Không Thể Quên Em
Chương 14

Edit : Ngân Nhi

Em nhớ tắm rửa cho sạch sẽ...... Nhớ tắm rửa cho sạch sẽ...... Tắm rửa cho sạch sẽ......

Lâm Uyển trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại câu nói kia......

Toàn thân cô cảm thấy không hề ổn chút nào.

Đây gọi là khai đao chờ chết đó sao?

Lâm Uyển ngày hôm sau thấp thỏm không yên, nhưng dù có thế nào đi chăng nữa thì tiến cũng chết mà lùi cũng chết, cho nên sao cô phải sợ chứ, cứ thoải mái mà chấp nhận thôi.

Buổi tối, cô rốt cục cũng đã bình tĩnh trở lại, bắt đầu nghỉ ngơi sinh hoạt như ngày thường, lúc rảnh rỗi còn lên QQ hàn huyên với bạn bè.Vì lâu lắm rồi không thấy cô, nên ai cũng tò mò cuống quýt hỏi cô dạo này thế nào.Lâm Uyển không biết phải nói gì, chỉ có thể trả lời qua loa là mình vừa mới tìm được việc làm mới.

Sau khi tắt QQ, Lâm Uyển lại nghĩ tới một việc quan trọng, lấy tư cách là một người phụ nữ đã trưởng thành, cô cảm thấy là mình nên đứng ra đối mặt với mọi chuyện.Nếu nhất định phải làm chuyện kia với hắn thì cô cũng nên có biện pháp phòng tránh, bị người ta cưỡng bức đã đủ đáng thương lắm rồi, ngộ nhỡ sau này lại mang thai, như vậy thì thà để cô cắt cổ chết luôn đi cho xong.

Nghĩ vậy Lâm Uyển liền nghiêm túc bắt tay vào tìm hiểu các cách phòng tránh thai.

Sau khi xem xét một số thông tin, chung quy lại thì cách tốt nhất vẫn là dùng bao cao su, nhưng mà...sao cô biết được là tên biến thái kia dùng bao cỡ nào chứ hả!

Nếu vậy thì cô cũng chỉ còn cách uống thuốc tránh thai mà thôi.

Chờ đến tối muộn, Lâm Uyển lợi dụng lúc dắt chó đi dạo, liền có ý định đi mua thuốc tránh thai luôn.Ở gần đây có một hiệu thuốc gia đình, chắc là cũng có bán mấy loại thuốc đó.

Thế nhưng lúc bước vào bên trong, người bán hàng lại là một người đàn ông có tuổi, khiến cho cô thật sự không dám mở miệng nói tên loại thuốc đó ra, da mặt cô vốn rất mỏng, nói ra sợ mất thể diện.

cô cúi đầu tùy tiện chọn đại một ít thuốc ngậm ho, rồi lại thêm một vài loại vitamin này nọ, mấy thứ đó dù sao cô cũng đang cần dùng, từ sau ngày hôm qua bị mấy người đồng nghiệp bắt gặp, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ để cô phát hỏa, hiện tại cổ họng cũng cảm thấy hơi khó chịu.

Lấy xong mấy món kia, nhưng cái quan trọng nhất thì lại chưa có, cuối cùng cô đành phải thậm thụt đi vào quầy thuốc tránh thai, vừa nhìn ngó xung quanh vừa nhanh tay vơ lấy một hộp thuốc có tên tuổi rồi nói:“Tính tiền cho tôi.”

Người bán hàng kia cũng không nói gì, rất nhanh chóng nhập giá tiền ở bàn thu ngân.

Lâm Uyển ở đây vốn dĩ cũng không có tiền, nhưng có lần cô đi ra ngoài rồi quay trở về phòng, liền phát hiện ở trước bàn trang điểm bỗng dưng lại có một chiếc ví nữ, bên trong đựng đầy những tấm thẻ ngân hàng màu sắc khác nhau cùng với rất nhiều tiền mặt.cô cũng không biết có phải là Tằng Tuấn cố ý muốn đưa cho cô hay không.

cô vốn nghĩ sẽ không động đến một đồng của tên kia, nhưng đây là tình huống khẩn cấp, cô vội vàng rút trong ví ra tờ một trăm đồng.

Sau khi cầm lấy đồ, Lâm Uyển cũng không đem giấu riêng tiền thừa đi, tuy rằng cũng chẳng đáng là bao, nhưng cô vẫn cố chấp để hết đống tiền thừa vào trong ví.

cô an vị ngồi trong phòng ngủ, bắt đầu nghiên cứu cách sử dụng của thuốc, lúc đọc tờ giấy hướng dẫn sử dụng bên trong, cô liền để ý ngay đến các tác dụng phụ, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng.Với lại cô cũng vừa tìm hiểu qua trên mạng, biết rằng thời điểm sau khi kỳ kinh nguyệt mới chấm dứt là thời kỳ an toàn.Nhưng mà...... cô có chút do dự, cho dù xác suất là một trên một vạn, cô cũng không có gan dám làm liều.

Đọc xong phần tác dụng phụ, Lâm Uyển lại tiếp tục ghi nhớ kỹ thời điểm thích hợp để uống thuốc.Thậm chí sợ mình quên mất, cô còn cầm bút rồi chép lại lên lòng bàn tay cho nhớ.

Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, cô lập tức đem giấu hộp thuốc đi, thu dọn cẩn thận xong, cô lại cầm điện thoại lên gọi cho mẹ báo bình an.Nhưng không biết vì sao mà giọng nói của mẹ trong điện thoại lại có chút không bình thường.

Lâm Uyển lập tức cảm thấy sốt ruột, hiện tại cô đang bị tên cầm thú kia giam giữ, nên nếu như mẹ cô có chuyện gì thì cô cũng không thể giúp đỡ, nhanh chóng hỏi mẹ đã xảy ra chuyện gì, có phải là bị chủ nợ đến đòi tiền hay không.

Mẹ của cô trả lời:“không có gì đâu con, mấy ngày nay trong nhà rất yên tĩnh, không có bóng dáng của chủ nợ đến đòi tiền.Nhưng mà hôm nay mẹ có nhận được điện thoại của chú con, hắn nói ba con còn thiếu hắn rất nhiều tiền, mẹ cũng không biết là có phải hay không......”

Ai thì Lâm Uyển không biết, chứ còn em trai của ba, tức là chú của cô thì chẳng lẽ cô còn không hiểu rõ sao!!


một tên cờ bạc rượu chè, suốt ngày tới vay tiền ba cô, mà ba thì lại rất nể tình anh em mà cho hắn vay.

Lâm Uyển giọng điệu xem thường nói:“Mẹ, đừng quan tâm đến họ hàng của ba nữa, từ ông nội trở xuống đến các bác các chú đâu có ai là người tốt chứ, bác cả thì chỉ biết giữ của cho riêng mình, còn chú út thì từ sau khi ly hôn giống như biến thành quỷ vậy, chơi bời khắp nơi, cuối cùng quay trở về ba con, mẹ xem ba đã đối xử như thế nào với hai mẹ con mình? Đây gọi là gien xấu di truyền đó mẹ hiểu không? Chúng ta cũng nên sớm cắt đứt quan hệ với họ đi thôi!”

Mẹ cô cũng hiểu được đạo lý này, chồng đã bỏ trốn, họ hàng thân thích bên chồng cũng chẳng có ai thèm quan tâm đến, hai mẹ con ngồi hàn huyên một lúc, Lâm Uyển cố gắng trấn an mẹ, xong mới cúp máy rồi đi ngủ.

Ngày hôm sau cô dậy rất sớm, thời tiết cũng rất đẹp, nhưng cứ nghĩ đến việc tên Ma Vương kia tối nay sẽ trở về là cô lại hít thở không thông.

cô chỉ còn biết cố gắng khiến cho mình trở nên bận rộn, khống chế những suy nghĩ bậy bạ trong đầu, xem TV, dắt chó đi dạo, rồi lại còn chải lông cho chúng nữa, cái gì cô cũng làm, không để cho mình có một phút ngơi tay.

Nhưng cái chính là, nếu tâm trạng có vui hay không thì thời gian cũng vẫn trôi qua nhanh như vậy.

Hơn nữa tên Tằng Tuấn này quả thật rất đúng giờ, trời mới vừa xẩm tối thì đã thấy hắn bước vào nhà.Lúc hắn đi cũng không thấy mang theo thứ gì, nhưng lần này trở về thì lại cầm trên tay một món đồ gì đó.

Lâm Uyển nghe thấy tiếng mở cửa, liền vội vàng từ sopha đứng lên.

Lúc này Tằng Tuấn đã đi tới phòng khách, hắn đứng ở lối vào thay dép lê, bước đi vẫn chậm như cũ, từ từ đi tới trước mặt Lâm Uyển rồi đưa thứ gì đó tới trước mặt cô.

Lâm Uyển trong lúc nhất thời không phản ứng được, tưởng rằng hắn đang có ý muốn cô cầm giúp, lúc cầm trên tay thì cô mới phát hiện ra đó là một hộp quà.

Chiếc hộp được đóng gói vô cùng tinh xảo, cô buồn bực nhìn hắn một cái.

Tằng Tuấn không nói gì, chỉ dùng ánh mắt ý bảo cô mở ra.

Lâm Uyển khó hiểu bóc giấy gói quà, sau khi mở ra liền nhìn thấy bên trong là một bộ mỹ phẩm chăm sóc da.

Lâm Uyển mặc dù không thường chi tiêu vào đồ trang điểm, nhưng hàng ngày cũng có dùng kem dưỡng da, trước kia lúc ở nhà, cô đều dùng mỹ phẩm của LOreal, lúc này lại được Tằng Tuấn tặng cho một bộ, nghĩ lại mấy ngày nay cô cũng không chăm sóc da mặt, cũng cảm thấy có chút khô nẻ.

một bộ mỹ phẩm xuất hiện ngay trước mắt, hơn nữa lại còn là nhãn hiệu mà Lâm Uyển biết rõ, cực kỳ nổi tiếng, đã rất nhiều lần cô đi qua tiệm mỹ phẩm, đều phải dừng lại nhìn một cái, nhưng cứ mỗi lần nhìn vào bảng giá đắt đỏ đến nỗi lòng đau như cắt kia, rồi lại nghĩ đến tiền lương của mình......

Lâm Uyển thật sự cảm thấy rất bất ngờ, không nghĩ rằng Tằng Tuấn sẽ tặng cho cô cả một bộ!!

cô ngẩng đầu lên liếc nhìn Tằng Tuấn một cái.hắn cũng không tỏ vẻ gì, trái lại chỉ cúi đầu vuốt ve Đại Mao và Nhị Mao.

Đừng nhìn Đại Mao và Nhị Mao mỗi lần đi dạo với cô đều đùa nghịch nhảy nhót như điên mà nhầm, thật không biết vì cái gì mà mỗi khi gặp được vị chủ nhân chính thức này, hai tên nhóc đó lại trở nên cực kỳ ngoan ngoãn vâng lời.

Đích thị là dáng vẻ của một cẩu nô tài.

Lâm Uyển đưa mắt nhìn hắn đang đùa giỡn với hai con chó.

Chờ hắn chơi xong, cô mới nhẹ nhàng nói:“thật ngại quá, tôi chưa dùng hàng của nhãn hiệu này bao giờ, sợ không quen......”.Vừa nói cô vừa cầm lấy hộp quà, rồi đem giấy gói bọc lại như cũ.

Lúc thấy cô giơ tay đưa gói quà lại trước mặt mình, Tằng Tuấn nét mặt vẫn bình thản như cũ, giơ chân đá cái thùng rác bên cạnh tới trước mặt cô.Đối mặt với cánh tay cô, hắn cũng không cầm lấy gói quà, mà lại trực tiếp nắm chặt lấy cổ tay cô rồi hướng vào thùng rác.

Kia lại là thùng rác cảm ứng, chỉ cần có hơi người đến gần là nắp thùng rác sẽ tự động mở ra.

Rất nhanh chiếc thùng rác liền há to mồm.


Trong nháy mắt, Lâm Uyển cũng hiểu được, hiển nhiên là hắn đang muốn ném nó đi, chắc nghĩ nếu như cô không cần thì đem vứt là tốt nhất.Lâm Uyển khẽ kêu một tiếng, lắp bắp muốn nói.Tằng Tuấn cạy ngón tay của cô ra, hộp quà hình chữ nhật kia lập tức rơi xuống, chiếc thùng rác cảm ứng cũng nhanh chóng đóng lại.

Tất cả quá trình xảy ra rất chóng vánh, Lâm Uyển còn chưa phản ứng kịp thì hộp quà đã bị người kia giải quyết xong.

Tằng Tuấn dáng vẻ vẫn rất bình tĩnh, cũng không thèm liếc mắt nhìn cô một cái mà trực tiếp xoay người đi thẳng lên tầng hai.

Trái lại Lâm Uyển lại cảm thấy hơi sợ, người này tặng quà cho cô đã là hiếm có lắm rồi, cô lại còn mở miệng cự tuyệt như vậy, nhỡ đâu hắn sẽ vì chuyện này mà trút giận lên cơ thể cô thì biết làm sao chứ?

cô thấp thỏm rụt rè ngồi ở sopha chờ hắn.

một lúc lâu sau mới thấy Tằng Tuấn đi xuống, hắn đã thay quần áo, cùng với mái tóc hơi ướt, chắc là mới vừa tắm xong.Lúc hắn tới gần, Lâm Uyển có thể ngửi được hương thơm của sữa tắm tỏa ra từ trên người hắn......

hắn cũng không nhắc lại chuyện vừa rồi, bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng mà Lâm Uyển lại nhớ là hắn đã dặn phải tắm rửa cho sạch sẽ, hơn nữa người này vừa về đến nhà cũng đã lên lầu tắm, liên hệ hai cái lại, rất nhanh liền tưởng tượng ra một cảnh không được tốt cho lắm.

May là cơm tối đã được đưa tới rất đúng lúc.

Trong lúc đang ăn cơm, Lâm Uyển thật cẩn thận nói ra tình huống của mình,“Cái kia của tôi...... Vẫn chưa hết hẳn...... Bình thường phải mất bốn ngày......”

hắn vẫn im lặng không nói câu nào.

Ăn cơm xong, hắn lại ra hiệu giơ tay chỉ một cái.

Lâm Uyển biết chắc lần này mình không thoát được rồi, chỉ còn biết thở dài đi theo hắn vào thang máy.

Thang máy mở ra, hai người rất nhanh đi vào phòng ngủ.Chiếc giường đã sớm được trải ga rất đẹp, còn có một bức màn để che, cộng thêm ánh đèn mập mờ phát ra từ đèn ngủ, khiến bầu không khí càng tăng thêm phần ái muội.

Lâm Uyển cũng không muốn kháng cự thêm nữa, chuyện đã đến nước này, cô cũng chỉ còn biết phó mặc cho số phận, ngồi im trên giường chờ đợi.

Tằng Tuấn cũng không khách khí, trực tiếp ôm lấy vai Lâm Uyển rồi ép cô xuống giường.hắn xoay người nằm đè lên rồi tách hai chân của cô ra.Lâm Uyển có chút hoảng sợ, tay của hắn đã bắt đầu vuốt ve cơ thể cô.

cô căng thẳng tới mức toàn thân run bắn lên.

hắn hạ người xuống, khẽ cọ xát cái kia lên người cô, làm cho cô kinh hãi trợn tròn mắt.

cô thật không ngờ hàng thật lại khác biệt đến thế, mặc dù lúc ở trường đã được phổ cập qua về sinh lý, cũng từng vụng trộm xem phim AV, nhưng khi đối mặt với hiện thực thì cô mới biết, cái độ cứng rắn thường viết trong tiểu thuyết kia hóa ra lại là thật, có khi còn có thể mang đi làm hung khí giết người cũng nên!!

Hơn nữa kích cỡ so với lần trước cô nhìn thấy thì còn to hơn không ít......

Nghĩ đến chính mình sắp bị đau chết bởi cái kia, Lâm Uyển liền run sợ nhích về sau.

hắn rất nhanh giữ chặt thắt lưng của cô rồi cúi xuống nói :“Đừng nhúc nhích, trước tiên phải luyện tập một chút.”

Lâm Uyển không biết là cái trò này còn có cả luyện tập nữa cơ đấy.

Tuy nhiên hắn dường như thật sự có ý định muốn ôn tập trước cho cô.

Mọi chuyện vẫn chưa tiếp diễn giống như những gì Lâm Uyển đang dự đoán, hắn trái lại vẫn chưa có hành động gì quá phận, hai người vẫn đang được ngăn cách nhau bởi một lớp áo ngủ mỏng manh.

Động tác của hắn rất chuyên tâm, giống như đang tập trung nghiên cứu một thứ gì đó, thỉnh thoảng lại thay đổi tư thế một lần, như đang xem xét xem nên dùng cách gì để có thể dễ dàng đi vào......

Chính là lúc hắn đang thăm dò cô, Lâm Uyển thật sự cảm thấy không chịu nổi.

hắn không ngừng ở bên ngoài thăm dò, hỏi cô có đúng là chỗ này chỗ kia hay không, bởi vì bên trong quần của cô vẫn còn đang được lót một cái băng vệ sinh!!

Cả hai đều có chút ngu ngơ bối rối.

không có kinh nghiệm thì thôi đi có được không!!

Hơn nữa cho dù kỳ kinh nguyệt của cô đã hết, thân thể cũng khỏe hơn rất nhiều, nhưng cứ bị hắn lăn qua lộn lại giống như cái bánh rán áp chảo, cô vẫn cảm thấy không thích ứng được, nhưng mà áp chảo thì áp chảo, cùng lắm thì coi như là đang tập yoga.

Nhưng vấn đề là lúc đang trong quá trình áp chảo, hắn bỗng nhiên lại đem áo của cô xé toạc ra, cúi đầu chôn xuống ngực cô giày vò một trận.

Lâm Uyển bị tra tấn muốn phát điên, cô cảm thấy dường như lớp da thịt trước ngực mình đã bị hắn chơi đùa tới mức tróc cả da rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Không Thể Quên Em Chương 14

Có thể bạn thích