“Chúng ta vẫn chưa trải qua những năm con còn chơi thể thao trên sân trường à?” Ông ngoại hỏi buổi chiều hôm đó khi tôi tập tễnh bước qua cửa nhà cùng với Marnie.

“Ông có cái băng đỏ nào có in hình ngôi sao trên đó không?” Tôi hỏi, rồi thả người ngồi thụp xuống chiếc ghế đẩu trong nhà bếp.

“Thật may là lễ cưới không diễn ra vào tuần này.” Marnie nói với ông ngoại. “Không thì nó sẽ là một phù dâu đầy màu sắc. Có lẽ chúng ta nên chườm ít đá lên tay phải của nó.”

“Nhưng tốt nhất là nhét con vào trong tủ lạnh luôn.” Tôi đề nghị, bắt đầu cảm thấy đau nhức toàn thân.

Ông ngoại lấy ra vài chiếc túi nilon và nhét đầy đá vào đó. “Tỷ số cuối cùng là bao nhiêu?” Ông hỏi.

“Marnie và đồng đội thắng 14-10.” Tôi trả lời.

“Còn Jane đã ghi điểm cho mình, 1-11.” Marnie thêm vào và nhe răng cười.

“Bọn mình cứ hi vọng là tao đã ghi điểm đi. Sau trận đấu ngày mai, khi tao bắt đầu đặt câu hỏi với đám con trai, bọn mình sẽ thấy.”

Nhưng hóa ra trận đấu ngày thứ 3 lại không phải là một cuộc thử nghiệm tốt bởi vì đội Tilson đã có một chiến thắng thuyết phục. Thực ra là tôi chưa bao giờ nhìn thấy hàng tấn công và cả hàng phòng thủ của chúng tôi chơi tốt đến thế. Lẽ dĩ nhiên, đám con trai rất sẵn lòng nói về trận đấu. Điều tiêu cực nhất mà tôi có thể hỏi chỉ là tại sao họ không chơi như thế này từ trước. Màn trình diễn của Adam phải nói là ngoạn mục. Khi các cầu thủ bước về phía xe bus của đội, có một câu nói đùa kín đáo rằng có lẽ tôi lại phải chuẩn bị cho hắn trước trận đấu tiếp theo.

Đến chiều thứ 3 thì hầu hết những cơ bắp đau nhức của tôi đều đã biến mất, nhưng tôi vẫn mặc quần jean và một chiếc áo sơ mi cotton dài tay ngày hôm đó và cả ngày tiếp theo. Tôi bị đánh dấu bằng những vết bầm tím, và cánh tay phải của tôi thì là một kỳ quan trộn lẫn các màu đen, xanh và tím.

“Tao cá là Daniel sẽ thấy những màu này rất dễ truyền cảm hứng.” Marnie nhận xét khi nó nhìn trộm cánh tay tôi vào thứ 4.

Buổi chiều ngày hôm ấy tôi làm việc muộn ở văn phòng tòa báo với Tom và Kelly. Tại cuộc họp mặt nhân sự diễn ra trước đó chúng tôi đã quyết định nếu như Kelly thực hiện một bài phóng sự về Adam thì nó phải công bằng và viết bài về những vận động viên xuất sắc nhất của tất cả các môn thể thao trong trường. Như thế thì lượng công việc sẽ nhiều hơn rất nhiều so với mức nó trông đợi, đó là còn chưa kể đến cái thực tế là một nửa trong số các nhân vật đó là con gái và vài gã con trai thì ngắn tũn và đầy mụn trứng cá. Kelly đành quyết định từ bỏ ý định ban đầu.

Lúc này nó đang ngồi cách tôi hai máy tính, vật lộn với một bài phiếm khác về căng tin của trường. Như thường lệ trong ngày hạn chót, Tom đang kiểm tra lại toàn bộ công việc đã được hoàn thành trên ổ đĩa. Tối hôm đó chúng tôi sẽ gửi nó qua internet cho một nhà in thương mại nhỏ. 2000 bản sẽ được chuyển giao trước giờ ăn trưa ngày hôm sau.

Bài báo của tôi đã xong, nhưng tôi đang phải vật lộn với bài của Vinny, cố gắng chỉnh sửa sao cho nó vẫn là sản phẩm của cậu ta nhưng phải thực sự nói được một điều gì đó thú vị. Tôi gác chân lên cạnh máy tính, một chồng bản in đặt trên đùi, và ngả người ra trên chiếc ghế tựa yêu thích, nhìn chằm chằm vào không gian - một tư thế ra hiệu cho những người biết tôi hiểu rằng tôi đang tập trung toàn bộ vào công việc và không nên quấy rầy. Tôi không nghe thấy tiếng Adam vào phòng. Khi hắn vỗ lên vai tôi, tôi liền nhảy dựng lên, làm cả một đống giấy tờ đổ ào xuống sàn nhà.

“Ôi xin lỗi,” Hắn nói, rồi vội thụp xuống bên cạnh tôi để nhặt chúng lên.

Tôi chưa bao giờ để cho lũ con trai nhặt hộ những thứ mà tôi có thể tự mình làm được, nhưng lần này tôi không cử động. Sự xuất hiện đột ngột của Adam làm tôi cảm thấy lạ lẫm - một dạng mất phương hướng. Thường thì tôi xâm nhập vào lãnh thổ của hắn, nhưng lúc này hắn đang đứng giữa lãnh thổ của tôi, và tất cả mọi thứ trong phòng dường như tự mình sắp xếp lại xung quanh hắn vậy.

Có lẽ là tôi đã cắm đầu vào cái máy tính quá lâu rồi.

“Những thứ giấy tờ này có phải sắp xếp theo một thứ tự nào không?” Adam hỏi, vẫn còn ngồi thụp dưới sàn, mặt hắn thấp hơn tôi một chút và lúc này đang ngẩng lên nhìn tôi.

“Không. Có. Tôi không biết nữa. Chúng là những bản thảo cũ.” Tôi nói và nhận lấy chồng giấy từ tay hắn.

“Cậu ấy bị như thế mỗi khi bọn mình đến hạn chót nộp bài.” Kelly bảo hắn.

Adam gật đầu với Kelly, rồi đứng dậy và mở cái túi thể thao của hắn, lôi ra một kẹp giấy. “Tôi chỉ để lại cái này thôi.”

“Một lá thư nữa cho Ban biên tập à?” Kelly hỏi, mỉm cười với hắn với cặp mắt to tròn như nhung làm tôi nghĩ đến những bông pansie. Tôi đoán bọn con trai thích như thế.

“Thực ra nó là một bài viết.” Adam quay lại phía tôi. “Jane đã nói bất cứ khi nào tôi muốn viết... Tôi chấp nhận lời thách thức.”

“Bài viết đó về cái gì thế?” Tom hỏi với qua phòng.

“Chiến thuật cơ bản về môn lacrosse,” Adam nói, “nó là một bài hướng dẫn cho những người không biết về môn thể thao này. Tôi nghĩ nó có thể làm cho những người không thực sự là fan hâm mộ nhưng vẫn muốn đến xem chúng tôi thi đấu thấy thú vị hơn. Liệu anh có dùng bài viết kiểu này được không?”

“Hỏi biên tập viên thể thao của tôi ấy.” Tom trả lời.

“Chắc chắn rồi,” Tôi nói, “Đó là một ý tưởng hay.”

“Mình có thể chỉnh sửa hộ.” Kelly đề nghị, rồi đứng dậy và với lấy cái kẹp giấy mà Adam đang cầm. “Lúc này Jane đang hơi chậm tiến độ.”

“Kelly, giờ đã quá trễ cho ấn phẩm tuần này rồi.” Tom chỉ ra. “Tuần tới Jane sẽ chỉnh sửa nó.”

“Chỉnh sửa á?” Adam lặp lại.

Tôi gật đầu. “Tôi không sửa gì nhiều đối với các bài viết của khách - chỉ kiểm tra chính tả và sự chính xác về nội dung, thế thôi.”

“Tôi biết tôi viết gì.” Hắn nói.

“Tôi chỉ đảm bảo là Adam sẽ nói những gì mà Adam thực sự muốn nói thôi.”

“Mình có thể liếc qua hộ cậu, Jane ạ.” Kelly nói, “và đưa nó vào mục lên khuôn. Adam có thể nhìn thấy nó trông thế nào trong cột báo. Có thể cậu ấy sẽ gợi ý vài tấm hình từ nguồn lưu trữ của chúng ta phù hợp với bài viết cũng nên.”

“Bài phiếm của em đã xong chưa?” Tom hỏi Kelly.

“Em đang định in ra đây.” Nó trả lời.

Tom liếc qua tôi. “Tùy thuộc vào em đấy, Jane.”

“Ổn thôi. Tuyệt.” Tôi nói, rồi quay lại với công việc của mình. Kelly ngày càng làm tôi cáu tiết hơn. Và tôi càng bực mình hơn nữa vì sự có mặt của Adam lại có thể phá vỡ sự tập trung của tôi dễ dàng đến thế. Lúc nào bọn tôi chả có khách; nhưng việc phớt lờ họ đi chưa bao giờ khó khăn với tôi cả.

Tôi tập trung vào màn hình trước mặt, đọc bài viết của Vinny lần thứ một triệu. Tôi xoắn một lọn tóc trong tay cho đến khi ngón tay tôi bị mắc kẹt. Tôi lại gỡ nó ra, rồi kéo thật mạnh. “Xổ ra nào, Vinny,” tôi lầm bầm, “xổ ra nào.”

Adam phá lên cười, và tôi lại nhảy dựng lên lần nữa. Hắn đang đứng phía sau tôi, đọc qua vai tôi.

“Xin lỗi,” Hắn nói, miệng vẫn cười toe, “Jane đúng là đang căng thẳng thật.”

“Thật tuyệt khi điều đó đến từ một anh chàng có đốm lửa xanh lục trong mắt mỗi khi anh ta cầm lên một chiếc gậy lacrosse.”

Adam nhìn chằm chằm xuống tôi. Trong mắt hắn có một ánh sáng xanh lục nhẹ nhàng đang lấp lánh. Tôi vội quay trở lại với màn hình của mình. “Tôi nghĩ Kelly đã sẵn sàng rồi đấy.”

“Xong rồi đây.” Kelly đã kéo một chiếc ghế đến cạnh mình. Adam ngồi xuống, và nó chỉ cho hắn cách xem lại một bài viết, rồi chuyển đổi sang phần mềm của chúng tôi. Tôi quay trở lại với bài viết vô phương cứu chữa về đội lacrosse nữ.

Vài người trong tòa báo nói tôi đã quá tận tâm và mất quá nhiều thời gian với công việc của mình, nhưng ông ngoại đã luôn nói rằng công việc của một biên tập viên không chỉ là viết cho xong, mà là đem đến điều tốt nhất qua giọng văn của người viết. Và điều đó mất thời gian - với Vinny thì là rất rất nhiều thời gian.

Đột nhiên tôi nhìn thấy mình cần phải làm gì: chỉ cần đơn giản là thay đổi trật tự của ba đoạn văn, tôi có thể giữ nguyên xi những gì Vinny viết mà vẫn có thể thể hiện một sự tương phản thú vị. Tôi đẩy ống tay áo lên và bắt tay vào việc. “Đúng, đúng, đúng.” Tôi lẩm bẩm trong lúc nhìn mùa xuân đang nở hoa.

“Ôi trời ơi! Jane!” Lại là Adam nữa.

“Gì nữa?” Tôi lẩm bẩm trong lúc thán phục cái cách mà bài báo hiện ra trên màn hình, tự chúc mừng bản thân vì đã là một thiên tài trong lĩnh vực biên tập. Tôi cảm thấy Adam đứng cạnh tôi. “Adam quyết tâm xen ngang công việc của tôi, đúng không?”

Khi thấy hắn không trả lời, tôi liền ngẩng lên nhìn. Hắn đang nhìn chằm chằm vào cánh tay tôi. Vết bầm. Tôi vội kéo ống tay áo xuống. Nhưng hắn nắm lấy cánh tay phải của tôi và từ từ, cẩn thận đẩy ống tay áo lên. Mặt hắn thể hiện một vẻ không thể nào tin được.

“Chả có chuyện gì lớn cả.” Tôi nói.

Trông hắn như thể bị ai đó táng cho vậy. Hắn nâng niu cánh tay tôi trên một tay và tay còn lại rà nhè nhẹ trên da tôi.

“Tôi nhớ khi chuyện này xảy ra. Tôi đã ngăn Jane bằng một pha quét vòng. Tại sao Jane không nói gì? Tại sao Jane không dừng trận đấu lại?”

“Tôi luôn kết thúc những gì mình khơi mào.” Tôi nhún vai.

Vẫn còn giữ cánh tay bầm dập của tôi trong một tay, hắn đẩy ống tay áo còn lại của tôi lên. Tôi có thể nghe thấy hắn hít vào thật sâu.

“Không đau đớn gì đâu.” Tôi nói. Điều đó thì đúng - cảm giác đau đớn cuối cùng đã rời khỏi một cách kỳ diệu, giống như cái lần tôi lên 5 và ông ngoại đã hôn lên cái đầu gối tróc da của tôi. Nhưng không giống lúc ấy, lần này tôi cảm thấy một cảm giác nhức nhối mới lạ và sâu thẳm, một nỗi đau xuyên thẳng vào trong con người tôi. Tôi nhận thức được từng điểm một nơi ngón tay Adam chạm vào cánh tay tôi. Liệu sự dịu dàng mà người khác đem lại khi họ nắm tay bạn có thể thực sự làm bạn đau đớn?

“Tôi dễ bị bầm lắm. Bảo cho cậu ta biết đi, Tom.” Tôi nói, ước gì Adam nhìn nơi nào khác đi thay vì tôi. “Bảo cậu ta đi.” Tôi lặp lại khi Tom ngồi lại trên ghế với vẻ mặt đăm chiêu và khó dò thường thấy của mình.

“Cô gái nào cũng dễ bị bầm tím.” Tom nói, nháy mắt với tôi.

Tôi rụt tay ra khỏi tay của Adam và kéo ống tay áo xuống.

“Nhưng Jane bị bầm tím dễ hơn là cậu nghĩ đấy.” Tom tiếp tục nói với Adam, giọng anh trở nên nghiêm túc, “cả bên trong lẫn bên ngoài.”

Tôi vớ lấy con chuột và click vào nút print, mừng vì có lý do để biến sang phía bên kia phòng nơi chứa cái máy in.

Adam lại ngồi xuống cạnh Kelly. Cô nàng đọc to từng phần trong bài viết của hắn trên màn hình, khen lấy khen để, và thú thực mà nói, những gì tôi nghe được đúng là rất khá.

Tôi kiểm tra qua bản in của mình rồi lưu file lại, nhưng trí óc của tôi thì để ở đâu đó. Những cuộc khẩu chiến mặt đối mặt của tôi với Adam khá an toàn khi tôi còn chắc chắn hắn là một tay vận động viên tự cao tự đại cho rằng ta đây là nhất và khó chấp nhận lời chỉ trích. Nhưng giờ khi đã biết hắn có thể trở nên yếu đuối đến mức nào, biết hắn quan tâm đến những người mà hắn cảm thấy mình có trách nhiệm như thế nào - như với các đồng đội và thậm chí là kể cả tôi - thì tôi đột nhiên cũng cảm thấy yếu đuối theo.

Ngay khi trao đĩa cho Tom, tôi liền tạm biệt cả ba bọn họ và chạy biến khỏi đó.

***

“Stacy!” Tôi kêu lên, ngạc nhiên khi thấy chị lúc dắt xe máy qua cái cổng ở ngõ sau. Stacy đang ngồi trên cái ghế đu - một băng ghế được treo trên một khung hình chữ A.

“Có chuyện gì thế? Mọi người đâu?”

“Mẹ em đang học. Ông thì đang bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Họ nói thứ 4 em về nhà muộn.”

Tôi dựng chân chống xuống và cởi ba lô rồi đem nó đến chỗ chiếc ghế đu. “Chị lại đến salon nữa,” Tôi quan sát, “phong cách mới.” Tóc chị đã được kéo bóng mượt ra phía sau. “Quay lại xem nào.”

Stacy quay lại, khoe với tôi một búi tóc được cuốn chặt ở phía sau gáy.

“Rất sành sỏi.” Tôi nói và ngồi xuống cạnh chị. “Travis đã thấy chưa?”

Stacy gật đầu. “Anh ấy thích kiểu này.”

“Còn chị?”

“Ghét.”

“Vậy thì đừng để kiểu này. Nếu như Travis thích búi tóc thì bảo anh ta đi mà búi.”

Stacy bật cười. “Em luôn làm mọi việc trông có vẻ dễ dàng, Daisy, nhưng sự thật không như thế.” Nói rồi chị mân mê một cuốn tạp chí có bức ảnh một cô dâu trên trang bìa.

“Đến giờ chắc chị phải có cả một thư viện những cuốn như thế này rồi.” Tôi nói.

“Chỗ salon tặng chị. Họ cực kỳ tử tế với chị nhé.”

“Với lượng công việc mà gần đây chị tạo ra cho họ thì họ còn có thể tặng chị cả thẻ mua báo dài hạn được ấy chứ.”

Stacy đẩy chiếc ghế đu bằng một chân. “Trong khi ngồi chờ làm tóc, chị đã điền bài trắc nghiệm này.” Nói rồi chị mở quyển tạp chí ra,

Tôi nghiêng người dựa vào chị để xem nó là cái gì. “Các bạn sinh ra có phải để dành cho nhau không?” Tôi đọc to lên. Có một danh sách các câu hỏi với nhiều lựa chọn kéo dài đến tận trang sau; vài câu trả lời đã được khoanh tròn bằng màu mực đỏ, một vài câu khác bằng mực xanh. “Màu nào là chị?”

“Đỏ,” Stacy trả lời, “Travis là màu xanh.”

“Travis điền cái này á?” Tôi ngạc nhiên hỏi lại.

“Không, chị điền cho anh ấy.” Chị nói. “Anh ấy hoàn toàn có thể đoán được. Chị trả lời cho anh ấy còn dễ dàng hơn cho chính mình.”

“Để xem nào.” Tôi đọc lướt qua các câu hỏi và trả lời.

‘Nếu như đột nhiên bạn được thừa hưởng 10.000, bạn sẽ:

(a) Đầu tư nó vào thị trường chứng khoán.

(b) Gửi tiết kiệm.

(c) Mua cho người bạn đời của mình một món quà cực kỳ đắt giá.

(d) Mở một bữa tiệc cho tất cả các bạn bè của mình.’

Stacy đã khoanh tròn (a) bằng màu xanh - Travis sẽ đầu tư số tiền đó - và cả (c) và (d) bằng màu đỏ - quà và tiệc tùng là sự lựa chọn của chị. Điều đó dường như đúng với tôi, và tôi nhận thấy mình trong một giây tự hỏi liệu Adam sẽ chọn câu trả lời nào, rồi vội vàng đẩy ngay ý nghĩ đó ra khỏi đầu.

Trong khi tôi đọc lướt qua các câu hỏi thì ông ngoại ra nhập hội cùng chúng tôi. Stacy giải thích bài trắc nghiệm cho ông, rồi chỉ vào một bảng kẻ ô. “Ở đây là chỗ phân loại điểm. Số điểm cao nhất có thể đạt được là 50, có nghĩa là cặp đôi đó được tác thành từ thiên đường.”

“Thế chị với Travis được bao nhiêu điểm?” Tôi hỏi.

“6.”

“Ồ.” Vậy hai người họ được tác thành từ đâu đây? Tôi tự hỏi.

“Con biết đấy Stacy, ông không bao giờ tin vào mấy thứ kiểu này.” Ông ngoại nói với chị. “Ý ông không phải là các con không nên tự hỏi chính bản thân mình. Các con nên chú ý đến dù chỉ là những mâu thuẫn nho nhỏ và những nghi ngờ mà các con có thể có, từ đó quyết định xem liệu chúng có ý nghĩa gì đó hay không. Nhưng ông sẽ không lo lắng về cái bài trắc nghiệm này.”

“Có lẽ chị nên dụ ông ngoại điền cái bài này xem sao.” Tôi gợi ý Stacy. “Để ông chọn những câu trả lời cho ông và bà ngoại, và xem xem họ kết đôi thế nào.” Tôi quay sang ông ngoại. “Mẹ nói là hai người hoàn toàn khác nhau, rằng bà không thích thể thao lắm còn ông thì chẳng phải fan bự của nhạc giao hưởng chút nào.”

“Cũng đúng.” Ông trả lời. “Nhưng ông bà tận hưởng sự khác nhau ở đối phương.” Ông cúi xuống nhổ một bụi cỏ. “Hơn nữa, ông bà có một dấu hiệu chắc chắn cho thấy ông bà sinh ra là để dành cho nhau. Chí ít thì đó cũng là những gì bà con đã tuyên bố.”

“Là gì thế?” Cả Stacy và tôi cùng đồng thời lên tiếng.

“Khi ông hôn bà, các ngón chân của bà quắp lại.”

Stacy và tôi theo bản năng liền nhấc chân lên ghế đu và nắm lấy các ngón chân. Ông ngoại cười vang, quăng nhúm cỏ sang bên, rồi quay trở vào nhà bếp.

“Okay, Daisy.” Stacy lên tiếng và cười khúc khích, “nhắm mắt lại và tưởng tượng em đang hôn ai đó đi.”

“Thế thật ngớ ngẩn.” Tôi nói. “Chị làm đi.”

“Không, cả hai chúng ta.” Chị giục.

“Vì sao?”

“Thôi nào, Dais. Làm đi!”

Tôi nhắm mắt lại và tưởng tượng ra cảnh mình hôn Daniel. Rồi tôi nắm lấy các ngón chân, đảm bảo là chúng đều duỗi thẳng. Nhưng cũng trong lúc đó hai bàn tay đang nhẹ nhàng ôm lấy mặt tôi và giữ tôi thật gần đột biên biến thành tay của Adam. Ngay lập tức mí mắt tôi mở choàng ra và tôi lắc hình ảnh đó ra khỏi đầu. Tôi vẫn chưa sẵn sàng để biết các ngón chân của mình nghĩ gì về Adam lúc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích