Hào Môn Diệm
Chương 43

Nếu cái kho trữ đạn này cũng nổ tanh bành được như đường ống hồi nãy thì đẹp, bất quá lúc đó cả hắn cũng đừng hòng thoát thân. Chỉ thị của cấp trên lúc này là phải bắt được Lazuo, giờ nếu khống chế được mấy kho vũ khí cũng khá có ích cho kế hoạch.

Không buồn do dự, hắn thẳng tiến luôn, đèn tín hiệu của thiết bị liên lạc trên lưng nháy loạn xạ, người của đội Săn cánh đang tiếp cận, chẳng biết hay hay dở nữa, bất quá trông tình hình hiện tại, đúng là hắn đang cần vài gã nhanh nhẹn giúp một tay, đặng xử cho gọn mớ bòng bong này, cứ phải giữ vững trận địa mới mong tiếp được quân chi viện.

Phi cơ chiến đấu đã đến, hai phân đội lính đặc chủng A, C đổ bộ, băng qua biên giới Ai Cập, trong đó có một tổ trinh sát đảm nhiệm giữ liên lạc với “Đội tiên phong”, khu căn cứ chỗ Trần Cận, cả địa hình lẫn quân phòng thủ đều khá mỏng, dễ bị lộ, đương nhiên sẽ trở thành mục tiêu công kích.

Từ đây đi 10km về hướng Tây, là doanh trại lính đặc chủng, có hệ thống công sự ngầm kiên cố, khi cần thiết địa lôi sát thương và bom Napan có thể phát huy hiệu quả tối đa. Cũng may quân chi viện đủ mạnh, đội viên của mình cũng đủ ý chí nên số lượng thương binh đôi bên đều nằm trong tầm kiểm soát, sự hiểu biết của Thôi Minh Long về khu vực này quả thực vượt quá mong đợi của Trần Cận, bọn họ tìm ra hắn rất nhanh, hội quân coi như thuận lợi, kế hoạch tiến triển vô cùng nhanh chóng.

Chỉ có duy nhất một điều không lường được, đó là kho dự trữ vũ khí của Lazuo lại dồi dào đến vậy, nếu dùng loại đạn sức sát thương nhỏ, không chừng sẽ chỉ gây ra những tổn thất không đáng có. Đến khi đợt tấn công đầu tiên cơ bản kết thúc, quân vòng ngoài của “Đội tiên phong” đều rút về, hôm đó chiến tích thu được là phá hủy hai trung tâm thí nghiệm và một phòng kiểm soát, vài ngày nữa lại tung toàn bộ lực lượng đi truy tìm nơi Lazuo ẩn náu, cũng phải đề phòng hắn ta giở bài lưỡng bại câu thương.

Cục diện giằng co như vậy kéo dài một thời gian, cho đến ngày thứ sáu, tình thế rốt cuộc đã có chuyển biến lớn, đội của Trần Cận tìm được dấu vết di chuyển của Lazuo, lại tóm được vài gã sừng sỏ trong tổ chức bọn chúng, nhờ thế mà chiến dịch tiến thêm được một bước dài đầy kịch tính. Số thương vong của đối phủ đã rất lớn, nhưng sau mỗi đợt tấn công, chúng đều lui về nơi trú ẩn, nằm dưỡng sức rồi mới lại thò đầu ra, vì thế nhất định phải nhân cơ hội này đẩy mạnh truy kích.

Phủ Hoàng Long như đã sờ sờ trước mắt thì chạng vạng tối hôm đó tin báo về có đội viên bị bắt, này là chiêu mới của bọn Lazuo đây. Ý nghĩ đầu tiên của Trần Cận là phải tìm được cách cứu con tin trước tiên, hắn quyết định đích thân thực hiện, kết quả là bị người của đội Săn cánh cản lên cản xuống, còn có hai đội viên thâm niên chủ động hy sinh đổi lấy con tin, bất quá đối phương không chấp nhận, chúng nhất quyết đòi phải có người từ cấp chỉ huy trở lên ra mặt trao đổi.

Yêu sách của bọn chúng một lần nữa củng cố thêm quyết tâm của Trần Cận: “Tôi đi, các anh tranh thủ thời cơ bọc kín tiền tuyến, đừng để mục tiêu quan trọng có cơ hội chuồn mất, trước khi thế trận nghiêng hẳn về bên nào, tạm thời chúng chưa dám giết người đâu.”

Người của đội Săn cánh cũng thấy không còn cách nào khác, đành liên lạc báo cho Thôi Minh Long, bất quá đợi đến khi A Long hớt hải trở về phòng chỉ huy, Trần Cận đã đi mất dạng.

“Thằng đó nó muốn hại chết tao hả?!” A Long giờ này quả xứng danh hỏa long phun lửa, điên người dẫn một toán bộ binh cơ động đuổi theo, trong đội còn có cả lính đặc chủng vừa được điều đến nơi.

Trần Cận quả nhiên đã tự ra mặt, đổi được ba gã đội viên về an toàn, còn hắn bị đưa vào phòng kín tra khảo, bọn tay chân của Lazuo đến giờ chẳng còn nể nang gì nữa, nào roi da, dụng cụ tra tấn đều bày ra đủ cả, xem ra bọn chúng cũng lường trước chỉ huy của Hào Môn đều là loại ngoan cố rắn mặt.

Trần Cận lúc đó đã biết sau phen này nếu hắn còn được một nhúm xương lết về New York, thật quả là phải vái trời tạ ơn, ai biết được chói lóa một đời vậy lại có lúc bị ăn roi, này còn ra thể thống gì a?! Sao thân hắn cự bị ngược đãi hoài vậy? Sao không ai chế cho hắn một khúc bế mạc hoành tráng xứng xứng một tí?! Giờ hắn là ai chứ, thôi thì dẹp, khỏi nghĩ lắm, chỉ cần cắn răng mà chịu, ráng được đến lúc có ai tìm được mình là xong.

Fiennes hẳn sẽ hiểu cho hắn chứ? Trước kia vẫn quen thói phụ lòng tốt của hắn ta, khư khư cố chấp bằng được, bất quá giờ một mạng đổi lấy ba, tính đường nào cũng thấy lời, ừ vậy nên hắn ta phải hiểu thôi, làm thân chỉ huy, chuyện hy sinh kiểu này vốn là trách nhiệm.

Nhẩm tính đại thể xung quanh có chừng hơn chục người, bọn chúng bịt mắt hắn, hỏi câu nào không được là quất roi tới tấp, đau rát bỏng, như thể có lửa cào xé trên người, trò tra tấn này thì cổ lỗ khỏi nói rồi, có điều chúng chọn xài cũng hợp lý lắm. Đại khái là đương lúc nước sôi lửa bỏng, chẳng thì giờ đâu dông dài với hắn, thành ra mới ra tay dã man vậy.

Tự Trần Cận cũng thấy hơi hâm mộ mình, đến giờ này còn có thể bình tĩnh tính toán thời gian, chỉ hy vọng trước khi bị đánh cho lóc da rớt thịt, đội viên của hắn đủ sức thanh toán được tên đầu sỏ của lũ này, đặng cơ thể hoàn hảo mỹ miều của hắn đỡ bị trò tra tấn dã man bá đạo này hại cho nát tanh tươm. Ừ thật ra hắn vẫn còn cách khác, bất quá nói đi nói lại hắn là Trần Cận a có một vài con đường không phải không thể chọn, mà là hắn không muốn chọn, bản tính nó vậy

Cùng lúc ấy, bộ phận tại tiền tuyến cùng với tổng tham mưu ở Hào Môn đã phái thành viên chủ chốt của tổ Trung Đông ra mặt thương lượng, quyết định phát lệnh tổng tiến công lần chót, quân đội đặc chủng nhanh chóng xác định các kho chứa dầu, điểm tập kết hàng tiếp tế và các kho dự trữ bí mật khác, sẵn sàng không kích, hiệu quả phá hủy của đợt oanh tạc này dự kiến có thể đạt tới 80%.

Sau khi người của tổ Trung Đông có mặt trên chiến địa, quân ta bắt đầu phát thanh công khai kêu gọi địch đầu hàng, quân đội bất ngờ áp sát các khu vực lân cận, phủ đầu mọi động thái chống đối có tổ chức. Nội bộ phe Lazuo đã rối loạn, chính Lazuo cuối cùng cũng bị buộc phải rời khỏi nơi ẩn náu, chạy tháo lên biên giới, tổ Bắc Mỹ lại nhận nhiệm vụ dẫn đầu một cuộc truy kích mới.

Sự ngoan cường của Trần Cận đến lúc này đã khiến bọn khủng bố cực kỳ mất kiên nhẫn, vừa lúc một quả bom phát nổ chỉ cách chỗ bọn họ ba trăm mét, bọn chúng bắt đầu xô nhau tìm đường bỏ chạy, bất quá còn một gã giọng đặc sệt Đông Âu vẫn ngoan cố đòi giết bằng được Trần Cận cho hả giận, đám người kia cũng chẳng ai thèm phản đối.

Nói số Trần Cận xui tận mạng cũng không phải, vì gã kia còn chưa kịp bóp cò súng thì người của đội bắn tỉa đã ập đến, cứu được hắn toàn mạng thoát khỏi hang hùm, thành ra khi Thôi Minh long chạy tới hiện trường… cảm nghĩ dạt dào ngay tắp lự chỉ còn là “sởn tóc gáy”.

Trần Cận cũng không biết mình được đưa ra ngoài như thế nào, nói chung điều cuối cùng hắn nhớ được là: mình đã lên trực thăng. Hai ngày sau đó, Lazuo bị bắt, chính phủ chỉ định các quan chức cấp cao và luật sư cùng tiến hành lập cáo trạng quân sự, đồng thời vạch trần toàn bộ những vụ gian lận kinh tế và hành vi khủng bố trước đây của hắn.

Fiennes từ đầu tới cuối đều ở ghế chỉ huy kiểm soát tình hình, đến khi nhận được tin tức cứu viện thành công, hắn thật không khỏi bưng mặt thở phào, ngã người xuống ghế hồi lâu không nhúc nhích, hành động của hắn khiến đám Phosa và Gallo Ge vẫn luôn chăm chăm theo dõi thái độ cấp trên đều bị một phen kinh ngạc, chưa bao giờ bọn họ chứng kiến vẻ nhẹ nhõm thả lỏng đến vậy ở Diệm, giống như vừa giành lại được một vật thân thiết quý giá lỡ đánh mất, rõ ràng đang kích động nhưng vẫn không thể bộc lộ ra ngoài, vậy nên nỗi sung sướng giờ này vừa vô cùng dịu dàng vừa pha chút phiền muộn không yên. Kỳ thực, đâu ai biết được Fiennes quan tâm đến cái người vừa gặp nạn lần nữa kia đến mức nào, đành rằng đã nói sẽ buông tay… nhưng chỉ ngày một ngày hai đâu cách nào làm được.

Mấy ngày sau đó Trần Cận cơ bản đều nằm li bì, cả người đau nhức nhối, mà hắn cảm giác chắc mình sắp mọc mốc đến nơi. Hào Môn đối đãi với bệnh nhân thì khỏi nói, rõ ràng hắn đang được nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Đợi đến khi mở mắt ra mới thấy mình chưa đến nỗi mặt mày be bét hay què cụt chỗ nào, bên cạnh lại còn có hai em y tá xinh như mộng, một em thay băng, một em cặp nhiệt độ cho mình, ờ coi bộ cũng đâu tệ lắm.

Mà ai ngờ đâu người quen đầu tiên xuất hiện trước mặt Trần Cận lại là Michael, mặt mày hằm hè, nhác trông đã biết mò đến chẳng có ý đồ gì tử tế, Trần Cận bụng bảo dạ: Cha mặt cá gỗ này lại đi vác cái mặt đó cho bệnh nhân coi, đúng là xấu bụng quá thể đáng a!

“Hi rảnh rỗi dữ tới thăm người ta a?” Hiềm nỗi tay chân không cựa được, thành ra đành xài đỡ biểu cảm mặt mày.

“Mỗi lần chú mày khoe hết tài cán kiểu gì cũng được thấy thương tích tàn tạ, đúng là không dám khen ngợi.”

Đã biết ngay cha mặt cá gỗ mồm miệng mắm muối! “Ơ cái đồ không biết nghĩa khí này, tốt xấu người ta cũng bị thương vì nhiệm vụ nha!”

“Chú mày chuẩn bị đi lãnh bằng khen ‘Cứng đầu ngoan cố siêu hạng’ của hội Chữ Thập Đỏ được rồi đó.” Michael quyết không thèm nương tay.

“Vâng tôi xin, tuy giờ hình tượng đây không đẹp mắt lắm, nhưng quyền phát ngôn với quyền phản đối vẫn còn chứ gì?” Nói rồi liền ngẩng đầu lên gọi em y tá xinh đẹp, “Bé ơi, phiền em mời chú này ra giùm cái, anh buồn ngủ rồi.”

Michael nổi sùng, hậm hực cao giọng: “Hết tuần, tao tống tiễn chú mày về New York, cũng mong từ rày về sau mày khỏi phải gặp tao nữa!”

“A?” Trần Cận quay phắt lại trợn mắt nhìn hắn.

Cuối cùng Michael cũng trả đũa được, trông bộ dạng hoảng hồn của thằng ranh này, tự dưng lòng hắn thấy thỏa thê lạ: “Sao hả? Không muốn về à? Còn tính ở đây gây họa cho Hào Môn nữa hả?”

Trần Cận cố kiềm chế, nén xuống cảm giác ngộp thở vừa đột ngột trào lên, mở miệng nói có chút rã rời: “Mặt cá gỗ, mồm miệng ông tệ quá rồi đó, cứ vậy coi chừng càng không em nào thèm đâu.”

Michael bị chọc đúng nỗi đau, lập tức độp lại: “Để mày ở phòng bệnh đặc biệt đúng là phí phạm, cho mày ngủ hành lang mới phải!”

“Mắc công em y tá xót ruột.”

Ra gã đó thực sự đồng ý cho hắn đi, đột nhiên nghe vậy rồi vẫn cảm thấy như không thực, nhưng vai “vệ sĩ hộ tống” của Michael rõ ràng là nhận lệnh mới làm, vậy là giờ hắn ta đã thực sự đáp ứng yêu cầu của mình, nhưng tại sao mình không hề thấy khoái trá? Ờ coi bộ bị roi tét dữ quá váng đầu rồi.

Tuần sau đó, ngoài nghe được vài thông tin linh tinh bên ngoài, Trần Cận cũng không có cơ hội tiếp xúc với ai nữa. Hắn muốn biết tình hình Fiennes, nhưng đối phương không tuyên bố công khai chút gì về chiến dịch vừa qua, còn những người lập công trạng lần này đều được luận công trao thưởng, riêng Trần Cận lãnh luôn huân chương dũng sĩ anh hùng vàng cứng cựa.

Đợi đến khi hắn được tự do xuống giường, đồng thời cũng không phải băng bó kín mít như xác ướp nữa, Michael xuất hiện rất chi đúng hẹn, vô cùng hoành tráng gọi chuyên cơ cỡ vừa chở hắn về New York. Suốt chuyến bay, lần đầu tiên Trần Cận chẳng buồn chạy đi quấy rối ai, hại Michael cũng có chút buồn bực, lâu lâu lại làm bộ vô tình ngoái lại ngó hắn.

Đại Lý thì dẫn một đoàn mười mấy chiến hữu ra tận sân bay tưng bừng phấn khởi đón chào đại ca trở về, Michael vừa cùng Trần Cận bước xuống đã bị cả đám đực rựa vận đồ đen vây xúm xít, Đại Lý trông thấy Trần Cận vừa băng bó vừa có vẻ mệt mỏi rã rời, liền cuống quýt hỏi han, mà chưa gì đã bị hắn khoát tay chặn họng.

“Nói nghe nè Đại Lý, tôi mới đi vắng có mấy bữa à, thẩm mỹ mấy người sao đã tệ lậu dữ vậy hả? Cả một lũ ăn mặc đen thui như quạ, nhác trông đã thấy hệt như bọn ‘xã hội đen’ nhà quê rồi, xấu đau xấu đớn thế a?” Nhăn nhó leo vào xe hơi, xong còn thò đầu ra vẫy vẫy Michael, “Mặt cá gỗ nè, vất vả cho ông anh quá ha, bữa sau nhất định sẽ đãi trà ông anh, mà nữa, thiệt tình tôi cũng không phải không ưa gặp ông anh dữ vậy đâu. Ngoài vụ không có bạn gái, cái khác ông anh cũng được lắm đó, thế thôi cứ phải nghĩ thoáng thoáng ra nha, bye”

“Mày…” Mặt mày Michael lập tức đỏ rần, bất quá còn chưa kịp cãi lại, cả đoàn xe đã nghênh ngang rồ ga phóng mất.

Trần Cận dựa đầu vào ghế xe, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, bụng dạ thấy trống rỗng, cảm giác như vừa đánh mất rất nhiều thứ. Đại Lý còn đương đắm chìm trong niềm hân hoan đại ca đã trở về, căn bản không để ý đến thái độ kỳ cục của hắn, mà kỳ thực ngoài chính Trần Cận ra, đâu ai biết được lòng hắn đang lạc tận nơi nào rồi?

Trở lại biệt thự, Trần Cận lập tức đi kiếm A Địch và Tiểu Lệ của hắn, hai con chó lớn đầu vừa thấy chủ về đã mừng húm lao ào đến, mỗi bên một con nhảy xổ vào hại cái thân mét tám của hắn ngã ngửa ra đất, đám vệ sĩ đứng từ xa trông thấy cũng khiếp vía, đến khi thấy Trần Cận xoa xoa mông đứng lên, tỉnh bơ vỗ đầu hai con chó, ai nấy mới dám thở phào.

“Quả nhiên tụi bây có lương tâm, gầy xọp thế này, nhất định là nhớ tao quá a” Trần Cận xuýt xoa rất chi vênh vang.

Chó không bị ai ngược đãi đương nhiên phải thon thả, lâu ngày không còn được ăn thịt bò thưởng lố khẩu phần của chủ nhân bất lương, thể trọng của A Địch và Tiểu Lệ đã bắt đầu cân đối như ai

Trần Cận không mấy vui vẻ bò về gian phòng quen thuộc của mình nằm ngủ, ngày đầu tiên, ai đến cũng không tiếp. Ngày thứ hai người đông như trẩy hội, tất cả các loại hồng nhan tri kỷ nghe tin hắn về liền vội vàng đến thăm, đại để là đều muốn nối lại tình xưa Trần Cận ậm ừ một hồi, lại tiếp tục giả bệnh, đến tận khi có Tần Khanh, người trước kia vẫn quan hệ đặc biệt thân mật, đến thăm hắn mới phá lệ ra tiếp.

“Tâm trạng anh không tốt.” Mắt phụ nữ lắm khi như đèn X quang.

“Có hả?”

“Gặp em anh mất hứng sao?”

“Đời nào chớ!” Trần Cận vơ cái gối nhét ra sau lưng, tính mở miệng kêu người ta gọt cho trái táo, mà chưa kịp nói đã bị cô ta chất vấn.

“Sao anh cứ luôn tỏ ra xa cách vậy?”

“Hơ? Em bảo anh hả? Anh xa cách ai đâu?!”

“Nói không xa cách ai mới là trốn tránh.”

“Từ hồi nào em thành triết gia vậy?” Trần Cận tự nhiên cười hết nổi, hắn nhếch môi nói nhạt nhẽo.

“Anh có yêu em không?”

“Yêu a.” Rất chi thuận miệng.

“Anh sẽ lấy em chứ?”

“Mình còn trẻ mà.”

“Anh đi lâu như vậy, có lúc nào nhớ đến em không?”

“Em là bà cả tương lai của anh, đời nào anh không nhớ được?”

“Nhớ đến mức nào nào?” Phụ nữ mà đã lên cơn nhiều chuyện, thật tình khó đối phó vô cùng.

“Anh dốt toán dữ lắm a.”

“Anh nhớ em đến mức mất ngủ sao? Có thử nghĩ em đang làm cái gì, đang hẹn hò với ai sao? Có lo lắng em ở nhà sống thế nào sao? Có nhớ em giống như em nghĩ đến anh sao? Có nghĩ rằng khi trở về sẽ không xa em nữa sao? Thậm chí cả khi anh gặp nguy hiểm, anh bị thương, kiệt sức, anh có nghĩ đến em hay không?” Ánh mắt Tần Khanh chăm chăm nhìn hắn, “Anh đã nghĩ đến ai hả? A Cận, trái tim anh rốt cuộc ở đâu? Tại sao em không sao tìm thấy được?”

“Tần Khanh, em bị sao vậy? Cứ như thành người khác ấy.”

“Em không muốn làm nhân tình của anh cả đời.”

“Anh có kết hôn đâu nào, sao em là ‘nhân tình’ được!”

“Chẳng khác gì nhau hết, A Cận ạ, nếu anh đơn giản chỉ muốn thư giãn chút đỉnh, anh ôm ai cũng như nhau cả thôi.” Tần Khanh đứng dậy, thái độ lạnh nhạt chưa từng thấy, “A Cận, anh không bao giờ thuộc về em, đi lâu như vậy mới về Mỹ, vậy mà một cú điện thoại cũng không gọi cho em, em thấy chúng ta chia tay đi thôi.”

“Gọi một cú điện thoại quan trọng vậy hả?”

“Đối với em-là-rất-quan-trọng!” Tần Khanh như mèo bị đạp trúng đuôi, giận đùng đùng bỏ về.

Trần Cận ngồi thừ người tại chỗ, cả nửa ngày cũng không muốn tỉnh, rốt cuộc là sao đây? Đi một chuyến trở về, hình như cái gì cũng thay đổi, nằm chưa được hai hôm đã bị đá… Kéo cái nệm ra, lại nằm vật xuống, nhắm mắt cố dỗ giấc ngủ trưa, hắn cần chỉnh đốn lại vài thứ trong đầu, rồi muốn nghĩ gì thì nghĩ.

Ngủ trong căn phòng vốn rất quen thuộc mà hắn không cảm thấy an tâm một chút nào, giữa cơn mơ màng, như có đôi bàn tay ấm áp khẽ ve vuốt từng dải đất mẫn cảm trên cơ thể, nhu cầu của đàn ông từ đâu đột ngột dấy lên, khiến Trần Cận không sao chịu đựng nổi, khát vọng mãnh liệt cuồn cuộn ập tới như sóng triều, ngón tay người ấy chậm rãi mơn trớn thân dưới đương run rẩy của hắn, lại xúc cảm đặc biệt ấy, mang theo sự khiêu khích hầu như mạnh bạo, khát vọng vẫn điên cuồng trào dâng càng lúc càng trầm trọng, dần dần… trong đầu hắn tràn ngập hình ảnh cơ thể cường tráng khêu gợi đó, nhiệt độ ngùn ngụt đến bỏng rát đó, cặp mắt nâu sâu thẳm phức tạp mà dịu dàng thân thiết vô cùng đó… dục vọng trướng căng vụt phun trào giữa cơn tình tự cuồng loạn, dây dính thấm ướt tấm drap giường màu tối, toàn thân vẫn phát run từng chặp, kích tình mãnh liệt vừa thiêu đốt trong mình bỗng chốc trở thành nỗi hốt hoảng, bao nhiêu ký ức trước kia ập về, mọi lời chối cãi, thú nhận, cả hùng hồn lẫn yếu ớt… tất cả như đều bị phơi bày, thử thách lần nữa, hắn giờ giống như một đứa trẻ bị mất đi chỗ dựa, một con chim ưng không còn nơi trở về, cứ thế hoang mang sải cánh giữa bầu trời mênh mông tĩnh lặng…

Trần Cận kinh hoàng mở mắt, cúi đầu nhìn xuống mớ chăn nệm nhàu nhĩ bên dưới, rốt cuộc hắn vùi mặt vào gối, khẽ bật ra cái tên chưa bao giờ dám gọi ra lời: “Diệm…”

Khôn ngoan sắc sảo mấy cũng chẳng để làm gì nữa, tình thế lạnh lùng hiện giờ không phải tự hắn muốn hay sao? Cớ gì đột nhiên lại thấy không cam lòng? Cớ gì lại vì thế mà thẫn thờ như mất hồn chứ? Hắn là Trần Cận, căn bản hắn không thiếu thứ gì, mà chẳng ai không hiểu ái tình là ràng buộc, bởi vậy hắn cũng chưa từng muốn có. Nhưng còn những thứ khác thì sao? Ánh mắt tin cậy, sự kề vai tương trợ lẫn nhau, lòng sẵn sàng hy sinh, chấp nhận thương tích vì đối phương, nụ hôn nóng bỏng mãnh liệt như thiêu đốt, vòng tay ôm siết mạnh mẽ… không lẽ tất cả đều phải phủ nhận ư?

Lời Tần Khanh nói đột nhiên hiện lại trong óc… Anh nhớ em đến mức mất ngủ sao? Có thử nghĩ em đang làm cái gì, đang hẹn hò với ai sao? Có nhớ em giống như em nghĩ đến anh sao?

Giữa lúc gặp hiểm nguy, bị thương, kiệt sức… mình nhớ đến ai?

Gọi một cú điện thoại mà quan trọng sao? Dãy số cá nhân vẫn nhớ kỹ trong đầu đó, thử bấm gọi, cũng lại đổi cả rồi, tại sao không thể kiên trì thêm một chút? Hay từ giờ thực sự đã buông tay rồi?

Mà quên đi quên đi, nhất định phải kiềm chế, bất kể thế nào cũng không thể tiếp tục sai lầm nữa.

Nguyên tuần này nỗi đau thương nhất trần đời của hắn là không được tắm, Trần Cận chỉ còn cách đứng lau lau chà chà, một hồi ngần ngừ rốt cuộc hắn vơ lấy cái điện thoại để trong phòng tắm, quyết định làm gì đó cho thư giãn đầu óc. Số thứ nhất gọi không được, không chừng người ta đổi số rồi, Trần Cận hậm hực, thầm lằn nhằn trong bụng: Có phải đặc vụ quái đâu, mắc gì có cái số di động mà đổi tới đổi lui?! Không phải bây ra nước ngoài luôn rồi chớ?

Chẳng còn cách nào khác, đành gọi vô số nhà: “Alô, cho gặp Trần Thạc cái.”

————

bom Napan (Napalm): loại bom cháy, có nhồi chất cháy napan. =”= mờ nói chung là chắc hông chị em nào muốn tìm hiểu thêm về của nầy đêu ha =”= ta đọc cái giải thích trên wiki mà khó chịu quá chừng à ==|| sao phải đi chế ra ba thứ dã man vầy để dùng với đồng loại chớ ==||

À và chương trước có nói đến “súng hoa cải”, chị êm nào nghe kì kì thì nó chính là “súng săn” nghen:”> tại Du thấy từ nầy nghe có vẻ giống chất tự vệ địa phương hơn =))

phủ Hoàng Long: đô thành nước Kim thời xưa, sau này được dùng để chỉ vị trí hiểm yếu của địch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Hào Môn Diệm Chương 43

Có thể bạn thích