Hồng Phúc Dao
Chương 10

Trong Nghênh Hoan lâu cảnh tượng phi thường náo nhiệt, là đại thanh lâu đệ nhất trong kinh thành, còn chưa đến đêm, trước lâu đã ngựa xe như nước. Trong Nghênh Hoan lâu không chỉ có hoa khôi phong tao quyến rũ, còn có cả công tử tuấn tú ôn nhuyễn như ngọc, chỉ cần ngươi đưa bạc ra, sợ gì không có người cho ngươi chọn lựa, lại đừng nói mỗi đêm ca múa hát tại chỗ, các cô nương công tử, khiến cho những người không có tiền vào trong lâu lạc thú một đêm cũng có thể nghiện, để con mắt thỏa mãn một phen, khi về già vẫn có thể tiêu hồn trong mộng.

Một chiếc xe ngựa dừng ở cổng, người từ trên xe xuống khiến cho đám quy công (1) phụ trách tiếp đãi ở cổng vội vàng đi gọi tú bà, sau đó cực kỳ cung kính sợ hãi khom thân dẫn người vào bên trong, những khách nhân trong lâu thấy người tới mặc dù sợ hãi không thôi, nhưng cũng là vội vội vàng vàng nhường đường. Có mấy đại lão gia đang ôm cô nương công tử thân mật, còn lại là xấu hổ mà buông cánh tay không đứng đắn xuống, hận không thể tìm một kẽ hở mà trốn, chỉ lo lúc ngày mai lâm triều ở trước mặt hoàng thượng không dám ngẩng đầu lên.

“Ô, Nghiêm đại nhân,” Lưu Tích Tứ ung dung tự tại đi tới trước mặt một người dùng cái quạt khều mặt của công tử đang ở bên cạnh y, “Quý phủ ngài không phải có một công tử cực được sủng ái sao? Sao hôm nay lại chạy đến Nghênh Hoan lâu này? Thế nào, có đúng tiểu công tử kia viết xuân cung thư khiến hỏa khí của ngươi mạnh quá, phải đến lâu mới có thể thoát hết hỏa a.” Lưu Tích Tứ vừa mới dứt lời, liền nổ ra tiếng cười của mấy người khác. Chuyện Hiển thân vương ở “Cầu Tri thư cục” nổi giận kia sớm đã truyền khắp kinh thành, về phần nguyên nhân phát hỏa thì trong tiếng ủy khuất nước mắt nước mũi của một vị lão bản thư cục, lại càng nổi tiếng.

“Vương gia, ngài coi ngài nói kìa, tiện nhân kia dám nhạ vương gia ngài sinh khí lớn như vậy, hạ quan làm sao còn có thể để hắn ở lại quý phủ, càng không nói hắn lại viết mấy loại cực kỳ ô uế làm dơ thư cục của vương gia ngài, hạ quan đương nhiên phải trừng trị một phen, đáng ra phải giao cho vương gia mới đúng.” Nghiêm Thụy lau lau mồ hôi trên đầu vội vã giải thích, trong lòng là kêu khổ thấu trời, tiểu vương gia này từ bao giờ lại thích đến cái chỗ như thế này, y ngàn sợ vạn sợ là sợ đụng tới hắn.

“Tích Tứ, xem Nghiêm đại nhân thành tâm như thế, ngươi cũng đừng sinh khí, ta hôm nay đến chính là để vui vẻ, thời gian cũng không còn nhiều.” Lưu Mặc Huyền cùng đi với Lưu Tích Tứ tìm một lối thoát cho Nghiêm Thụy. Nghiêm Thụy này mặc dù háo sắc, nhưng đầu óc luôn luôn khôn khéo, cái gì nên làm cái gì có thể làm, chừng mực này hắn nắm chắc vô cùng, vì thế trong triều cũng xem như một nhân vật quan trọng, bởi vậy Lưu Mặc Huyền mới nói giúp hắn.

“Hừ!” Lưu Tích Tứ nghe lọt, nhưng vẫn còn vài phần bất mãn, nhãn thần giật giật, thần sắc Lưu Tích Tứ liền lập tức trở nên hớn hở, thấy Nghiêm Thụy trong đầu nảy lên một ý.


“Nghiêm đại nhân, bổn vương cùng Huyền vương gia hôm nay cũng là lần đầu đến, nghe nói ca múa nơi này không tồi, liền muốn đến xem một cái, không biết… xem một đêm cần bao nhiêu bạc? Bổn vương sợ…” Lưu Tích Tứ nói còn chưa nói hết, Nghiêm Thụy liền lập tức mở miệng, “Vương gia ngài cứ việc yên tâm mà ngoạn, hạ quan sẽ vì vương gia an bài thỏa đáng.”

“Sao vậy được, nếu để cho cha ta biết, bổn vương còn không phải bị phạt?” Lưu Tích Tứ làm ra vẻ mặt “khó xử”.

“Hạ quan vốn là hướng vương gia nhận tội, quốc công há có thể trách cứ?” Nghiêm Thụy chỉ mong sao có thể dùng tiền tránh tai họa.

“Vậy bổn vương cũng không chối từ.” Lưu Tích Tứ cười mở cái quạt ra không nhìn Nghiêm Thụy nữa đi theo tú bà hướng đến lầu hai, bộ dáng Nghiêm Thụy khổ sở khiến cho hắn cũng không sinh khí như vậy nữa.

Thấy Lưu Tích Tứ cuối cùng cũng đã đi, Nghiêm Thụy mới thở phào nhẹ nhõm, tiểu công tử bên cạnh hắn đi tới gần, tò mò hỏi: “Đại nhân? Đó là vương gia nào? Bộ dạng thật xinh đẹp.”

Nghiêm Thụy nhéo mạnh mặt hắn một cái, “Đấy là Hiển thân vương, thế nào, muốn đi hầu hạ?” Hắn mặc dù háo sắc, nhưng không tham sắc, cho nên khi nào nên bỏ hăn sẽ bỏ.

Người nọ cười “khanh khách” mặc cho Nghiêm Thụy sờ trên người hắn, nói: “Tư Quân sao dám? Tư Quân chính là người của đại nhân mà.” Ánh mắt người nọ nhìn mình không một chút vui vẻ, hắn sẽ không tự mình chuốc lấy cực khổ. Những lời này khiến cho Nghiêm Thụy thực thoải mái, đưa tới quy công để bọn họ cẩn thận hầu hạ vị quý nhân kia, Nghiêm Thụy ước đoán nguyên do Lưu Tích Tứ cùng Lưu Mặc Huyền xuất hiện ở chỗ này.


“Tích Tứ, nghĩ gì mà lại đến chỗ như thế này? Không sợ mấy lão nhân gia kia sinh khí?” Lưu Mặc Huyền mặc dù cũng là lần đầu tiên đến, nhưng hắn khác với Tích Tứ, cho dù phụ thân cùng phụ vương biết, cũng nhiều lắm là bảo hắn cẩn thận một chút, cho hắn chút thuốc phòng bị, để tránh nhiễm phải bệnh không sạch sẽ. Không phải phụ thân và phụ vương không thương yêu hắn, chính là yên tâm mà thôi, nhưng Tích Tứ… phỏng chừng ngay khi hai vị kia của chính mình biết cũng sẽ gây ra sóng to gió lớn.

“Ta khi xuất cung đã thưa qua với phụ hoàng phụ vương, ta cũng không phải ngươi, sẽ xằng bậy, bọn họ làm sao có thể sinh khí.” Lưu Tích Tứ sai người đặc biệt mang theo rượu từ trong cung ra cho hắn, tinh tế thưởng thức, hắn ham chơi nhưng có chừng mực, chỉ cần trước đó nói cho mấy vị lão nhân gia là được.

“Cái gì gọi là ngươi cũng không phải ta? Tựa như ta hay làm bậy lắm ấy.” Lưu Mặc Huyền ngoài miệng bất mãn nói, mà ánh mắt lại chăm chú vào bộ ngực mấy nữ tử đang múa trên đài. Hắn thế nhưng đã là người đã từng khai huân (2), nơi thanh sắc này mặc dù lần đầu tiên đến nhưng vẫn thấy thoải mái.

“Tích Tứ, ngươi hôm nay hảo hảo lắm hay sao mà muốn đến chỗ như thế này.” Lưu Mặc Huyền ngoắc ngoắc ngón tay, bảo quy công dẫn một nữ tử còn rất trẻ trên đài tới.

Lưu Tích Tứ uống rượu ngon, ăn điểm tâm được mang đến hưng trí bừng bừng mà nhìn ca múa dưới đài, “Từ sau lần cha ta bị thái tử ca ca và nhị ca làm cho tức giận, phụ hoàng cùng phụ vương hễ không có việc gì liền cùng phụ thân, ta muốn cùng phụ thân chơi cờ cũng không có chỗ chui vào, hoàng gia gia cả ngày bắt ta uống thuốc bổ, tối nay phụ hoàng cùng phụ vương mang phụ thân lên thuyền, ta cũng phải tìm chút việc vui cho mình a, thanh lâu lớn nhất kinh thành bổn vương sao có thể không tới xem qua.” Hai người đối với cảnh thân mật hai bên coi như không nhìn thấy, Lưu Tích Tứ đối với mấy nam tử ở dưới lầu để lộ y phục, trang điểm nền nhã kia có hứng thú. Chuyện trong kinh thành dưỡng nam sủng, bao tiểu quan hắn mặc dù rõ ràng, vẫn là lần đầu tiên thấy những tiểu quan chuyên môn hầu hạ nam nhân này. Xem đi xem lại, phụ thân vẫn là đẹp nhất, trách không được phụ hoàng cùng phụ vương khẩn trương với phụ thân như vậy.

“Tích Tứ, ngươi tới chỗ này cũng không thể chỉ xem chơi như vậy đi.” Lưu Mặc Huyền rất hiểu biểu ca được sủng ái nhất của hắn, đã tìm việc vui, sao có thể chỉ nhìn mà không làm gì, “Nếu ngại bẩn, nơi này cũng không ít người sạch sẽ, để tú bà chọn mấy người xinh đẹp qua đây cho ngươi xem một cái?” Một gã quy công vừa nghe vội vàng đi xuống lầu chọn người.

Lưu Tích Tứ cũng không phản đối, chuyện khai huân phụ hoàng cùng phụ vương đã sớm chuẩn bị giúp hắn an bài, chỉ có điều hắn vẫn chưa có tâm tư, bất quá gần đây quả thực thường buồn chán, sách xem xong hết, phụ thân lại không đếm xỉa tới hắn, Hãn Triệt đi rồi, Ly Nghiêu mới quen từ sau khi hắn vứt y xuống nước thì chưa từng thấy qua, có điều hắn cũng mặc kệ, nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ khai khai huân cũng không tệ.

Chỉ chốc lát sau, bảy tám người lên lầu ở trước mặt Lưu Tích Tứ đứng thành một hàng, có nam có nữ, Lưu Tích Tứ chọn hồi lâu cũng không chọn được người thích hợp, tú bà lo lắng theo lên lầu.


“Vương gia a, mấy người này chính là sạch sẽ nhất trong lâu, nô tài vốn là định tháng sau cho bọn hắn lật thẻ bài, tư sắc đây cũng là tốt nhất, vương gia lẽ nào một người cũng không coi được?”

Lưu Tích Tứ trừng mắt nhìn tú bà một cái nói: “Ngươi xem bổn vương là hài tử? Gọi hoa khôi hồng bài trong lâu của ngươi tới, làm như bổn vương chưa biết chuyện đời ấy.”

“Vương gia, là nô tài đáng chết, vậy nô tài đi gọi người.” Tú bà cười dài dùng ánh mắt ra hiệu với một người, bảo mấy người kia tất cả đều đi xuống.

Lưu Tích Tứ mới vừa uống hết một chén rượu, một làn gió thơm bay tới, giương mắt nhìn lại, ba nam hai nữ đi đến, bất luận là dáng người hay là dung mạo, mấy người lúc trước đều không thể bằng được, mà năm người này chưa từng xuất hiện trên đài. Năm người này vừa tiến đến, ngay cả Lưu Mặc Huyền cũng buông nữ tử bên người ra, nhìn chằm chằm một người sắc mặt khẽ biến.

Lưu Tích Tứ dường như lúc này mới vừa lòng, nụ cười trên mặt ngay cả tú bà nhìn thấy cũng xấu hổ. “Ngươi nô tài này, ở trước mặt bổn vương vẫn còn dám giấu giếm, nếu không phải bổn vương mở miệng, ngươi có đúng vốn không định để bổn vương thấy bọn họ hay không a.”

“Vương gia à, ngài vậy lại nghĩ oan cho nô tài.” Tú bà đứng ở phía sau Lưu Tích Tứ đấm lưng cho hắn, “Vương gia, mấy người này ngài thích nô tài đương nhiên cao hứng, nô tài vốn là muốn gọi bọn hắn tới hầu hạ vương gia, nhưng Nghiêm đại nhân sai nô tài đưa mấy người sạch sẽ, nhu thuận tới cho vương gia, vậy nên, nô tài liền chọn cho vương gia mấy người kia. Nô tài nào biết vương gia ngài thích gì, vương gia lần đầu tiên tới lâu, nô tài vui mừng còn không kịp, sao còn dám có ý đùa giỡn với vương gia ngài ạ.”

Lưu Tích Tứ lấy cái quạt đẩy tay tú bà ra, sau khi ánh mắt dừng lại ở vài người, cái quạt chỉ về một người, “Người này.” Người bị hắn chỉ vào, cười thoáng có phần cứng ngắc, lông mi lại run nhè nhẹ, đi đến chỗ trống bên người Lưu Tích Tứ ngồi xuống, hắn rót chén rượu cho Lưu Tích Tứ, đưa tới bên miệng Lưu Tích Tứ, “Vương gia…” Tiếng nói ấm áp, Lưu Tích Tứ nghe được tâm tình càng vô cùng tốt, tựa như lão luyện, liền há mồm uống hết rượu từ tay người này. Lưu Mặc Huyền lại cười nhìn màn này, nhưng nếu coi kỹ trong mắt hắn lại có tia hàn ý nổi lên.


“Vương gia, nhãn quang ngài cũng thật chuẩn, Trúc nhị chính là thanh quan, tháng này mới vừa treo thẻ bài, tháng sau liền chuẩn bị phá thân, không nghĩ lại được vương gia nhìn trúng.” Lời nói của tú bà, khiến cho tay Trúc nhị run lên một chút, Lưu Tích Tứ lại cười đến càng thêm hài lòng.

“Vậy bổn vương cũng thật đúng dịp, đúng không, Mặc Huyền.” Lưu Tích Tứ quay sang người bên cạnh vẫn chưa mở miệng mà nói, “Thế nào, có muốn chọn lại lần nữa hay không, mấy người này thực không tồi.” Rất không tồi, không tồi đến mức khiến cho hắn muốn cười to không ngừng.

“Đúng là không tồi.” Lưu Mặc Huyền cười cười với Trúc nhị, sau đó tay chỉ tới đem một nam quan gọi qua, cũng đẩy nữ tử gọi trước đó ra, ngón tay sờ lên trên mặt người nọ, “Tên là gì?”

“Vương gia, tên nô gia là Lục Tâm.” Nam tử tên Lục Tâm vừa định rót rượu cho Lưu Mặc Huyền, đã bị Lưu Mặc Huyền đè tay lại “Dùng miệng.” Lục nhị tức khắc hiểu ý, sau khi uống chén rượu, rót vào miệng Lưu Mặc Huyền, điều này khiến cho Lưu Tích Tứ vô cùng kinh ngạc.

“Ha… Thì ra rượu này còn có thể uống như vậy.” Lưu Tích Tứ tới đây thích thú, cái quạt kia đặt nhẹ lên môi Trúc nhị, “Đến, bổn vương cũng nếm thử uống kiểu này tư vị ra sao.” Mặt Lưu Mặc Huyền trầm xuống, cũng chỉ là một chút, đầu Trúc nhị cũng buông xuống, chần chờ mà đổ rượu vào miệng, hai tay đặt trên hai vai Lưu Tích Tứ miệng tiến lại gần.

Ngay khi Lưu Tích Tứ chuẩn bị tiếp rượu, một đạo thanh âm lạnh lùng truyền đến: “Vương gia cũng thật là không phải bằng hữu, tới tìm hoan nhưng lại không nói cho Ly Nghiêu một tiếng, trong ngực giai nhân như thế, cũng khó trách vương gia đã quên.”

Chú thích


(1) quy công: nam nhân làm tạp dịch trong kỹ viện ngày xưa ↑

(2) khai huân: ăn mặn, đại ý là đã làm chuyện ấy á~ ↑

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Hồng Phúc Dao Chương 10

Có thể bạn thích