“Here we come a-caroling

Among the leaves so green;

Here we come a-wand’ring,

So fair to be seen,

Love and joy come to you,

And to you glad Christmas too…” (một đoạn nhạc mừng Giáng Sinh)

Amanda mỉm cười và rùng mình khi đứng ở bậu cửa mở toang trong lúc cô, Sukey, và Charles đang lắng nghe tiếng trẻ con hát mừng trên bậc thềm trước cửa nhà mình. Có một nhóm nhỏ gồm những bé trai và bé gái, đếm ra khoảng nửa tá, đang hát líu lo giai điệu trong những lớp khăn quàng cổ và mũ len gần như che khuất mặt của chúng. Chỉ duy nhất những chóp mũi ửng đỏ và luồng trắng bệch của chúng là có thể trông thấy khi bọn trẻ hát.

Cuối cùng bọn trẻ cũng đã hát xong, ngân nga mãi nốt nhạc cuối càng lâu càng tốt, trong lúc Amanda và những người hầu vỗ tay tán thưởng. “Của tụi em đây này,” Amanda nói, và trao một đồng tiền cho đứa cao nhất. “Hôm nay tụi em còn định đi đến bao nhiêu ngôi nhà nữa?”

Đứa bé trai trả lời bằng giọng khu đông Luân Đôn nằng nặng. “Bọn em đã nghĩ phải tìm thêm một nhà nữa, thưa cô, rồi về nhà ăn bữa tối Giáng Sinh.”

Amanda mỉm cười với bọn trẻ, có hai đứa trong số ấy đang giậm giậm chân để làm giảm đi tình trạng tê cóng ở những ngón chân. Có nhiều đứa trẻ như thế này bị đưa ra ngoài đường hát vào buổi sáng Giáng Sinh để kiếm thêm tiền mừng lễ cho gia đình. “Vậy. Đây này.” Amanda nói, và thọc tay vào chiếc túi treo ở thắt lưng để tìm thêm đồng xu khác. “Tụi em hãy cầm lấy và về nhà liền đi. Thời tiết quá lạnh để mấy đứa ở bên ngoài lâu thêm một chút nào nữa.”

“Cám ơn cô,” thằng bé vui sướng nói, và một lời chúc đồng thanh vang lên từ những người bạn của cậu bé. “Chúc cô Giáng Sinh vui vẻ!” Sau đó, bọn trẻ hối hả bước xuống mấy bậc thềm và đi khỏi ngôi nhà, cứ như là chúng sợ cô sẽ đổi ý vậy.

“Cô Amanda, cô không nên tùy tiện cho tiền của mình thoải mái như thế,” Sukey khiển trách, trong khi đi theo cô vào nhà và đóng cửa lại để ngăn luồng gió rét buốt tràn vào bên trong. “Mấy đứa trẻ đó ở ngoài lâu một chút sẽ chẳng hại gì đâu.”

Amanda bật cười và quấn chiếc khăn choàng len quanh người chặt hơn. “Đừng càu nhàu nữa, Sukey. Hôm nay là ngày Giáng Sinh mà. Bây giờ, chúng ta phải nhanh lên thôi … xe ngựa của anh Devlin sẽ đến rước tôi sớm đấy.”

Trong khi Amanda đi tham dự tiệc Giáng Sinh ở nhà Jack Devlin, thì Suckey, Charles, và cô đầu bếp Viloet, sẽ mở tiệc ăn mừng ở nơi nào đó cùng với những người bạn của họ. Ngày mai, được biết đến là Ngày Tặng Quà (The Boxing Day nhằm ngày 26-12) bởi vì những đồng tiền xu và mấy thùng chứa quần áo với đồ dùng cũ không xài nữa sẽ được quyên góp cho những người nghèo, Amanda và những người hầu của cô sẽ đi về nhà chị cô, Sophia, ở Windsor nghỉ lễ trong một tuần dài.

Amanda sẽ thật vui khi thấy những người họ hàng của mình vào sáng ngày mai, nhưng cô lại rất vui vì ngày hôm nay cô ở lại Luân Đôn. Thật tốt đẹp biết bao khi làm một điều gì khác trong năm nay. Cô cảm thấy hoàn toàn vui sướng từ giờ trở đi, những người họ hàng không phải lúc nào cũng chắc chắn về những chuyện có liên quan đến cô. “Amanda không đến sao?” cô hầu như có thể nghe được tiếng la kỳ quặc của bà cô của mình. “Nhưng con bé luôn luôn về vào ngày Giáng Sinh mà—nó chẳng có gia đình riêng của mình. Rồi ai sẽ làm rượu pân nồng đây? …”

Thay vào đó, cô sẽ khiêu vũ và dùng bữa cùng Jack Devlin. Có lẽ cô thậm chí sẽ để cho anh bắt được mình dưới nhánh cây tầm gửi.

“Thôi được, anh Devlin,” cô thì thầm, trong lòng tràn ngập mong đợi. “Chúng ta sẽ xem Ngày Giáng Sinh này sẽ mang lại gì cho cả hai ta nhé.”

Sau khi được tắm táp trong một cái bồn nước nóng xa hoa, Amanda mặc một chiếc áo choàng và ngồi trước ngọn lửa trong lò sưởi ở phòng ngủ của cô. Cô chải tóc mình cho đến khi nó khô hẳn thành một mớ tóc quăn màu nâu đỏ. Khéo léo, cô xoắn nó lại thành một cuộn ngay trên đỉnh đầu, và để cho vài sợi tóc xoăn đong đưa quanh trán và mặt mình.

Với sự giúp đỡ của Sukey, cô khoác lên người chiếc váy lụa sọc màu ngọc lục bảo với hai dải băng nhung màu xanh ở viền áo. Hai ống tay áo bằng nhung dài túm lại ở cổ tay bằng một chiếc đính hạt hình giọt nước màu ngọc bích, và cổ áo hình vuông được cắt đủ sâu để lộ ra một chút khe hở hấp dẫn của khuôn ngực. Nhượng bộ trước tiết trời lạnh lẽo, cô phủ một khăn choàng vai có tua lụa màu đỏ rượu vang. Cô đeo một đôi bông tai kiểu Flemish trông giống như hình giọt nước bằng vàng khẽ đong đưa ở hai bên cổ. Ngắm nhìn toàn bộ hình ảnh phản chiếu trong gương, Amanda mỉm cười hài lòng, vì biết rằng cô chưa từng trông tuyệt hơn thế này bao giờ. Không cần phải bẹo má thì chúng cũng đã ửng hồng lên với sự phấn khích. Chỉ còn đánh một chút phấn lên chiếc mũi, và xức nhẹ nước hoa ở phía sau tai, thì cô đã sẵn sàng đi dự tiệc.

Đi thơ thẩn đến bên ô cửa sổ, Amanda nhắp một hớp trà nguội, và cố gắng làm cho trái tim đang nhảy cẫng của cô dịu lại khi trông thấy xe ngựa mà Devlin gởi tới đón cô đã đến. “Thật là ngớ ngẩn làm sao khi đến từng tuổi này mà mình còn cảm thấy giống như Cinderella” cô cộc cằn lẩm bẩm với bản thân, nhưng cảm giác háo hức ấy vẫn còn mãi khi cô vội vàng xuống bậc thang để tìm cái áo choàng không tay của mình.

Sau khi anh hầu đưa tay đỡ cô bước vào trong xe ngựa, trang bị đầy đủ với lò sưởi và tấm mền dày bằng lông thú, Amanda nhìn món quà gói nằm trên ghế. Ngập ngừng cô chạm vào cái nơ màu đỏ tươi nằm ngay trên đỉnh gói quà vuông nhỏ, và rút ra một tấm thiệp đã được đặt bên dưới dải ruy băng. Một nụ cười nhếch lên trên môi cô khi đọc lời ghi chú ngắn gọn.

Mặc dù món quà này không hoàn toàn kích thích như truyện hồi ký của Quý Bà B, nhưng em có lẽ tìm thấy sự thú vị ở nó. Chúc em Giáng Sinh vui vẻ--

J. Devlin

Trong lúc xe ngựa lăn bánh chạy dọc con đường đóng băng, Amanda đã mở gói quà và nhìn chằm chằm vào nó với một nụ cười bối rối. Một quyển sách … một quyển sách nhỏ nhưng rất lâu đời, da bọc loại cổ, với những trang sách mỏng tang màu nâu. Cầm quyển sách trong tay hết sức nhẹ nhàng, Amanda lật ra trang tựa đề. “Chuyến Du Hành Đến Những Quốc Gia Hẻo Lánh Của Th Giới,” cô đọc lớn. “Bao Gồm Bốn Tập. Bởi Lemuel Gullivel …”

Cô ngừng lại rồi bật cười thích thú. “Chuyến Du Hành của Gulliver!” Cô có lần đã từng tâm sự với Devlin rằng tác phẩm “giấu tên” này của Jonathan Swift, một mục sư và cũng là nhà văn châm biếm người Ai-len, là một trong những câu chuyện ưa thích nhất từ thuở ấu thơ của cô. Lần xuất bản đặc biệt này là bản in gốc của Motte năm 1726, rất quý hiếm đến mức không thể nào tìm thấy.

Mỉm cười, Amanda thầm ngẫm nghĩ quyển sách nhỏ này còn làm cô hài lòng hơn cả phần thưởng châu báu do nhà vua ban tặng. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa là cô nên từ chối một món quà rõ ràng có giá trị như vậy, nhưng cô không thể khiến bản thân mình từ bỏ nó được.

Cô giữ quyển sách trong lòng khi xe ngựa tiếp tục chạy về hướng khu vực sang trọng của phố St. James Dẫu cho Amanda chưa bao giờ đến thăm ngôi nhà của Jack Devlin trước đây, nhưng cô đã nghe Oscar Fretwell kể về nơi đó. Devlin đã mua một tòa lâu đài từ vị đại sứ cũ ở Pháp, người đã quyết định lúc về già sẽ xây nhà tại lục địa Châu u (Mỹ) và từ bỏ những tài sản của mình ở nước Anh.

Ngôi nhà được tọa lạc trong một khu vực mang đậm chất nam tính rõ rệt bao gồm những dinh thự rộng lớn, nhà của đàn ông độc thân, và những cửa hàng sang trọng. Đối với một thương gia việc làm chủ một tòa nhà ở phố St. Jame là không bình thường, vì phần lớn những nhà kinh doanh giàu đều xây nhà ở phía nam dòng sông hay ở Bloomsbury. Song, Devlin quả có một phần dòng máu quý tộc nào đó chảy trong những huyết quản của mình, và kết hợp với của cải đáng kể của anh, đã làm cho sự hiện hiện của anh dễ chịu hơn đối với những người láng giềng.

Chiếc xe ngựa đi chậm lại để hòa vào dòng xe đang nối đuôi nhau thành một hàng dọc trên đường, lần lượt thả hành khách trên vỉa hè dẫn tới một tòa nhà tráng lệ. Amanda không thể ngăn hàm mình không trễ xuống vì kinh ngạc khi cô nhìn chằm chằm qua ô cửa mờ sương.

Ngôi nhà là một dinh thự được xây theo kiểu của vua George, cao ngất và thật tráng lệ, mặt phía trước nhà được xây gạch đỏ với những trán tường và cây cột đồ sộ màu trắng, đi cùng với một loạt cửa kính ngoại cỡ theo phong cách Palladio. Các mặt nhà được bao bọc bởi những hàng rào bằng gỗ thủy tùng và gỗ sồi được cắt đẽo không chê vào đâu được chạy thẳng tắp đến mấy lùm cây nhỏ trồng sâu dưới những thảm hoa anh đào tươi màu trắng.

Đó là một chỗ ở mà bất kỳ người có vai vế trong xã hội đều tự hào sở hữu. Sự tưởng tượng của Amanda trong lúc chờ đợi chiếc xe đi tới con đường phía trước nhà trở nên sống động. Cô hình dung Jack Devlin là một cậu bé trong trường, suốt ngày mộng mơ về cuộc sống bên ngoài những bức tường ác nghiệt của Knatchford Health. Bằng cách nào đó liệu anh lại biết có một ngày mình sẽ sống ở một nơi như thế này không? Động lực nào đã thúc đẩy anh leo lên một đoạn đường dài cam go từ nơi đó cho đến vị trí này? Quan trọng hơn nữa, đến giờ anh có bao giờ tìm thấy được giây phút nghỉ ngơi từ tham vọng bất tận của chính bản thân mình không, hay là nó cứ thúc giục anh một cách tàn nhẫn mãi cho đến ngày vĩnh biệt cõi đời?

Devlin không có những giới hạn cần thiết mà những người bình thường sở hữu … anh thiếu đi khả năng để thư giản, để cảm nhận được sự mãn nguyện, và tận hưởng những thành quả của chính bản thân. Bất kể điều đó, hay có lẽ bởi vì nó, Amanda nghĩ rằng Devlin có thể là một người thú vị nhất mà cô từng gặp gỡ. Và chắc chắn cô cũng biết anh thật nguy hiểm.

“Nhưng mình đâu phải là cô học sinh có đầu óc hay mơ màng nào đó,” Amanda tự nhủ, và cảm thấy thoái mái hơn khi nhắc nhở rằng mình là một

người có lý trí vững vàng. “Mình là một phụ nữ có thể thấy được Jack Devlin là người như thế nào … và chẳng có gì nguy hiểm miễn là mình đừng cho phép bản thân làm điều gì lố bịch.” Ví dụ như phải lòng anh chẳng hạn. Không được; trái tim cô chợt thắt lại lo âu về chính ý nghĩ ấy. Cô không yêu anh, và cũng không muốn như thế. Chuyện cảm thấy thích thú khi được ở cùng anh là đã đủ lắm rồi. Cô sẽ kiên trì nhắc nhở bản thân mình rằng Devlin không phải là một người đàn ông mà một người phụ nữ có thể giữ được suốt đời.

Khi xe ngựa dừng lại, thì một người hầu vội vàng đến giúp Amanda bước xuống đường. Cô vịn lấy cánh tay anh ta khi anh dìu cô bước lên những bậc thềm đóng băng có rải cát dẫn lên cánh cổng kép vào nhà. Tiếng chuyện trò, ạc, và hơi nóng tràn ngập khắp bên trong ngôi nhà được chiếu sáng rực rỡ. Những nhánh cây nhựa ruồi và tầm gửi được buộc dọc lan can và mái hiên bằng những dải ruy băng nhung đỏ tươi. Mùi hương nồng nàn của cây cỏ và những bông hoa hòa lẫn với mùi thơm đầy hứa hẹn của một buổi tiệc thịnh soạn đã được sắp đặt sẵn trong phòng ăn.

Có đông khách hơn Amanda đã nghĩ, ít nhất là hai trăm người. Trong lúc những đứa trẻ chơi đùa trong phòng khách riêng được dành riêng cho chúng sử dụng, thì những người lớn di chuyển gần như thành một vòng lớn trong những phòng tiếp khách. Tiếng nhạc vui vẻ đã được lựa chọn kỹ phát ra trong phòng khách vang lên xuyên suốt ngôi nhà.

Amanda cảm thấy những dây thần kinh của mình run lên dễ chịu khi Devlin tìm thấy cô. Anh thật tao nhã trong chiếc áo choàng và quần đen, với áo ghi lê màu than được may ôm sát phần thân trên rắn chắc của anh. Tuy nhiên, bộ trang phục hào hoa này tuyệt nhiên không thể che giấu được bản chất bất hảo của anh. Anh quá ngạo mạn và hiển nhiên là quá tính toán để lừa bịp bất kỳ người nào nghĩ rằng anh là một quý ông.

“Cô Briars,” anh hạ giọng nói, và nắm lấy cả hai bàn tay đeo găng của cô trong tay mình. Anh nhìn khắp người cô với tia nhìn tán thành chân thật. “Em trông giống như một thiên thần Giáng Sinh ấy.”

Amanda chợt bật cười vì lời nịnh đầm của anh. “Cám ơn về quyển sách thú vị nhé, anh Devlin. Em sẽ trân quý nó. Nhưng em e là mình chẳng có quà gì tặngại anh cả.”

“Được nhìn ngắm em trong chiếc áo đầm cắt sâu như thế là món quà duy nhất mà anh muốn.”

Cô cau mày với anh, và liếc nhanh xung quanh họ để xem liệu có ai đứng gần không. “Suỵt … lỡ có ai nghe trộm lời anh nói thì sao?”

“Thì họ sẽ nghĩ rằng anh nóng lòng muốn có em,” anh thì thầm bằng một giọng êm dịu. “Và họ đã đúng.”

“Nóng lòng,” cô bình tĩnh lặp lại, trong lòng lấy làm vui thích về cuộc trao đổi này. “Ôi Trời! Anh văn hoa quá nhỉ.”

Anh cười toe toét với cô. “Anh không có tài năng của em để viết ra những miêu tả cuồng nhiệt về ham muốn trần tục, anh sẽ thoải mái thừa nhận—”

“Em sẽ cám ơn anh nếu không đề cập đến mấy chủ đề tục tĩu như thế trong một ngày lễ thiêng liêng,” cô thì thầm sắc lẻm trong khi hai má bắt đầu đỏ lựng lên.

Devlinười và đặt bàn tay của cô lên cánh tay mình. “Được thôi,” anh dịu giọng nói, “Anh sẽ cư xử như một lễ sinh (cậu bé hát ở lễ đường) cho đến hết ngày, nếu điều đó làm em hài lòng.”

“Nó sẽ là một sự thay đổi thú vị,” cô nói một cách nghiêm túc, và điều đó chỉ khiến anh khoái chí bật cười.

“Đi với anh nào—anh muốn giới thiệu em với vài người bạn.”

Amanda không thể bỏ qua rằng Devlin khoác lên vẻ sở hữu ra mặt khi anh sánh bước cùng cô vào căn phòng khách rộng lớn. Di chuyển từ nhóm khách tươi cười này đến nhóm khách khác, anh khéo léo giới thiệu, trao đổi những lời chúc tốt lành, và kể ra một vài câu chuyện vui nho nhỏ với sự thoải mái tự nhiên làm cô hết sức kinh ngạc.

Dẫu cho anh không công khai xác nhận bằng bất cứ cử chỉ nào, nhưng có gì đó trong giọng nói hay biểu hiện của anh đã ngầm ám chỉ rằng anh và Amanda gắn bó với nhau trên cả mức công việc. Cô bị lúng túng bởi phản ứng của chính mình với chuyện ấy. Cô chưa bao giờ là một nửa của ai đó trước đây, chưa bao giờ nhận được những ánh nhìn ghen tỵ từ những người phụ nữ khác, hay là tia nhìn ngưỡng mộ từ những người đàn ông. Thực ra, chẳng có người nào từ trước đến giờ cố gắng chính thức công khai về mối quan hệ của anh ta với cô, nhưng bây giờ cô cảm thấy đó là điều mà Devlin đang làm một cách tinh tế.

Họ đi qua một vòng những phòng tiếp khách rộng lớn. Đối với những vị khách không muốn khiêu vũ hay hát hò, thì có một phòng khách tường ốp bằng gỗ dái ngựa dành cho một đám đông đang háo hức bận rộn chơi trò đố chữ, và một phòng khác cho những người thích đánh bài để chơi bài Uýt. Amanda nhận ra có nhiều vị khách—những tác giả, nhà xuất bản, và nhà báo mà cô đã gặp gỡ ở những sự kiện xã hội khác nhau trong vài tháng qua. Đúng là một đám đông sôi nổi, tinh thần hân hoan dễ lây của ngày lễ dường như lan rộng từ gương mặt trẻ nhất cho đến gương mặt già nhất.

Devlin đưa Amanda đến một chiếc bàn để nước giải khát, nơi có vài cậu bé đang bận rộn chơi trò rồng táp (Loại trò chơi lấy nho khô trong rượu nóng bỏng ra mà ăn, vào dịp lễ Noel). Chúng đứng trên những chiếc ghế xung quanh một cái bát chứa rượu pân nóng đang bốc khói, và bóc những trái nho khô lên bằng những ngón tay nhỏ của chúng và thình lình cho ngay vào miệng. Devlin bật cười khi thấy mấy gương mặt dính bẩn quay về phía anh.

“Ai thắng thế?” anh hỏi, và tất cả bọn trẻ đều chỉ vào cậu bé mập lùn có mái tóc bù xù.

“Là Georgie thắng ạ! Cho đến bây giờ cậu ấy ăn được nhiều nho khô nhất.”

“Cháu có mấy ngón tay nhanh nhất, thưa ngài,” cậu bé thừa nhận với cái miệng cười toe toéấm tấm đường.

Devlin mỉm cười và đẩy Amanda đi tới cái bát lớn. “Em thử xem nào,” anh nói ngọt, và tất cả bọn trẻ đều bắt đầu cười khúc khích.

Amanda trao cho anh cái cau mày ái ngại. “Em sợ sẽ mất rất lâu để cởi găng tay mình ra,” cô e dè nói.

Đôi mắt xanh của Devlin lấp lánh với sự thích thú tinh quái. “Vậy anh sẽ bóc dùm em nhé.”

Anh tự tháo găng tay của mình ra, và trước khi Amanda có thể kêu lên phản đối, thì anh đã với lấy cái bát. Bắt lấy một trái nho khô nóng hổi, và bỏ ngay vào miệng cô. Amanda tự động ăn nó, miếng nho dường như làm bỏng một lỗ trong lưỡi cô. Bọn trẻ bật ra những tiếng cười phá lên đầy tán thành. Amanda bất chợt cúi mặt xuống để giấu đi nụ cười không thể kiềm chế, trong lúc trái nho khô tẩm đầy rượu branđi đang lan tỏa mùi vị ngọt ngào choán đầy cả khoang miệng của cô. Sau khi nuốt hết miếng nho nhỏ ngon lành, cô ngẩng đầu lên và nhìn anh với vẻ trách cứ.

“Thêm một trái nữa không?” Devlin cố tình hỏi với vẻ ngây thơ, những ngón tay anh lơ lửng trên cái bát một lần nữa.

“Cám ơn, nhưng thôi. Em không muốn làm mình ăn mất ngon.”

Devlin cười tủm tỉm và mút vết dính mà nho khô đã để lại trên ngón tay, rồi sau đó đeo găng vào. Những đứa trẻ xúm lại quanh cái bát một lần nữa để tiếp tục trò chơi của chúng. Chúng hơi giả vờ la hét đau đớn khi mấy ngón tay lượn lờ trên thứ chất lỏng nóng phỏng tay. “Tiếp theo là gì nhỉ?” anh hỏi, trong khi dẫn Amanda ra khỏi bàn chứa rượu pân. “Em có muốn uống một chút rượu không?”

“Em không nên độc chiếm thời gian của anh—chắc chắn là anh nên đi đón tiếp những vị khách của mình.”

Devlin dẫn cô tới một góc trong phòng khách, và nhấc lấy một ly rượu từ cái khay của người hầu vừa lướt qua. Anh trao ly cho Amanda và cúi đầu xuống thì thầm vào tai cô. “Chỉ có duy nhất một vị khách có ý nghĩa quan trọng đối với anh.”

Amanda cảm thấy một màu đỏ lựng tê rần lan trên hai bên má. Cô cảm giác cứ y như mình đang ở trong mơ. Chuyện này không thể nào xảy ra với Amanda Briars, một bà cô chưa chồng ở Windsor được … với tiếng nhạc du dương, khung cảnh hữu tình, và có một anh chàng điển trai đang thì thầm những lời nói tán tỉnh vô nghĩa vào tai cô. “Anh có một căn nhà thật đẹp,” cô nói giọng run run trong nỗ lực phá bỏ đi thứ bùa mê mà dường như anh đã gieo vào người cô.

“Anh không có công trạng gì trong chuyện này. Khi anh mua nơi này thì nó đã được trang hoàng đầy đủ.”

“Đây là một ngôi nhà rất lớn chỉ dành cho một người ở.”

“Anh rất thích như vậy.”

“Anh có bao giờ giữ lại một cô nhân tình ở đây chưa?” Amanda chẳng biết làm sao mà cô lại dám thốt ra một câu hỏi gây sốc vừa chợt nghĩ ra trong đầu mình.

Anh mỉm cười, và giọng anh nhẹ nhàng chế giễu. “Tại sao, cô Briars … hỏi môt câu như thế vào một ngày lễ thiêng liêng …”

“Mà anh có không?” cô hỏi cho bằng được, lúc này cô đã cả gan đi quá xa không thể quay lại.

“Không có,” anh thừa nhận. “Anh từng có một hai cuộc tình ái, nhưng chẳng có nhân tình nào cả. Từ những chuyện anh đã thấy qua, thì việc đó vô cùng phiền phức—mà còn chưa kể đến tốn tiền—đế tống khứ một cô nhân tình một khi người đàn ông đã chán ngấy.”>

“Anh chấm dứt cuộc tình ái cuối cùng là khi nào vậy?”

Devlin khẽ bật cười. “Anh sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi thêm nào nữa cho tới khi em nói anh biết tại sao em lại có hứng thú về chuyện phòng the của anh như vậy.”

“Em có thể quyết định xây dựng nhân vật dựa theo hình mẫu của anh vào một ngày nào đó.”

Nụ cười khoái chí vương trên môi anh. “Vậy em có lẽ cũng nên biết thêm thứ gì khác về anh, cô bạn bé nhỏ tò mò à—anh thích khiêu vũ. Và nói đúng hơn là anh giỏi về chuyện đó. Cho nên nếu em cho phép anh được chứng minh …”

Anh lấy ly rượu ra khỏi tay cô và đặt nó lên một cái bàn nhỏ, rồi dìu cô về phía phòng khách.

Trong vài giờ tiếp theo, cảm giác huyền ảo như trong mơ vẫn còn vương vấn khi Amanda khiêu vũ, uống rượu, cười đùa, và tham gia vào những trò chơi Giáng sinh. Nghĩa vụ của một chủ nhà khiến Devlin thỉnh thoảng phải rời khỏi cô, nhưng thậm chí khi anh đang đứng ở phía bên kia của căn phòng, Amanda vẫn cảm giác tia nhìn của anh dõi về hướng cô. Trước sự thích thú của cô, anh gởi cho cô những ánh mắt đe dọa thẳng thừng khi cô trò chuyện quá lâu với bất kỳ quý ông đặc biệt nào, như là để cho cả thế giới biết anh đang ghen tuông vậy. Thực tế là, Devlin quả thật đã sai Oscar Fretwell đến can thiệp sau khi cô đã nhảy lần thứ hai với một chủ ngân hàng quyến rũ mệnh danh là “Vua” Mitchell.

“Cô Briars,” Fretwell vui vẻ kêu lên, mái tóc vàng của anh sáng lấp lánh dưới tia sáng của chùm đèn. “Tôi không tin là cô lại chưa khiêu vũ với tôi đấy … và ông Mitchell không thể được phép giữ mãi một quý cô quyến rũ cho riêng mình được.”

Nuối tiếc Mitchell trao tay cô cho người quản lý, và Amanda mỉm cười với Fretwell khi họ bắt đầu nhảy điệu cađri. “Devlin bảo anh đến, phải không?” cô hỏi cộc lốc.

Fretwell bẽn lẽn cười toe toét và chẳng buồn phủ nhận. “Tôi được bảo là phải báo cho cô biết Vua Mitchell là một người đã ly dị vợ và là một tay cờ bạc, với lại còn là một người đồng hành rất tệ.”

“Tôi lại nghĩ anh ấy hoàn toàn thú vị,” Amanda trả lời một cách lém lỉnh, và di chuyển theo những nhịp nhảy kế tiếp của điệu cađri. Cô bắt gặp ánh nhìn của Devlin, người đang đứng ở khung cửa rộng hình vòng cung giữa hai phòng khách. Đáp trả lại tia nhìn nghiêm nghị của anh với cái vẫy tay ngắn vui vẻ, Amanda tiếp tục nhảy điệu cađri với Fretwell.

Khi điệu nhạc khiêu vũ kết thúc, Fretwell hộ tống cô đến một cái bàn giải khát để uống một tách rượu pân. Khi người hầu dùng môi để múc thứ chất lỏng màu quả mâm xôi vào tách pha lê, thì Amanda mới nhận thấy có một người lạ đang đứng cạnh mình. Cô quay lại mỉm cười với người đàn ông.

“Thưa ngài, có phải chúng ta đã gặp qua nhau?”

“Tôi rất tiếc là không.” Anh ta là một người đàn ông cao ráo, và trông có vẻ khá chất phác, diện mạo bình thường của anh ta nổi bật hẳn nhờ một trong những kiểu để râu cạo sát mà dạo gần đây trở thành mốt. Chiếc mũi to của anh được cân đối bởi đôi mắt nâu tuyệt đẹp, và cái miệng cong lên thành một nụ cười thoải mái cởi mở. Một mái đầu màu nâu đỏ được cắt ngắn lơ thơ điểm bạc ở hai bên thái dương. Amanda đoán anh ta phải lớn hơn cô ít nhất năm hoặc thậm chí là mười tuổi … một người đàn ông trưởng thành, thành đạt và tự tin.

“Cho phép tôi được giới thiệu,” Fretwell nói, và chỉnh lại mắt kính. “Cô Amanda Briars, đây là anh Charles Hartley. Thật đúng là tình cờ, cả hai người đều cùng viết cho một nhà xuất bản.”

Amanda bị ngạc nhiên bởi sự thật Hartley cũng làm việc cho Jack Devlin. “Anh Hartley có được sự đồng cảm của tôi,” cô nói ngay làm cho cả hai quý ông đều bật cườ

“Nếu cô cho phép, cô Briars,” Fretwell thì thầm với sự thích thú hoàn toàn. “Tôi sẽ để hai người bày tỏ lòng thương cảm trong lúc tôi đi chào hỏi vài người bạn cũ vừa mới tới.”

“Tất nhiên rồi,” Amanda nói, nhấp chút rượu pân chua ngọt. Cô liếc nhìn Hartley khi tên anh ta chợt làm cô nhớ ra. “Chắc chắn là anh không phải Chú Hartley đấy chứ?” cô thích thú hỏi. “Người viết những cuốn thơ ca cho trẻ con?” Nhận được cái gật đầu xác nhận của anh ta, cô bật cười và bốc đồng chạm vào cánh tay anh. “Tác phẩm của anh thật tuyệt vời. Quả thật kỳ diệu. Tôi đã đọc những câu truyện của anh cho mấy đứa cháu gái và cháu trai của tôi nghe. Quyển mà tôi thích nhất là kể về một con voi kêu ca suốt ngày, hay có lẽ là vị vua tìm thấy được con mèo có phép thuật—”

“Đúng vậy, đó là những bài thơ bất hủ của tôi,” anh ta nói bằng giọng rõ ràng khiêm tốn.

“Nhưng anh thật tài giỏi,” Amanda nói thật lòng. “Và viết cho trẻ con thì quá khó. Tôi không bao giờ có thể nghĩ ra một chuyện gì đó làm chúng húng thú.”

Anh ta mỉm cười với một sự ấm áp làm cho khuôn mặt bình thường của mình có vẻ gần như đẹp trai. “Tôi thì thấy thật khó tin là có chủ đề nào lại quá khó đối với tài năng của cô, cô Briars.”

“Đi nào, chúng ta hãy tìm góc nào riêng tư để nói chuyện.” Amanda đề xuấ. “Tôi có nhiều câu muốn hỏi anh đấy.”

“Đó là một đề nghị lôi cuốn nhất,” anh ta nói, đưa cánh tay ra và dẫn cô đi.

Amanda thấy việc bầu bạn cùng anh ta thật thư thái và dễ chịu, khác hẳn hoàn toàn với sự kích thích mạnh mẽ mà sự hiện diện của Jack Devlin mang lại. Trớ trêu thay, mặc dù Hartley kiếm sống bằng nghề viết sách cho trẻ em, nhưng anh ta lại là người góa vợ và không có con.

“Đó là một cuộc hôn nhân tốt đẹp,” anh ta giãi bày tâm sự với Amanda, hai bàn tay to của anh vẫn còn mân mê tách rượu pân bằng pha lê, cho dù anh ta đã uống hết vài phút trước đây. “Vợ tôi là người biết làm thế nào khiến cho một người đàn ông cảm thấy thoải mái. Cô ấy rất chân thật, dễ thương, và không bao giờ làm ra vẻ ta đây ngớ ngẩn mà đa số nữ giới hình như có vào thời buổi này. Cô ấy thoải mái nói ra suy nghĩ của mình và thích cười.” Hartley ngừng lại và trầm ngâm suy nghĩ về Amanda. “Thực tế là cô ấy khá giống cô,”

Jack xoay sở để thoát ra khỏi cuộc trò chuyện vô cùng buồn tẻ với đôi học giả trường phái cổ điển, Giáo Sư Samuel Shoreman và anh trai của ông ta, Claue, cả hai người đều nghiêm túc cố thuyết phục anh rằng anh nên xuất bản bản thảo của họ về những tác phẩm mỹ thuật thời Hy Lạp Cổ Đại. Sải bước rời khỏi cặp đôi đó với sự nhẹ nhõm được che giấu một cách đáng thương, Jack tìm thấy Fretwell không xa. “Cô ấy đâu?” anh hỏi người quản lý một cách cộc lốc. Chẳng cần phải giải thích “cô ấy” là a

“Cô Briars đang ngồi ở ghế tràng kỷ trong góc, với anh Hartley,” Fretwell nói. “Cô ấy tuyệt đối an toàn với anh ta, tôi đảm bảo với anh thế. Hartley không phải là kẻ tùy tiện tán tỉnh quý cô nào đó.”

Jack liếc nhìn đôi trai gái ấy và rồi đăm chiêu quan sát ly rượu branđi anh ta đang cầm. Một nụ cười cay đắng là lạ giật trên miệng anh, và anh nói với Fretwell mà chẳng thèm nhìn lên.

“Anh biết gì về Charles Hartley, Oscar?”

“Anh muốn hỏi về hoàn cảnh của anh ta, thưa ngài? Hay tính tình anh ta? Hartley là một người góa vợ, và được biết đến là một người đàn ông đáng kính. Anh ta có tài sản đủ ăn đủ mặc, xuất thân trong một gia đình tử tế, và danh tiếng của anh ta hoàn toàn không có vụ bê bối nào.” Fretwell chợt ngừng lại và mỉm cười. “Và tôi tin anh ta được trẻ em khắp nơi yêu mến.”

“Vậy anh nghĩ sao về tôi?” Jack cuối cùng cũng hỏi một cách nhẹ nhàng.

Fretwell cau mày tỏ vẻ bối rối. “Tôi không chắc là anh đang hỏi về chuyện gì.”

“Anh biết thói quen nghề nghiệp của tôi—tôi không đáng kính không phải không có tai tiếng. Tôi trở nên giàu có, nhưng lại là một đứa con không hợp pháp và được sinh ra từ dòng máu xấu. Hơn hết thẩy, tôi không thích trẻ con, tôi ghét cay ghét đắng cái ý tưởng kết hôn, và chưa bao giờ thành công để duy trì quan hệ với một người phụ nữ lâu hơn sáu tháng. Mà tôi còn là tên khốn ích kỷ … bởi vì tôi sẽ không để tất cả chuyện đó ngăn cản tôi đeo đuổi cô Briars, bất chấp cái thực tế tôi là người cuối cùng cô ấy cần.”

“Cô Briars là một phụ nữ thông minh,” Fretwell nói khẽ. “Có lẽ anh nên để cho cô ấy tự quyết định lấy cái cô ấy cần.”

Jack lắc đầu. “Cô ấy sẽ không nhận ra sai lầm của mình cho đến sau khi cô ấy phạm phải,” anh nói dứt khoát. “Phụ nữ chả bao giờ suy nghĩ về những vấn đề này.”

“Thưa ngài …” Fretwell băn khoăn nói, nhưng Jack đã bỏ đi, xoa xoa phía sau cổ, cử chỉ vô thức của một người đàn ông đang hành động theo sự thôi thúc đã thống trị lên cả bản năng lý trí của anh ta.

Tiệc chiêu đãi Giáng Sinh thật thịnh soạn, hết món này đến món khác đựng trong mấy đĩa tuyệt đẹp cứ lần lượt được đem tới phục vụ cho những thực khách, và khiến tất cả mọi người đều kêu lên vì vui thích. Việc mở nút những chai rượu đã mang lại âm điệu nhịp nhàng đều đặn cho đến tiếng leng keng của đồ thủy tinh và tiếng rì rầm của cuộc trò chuyện sôi nổi. Amanda không nhớ đã đếm được bao nhiêu món cao lương mỹ vị được mang đến cho cô. Có bốn loại súp, bao gồm cả thịt rùa và tôm hùm, cùng với vài món g tây nướng tẩm với sốt và dược thảo.

Một cuộc diễu hành dài bất tận của những người hầu mang những đĩa đựng thịt bê sốt béchamel, gà trống thiến, ức bê, chim cút nướng và thỏ rừng, thịt nai, trứng đà điểu, và cả một hàng khay sáng loáng thịt hầm rau quả. Những chiếc bánh putđinh được làm bằng cá nhập và thịt thú săn được bày biện trong những cái tô bằng bạc đang bốc khói, tiếp theo đó là những khay trái cây hiếm và rau xà lách, với những dĩa pha lê chứa đầy nấm truyp tẩm rượu. Thậm chí còn có những thân măng tây mềm, đã hết mùa và vì thế chúng cũng có cái giá đắt đỏ vào mùa Giáng Sinh này.

Cho dù Amanda thích thú với bữa tiệc tuyệt vời này, nhưng cô lại hầu như không nhận biết được mình đang ăn gì, vì quá say sưa với người đàn ông bên cạnh mình, Devlin thật quyến rũ, khi kể những câu chuyện với một sự hóm hỉnh hài hước mà chắc chắn được thừa hưởng từ dòng máu Ai len của mình.

Một cảm giác nhức nhối nặng trĩu ngọt ngào hình thành bên trong Amanda, việc ấy chẳng dính dáng gì tới số rượu mà cô đã uống. Cô muốn được ở một mình cùng với Devlin, muốn quyến rũ và chiếm hữu anh, dù chỉ là trong một chốc ngắn ngủi. Hình ảnh đôi bàn tay anh làm miệng cô trở nên khô khốc. Cô đã nhớ về làn hơi ấm áp lạ thường khi cơ thể anh áp vào cô… cô muốn được cảm nhận nó lần nữa. Cô muốn kéo anh vào lòng mình … cô muốn sự bình yên khi cơ thể được giải thoát bao trùm lên hai người họ, để được nằm thư thái và vui vẻ trong vòng tay anh. Cô đã có một cuộc sống thật bình thường, và Devlin dường như chợt bừng sáng như một vệt sáng của sao chổi quét qua bầu trờ

Bữa tiệc tối kết thúc sau một khoảng thời gian dài như bất tận và những khách mới tách ra thành nhiều nhóm, có vài người đàn ông vẫn còn ngồi lại bàn để uống rượu poocto, và một số quý cô hợp lại quây quần trong phòng khách để uống trà, trong khi nhiều cặp đôi nam nữ lại tụ họp ở chiếc đàn pianô để hát những bài mừng lễ Giáng Sinh. Amanda chuẩn bị tham gia vào nhóm sau cùng, nhưng trước khi đến được chỗ đàn pianô, cô cảm thấy bàn tay Devlin nắm quanh khuỷu tay mình, và giọng nói trầm của anh thì thầm vào tai cô.

“Đi ra đây với anh.”

“Chúng ta đi đâu?” cô hỏi xấc xược.

Vẻ mặt lịch sự xã giao của anh chỉ che giấu được rất ít khao khát cuồng nhiệt trong đôi mắt. “Đi tìm chỗ lùm cây tầm gửi thích hợp.”

“Anh sẽ gây ra tai tiếng đó,” cô cảnh báo, giằng co giữa việc cười phá lên và sự sợ hãi.

“Em sợ bị tai tiếng à?” Anh dẫn cô qua cánh cửa phòng khách và đi xuống một hành lang tối đen. “Vậy thì em tốt hơn nên ở cùng với người bạn đáng kính Hartley của mình.”

Amanda bật ra âm thanh thích thú vì không tin. “Anh nghe giống như đang ghen với người đàn ông góa vợ lịch sự, tốt bụng —”

“Tất nhiên anh ghen với anh ta,” Devlin càu nhàu, “Anh ghen tuông với mọi gã đàn ông nhìn em.” Anh kéo cô vào trong một căn phòng lớn tối mờ có mùi da, giấy thuộc và thuốc lá. Cô lờ mờ nhận ra đây là thư viện, trong khi trái tim cô đập rộn ràng trong niềm phấn kích về viễn cảnh được ở một mình cùng anh. “Anh muốn tất cả con người em chỉ dành riêng cho anh,” Devlin cộc cằn nói tiếp. “Anh còn muốn tất cả những con người chết tiệt kia biến mất.”

“Anh Devlin,” cô run rẩy nói, hơi thở cô hụt lại khi anh áp lưng cô vào một tủ sách và kéo cơ thể mạnh mẽ của mình gần chạm vào cơ thể cô. “Em nghĩ anh uống quá nhiều rượu rồi đó.”

“Anh không say. Sao lại quá khó để em tin được anh muốn em vậy hả?” Cô cảm nhận đôi bàn tay ấm áp của anh di chuyển đến cả hai bên đầu mình, nhẹ nhàng ôm chặt đầu cô. Đôi môi anh chạm vào trán, hai bên má, và mũi bằng những cái hôn nhẹ nhàng, bỏng rát như trút lửa lên da cô. Rồi anh khẽ nói, hơi thở có mùi rượu rum của anh mơn trớn cô. “Câu hỏi là, Amanda … em có muốn anh không?”

Những từ ngữ chập chờn và va đập bên trong cô, trong lúc cơ thể cô vươn về phía anh căng đến mức cô không thể nào kiềm chế không ép người vào hình dáng to lớn rắn rỏi đó. Anh ôm lấy cô sát vào mình, thúc giục hông cô rướn lên về phía trước cho đến khi hai cơ thể của họ gắn chặt vào nhau hết mức những lớp quần áo có thể cho phép.

Cảm giác nhẹ nhõm khi được những bàn tay anh ôm siết một cách vững chãi quá tuyệt vời đến nỗi Amanda bất chợt không thể nén lại tiếng thở hắt ra. Anh dụi vào chiếc cổ trần của cô, hôn hít, nếm náp nó, và hai đầu gối cô run rẩy vì những cảm xúc dữ dội quét dọc suốt cơ thể mình. “Amanda xinh đẹp,” anh thì thầm, hơi thở hối hả gấp gáp và nóng bỏng phả vào làn da cô. “A chuisle mo chroi … Anh đã nói với em câu đó một lần trước đây, nhớ không?”

“Anh không nói em biết câu đó có nghĩa là gì,” cô xoay sở nói, tựa bên má mềm mại của mình vào bên má được cạo râu qua loa của anh.

Anh ngẩng đầu ra sau và nhìn xuống cô với đôi mắt tối sầm lại trông như màu đen thay vì màu xanh. Khuôn ngực rộng của anh chuyển động một cách nhát gừng vì lực ép của hơi thở. “Nhịp đập thực sự của trái tim anh,” anh thì thầm. “Từ ngay giây phút đầu tiên chúng ta gặp nhau, Amanda, anh biết nó sẽ như thế nào giữa hai ta.”

Những ngón tay cô run lên khi nắm chắt hai ve áo chéo bằng len mịn của anh. Đây là sự khao khát, cô mơ hồ nghĩ, và nó còn mạnh hơn cả trăm lần hơn bất kỳ cảm giác nào mà cô đã trải qua trước đó. Ngay cả vào cái đêm anh trao cho cô đỉnh điểm ngọt ngào đến mức choáng váng mà nó đã kích thích những giác quan của cô trước sự nhận thức hoàn toàn mới mẻ về khoái lạc, thì anh vẫn là một người xa lạ đối với cô. Nhưng cô đang biết có một sự khác biệt rất lớn giữa việc muốn một người lạ hấp dẫn và muốn một người đàn ông mà cô dần dần quan tâm. Qua những sẻ chia tâm sự,ộc tranh luận, những tiếng cười đùa thường xuyên, và sự căng thẳng vì kiềm chế, thì có một thứ gì đó mới mẻ đã phát triển giữa hai người. Sự hấp dẫn và sự yêu mến đã thay đổi thành một thứ gì đó mờ ảo và mạnh mẽ.

Anh ấy sẽ không bao giờ là của ngươi, trái tim cô cảnh báo nhanh chóng. Anh ấy sẽ không bao giờ thuộc về ngươi. Anh ấy sẽ không bao giờ muốn kết hôn, hay cam chịu bất cứ kiểu hạn chế nào đối với tự do của anh ấy. Chuyện này sẽ đến lúc chấm dứt vào ngày nào đó thôi, và ngươi sẽ lại cô đơn một mình. Cô là người sống quá thực tế để có thể gạt bỏ đi thực tế rối rắm đó.

Nhưng tất cả những suy nghĩ đã bị xua đuổi đi khi miệng anh lấp kín trên miệng cô. Môi anh trêu chọc, chiếm giữ, khăng khăng đòi hỏi cho đến lúc chính miệng cô mềm đi và mở ra cho anh. Sự đáp lại của cô dường như gây ra một kích động nhỏ bên trong anh—cô cảm giác những âm thanh vang dội trong cổ họng và ngực anh, và sau đó nụ hôn càng trở nên nồng nàn hơn, sâu lắng hơn, lưỡi anh thăm dò cô trong những cơn sóng tình khao khát. Sự xâm chiếm đã kích thích cô, và cô ép chặt cơ thể mình hơn vào anh, cho đến khi đôi gò bồng đảo đầy đặn của cô bị đè vào ngực anh.

Devlin dứt miệng mình ra khỏi miệng cô cứ y như anh không thể nào chịu đựng thêm nữa, hai lồng phổi anh giãn nở nhanh chóng, đôi bàn tay giữ chặt lấy toàn bộ cơ thể cô. “Chúa ơi,” anh thì thầm vào những lọn tóc được kẹp lên của cô. “Cái cách em lắp đầy vòng tay anh … khiến anh phát điên lên được. Em quá ngọt ngào … quá mềm mại …” Anh lại hôn cô lần nữa, miệng anh nóng bỏng và đòi hỏi, nuốt lấy miệng cô y như thể cô là một m ngon lành nhất nào đó mà anh thèm muốn. Như thể anh đã bị nghiện cô, như thể chỉ duy nhất mùi vị và da thịt cô mới có thể thỏa mãn được nhu cầu mãnh liệt trong anh. Cô cảm thấy một luồng cảm xúc vui sướng cuộn trào trong tất cả những nơi nhạy cảm của cơ thể mình, căng ra, chờ đợi sự nổ tung sẽ phóng thích sự căng thẳng dồn nén thành một cơn bùng nổ đến ngất ngây.

Đôi bàn tay anh di chuyển trên vạt áo cô, hơi lập cập khi anh thăm dò ô vải lụa xanh sọc nổi. Da thịt mát lạnh của hai bầu ngực cô nhô ra khỏi cổ áo vuông, sự căng đầy của chúng kháng cự lại tình trạng bó buộc chật hẹp của chiếc váy. Anh cúi xuống và ép đôi môi của mình vào khe hở giữa hai bầu ngực cô, rồi trải đều những nụ hôn chậm rãi lên khắp làn da vừa lộ ra. Hai núm vú của cô dựng lên thành những đỉnh cứng ngắt bên dưới chiếc váy, và anh chạm vào chúng qua làn vải lụa, hai ngón tay cái của anh chà xát, vuốt ve, sau đó những ngón tay anh nhẹ nhàng giật lên. Amanda rên rĩ vì nhức nhối, và nhớ đến lần trước khi hai người ở bên nhau vào ngày sinh nhật của cô, cơ thể cô đã bị phơi trần ra trước mặt anh trong ánh lửa, cái cách miệng anh liếm và giật mạnh vùng ngực trần của cô. Cô muốn sự thân mật đó lần nữa, với sự tuyệt vọng gần như là điên loạn.

Devlin có vẻ như đọc được suy nghĩ của cô, bởi vì bàn tay anh khum lại ôm gọn phần nhô lên của bầu ngực cô và siết nhẹ như để xoa dịu đi sự nhức nhối vì khao khát. “Amanda,” anh nói bằng giọng khàn khàn, “hãy để anh đưa em về nhà đêm nay.”

Tâm trí của cô mụ mẫm đi vì khoái cảm. Cô phải mất một lúc lâu mới trả lời được. “Anh đã đề nghị em sử dụng xe ngựa của anh rồi,” cô thì thầm.

“Em biết anh đang yêu cầu chuyện gì.”

Vâng, dĩ nhiên là cô hiểu. Anh muốn về nhà với cô, đi cùng cô đến phòng ngủ của cô, và ân ái trên chiếc giường mà không ai khác ngoài cô từng nằm ngủ. Dựa trán vào khuôn ngực rắn chắc của anh, Amanda do dự gật đầu. Đây là lúc mà cô hiểu được những rủi ro, những giới hạn, những hậu quả có thể xảy ra, và cô sẵn sàng chấp nhận tất cả mọi thứ chỉ để đổi lại một niềm vui duy nhất là được ở cùng anh. Một đêm với anh … một trăm đêm … số mệnh có cho phép bao nhiêu, thì cô sẽ nắm giữ bấy nhiêu.

“Vâng,” cô nói vào làn vải lanh mịn, ẩm ướt của chiếc áo sơ mi anh đang mặc, nơi mùi hương của làn da anh trộn lẫn một cách tuyệt vời với mùi hương phảng phất của hồ cứng, nước hoa và cỏ cây Giáng Sinh. “Vâng, hãy về nhà với em đêm nay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích