DocSachHay.net
hong Lôi Quải thấy Hàn Dũ Lý một kiếm giết chết Trương Thiệu Từ, một trong Võ Đang tam kiếm có nghĩa là đã gây họa lớn. Bởi vì, nên biết rằng trong võ lâm thì phái Võ Đang chỉ đứng sau phái Thiếu Lâm, mà Võ Đang tam kiếm là những nhân vật cao thủ hàng đầu phải Võ Đang, cho nên bọn họ không khi nào bỏ qua chuyên này.

Lại nói Hàn Dũ Lý tuy chẳng hề có dây mơ rễ má với Du Hiệp Đồng Minh, thế nhưng với vị Minh chủ đào hoa của họ là Giang Ngọc Phàn tự nhiên là có bởi vì vừa rồi cô ta xuất hiện với khuôn mặt đằng đằng sát khí ra tay giết người không chút vị tình, đủ thấy không phải là không có nguyên do.

Chính vì vậy mà ông định nhắc nhở Hàn Dũ Lý biết người bị cô ta vừa giết là ai đồng thời củng vị nể vì Tây Đề ngũ lão.

Không những riêng Phong Lôi Quải, mà bọn Tháp Dực Báo và Đại Lĩnh tứ ác cho đến Hắc Bạch song sát đều thất kinh tự nhiên cũng có suy nghĩ như ông ta, thêm vào đó là sư an nguy của tính mạng mình, cũng nghĩ là muốn nói ra Hàn Dũ Lý biết.

Nào ngờ Hàn Dũ Lý đã đưa thanh nhuyễn kiếm còn dính máu chỉ thẳng vào Huyền Hồng đạo nhân mặt đằng sát khí dằn rõ từng tiếng:

- Võ Đang tam kiếm các ngươi giờ đây đã vắng Trương Thiệu Từ, còn lại nhà ngươi mau trở về Võ Đang mà mai danh ẩn tích.

Bọn Phong Lôi Quái càng giật thót mình đứng chết lặng cả người, không ngờ nổi Hàn Du Lý biết rõ bọn Võ Đang tam kiếm là ai.

Đại Lĩnh tứ ác và Hắc Bạch song sát nghe vậy toát mồ hôi thầm kêu khổ, biết chuyện đêm nay đối với bọn chúng là dữ nhiều lành ít.

Chính đang lúc mọi người còn đang sững sờ thì “Thiên Cang Kiếm” Huyền Hồng đạo nhân và “Địa Quý Kiếm” Ngô Đức Tính đồng thanh thét dài một tiếng cẩn thận, rồi cùng vung kiếm vào tấn công Hàn Dũ Lý.

Hàn Dũ Lý cười nhạt một iếng nói:

- Không cho các ngươi một bài học, các ngươi cứ tự phụ cho rằng Võ Đang tam kiếm lợi hại.

Vừa nói dứt thân hình như bóng chớp tung lên không xoay tròn một vòng, viu... viu... ánh kiếm rợp trời bao trùm cả bọn Huyền Hồng đạo nhân. Phong Lôi Quải giật mình thất kinh, biết đêm nay tính mạng Võ Đang tam kiếm khó toàn.

Chính lúc mọi người đang lo lắng, thì gần như cùng lúc tiếng binh khí chạm nhau là hai tiếng rú dài rồi hai thân hình văng ngược ra ngoài.

“Ối”. Mọi người ruột miệng la toáng lên!

Hiển nhiên hai bóng người văng ra ngoài phải là Huyền Hồng đạo nhân. Lúc này thì đã nhận thì rõ Huyền Hồng đạo nhân cuộn tóc bối dài đã bị chém đứt cụt ngủn, tóc xõa lên khuôn mặt trắng xanh bạc nhợt. Địa Quý Kiếm thì tay phải chống kiếm xuống đất trụ người. Tay trái ôm một bên tay máu từ đó tuôn ra ròng ròng thoạt trông ai cũng thừa hiểu là tay trái của lão đã bị lưỡi nhuyễn kiếm Hàn Dũ Lý tiện đi ngọt rồi.

Hàn Dũ Lý mặc như phủ sương, ánh mắt lạnh buốt nhìn bọn Huyền Hồng đạo nhân giọng không một chút thương cảm!

- Vừa rồi ta giết Trương Thiệu Từ, thật sự cảm thấy hối hận. Ấy là vì không tự tay giết các ngươi trong thế trận “Tam Tài kiếm” mà các ngươi từng cậy nó để uy hiếp người khác.

Nói đó bỗng nhiên giọng lạnh băng.

- Trước lúc bổn cô nương chưa đổi ý, thì các ngươi mau xéo đi mới mong toàn mạng về tới Võ Đang sơn.

Huyền Hồng đạo nhân mặt trắng như tờ giấy, cả người đầy mồ hôi lạnh nhưng cũng phải cố gắng hồi sư môn bẩm báo nên chống kiếm gằng giọng:

- Được nếu ngươi có gan thì hãy nói lai lịch sư thừa, môn phái.

Hàn Dũ Lý cười khanh khách nói:

- Bổn cô nương họ Hàn tên Dũ Lý còn những vấn đề khác chừng nào thắng nổi thanh kiếm trong tay bổn cô nương thì bổn cô nương sẽ hầu đáp.

Huyền Hồng đạo nhân chẳng biết thế nào hơn đáp “hảo” một tiếng rồi nhìn Ngô Đức Tĩnh mặt còn bạc nhợt nói:

- Chúng ta đi!

Võ Đang tam kiếm vốn cuồng ngạo tự phụ thế mà giờ đây một chết một bị thương, một chịu nhục mà rời khỏi đấu trường một cách thảm hại. Bọn Ngộ Không mười một người càng xem càng ngơ ngác, cứ theo như Tây Đề ngũ lão nói thì từ nhỏ đến lớn Hàn Dũ Lý tợ hồ như ở chốn thâm sơn cùng cốc, chẳng giao du với ngoại giới. Vậy mà cô ta chừng như biết rất rõ bọn người Võ Đang tam kiếm và hành vi của họ.

Với bọn Đại Lĩnh tứ ác thì lại nghĩ khác, họ cho rằng Hàn Dũ Lý có tư thù thâm oán với bọn Võ Đang tam kiếm cho nên vừa ra tay đã hạ độc thủ như vậy, nếu đúng là thế thì bọn chúng mới hy vọng toàn thân rời khỏi đây. Nào ngờ bọn Huyền Hồng đạo nhân vừa dìu nhau ra khỏi hoang mộ, Hàn Dũ Lý vung kiếm chỉ một toàn trường, hét lớn đầy uy lực:

- Các ngươi đêm khuya kéo ra đây đánh nhau có thù gì? Oán gì?

Ngộ Không nhanh trí, không đợi cô ta nói hết câu đã ngay:

- Chúng không thù không oán.

Hàn Dũ Lý nghe đến đó tròn mắt hét:

- Không thù không oán lại đánh nhau, chắc các người điên hết sao?

Phong Lôi Quải thầm hiểu Hàn Dũ Lý căm hận mà đến đây chừng như gặp gì là muốn trút hết hận tình lên đó, cho nên uyển chuyển nhẹ giọng nói:

- Vì chuyện gì lại quần lại đây, chuyện này xin Hàn nữ hiệp hỏi Đại Lĩnh tứ sát và Hắc Bạch song sát.

Không đợi nói dứt câu Hàn Dũ Lý xỉa kiếm vào bọn Hắc Bạch song sát quát hỏi:

- Tại sao? Nói mau?

Bọn Võ Đang tam kiếm vừa bị trừng trị xong Tháp Dực Báo Cung Tiêu biết đến phần mình gặp nạn, bởi vì Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa không khi nào bỏ qua cơ hội này.

Khi ấy vừa nghe hỏi liền tiến lên hai bước chấp tay cười gượng, cung kính nói:

- Khải bẩm Hàn nữ hiệp...

Vừa thốt được mấy tiếng “soạt” một tiếng, Hàn Dũ Lý quét nhanh thanh nhuyễn kiếm chỉ vào gã gằn giọng:

- Ai hỏi ngươi. Mau bước lui!

Tháp Dực Báo biết chuyện an nguy toàn cả bọn, cho nên cứ đứng nguyên, chấp tay lễ phép nói tiếp:

- Bẩm nữ hiệp, chuyện này chỉ có tại hạ biết rõ nhất, cho nên mới định do tại hạ bầm cáo lại nữ hiệp?

Hàn Dũ Lý “ừm” một tiếng, gật gật đầu nói lạnh lùng:

- Nói thế chuyện đêm nay đều do ngươi gây ra? Hử?

Tháp Dực Báo thất sắc, vội nghiêm túc cải chính:

- Không, không. Hàn nữ hiệp, chuyện này đều do Võ Đang tam kiếm gọi chúng tôi đến đây...

Hàn Dũ Lý “ừm” một tiếng, cao giọng:

- Nói thế, ngươi là thuộc hạ của Võ Đang tam kiếm?

Tháp Dực Báo vội xua tay giải thích:

- Không, tại hạ là người của Không Động, mấy vị này là sư đệ sư huynh với tại hạ....

Vừa nói gã vừa chỉ tay vào bọn Hắc y nhân đứng sau lưng.

Hàn Dũ Lý lạnh lùng nói:

- Ngươi tự bảo xuất môn phái sư thừa, phải định lấy oai Không Động nhà ngươi dọa ta chăng?

Tháp Dực Báo không ngờ lại dẫn đến bất lợi như thế này, vội vàng giải thích:

- Tại hạ tuyệt đối không có ý đó, Hàn nữ hiệp xin cho hiểu lầm.

Hàn Dũ Lý nghe xong đột nhiên mặt đằng đằng sát khí, giọng đầy nộ khí nói:

- Phái Không Động nhỏ bé của ngươi không hù nổi ai đâu, nói cho ngươi biết, bổn nương tính tình vốn thất thường nhưng cũng không giết người vô cớ. Hạng tác quái hành ngược, thì đêm nay cũng không sống thoát khỏi đây đâu!

Nói đến đó, lại chỉ kiếm vào bọn Hắc Bạch song sát trầm giọng tiếp tục hỏi:

- Nói, tại vì sao?

Bọn Hắc Bạch song sát nghe hỏi Hắc Sát Đồ lão đại người vận trường bào đen rộng thùng thình, mặt mặt ngựa tai trâu vội lên tiếng đáp:

- Chúng tôi chỉ đến giúp bằng hữu lấy “Vạn Diễm bôi”...

Hàn Dũ Lý nghe vậy nhíu mày không hiểu hỏi:

- Lấy Vạn Diễm bôi của ai?

“Bạch sát” Cẩu lão nhị thân vận trường bào trắng, mặt mày nhẵn nhụi, chỉ vào bọn Ngộ Không cướp lời đáp:

- Chính là vị Giang minh chủ của bọn họ...

Hắc Sát thần vừa nghe nói, sấn một bước, chỉ tay chửi đổng:

- Mẹ mày, cả bọn trúng kế “mượn đao giết người” của Đa Tý Ôn Thần mà còn không biết. “Vạn Diễm bôi” cái con mẹ nó chứ, họ Đặng chó chết kia biết vậy sao không tự mình đi mà lấy chứ?

Hàn Dũ Lý vừa nghe vậy, nhìn hằm hằm vào bọn Hắc Bạch song sát quát:

- Thì ra các ngươi là bằng hữu của lão cẩu Đặng Thiên Ngu. Lão ta phao tin thất thiệt, nhiễu động võ lâm, ta còn chưa kịp đến vấn tội lão vậy mà giờ đây còn bày chuyện này. Hứ! Các ngươi đã là bằng hữu của lão cẩu ấy thì cũng chẳng phải là phường tốt lành gì!

Nói đến đó, cổ tay nắm kiếm vung nhẹ thanh nhuyễn kiếm phút chốc thẳng cứng chĩa vào bọn Hắc Bạch song sát nói:

- Mau rút binh khí ra!

Hắc Bạch song sát bình sinh tác oai tác quái, giết người không chớp mắt, vậy mà giờ đến lúc này này tính mạng thấy nguy thì mặt mày thất sắc, người đã phát run đúng như bản năng cầu sinh của con người.

Đại Lĩnh tứ ác nhìn tình thế, biết bọn chúng bốn người cùng khó lòng thoát nổi một khi bọn Hắc Bạch song sát bị giết xong, cho nên vội lên tiếng nói:

- Hàn nữ hiệp còn có chỗ chưa biết đó thôi, Võ Đang tam kiếm rất hận Giang minh chủ của “Du Hiệp Đồng Minh” của họ....

Hàn Dũ Lý bỗng “ồ” một tiếng, hỏi:

- Tại vì sao?

Lão đại trong Tứ ác nói:

- Bởi vì trong buổi mừng thọ của Đặng Thiên Ngu, Giang Ngọc Phàn đã ác ý gây chiến với Võ Đang tam kiếm. Sau đó liếc mắt đưa mày cùng với Lục cô nương “Phi Phụng cốc”..

Hàn Dũ Lý nghe đến đó mặt biến sắc, ửng hồng, thét lên:

- Ai cần nhà ngươi nói những chuyện này?

Lão đại trong Tứ ác bị nạt giật thót mình thất sắc vội vàng giải thích:

- Tại hạ chỉ là nói rõ nguyên nhân cô nương hà cớ nóng giận?

Hắc Sát lão đại cũng liền tiếp lời nói:

- Võ Đang tam kiếm vốn nghe Đặng trang chủ nói, chiếc “Vạn Diễm bôi” vật gia truyền chí bảo của nữ điệt ông ta bị Giang Ngọc Phàn lấy mất. Nên nhờ họ dùng “Tam Tài trận pháp” đối phó với Giang minh chủ, đồng thời nhờ bọn tại hạ trợ thủ giúp để đối phó với bọn Phong Lôi Quải, nghĩ tình chủ khách mà không thể khước từ, cho nên bọn tại hạ mới theo chân Võ Đang tam kiếm đến đây.

Hàn Dũ Lý chưa nói gì. Đã nghe Độc Tý Hổ cười lên hắc hắc, nói:

- Con mẹ nhà nguơi, Đồ lão đại, sao ngươi không nói bọn thỏ đế các ngươi có hiềm khích với bọn ta đây hử?

Hàn Dũ Lý đột nhiên, thét lên:

- Các ngươi không cần nói, các ngươi song phương ai đi đường nấy..

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa nghe vậy, bỗng tức giận nói lớn:

- Không được! Chính bọn chúng vào tận khách điếm kiếm chuyện với chúng ta..

Hàn Dũ Lý bất giác phát nộ khí hỏi:

- Vậy ngươi định thế nào?

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa không chút khách khí cũng phát nộ nói từng tiếng:

- Chúng tự tìm đến cửa, thì chúng ta phải tiếp.

Hàn Dũ Lý nghĩ vậy nhìn Hắc Bạch song sát hỏi:

- Các người xác thực có hiềm khích với họ?

Tháp Dực Báo nhìn thấy có cơ trở về, liền chấp tay đáp:

- Đúng vậy tại hạ đích xác có hiềm khích với bọn họ, cũng chính là mụ Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa tay nắm cặp Quỷ Đầu đao kia!

Nào ngờ Hàn Dũ Lý vừa nghe đã cất tiếng cười nhạt:

- Nói vậy, các ngươi tự nguyện đến đây với Võ Đang tam kiếm, chứ không bị bắt buộc?

Tháp Dực Báo vừa nghĩ giật thót mình, biết nguy rồi chính muốn mở lời cải chính đã nghe Hàn Dũ Lý nói tiếp:

- Nếu như các ngươi quả nhiên có kết thù gieo oán cần phải giải quyết thì bổn cô nương không xen vào, thế nhưng tuyệt đối phải một đấu một.

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa thì hả lòng, nào chịu bỏ lỡ cơ hội, nên nhảy phắt ra giữa trường, khua đao lẻng kẻng chỉ mặt Tháp Dực Báo, quát:

- Tiểu bối họ Cung, chớ làm con rùa rút cổ vào vỏ như vậy, mau ra đây để lão nương nắn gân ngươi xem hai năm nay hỏa hầu công phu thăng tiến chừng nào!

Tháp Dực Báo đứng chết sững cả người không ngờ kết cục rơi vào tình thế như vậy, hễ mỗi khi đã nhảy vào trường đấu có nghĩa là tự khai tử mình, quyết không khi nào có đường sống trở về!

Gã nghĩ đến đó, bất giác vừa run vừa cấp bách quay đầu nhìn lại mấy tên hắc y đạo nhân đứng sau lưng, lúc này mới nhận ra bọn đệ tử sau lưng tên nào tên nấy mặt mày lấm lét ướt đẫm mồ hôi không còn hung hăng dũng khí như hồi nãy, hiển nhiên chẳng còn tên nào dám nhảy ra độc đấu với Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa nữa rồi.

Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan này, Tháp Dực Báo vừa tuyệt vọng vừa phẫn nộ nghiến răng tìm đường sống trong tử lộ, gã thở dài một tiếng vung đao nhảy vào trường dấu:

- Lão gia trí mệnh với ngươi!

Dứt lời, một chiêu “Bạt Phong Bạt Đả” đơn đao bổ tới như trời giáng, ánh đao loang loáng trùm lấy cả người Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa hận thấu xương, Tháp Dực Báo hai mắt trợn trừng, răng nghiến lại, chờ đúng khi đao của đối phương đã xử xuất ra hết mời thét dài một tiếng.

Cặp Quỷ Đầu đao khoa tròn rồi bắt chéo vào nhau vừa đúng tầm đao đối phương chém xuống

“Ko...ong” một tiếng, ánh thép rợp trời, quang hoa tung tóe, những chiếc vòng đầu quỷ trên cặp đao của Mẫu Dạ Xoa rủ xuống kẹp chặt ngọn đao đối phương kêu lên những tiếng long kong.

Tháp Dực Báo thầm biết sự lợi hại của cặp Quỷ Đầu đao của Mẫu Dạ Xoa; hễ mỗi khi bị khóa binh khí trong cặp đao ấy thì như vô phương rút lại. Bởi vậy vừa bị kẹp lại đã lập tức từng người phóng một cước vào vùng hạ bộ cực hiểm của Mẫu Dạ Xoa.

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa vốn vừa đắc thủ định thâu rút binh khí đối phương, không ngờ gã ta lại phóng cước đá rất hiểm vào tiểu phúc của mình. Bà ta cực phẫn nộ, rít một tiếng như tiếng quỷ, đồng thời ngọn tả đao nhanh như chớp lướt nhẹ trên thân đao đối phương kéo dài xuống phía dưới che kín hạ bộ..

Ánh đao chợt tắt, chỉ nghe một tiếng rú thảm thiết của Tháp Dực Báo, chiếc chân phải phóng cước từ trên đầu gối trở lên lìa đoạn rơi phịch trên đất, máu tuôn ra như mưa!

Tháp Dực Báo quả nhiên như thú dữ đường cùng, biết tính mạng mình vô vọng, nhân cơ ngọn đao của Mẫu Dạ Xoa rơi ra, liền lướt lên đâm thẳng vào ngực bà ta ý đồ cả hai cùng trí mạng.

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa người dềnh dàng thô tháp thế nhưng lâm trận thì linh lợi khôn khéo. Vừa thấy đối phương trúng đao lồng lên như điên bà vôi xoay nhanh người như chớp, nhoáng cái lùi sau lưng đối phương, cặp Quỷ Đầu đao lần nữa vung lên chém xuống....

Chỉ thấy Tháp Dực Báo rú thêm một tiếng nữa, cả người từ trên vai xuống dưới bị song đao Mẫu Dạ Xoa chẻ ra làm ba khúc!

Đám hắc y đạo nhân đệ tử phái Không Động thấy vậy đồng thanh hét lớn, múa đao loang loáng nhảy vây vào tấn công.

Đại Lĩnh tứ ác và Hắc Bạch song sát nhìn thấy tình thế này, so sánh lực lượng hai bên, nếu như cứ một đấu một thì tất cả bọn họ nhất định sẽ bị người của Du Hiệp Đồng Minh giết sạch. Cho nên chẳng bằng cùng xông vào trí mạng một trận hỗn chiến, biết đâu trong tử lộ là tìm được con đường sống!

Cho nên vừa nhìn thấy người của phái Không Động nhảy vào vòng chiến bọn họ cũng liền la lên vung gươm múa đao chuẩn bị động thủ.

Hàn Dũ Lý từ nãy giờ chống kiếm xem đấu, thấy vậy liền lên tiếng hỏi:

- Các ngươi muốn gì?

Đại Lĩnh tứ ác, Hắc Bạch song sát cho đến bọn hắc y đạo sĩ Không Động cùng đồng thanh nghiến răng la lớn:

- Chúng ta muốn trí mạng cùng bọn chúng!

Độc Tý Hổ và Hắc Sát Thần nghe vậy liền cười gằn nói:

- Hay lắm, nếu cứ lượm từng tên một e rằng đến sáng, chi bằng lùa một lần đỡ tốn thời gian. Hắc.. hắc... quả là ông chúng mày cầu cũng không được...

Chưa nói dứt, bỗng nghe Hàn Du Lý hét lớn:

- Không được, có mặt bổn cô nương tại đây các người tuyệt đối không được hỗn đấu.

Chính ngay lúc ấy, đột nhiên một tiếng tiêu vút lên vang dài trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng tiêu du dương nhưng hàm chứa một uy lực khiến người nghe phải rùng mình.

Toàn trường vừa nghe tiếng tiêu bất giác biến sắc, nhất nhất quay đầu nhìn về hướng đường cái nơi phát ra tiếng tiêu, ấy chưa thấy người nhưng ai cũng phải hiểu rằng người này nhất định là một cao thủ hàng nhất lưu võ lâm.

Bấy giờ chỉ nhìn thấy ngoài xa trăm trượng, trên bãi trống hoang dã hai bóng người vút tới, một vận đồ xám đen, một vận đồ trắng bạc, hiển nhiên bọn họ đang phóng về hướng này Phong Lôi Quải bỗng nhiên vui mừng:

- Minh chủ đến!

Bọn Ngộ Không còn chưa hay biết chuyện Châu Tước Ngọc Nữ Nguyễn Ái Linh dẫn dụ Giang Ngọc Phàn ra khỏi khách điếm, cho nên lúc này nhìn thấy bên cạnh Giang Ngọc Phàn còn có thêm một bóng người thấp bé thì không hiểu thế nào, đều ngẩn người ra. Chung Ngọc Thanh đương nhiên hiểu rõ người theo chân Giang Ngọc Phàn là ai, thế nhưng nàng đã hiểu rõ lòng chàng yêu mến ai?

Giang Ngọc Phàn thấy Hàn Dũ Lý mặt hầm hầm đứng cầm kiếm nhìn trừng mình thì sững cả người, đưa mắt nhìn tiếp thấy ba thi thể không toàn thây thì càng kinh ngạc hơn. Chàng đưa mắt nhìn bọn Phong Lôi Quải trầm giọng hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Ngộ Không lập tức cung kính đáp:

- Bọn họ bị Đa Tý Ôn Thần xúi giục, liền theo chân Võ Đang tam kiếm đến đòi Vạn Diễm bôi gì đấy ở Minh chủ....

Giang Ngọc Phàn chau mày, đưa mắt nhìn lại trường đấu, cảm thấy hơi khó hiểu:

- Võ Đang tam kiếm đâu?

Ngộ không tiếp tục đáp:

- Hàn cô nương giết chết Trương Thiệu Từ...

Vừa nói vừa chỉ tay vào thi thể Trương Thiệu Tù nằm dưới đất, lại tiếp:

-... Chém dứt tai Ngô Đức Tính, hớt búi tóc Huyền Hồng. Bọn Huyền Hồng sợ chuồn mất rồi!

Giang Ngọc Phàn nghe Hàn Dũ Lý ra giết Trương Thiệu Từ, một trong Võ Đang tam kiếm thì trong lòng vừa lo lắng kinh hoảng, bất giác quay đầu lại nhìn chăm cô ta.

Vừa nhìn liền thấy Hàn Dũ Lý mặt trắng ra, mắt trợn trừng nhìn chăm vào Nguyễn Ái Linh đang đứng cạnh chàng, thanh Đằng Long nhuyễn kiếm không ngừng rung lên.

Thế nhưng Châu Tước Ngọc Nữ Nguyễn Ái Linh vẫn mãi tròn mắt kinh ngạc nhìn cảnh toàn trường, tuyệt nhiên không biết có một đôi mắt thù địch đang chăm nhìn mình.

Phong Lôi Quải lịch lãm giang hồ nhìn tình này không chừng dễ xảy ra một trận tình chiến giữa Hàn Dũ Lý và Nguyễn Ái Linh cho nên liền kéo về chính đề:

- Minh chủ, Đa Tý Ôn Thần Đặng Thiên Ngu không mà nói có, bịa đặt thành chuyện, thật là hiểm ác. Những vị bằng hữu nào mắc kế lão ta xem như tự gây thù kết oán, hy vọng Minh chủ cho bọn họ một sự công đạo!

Giang Ngọc Phàn “hừ” một tiếng, đưa mắt nhìn bọn Hắc Bạch song sát thấy tên nào mặt lấy cũng dữ tợn, trong tay lại đang lăm lăm binh khí bất giác buột miệng cười nhạt trầm giọng hỏi:

- Vị nào muốn đòi Vạn Diễm bôi ở tại hạ?

Đồ lão đại của Hắc Bạch song sát được tiếng là giảo hoạt nhất, lúc ấy vừa nghe hỏi liền nhạy bén tìm thấy sinh lộ, liền đưa tay lên cản bọn Đại Lĩnh tứ ác mới nhìn lên Giang Ngọc Phàn trầm tĩnh hỏi:

- Dám hỏi Giang minh chủ, Vạn Diễm bôi có đúng nằm trong tay các hạ không?

Bọn Ngộ Không phập phồng đưa mắt nhìn nhanh Giang Ngọc Phàn nào ngờ chàng khẳng khái đáp không chút do dự:

- Không sai chính đang nằm trong người tại hạ!

Hắc Sát lão đại biết không ổn rồi, thế nhưng đã lỡ hỏi đành phải theo nên cố lớn tiếng điềm tĩnh nói tiếp:

- Lúc này không phải là lúc chúng ta nói đùa, nếu tin tức này truyền ra ngoài giang hồ từ nay trở đi Du Hiệp Đồng Minh của các hạ náo nhiệt hẳn lên đấy!

Giang Ngọc Phàn cười ha hả nói:

- Đêm nay há các người còn mơ tưởng rời khỏi hoang mộ này để phao đồn ra ngoài sao?

Hắc Sát nghe xong giật thót mình, sửng sốt cả người. Đại Lĩnh tứ ác thấy đã đến tuyệt lộ, liền cùng khua đao thét lớn:

- Đồ lào đại không dài dòng cùng bọn chúng, người đời có sống trăm tuổi cũng chết, chết sớm đầu thai sớm. Lên! Đêm nay trí mạng với chúng một phen!

Giang Ngọc Phàn lại cười kha khả:

- Hay lắm, bổn thiếu gia thích tính khí như bốn nhà ngươi.

Nói rồi, đưa mắt nhìn bọn Ngộ Không trầm giọng ra lệnh:

- Các ngươi tránh ra xa một chút!

Gần như cùng lúc bọn Ngộ Không “dạ” ran một tiếng, nhảy lui ra ngoài, thì bên này bọn Đại Lĩnh tứ ác cùng Hắc Bạch song sát và hắc y đạo nhân phái Không Động hò hét trợ uy cho nhau, cùng vung đao vung kiếm nhảy vào vây lấy Giang Ngọc Phàn. Châu Tước Ngọc Nữ Nguyễn Ái Linh trong lòng ưu ái quan tâm Giang Ngọc Phàn cho nên vừa mấy thế buột miệng tha thiết la lên:

- Giang ca ca cẩn thận!

Trong lúc Nguyễn Ái Linh la lên, thì thân hình Giang Ngọc Phàn đã như ánh chớp xẹt vào giữa bọn Đại Lĩnh tứ ác, mọi người chỉ kịp nhận ra một vệt hồng quang lóe lên rồi tắt ngấm ngay...

Hàn Dũ Lý từ đầu đến giờ cứ đứng trừng mắt đầy phẫn hận, nhưng lúc này bất giác thấy Giang Ngọc Phàn ra tay cũng buộc miệng thốt lên “Oái”! Gần như cùng lúc tiếng thốt đầy kinh ngạc của Hàn Dũ Lý thì trên đấu trường vang lên mấy tiếng rú thảm thiết...

Đứng bên ngoài xem nhiều người la lên kinh hoảng, vì chính ngay lúc mấy tiếng rú thảm ấy, là bốn chiếc đầu của bọn Đại Lĩnh tứ ác bị tiện ngọt lìa khỏi cổ văng lên cao rồi rơi xuống lăn lóc trên đất, bốn thi thể không đầu đổ xuống!

Cực nhanh! Mọi chuyện xảy ra gần như trong nháy mắt. Mọi người vừa nhìn một chiêu đầu từ chiếc Thiết Cốt phiến của Giang Ngọc Phàn đã lấy đầu bốn tên Đại Lĩnh tứ ác, còn chưa hết sững sờ thì đã nghe “vù” một tiếng chiếc Thiết Cốt phiến trong tay chàng lại vung lên lần thứ hai.

Tuy đứng cách hai ba trượng, nhưng Hàn Dũ Lý vừa Nguyễn Ái Linh vẫn bị dư phong từ ngọn Thiết Cốt phiến trong tay Giang Ngọc Phàn phát ra làm chao đảo thân hình. Trong bọn Ngộ Không mười một người, ngoại trừ một mình Chung Ngọc Thanh còn lại đều bị kình lực phát ra rát cả mặt, người nào cũng lảo đảo thoái tiếp lùi về sau thêm mấy trượng nữa.

“Á... Á... Á...” trong đấu trường lại vang lên nhiều tiếng rú thảm, bọn hắc y đạo nhân phái Không Động, tên nào tên nấy hai tay buông binh khí chới với trong không trung đầu đã lìa khỏi cổ tự lúc nào!

Hắc Bạch song sát vốn tưởng tìm đường tháo thân mà lập kế dương đông kích tây, không ngờ tình hình lại bi đát đến thế, lúc vừa nhìn thấy Giang Ngọc Phàn ra tay lấy mạng bọn Đại Lĩnh tứ ác thì cả hai ngầm ra hiệu cho nhau rồi nhún thân tháo chạy.

Giang Ngọc Phàn ra chiêu thần tốc lấy đầu mười mấy tên, giờ quay người định tiếp tục thanh toán hết bọn Hắc Bạch song sát không ngờ vừa quay đầu đã thấy chúng co giò phóng như bay.

Bấy giờ chàng càng phẫn nộ thét lớn một tiếng rồi thi triển không công thượng thừa xoẹt một cái như điện chớp đã đến sau lưng chúng, ngọn Thiết Cốt phiến xòe ra, “vù” một tiếng.

Bạch Sát lão nhị chạy sau nên lĩnh đủ ngọn Thiết phiến, rú lên một tiếng đầu lìa khỏi cổ. Gần như đồng thời. Giang Ngọc Phàn phóng chưởng đánh thẳng tiếp Hắc Sát lão đại “bốp” một tiếng... kèm theo tiến rú thảm khốc, cả người lão ta bị đẩy văng ra xa ngoài mười trượng, rơi đánh phịch trên đất chết tốt!

Giang Ngọc Phàn mặt còn đầy sát khí hét dài một tiếng như đẩy hết phẫn uất ra khỏi người, “phạch” một tiếng thâu hồi ngọn Thiết phiến, tung người quay trở lại nguyên vị.

Bọn Ngộ Không lúc này mới trấn định nổi thần trí chạy vây lại; nhưng lúc này đấu trường thành một bãi xác người mùi tanh tưởi xông lên khủng khiếp.

Giang Ngọc Phàn nhìn thấy từ đầu đến giờ Hàn Dũ Lý và Nguyễn Ái Linh vẫn đứng nguyên chỗ, không hề di động bởi lãnh phong, và cả những mùi tanh tưới này cũng không làm cho hai cô ta khó chịu, đủ thấy con họ cả hai trong người đều hoài kỳ công tuyệt học.

Thế nhưng, đến ngay như Chung Ngọc Thanh vốn võ công không phải hạng thượng thừa mà vẫn đứng y nguyên vị trí điều này chẳng những khiến Giang Ngọc Phàn cảm thấy khó hiểu, mà ngay bọn Ngộ Không cũng không khỏi bất ngờ. Thực ra, chuyện này chính ngay bản thân Chung Ngọc Thanh, nàng cũng cảm thấy không hiểu nổi!

Giang Ngọc Phàn trong đầu lóe lên một suy nghĩ liền tung người lướt tới mặt Chung Ngọc Thanh. Chàng vừa nghĩ nguyên nhân có lẽ là do mấy hôm trước nàng được uống rượu trong chiếc Vạn Diễm bôi.

Bấy giờ bọn Ngộ Không cũng liền vây chạy lại. Chính ngay lúc ấy bỗng một giọng nữ the thé đầy tức giận thét lên:

- Ngươi lên đây!

Không nói cũng biết đó là tiếng của Hàn Dũ Lý, mọi người ngoái đầu nhìn lại thấy cô ta đứng đơn độc một mình chống kiếm mắt ngầu đỏ nhìn về phía bên này.

Phong Lôi Quải hiểu ra nguyên nhân là cô ta bị bỏ rơi một mình, đang định lên tiếng thì đã nghe Giang Ngọc Phàn trầm giọng hỏi:

- Hàn cô nương có chuyện gì muốn nói?

Hàn Dũ Lý bản tính kiêu ngạo không chịu khách khí tế nhị, gằn giọng:

- Ta bảo ngươi qua đây!

Giang Ngọc Phàn mày kiếm nhíu lại tỏ ý khó chịu thế nhưng cuối cùng thấy không nên chấp nhặt thái độ vô lễ của cô ta định nói gì với bọn Ngộ Không thì lập tức nghe Nguyễn Ái Linh từ đầu im lặng lên tiếng:

- Hừ! Con người ngươi mới thật kỳ quặc, làm gì lại chăm mắt nhìn ta dữ vậy..?

Nghe đến đó, Phong Lôi Quải giật mình vội vàng tiến lên thấp giọng nói với Nguyễn Ái Linh:

- Nguyễn cô nương, đều là người một nhà cả thôi!

Bên kia đã nghe giọng Hàn Dũ Lý phát nộ:

- Á..., mắt của  ta thì ta thích nhìn ai mặc ta, người quyền gì hỏi hả?

Giang Ngọc Phàn nhìn tình hình không ổn sơn hai vị cô nương này ẩu đả nhau, liền quay lại đối mặt với Hàn Dũ Lý nói:

- Hàn cô nương, có gì xin cứ nói ra cho, tại hạ hà tất phải sang bên kia!

Nào ngờ Hàn Dũ Lý ương ngạnh nói:

- Không, ta chỉ muốn ngươi theo ta lui sau tấm bia kia nói chuyện!

Giang Ngọc Phàn nhíu chặt đôi mày kiếm thoáng chút trù trừ, quả thực trong lòng chàng đã hâm mộ Hàn Dũ Lý. Cô ta không những khi cuời xinh đẹp mỹ lệ, mà ngay cả luúc này đây đang tức giận vẫn toát lên vẻ khả ái khác thường.

Thế nhưng lúc này trước mặt đông người mà còn là thủ hạ của mình, chàng không thể nào theo ý Hàn Dũ Lý răm rắp cho nên trầm giọng nói:

- Có chuyện gì cô nương cứ thẳng thắn nói ra cho, mọi người đây đều là một nhà không cần né tránh.

Hàn Dũ Lý đứng lặng người, hồi lâu thở dài một tiếng, lạnh giọng nói:

- Chiếc “Thiết Cốt phiến” trong tay ngươi là của ta!

Lời này vừa dứt, tất cả toàn trường đều sững người.

Phong Lôi Quải nhìn thấy Giang Ngọc Phàn vừa nghe câu này mặt biến sắc như phẫn khí, sợ chàng không nén nổi giận làm tổn thương hòa khí với Hàn Dũ Lý. Bởi vậy ông tiến đến ôm quyền định nói gì, không ngờ Giang Ngọc Phàn đã lấy lại bình tĩnh, chìa chiếc quạt ra ngăn ông ta lại, rồi nhìn Hàn Dũ Lý trịnh trọng nói:

- Làm sao biết được chiếc quạt trong tay tại hạ là của cô nương?

Bọn Ngộ Không nhìn thấy thái độ thần tình của Giang Ngọc Phàn biết nội tình tất có căn nguyên.

Nguyễn Ái Linh ngược lại cũng từ thần thái của bọn Ngộ Không mà đoán được Giang Ngọc Phàn và Hàn Dũ Lý nhất định có quen biết nhau, cho nên mới dằn cơn giận vừa rồi đối với Hàn Dũ Lý, đồng thời lắng nghe bọn họ nói chuyện, nghĩ rằng giữa họ tất có mối quan hệ mật thiết.

Lúc này đã nghe Hàn Dũ Lý đáp:

- Ta nhận ra đó là chiếc “Hồ Lô phiến”

Giang Ngọc Phàn ngạc nhiên “ồ” lên một tiếng nhướng mắt hỏi:

- Chiếc “Hồ Lô phiến” này thế nào?

- Nó có biến hóa! - Hàn Dũ Lý đáp ngay

Giang Ngọc Phàn vừa nghe, quan tâm hỏi tiếp:

- Biến hóa thế nào?

Hàn Dũ Lý có chút ngần ngừ nói:

- Một ngày biến hóa đến ba lần....

Giang Ngọc Phàn vội hỏi dồn:

- Biến hóa ba lần là làm sao?

Hàn Dũ Lý lúc này hít một hơi dài, cao giọng nói:

- Ngày sắc tía, đêm sắc hồng, bình minh và hoàng hôn lại là màu da cam!

Giang Ngọc Phàn vừa nghe xong bất giác xúc động ôm quyền, phấn chấn nói:

- Mẫu thân bà ngoại tôi “Tái thượng lão lão” cũng có họ Hàn, những tưởng cô nương phải có thân thích thế nào với cố ngoại tôi, nhưng không biết cô nương.....?

Nào ngờ chàng nói xong đã thấy Hàn Dũ Lý lắc đầu nói:

- Tôi không biết “Tái thượng lão lão” tiền bối, cũng chưa từng nghe sư phụ nói qua...

Giang Ngọc Phàn nghe vậy, vội vàng nói:

- Điều này tuyệt đối không sai, bà cố ngoại tôi quả thực họ Hàn.

Phong Lôi Quải đứng bên cạnh thấy vậy liền cung kính lên tiếng xen vào:

- Minh chủ, nơi này hoang mộ nói chuyện không tiện, hay là Hàn cô nương cùng trở về khách điếm nói chuyện kỹ hơn!

Giang Ngọc Phàn cảm thấy có lý, lập tức nhìn Nguyễn Ái Linh giới thiệu:

- Ái Linh muội nhanh đến đây bái kiến Hàn Dũ Lý cô nương, vai vế cô ta không chừng còn lớn hơn ta.

Hàn Dũ Lý nghe Giang Ngọc Phàn xưng hô một cách thân mật như vậy với Nguyễn Ái Linh thì trong lòng đã ghen ghét, giờ đây lại nghe Giang Ngọc Phàn nói mình có thể có vai vế lớn hơn chàng một bực thì lập tức lớn tiếng la lên:

- Không thể có!

Thế nhưng, Nguyễn Ái Linh đã dịu dàng thi lễ nói:

- Nguyễn Ái Linh tham kiến cô nương!

Giang Ngọc Phàn đứng bên cạnh lại giải thích:

- Ái Linh muội đây chính là nhi nữ độc nhất của vị lão Hồ chủ “Hồng Trạch hồ” Nguyễn bá bá, sau này mong cô nương chiếu cố nhiều!

Hàn Dũ Lý không ngờ vô tình nhận Thiết phiến vật gia truyền chí bảo lại làm cho khoảng cách giữa cô ta và Giang Ngọc Phàn kéo dài ra thêm ngàn dặm, trong lòng vừa bực tức vừa khó chịu.

Cứ nghĩ, nếu như lời Giang Ngoặc Phàn là đúng “Tái Thượng lão lão” là người có hàng vai vế lớn hơn Hàn Dũ Lý một bực. Giang Ngọc Phàn nhất định phải là cháu của cô ta, thì đó chẳng phải là khoảng cách biệt tình cảm giữa hai người sao?

Nhưng trong tình cảnh này đối phương cung kính thi lễ ra mắt như vậy cũng đành trả lễ, nghĩ vậy cô ta thâu kiếm, đưa quyền hoàn lễ, rồi tự giới thiệu sơ thân thế

Giang Ngọc Phàn để cho hai bên giới thiệu làm quen xong mới thúc giục:

- Những người còn lại cứ về khách điểm chúng ta làm quen sau. Hàn cô nương “mời”!

Hàn Dũ Lý cảm thấy hơi lúng túng, không đi thì cô ta không đành rời xa người mà trong lòng đã ôm ấp yêu thương mà nếu như ra nói rõ toàn bộ sự thực, cô ta nghiễm nhiên trở thành bà “dì họ” của Giang Ngọc Phàn thì sao đây.

Tuy trù trừ suy nghĩ là vậy, nhưng chân lại theo bản năng cất bước theo chân bọn Giang Ngọc Phàn rời khỏi mộ địa.

Vào đến trong thành, đèn đuốc phần lớn đã tắt, thỉnh thoảng mới còn bắt gặp vài ánh đèn hắt ra từ của số những nhà có việc phải thức khuya.

Về tới khách điếm, vào hoa viên thì bắt gặp hai tên tiểu nhị đang dọn dẹp bát đũa xong vẫn còn đứng đợi họ.

Phong Lôi Quải lập tức căn dặn chúng mang thêm bát đũa mà, đồng thời làm thêm vài món thức nhắm và một bình rượu ngon.

Khi tất cả đã ngồi vào bàn theo thứ tự thì Giang Ngọc Phàn mới tiếp tục giới thiệu mười một tay hung sát thuộc hạ của chàng với Hàn Dũ Lý và Nguyễn Ái Linh.

Giang Ngọc Phàn ngồi chính tọa, Hàn, Nguyễn hai vị cô nương ngồi hai bên tiếp chàng. Qua một tuần rượu, Phong Lôi Quải đặt chén xuống, nhìn Hàn Dũ Lý vẻ quan tâm hỏi:

- Xin mạo muội hỏi Hàn cô nương, cứ theo như lời của Từ Huy bà bà thì cô nương về ở với bà ta từ lúc mới lọt lòng, vậy làm sao vừa nhìn thấy chiếc Thiết phiến trên tay Minh chủ đã nhận ra ngay là vật tổ truyền gia bảo?

Hàn Dũ Lý nghe hỏi sắc mặt sầm đi, vẻ trân trọng nói:

- Khi tôi khôn lớn mới được nghe những lời trong di thư của cha mẹ tôi, trong nhà tôi vốn có cả thảy ba bảo vật gia truyền..

Nguyễn Ái Linh vừa nghe vậy quan tâm hỏi:

- Ba bảo vật tổ truyền ấy, không biết Hàn côn nương có thể nói ra cho mọi người nghe không?

Hàn Dũ Lý gật đầu, nói:

– Ba vật chí bảo tổ truyền nhà tôi là: Tử Ngọc thoa, Đằng Long kiếm và Hàn Ngọc phiến. Nghe nói Tử Ngọc thoa và Hàn Ngọc phiến thời còn ông cố tôi đã tặng cho hai vị cô tổ mẫu khi xuất giá là vật hồi môn.

Phong Lôi Quải nghe nói chợt nhớ đến một người bèn nghiêm túc hỏi:

- Xin được hỏi cô nương, năm xưa vị danh chấn võ lâm là “Ngọc Phiến Long Kiếm” Hàn Thiên Tường đại hiệp có quan hệ như thế nào với cô nương?

Hàn Dũ Lý nghe hỏi mặt nghiêm lại trịnh trọng đáp:

- Đó chính là tổ phụ của tôi, nghe nói lúc thân phụ tôi còn nhỏ thì tổ phụ đã bị người của phái Võ Đang sát hại, về sau này khi cha mẹ tôi sinh tôi mới chừng nửa năm thì cũng lại bị người của Võ Đang ngầm hạ độc thủ.

Phong Lôi Quải thấy Hàn Dũ Lý càng nói sắc mặt càng tái nhợt vì phẫn uất trong đôi mắt hằn lên sát khí, ông chợt hiểu ra nguyên nhân tại sao khi còn ở vùng hoang mộ cô ta ra tay tàn độc như vậy với bọn Võ Đang tam kiếm. Nhưng lúc này ông nghĩ không nên để cô ta đi quá xa, bèn vội chuyển câu chuyện trở lại chính đề:

- Xin hỏi lại là cô nương làm sao chỉ bằng vào lời di chúc của lệnh tôn mà vừa nhìn thấy Thiết phiến trên tay Minh chủ đã nhận ra là bảo vật tổ truyền gia bảo?

Hàn Dũ Lý không chút do dự, đáp:

- Bởi vì năm mười bốn tuổi không ngày nào là không đọc vài lần bức thư của cha tôi, cho nên từng câu từng chữ trong di thư ăn vào máu huyết của tôi mà không bỏ xót một chữ. Lúc ấy Minh chủ vừa đem Chiếc Thiết phiến ra, tôi tợ hồ như buột miệng la lên vì không những phát hiện sắc tía trên thân nó mà còn thấy nó rất giống chiếc hồ lô.

Bọn Ngộ Không hiểu ra Hàn Du Lý dù chưa một lần nhìn thấy Thiết phiến gia bảo thế nhưng vì từ nhỏ hình ảnh tự tưởng tượng ra mỗi lần đọc di thư của thân phụ cô ta nên mới hình dung được chiếc Thiếc phiến là như thế nào. Bởi vậy khi vừa bắt gặp đã buộc miệng mà la lên.

Đến như chuyện cô ta ra tay với bọn Võ Đang tam kiếm, giết chết Trương Thiệu Từ, hủy tai và búi tóc ra bọn Ngô Đức Tĩnh và Huyền Hồng, tự nhiên phải là do thù hận sâu xa trước đó. Nhưng có một điều Hàn Dũ Lý ra tay nặng nhẹ khác nhau, hiển lộ rõ cô ta ra tay không hoàn toàn là vì thù hận. Nếu không thì làm sao chỉ cảnh cáo bọn Ngô Đức Tĩnhh mà nếu muốn thì với kiếm thuật của cô ta lấy mạng bọn ho dễ như trở bàn tay.

Mọi người còn đang chìm vào suy nghĩ thì nghe Hàn Dũ Lý lên tiếng vẻ áy náy:

- Vừa rồi tôi đã nói ra hết, trong lòng tự nhiên cảm thấy lo lo mà hối hận...

Giang Ngọc Phàn ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao?

Hàn Dũ Lý má phấn phớt hồng lên, có lẽ thẹn thùng nói:

- Lúc ấy bởi vì trong lòng tôi có chút bực tức mà nói vậy chứ thực ra không hề quả quyết chắc được!

Giang Ngọc Phàn cười tươi hỏi đùa:

- Bây giờ thì không còn lo lắng chứ!

Hàn Dũ Lý cúi gầm đầu e thẹn một lúc mới ngẩng lên nhìn Giang Ngọc Phàn đôi ánh mắt chứa đầy tình cảm.

Phong Lôi Quải nhìn thấy thần thái của Nguyễn Ái Linh và Chung Ngọc Thanh có chút lúng túng, bèn nhìn Hàn Dũ Lý nửa cười nửa đùa nửa thật nói:

- Hiện tại Hàn cô nương lo nhất là quan hệ vai vế và cách xưng hô với lại Minh chủ chúng tôi?

Hàn Dũ Lý tính tình vốn ương bướng nhưng lại thẳng thắn cương trực, lại thêm Phong Lôi Quải nói một câu trúng đích tim đen nàng, cho nên bất giác gật đầu lia lịa, buộc miệng nói:

- Không sai tôi chính đang áy náy điều này!

Một câu này thốt ra đến như đần đần ngốc ngốc như bọn Cảm Cô và Hắc Sát Thần cũng bụm miệng cười thầm.

Thế nhưng và nhưng người lịch duyệt giang hồ như bọn Nhất Trần, Ngộ Không thì thấy đấy mới chính là điểm đáng yêu của Hàn Dũ Lý, nàng thẳng thắn trung thực không quanh co, đây cũng chính là chân tình của nàng.

Nữ nhân dù sao cũng rất nhạy cảm và thẹn thùng, nên Hàn Dũ Lý nhận thấy có nhiều người cố nhịn cười, mặt đỏ ửng lên nó cúi gầm đầu.

Nguyễn Ái Linh và Chung Ngọc Thanh thì lại rất chú ý vấn đề này, vì vai vế của Hàn Dũ Lý như thế nào thì có quan hệ đến bọn họ. Giả như Hàn Dũ Lý đúng là có vai vế cao hơn Giang Ngọc Phàn một bậc thì nghiễm nhiên trở thành dì họ của chàng đồng thời cũng có nghĩa là con đường trở thành ngôi vị thiếu phu nhân Cửu Cưng bảo ít đi một người, mà lại là một người vừa tài vừa sắc.

Còn nếu như vai vế đồng đẳng, thì Hàn Dũ Lý chỉ có thể là chị em họ dì với Giang Ngọc Phàn mà thôi. Cứ như quan hệ thân thiết như vậy thì rất bất lợi cho bọn họ. Vì vậy cả mà cả hai đều ngưng thần chăm chú nhìn Phong Lôi Quải không biết nói thế nào.

Lúc ấy Phong Lôi Quải sảng khoái nói tiếp:

- Ba bảo vật tố truyền của quý gia cô nương, có thể nói từ nay đã tìm lại được...

Lời chưa dứt Hàn Dũ Lý đã ngẩng nhanh đầu lên chăm chú hỏi lại:

- Nói như vậy, “Tử Huyết ngọc thoa” cũng có ngay tại đây sao?

Phong Lôi Quải mỉm cười lắc đầu:

- Không, mà hiệu đang ở trên người Tiêu nữ đại hiệp, lệnh đường Giang minh chủ!

Hàn Dũ Lý vừa nghe mặt hoa biến sắc bất giác buột miệng la lên:

- Sao? Ông nói vậy nghĩa là Giang minh chủ phải là chú họ của tôi?

Phong Lôi Quải biết Hàn Dũ Lý chưa nghe hết ông ta nói cho nên hiểu nhầm, lắc đầu cải chính:

- Không phải, thân mẫu của Giang minh chủ họ Tiêu, bà ngoại của Giang minh chủ mới chính là họ Hàn...

Hàn Dũ Lý nghe đến đó lòng rộn lên, không đợi hết câu hỏi ngay:

- Ý ông nói...?

Phong Lôi Quải không chút do dự, đáp:

- Tôi muốn nói bà ngoại Minh chủ chính là cô bà của Hàn cô nương, như vậy Minh chủ phải là biểu đệ của cô nương

Hàn Dũ Lý nghe câu này mừng khôn xiết, nàng không kìm nổi xúc động bất tri bất giác giang tay ôm chầm lấy Chung Ngọc Thanh luc ấy đang đứng kế bên run giọng sung sướng:

- Tôi thật vô cùng vui mừng!

Nguyễn Ái Linh thông minh lanh lợi, liền tiến lên chúc mừng:

- Tỷ tỷ tâm nguyện đạt thành, tiểu muội xin thành tâm chúc mừng!

Hàn Dũ Lý tợ như sực trấn tĩnh lại tinh thần, vội buông người Chung Ngọc Thanh ra, mặt hoa có chút hổ thẹn, vội vàng chấp tay hoàn lễ:

- Đa tạ Linh muội!

Chung Ngọc Thanh huệ trí tuyệt vời, đương nhiên cũng không khi nào bỏ qua cơ hội kết thân này, liền đứng lên tươi cười chúc tụng.

Hàn Dũ Lý thấy vậy thẳng thắn nhoẻn miệng cười nói:

- Du Hiệp Đồng Minh các người xưng hô nhau huynh đệ, tỷ muội tôi hiện tại cũng như là một thành viên trong Đồng Minh, vậy cứ theo tuổi tác mà xưng hô, tôi phải gọi cô nương là Chung tỷ tỷ mới phải....

Nghe thế, tất cả mọi người đều nâng chén chúc mừng sự gia nhập tự nguyện của Hàn Dũ Lý.

Thế nhưng, song song với việc hưởng ứng thì bọn họ lại ngầm lo lắng cho mối họa sau này có thể xảy đến, đó chính là việc Hàn Dũ Lý đã ra tay giết chết Trương Thiệu Từ đệ tử tâm truyền của Chưởng môn Võ Đang, nàng gây họa thì mối họa ấy trở thành mối họa chung cho cả “Du Hiệp Đồng Minh”.

Lại còn một điều, giờ đây trong Du Hiệp Đồng Minh tăng thêm một nhân vật tài trí song toàn đúng là đáng mừng. Nhưng ngược lại còn chưa biết nên bố trí chức vụ cho Hàn Dũ Lý mới xứng đáng đây. Tuy rằng Du Hiệp Đồng Minh hiện giờ đến một tốt binh cũng không có, nhưng họ hy vọng một ngày chấn hưng lên, trở thành một môn hộ lớn mạnh hơn bất cứ môn hộ đương đại nào.

Sau một hồi nâng ly chúc tụng, Nhất Trần đạo nhân là người hiểu rõ nhất về tính khí con người của vị Chưởng môn Võ Đang, bèn nhìn Hàn Dũ Lý quan tâm hỏi:

- Hàn cô nương năm xưa các đại môn phái có lần vì chuyện lệnh tổ là “Ngọc Phiến Long Kiếm” bị hại mà tổ chức một cuộc “Long đầu đại hội”, không biết trong di thư của lệnh tôn từng nói đến sự kiện này.

Hàn Dữ Lý vừa nghe hỏi nụ cười trên mặt hoa vụt biến mất, thay vào đó là thần sắc kinh ngạc nhìn chăm vào mắt Nhất Trần hỏi ngược lại:

- Không sai, từng có nói đến sự kiện này. Thế nhưng không biết tại sao đạo trưởng lại hỏi đến vấn đề này?

Nhất Trần đạo nhân không đáp, mà tiếp tục nói:

- Nghe nói năm xưa vị Chưởng môn Võ Đang và lệnh tôn từng ngầm ước với nhau một hiệp định...

Chưa nghe xong câu, Hàn Dũ Lý đã biến sắc, bất giác đứng dậy giọng đầy phẫn nộ hỏi:

- Gì? Chẳng lẽ ông chính là đệ tử của phái Võ Đang?

Cả bọn Giang Ngọc Phàn đều ngẩn người không khí vui vẻ phút chốc trở nên căng thẳng, bởi một là mười hai nhân vật đầu tiên trong Du Hiệp Đồng Minh này tuy coi nhau như huynh đệ thủ túc, thế nhưng chưa từng hỏi cặn kẽ nhau về môn phái sư thừa.

Giang Ngọc Phàn cũng cảm thấy lúng túng khó hiểu, hỏi:

- Sư môn của Tả hộ pháp là...?

Chưa hỏi xong Nhất Trần đạo nhân đã nghiêm sắc mặt nói:

- Minh chủ xin yên tâm, sư môn thuộc hạ tuyệt đối không quan hệ đến Võ Đang. Thuộc hạ hỏi ra điều này cũng chỉ là vì“Du Hiệp Đồng Minh của chúng ta...

Hàn Dũ Lý thấy Nhất Trần nói rất chân thành liền hiểu tâm ý của ông, bèn trầm giọng nói:

- Chuyện tôi giết chết đệ tử Chưởng môn Võ Đang cứ để một mình tôi chịu trách nhiệm, không liên can gì đến Du Hiệp Đồng Minh.

Giang Ngọc Phàn nghe đã hiểu ra, nhíu mày nói:

- Làm sao như vậy được, biểu thư giờ gia nhập Du Hiệp Đồng Minh thì cũng là huynh đệ tỷ muội trong Đồng Minh, từ nay về sau sướng cùng hưởng, hoạn nạn đồng chia. Phái Vò Đương nếu như không phái người tìm đến thì thôi, hễ mỗi khi tìm đến thì tất cả chúng ta cùng chung đối phó!

Phong Lôi Quải và Ngộ Không nhìn thấy thái độ vô cùng căm phẫn của Hàn Dũ Lý khi nói tới phái Võ Đang, giờ đây nghe Nhất Trần nói chuyện giữa Võ Đang và cha nàng từng có một hiệp định thì giận đứng cả lên, họ cảm thấy nội tình giữa song phương hẳn từng có một mối thâm cừu và quan hệ.

Cứ theo tình hình trước mắt thì tốt nhất không nên nhắc đến chuyện đệ tử Võ Đang bị giết, đồng thời cũng không tiện để nhắc lại chuyện quan hệ năm xưa giữa Võ Đang và cha của nàng.

Nghĩ vậy Phong Lôi Quải liền nhìn Giang Ngọc Phàn cung kính lên tiếng kéo lảng câu chuyện:

- Minh chủ, vừa rồi làm sao lại gặp được Nguyễn cô nương?

Giang Ngọc Phàn bỗng nhiên nghe hỏi lại chuyện này “Ồ” lên một tiếng, vội vàng nói:

- Chúng ta hiện tại không thể theo hướng cũ để truy đuổi Vạn Lý Phiêu Phong...

Vừa nghe đến đó Hàn Dũ Lý cong mày liễu không hiểu, hỏi:

- Sao? Chúng ta không truy đuổi Càn Khôn ngũ tà ư?

Giang Ngọc Phàn đưa tay tỏ ý Hàn Dũ Lý lên ngồi xuống, trở lại ghế rồi mới giải thích:

- Trước mắt truy theo “Vạn Lý Phiêu Phong” quan trọng hơn là Càn Khôn ngũ tà

Hàn Dũ Lý nghe vậy lập tức nghiêm mặt nói:

- Chúng ta hiện tại truy theo bọn Càn Khôn ngũ tà, nếu có thêm sự giúp sức của sư phụ tôi và bốn vị sư thúc thì quả là chuyện dễ như trở bàn tay, nếu như để bọn chúng trở lại Đại Tuyết sơn rồi thì coi như để lỡ mất một cơ hội.

Giang Ngọc Phàn vẫn kiên quyết như cũ nói:

- Nhưng hiện tại việc truy theo Vạn Lý Phiêu Phong là tối quan trọng, còn nguyên nhân tại sao thì rồi tôi sẽ nói cho thư thư hiểu?

Hàn Du Lý thấy thái độ của chàng như vậy cũng không tiện nói gì thêm..

Ngộ Không khi ấy mới tiếp tục quan tâm hỏi:

- Minh chủ, có phải Nguyễn cô nương đã mang lại tin tức gì không?

Giang Ngọc Phàn gật đầu, rồi nói vội:

- Hiện tại Mã gia gia đang chờ tôi ở Nghi Hưng thành, muốn chúng ta giải tán Du Hiệp Đồng Minh, đồng thời mang tôi trở lại Cửu Cung bảo!

Bọn Đồng Nhân Phán Quan và Độc Tý hổ vừa nghe phẫn nộ trong lòng, thế nhưng nhìn thấy Giang minh chủ một mực tôn kính Tần Quải Chấn Cửu Châu Mã Vân Sơn; lại thêm Mã Vân Sơn chính là sư huynh của Phong Lôi Quải, cho nên bọn họ không dám xuất ngôn vô lễ. Đó là chưa nói không chừng Mã Vân Sơn đến đây theo chỉ mệnh của lão Bảo chủ Cửu Cung bảo, nhỡ xuất ngôn thất lễ thì chẳng phải là thất lễ với chính vị Minh chủ của họ đó sao!

Hắc Sát Thần cũng tâm trạng như vậy tìm một câu hỏi:

- Minh chủ có quyết định về hay không?

Gã vừa hỏi mong, đã nghe giọng Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa nguýt dài vẻ hiểu biết, nói:

- Mặt đần, Minh chủ nếu như có ý trở lại Cửu Cung bảo thì còn khi nào lại bảo chúng ta thay đổi hướng truy đuổi Vạn Lý Phiêu Phong?

Hắc Sát Thần tuy bị đốp một câu nhưng cũng không chấp nệ cười lên ha hả. Nhưng Trọc Tử Vương Vĩnh Thanh ngược lại mặt tỏ ra lo lắng hỏi:

- Thế từ đây đuổi theo hướng Tây thì chẳng phải là càng đi càng đến gần Cửu Cung bảo đó sao?

Một câu này nói ra, nhiều người cảm thấy có lý cùng nhao nhao la lên:

- Đúng thế, chúng ta đi về hướng ấy tự rất dễ gặp người của Cửu Cung bảo!

Giang Ngọc Phàn ngược lại cười nói tự nhiên:

- Không có gì nghiêm trọng, gia gia tôi thì chưa biết chuyện này còn thân mẫu tôi nghe có Phong Lôi Quải Lưu đường chủ đi theo bên cạnh thì cũng rất yên tâm...

Thế nhưng bản thân Phong Lôi Quải vẫn lo lắng nói:

- Minh chủ, tốt nhất chúng ta không nên chạm đầu với sư huynh của thuộc hạ.

Nguyễn Ái Linh bỗng nhiễn bật cười:

- Lưu đường chủ xin yên tâm. Giang ca ca đã phái tôi sáng ngày mai đi Hưng Nghi thành, một mặt đến gặp muội muội nói cho cô ta biết nguyên nhân tại sao chúng ta không thể trở lại Phi Phung cốc, một mặt nhờ Mã lão tổng quản giúp trùng hưng lại ngôi miếu hoang Tế Công trong Huệ Sơn. Lúc ấy thì Mã lão tổng quản có thuật phân thân cũng không thể đi tìm vị sư đệ Lưu đường chủ đâu!

Nghe vậy tất cả mới thở phào ra nhẹ nhõm, gật đầu chép miệng tán thưởng Minh chủ kế sách chu toàn. Bấy giờ bọn họ thương lượng hành động, cuối cùng quyết định theo đường làng nhỏ vượt qua Nghi Hưng thành, sau đó mới trở ra lộ quan lộ mà đi.

Sau khi bàn bạc xong, mọi người liền tạm về phòng nghỉ lưng. Phong Lôi Quải chu đáo căn dặn tiểu nhị thâu đêm tìm thêm một con ngựa tốt cho Hàn Dũ Lý ngày mai cưỡi.

Về chuyện tìm ngựa có chậm trễ, nên sáng hôm sau phải đến giờ Thìn bọn họ mới lên đường, chỉ riêng một mình Nguyễn Ái Linh thì theo lộ chính đi Nghi Hưng thành từ sớm.

Trên quan đạo, chợ mai đã thấy đông đúc những khách bộ hành và thương nhân họ bắt gặp trên đường đều tỏ ra vội vả khẩn trương. Thỉnh thoảng đây đó túm năm tụm ba bàn tán xôn xao, đặc biệt có nhiều người đổ dồn về cửa Bắc. Bọn Giang Ngọc Phàn biết nên thừa hiểu nguyên nhân chính là do mười mấy xác chết bên trong vùng hoang mộ thành Bắc.

Bởi vậy họ cứ lên đương ra khỏi thành như không thèm để ý. Thế nhưng khi ngang qua một đám đông đang bàn tán xôn xao bỗng nghe một người nói:

- Không thể tin nổi đang trời mùa hè nóng thế này mà tất cả các xác chết đông cứng lại, không hề thấy một giọt máu.

Vừa nghe câu này Giang Ngọc Phàn giật thót mình, bất giác ngoái đầu lại nhìn bọn Phong Lôi Quải.

Gần như cùng lúc, bọn Phong Lôi Quải cũng sững sờ người, đều chăm mắt nhìn chàng.

Nhất Trần đạo nhân lo lắng thúc ngựa nhanh lên bên chàng, vội hỏi:

- Minh chủ, thi thể phải đến bao giờ mới hết đông?

Giang Ngọc Phàn ảo não đáp:

- Cũng phải đến trưa!

Nghe câu này tất cả bọn Ngộ Không đều biết đã mắc phải một sai lầm nghiêm trọng.

Ngộ Không tựa hồ như chưa tin lắm, hỏi:

- Minh chủ, thực phải cần đến trưa sao?

Giang Ngọc Phàn rầu rầu nói:

- Có thể dùng “Xích Dương chỉ” hóa băng, thế nhưng lúc ấy, nhất thời tôi sơ xuất...

Nói chưa dứt thì Hàn Du Lý đã tự trách mình:

- Chuyện này phải trách tôi lúc ấy lẽ ra không nên cất miệng hỏi chuyện lai lịch Hàn Thiết phiến, bây giờ thì Giang đệ có đến đó cũng không còn kịp nữa rồi!

Phong Lôi Quải nhìn thấy đoàn người trên đường càng lúc càng đông đổ ra thành theo hướng nam, gật đầu nói:

- Bây giờ có lẽ ngoài hoang mộ đã đông nghịt người rồi. Minh chủ đi đến đó thì không khác gì lạy ông tôi ở bụi này

Chung Ngọc Thanh lo lắng nói:

- Minh chủ dùng Hàn Phách thần công giết bọn Đại Lĩnh trong chớp mắt, đó là điều ly kỳ, nhưng nếu có tay cao thủ giang hồ lão luyện nhìn thấy thì thế nào cũng đoán ra được chuyện này

Phong Lôi Quải gật đầu đồng tình, lo âu nói:

- Đó là đương nhiên, hiện tại có thể nói còn chưa biết bọn Đại Lĩnh tứ ác bị giết vào lúc nào. Thế nhưng chuyện này mỗi khi tung rộng ra ngoài hàng cao nhân võ lâm chắc chắn sẽ đoán ra người sử dụng Hàn Phách thần công là ai!

Trọc Tử bỗng nhiên lại cười lên đắc chí:

- Ài, cũng may chúng ta không để một tên nào sống sót cứ mặc cho bọn cao thủ giang hồ mò đoán!

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa trợn tròn mắt nhìn Trọc Tử chửi đổng:

- Mẹ mặt đần, lão đạo Huyền Hồng và Ngô Đức Tĩnh được tha chẳng lẽ chết nốt rồi sao?

Nghe câu này cả bọn đều ngớ người ra.

Hàn Dũ Lý mặt đỏ gay lên, hối hận:

- Biết vậy hồi tối đừng tha cho bọn Huyền Hồng thì hay biết mấy!

Cảm Cô từ đầu đến giờ cứ im lìm bỗng cũng lên tiếng góp một câu chí lý:

- Dẫu có giết bọn Huyền Hồng đạo nhân cũng bằng thừa, bởi vì đằng sau chúng còn có lão Đa Tý Ôn Thần xúi giục.

Nhất Trần đạo nhân nghe vậy hậm hực nói:

- Lão tặc Đặng Thiên Ngu này thực mưu mô xảo quyệt, thế nhưng nhất định có ngày ta sẽ cho hắn nếm mùi đau khổ!

Nói chuyện đến có cả bọn đã ra khỏi thành, tin tức truyền đi thực nhanh, trên đường từng nhóm ngưòi tụm năm tụm ba bàn tán chuyện mười mấy cái xác người trên mộ địa.

Đột nhiên bên đường một giọng thanh niên kinh ngạc vang lên:

- Ngụy lão bá có biết không? Trong đống tử thi đó có xác của Trương Thiệu Từ, một trong Võ Đang tam kiếm.

Một giọng cười già nua trỗi lên, nói:

- Võ Đang tam kiếm xưa nay cuồng ngạo tự đại, mục hạ vô nhân, lão hủ số biết bọn chúng rồi cũng có ngay nếm khổ đau. Chỉ có điều chết một còn hai chạy thoát sau này nhất định sẽ có sóng gió trổi lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích