Nhung Khiên Kỳ ánh mắt chua xót bị thương, vẫn không nhúc nhích nhìn hắn.

Mặc xong hết thảy, Thư Lưu Y bình tĩnh chăm chú nhìn Nhung Khiên Kỳ, “Ta đây hiện tại nên gọi ngươi là gì? Gia Luật Kỳ hay là Nhung Khiên Kỳ?”

“Ta vẫn hy vọng ngươi cứ gọi ta như lúc đầu.” Nhung Khiên Kỳ thần sắc trở nên ôn nhu, mỉm cười nói: “Liêu Tống dù có nhiều ân oán, đó cũng là chuyện triều đình. Giữa ta và ngươi, lại không có thâm cừu đại hận. Lưu Y, ngươi nói phải không?”

“Hiện tại không có, không có nghĩa là sau này cũng không có.” Thư Lưu Y lạnh lùng phản bác, trong lòng nhét đầy căm phẫn bị người lừa gạt, căng đến khó chịu. “Ngươi là người Liêu vì sao đến Tống quốc?”

Nhung Khiên Kỳ cũng bị thái độ tràn ngập địch ý của Thư Lưu Y tổn thương, sắc mặt trầm xuống, tiếp đó thản nhiên cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Dù sao ngươi đã biết thân phận của ta, nói cho ngươi cũng không sao. Hoàng đế Tống quốc các ngươi ngu ngốc, triều đình hủ bại, lãnh thổ Tống quốc sớm hay muộn đều là vật trong tay của Đại Liêu ta, nhưng mà võ lâm nhân sĩ người Tống các ngươi đa phần sẽ không phục Đại Liêu ta thống trị, đến lúc đó khởi nghĩa nổi dậy, với Đại Liêu ta vẫn là một uy hiếp lớn. Thời điểm ta còn là Nhung vương thế tử, đã bắt đầu sắp đặt kế hoạch làm thế nào thống trị võ nhân Tống quốc các ngươi.”

“Cho nên ngươi liền đầu nhập vào Côn Luân kiếm phái? Nhung vương, ngươi thật là thông minh.”

“Quá khen.” Nhung Khiên Kỳ làm như nghe không hiểu Thư Lưu Y trào phúng, ngược lại ngạo nghễ cười: “Muốn thống trị được võ nhân Tống quốc, đương nhiên trước tiên phải dung nhập giang hồ của các ngươi. Thu Phượng Vũ là thiên hạ đệ nhất cao thủ trong suy nghĩ của các ngươi, trở thành đại đệ tử của y, không những có thể học được tuyệt thế kiếm thuật, mượn uy danh của y, ta ngày sau còn có thể hiệu lệnh võ lâm, có gì không tốt?”

Thư Lưu Y không khỏi thấy trong lòng nguội lạnh, “Ta thấy ngươi lúc trước cùng ta kết giao, cũng là có ý đồ khác.” A, Nhung Khiên Kỳ tâm kế như vậy, làm chuyện gì nhất định đều có thâm ý.

Nhung Khiên Kỳ lắc đầu lại gật đầu, “Lưu Y, ta và ngươi tương ngộ tại Tần Hoài chỉ do thiên ý, không phải ta cố ý sắp đặt. Nhưng lúc đầu, khi ta biết được ngươi là Thư gia đại công tử, quả thật nghĩ tới ra tay từ ngươi, đem sản nghiệp Thư gia nhét vào trong tay ta.” Thấy Thư Lưu Y mặt hiện vẻ giận dữ, hắn vội vàng nắm lấy cổ tay Thư Lưu Y. “Hãy nghe ta nói hết. Ngươi ta kết giao ngày càng sâu, ta lại càng thật tâm thích ngươi, làm sao đành lòng lợi dụng ngươi.”

Thư Lưu Y cố giãy hay tay, nhưng giãy không khỏi bàn tay như kìm sắt của Nhung Khiên Kỳ, chỉ đành nói: “Ta sẽ nghe ngươi nói, ngươi buông ta ra trước.”

“Vậy mới là hảo huynh đệ của ta.” Nhung Khiên Kỳ cười buông tay, kéo Thư Lưu Y ngồi xuống ăn cơm.

Thư Lưu Y nào có khẩu vị, nhìn đồ ăn thực nuốt không trôi. Nhung Khiên Kỳ nhíu mày nói: “Sao vậy, những món này không hợp khẩu vị của ngươi sao? Ta đây bảo Quỳ Anh lại đi làm vài món đưa lên.” Quay đầu hướng ngoài phòng giương giọng phân phó. Quỳ Anh vẫn ở ngoài cửa hầu hạ lập tức nghe thấy, vộ vàng vâng lời đi xuống chuẩn bị.

Nhung Khiên Kỳ quay đầu cười nói: “Đúng rồi, Lưu Y, ngươi còn chưa biết Quỳ Anh là thị nữ tâm phúc của ta. Phụ thân nàng vốn là một tiểu quan Tống quốc các ngươi, đắc tội quyền quý, bị mưu hại xử trảm xét nhà, nàng bị sung làm quan kỹ, là ta cứu nàng ra khỏi kỹ viện, nàng cũng cam tâm tình nguyện làm việc cho ta.”

Thư Lưu Y hiểu được ý trong lời nói của Nhung Khiên Kỳ, lãnh đạm nói: “Người Tống đâu chỉ trăm ngàn, mỗi người một chí. Nàng là nàng, sao có thể khẳng định người khác cũng nghĩ giống nàng chứ? Nhưng mà, ngươi vì sao giả thành thân với nàng?”

Hắn có dự cảm, sau màn tiệc cưới kia, tuyệt đối ẩn chưa âm mưu lớn.

Nhung Khiên Kỳ mày kiếm bỗng dưng nhướng cao, ánh mắt chớp động, tựa hồ đang cân nhắc có nên nói hay không, chốc lát sau cuối cùng lộ ra tươi cười sâu xa khó hiểu. “Việc này ta vốn không muốn nói cho ngươi, nhưng ngươi đã muốn biết, ta cũng sẽ không giấu ngươi.” Vẻ mặt hắn dần trở nên ngưng trọng, chậm rãi nói: “Hoàng đế Đại Liêu ta đã quyết định mau chóng đánh hạ Tống quốc, lệnh ta nghĩ cách làm tan rã thế lực võ lâm Đại Tống, cho nên ta mới sắp đặt hôn sự kia, cơ hồ đều mời hết cao thủ đứng đầu các môn các phái trong chốn võ lâm đến dự tiệc.”

Hắn chuyển động chén rượu trên bàn, cười khẽ: “Trong rượu đãi tân khách ở tiệc cưới, ta đều bỏ vào độc dược mãn tính.”

“Ngươi ──” Thư Lưu Y kinh ngạc không nhỏ, cả người bật đứng lên, lại lập tức bị Nhung Khiên Kỳ bắt lấy đẩy lại xuống ghế.

“Lưu Y ngươi đừng kích động.” Nam nhân thấp giọng cười nói: “Chỉ là độc dược mãn tính, phải chờ một hai năm mới có thể phát tác. Bọn họ đều là cao thủ hiếm có, nếu có thể cải tà quy chính, vì Đại Liêu quốc ta sở dụng, so với giết bọn họ càng có lợi hơn hẳn. Có khoảng thời gian này, ta cũng có thể chia ra khuyên bảo bọn họ quy hàng. Còn nếu ngu ngốc ngoan cố, vậy tùy bọn họ tự sinh tự diệt đi.”

Hắn vẻ mặt nắm chắc thắng lợi, khí phách phi dương, thực có vài phần khí thế quân lâm thiên hạ, nhưng mà nhìn trong mắt Thư Lưu Y, từng trận khiếp sợ, lại căm giận mình nhìn người bất minh, thật vất vả mới bình phục tâm tình, tự giễu nói: “Ta cũng không phải cao thủ gì, lại cũng có thể nhận được hỉ thiếp, Nhung vương ngươi thật coi trọng ta.”

Nhung Khiên Kỳ thở dài: “Ta là kìm lòng không đậu muốn gặp ngươi, mới mời ngươi đến Côn Luân, ngươi đừng nghĩ nhiều.” Hắn đem chén rượu đưa tới bên môi Thư Lưu Y, ôn nhu khuyên nhủ: “Nào, uống chén này, chúc hai ta gặp lại.”

Thư Lưu Y cười ha ha, lộ vẻ bi phẫn. “Ngươi không phải lại muốn gạt ta uống rượu độc chứ?”

Nhung Khiên Kỳ đáy mắt lóe lên giận dữ, bỗng nhiên nắm cằm Thư Lưu Y, cường ngạnh đem rượu trong chén đều đổ hết vào miệng Thư Lưu Y mới buông tay.

“Khụ khụ khụ……” Thư Lưu Y liều mạng ho khan, lại duỗi ngón tay móc cổ họng, muốn đem rượu nôn ra.

“Lưu Y, ngươi ở tiệc cưới cũng uống rượu độc. Chén rượu ta vừa cho ngươi uống là bỏ giải dược.” Nhung Khiên Kỳ vừa bực mình vừa buồn cười, lau đi máu mủ dính trên tay, vỗ nhẹ bả vai Thư Lưu Y, nghiêm mặt nói: “Ta là thật tâm thích ngươi, sẽ không hại ngươi.”

Cho dù là rượu độc cũng đã uống rồi, còn có biện pháp gì? Cứ tin hắn là giải dược đi! Thư Lưu Y tự an ủi mình, ngồi thẳng lên, đột nhiên nhớ tới một chuyện, sắc mặt thay đổi. “Vậy người của Côn Luân phái không phải cũng đều trúng độc sao?” Nếu Nhung Khiên Kỳ muốn một lưới bắt hết võ lâm cao thủ Đại Tống, sao có thể buông tha Thu Phượng Vũ?


Lại thấy Nhung Khiên Kỳ lắc đầu nói: “Ta không hạ độc người của Côn Luân phái. Thu Phượng Vũ tu vi nội lực đã đến trình độ siêu phàm, có thể nói đã là bách độc bất xâm, độc dược căn bản không đối phó được y. Hơn nữa đại phu tổng đường y thuật cao minh, ta nếu muốn hạ độc đồng môn, khó tránh khỏi sẽ bị đại phu phát hiện, ngược lại hỏng chuyện.”

Thư Lưu Y không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Quỳ Anh đưa tới mấy mấy đĩa thức ăn thanh đạm nóng hổi.

Thư Lưu Y cả ngày chưa một hạt gạo vào bụng, giày vò đến bây giờ, cũng quả thật đói bụng, liền quyết định không ngược đãi dạ dày của mình nữa. Ăn no nê xong, súc miệng, mới chậm chạp hỏi Nhung Khiên Kỳ: “Ngươi nói cho ta nhiều bí mật như vậy, tính xử trí ta thế nào?”

“Lưu Y, ngươi cần gì nói khó nghe như vậy?” Nhung Khiên Kỳ lắc lắc đầu, trịnh trọng nói: “Ta xem ngươi là huynh đệ, mới đem mọi chuyện nói hết cho người. Thư Lưu Y, Tống quốc diệt vong là chuyện sớm muộn, ngươi có nguyện cùng ta trở về Đại Liêu cùng qua một đời?” Hắn cười cười: “Ta lần này xuống núi, chính là định đến Thư gia mang ngươi đi, ai ngờ đệ đệ ngươi lại đem ngươi giao cho Thu Phượng Vũ, ta chỉ có thể phái người âm thầm theo dõi các ngươi, đem ngươi cướp lại. Lưu Y, theo ta về đi! Ngự y trong hoàng cung Đại Liêu có thể trị khỏi mặt cho ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn khôi phục dung mạo sao?”

“Cùng qua một đời?” Thư Lưu Y tìm kiếm nhiều năm, cũng chẳng qua là chờ một câu này, giờ phút này thật sự nghe được, lại tuyệt nhiên không vui vẻ nổi, thở dài: “Không thể được.”

Nhung Khiên Kỳ thay đổi sắc mặt. “Ngươi lo lắng ta ngày sau sẽ thay lòng đổi dạ? Nói thật với ngươi, ta khi ở Đại Liêu đã sớm cưới vương phi, cũng có con cái. Bảy năm trước vương phi bệnh chết, ta đến nay vẫn chưa cưới người khác. Lưu Y, ngươi nếu đồng ý cùng ta bên nhau trọn đời, ta Gia Luật Kỳ có thể thề độc tuyệt không cưới ai khác, kiếp này chỉ cùng ngươi làm bạn.”

Thư Lưu Y đau đầu xoa xoa mi tâm, không thể không giội cho Nhung Khiên Kỳ một thau nước lạnh. “Tống Liêu một khi khai chiến, ta và ngươi chính là địch nhân.”

Nhung Khiên Kỳ lại hiểu sai ý, cho rằng Thư Lưu Y lo lắng sau khi đến Liêu quốc sẽ bị người căm ghét xa lánh, cười nói: “Này dễ thôi. Hoàng đế Đại Liêu là đường thúc của ta, ta xin ngài nhận ngươi làm nghĩa tử, ban thưởng ngươi sửa họ Gia Luật, ngươi ta từ nay về sau chính là người một nhà, trên dưới Đại Liêu quốc, ai dám vô lễ với ngươi.”

Thế nhưng muốn hắn sửa họ? Thư Lưu Y càng nghe càng giận, cuối cùng cười lạnh nói: “Vậy chi bằng ngươi theo ta sửa họ Thư, từ nay về sau ở lại Thư gia ta làm con dân Tống quốc, không biết ý Nhung vương thế nào?” Hắn đứng lên, không nhìn tới Nhung Khiên Kỳ khuôn mặt tuấn tú đột nhiên âm trầm, lảo đảo đi ra ngoài.

“Không được đi!” Nam nhân phi thân lướt qua, chạy lên phía trước Thư Lưu Y một chưởng đập lên cửa phòng, mỉm cười nhìn Thư Lưu Y, mặt lại lộ ra vài phần lệ khí tàn nhẫn. “Ngươi vẫn nên nghĩ cho kỹ, lại trả lời ta.”

Thư Lưu Y nhún vai, gặp phải chuyện này, hắn dù có nghĩ một trăm năm, kết quả cũng giống nhau. Hắn hít vào một hơi thật dài, nghiêm mặt nói: “Nhung huynh, ngươi nếu còn xem ta là bằng hữu, xin buông tay ra. Ngươi ta còn tiếp tục dây dưa cũng có ý nghĩa gì đâu?”

Nhung Khiên Kỳ nhìn chằm chằm Thư Lưu Y, tựa như muốn dùng ánh mắt nuốt hắn vào bụng. Môi nhếch thành một đường, tay đặt ở cửa lại không hề nhúc nhích.

Mắt thấy không bình thường, Thư Lưu Y gượng cười, nhắc nhở nói: “Nhung Khiên Kỳ, ngươi đã nói, đi hay ở tùy ý ta, tuyệt sẽ không ngăn trở.”

Nhung Khiên Kỳ chậm rãi buông tay, người vẫn che trước cửa, không có nửa phần dấu hiệu di chuyển, sau đó cười cười: “Ta đúng là có nói, nhưng thủ hạ của ta cũng không có đáp ứng. Thư Lưu Y, ngươi biết quá nhiều, cho dù ta không ngăn cản ngươi, ngươi nghĩ rằng thủ hạ của ta sẽ để ngươi đi sao?”

Thư Lưu Y làm sao cũng không nghĩ đến Nhung Khiên Kỳ lại chơi xấu, tức đến ngực khó chịu, nhưng hôm nay người đang ở dưới mái hiên(1), chỉ có thể nén giận. “Bí mật của ngươi, ta sẽ giữ kín như bưng, ngươi có thể yên tâm rồi đi?”

“Ta cũng cho là ngươi sẽ không nói lung tung.” Nhung Khiên Kỳ trong lòng đã có dự tính, nồng đậm uy hiếp cười nói: “Những chuyện ta nói hôm nay, ta nếu ngày sau nghe được trên giang hồ truyền ra một chút phong thanh, liền khiến Giang Nam Thư gia của ngươi từ nay về sau biến mất khỏi thế gian. Mà ngươi ──” Hắn đột nhiên duỗi tay, điểm mấy chỗ kinh huyệt của Thư Lưu Y, đẩy mạnh Thư Lưu Y xuống ghế. “Ha ha, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, ngươi cũng thuộc về Gia Luật Kỳ ta.”

Hắn cười to, đẩy cửa rời đi. “Thư Lưu Y, ngày mốt ta sẽ khởi hành về Thượng Kinh Lâm Hoàng Phủ(2) diện thánh, ngươi đi cùng ta. Từ lúc này, ngươi tốt nhất nên suy nghĩ cẩn thận, bằng không, đừng trách ta đến lúc đó dùng vũ lực. Còn có, ta vừa rồi đã chặn đứng khí huyệt của ngươi, không có ta giải bỏ giúp ngươi, ngươi không thể thúc giục chân khí, đừng mong chạy khỏi sơn trang này.”

Thư Lưu Y ngồi yên, ngay cả cười khổ cũng cười không nổi. Thử hít thở dẫn khí, quả nhiên chỉ đến được vài chỗ đã dừng.

Chẳng lẽ bát tự của Thư Lưu Y hắn thật sự kém như vậy?…… Sững sờ một hồi, mắt thấy ngọn nến cũng sắp tắt, Thư Lưu Y ném mình lên giường.

Ngày mốt à…… Hắn nên làm sao nhân lúc chưa muộn mà đào thoát đây? Nếu như bị đưa đến Thượng Kinh Liêu quốc, chỉ sợ hắn đời này đều phải trở thành cấm luyến của Nhung Khiên Kỳ, sống trong ánh mắt kỳ thị chế nhạo của người Liêu, vĩnh viễn cũng không về được cố hương.

Hắn càng nghĩ càng tâm phiền ý loạn, đi một tên Độc vương, lại đến một Nhung Khiên Kỳ càng thêm phiền toái. Ai, mình bị Nhung Khiên Kỳ cướp đi, lại không biết Thu Phượng Vũ có gặp nguy hiểm gì không. Rồi đột nhiên, khuôn mặt xấu xí của Thu Phượng Vũ lại hiện lên từ sâu trong suy nghĩ của Thư Lưu Y. Lần này, hắn ngược lại cảm thấy khuôn mặt Thu Phượng Vũ thoạt nhìn còn thuận mắt hơn một ít so với Nhung Khiên Kỳ.

Nam nhân kia, tuy rằng hiện giờ hờ hững xem nhẹ hắn, nhưng ít nhất sẽ không trói buộc hắn, càng sẽ không bắt ép hắn……

Vừa nghĩ đến Thu Phượng Vũ, chút đau đớn bén nhọn lại bắt đầu lan tràn trong ngực Thư Lưu Y, hắn vẫn ngơ ngẩn chờ ánh nến lụi tắt, mới nhắm mắt đi ngủ.

_ _

Rạng sáng, mặt Thư Lưu Y phát ngứa, so với trước kia càng nghiêm trọng hơn, hắn rốt cuộc ngủ không được, hai tay cào loạn, biến cả khuôn mặt thành máu tươi đầm đìa.

Quỳ Anh đã phụng mệnh ngủ ở bên cạnh khách phòng của Thư Lưu Y, giám thị nhất cử nhất động của hắn, nghe được âm thanh đi vào phòng, vừa thấy liền vô cùng hoảng sợ, vội vàng chạy đi bẩm báo Nhung Khiên Kỳ.

“Ngươi?!” Nhung Khiên Kỳ nghe tin chạy tới, cũng sợ ngây người. Lấy lại bình tĩnh, thấy Thư Lưu Y còn đang không ngừng cào, hắn nhanh tiến tới, ngăn lại Thư Lưu Y, lạnh lùng nói: “Ngươi còn cào nữa mặt sẽ nát hết.”

“Ta cũng đâu muốn!” Nhưng ngứa đến thấu xương, làm sao nhịn được. Thư Lưu Y muốn giãy khỏi Nhung Khiên Kỳ, bị Nhung Khiên Kỳ phong bế huyệt Kiên Tỉnh(3) ở hai bên, hai cánh tay lập tức buông xuống bên người không thể động đậy. Hắn ngứa ngáy khó nhịn, mạnh vọt tới bên tường, cố sức cọ mặt lên, muốn giảm bớt ngứa.

Nhung Khiên Kỳ vừa kinh vừa sợ, ngón tay cũng điểm lên huyệt Nhuyễn Ma(4) của Thư Lưu Y, thế này mới ngăn trở hành động gần như tự hại mình của hắn.

Hắn đỡ người lên giường, đối diện khuôn mặt đầy máu mủ kia cũng không biết làm sao cho phải, vội kêu Quỳ Anh đi mời đại phu. Thư Lưu Y không động đậy được, chỉ có thể không ngừng liều mạng kêu ngứa.

Nhung Khiên Kỳ nghe hắn kêu thê thảm, vô cùng lo sợ, vội ôn tồn khuyên giải hắn.

Chưa đến giờ cơm, Quỳ Anh đã mời hết những đại phu nổi danh nhất phụ cận về sơn trang.

Mọi người thấy mặt Thư Lưu Y, đều chậc lưỡi, một phen nhìn, nghe, hỏi, sờ, cũng tìm không ra nguyên nhân, khai vài phương thuốc giải nhiệt giảm ngứa tầm thường xong đều lắc đầu: “Này hình như là trúng chướng khí, ta cũng vô năng, hổ thẹn.”

Thư Lưu Y sớm đoán được kết quả, thủ đoạn của Độc vương há vài tên đại phu phố chợ có thể giải. Nhung Khiên Kỳ lại càng lo lắng, cầm phương thuốc, bước nhanh đi gọi người bốc thuốc sắc dược.

Uống đến hai chén thuốc, bệnh tình Thư Lưu Y không hề khởi sắc, đến sau nửa đêm, không ngứa nữa, lại chuyển thành đau đớn như thiêu đốt, cổ họng cũng rên rỉ đến khàn giọng.

Độc tính này tựa hồ đang tăng lên, lại phát tác vài lần, sợ rằng không chỉ mặt, ngay cả da thịt trên người cũng sẽ thối rữa…… Nhung Khiên Kỳ đứng ở bên giường, nhìn Thư Lưu Y đau đến chết đi sống lại, mày kiếm nhíu chặt, vốn đang đợi xử lý xong chút chuyện quan trọng mới lên đường, hiện tại cũng không muốn kéo dài nữa, gọi Quỳ Anh tới: “Nhanh đi chuẩn bị mã xa, lập tức khởi hành về Thượng Kinh.”

“Vâng.” Quỳ Anh vội vàng lĩnh mệnh đi xuống.

“Chúng ta suốt đêm lên đường, nhanh chút trở về tìm ngự y trị liệu.” Hắn nâng Thư Lưu Y đã đau đến thần trí bất minh, xuyên qua hành lang gấp khúc, đi đến đại môn sơn trang. Qua một chỗ rẽ, bỗng nhiên giật mình dừng lại.

Phía trước là một lương đình bát giác, Thu Phượng Vũ đứng dưới đèn lồng đỏ sẫm treo bên góc mái đình, hắc mâu lạnh lùng nhìn Nhung Khiên Kỳ.

Quản Đan Phong đi theo phía sau, thần sắc mỏi mệt, còn lộ vẻ bất đắc dĩ. Đêm đó cố ý chỉ sai hướng, kết quả Thu Phượng Vũ đuổi theo một hồi liền phát giác không đúng, vòng trở về khách điếm chất vấn nàng. Sư phụ lúc đó ánh mắt lãnh lệ, làm Quản Đan Phong ảo giác mình chỉ cần nói sai một chữ, liền sẽ bị sư phụ đánh chết dưới chưởng, nàng không dám giấu diếm nữa, theo Thu Phượng Vũ truy tìm đến đây.

Nhưng mà, nhìn thấy chủ mưu phía sau của đám hắc y nhân kia lại là đại sư huynh quen biết nhiều năm, hơn nữa đại sư huynh lại một thân trang phục người Liêu, Quản Đan Phong kinh ngạc nói không ra lời.

Ánh mắt Thu Phượng Vũ rơi xuống cánh tay phải của Nhung Khiên Kỳ đang ôm bên hông Thư Lưu Y, mở miệng, lạnh đến mức gió đêm cũng ngừng thổi. “Nhung Khiên Kỳ, buông hắn ra, bằng không ta liền chặt tay phải của ngươi.”

Nhung Khiên Kỳ nhanh chóng từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Sư phụ ngài nhanh như thế đã tìm đến.” Tử sĩ đêm đó thích sát Thu Phượng Vũ đều vô cùng kín miệng, dù bị nghiêm hình bức cung, cũng tuyệt sẽ không khai ra tung tích của hắn, huống hồ sơn trang này vị trí hẻo lánh, nghĩ rằng Thu Phượng Vũ nhất thời cũng sẽ không tìm thấy nơi này, Nhung Khiên Kỳ không khỏi lơ là, nào ngờ Thu Phượng Vũ lại vô thanh vô tức tiềm nhập sơn trang.

Thế nhưng, hắn tuyệt sẽ không giao Thư Lưu Y ra! Nhung Khiên Kỳ đột nhiên thét dài một tiếng, đem Thư Lưu Y mạnh đẩy ra phía sau, hai tay thu vào tay áo, nâng lên hai thanh đoản câu phủ đầy mũi nhọn cong như trăng non mày ngài, đánh về phía Thu Phượng Vũ.

Đối phó Thu Phượng Vũ, kiếm thuật của hắn hoàn toàn không dùng được, chỉ có võ công kỳ môn được tập từ cao thủ đệ nhất Liêu quốc có lẽ còn có thể tấn công bất ngờ, khắc chế địch thủ giành được chiến thắng.

Đoản câu bay lên, biến ra một mảnh quang ảnh, vây quanh Thu Phượng Vũ.

Tử sĩ trong sơn trang đều bị tiếng thét dài làm giật tỉnh, ào ào chạy tới lương đình, gia nhập cuộc chiến.

“Tự tìm chết!” Thu Phượng Vũ cuối cùng bị chọc giận hoàn toàn, trong tiếng quát lạnh, hơn mười tử sĩ vây công y cùng Quản Đan Phong liên thanh kêu thảm thiết, bay ra bốn phía, rơi xuống đất gân cốt đứt đoạn, máu tươi trong miệng trào ra. Y cười lạnh gạt ra một lưỡi câu bổ tới của Nhung Khiên Kỳ, lập chưởng như kiếm, cả bàn tay phát ra kim sắc nhàn nhạt, lăng không chém về phía tay phải Nhung Khiên Kỳ. “Ngươi trộm vào môn hạ của ta học kiếm, hôm nay, ta liền lấy lại võ công đã dạy ngươi.”

“Trang chủ!──” Theo tiếng thét khẩn thiết của Quỳ Anh, nữ tử can đảm tiến lên bay đến trước người Nhung Khiên Kỳ, lấy thân đỡ đạo kiếm khí vô hình cực kỳ sắc bén kia. Sau lưng nàng nhất thời vỡ ra một huyết khẩu thật sâu, nội tạng đều có thể thấy được rõ ràng, một ngụm máu tươi phun lên đầy đầu đầy mặt Nhung Khiên Kỳ, “Đi, đi mau!”

Tiếng hét thê lương tắt nghẽn gián đoạn, Quỳ Anh ngã xuống đất, thân thể men theo đạo huyết khẩu kia từ đầu vai đến thắt lưng, nứt thành hai đoạn.

Thu Phượng Vũ giật mình, cũng trong nháy mắt, Nhung Khiên Kỳ vung ra hai mũi ám khí, khói vàng nồng đậm lập tức tràn ngập xung quanh lương đình, làm người khác không sao nhìn rõ. Thu Phượng Vũ thần sắc khẽ run, dựa vào trí nhớ khi nãy lướt tới bên người Thư Lưu Y, đem người nhắc lên. Chờ y giương tay áo đẩy ra khói mê, Nhung Khiên Kỳ đã không còn tung tích.

“Khụ khụ……” Thư Lưu Y vô ý hít vào chút khói mê, khụ mấy tiếng, chậm rãi ngất đi.

Quản Đan Phong đã có phòng bị, sớm nín thở, trái lại bình yên vô sự, rút kiếm xin đi ra trận. “Sư phụ, có cần Đan Phong đuổi theo phản đồ khi sư diệt tổ kia không?”

Thu Phượng Vũ lắc đầu, ôm Thư Lưu Y bước nhanh ra ngoài. “Về Côn Luân.”

_ _

Sáng sớm hôm sau, Thư Lưu Y ở trong xe ngựa bị đau mà tỉnh.

Da mặt đau đớn nóng rát như bị đổ ớt lên. Dưới da lại hình như có người chậm rãi dùng tiểu đao róc lấy, muốn róc hết cơ thịt trên mặt hắn ra khỏi xương cốt.

“A!──” Hắn không ngừng lăn lộn trong thùng xe, hoàn toàn không rảnh bận tâm trên mặt mình toàn là máu mủ, dùng sức ôm mặt, muốn giảm bớt đau nhức này.

Thầy trò Thu Phượng Vũ bị tiếng kêu thảm thiết của hắn kinh động, đều ngừng lại. Thu Phượng Vũ đi vào thấy rõ tình hình, hắc mâu trầm xuống. Kêu Quản Đan Phong đưa kim sang dược, hòa với nước trong, dùng khăn chấm lấy cẩn thận chà lau khuôn mặt Thư Lưu Y. Mất thời gian một chén trà, mủ máu trên miệng vết thương mới coi như xử lý sạch sẽ, nhưng không bao lâu, máu loãng lại từ khe nứt trên da chậm rãi chảy ra.

Thư Lưu Y không thể tưởng được Thu Phượng Vũ lại không ngại dơ bẩn, tự mình lau mặt giúp hắn, kinh ngạc nói không nên lời, đau đớn trên mặt dường như cũng giảm bớt rất nhiều.

Thu Phượng Vũ vứt bỏ khăn đã bị máu mủ làm dơ, đột nhiên đưa tay, cách lớp y phục chế trụ mạch môn Thư Lưu Y. Thư Lưu Y lấy làm kinh hãi, đang phỏng đoán dụng ý Thu Phượng Vũ, mạch môn đã dũng nhập một cỗ noãn lưu ôn hòa mà vô cùng thuần hậu, xuôi theo kinh mạch của hắn lưu chuyển toàn thân, nhất nhất đả thông mấy chỗ kinh huyệt khí huyết bị Nhung Khiên Kỳ phong bế của hắn. Vận hành xong một vòng, Thu Phượng Vũ mới buông tay ra.

Thư Lưu Y âm thầm vận khí, nội tức đã thông suốt không trở ngại. Nhớ lại mình vừa rồi còn lo lắng Thu Phượng Vũ có phải muốn động thủ tra tấn mình hay không, liền xấu hổ không chịu nổi, ngập ngừng muốn nói lời cảm tạ, miệng lưỡi lại bỗng nhiên trở nên ngốc nghếch vụng về, không biết nên thế nào mở miệng. Mắt thấy Thu Phượng Vũ sắp nhảy xuống mã xa, hắn vội nói: “Thu, Thu chưởng môn, chờ chút!”

Nam nhân quay đầu, lạnh lùng nhìn hắn. Thư Lưu Y cũng không mong đợi Thu Phượng Vũ sẽ tiếp lời hắn, chỉ một mình thao thao bất tuyệt, đem chuyện sau khi gặp gỡ Nhung Khiên Kỳ nhất nhất báo cho Thu Phượng Vũ. Hắn không phải không lo lắng uy hiếp của Nhung Khiên Kỳ, nhưng vô luận thế nào, đều phải cho Thu Phượng Vũ biết chân diện mục của Nhung Khiên Kỳ.

“Ngươi nói hắn là Liêu quốc Nhung vương? Còn hạ độc các tân khách đến uống rượu mừng?” Quản Đan Phong khiếp sợ. Nàng còn tưởng rằng Nhung Khiên Kỳ chỉ là người Liêu bình thường, vì để luyện được tuyệt thế kiếm pháp của sư phụ mới bái nhập Côn Luân môn hạ.

Thu Phượng Vũ mang mặt nạ tuy rằng nhìn không ra biểu tình biến hóa, nhưng hắc mâu cũng không khỏi hơi co lại. Lai lịch đối phương như thế, đã đào thoát, chính là một uy hiếp lớn với phái Côn Luân, có lẽ, đuổi theo Nhung Khiên Kỳ trảm thảo trừ căn mới là thượng sách…… Nhưng mà nhìn nhìn mặt Thư Lưu Y, Thu Phượng Vũ ánh mắt trở về đạm mạc, lạnh giọng phân phó Quản Đan Phong: “Đánh xe đi quá chậm, ta cùng Thư gia đại công tử kỵ mã về Côn Luân trước, ngươi tự đi một mình đi.”

“Vâng.” Quản Đan Phong trong lòng rất không muốn sư phụ ở cùng tên hỗn đản kia, nhưng sư mệnh không thể trái, nàng cũng không dám lại hỏi chuyện tình giữa sư phụ cùng Thư Lưu Y, thu thập quần áo tư trang vào bao cho hai người, lại đem ngựa của mình đưa cho Thư Lưu Y cưỡi, thuận tiện cho Thư Lưu Y một ánh mắt cảnh cáo.

Thư Lưu Y thầm than, đội mũ sa che khuất gương mặt dọa người của mình, giục ngựa đi theo phía sau Thu Phượng Vũ.

Nắng chiều đỏ như hỏa diễm, mây tía đầy trời bị đốt thành màu đỏ rực rỡ biến ảo, lại chậm rãi rơi xuống phía sau dãy núi quanh co.

Lại một màn đêm buông xuống.

Mã bất đình đề chạy suốt một ngày đường, Thư Lưu Y giờ phút này hai đùi đều có chút tê, nhưng Thu Phượng Vũ trên hắc mã phía trước, không có một chút dấu hiệu xuống ngựa nghỉ ngơi, vẫn như cũ quất roi cưỡi ngựa, toàn tốc chạy như bay.

Chạy như vậy, đừng nói người chịu không nổi, cả ngựa cũng sẽ mệt xỉu. Thư Lưu Y nhịn rồi lại nhịn, lại qua vài thôn trang nhỏ, sắc trời đã hoàn toàn đen, thấy Thu Phượng Vũ vẫn không có ý dừng lại tìm nơi ngủ trọ, hắn cuối cùng mở miệng khẩn cầu: “Thu chưởng môn, tìm một chỗ nghỉ ngơi được không, ngày mai lại lên đường!”

Thu Phượng Vũ hừ lạnh một tiếng, ghìm chặt dây cương, hắc mã hí vang dừng lại. Thư Lưu Y vừa mừng vừa sợ, vội bước xuống, dắt ngựa đi đến ven đường ngồi xuống mặt cỏ, trong bụng đột nhiên vang lên vài tiếng kêu.

Lương khô đều treo ở sau yên ngựa của Thu Phượng Vũ. Nam nhân yên lặng cởi bỏ hành trang, cầm bánh bao đưa cho Thư Lưu Y, xách túi nước rỗng xem thử, đi đến bên dòng suối cách đó không xa múc đầy nước, thả túi nước tới trước mặt hắn.

Thư Lưu Y nhìn hết thảy, vô cùng cảm kích, trái tim càng chua xót khó chịu. Lấy những việc hắn gây nên trước đây, Thu Phượng Vũ không đến trả thù hắn, đã có thể nói đối hắn tận tình tận nghĩa, lại còn không tính chuyện cũ ra tay cứu giúp, nơi nơi chiếu cố hắn.

Dưới gương mặt xấu xí mà hắn ghét bỏ kia, kỳ thật ẩn giấu trái tim chí tình chí nghĩa. Mà hắn thứ ngu ngốc có mắt không tròng, lúc trước chỉ một mực rối rắm dung mạo Thu Phượng Vũ, làm như không thấy chân tâm của nam nhân. Uổng công hắn vẫn tự oán trách tìm không thấy người yêu tri kỷ chân chính, rõ ràng người đáng giá nhất hắn trân ái kiếp này ở ngay trước mắt, lại bị hắn tự tay đẩy ra.

Hắn vừa nhấm nuốt chua xót hối hận tràn ngập trong lòng, vừa âm thầm hạ quyết tâm, cho dù trả giá nửa đời sau, cũng phải nghĩ cách vãn hồi lại Thu Phượng Vũ.

Hắn thấp giọng nói: “Loại chuyện này, Thu chưởng môn phân phó ta làm là được rồi.”

Thu Phượng Vũ vẫn lạnh lùng như trước, không nói một lời. Thư Lưu Y cũng biết nam nhân không có khả năng dễ dàng tha thứ hắn, dùng ống tay áo phủi sạch mặt cỏ bên người, lấy dũng khí mỉm cười: “Thu chưởng môn, ngươi cũng ngồi xuống nghỉ ngơi đi!”

Nam nhân yên lặng, trong mắt dần dần dâng lên vẻ tự giễu, ngược lại đi đến chỗ cách xa Thư Lưu Y, mới bắt đầu chậm rãi ăn lương khô.


Ngưng mắt nhìn bóng dáng cao lớn lại tịch mịch của Thu Phượng Vũ, Thư Lưu Y cắn chặt môi. Hắn thật sự muốn chữa lành vết thương khi xưa mình đã khắc lên tim Thu Phượng Vũ, nhưng Thu Phượng Vũ có phải đã không chịu tin hắn nữa hay không?

Hắn bỗng nhiên có xúc động muốn nói hết toàn bộ suy nghĩ trong lòng cho Thu Phượng Vũ, bất kể nam nhân tin hay không, hắn chỉ muốn cho Thu Phượng Vũ biết, hắn lúc này, là thật nghiêm túc.

“Thu chưởng môn, ta ──”

Hắn mới nói bốn chữ, Thu Phượng Vũ đột nhiên xoay người, nhảy lên hắc mã, lạnh lùng nói: “Nghỉ ngơi đủ rồi, lên đường thôi.” Cũng không chờ Thư Lưu Y, đá lên bụng ngựa, giục ngựa đi về hướng tây.

Thư Lưu Y chỉ đành cười khổ, vội vàng lên ngựa đuổi theo.

Tiếng vó ngựa đan xen, chở hai người càng đi càng xa, cuối cùng dung nhập vào bóng đêm mờ mịt.

Hành trình tiếp theo, trừ bỏ mỗi ngày ngủ một hai canh giờ ít ỏi, thời gian còn lại đều choáng váng trên lưng ngựa. Có mấy lần Thư Lưu Y thật sự quá mức mệt mỏi, muốn nghỉ tạm thêm một lát, Thu Phượng Vũ lại hoàn toàn không để ý tới hắn, thậm chí lại trở về lạnh nhạt lúc ban đầu, không cùng hắn nói chuyện. Thư Lưu Y cũng chỉ đành cắn răng tiếp tục lên đường.

Mặt hắn, mỗi ngày vẫn đều đau rát rướm máu, cũng may độc tính vẫn chưa khuếch tán trầm trọng hơn. Ngẫu nhiên vài lần, Thư Lưu Y đau quá kịch liệt, Thu Phượng Vũ liền không gấp rút lên đường nữa, giúp Thư Lưu Y thoa thuốc vận khí, giảm bớt đau đớn cho hắn.

Từ đầu đến cuối, nam nhân đều không muốn chạm mắt hắn, động tác giúp hắn chà lau máu mủ trên mặt lại vẫn ôn hòa mềm nhẹ, làm Thư Lưu Y si ngốc chìm đắm trong đó, hoàn toàn quên hết mong thứ xung quanh, chỉ mong thời gian ngừng lại tại đây.

_ _

Nước Dao Trì, vô cùng trong suốt, như khối ngọc bích thật lớn, yên lặng nằm trong ôm ấp của dãy núi Côn Luân.

“Sư phụ, người đã về rồi!”

Vài đệ tử đang tuần tra trước đại môn tổng đường, nhìn thấy Thu Phượng Vũ cuối cùng đã trở về, đều cao hứng tiến lên nghênh đón, giúp sư phụ dắt ngựa về chuồng, thấy phía sau sư phụ còn theo một nam tử đầu đội sa mạo màu đen, không khỏi kinh ngạc nhìn nhìn đánh giá.

“Ngươi, ngươi là Thư Lưu Y?” Thanh Đàn cùng Thư Lưu Y ở chung thời gian dài, rất nhanh nhận ra thân hình hắn, sắc mặt thiếu niên nhất thời trở nên quái đản. Những người khác cũng đều lộ vẻ giận dữ, trừng mắt với Thư Lưu Y.

Thu Phượng Vũ sau khi từ Thư gia trở về, tức đến thổ huyết, việc này vốn không cho chúng đệ tử biết, nhưng sư phụ nhiều năm cũng không rời Dao Trì nửa bước đột nhiên hai lần xuống núi đi xa, các đệ tử đều lén lút nghị luận sôi nổi, truy vấn nam đệ tử từng theo Thu Phượng Vũ hạ sơn kia. Đệ tử kia không lay chuyển được đồng môn gặng hỏi mấy ngày liền, chỉ đành nói ra sư phụ đi Giang Nam Thư gia tìm người, còn vì Thư gia đại công tử không từ mà biệt kia nổi giận. Chư đệ tử hiện tại nhìn thấy đầu sỏ chọc sư phụ tức giận bôn ba, tự nhiên không ai hòa nhã với hắn.

Thư Lưu Y ảm đạm cười khổ. Xem trận địa này, thời gian hắn ở Côn Luân phần nhiều sẽ không quá tốt. Thấy phía trước Thu Phượng Vũ tuyết y tung bay đã đi thật xa, hắn cúi đầu, tránh thoát một đám đệ tử ánh mắt chỉ trích, bước nhanh đuổi theo bóng dáng cao lớn của Thu Phượng Vũ đi đến Vô Hương viện.

Trong viện, thanh tịch như cũ. Đại thụ cành lá xum xuê, trên không, bầu trời xanh biếc như được tẩy rửa.

Trong tĩnh mịch vắng vẻ, chỉ nghe được gió thổi hoa rơi. Mấy cánh hoa trắng thản nhiên nhẹ nhàng bay xuống, vừa lúc rơi lên mấy sợi tóc trên vai Thu Phượng Vũ, rì rào lướt qua tóc đen, hòa vào cát bụi.

Mũi Thư Lưu Y đột nhiên không chịu được thấy chua xót ── một khắc kia buộc lên vòng hoa cho Thu Phượng Vũ dường như trở lại trước mắt. Hoa trắng tóc đen, xinh đẹp thuần thiết không chút tạp trần. Nhưng hắn đã không bao giờ có thể như ngày xưa, khen một tiếng “Thật sự rất đẹp.”

Hắn lặng yên nuốt vào chua xót không rõ lý do. Phía trước Thu Phượng Vũ đã tiến vào nội thất, đóng cửa phòng, bỏ hắn ở bên ngoài.

Thư Lưu Y đứng thẳng bất động hồi lâu, tháo xuống sa mạo, chậm rãi đi đến gian khách phòng mình ở trước kia.

Cửa phòng chỉ khép hờ, tựa hồ vẫn luôn chờ chủ phòng trở về. Mỗi thứ bài trí trong phòng đều giống hệt trước kia, trên bàn đặt thanh sáo ngọc, trường sam ngày Trung Thu đó hắn sau khi xuống bếp thay ra cũng vẫn ở trên giường như cũ……

Mọi thứ dường như đều phong kín vào ngày hắn rời đi, chỉ có bụi bậm rơi đầy trên từng món nhắc nhở hắn đã mất đi đoạn thời gian kia……

Thư Lưu Y trong lòng bách chuyển thiên hồi, vô cùng phiền muộn, cổ họng nóng nóng, giống như có thứ gì đang giãy dụa muốn xông ra, nhưng lại kẹt ở nửa đường, đến mức yết hầu đau nhức.

______________________________________________________________

(1) Người đang ở dưới mái hiên: xuất phát từ câu ‘Nhân tại ốc diêm hạ, bất đắc bất đê đầu’ (人在屋檐下, 不得不低头); ý nói khi bị người khác áp chế phải biết tạm thời nhân nhượng, trong một số hoàn cảnh không thể không làm một số việc không muốn làm.

(2) Thượng Kinh Lâm Hoàng Phủ: thủ đô nước Liêu. Là kinh thành đầu tiên được dựng lên tại bản thổ của người Khiết Đan giai đoạn đầu kiến quốc, là trung tâm chính trị, kinh tế, quân sự và văn hóa thời kỳ đầu của nước Liêu.

(3) Huyệt Kiên Tỉnh: vị trí ở chỗ cao nhất phần vai. Khi bị điểm trúng, cánh tay tê bại, mất đi sự linh hoạt.

(4) Huyệt Nhuyễn Ma: huyệt khiến người tê liệt, không động đậy được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích