, làm các thứ vừa nhanh vừa tốt, trừ Thanh Thủy thật đúng là tìm không ra người thứ hai.

Tạ Nhất vốn cũng muốn tìm Thanh Thủy, bất quá hắn lo hai người thấy xấu hổ chuyện lần trước, cũng không muốn lại khiến Khách Đồ giần, liền tìm Quả Lệ, ai biết nàng vẫn gọi Thanh Thủy tới.

Thanh Thủy vẫn nói chuyện không lớn tiếng như bình thường, đứng trong lều lẳng lặng nhìn Tạ Nhất.

Tạ Nhất khẽ khụ một tiếng, đón hai người tới xem hình vừa vẽ trên mặt đất, “quần áo này kỳ thật rất đơn giản, chính là ở trên vải cắt một chỗ để chui đầu vào, sau đó dùng kim xương khâu hai bên, lưu một phần đề luồn tay ra là được, dù sao cũng chỉ có chút vải như vậy, tận lực làm cho mỗi người trong tộc một kiện. Thanh Thủy, ngươi thấy có thể làm không?”

Thanh Thủy đánh giá nửa ngày hình trên mặt đất, sau đó gật gật đầu, “Chắc là có thể làm được, cũng không biết vải có đủ không.”

“Vậy không có việc gì, làm cho phụ nữ và trẻ con trước, nam nhân có thể làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu.”

Quả Lệ vỗ vỗ tay, “Ta đã nói Thanh Thủy khẳng định có thể làm được. Tạ Nhất, lần sau chuyện này ngươi cứ trực tiếp tìm Thanh Thủy nha, ta còn phải cùng đám A Hoa đi hái rau dại.” Nói xong, liền vội vàng rời đi.

Thanh Thủy từ lần trước liền không có cơ hội ở một mình cùng Tạ Nhất, tuy rằng theo đuổi bạn lữ là chuyện rất bình thường, bất quá không biết tại sao, nàng lại không muốn làm việc này trước mặt người khác, lúc này có cơ hội, nàng tự nhiên là muốn hỏi Tạ Nhất một câu, “Lần trước tộc trưởng mang ngươi đi, ngươi cũng không nói cho ta biết, chuyện ta nói sẽ sinh con cho ngươi ngươi cảm thấy thế nào?”

Tạ Nhất không nghĩ tới nàng còn nhớ chuyện này, hiểu được cần nói rõ ràng mới nhất lao vĩnh dật giải quyết vấn đề, “Ta là bạn lữ của Khách Đồ, cũng sẽ chỉ ở cùng với hắn, tuyệt đối sẽ không sinh con cùng người khác, hắn cũng thế.”

“Vì sao?” Thanh Thủy nghi hoặc.

“Bởi vì…” Tạ Nhất cảm thấy cùng người nguyên thủy giải thích vấn đề tình cảm rất khó, “Bởi vì ta thích hắn, hắn cũng thích ta, ta không muốn thấy Khách Đồ ở cùng nữ nhân khác, hắn cũng thế. Hai người thích đối phương thì không thể xuất hiện người thứ ba, bằng không trong lòng sẽ rất khó chịu, ”

“Thích? Trong lòng rất khó chịu?” Thanh Thủy thoáng nhăn mày, thì thào niệm vài chữ này, “Ta có lúc thấy ngươi ở cùng tộc trưởng thì sẽ cảm thấy không muốn làm gì, đó chính là trong lòng khó chịu sao?”

Ặc… Tạ Nhất không biết nên trả lời thế nào, dứt khoát trầm mặc.

Thanh Thủy cúi đầu suy nghĩ một hồi, “Ta biết, ta thích ngươi, thế nhưng ngươi thích tộc trưởng, cho nên sẽ không sinh con với ta.”

Tạ Nhất dứt khoát gật đầu một cái, “Phải.”

Thanh Thủy nhìn hắn một cái, cúi đầu ôm vải ra ngoài.

Tạ Nhất thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn lần đầu tiên cự tuyệt nữ nhân theo đuổi, làm việc này thật có chút khó khăn.

Chuyện này xem như giải quyết xong, Tạ Nhất cũng không nói cho Khách Đồ, rất nhanh liền ném nó ra sau đầu, bắt đầu suy xét việc trồng trọt, hiện tại tuy rằng còn hơi sớm, thế nhưng có thể trồng một ít ngô và đậu nành trước.

Mấy ngày nay bọn Khách Đồ trừ đi săn, chính là ở trên bãi đất trống trên bờ sông, đào rễ cây, trừ cỏ dại, xới đất tơi đất, nghe vào tai không có gì, nhưng so với một ngày đi săn còn mệt hơn.

Lần trước Tạ Nhất làm cơm trưa, tộc nhân ăn xong cảm thấy so với trước kia quả thật làm việc càng tốt hơn, hơn nữa thời gian gần đây con mồi và lương thực cũng tương đối sung túc, Quả Lệ dứt khoát mang theo mấy người phụ nhân vào buổi trưa nấu ăn cho mọi người, có đôi khi đơn giản là thịt nướng nước canh, có lúc là món chưng canh xương.

Qua Tang không biết tộc Casa đang làm gì, bất quá hắn vẫn bảo tộc nhân ở bờ sông bên kia khai khẩn một khối đất, chờ xem động tác kế tiếp của Tạ Nhất.

Đợi tơi đất xong, Tạ Nhất hướng dẫn mọi người đem cỏ và cành cây phơi khô chất đống trên mặt đất, đốt thành tro làm phân —— hiện tại bọn họ còn chưa có WC, lãng phí rất nhiều phân tự nhiên, Tạ Nhất định qua hai ngày sẽ đào một cái để dùng.

Đợi lửa tàn, đem tro than rắc vào ruộng, sau đó lại bới nhẹ đất một lần, là có thể trồng trọt.

Hạt giống là Tạ Nhất cố ý chọn lựa, từng hạt hoàn hảo no đủ, sau đó dùng xẻng đá đào hố nhỏ không sâu không cạn, trong một hố ném vào ba bốn hạt giống rồi vùi đất lên, cuối cùng dùng bình gốm múc nước tưới tắm một lần.

Hắn bên này vừa trồng xong, Qua Tang lập tức tìm tới.

“Tạ Nhất, các ngươi hôm nay ở trên khoảnh đất kia chôn cái gì?” Qua Tang biết phải trực tiếp nói với Tạ Nhất liền, không thì nói có nói hết lời cũng không có được thứ mình muốn.

“ Ngô, đậu nành.”

“Chưa từng nghe qua, đó là gì?” Qua Tang không hiểu.

“bánh cuộn ngươi ăn ở tộc chúng ta, chính là dùng đậu nành, bắp ngô mài thành bột để làm.” Hai tộc cộng tác, Tạ Nhất cũng không giấu diếm với Qua Tang, chung quy hắn làm người trơn tuột, nhưng làm việc coi như giữ lời.

Qua Tang từ lần đầu tiên ăn bánh cuộn đã hiếu kỳ là dùng gì để làm, vừa ăn ngon còn có thể điền đầy bụng, lúc này nghe Tạ Nhất nói ánh mắt liền sáng lên, “Ngươi còn ngô và đậu nành không, ta lấy con mồi đổi với ngươi một ít.”

“Cho ngươi một ít cũng được, thế nhưng ta không cần con mồi, chỉ cần các ngươi mỗi một lần trồng ra thì cho ta một nửa.” Tạ Nhất lúc ấy lưu không ít hạt giống, phân cho bọn họ một ít cũng dư dật, lại nhân lúc Qua Tang cái gì cũng không biết, công phu sư tử ngoạm.

“Trồng ra? Chính là giống như các ngươi đem chôn xuống đất?” Qua Tang thấy Tạ Nhất gật đầu một cái, còn có chút không yên lòng, “Chúng ta không biết trồng ngươi có thể qua dạy tộc nhân ta không?”

“Có thể.”

“ tộc nhân của ta cũng không biết làm bánh cuộn, ngươi có thể dạy không?” Qua Tang thử thăm dò đưa ra càng nhiều yêu cầu.

“Có thể.”

Khi Qua Tang trao đổi đồ với Tạ Nhất chưa từng thấy hắn sảng khoái như vậy, trong lòng liền có chút thấp thỏm, bất quá hắn nghĩ trái nghĩ phải, tộc nhân của mình có thể ăn bánh cuộn chưa từng thấy, còn có thể học được cách trồng ngô và đậu nành để làm bánh cuộn, dù mỗi lần trồng ra cho tộc Casa một nửa, chắc là cũng không chịu thiệt, chắc là vậy…

“Được, ta đáp ứng ngươi.” Qua Tang suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng cũng gật đầu.

Có thể ở thế giới nguyên thủy thể hội đãi ngộ của giai cấp bóc lột một phen, Tạ Nhất tâm tình mười phần thư sướng, hắn mặt đầy tươi cười đem một phần hạt giống cho Qua Tang, sau đó đứng ở bờ sông bên kia chỉ huy tộc Hồng Thổ làm việc.

“Cỏ chỗ đó còn chưa trừ sạch, nhổ hết đi.”

“Đất phải bới sâu hơn, chỗ kia còn có một rễ cây, đem nó đào ra đi.”




“Tạ Nhất.” Bên này khí thế ngất trời hăng say thời điểm, có người từ xa ở trong rừng gọi tên Tạ Nhất.

Tạ Nhất quay đầu, thấy Khả Khả chạy như bay tới, nàng vừa hô tên Tạ Nhất vừa mạnh mẽ huy động cánh tay.

“Đứng lại, đừng tới đây.” Tạ Nhất đứng dậy hét lên, lớn tiếng quát Khả Khả đang muốn trực tiếp dẫm lên đất đi qua. Đây là đất vừa từng bình từng bình tưới qua, để nàng dẫm bẩn người việc nhỏ, nếu dẫm lên hạt giống làm chúng không lớn được liền uổng mồ hôi bỏ ra trong khoảng thời gian này.

Khả Khả bị dọa lập tức ngừng lại, nhanh chóng lay động vài cái mới đứng lại tại chỗ, nàng vẫn duy trì tư thế cất bước không dám lộn xộn, thật cẩn thận hỏi Tạ Nhất, “Làm sao?”

Tạ Nhất đi vòng qua khối đất đi đến bên cạnh nàng, cùng nàng đi nơi khác, “ khối đất kia bên trong có thứ tốt, không thể dẫm lên.”

“Thứ tốt? Thứ tốt gì?” Khả Khả lập tức tràn đầy năng lượng, muốn quay trở về xem thử.

Tạ Nhất vội giữ chặt nàng, “Đợi đến lúc ta sẽ cho ngươi tới xem, trước tiên nói thử ngươi tìm ta có chuyện gì đã.” Từ lần trước Bán Nguyệt thẹn quá thành giận, người của tộc Vân Thủy liền không có ai lại đến chỗ tộc Casa, lúc này Khả Khả tới, khẳng định là Bán Nguyệt có chuyện phân phó.

“A, đúng rồi, ” Khả Khả lúc này mới nghĩ đến việc gấp làm mình chạy tới, “ tộc trưởng của chúng ta bảo ta hỏi một chút, thuốc cầm máu Khách Đồ nói sẽ đưa cho chúng ta, lúc nào có thể đưa qua?”

Chuyện lần trước Tạ Nhất cũng biết Bán Nguyệt đơn phương tình nguyện, cho nên sau khi về không tiếp tục đề cập với Khách Đồ, bất quá không đề cập tới không có nghĩa là hắn sẽ không vì việc này mà giận, lúc này nghe thấy Bán Nguyệt cư nhiên còn có thể phái người tới hỏi thảo dược, liền nhẹ nhàng cười một tiếng, “Bán Nguyệt có nói lấy thứ gì đổi không?”

“Đổi? Không có a.” Khả Khả biết trước kia đều phải lấy đồ cùng tộc khác trao đổi, tâm tư của nàng đơn thuần, Tạ Nhất nói cái gì thì chính là cái đó, “Khẳng định là tộc trưởng của chúng ta quên, ta trở về hỏi nàng một chút.”

“Vậy ngươi còn thuốc không, trong tộc các ngươi có phải có người bị thương không?” Tạ Nhất không thích Bán Nguyệt, cũng không muốn khó xử Khả Khả.

“làm sao ngươi biết?” Khả Khả ngạc nhiên, sau đó thành thật nói, “Chúng ta hôm nay đi săn thú, ai mà biết lại gặp phải một đám lợn rừng, con mồi không săn được còn đều bị thương, trong tộc không có thuốc cầm máu, tộc trưởng bảo ta tới lấy một chút.”

Tạ Nhất lấy bình bạch bột cập thạch cao trên người ra ném cho Khả Khả, “bình này ta tặng cho ngươi. Ngươi trở về nói với Bán Nguyệt, nàng nếu lấy tộc nhân tộc Vân Thủy bàn điều kiện với chúng ta, vậy thì đừng nghĩ có được lợi thế gì từ tộc Casa, về sau mặc kệ muốn thứ gì, đều phải lấy đồ đến đổi mới được.”

Khả Khả nghe như vậy, có chút không hiểu, nàng đang muốn hỏi chi tiết một chút, lại bị Tạ Nhất ngắt lại, “Ngươi cứ trực tiếp nói như vậy cho Bán Nguyệt, nàng tự biết có ý gì.”

“À.” Khả Khả gật gật đầu, cầm thuốc đi hai bước lại quay ngược trở về, “Tạ Nhất, ngươi lần trước tìm ta là có chuyện gì, ta từ chỗ tộc trưởng đi ra đã không thấy các ngươi, sau đó tộc trưởng lại không cho ta đến tộc các ngươi.”

Tạ Nhất cười cười, “Không có việc gì, ngươi mau chóng về đi, các nàng đang chờ dùng thuốc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Lính Đánh Thuê Sinh Tồn Ở Nguyên Thủy Chương 7: Định cư một phương (2)

Có thể bạn thích