Liễu Y sờ sờ cằm, cô

cảm thấy không phải đơn giản như vậy, lần trước, vì phải lo kiếm tiền,

nên không có thời gian đi trả thù Dương Vanh với Tần Văn.

Liễu Y

rất muốn làm theo ý của mình, nhưng thế giới này vẫn còn có pháp luật,

đây nê Liễu Y chỉ có thể nhẫn nhịn, nhưng nếu vượt qua ranh giới cuối

cùng của cô, thì cô sẽ không để yên.

Dương Vanh với Tần Văn thiếu nợ chủ nhân của thân thể này , nếu như đánh trực tiếp thì phải chờ cơ

hội, nếu không thì càng phiền phức thêm, không có lợi gì cả, cho nên

phải hỏi để biết rõ cái đã, có thể lợi dụng được hay không.

Liễu Y trầm tư suy nghĩ, xem ra chưa đến lúc, trước hết phải biết rõ Dương

vanh có phải người Dương gia hay không, dù sao hai người này cũng chạy

không thoát, chỉ cần hai người bọn họ đừng tìm cô gây phiền phức, vậy

thì tạm thời buông tha, chờ đợi thời cơ, thì sẽ tính sổ bọn họ.

"Vậy cám ơn chị nhiều, em cũng thuận miệng hỏi thôi, tuần sau, em quay xong

hai cảnh nữa là kết thức, chờ bên kia quay xong, em sẽ gọi cho chị nha." Liễu Y nói.

"Được rồi, em nên cẩn thận một chút, trong giới này đề có chuyện ngoài ý muốn xảy ra." Tiền Văn Phương nhỏ giọng dặn dò.

"Uh, em sẽ để ý." Liễu Y nói xong, thì quăng di động sang một bên, tay để sau ót, nhìn lên trần nhà.

Một tuần lễ sau, Liễu Y với Hiểu Mẫn đi tới đoàn làm phim, mà Lưu Trường

Minh hình như đã biết gì, ánh mắt phức tạp nhìn Liễu Y, nhưng mà, thấy

Liễu Y vẫn bình thường, nên không nghĩ gì nữa.

Cô Trần vừa thấy Liễu Y, nhanh chóng chạy lại: "Liễu Y à, đã lâu không gặp."

Hiểu Mẫn cười cười: "Cô Trần, mới có một tuần lễ thôi mà."

"Tôi chỉ là quan tâm Liễu Y thôi." Cô Trần cười lúng túng, vội vàng giải thích.

Liễu Y im lặng liếc nhìn, mắt liếc nhân viên làm việc, vỗ vai phó đạo diễn

Trần, nhỏ giọng nói: "Yên tâm, mặc dù có việc ngoài điều khoản, nhưng

không sao cả, cô cũng không cần đưa thêm tiền cho tôi đâu."

Trần muốn nói lại thôi, không cảm thấy vui mừng, nhỏ giọng nói: "Liễu Y

à, cái hợp đồng lần trước tôi kí có thể đưa cho tôi được không?"

Liễu Y chớp mắt hai cái: "Cô Trần, chúng ta đã kí cái gì tôi đã sớm quên rồi."

Phó đạo diễn Trần chỉ vì lỡ kí tên mà hối hận vô cùng, vì để hoàn thành

nhiệm vụ mà Tề tổng giao phó, không để ý, bây giờ mới biết, lại liên lụy tới cô, nếu như cái hợp đồng này, không cẩn thận bị lộ ra, mình sẽ chết chắc.

Phó đạo diễn Trần đi tới sát bên cạnh Liễu Y, vẻ mặt tươi

cười: "Liễu Y à, lần trước tôi cũng là bất đắc dĩ thôi, cho cô đi đến đó chỉ là để cô biết mặt mấy boss thôi, tôi thật sự không có gì ý gì khác, cô nghĩ thử xem."

Liễu Y khoát tay, nghiêm túc nhìn cô Trần:

"Tôi hiểu rõ chứ, cô Trần, tôi cảm thấy tôi nên giữ lại, về sau có

chuyện như vậy, chúng ta cứ theo như vậy mà thực hiện, tôi cũng rất

thông cảm cho cô."

Cô Trần cười khổ, thầm nghĩ, mình lần đầu dẫn

mối mà đã như thế này, mình còn dám làm nữa sao chứ, nói chứ, cái này

mình nên để cho người khác làm thì hơn, hai ngày nay vì 10 vạn kia, mình chắp vá lung tung, đến mức sắp hết tiền trong tài khoản luôn rồi.

Nhìn ánh mắt Liễu Y nghiêm túc bình tĩnh, cô Trần cười lúng túng: "Chắc

không có lần sau rồi, về sau người nào mà cô, cô cứ nói với tôi, tôi sẽ

không để họ bảo cô đi tới mấy chỗ đó, bản hợp đồng đó cô giữ cũng không

cần thiết, hay là đưa cho tôi đi."

"Cô Trần, yên tâm đi, cô quan

tâm tôi như vậy..tôi biết rõ mà, nói không chừng, sau này chắc sẽ làm

phiền cô Trần." Liễu Y uyển chuyển nói.

Phó đạo diễn Trần nghẹn

lời, chưa từng thấy qua người nào được nước làm tới như vậy, lần trước

trong bữa tiệc kia, không biết Liễu Y có dùng quy tắc ngầm để leo lên

không nữa.

Trầm mặc một lát, cô Trần mới cười cười: "Sao mà khách sáo thế, Liễu Y à, về sau đừng gọi là cô Trần nữa, gọi Trần ca đi, việc kia đã qua, chúng ta đừng nhắc lại nữa."

Liễu Y gật đầu, hai người nhìn nhau như thế, mọi người xung quanh tò mò vô cùng.

Mà Lưu Trường Minh bên kia thì vô cùng nghi hoặc, phó đạo diễn Trần sao

lại thân thiết với Liễu Y như vậy chứ, không bình thường chút nào.

Buổi sáng hôm nay quay phim, vai chính vai phụ đều có mặt.

Mà Kiều Kì lại đi tìm Liễu Y mới thay đồ xong, nhỏ giọng hỏi đôi câu, thấy Liễu Y nói lần trước không có việc gì, Kiều Kỳ lúc này mới yên tâm.

Mà Hạ Tâm lúc tới đoàn làm phim, vẫn dùng ánh mắt phức tạp nhìn Liễu Y,

nhưng lại không bới móc, trong lòng vẫn còn sợ cái bóp cổ kia.

Qua việc lần trước, hạ tâm cũng biết, có một số việc có thể nói, có một số

việc chỉ có thể hiểu, hơn nữa Tề thiếu đã cảnh cáo mình, Hạ Tâm sao dám

làm loạn.

Mà Trương Diệc thấy Liễu Y không có gì khác thường, cũng không để ý nữa, thật ra cũng cảm thấy lạ.

Nhưng đến lúc quay phim thuận lợi vô cùng, khiến Lưu Trường Minh rất ngạc

nhiên, bởi vì mấy cái quan hệ bên trong, chỉ có Lưu Trường Minh là biết

rõ nhất, nhưng không có việc gì xảy ra ngoài ý muốn, thật sự không thể

tin được.

Sau khi ăn cơm xong, nhân viên bắt đầu làm việc, chuẩn

bị quay cảnh diễn cuối cùng của Liễu Y, cũng chính là cảnh Liễu Y bị

cảnh sát khống chế, giải lên xe, với lại thêm một phân đoạn cuối cùng

với nam chính.([email protected]Đ)

Chỉnh sửa trang phục xong, Liễu Y soi gương, mắt chớp hai cái, nên trả nợ cú

đá mà cô đá Trương Diệc lúc trước rồi, anh ta cũng đã nói trước rồi,

Liễu Y cho tới bây giờ mới hiểu được, thì ra là vẫn chờ đến lúc này đây, cho nên mới nói, dùng lực tinh thần cũng có lợi lắm chứ.

Liễu sờ sờ mặt, cô mặt dày mà, chắc sẽ không có chuyện gì đâu, tuy là trả nợ,

nhưng Liễu Y sẽ không để cho Trương Diệc trả thù cô dễ dàng vậy đâu.

Lưu Trường Minh nhìn Liễu Y với Trương Diệc, gật đầu, dặn dò xong, nghiêm

túc nói: "Liễu Y, mặc dù cô bị bắt, nhưng nhớ, cô chính là lão đại của

tổ chức phản động, khi chất kia, đừng để mất đi, còn Trương Diệc, ánh

mắt phải cảm thấy được mình hơi hối hận, dù sao vì trả thù cho đồng

nghiệp, nên mới xảy ra chuyện như vậy, biết chưa?"

Liễu Y với Trương Diệc nhìn nhau một cái, cả hai đều đang suy nghĩ, cùng nhau gật đầu.

Lưu Trường Minh khẽ mỉm cười, vỗ vai Liễu Y: "Đây là cảnh cuối cùng của cô, cố gắng lên."

Mọi người vào vị trí xong, nhân viên làm việc yên lặng chờ đợi, nhìn chằm

chằm vào cảnh quay, còn Lưu Trường Minh cúi đầu nhìn vô ống kính, phất

tay lên.

Tiếng hô bắt đầu vang lên, Liễu Y bị hai nữ cảnh sát hộ

tống, áo khoác đen khẽ bay theo gió, mái tóc dài bập bềnh, vẻ mặt không

biểu cảm gì, mắt bình tĩnh, từng bước từng bước đi tới chỗ xe cảnh sát.([email protected]Đ)

Trương Diệc đi tới, theo kịch bản thì anh ngăn Liễu Y lại, ánh mắt phức tạp,

khóe miệng lộ ra nụ cười, nhỏ giọng nói: "Tôi có một chuyện muốn hỏi."

Liễu Y nhìn qua chỗ khác, đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Trương Diệc mắt sáng lên, tự nhiên nó: "Cô giết Lâm Hạo không do dự sao, hắn đi theo cô tận năm năm."

Liễu Y giống như mới hồi hồn quay đầu nhìn Trương Diệc, khóe miệng khẽ mở: "Lâm Hạo là ai?"

Trương Diệc sững sờ, cười khổ, mặt vặn vẹo, tức giận nhìn Liễu Y chẳng có cảm

xúc gì: "Cô thật là không tim không phổi mà, cái người nằm vùng mà bị cô vứt xác ở Đông Hà đó, cô quên rồi sao?"

Mắt Liễu Y chớp chớp, thản nhiên hừ một tiếng: "Không nhớ rõ, tôi giết quá nhiều người sao mà nhớ nổi."

Trương Diệc nhìn mặt Liễu Y vô cảm, lập tức đưa tay tát một cái, một tiếng ”bốp” vang lên.

Xung quanh yên tĩnh, mắt Lưu Trường Minh trợn to, ngượng ngùng cười, thì ra

là Trương Diệc trả thù sao, đánh như thế, nhưng mình vẫn không thể nói

gì hết, chỉ có Liễu Y phải chịu khổ thôi, cái tát kia chắc đau lắm.([email protected]Đ)

Mắt Liễu Y thoáng qua tia xảo trá, sớm biết sẽ bị một cái tát đau như thế,

nên cô đã giấu một túi máu giả trong miệng rồi, khóe miệng bắt đâu từ từ chảy ra một vệt máu.

Tâm Trương Diệc chợt dao động, chắc sẽ

không xảy ra chuyện gì chứ, nhưng không nghe được tiếng hô ngừng, tát

thì cũng đã tát rồi, nên phải dẹp mấy suy nghĩ kia đi, tiếp tục diễn:

"Cái tát này là cô thiếu Lâm Hạo, hắn thật sự là nằm vùng, nhưng mà, thế nhưng hắn lại yêu cô."

Liễu Y chợt sững sờ, cúi đầu, âm thanh nhỏ dần: "Đây không phải là lý do."

Sau khi nói xong, Liễu Y từ từ đứng thẳng dậy, y như khí thế trước kia, ánh mắt lạnh nhạt: "Nếu như không có gì nữa, tôi đi đây."

Trương Diệc nhìn miệng Liễu Y đầy máu, lòng dao động, nhưng diễn thì vẫn phải diễn: "Cô đi đi."

Nói xong, cúi ra hiệu cho hai nữ cảnh sát bên cạnh Liễu Y, nhìn bóng dáng

Liễu Y đi lên xe cảnh sát, Trương Diệc đứng ở đó, ánh mắt mang theo cảm

giác mờ mịt.

"Được rồi, tốt lắm." Lưu Trường Minh đứng lên, vỗ

tay một cái: "Cảnh này qua, Liễu Y thật không tệ, Trương Diệc à, cái tát kia cũng không tệ, chỉ là, lần sau chớ tự sửa kịch bản."

Lưu

Trường Mình vừa nói xong, nhân viên làm việc xung quanh lập tức cúi đầu

nhỏ giọng bàn tán, cái tát hồi nãy, thật sự là muốn trả thù mà.

Trương Diệc nghe thấy, mặt biến sắc, thấy Liễu Y bình tĩnh bước xuống xe, định nói rồi lại thôi.

Liễu Y một tay lau đi vết máu ở khóe miệng, hất cằm lên, đi tới trước mặt

Trương Diệc: "Nợ anh tôi đã trả đủ, coi như thanh toán xong."

Liễu Y đã biết trước rồi, nếu như cô muốn né, Trương Diệc không thể nào đánh được, nhưng cô nợ người khác, thì phải trả, nhưng cũng không thể để

Trương Diệc cảm thấy vui cẻ được, mặc dù đánh cũng hơi mạnh, nhưng so

với cú đá kia của cô, thì chẳng là gì cả.

Trương Diệc nhìn theo

bóng dáng Liễu Y, cái tát hồi nãy chắc hơi quá tay, nên cảm thấy hơi hối hận, thấy nhân viên làm việc liếc mình.

Tay Trương Diệc nắm

thành quyền, trong lòng thật ủy khuất, nếu so với cú đá kia, anh đánh

thế chẳng là gì, làm sao mình lại bị chỉ trích chứ, cái này không hợp lý chút nào, haizz.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích