Ngay từ đầu hai người khí thế tràn đầy xuất phát, mới chạy vài bước, chân vịt liền đánh rơi.

“Này này, phải đeo vào mới tính!” Yoo Jae Suk ở phía sau hô: “Phải đeo vào!”

Nghe được Yoo Jae Suk nhắc nhở, Kwon Ji Yong quay đầu đeo chân vịt vào, vừa đi vào liền lập tức đuổi theo Shim Changmin. Lúc rẽ ngoặt Kwon Ji Yong kéo lấy quần áo Shim Changmin, Shim Changmin bị dừng một chút. Thân thể lắc lư đánh lên bên người Kwon Ji Yong, thêm vũng bùn, bận giữ đường đi hai người đều ngã trên vũng bùn.

“Này này, cố lên!”

Đứng lên sau, hai người bắt đầu hướng về điểm cuối cách đó không xa tiến lên: “Có thể công kích! Hyung cố lên!” Dae Sung ở phía trước hô.

Choi Ae Young ở một bên lau mồ hôi, công kích cái gì...... Như vậy thật sự đại trượng phu sao?

Lúc tới gần điểm cuối, cùng Kwon Ji Yong kéo ra khoảng cách Shim Changmin trượt chân một chút, cả người trực tiếp nhào vào vũng bùn. Thừa dịp này, Kwon Ji Yong vọt lên điểm cuối.

“Này...... Thật sự là nghịch chuyển lớn.” Chính là vài giây, đám người Yoo Jae Suk trợn mắt há hốc mồm.

Hô khí, ở điểm cuối Kwon Ji Yong liếc Choi Ae Young một cái, coi như đang nói, xem, là tôi thắng. Cậu chọn sai người rồi.

Choi Ae Young thấy Shim Changmin ngồi ở vũng bùn đỡ cổ tay, đi theo đội viên cùng tiến lên quan tâm nói: “Không có việc gì đi?”

“Ừ, không có việc gì.”

“......”

Kwon Ji Yong xem Choi Ae Young ghé vào trước mặt Shim Changmin, trong lòng nhất thời có chút khó chịu...... Này...... Choi Ae Young rõ ràng cậu nên nhìn về phía này mới đúng...... Rõ ràng là anh thắng trận đấu......

Nhưng là kia thì thế nào?

*

Kwon Ji Yong thắng, hiện tại điểm số là 1:0. Thành bại bởi đội viên còn lại quyết định. Trải qua mấy trận đấu, cuối cùng là đội Shim Changmin thắng. Trò chơi kết thúc, mọi người đi đến xe cách đó không xa.

Rất nhanh, đội thắng theo thứ tự lên xe vận tải. Lúc đội thua muốn lên xe, trực tiếp bị người phía trên đẩy xuống.


“Này, Chun Hee cậu muốn chết sao?” Kim Soo Ro không hổ là có danh xưng mẹ kế, đối với Chun Hee liền trực tiếp mở miệng đe dọa.

Chun Hee tránh ở sau lưng Shim Changmin ló đầu: “Đội thất bại chỉ có thể đi bộ trở về, đây là truyền thống của gia đình.”

Truyền thống này cô thích, nhìn Kwon Ji Yong ở dưới xe nghiến răng nghiến lợi, Choi Ae Young hí mắt cười cười. Tươi cười vui sướng khi người gặp họa cũng không tránh được ánh mắt Kwon Ji Yong, một cái ý tưởng nảy sinh, Kwon Ji Yong vươn tay một cái dùng sức liền kéo Choi Ae Young không hề phòng bị xuống.

“Này?”

“Kéo bọn họ xuống!” Kéo Choi Ae Young xuống xong, Kwon Ji Yong hô kéo đội thắng xuống. Lấy được ý niệm che giấu vì sao kéo Choi Ae Young xuống.

“Được!” Nhất thời, đội thua cũng trở nên khí thế tràn đầy đứng lên.

Chính là còn chưa chờ bọn anh hành động, xe liền khởi động. Choi Ae Young ở phía sau dùng sức vẫy tay: “Này! Tôi......” Chỉ tiếc xe đã càng lúc càng xa.

Kwon Ji Yong nhìn dáng vẻ Choi Ae Young sầu mi khổ kiểm, quay đầu che miệng cười khẽ ra tiếng. Choi Ae Young trừng mắt nhìn Kwon Ji Yong một cái, gia hỏa này......

Tiến lên cuối cùng của đội ngũ, Choi Ae Young tức giận nói: “Cậu cố ý?”

“Cái gì cố ý? Cậu đang nói cái gì? Thế nào tôi nghe không hiểu?” Kwon Ji Yong nhìn trời lạnh nhạt nói: “Này...... Choi Ae Young có đôi khi cậu tốt xấu nói những người này nói thôi.”

“Kia cũng có thể nói tiếng người.” Choi Ae Young cười tủm tỉm bắn ra một mũi tên.

“......”

Khi Choi Ae Young đi theo đội thua trở lại nhà, đội thắng đã tắm sạch sẽ thay xong quần áo ngồi ở tấm ván gỗ thượng đẳng ngoài hành lang. Bởi vì một lát mọi người còn phải cùng nhau chuẩn bị bữa tối, vì thế đội thua trở lại phòng lấy ra quần áo nhanh chóng tắm giặt.

*

Cùng nhau ngồi ở trước cửa, chị cả của gia đình Lee Hyori bắt đầu phân nhiệm vụ bữa tối: “Tiên quyết định nhặt rau, có ai tự nguyện đi hay không?”

“Này!” Lee Hyori vừa dứt lời, Choi Ae Young đã kêu lên. Chết tiệt...... Cái gia hỏa nào bỗng nhiên véo thắt lưng cô? Choi Ae Young xoa thắt lưng oán niệm.

“Ae Young muốn đi? Tốt, còn có ai?”

“Tôi......” Choi Ae Young còn chưa nói xong, Kwon Ji Yong nhấc tay nói: “Tôi nhặt rau tốt lắm.”

“Ừ, được rồi.” Nói xong, Lee Hyori đưa cho Kwon Ji Yong một cái rổ: “Buổi tối phải làm canh cay, biết phải hái cái gì đi?”

“Biết.”

“Đi sớm về sớm.” Lee Hyori theo quán tính nói.

“Đi lên.” Kwon Ji Yong đẩy đẩy Choi Ae Young, ý bảo cô chạy nhanh đứng lên làm việc.

“......”


*

Cùng Kwon Ji Yong đi trên đường đi nhặt rau, trước mặt chính là một cái máy quay phim, Choi Ae Young cũng không có ý tứ tốt trực tiếp hỏi Kwon Ji Yong tiểu nhân ti bỉ vừa mới đánh lén cô có phải chính là anh hay không? Tuy rằng quá trình khiến người buồn bực, nhưng nhìn đến kết quả nói thật ra...... Trong lòng cô còn có điểm mừng thầm.

Thật lâu không có cùng Kwon Ji Yong cùng nhau đi ở trên đường...... Đợi chút...... Cô giống như xem nhẹ máy quay phim cùng nhân viên công tác......

“Làm canh cay, phải hái tô lá mầm đi.” Nói xong hai người đi tới phía trước nhà.

“Nơi đó là tô lá mầm đi?” Kwon Ji Yong chỉ vào một mảnh phía trước quay đầu nhìn về phía Choi Ae Young hỏi.

“Ừ, hình như là vậy.”

Đi vào, Choi Ae Young để sát vào tô lá mầm, xoay người hái được vài lá: “Này, cậu liền đứng như vậy?”

“...... Tôi đang nhìn thủ pháp hái của cậu, bằng không sợ hái hỏng.”

Choi Ae Young hồ nghi nhìn anh một cái, đứng thẳng dậy vỗ vỗ tay: “Phía trước thấy rõ ràng rồi, để tôi nhìn xem cậu học xong không.”

Nghe vậy, Kwon Ji Yong vươn tay bắt đầu hái lá. Khi Kwon Ji Yong hái được vài cái, Choi Ae Young đi đến bên kia, nhìn hành tây, cũng hái được một củ. Hai người hái xong lá, chuẩn bị nhích người đi hái nguyên liệu quan trọng -- hạt tiêu.

“Đợi chút...... Cái kia là cái gì?” Đi ra vài bước, Choi Ae Young chỉ vào cách đó không xa một bụi cỏ dại nói. Kwon Ji Yong quay đầu nhìn về phía Choi Ae Young chỉ vào phương hướng: “Không biết, muốn đi xem hay không?”

“Hình như là trứng gà.”

“Ôi?” Kwon Ji Yong không nói gì nhíu mày, xa như vậy chỉ có thể nhìn đến một đống cỏ dại, cô xác định chính mình thấy được trứng gà? Choi Ae Young...... Sẽ không là tản quang đi? Khi hai người để sát vào cỏ dại thì thấy, Kwon Ji Yong trừng mắt: “Thật đúng là trứng gà?”

Cầm lấy trứng gà quơ quơ trên tay, Choi Ae Young cười nói với Kwon Ji Yong: “Đêm nay có thêm bữa.”

“Đây là người khác chăn nuôi gà đẻ trứng sao?”

“Không thể nào?” Choi Ae Young quay đầu nhìn bốn phía: “Ai sẽ nuôi gà ở trong vườn? Có chút thưởng thức được không. Tôi cảm thấy rất có khả năng là gà rừng đẻ trứng.” Nói xong Choi Ae Young lại để sát môi vào trứng gà nói: “Trứng à trứng, ngươi có phải hoang dại hay không?”

“......”

“Nó cam chịu chính mình là hoang dại.”

“......” Giờ khắc này Kwon Ji Yong cảm thấy Choi Ae Young thật là một người thần kỳ, muốn hiểu biết cô chính mình thật sự là ngu xuẩn. Nhưng mà...... Có trứng gà làm thêm bữa...... Hẳn là không sai đi? Lần trước lãnh hội qua trù nghệ của gia đình, đối với bữa tối lần này Kwon Ji Yong cũng không xem trọng.

“Vậy được rồi.” Cuối cùng, hai người trộm trứng bỏ vài cái trứng gà vào rổ xong vui mừng đứng lên.

“Khanh khách!” Cùng với một tiếng gà gáy, không biết theo từ đâu bật ra – gà rừng rào rạt tới khiến Kwon Ji Yong nuốt một ngụm.

“Này, Choi Ae Young!”


Nghe được gà gáy cùng với tiếng Kwon Ji Yong kêu sợ hãi, Choi Ae Young ôm rổ đi vài bước quay đầu nhìn về phía sau, nhất thời trừng mắt: “Chạy nhanh lên!”

Kwon Ji Yong sờ sờ mắt cá chân, cũng là lưng đều bị đau một chút. Lập tức cũng cố không lên, chân liền chạy về phái ngôi nhà. Nhìn Choi Ae Young phía trước, Kwon Ji Yong nhất thời oán niệm. Này...... Choi Ae Young gia hỏa này thế nào chạy nhanh như vậy?

“Này! Choi Ae Young cậu để lại trứng gà cho nó đi!” Nhìn đến gà rừng đuổi theo không bỏ, Kwon Ji Yong khó thở hô với Choi Ae Young. Trộm hết trứng gà, khó trách bị đuổi một đường!

Choi Ae Young nhắm mắt lớn tiếng nói: “Đều giờ phút này chạy nhanh ngậm miệng, chạy!” Dựa vào gì! Chẳng lẽ để một quả trứng lại sẽ không bị đuổi theo sao!

“Cậu trả trứng cho nó!”

“Không cần!”

*

Hai người một đường chạy về đến nhà, vừa mới đến sân liền thở phì phò tựa vào cửa. Về phần gà rừng ở nửa đường đã bị hai người bỏ rơi.

“Ôi...... Hai người xảy ra chuyện gì vậy?” Yoo Jae Suk chuyển củi đang chuẩn bị nhóm lửa, nhìn Choi Ae Young và Kwon Ji Yong trở về rất là cảm khái: “Tuổi trẻ thật tốt, hai đứa xem như người nhặt rau trở về nhanh nhất.”

Lee Hyori đi tới cửa nhận rổ Choi Ae Young đưa qua: “Ừ? Thế nào không có hạt tiêu, này...... Trứng gà là làm sao có?” Không nhìn thấy hạt tiêu vừa định phát tác Lee Hyori nháy mắt bị trứng gà trong rổ hấp dẫn: “Không sai, còn có thể tìm được trứng gà.”

Một lát sau, nhân viên công tác đáng thương cầm máy quay cũng thở phì phò trở lại nhà.

Một đường chạy về đến hai người ngồi ở tấm ván gỗ thở phì phò nghỉ ngơi. Nhìn hai người sức cùng lực kiệt, thêm nữa canh cay không thể không có hạt tiêu, Lee Hyori chỉ có thể lại chỉ huy Kim Soo Ro và Lee Chun Hee cùng đi hái hạt tiêu.

Nghỉ ngơi xong, Choi Ae Young và Kwon Ji Yong cũng không thể nhàn rỗi, lập tức gia nhập đến công tác chuẩn bị bữa tối.

“Tôi đi rửa rau tốt lắm.” Choi Ae Young ôm rổ đi đến gần vòi nước.

Đang rửa Shim Changmin vươn tay lấy rổ trong lòng Choi Ae Young: “Tôi đến đây đi.”

“Ôi? Không cần, tôi đến thì tốt rồi.”

Kwon Ji Yong theo Choi Ae Young chui ra, cường thế nói: “Vẫn là để tôi rửa đi. Cái khác cũng không được, rửa rau tôi còn có thể.” Nói xong, híp mắt sáng lạn cười nói.

Choi Ae Young không thể ngăn cản Kwon Ji Yong tươi cười, lập tức hơi giật mình gật gật đầu. Thấy vậy, Kwon Ji Yong đắc ý hướng về phía Shim Changmin cười cười. Người sau giơ lên khóe môi cười nói: “Như vậy phiền Ji Yong.”

Đứng lên, Shim Changmin hướng Choi Ae Young đề nghị nói: “Nếu không chúng ta đi xử lý hải sản đi, nơi này liền giao cho Ji Yong.”

“Được rồi.”

Kwon Ji Yong:......

Này...... Choi Ae Young cái cô gái này...... Lưu lại cho tôi! Lưu lại!

Căm giận rửa tô lá mầm, Kwon Ji Yong cau mày buồn bực một lúc lâu. Sớm biết sẽ không hái nhiều như vậy...... Nghĩ như vậy, Kwon Ji Yong lại thường thường ngẩng đầu chú ý Choi Ae Young và Shim Changmin.


*

Bên kia thu thập hải sản Choi Ae Young rảnh rỗi ngẩng đầu nhìn Kwon Ji Yong cách đó không xa, nhìn anh rửa đầu từng lá nhịn không được mím môi cười cười. Kỳ thật Family Outing...... Cũng không tệ như vậy......

Nhưng mà rất nhanh, Choi Ae Young liền phát hiện mình sai lầm rồi.

Nhập gia tùy tục Choi Ae Young cùng mọi người giống nhau cơ bản đều nghe theo Lee Hyori chỉ huy.

Cùng Shim Changmin hợp lực thu thập xong hải sản, mọi người liền đổ hải sản vào trong nước sôi. Bỏ thêm tương ớt, hải sản, củ cải chờ một lát thoáng chốc liền toả ra một cỗ...... Hương vị kỳ quái?

Yoo Jae Suk múc một ngụm canh đưa tới bên miệng Shim Changmin nói: “Changmin thử một chút đi.”

“Ừ.” Thử uống xong một ngụm nhỏ, Shim Changmin ngây cả người. Yoo Jae Suk chờ mong nói: “Canh hải sản thế nào?”

“Có khỏe không......” Kỳ thật anh càng muốn nói là, buông tha mọi người đi......

Yoo Jae Suk lại đưa thìa đến chỗ Choi Ae Young, thấy thế Shim Changmin ngăn cản thìa, hương vị này...... Cô vẫn là không cần nếm thử: “Vẫn là nấu thêm một chút đi.”

Lúc này đảm nhiệm mỹ thực trong gia đình Yoon Jong Shin đã đi tới: “Tôi nếm thường xem...... Chậc chậc, giống như không được.” Uống một ngụm, Yoon Jong Shin cảm khái từ trong túi lấy ra bình nhỏ trong túi mỳ ăn liền, mở nắp vung đổ một nửa vào. Cầm lấy thìa đảo đảo: “Lại uống xem.” Vừa thấy động tác tự nhiên vậy chỉ biết bình thường không thiếu làm như vậy.

Yoo Jae Suk uống một ngụm giơ ngón tay cái lên: “Không sai.”

Nhìn đến màn này Choi Ae Young nhất thời không nói gì. Hoá ra thật sự giống trên mạng nói...... Gia fđình là dựa vào gia vị mì ăn liền sống qua. Nếu không có gia vị...... Món ăn kinh khủng đi? Lúc này thật là hết sức cảm tạ mình sờ soạng trứng gà làm thêm bữa!

*

Cuối cùng nhìn đến thành quả bữa tối, Choi Ae Young lần đầu tiên phát hiện hoá ra làm cơm chiều còn cần ép buộc lâu như vậy. Nhưng mà cơ bản là dựa vào củi lửa nhóm lửa, nấu canh, làm ra đồ ăn, có thể làm đến như thế cũng đúng là không dễ.

Mọi người ngồi vây quanh ở cái bàn rất cảm khái: “Này, thật phong phú.”

“Ae Young, Changmin thật là có phúc. Đây là bữa tối rất phong phú trong gia đình!”

Choi Ae Young nhìn đồ ăn trên bàn, canh cay, cơm, đồ chua. Làm sao phong phú...... Ừ...... Hẳn là vì hải sản đi? Cầm lấy thìa uống một ngụm canh, chậc chậc...... Trừ bỏ vị cay đập vào mặt còn mang theo hương vị đặc trưng của mì ăn liền. Cũng may không có mùi gì, có thể ăn được.

Kwon Ji Yong ăn mấy miếng cơm, cảm thấy có Choi Ae Young ở Family Outing bữa tối so lần trước tốt hơn nhiều. Chẳng lẽ là bởi vì xem Choi Ae Young liền cảm thấy thèm ăn? Tuy rằng hương vị một loại, nhưng không chịu nổi tâm tình tốt. Đi theo mọi người tán thưởng bữa tối vài câu, Kwon Ji Yong cúi đầu ăn cơm.

“Này, chị Ae Young ăn nhiều một chút.” Nói xong, Dae Sung gắp đồ ăn để trong bát Choi Ae Young: “Còn có chị Hyori và chị Ye Jin.”

“Dae Sung thực ngoan.” Hyori cười cười khích lệ nói.

Thấy thế, đàn ông trong gia đình ào ào gắp đồ ăn để vào trong bát con gái. Bữa tối còn không kết thúc, mọi người liền nhắm ngay buổi tối ngủ thuận vị. Kwon Ji Yong trợn mắt há hốc mồm, tuy rằng qua một lần Family Outing...... Nhưng chính mình quả nhiên vẫn là quá non sao...... Mím môi Kwon Ji Yong bận gắp một khối thịt cá đặt ở bát Choi Ae Young.

“Đủ đủ, mọi người ăn đi.” Lee Hyori không nói gì nhìn mọi người.


Nghe vậy, đàn ông dừng động tác thành thật tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Giờ phút này Choi Ae Young cũng cảm nhận được nhân viên gia đình chấp nhất ngủ thuận vị. Tuy rằng chính là vị trí quan hệ, nhưng mọi người cũng không muốn bị xếp hạng cuối cùng đi? Nhưng mà nói đến thuận vị...... Choi Ae Young dừng đũa một chút. Nếu cô và Kwon Ji Yong đều là một vị trí, kia không phải muốn ngủ cùng nhau sao?

Khụ khụ...... Ngủ cùng nhau cái gì...... Bên cạnh đều là nngười không nói, còn có máy quay phim theo dõi. Như vậy xem ra, không bằng không cần ngủ cùng nhau. Nghĩ đến đây, Choi Ae Young vụng trộm nhìn Kwon Ji Yong một cái.

Shim Changmin nhìn Choi Ae Young lại nhìn Kwon Ji Yong. Hôm nay bọn họ đứng chung một chỗ...... Giống như có một loại cảm giác không hiểu. Cúi đầu ăn cơm, Shim Changmin lại ngẩng đầu nhìn mắt Kwon Ji Yong, hi vọng là mình ảo giác đi...... Thật sự không hy vọng còn chưa có triển khai theo đuổi liền gặp đối thủ cạnh tranh......

Bên kia, Kwon Ji Yong gắp một miếng trứng xào, thỏa mãn bỏ vào trong miệng.

Đây là trứng gà anh và Choi Ae Young dùng mệnh bảo hộ...... Khụ khụ, được rồi, là chật vật trộm trứng gà. Híp mắt cười cười, trên mặt Kwon Ji Yong có dấu hiệu đứa nhỏ cười sáng lạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích