Phàn Cửu mỉm cười:

-Tuy không phải thiết chứng, nhưng cũng gần như vậy!

Diêu Kiệt nhíu mày:

- Có thể cho biết chăng?

Phàn Cửu gật đầu:

- Đương nhiên có thể... Phàn mỗ bị hàm oan, hình bộ đại đường họa hình truy nã khắp nơi, chẳng những thân này không yên mà lòng cũng hết sức bực tức, bèn âm thầm điều tra, nhưng chẳng phát hiện được gì cả.

Ngưng một chốc, nói tiếp:

- Về sau, Phàn mỗ lại lén lút đào quan tài của những người áp tải quan ngân đã tử nạn, lần lượt xem xét tỉ mỉ thi thể từng người, quả là hoàng thiên không phụ kẻ khổ tâm, cuối cùng Phàn mỗ đã tìm ra được chút manh mối.

Diêu Kiệt vội hỏi:

- Đã phát hiện được gì?

Phàn Cửu ung dung nói tiếp:

- Thử nghĩ xem, việc một lúc hạ sát bốn mươi bảy người, hung thủ chẳng thể là số ít. Theo Phàn mỗ suy đoán, kẻ chủ mưu nhất định đã nhờ đến rất nhiều cao thủ hắc đạo giúp sức.

Diêu Kiệt nóng ruột giục:

- Đừng dài dòng, tôn giá đã phát hiện được manh mối gì?

Phàn Cửu hạ thấp giọng:

- Phàn mỗ đã phát hiện trong số nạn nhân có năm người đã chết bởi một loại ám khí Ám Thanh Tử rất tàn độc, nhân viên nghiệm thi lúc bấy giờ đã không phát hiện ra.

Lý Ngọc Côn bỗng xen lời:

- Nói về Ám Thanh Tử, tôn giá độc bộ võ lâm, hẳn là tôn giá rất am tường?

Phàn Cửu gật đầu:

- Không sai, loại Ám Thanh Tử đó có tên là Tý Ngọ Sách Hồn Đinh, tẩm qua kịch độc, kẻ trúng phải trong vòng mười hai giờ ắt sẽ thảm tử.

Đinh độc vào sâu đến xương tủy, bên ngoài không có dấu vết. Người này thủ pháp chuẩn xác và lực đạo mạnh mẽ, e rằng ngay cả Phàn mỗ cũng khó sánh kịp.

Diêu Kiệt lại nóng ruột hỏi:

- Người đó là ai?

Phàn Cửu nhấn mạnh giọng:

- Đoạt Mệnh Diêm La Ngụy Quân Bình, một nhân vật lừng danh trong giới hắc đạo, hẳn là hai vị chưa từng nghe nói đến phải không?

Diêu Kiệt và Lý Ngọc Côn cùng nói:

- Vâng!

Phàn Cửu thở dài nói tiếp:

- Có sự phát hiện ấy, Phàn mỗ liền tức khắp nơi tìm kiếm Ngụy Quân Bình, nhưng chẳng thấy y đâu cả.

Lý Ngọc Côn hỏi:

- Hẳn là y đã lẩn trốn chứ gì?

Phàn Cửu lắc đầu:

- Không phải, có lẽ đã bị kẻ chủ mưu vụ cướp giết người diệt khẩu.

Diêu Kiệt thắc mắc hỏi:

- Cho dù Ngụy Quân Bình có tham dự vào vụ cướp, nhưng có liên can gì đến Ngọc Diện Hiệp Tiêu Nhất Phong?

Phàn Cửu mỉm cười:

- Lão đệ hãy nghe tiếp... Sau nhiều năm điều tra, mới nghe nói Ngụy Quân Bình quan hệ rất mật thiết với một kỹ nữ trong Lưu Hương Viện, một kỹ viện nổi tiếng thành Khai Phong. Nhưng khi Phàn mỗ đến Khai Phong điều tra, mới biết ả kỹ nữ đó đã về làm vợ một thương nhân rồi.

Diêu Kiệt bực mình giục:

- Đừng dài dòng quanh co nữa, cứ nói thẳng ra đi!

Phàn Cửu mỉm cười gật đầu:

- Việc gì cũng phải có đầu đuôi gốc ngọn, lão đệ hãy kiên nhẫn mà nghe...

Ngưng chốc lát mới nói tiếp:

- Phải vất vả lắm Phàn mỗ mới tìm gặp ả kỹ nữ đó, ả ta cho biết Ngụy Quân Bình đã ra đi biệt tăm từ hồi mười bốn năm trước, nên báo hại ả ta đã chờ đợi suốt ba năm.

Diêu Kiệt không nén được lại hỏi:

- Ngụy Quân Bình đã hứa hẹn gì?

Phàn Cửu chậm rãi nói tiếp:

- Ngụy Quân Bình nói với ả ta là đi làm ăn với một người có danh hiệu là Ngọc Diện Hiệp, mười hôm nửa tháng sẽ trở về, lúc ấy sẽ chuộc thân cho ả ta, sau đó cùng sống bên nhau trọn đời. Thân giá của ả kỹ nữ đó là năm ngàn lạng bạc, vậy không kể được là thiết chứng hay sao? Ngụy Quân Bình lẽ nào lại nói dối với người yêu của mình, đúng chăng?

Diêu Kiệt ngẫm nghĩ hồi lâu mới lẩm bẩm nói:

- Phương tổng bộ đầu tuy cho rằng vụ cướp quan ngân là do tôn giá gây ra, nhưng tiên phụ lại nghĩ khác, nên mới tin vào lời biện bạch của tôn giá.

Sau đó tiên phụ đã tìm được chính phạm, định thuyết phục họ giao trả quan ngân, rốt cuộc lại bị kẽ cướp hãm hại.

Phàn Cửu thở dài:

- Với võ công của lệnh tôn, tuyệt đối không thể bị người hãm hại, rất tiếc là lệnh tôn chẳng thể nào ngờ dến...

Diêu Kiệt bỗng quát:

- Dừng nói tiếp nữa!

Đoạn quay sang Lý Ngọc Côn nói:

- Lý minh chủ, quý minh đang cần tiền bạc, tại hạ quyết sẽ khiến cho tôn giá không hoài phí chuyến đi này.

Lý Ngọc Côn chầm chậm lắc đầu:

- Tại hạ không còn vọng tưởng ấy nữa, chỉ mong báo được thù cho các vị huynh đệ kia, để không hổ thẹn với họ là được rồi.

Diêu Kiệt thành khẩn:

- Hình bộ đã treo thưởng năm vạn lạng bạc, nếu tìm được quan ngân và diệt trừ nguyên hung thì số bạc thưởng ấy sẽ thuộc về tôn giá.

Lý Ngọc Côn trố mắt lắc đầu:

- Vậy đâu thể được!

Phàn Cửu xen lời:

- Lý minh chủ bất tất phải khước từ, Phàn mỗ với Diêu lão đệ đều không phải đến đây vì tiền bạc, mà vì báo thù và giải trừ nổi oan ức mà thôi.

Diêu Kiệt nói tiếp:

- Tuy nhiên, Lý minh chủ cũng phải bỏ ra một phần tâm lực!

Lý Ngọc Côn sốt sắng gật đầu:

- Xin sẵn sàng!

Diêu Kiệt nghiêm túc:

- Tại hạ có một kế sách nhất định sẽ khiến nguyên hung tự lộ đuôi ra, nhưng phải nhờ đến Lý minh chủ một tay...

Sau đó ba người cùng thấp giọng bàn bạc.

Vào giờ Thân, bốn con tuấn mã dừng lại trước cửa khách điếm Trường Ký trong trấn Lạc Hà.

Bốn người trên lưng ngựa thảy đều khinh trang võ phục, người cầm đầu tướng mạo khôi vĩ, mặt tím, mày rậm, mắt to nhưng mười ngón tay đen đúa, khác hẳn màu da toàn thân, tuy tuổi đã gần năm mươi, nhưng oai phong khiếp người.

Bốn con tuấn mã vừa dừng vó, điếm tiểu nhị đã lật đật tiến ra đón và hỏi:

- Bốn vị khách quan ăn uống hay là ở trọ?

Một đại hán lạnh lùng quát:

- Ngươi đui mù hả? Hãy nhìn xem có phải là lúc ăn uống hay không?

Người mặt tím lừ mắt:

- Không được nói năng thô bạo thế này...

Đoạn quay sang điếm tiểu nhị cười hô hố nói:

- Bọn này cần ở trọ, còn thượng phòng không?

Điếm tiểu nhị gật đầu liên hồi!

- Có! Có! Xin mời bốn vị khách quan xuống ngựa!

Bốn người tung mình xuống...

...Thiếu mấy hàng...

Điếm tiểu nhị cười giả lả:

- Khách quan không cần phải dặn bảo!

Bốn người vừa vào trong điếm, bỗng một người tiến tới cười ha hả nói:

- Thì ra là Tổng đà chủ Cao huynh của Thất Long Hội, thật không ngờ lại may mắn được gặp tại đây.

Thì ra người mặt tím chính là Hắc Trảo Long Cao Như Đăng, thảo nào mười ngón tay của y đen đúa thế này.

Cao Như Đăng hai mắt rực lên, cũng ha hả cười nói:

- Thì ra Ngọc Diện Hiệp Tiêu huynh, rất hân hạnh được gặp!

Người ấy chính là Ngọc Diện Hiệp Tiêu Nhất Phong, nghe lời nói của hai người, như là đã tình cờ gặp nhau.

Tiêu Nhất Phong tiến tới một bước, hạ thấp giọng nói:

- Cao huynh không ở chốn kinh thành phồn hoa mà lại vất vả đến tiểu trấn Lạc Hà này, chẳng hay có điều quan trọng gì vậy?

Cao Như Đăng nhướng mày:

- Còn tôn giá thì sao?

Hai người nhìn nhau hồi lâu, bỗng cùng buông tiếng cười vang.

Ngưng cười, Tiêu Nhất Phong nói:

- Ai đến trước là chủ, tối nay Tiêu mỗ sẽ khao đãi tẩy trần cho Cao huynh, xin Cao huynh hãy về phòng tạm nghĩ trước.

Cao Như Đăng cười ha hả nói:

- Không dám phiền đến đại giá của Ngọc Diện Hiệp, hãy để cho Cao mỗ khao đãi là hơn.

Tiêu Nhất Phong khẩn khoản:

- Cao huynh bất tất từ chối, một bữa tiệc mọn, Tiêu mỗ khao nổi mà...

Cao Như Đăng vòng tay:

- Vậy thì Cao mỗ xin đa tạ, tạm biệt!

Đoạn khoác tay, cùng ba đại hán đi vào hậu viện.

Tiêu Nhất Phong vừa định về phòng, bỗng thấy Lý Ngọc Côn đứng ngoài khách điếm ngoắc tay gọi mình.

Tiêu Nhất Phong thầm ngạc nhiên, đi ra ngoài, giả vờ như không biết đối phương, hỏi:

- Tôn giá gọi tại hạ phải không?

Lý Ngọc Côn thấp giọng:

- Tôn giá phải chăng là Ngọc Diện Hiệp Tiêu Nhất Phong?

Tiêu Nhất Phong ôm quyền thi lễ:

- Chính tại hạ, không dám nhận hiệp dự ấy, xin hỏi tôn giá quý tánh tôn danh?

Lý Ngọc Côn cũng ôm quyền thi lễ:

- Tại hạ là Kim Đao Minh Lý Ngọc Côn!

Tiêu Nhất Phong lộ vẻ kinh ngạc:

- Ồ, thì ra là Lý minh chủ, có điều chi kiến giáo?

- Định mời Tiêu đại hiệp đến nơi khác nói chuyện!

Tiêu Nhất Phong nhướng mày:

- Tại đây không tiện sao?

- Xin Tiêu đại hiệp chọn nơi khác nói chuyện thoải mái hơn.

Tiêu Nhất Phong nhẹ gật đầu:

- Đằng kia có một trà lầu, trên lầu cũng khá yên tĩnh, chúng ta hãy đến đó.

Lý Ngọc Côn gật đầu:

- Xin vâng!

Đoạn quay người đi về hướng chỉ của Tiêu Nhất Phong.

Ngôi trà lầu đó có tên là Ngũ Phúc, tuy nằm trên đại lộ, song hết sức yên tĩnh, nhất là lúc này đang giữa giờ kỷ, trà khách đa số đã rời khỏi, trên lầu chỉ có lưa thưa vài người.

Hai người chọn một chiếc bàn nơi góc ngồi xuống, gọi lấy hai tách trà Hàng Cúc và bốn dĩa mứt ngọt.

Tiêu Nhất Phong thấp giọng hỏi:

- Trông Lý minh chủ thần sắc nghiêm nặng, phải chăng có việc chi khẩn cấp?

Lý Ngọc Côn hắng giọng:

- Tại hạ xuất đạo muộn mấy năm, đã không kịp lúc phong vân tế hội khi xưa, nghe nói tôn giá với hai vị tiền bối Diêu Thập Bằng và Châu Bách Long cùng xưng Võ Lâm Tam Kiệt phải không?

Tiêu Nhất Phong ôm quyền:

- Minh chủ quá khen!

Lý Ngọc Côn thở dài:

- Về sau Diêu tiền bối đã ngộ hại, nghe đâu tôn giá đã ở tại Thương Châu mười mấy năm dài để chờ đợi hung thủ hiển lộ nguyên hình, thật hết sức đáng khâm phục.

Tiêu Nhất Phong cũng buông tiếng thở dài:

- Rất tiếc là chẳng thu được chút kết quả nào cả!

Lý Ngọc Côn nói tiếp:

- Nay Châu Bách Long tiền bối đã lại bị ngộ hại, hẳn hung thủ cũng là kẻ mưu sát Diêu tiền bối khi xưa.

Tiêu Nhất Phong cau mày:

- Chưa tìm được thiết chứng, Tiêu mỗ không dám vũ đoán!

Lý Ngọc Côn giọng nghiêm túc nói tiếp:

- Theo tại hạ suy đoán, cái chết của hai vị tiền bối ấy nhất định có liên quan với vụ đánh cướp quan ngân khi xưa.

Tiêu Nhất Phong gật đầu:

- Theo Tiêu mỗ được biết, Diêu Thập Bằng đại hiệp chính do Cẩm Y Đạo Phàn Cửu mưu hại, còn về Châu...

Lý Ngọc Côn lắc đầu ngắt lời:

- Không phải, tuyệt đối không phải!

Tiêu Nhất Phong trố mắt:

- Chả lẽ còn có kẻ khác?

Lý Ngọc Côn nhấn mạnh giọng:

- Cho dù có Phàn Cửu nhúng tay thì y cũng chỉ là tòng phạm, chủ phạm là một người khác!

Tiêu Nhất Phong trố to mắt hơn:

- Người đó là ai?

Lý Ngọc Côn hạ thấp giọng:

- Hắc Trảo Long Cao Như Đăng!

Tiêu Nhất Phong sửng sốt:

- Cao Như Đăng ư?

Lý Ngọc Côn gật mạnh đầu:

- Hoàn toàn đúng sự thật!

Tiêu Nhất Phong sầm mặt:

- Minh chủ đã có thiện ý đến báo tin với Tiêu mỗ, Tiêu mỗ hết sức cảm kích. Nhưng mạng người hệ trọng chứ không phải trò đùa, xin minh chủ hãy trao ra bằng cớ mới được.

Lý Ngọc Côn lẩm bẩm:

- Cao Như Đăng hiện đã có mặt tại Lạc Hà rồi!

- Tiêu mỗ vừa mới gặp khi nãy rồi!

- Cao Như Đăng phen này đến đây chính là vì hai mươi vạn lạng quan ngân kia!

Tiêu Nhất Phong thoáng biến sắc mặt:

- Lý minh chủ đã suy đoán vậy ư?

Lý Ngọc Côn lắc đầu quả quyết:

- Tuyệt đối không phải suy đoán!

Tiêu Nhất Phong chú mắt:

- Vậy là đã có được thiết chứng ư?

Lý Ngọc Côn gật đầu:

- Không sai!

- Có thể trưng ra thiết chứng chăng?

Lý Ngọc Côn chậm rãi nói:

- Trước khi đến Lạc Hà, Cao Như Đăng đã dừng chân một lúc tại Thất Lý Phố, chẳng những đề cập đến hai mươi vạn lạng quan ngân mà còn đề cập đến...

Tiêu Nhất Phong nôn nóng hỏi:

- Y còn đề cập đến gi nữa?

Lý Ngọc Côn nhấn mạnh từng tiếng:

- Lập kế hãm hại tôn giá!

Tiêu Nhất Phong trợn trừng mắt, lộ vẻ kinh hãi. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, vẻ kinh hãi trên mặt Tiêu Nhất Phong đã tan biến, hạ thấp giọng nói:

- Cao Như Đăng khi bàn về việc ấy hẳn là rất bí mật, chẳng hay minh chủ làm sao biết được?

Lý Ngọc Côn mỉm cười:

- Thật chẳng dám giấu diếm, tại hạ phen này đến đây cũng chính là vì hai mươi vạn lạng quan ngân ấy.

Tiêu Nhất Phong nhướngười mày:

- Minh chủ nói vậy là sao?

- Nghe đâu hai mươi vạn lạng quan ngân đã được chôn giấu tại Phong Lâm Độ.

Tiêu Nhất Phong chú mắt:

- Chính xác không?

Lý Ngọc Côn quả quyết:

- Qua việc Cao Như Đăng đã dẫn người từ kinh thành xa xôi đến đây, chứng tỏ lời đồn rất là chính xác.

Tiêu Nhất Phong nhíu mày:

- Đừng đi quá xa, vừa rồi minh chủ đã nói là Cao Như Đăng toan lập kế hãm hại Tiêu mỗ, xin hãy nói rõ hơn và giải thích xem, minh chủ đã biết được bằng cách nào?

Lý Ngọc Côn mỉm cười:

- Tại hạ đã thành thật bày tỏ tâm ý rồi! Bởi tệ minh đã có hai mươi bốn vị huynh đệ hóa trang ở tại Thất Lý Phố và mang theo bảy mươi lừa ngựa...

Tiêu Nhất Phong ngắt lời:

- Mang theo nhiều lừa ngựa như vậy để làm gì?

Lý Ngọc Côn cười:

- Tải bạc chứ làm gì nữa?

Bỗng hạ thấp giọng nói tiếp:

- Bạc vàng mà ai không ham muốn, tại hạ định thừa cơ hội đánh cướp.

Tiêu Nhất Phong nhẹ gật đầu:

- Ra vậy!

Lý Ngọc Côn mỉm cười nói tiếp:

- Cao Như Đăng hẳn là đã hưởng phúc mấy năm tại kinh thành nên không còn thận trọng như lúc xưa xông xáo trong giới hắc đạo nữa, khi bàn luận đã bị một vị huynh đệ của tệ minh nghe được, đã tức tốc đến Lạc Hà báo với tại hạ.

- Ồ!

Tiêu Nhất Phong bật lên một tiếng ngạc nhiên, nhất thời không nói gì.

Lý Ngọc Côn nói tiếp:

- Thiệt không ngờ hai mươi ba vị huynh đệ khác lại bị Cao Như Đăng giết sạch và còn để lại danh tánh trên vách là do Diêu Kiệt gây ra, may là ngay lúc ấy Diêu Kiệt đang ở bên tại hạ, không thì tại hạ và Diêu Kiệt đã xảy ra xung đột với nhau rồi. Tôn giá thấy Cao Như Đăng độc ác không chứ?

Tiêu Nhất Phong chậm rãi hỏi:

- Thủ hạ huynh đệ của minh chủ đã bị giết chết hai mươi ba người ư?

Lý Ngọc Côn gật đầu:

- Hiện nay còn đình thi tại Thất Lý Phố, nếu tôn giá không tin cứ đến đó mà xem.

- Không cần!

Tiêu Nhất Phong trầm ngâm chốc lát, nói tiếp:

- Thủ hạ gđệ huynh của minh chủ tuy chết, nhưng lừa ngựa thì cũng còn hữu dụng.

- Để tải thi thể của các huynh đệ ấy ư?

Tiêu Nhất Phong nhấn mạnh giọng:

- Tải hai mươi vạn lạng quan ngân!

Lý Ngọc Côn ngơ ngác:

- Tại hạ không hiểu tôn giá muốn nói gì?

Tiêu Nhất Phong giọng nghiêm túc:

- Nếu tin tức của minh chủ không sai, Tiêu mỗ sẽ có thể phục thù cho vong hữu, hai mươi vạn lạng quan ngân nếu tìm được, thảy đều do minh chủ mang đi, Tiêu mỗ không động đến một chữ.

Lý Ngọc Côn trố to mắt:

- Vậy đâu thế được?

Tiêu Nhất Phong thở dài:

- Lý minh chủ đừng từ chối, Tiêu mỗ báo được thù cho vong hữu là đủ toai nguyện rồi...

Bỗng hạ thấp giọng nói tiếp:

- Tuy nhiên, việc này không nên cho Diêu Kiệt hay biết là hơn.

Lý Ngọc Côn gật đầu:

- Tại hạ tuân mạng, nhưng tôn giá có thể cho biết nguyên nhân chăng?

- Diêu Kiệt tuổi trẻ khí thịnh, nóng lòng phục thù, nếu hay biết có thể làm hỏng đại sự.

Lý Ngọc Côn lẩm bẩm:

- Ra vậy!

Tiêu Nhất Phong đứng lên vòng tay:

- Tiêu mỗ xin cáo từ.

Lý Ngọc Côn cũng đứng lên đáp lễ:

- Tại hạ cũng trọ tại khách điếm Trường ký, nếu có gì sai bảo tại hạ sẵn sàng thi hành.

Tiêu Nhất Phong ngạc nhiên trố mát:

- Minh chủ cũng trọ Ở khách điếm Trương Ký ư? Vậy thì tốt quá!

- Tại hạ trọ Ở dãy thượng phòng phía Đông!

Tiêu Nhất Phong mỉm cười:

- Sai bảo thì không dám, nếu có gì cần nhờ đến, Tieu mỗ nhất định sẽ khẩn cầu, xin cáo từ!

Đoạn quay người lớn tiếng gọi:

- Phổ ky, tính tiền!

Lý Ngọc Côn vội nói:

- Tôn giá xin hãy đi trước, chút tiền tài nhỏ nhặt, hãy để tại hạ trả đưọc rồi!

Tiêu Nhất Phong vòng tay:

- Vậy thì xin đa tạ!

Đoạn sải bước bỏ đi.

Lý Ngọc Côn đưa mắt trông theo miệng mỉm cười.

*

Hai cha con Tiêu Nhất Phong và Tiêu Ngọc Yến ngồi đối diện nhau chuyện trò rất khẽ.

Tiêu Nhất Phong nói:

- Ngọc Yến, ngươi đã đếm kỹ quả đúng là đã chết hai mươi ba người ư?

Tiêu Ngọc Yến gật đầu:

- Chắc chắn đúng!

Tiêu Nhất Phong lẩm bẩm:

- Hôm qua phụ thân đã điều tra, Kim Đao Minh quả đúng là có hai mươi bốn người trọ tại Thất Lý Phố, chứng tỏ lời nói của Lý Ngọc Côn cũng có phần đáng tin.

Tiêu Ngọc Yến thoáng chau mày:

- Nhưng khi nữ nhi đến Thất Lý Phố, không hề phát hiện ra tung tích của Cao Như Đăng, y kéo đến đông người hẳn là phải có ngựa, nữ nhi chẳng nhận thấy chút động tĩnh nào cả.

Tiêu Nhất Phong chú mắt:

- Ngươi có thể khẳng định không?

Tiêu Ngọc Yến ngẫm nghĩ một hồi, lắc đầu nói:

- Nữ nhi không dám khẳng định, bởi nữ nhi bịt mặt giả giọng đàn ông báo tin cho Lý Ngọc Côn xong là đi ngay đến Thất Lý Phố, quá cấp bách nên không kịp quan sát kỹ, phụ thân hãy tự định liệu.

Tiêu Nhất Phong lặng thinh, cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi.

Tiêu Ngọc Yến lại nói:

- Nếu bảo Cao Như Đăng lập kế định ám toán chúng ta, điều ấy chưa chắc đáng tin.

Tiêu Nhất Phong trầm giọng:

- Rất đáng tin!

Tiêu Ngọc Yến sửng sốt:

- Ồ, phụ thân sao lại quả quyết như vậy? Chả lẽ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích