Muội muội không muốn sống chăng? Tỷ tỷ tiễn ngươi một đoạn đường!

Nhìn thấy nữ nhân này lần nữa khiêu chiến nhẫn nại đến cực hạn của mình, Hiên Viên Ngạo hận không thể xông lên đem nàng ta băm nhỏ !

“Vương phi cũng không nên quên lời nói hôm qua của bổn vương!” Hiên Viên Ngạo lạnh lùng nhắc nhở.

Hôm qua? Hôm qua là ngày bọn họ thành thân...Từ từ....Thời điểm nàng cùng hắn thương lượng hủy bỏ hôn lễ, đoạn tiện nam kia nói muốn kết hôn với nàng để hành hạ nàng, để cho nàng sống không bằng chết? Nghĩ đến thì có gì đặc biệt sao?

“Vương phi nhớ ra rồi sao?” Giọng nói lạnh lẽo vang lên, nhắc nhở nữ nhân vô lý này.

Vũ Văn Tiểu Tam khóe miệng lại cong lên, vẻ mặt mê mang nói : “Vương gia ngày hôm qua đã nói gì vậy? Người ta lớn tuổi, không nhớ rõ rồi!”

“Không nhớ rõ rồi hả?” Hiên Viên Ngạo đến gần nàng, “Có muốn bổn vương nhắc nhở vương phi một phen không?” Đáy mắt đều là tia khát máu.

Nhìn bộ dáng nguy hiểm kia của hắn, mỗ nữ gian nan nuốt nước miếng, đây không phải là muốn động thủ đối với nàng đi? Tuy nói tức thời mới là mỹ nữ, nhưng mà, ánh mắt đảo

“À ! Lời nói hôm qua ! Nhớ ra rồi, ta nhớ ra rồi!” Mỗ nữ bộ dạng đại ngộ bừng tỉnh ( đã hiểu việc lớn ), “Ai ui (矮油 – bằng nghĩa với 哎呦 đều chỉ trạng thái ngạc nhiên ).....Là nói chuyện hôm qua Vương gia đi nhà xí đã quên mang giấy vệ sinh sao? Ai nha, Vương gia, loại chuyện này chúng ta chỉ nên kín đáo nói một chút, nơi này nhiều người như vậy nói ra thật xấu hổ!”

Đi nhà xí quên không mang giấy vệ sinh? Tất cả mọi người nhìn Hiên Viên Ngạo không dám tin....

Hiên Viên Ngạo trán nổi gân xanh: “Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi có dũng khí đem lời nói vừa rồi lặp lại lần nữa!”

Mỗ nữ kinh hoảng ngậm miệng lại, bộ dạng làm như mình nói sai : “Vương gia, thực xin lỗi, nô tì không phải cố ý đem loại chuyện tình này nói ra! Hô...may mắn! May mắn là chưa đem chuyện tình Vương gia quên không mang giấy vệ sinh, trực tiếp lấy tay lau nói ra ! A....Đúng rồi, Vương gia, nô tỳ không phải là loại nữ nhân đó!” (种 /zhǒng/zhòng/ – đây là từ chỉ loại, các loại )

Dứt lời nâng cằm, vênh mặt nhìn hắn, theo ta đấu, có phải ngươi ghét bỏ cuộc sống quá tốt không? Hi vọng người không có việc gì công kích ngươi ! Ngu ngốc!

Tiểu Nguyệt tim đập loạn lên nhìn tiểu thư nhà nàng, trời của ta ơi, tiểu thư, ngươi không cần làm bậy nữa, Vương gia thật sự sẽ giết ngươi a !

Hiên Viên Vô Thương có chút dở khóc dở cười nhìn nha đầu tinh quái này....

Những người khác đều là nửa tin nửa ngờ nhìn Hiên Viên Ngạo, thật sự Vương gia hôm qua đi nhà xí không mang giấy vệ sinh? Còn...còn dùng tay lau? Thật hay giả?

Hiên Viên Ngạo còn chưa kịp mở miệng, Nguyệt Vô Hạ liền xen mồm vào: “Vương phi tỷ tỷ, người sao có thể nói bậy như vậy, làm mất danh dự của Vương gia?”

Vũ Văn Tiểu Tam quay sang vẻ mặt đầy khinh thường, cũng không quên lấy lòng Hiên Viên Ngạo, thuận tiện chèn ép Nguyệt Vô Hạ, khóe môi cong lên đầy trào phúng : “Bổn Vương phi cùng Vương gia nói chuyện, khi nào đến phiên ngươi xen mồm vào? Đừng tưởng rằng thái hậu khen ngợi ngươi ‘Hồ ly tinh’, ngươi đã có thể không đem bản cung để vào mắt, khuyên muội muội vẫn nên nhận rõ thân phận của mình đi, nếu không làm bản cung tâm trạng không vui, động thai khí, Thái hậu nhất định sẽ quan tâm muội muội thật tốt!”

Nghe thấy lời này hạ nhân trước cửa vương phủ đều nhìn Nguyệt Vô Hạ, bị Thái hậu mắng là ‘Hồ ly tinh’ mà vẫn còn mặt mũi trở về Vương phủ!

“Vương phi tỷ tỷ, người sao có thể chế nhạo muộ muội như vậy, Vương gia, ta không muốn sống nữa.....hu hu hu....” Nói xong chạy về phía phòng mình.....

Hiên Viên Ngạo xanh mặt nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, chưa đợi hắn lên tiếng, chỉ thấy Vũ Văn Tiểu Tam xoay người, hô với bóng lưng Nguyệt Vô Hạ : “Muội muôi, ngươi đã không muốn sống trở về nhà làm cái gì? Muốn trở về tự sát sao? Ai nha...Thực ngu dốt! Không cần chạy xa như thế, trước cửa Vương phủ nhiều cây cột như vậy, ngươi cứ tùy tiện chọn một cái mà đâm vào, sau này bổn vương phi sẽ đến phủ Thừa tướng đòi bồi thường cây cột!”

Lời này vừa nói ra bóng người vội chạy về phía phòng mình, chân không vững, lảo đảo một cái, ngã nhào trên mặt đất.....

Vũ Văn Tiểu Tam che mắt lại, bộ dạng không đành lòng nhìn thấy, bỏ lại đám người Hiên Viên Ngạo, thong thả đi đến từng bước từng bước một, nhìn người bị ngã kia, lắc lắc đầu: “Muội muội, cây cột của Vương phủ cũng không phải cực kỳ quý, không tốn của Thừa tướng bao nhiêu tiền, muội không cần vì nhà mẹ đẻ tiết kiệm chút bạc mà trực tiếp tìm chết bằng cách té trên đất, nhìn đi, quả nhiên không thành công, lại còn vẫn bị vấp ngã, điều này chứng tỏ vẫn là đâm vào cây cột có kết quả đáng tin hơn chút!”

Nói xong cúi người nâng nàng kia dậy, miệng vẫn còn đang lải nhải: “Đi nào....muội muội mau đứng lên, tỷ tỷ tốt xấu cũng là đương gia chủ mẫu, nói gì cũng không thể khiến muội muội khá hơn, muội muội muốn đâm đầu vào cây cột kia, tỷ tỷ đỡ ngươi đi qua đó cũng được!”

Hiên Viên Vô Thương cùng Hiên Viên Ngạo liếc nhau, ánh mắt hai người trao đổi có chút dở khóc dở cười, nữ nhân này.....

Vũ Văn Tiểu Tam thốt ra lời này, Nguyệt Vô Hạ đang đi bỗng dừng lại tại chỗ, mặc cho Vũ Văn Tiểu Tam kéo nàng thế nào cũng vẫn đứng im......

“Muội muội sao lại đứng im như vậy? Không phải không muốn sống sao?” Mỗ nữ vẻ mặt khó hiểu nhìn nàng một chút, rồi sau đó lại là bộ dáng đại ngộ bừng tỉnh, gõ gõ vào đầu mình: “Ai...Xem trí nhớ của ta này, sao lại quên, muội muội tiết kiệm tiền cho nhà mẹ đẻ, được rồi được rồi, đến lúc đó tỷ tỷ thay muội bồi thường là được, Phủ Tướng quân cũng có chút bạc gọi là, đi thôi, đi thôi, tỷ tỷ tiễn muội một đoạn đường....”

Nhìn hai người bọ họ như vậy, tức giận trong lòng Hiên Viên Ngạo biến mất không lý do.

Bởi vì hắn khắc sâu nhận thức đến, nữ nhân này không phải tại tìm hắn phiền toái, mà phàm là chọc tới nàng cũng không có trái cây ăn!

Nguyệt Vô Hạ chỉ giúp hắn nói một câu mà thành bộ dạng này, nhớ lại chính mình đem nàng ném lại ở cửa cung, cũng thảm không kém, trong lòng cũng bình tĩnh không ít!

Nguyệt Vô Hạ nước mắt lưng tròng quay đầu, nhìn Hiên Viên Ngạo.....

Hiên Viên Ngạo thấy ánh mắt nàng cầu cứu, bất đắc dĩ mở miệng: “Được rồi, nếu Hạ Nhi không muốn chết, Vương phi cũng không cần kéo nàng nữa.”

Lời này có vẻ như nói giúp cho Nguyệt Vô Hạ, nhưng khiến cho khóe miệng mọi người giật giật, ánh mắt nhìn Nguyệt Vô Hạ càng thêm khinh bỉ, nữ nhân làm bộ làm tịch!

Vũ Văn Tiểu Nam hơi chút tiếc nuối nhìn Nguyệt Vô Hạ một chút, thu tay lại: “Ai...không thể giúp muội muội hoàn thành tâm nguyện, tỷ tỷ cảm thất thật là có lỗi!”

Hiên Viên Vô Thương ho nhẹ một tiếng, nói với Hiên Viên Ngạo: “Ngạo, ta đi về trước đây.”

"Hoàng thúc không ngồi một chút sao?" Hiên Viên Ngạo nhíu mày.

Dung nhan tuyệt sắc môi cong lên thành nụ cười nhẹ,sau đó đôi mắt đào hoa tà mị tràn đầy vẻ đồng tình, trêu đùa Hiên Viên Ngạo: “Không ngồi, Tam vương phủ náo loạn như vậy, Hoàng thúc lớn tuổi, chịu không nổi kích thích như vậy.”

Đầu Hiên Viên Ngạo có mấy vạch hắc tuyến chảy xuống.... (_ _|||||)

“Thương Thương, người ta không nỡ xa ngươi!” Giọng ngọt lịm của mỗ nữ vang lên.

“Thương Thương?” Khóe miệng mọi người ngay cả Hiên Viên Vô Thương cũng có chút co giật, quay đầu cười với nàng: “Tam nhi yên tâm, có thời gian Hoàng thúc sẽ đến thăm ngươi!”

“Được!” Mỗ nữ cảm thấy mỹ mãn liền nhẹ gật đầu, ánh mắt không tha nhìn Hiên Viên Vô Thương bước ra ngoài....

Nhìn mãi cho đến khi xe ngựa của Hiên Viên Vô Thương biến mất khỏi tầm mắt mọi người, Vũ Văn Tiểu Tam vẫn tràn đầy chờ mong nhìn phương hướng hắn rời đi.....

Nhìn nàng có bộ dáng của thiếu nữ đang yêu, trán Hiên Viên Ngạo lại nổi gân xanh: “Vương phi, dường như cực kỳ không nỡ xa Hoàng thúc?”

Mỗ nữ nhìn hắn như kẻ ngu ngốc liền nói: “Vô nghĩa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích